Nhìn từ bề ngoài cho thấy thái độ chiếu lệ này của anh ta là xem thường người khác, ngay cả lý do cũng lười bịa ra để từ chối, hơn nữa cách nói ngắn gọn của anh ta giống như đang thể hiện mình là kẻ bề trên không thèm quan tâm dù đó là người quen biết. Đã thẳng thừng từ chối mà còn gọi cô một tiếng “chị dâu“. Cái cảm giác này đặc biệt quen quen, dường như người gửi tin nhắn là Lê Giang Lâm chứ không phải Erik Lưu. Xem ra là cùng hội cùng thuyền, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, chơi chung nhóm với nhau lâu như vậy tất nhiên đã bị tiêm nhiễm luôn cái tính cộc cằn và lời nói lạnh lùng trống rỗng của anh ta rồi.
Mộc Thu thấy Kim Thơ cứ nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, cô nghĩ Kim Thơ vừa bị đả kích lớn khi nhận được tin nhắn từ chối của Erik.
Mộc Thu vươn tay quơ qua lại trước mặt Kim Thơ.
“Này, cậu không sao chứ?”
Kim Thơ ậm ừ, “Tôi không sao.”
Mộc Thu an ủi: “Với vị trí của Erik nếu chỉ mời anh ta diễn một show thì nhất định phải đặt lịch hẹn trước ít nhất nửa năm, chưa kể những lúc anh ta không có dự án. Bị anh ta từ chối là chuyện bình thường, cậu mời đột ngột như vậy không đồng ý là việc không thể tránh khỏi, nếu được thì cậu có thể hẹn lịch gặp mặt để bàn bạc lại với anh ta, dù sao Erik cũng gọi cậu một tiếng chị dâu, như thế xem như bước đầu có chút tiến triển có thể bàn bạc lại mà.”
“Tôi thấy giọng điệu của anh ta có vẻ không thể thương lượng được, còn có thể hẹn gặp nhau sao?”
Trong câu nói ngắn gọn của Erik ngoại trừ cách xưng hô lịch sự khi gọi Kim Thơ là chị dâu, thì mọi từ khác đều được viết rất qua loa cho thấy anh ta đang thiếu kiên nhẫn và muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện. Kim Thơ càng đọc tin nhắn nhiều lần cô càng cảm thấy giọng điệu của Erik quá giống với Lê Giang Lâm anh chồng trẻ con của mình, và tất cả đều bộc lộ ra hết trong một tin nhắn ngắn gọn kia.
“Vậy cậu định từ bỏ việc mời Erik Lưu sao?”
“Từ bỏ?” Kim Thơ cầm lấy ly nước trên bàn lên, cô cúi đầu cắn ống hút uống một hơi nước trái cây rồi nghiêm nghị nói:
“Không có chuyện đó, dù là anh ta có dùng thái độ gì đi nữa để từ chối thì tôi cũng có cách đối phó với anh ta.”
“Cậu định làm gì?”
Kim Thơ hất mớ tóc rủ xuống bờ vai của mình ra sau lưng, cô lấy điện thoại ra và nhếch môi cười, “Tất nhiên phải nhờ đến Lê Giang Lâm giúp đỡ, anh ấy chẳng lẽ không cho tôi mặt mũi hay sao, nên biết chúng tôi là vợ chồng mà, thể diện của tôi cũng là của anh ta, tôi tin rằng chỉ cần một lời nói của Lê Giang Lâm thì Erik sẽ đồng ý.
Mộc Thu ngơ ngác nhìn Kim Thơ, không phải cậu và anh ta đang chiến tranh lạnh hay sao? Lúc nãy là ai nói nếu Lê Giang Lâm không chịu nói xin lỗi trước thì sẽ không thèm để ý đến anh ta nữa.
Đúng là tự cầm đá ném chân mình.
Kim Thơ nhấp vào ảnh đại diện trên facebook của Lê Giang Lâm, lúc này màn hình điện thoại cho biết đã là 9: 30pm, mà tin nhắn của Lê Giang Lâm đã gửi cho cô là vào lúc 7: 30pm, vậy đã hai tiếng đồng hồ trôi qua cô không trả lời anh.
Kim Thơ khẽ nhướng mắt liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, dường như đã quá muộn để trả lời tin nhắn của Lê Giang Lâm, hai tiếng rồi còn gì, mà anh ta thì có quan tâm gì đến việc mình có trả lời tin nhắn hay không, nhưng nếu không trả lời thì làm sao nhờ vả được chuyện khác, nên biết Lê Giang Lâm rất nhỏ nhen nha.
Kim Thơ thở ra một hơi ngón tay ấn vào ô viết tin nhắn, cô dừng khoảng mấy giây để suy nghĩ xem mình nên viết gì để gửi cho chồng đây? Viết gì đó để anh ta không giận nhỉ?
【Xin lỗi anh, tôi vừa ăn tối với người bạn, thật bất tiện khi vừa ăn vừa xem điện thoại cho nên tôi để nó trong túi xách và không nhìn thấy tin nhắn của anh, khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ về nhà, bây giờ anh có ở nhà không? 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi đợi khoảng mười phúc vẫn không có phản hồi, như thể công sức bịa ra một lý do vô cùng hợp lý của Kim Thơ bị ném hết xuống biển. Kim Thơ đợi thêm mười phút nữa nhịn không được cô gửi một icon có dấu chấm hỏi.
Thật ra lúc này Lê Giang Lâm đang bận hợp cuối kỳ với các giám đốc bộ phận trong công ty, công việc sẽ nhiều hơn vào cuối năm nên cần xem xét hết báo cáo của các bộ phận, cũng vì vậy mà họ phải hợp ngoài giờ.
Đang ngồi trong phòng hợp Lê Giang Lâm liếc nhìn điện thoại đang nhấp nháy đèn tín hiệu báo có tin nhắn, anh quay sang một bên nhẹ nhàng mở ra trả lời.
Lê Giang Lâm:【Không phải lúc này. 】
Kim Thơ: 【Vậy khi nào anh về nhà? ]
Lê Giang Lâm: [Tôi bận, tối nay tôi sẽ không về nhà. 】
Kim Thơ: “...”
Anh ta sẽ không về nhà tối nay? Nếu không về thì gửi tin nhắn hỏi mình mấy giờ sẽ về làm quái gì chứ?
Nhưng nếu anh ta không về nhà thì làm sao nói chuyện được? Mấu chốt là không gặp mặt thì làm sao có thể làm hài lòng anh ta để anh ta chịu giúp cô thuyết phục Erik Lưu nhận lời làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm.
Mộc Thu thấy Kim Thơ cứ nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, cô nghĩ Kim Thơ vừa bị đả kích lớn khi nhận được tin nhắn từ chối của Erik.
Mộc Thu vươn tay quơ qua lại trước mặt Kim Thơ.
“Này, cậu không sao chứ?”
Kim Thơ ậm ừ, “Tôi không sao.”
Mộc Thu an ủi: “Với vị trí của Erik nếu chỉ mời anh ta diễn một show thì nhất định phải đặt lịch hẹn trước ít nhất nửa năm, chưa kể những lúc anh ta không có dự án. Bị anh ta từ chối là chuyện bình thường, cậu mời đột ngột như vậy không đồng ý là việc không thể tránh khỏi, nếu được thì cậu có thể hẹn lịch gặp mặt để bàn bạc lại với anh ta, dù sao Erik cũng gọi cậu một tiếng chị dâu, như thế xem như bước đầu có chút tiến triển có thể bàn bạc lại mà.”
“Tôi thấy giọng điệu của anh ta có vẻ không thể thương lượng được, còn có thể hẹn gặp nhau sao?”
Trong câu nói ngắn gọn của Erik ngoại trừ cách xưng hô lịch sự khi gọi Kim Thơ là chị dâu, thì mọi từ khác đều được viết rất qua loa cho thấy anh ta đang thiếu kiên nhẫn và muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện. Kim Thơ càng đọc tin nhắn nhiều lần cô càng cảm thấy giọng điệu của Erik quá giống với Lê Giang Lâm anh chồng trẻ con của mình, và tất cả đều bộc lộ ra hết trong một tin nhắn ngắn gọn kia.
“Vậy cậu định từ bỏ việc mời Erik Lưu sao?”
“Từ bỏ?” Kim Thơ cầm lấy ly nước trên bàn lên, cô cúi đầu cắn ống hút uống một hơi nước trái cây rồi nghiêm nghị nói:
“Không có chuyện đó, dù là anh ta có dùng thái độ gì đi nữa để từ chối thì tôi cũng có cách đối phó với anh ta.”
“Cậu định làm gì?”
Kim Thơ hất mớ tóc rủ xuống bờ vai của mình ra sau lưng, cô lấy điện thoại ra và nhếch môi cười, “Tất nhiên phải nhờ đến Lê Giang Lâm giúp đỡ, anh ấy chẳng lẽ không cho tôi mặt mũi hay sao, nên biết chúng tôi là vợ chồng mà, thể diện của tôi cũng là của anh ta, tôi tin rằng chỉ cần một lời nói của Lê Giang Lâm thì Erik sẽ đồng ý.
Mộc Thu ngơ ngác nhìn Kim Thơ, không phải cậu và anh ta đang chiến tranh lạnh hay sao? Lúc nãy là ai nói nếu Lê Giang Lâm không chịu nói xin lỗi trước thì sẽ không thèm để ý đến anh ta nữa.
Đúng là tự cầm đá ném chân mình.
Kim Thơ nhấp vào ảnh đại diện trên facebook của Lê Giang Lâm, lúc này màn hình điện thoại cho biết đã là 9: 30pm, mà tin nhắn của Lê Giang Lâm đã gửi cho cô là vào lúc 7: 30pm, vậy đã hai tiếng đồng hồ trôi qua cô không trả lời anh.
Kim Thơ khẽ nhướng mắt liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, dường như đã quá muộn để trả lời tin nhắn của Lê Giang Lâm, hai tiếng rồi còn gì, mà anh ta thì có quan tâm gì đến việc mình có trả lời tin nhắn hay không, nhưng nếu không trả lời thì làm sao nhờ vả được chuyện khác, nên biết Lê Giang Lâm rất nhỏ nhen nha.
Kim Thơ thở ra một hơi ngón tay ấn vào ô viết tin nhắn, cô dừng khoảng mấy giây để suy nghĩ xem mình nên viết gì để gửi cho chồng đây? Viết gì đó để anh ta không giận nhỉ?
【Xin lỗi anh, tôi vừa ăn tối với người bạn, thật bất tiện khi vừa ăn vừa xem điện thoại cho nên tôi để nó trong túi xách và không nhìn thấy tin nhắn của anh, khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ về nhà, bây giờ anh có ở nhà không? 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi đợi khoảng mười phúc vẫn không có phản hồi, như thể công sức bịa ra một lý do vô cùng hợp lý của Kim Thơ bị ném hết xuống biển. Kim Thơ đợi thêm mười phút nữa nhịn không được cô gửi một icon có dấu chấm hỏi.
Thật ra lúc này Lê Giang Lâm đang bận hợp cuối kỳ với các giám đốc bộ phận trong công ty, công việc sẽ nhiều hơn vào cuối năm nên cần xem xét hết báo cáo của các bộ phận, cũng vì vậy mà họ phải hợp ngoài giờ.
Đang ngồi trong phòng hợp Lê Giang Lâm liếc nhìn điện thoại đang nhấp nháy đèn tín hiệu báo có tin nhắn, anh quay sang một bên nhẹ nhàng mở ra trả lời.
Lê Giang Lâm:【Không phải lúc này. 】
Kim Thơ: 【Vậy khi nào anh về nhà? ]
Lê Giang Lâm: [Tôi bận, tối nay tôi sẽ không về nhà. 】
Kim Thơ: “...”
Anh ta sẽ không về nhà tối nay? Nếu không về thì gửi tin nhắn hỏi mình mấy giờ sẽ về làm quái gì chứ?
Nhưng nếu anh ta không về nhà thì làm sao nói chuyện được? Mấu chốt là không gặp mặt thì làm sao có thể làm hài lòng anh ta để anh ta chịu giúp cô thuyết phục Erik Lưu nhận lời làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm.
Danh sách chương