Lúc này Kim Thơ mới nhìn chiếc bàn trước mặt mình, cô thấy có một chai rượu còn hơn phân nửa và nhiều chai rượu rỗng nằm dưới bàn, bên cạnh là một cái chai khác đang nằm ngay ngắn trên bàn. Kim Thơ liền đoán ra, thì ra một nhóm anh em thân hữu cùng hẹn nhau đến đây chỉ để quay chai uống rượu với nhau. Tuy nhiên chỉ còn có một chai rượu, xem ra họ đã uống khá nhiều, hay ngoài uống rượu họ còn vấn đề gì giải quyết bằng cách này nữa không?
Cô quay lại lấy trong túi xách treo trên ghế ra một hộp thuốc đưa qua cho Lê Giang Lâm, rồi ghé sát tai anh nói nhỏ:
“Tôi nghĩ anh nhất định cần thứ này, sau khi uống rượu rất dễ bị nhức đầu, khi về nhà tôi sẽ ghé qua hiệu thuốc mua cho anh thuốc giải rượu, còn giờ thì uống cái này đi, chỉ cần một viên sẽ tỉnh táo hơn.”
Giọng Kim Thơ mềm mại và rất nhỏ đủ để hai người nghe, lời nói ra đi thẳng vào trái tim của ai đó không khác gì mặt hồ đóng băng được ánh mặt trời chiếu những ánh nắng ấm áp đầu tiên. Giống như cô đang ngậm một viên kẹo ngọt nên những lời nói ra cũng đặc biệt ngọt ngào, hơi thở thơm mát của Kim Thơ bay về phía Lê Giang Lâm như một con sóng nhỏ xuất hiện trong lòng anh, phá đi lớp băng lạnh lùng làm nó tan chảy thành dòng nước ấm áp.
Đôi mắt to đen sáng ngời của Kim Thơ dịu dàng nhìn Lê Giang Lâm, ánh mắt đó đầy trìu mến rất khác với ngày thường khi anh vô ý nhìn vào. Ngay cả khi anh biết rằng hành động này của Kim Thơ chỉ là lấy lòng anh, để được anh giúp thuyết phục Erik Lưu đồng ý làm người đại diện cho show diễm cuối năm mà cô là người chủ trì, cho dù là biết như vậy nhưng anh vẫn không thể không mềm lòng.
Lê Giang Lâm mím khóe môi, một chút ý cười khó thấy xẹt qua, mí mắt anh hơi rũ xuống, như muốn né tránh mà Lê Giang Lâm không nhận hộp thuốc Kim Thơ đưa qua.
“Mặc kệ đi, tay tôi rất bẩn.”
Kim Thơ liếc nhìn các ngón tay Lê Giang Lâm đang mân mê ly rượu, nếu bây giờ anh ta cầm lấy hộp thuốc sẽ trực tiếp tiếp xúc với da tay, thật sự không hợp vệ sinh.
Cô bĩu môi nghĩ thầm, đúng là bị mất bệnh sạch sẽ quá nặng rồi.
Kim Thơ than thở trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười, cô nhỏ giọng, “Tôi có khăn giấy ướt trong túi, anh có thể lau tay rồi hãy uống thuốc.”
Vừa lấy khăn giấy ướt trong túi ra đưa qua cho Lê Giang Lâm, Kim Thơ vừa đắc ý, bản thân tự thán phục mình dễ sợ, một người vợ đảm đang yêu thương chiều chuộng chồng thế này thì có người chồng nào lại không vì vậy mà động lòng cơ chứ.
Những người ngồi xung quanh đều bị sự dịu dàng này của Kim Thơ làm cho ngạc nhiên, vì tất cả họ điều biết cuộc hôn nhân của Lê Giang Lâm là do ba anh sắp đặt, ngay cả Kim Thơ cũng là nạn nhân của cuộc hôn nhân này. Nhưng đối với một người đàn ông, cho dù có qua bao nhiêu lần ly hôn thì trong mắt người khác vẫn là chuyện bình thường. Nhưng đối với phụ nữ thì lại khác, họ sẽ bị mọi người nhìn nhận bằng một suy nghĩ tiêu cực, rằng cô ấy đã từng ly hôn, rằng cô ấy đã qua một đời chồng, đó là sự bất lợi trong cuộc sống sau này nếu cô ấy muốn tái hôn với một người đàn ông mà cô ấy yêu. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang trong độ tuổi năng động nhất như Kim Thơ mà phải kết hôn với một người mình không hề quen biết, khó trách cô sẽ thấy chán ghé chồng mình. Nhưng nhìn bộ dạng ân cần lúc này của cô dường như cô rất yêu thương Lê Giang Lâm.
Kim Thơ chăm chú nhìn Lê Giang Lâm nuốt viên thuốc xuống cổ họng, cô nhanh tay mở nắp chai nước khoáng đưa lên môi cho anh, lại nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn qua cô liền giả vờ xấu hổ nói:
“Tuy không phải cùng nhau lớn lên như mọi người, nhưng sống chung với nhau cũng được ba tháng, em biết anh Lâm tửu lượng không tốt khi uống nhiều rượu sẽ bị nhức đầu, cho nên trong túi em luôn có thuốc giảm đau, mọi người có ai muốn uống một viên không?”
Anh chủ quán bar có tên là Trần Cảnh mỉm cười: “Cảm ơn chị dâu, đồ uống có cồn ở quán chúng tôi không đáng ngại, với lại trong nhóm toàn là những tay cao thủ, không sao đâu, không cần uống thuốc.”
Kim Thơ cười cười, “Anh Lâm cũng có nói với em mọi người trong nhóm uống rượu rất giỏi, chỉ có anh ấy là uống kém nhất, có thể điều đó sẽ bất lợi khi anh ấy đi giao tiếp bên ngoài, nhưng với em lại cảm thấy rất tốt, vì như thế sẽ tốt cho sức khoẻ của anh ấy hơn.”
Nói xong trong đầu Kim Thơ lúc này nảy sinh một sáng kiến hết sức táo bạo, cô nghĩ có khi làm như thế Lê Giang Lâm sẽ không thể từ chối mà đồng ý giúp cô nói một tiếng với Erik Lưu cũng nên.
Nghĩ vậy Kim Thơ đột nhiên đứng dậy cầm lấy ly rượu trên bàn, “Hay để em thay anh Lâm uống… ”
Nói chưa hết câu, khi Lê Giang Lâm nhìn thấy hành động này của cô, anh khẽ cau mày vươn cánh tay kéo lấy tay Kim Thơ để cô ngồi xuống.
“Đừng có làm như vậy.” Giọng Lê Giang Lâm có chút bất mãn.
Trần Cảnh cười cười: “ Đúng vậy chị dâu, mọi người ở đây và Giang Lâm điều là anh em xem nhau như ruột thịt, cho nên rất hay giúp đỡ lẫn nhau, chị dâu không cần khách sáo như vậy. Nếu sau này chị dâu có chuyện cần giúp đỡ thì cứ mở miệng…”
Nói đến đây Trần Cảnh dừng lại vì cảm nhận có một ánh mắt đang muốn đam xuyên qua mình, Trần Cảnh cười cười quay sang nhìn Lê Giang Lâm.
“Tất nhiên đó là bổn phận của cậu, đúng không Giang Lâm? ”
Anh quay lại nhìn Erik Lưu như muốn cậu ta nói một lời đồng tình với mình. Trần Cảnh không biết Lê Giang Lâm cố ý ngăn cản Erik nhận lời làm gương mặt đại diện cho show diễn mà Kim Thơ đang tham gia ứng tuyển làm người chủ trì cho sự kiện cuối năm lần này.
Thấy ánh mắt của Erik đang cố né tránh, Trần Cảnh nhấc chân đá vào chân cậu ta một cái vừa cười vừa mắng.
“Sao lại không nói gì? Cậu bị trúng tà hay sao mà ngồi chết lặng từ nãy đến giờ không nghe tiếng tâm gì hết, ngày thường cậu là người nhiều lời nhất mà?”
Erik quay đi, tự nhiên anh lại đem chuyện này ra để nói? Anh đi mà hỏi cái tên mặt lạnh đang ngồi đằng kia kìa, chính tên đó đã không cho tôi nhận lời mời của chị dâu, giờ làm sao tôi có thể mở miệng nói gì đây? Tôi mà lên tiếng tên đó sẽ giết tôi mất.
Không thể cứ ngồi im lặng mãi, Erik vội vàng phát huy kỹ năng diễn xuất của mình như một diễn viên chuyên nghiệp, vẻ mặt lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày hiện lên sự hằn học.
Erik nói: “Tôi gần đây có việc phải làm, đang rất bận, ngày mai tôi phải đáp chuyến bay đi nước ngoài.”
Erik nói xong đứng dậy đi thẳng ra ban cong. Kim Thơ nhìn theo bóng lưng cô đơn và chán nản của cậu ta, lúc hai người cùng đi đến trung tâm thương mại thái độ của Erik rất nềm nở và nhiệt tình, đối với Kim Thơ nói chuyện cũng nhiều hơn, nhưng tại sao bây giờ lại khó chịu như vậy?
Kim Thơ lo lắng vỗ vỗ cánh tay Lê Giang Lâm hỏi, “Anh ấy bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Cô quay lại lấy trong túi xách treo trên ghế ra một hộp thuốc đưa qua cho Lê Giang Lâm, rồi ghé sát tai anh nói nhỏ:
“Tôi nghĩ anh nhất định cần thứ này, sau khi uống rượu rất dễ bị nhức đầu, khi về nhà tôi sẽ ghé qua hiệu thuốc mua cho anh thuốc giải rượu, còn giờ thì uống cái này đi, chỉ cần một viên sẽ tỉnh táo hơn.”
Giọng Kim Thơ mềm mại và rất nhỏ đủ để hai người nghe, lời nói ra đi thẳng vào trái tim của ai đó không khác gì mặt hồ đóng băng được ánh mặt trời chiếu những ánh nắng ấm áp đầu tiên. Giống như cô đang ngậm một viên kẹo ngọt nên những lời nói ra cũng đặc biệt ngọt ngào, hơi thở thơm mát của Kim Thơ bay về phía Lê Giang Lâm như một con sóng nhỏ xuất hiện trong lòng anh, phá đi lớp băng lạnh lùng làm nó tan chảy thành dòng nước ấm áp.
Đôi mắt to đen sáng ngời của Kim Thơ dịu dàng nhìn Lê Giang Lâm, ánh mắt đó đầy trìu mến rất khác với ngày thường khi anh vô ý nhìn vào. Ngay cả khi anh biết rằng hành động này của Kim Thơ chỉ là lấy lòng anh, để được anh giúp thuyết phục Erik Lưu đồng ý làm người đại diện cho show diễm cuối năm mà cô là người chủ trì, cho dù là biết như vậy nhưng anh vẫn không thể không mềm lòng.
Lê Giang Lâm mím khóe môi, một chút ý cười khó thấy xẹt qua, mí mắt anh hơi rũ xuống, như muốn né tránh mà Lê Giang Lâm không nhận hộp thuốc Kim Thơ đưa qua.
“Mặc kệ đi, tay tôi rất bẩn.”
Kim Thơ liếc nhìn các ngón tay Lê Giang Lâm đang mân mê ly rượu, nếu bây giờ anh ta cầm lấy hộp thuốc sẽ trực tiếp tiếp xúc với da tay, thật sự không hợp vệ sinh.
Cô bĩu môi nghĩ thầm, đúng là bị mất bệnh sạch sẽ quá nặng rồi.
Kim Thơ than thở trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười, cô nhỏ giọng, “Tôi có khăn giấy ướt trong túi, anh có thể lau tay rồi hãy uống thuốc.”
Vừa lấy khăn giấy ướt trong túi ra đưa qua cho Lê Giang Lâm, Kim Thơ vừa đắc ý, bản thân tự thán phục mình dễ sợ, một người vợ đảm đang yêu thương chiều chuộng chồng thế này thì có người chồng nào lại không vì vậy mà động lòng cơ chứ.
Những người ngồi xung quanh đều bị sự dịu dàng này của Kim Thơ làm cho ngạc nhiên, vì tất cả họ điều biết cuộc hôn nhân của Lê Giang Lâm là do ba anh sắp đặt, ngay cả Kim Thơ cũng là nạn nhân của cuộc hôn nhân này. Nhưng đối với một người đàn ông, cho dù có qua bao nhiêu lần ly hôn thì trong mắt người khác vẫn là chuyện bình thường. Nhưng đối với phụ nữ thì lại khác, họ sẽ bị mọi người nhìn nhận bằng một suy nghĩ tiêu cực, rằng cô ấy đã từng ly hôn, rằng cô ấy đã qua một đời chồng, đó là sự bất lợi trong cuộc sống sau này nếu cô ấy muốn tái hôn với một người đàn ông mà cô ấy yêu. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang trong độ tuổi năng động nhất như Kim Thơ mà phải kết hôn với một người mình không hề quen biết, khó trách cô sẽ thấy chán ghé chồng mình. Nhưng nhìn bộ dạng ân cần lúc này của cô dường như cô rất yêu thương Lê Giang Lâm.
Kim Thơ chăm chú nhìn Lê Giang Lâm nuốt viên thuốc xuống cổ họng, cô nhanh tay mở nắp chai nước khoáng đưa lên môi cho anh, lại nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn qua cô liền giả vờ xấu hổ nói:
“Tuy không phải cùng nhau lớn lên như mọi người, nhưng sống chung với nhau cũng được ba tháng, em biết anh Lâm tửu lượng không tốt khi uống nhiều rượu sẽ bị nhức đầu, cho nên trong túi em luôn có thuốc giảm đau, mọi người có ai muốn uống một viên không?”
Anh chủ quán bar có tên là Trần Cảnh mỉm cười: “Cảm ơn chị dâu, đồ uống có cồn ở quán chúng tôi không đáng ngại, với lại trong nhóm toàn là những tay cao thủ, không sao đâu, không cần uống thuốc.”
Kim Thơ cười cười, “Anh Lâm cũng có nói với em mọi người trong nhóm uống rượu rất giỏi, chỉ có anh ấy là uống kém nhất, có thể điều đó sẽ bất lợi khi anh ấy đi giao tiếp bên ngoài, nhưng với em lại cảm thấy rất tốt, vì như thế sẽ tốt cho sức khoẻ của anh ấy hơn.”
Nói xong trong đầu Kim Thơ lúc này nảy sinh một sáng kiến hết sức táo bạo, cô nghĩ có khi làm như thế Lê Giang Lâm sẽ không thể từ chối mà đồng ý giúp cô nói một tiếng với Erik Lưu cũng nên.
Nghĩ vậy Kim Thơ đột nhiên đứng dậy cầm lấy ly rượu trên bàn, “Hay để em thay anh Lâm uống… ”
Nói chưa hết câu, khi Lê Giang Lâm nhìn thấy hành động này của cô, anh khẽ cau mày vươn cánh tay kéo lấy tay Kim Thơ để cô ngồi xuống.
“Đừng có làm như vậy.” Giọng Lê Giang Lâm có chút bất mãn.
Trần Cảnh cười cười: “ Đúng vậy chị dâu, mọi người ở đây và Giang Lâm điều là anh em xem nhau như ruột thịt, cho nên rất hay giúp đỡ lẫn nhau, chị dâu không cần khách sáo như vậy. Nếu sau này chị dâu có chuyện cần giúp đỡ thì cứ mở miệng…”
Nói đến đây Trần Cảnh dừng lại vì cảm nhận có một ánh mắt đang muốn đam xuyên qua mình, Trần Cảnh cười cười quay sang nhìn Lê Giang Lâm.
“Tất nhiên đó là bổn phận của cậu, đúng không Giang Lâm? ”
Anh quay lại nhìn Erik Lưu như muốn cậu ta nói một lời đồng tình với mình. Trần Cảnh không biết Lê Giang Lâm cố ý ngăn cản Erik nhận lời làm gương mặt đại diện cho show diễn mà Kim Thơ đang tham gia ứng tuyển làm người chủ trì cho sự kiện cuối năm lần này.
Thấy ánh mắt của Erik đang cố né tránh, Trần Cảnh nhấc chân đá vào chân cậu ta một cái vừa cười vừa mắng.
“Sao lại không nói gì? Cậu bị trúng tà hay sao mà ngồi chết lặng từ nãy đến giờ không nghe tiếng tâm gì hết, ngày thường cậu là người nhiều lời nhất mà?”
Erik quay đi, tự nhiên anh lại đem chuyện này ra để nói? Anh đi mà hỏi cái tên mặt lạnh đang ngồi đằng kia kìa, chính tên đó đã không cho tôi nhận lời mời của chị dâu, giờ làm sao tôi có thể mở miệng nói gì đây? Tôi mà lên tiếng tên đó sẽ giết tôi mất.
Không thể cứ ngồi im lặng mãi, Erik vội vàng phát huy kỹ năng diễn xuất của mình như một diễn viên chuyên nghiệp, vẻ mặt lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày hiện lên sự hằn học.
Erik nói: “Tôi gần đây có việc phải làm, đang rất bận, ngày mai tôi phải đáp chuyến bay đi nước ngoài.”
Erik nói xong đứng dậy đi thẳng ra ban cong. Kim Thơ nhìn theo bóng lưng cô đơn và chán nản của cậu ta, lúc hai người cùng đi đến trung tâm thương mại thái độ của Erik rất nềm nở và nhiệt tình, đối với Kim Thơ nói chuyện cũng nhiều hơn, nhưng tại sao bây giờ lại khó chịu như vậy?
Kim Thơ lo lắng vỗ vỗ cánh tay Lê Giang Lâm hỏi, “Anh ấy bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Danh sách chương