Kim Thơ định tắc điện thoại không muốn tiếp tục xem nữa, nhưng lúc này cô nhận được một cuộc gọi nói là thức ăn cô đặt đã được mang đến, người giao hàng đang đứng trước cửa nhà. Kim Thơ đi ra nhận thức ăn mang vào đặt lên bàn, cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, Lê Giang Lâm đã ở trong phòng làm việc từ khi anh ta trở về đến lúc này vẫn không có động tĩnh gì, cửa phòng vẫn đóng chặc, chắc chắn anh ta đã quên việc ăn uống của mình luôn rồi.
Kim Thơ lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lê Giang Lâm.
“Tôi đã gọi đồ ăn tối, anh có xuống ăn không?”
Ngồi đợi một lúc cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn hồi âm nào của Lê Giang Lâm. Lúc ở biệt thự của ông Nghiêm cô ăn khá nhiều nên hiện tại cũng chưa thấy đói, thấy không vội nên Kim Thơ hơi ngả người ra sau tựa vào ghế dùng điện thoại nhắn tin cho Mộc Thu. Lại nhớ đến mấy cái bình luận vớ vẫn kia làm Kim Thơ có chút suy nghĩ mà nhìn chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay mình, thường thì cô không để ý đến việc Lê Giang Lâm có đeo nhẫn cưới hay không. Hai người họ chỉ xem việc kết hôn là việc kinh doanh, ngoại trừ việc đeo nhẫn cưới vào ngày hôn lễ trọng đại để tránh người khác nhìn thấy và hỏi hang đến chuyện cưới vội, thì ngay vào ngày hôm sau Kim Thơ đã thấy Lê Giang Lâm tháo nhẫn cưới ra cất vào học tủ cạnh giường, cô lại không ngờ Lê Giang Lâm thực sự đeo nhẫn cưới khi đi ra ngoài. Nhưng cũng có thể đó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường không phải là nhẫn cưới.
Hơi tò mò Kim Thơ mở lại đoạn video để xem chiếc nhẫn trên tay Lê Giang Lâm có phải là nhẫn cưới hay không. Vừa mở lên gương mặt Lê Giang Lâm đã xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, Kim Thơ cố mở to hai mắt để nhìn nhưng không hề thấy có cảnh nào quay được cận cảnh bàn tay của Lê Giang Lâm xuất hiện trong đoạn video cả. Ngay khi đoạn video sắp kết thúc, một cảnh quay vụt qua bàn tay của Lê Giang Lâm, tuy nhiên tốc độ quá nhanh nên cho dù có căn mắt Kim Thơ cũng không thể nhìn thấy mu bàn tay huống hồ là nhìn thấy Lê Giang Lâm có theo nhẫn hay không.
Đang chú tâm nhìn chằm chằm vào màn hình di động một cách cẩn thận để có thể trong mơ hồ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lê Giang Lâm. Bực mình vì không thể nhìn thấy gì, Kim Thơ càng chú tâm hơn, cuối cùng đến một chút xíu ánh sáng trắng vụt qua của chiếc nhẫn cũng không thấy tâm hơi. Kim Thơ nhíu mày, thôi đi, làm ơn không nghĩ về nó nữa, anh ta có đeo nhẫn hay không thì liên quan gì tới mình.
Kim Thơ bỏ cuộc định thoát khỏi màng hình điện thoại thì một giọng nói từ phía sau lưng cô vang lên.
“Có cái gì thú vị lắm sao?”
Lê Giang Lâm từ từ bước xuống cầu thang, Kim Thơ đang mất cảnh giác khi nghe thấy giọng nói của anh vì điện thoại trên tay cô vẫn đang phát đoạn video đó. Kim Thơ giật mình vội vàng tắc màng hình đi động rồi quay đầu lại nhìn Lê Giang Lâm đang đứng phía sau mình, hai tay anh đút vào túi quần với thái độ thản nhiên và ánh mắt nhìn cô chăm chú, môi hơi cong lên như đang mỉm cười mà không nói một lời giống như đang chờ cô giải thích lý do tại sao lại quan tâm đến đoạn video chỉ toàn quay hình ảnh của anh.
Kim Thơ lật úp điện thoại xuống bàn, bàn tay không tự chủ vuốt tóc mình như muốn che đi gương mặt đang ngượng ngùng vì xấu hổ của mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh Kim Thơ quay nhìn Lê Giang Lâm.
“Anh xuống lúc nào vậy? Tôi không nghe thấy tiếng bước chân của anh, à chắc là mãi xem nên tôi không để ý.”
“...”
Vừa nói xong Kim Thơ cảm thấy có chút gì đó sai sai cô mím môi rồi liếc nhìn Lê Giang Lâm, mê xem nên không nghe thấy! Nhưng mà cái mình đang xem là đoạn video có mặt anh ta mà. Có khi nào anh ta nghĩ mình bị anh ta thu hút quá nên không để ý đến vấn đề gì khác nữa không?
Cái suy nghĩ kỳ quái này làm môi Kim Thơ giật giật vì xấu hổ, là do tôi xem video của anh ta nghiêm túc đến mức không để ý có người đang đến gần chứ không phải bị anh ta thu hút đâu nha, anh sẽ không lầm tưởng rằng tôi thích anh đó chứ?
“Tôi không có nhìn anh, mà là nhìn tay anh…”
Kim Thơ bối rối lại xua tay, “Không, không phải, ý tôi chỉ là muốn nhìn thật ra anh có đeo nhẫn hay không thôi.”
Kim Thơ từ trong suy nghĩ lẫn lời nói ra điều đã phủ nhận hết rằng mình bị vẻ lạnh lùng của Lê Giang Lâm thu hút, vừa nói xong cô có chút cắn rứt lương tâm mà liếc nhìn Lê Giang Lâm, cô không biết anh ta đã đứng sau lưng mình bao lâu và đã nhìn thấy cô xem cái video đó bao nhiêu lần rồi. Mặt Kim Thơ nóng lên, tự hỏi liệu có nên giải thích thêm một lần lý do tại sao cô lại xem đoạn video có anh ấy nhiều lần như vậy không? Nhưng video đó lại do Mộc Thu share qua cho cô, chỉ vì chủ đề nói chuyện riêng của cô và Mộc Thu thỉnh thoảng nhắc đến Lê Giang Lâm, cũng dễ hiểu thôi, cô và Lê Giang Lâm là vợ chồng danh chính ngôn thuận kia mà, lâu lâu cũng có vài sự phàn nàn về tính cách lạnh lùng hay lời nói trống trơn của anh ta chứ. Nhưng vấn đề này thật không tốt lắm khi nói cho anh ta nghe.
Kim Thơ suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói với Lê Giang Lâm: “Tôi chỉ xem một chút thôi.”
“Một chút?”
Lê Giang Lâm khẽ nhướng mày, đuôi mắt cũng nhướng lên, có một tia nắng ấm áp nào đó vừa chợt loé sáng trong mắt anh, dường như hai từ này rất thu hút sự quan tâm của anh, khoé miệng Lê Giang Lâm hơi nhếch lên khó thấy, không còn nghiêm túc và thờ ơ như mọi khi mà giữa hàng lông mày lúc này đã giãn ra.
Kim Thơ lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lê Giang Lâm.
“Tôi đã gọi đồ ăn tối, anh có xuống ăn không?”
Ngồi đợi một lúc cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn hồi âm nào của Lê Giang Lâm. Lúc ở biệt thự của ông Nghiêm cô ăn khá nhiều nên hiện tại cũng chưa thấy đói, thấy không vội nên Kim Thơ hơi ngả người ra sau tựa vào ghế dùng điện thoại nhắn tin cho Mộc Thu. Lại nhớ đến mấy cái bình luận vớ vẫn kia làm Kim Thơ có chút suy nghĩ mà nhìn chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay mình, thường thì cô không để ý đến việc Lê Giang Lâm có đeo nhẫn cưới hay không. Hai người họ chỉ xem việc kết hôn là việc kinh doanh, ngoại trừ việc đeo nhẫn cưới vào ngày hôn lễ trọng đại để tránh người khác nhìn thấy và hỏi hang đến chuyện cưới vội, thì ngay vào ngày hôm sau Kim Thơ đã thấy Lê Giang Lâm tháo nhẫn cưới ra cất vào học tủ cạnh giường, cô lại không ngờ Lê Giang Lâm thực sự đeo nhẫn cưới khi đi ra ngoài. Nhưng cũng có thể đó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường không phải là nhẫn cưới.
Hơi tò mò Kim Thơ mở lại đoạn video để xem chiếc nhẫn trên tay Lê Giang Lâm có phải là nhẫn cưới hay không. Vừa mở lên gương mặt Lê Giang Lâm đã xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, Kim Thơ cố mở to hai mắt để nhìn nhưng không hề thấy có cảnh nào quay được cận cảnh bàn tay của Lê Giang Lâm xuất hiện trong đoạn video cả. Ngay khi đoạn video sắp kết thúc, một cảnh quay vụt qua bàn tay của Lê Giang Lâm, tuy nhiên tốc độ quá nhanh nên cho dù có căn mắt Kim Thơ cũng không thể nhìn thấy mu bàn tay huống hồ là nhìn thấy Lê Giang Lâm có theo nhẫn hay không.
Đang chú tâm nhìn chằm chằm vào màn hình di động một cách cẩn thận để có thể trong mơ hồ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lê Giang Lâm. Bực mình vì không thể nhìn thấy gì, Kim Thơ càng chú tâm hơn, cuối cùng đến một chút xíu ánh sáng trắng vụt qua của chiếc nhẫn cũng không thấy tâm hơi. Kim Thơ nhíu mày, thôi đi, làm ơn không nghĩ về nó nữa, anh ta có đeo nhẫn hay không thì liên quan gì tới mình.
Kim Thơ bỏ cuộc định thoát khỏi màng hình điện thoại thì một giọng nói từ phía sau lưng cô vang lên.
“Có cái gì thú vị lắm sao?”
Lê Giang Lâm từ từ bước xuống cầu thang, Kim Thơ đang mất cảnh giác khi nghe thấy giọng nói của anh vì điện thoại trên tay cô vẫn đang phát đoạn video đó. Kim Thơ giật mình vội vàng tắc màng hình đi động rồi quay đầu lại nhìn Lê Giang Lâm đang đứng phía sau mình, hai tay anh đút vào túi quần với thái độ thản nhiên và ánh mắt nhìn cô chăm chú, môi hơi cong lên như đang mỉm cười mà không nói một lời giống như đang chờ cô giải thích lý do tại sao lại quan tâm đến đoạn video chỉ toàn quay hình ảnh của anh.
Kim Thơ lật úp điện thoại xuống bàn, bàn tay không tự chủ vuốt tóc mình như muốn che đi gương mặt đang ngượng ngùng vì xấu hổ của mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh Kim Thơ quay nhìn Lê Giang Lâm.
“Anh xuống lúc nào vậy? Tôi không nghe thấy tiếng bước chân của anh, à chắc là mãi xem nên tôi không để ý.”
“...”
Vừa nói xong Kim Thơ cảm thấy có chút gì đó sai sai cô mím môi rồi liếc nhìn Lê Giang Lâm, mê xem nên không nghe thấy! Nhưng mà cái mình đang xem là đoạn video có mặt anh ta mà. Có khi nào anh ta nghĩ mình bị anh ta thu hút quá nên không để ý đến vấn đề gì khác nữa không?
Cái suy nghĩ kỳ quái này làm môi Kim Thơ giật giật vì xấu hổ, là do tôi xem video của anh ta nghiêm túc đến mức không để ý có người đang đến gần chứ không phải bị anh ta thu hút đâu nha, anh sẽ không lầm tưởng rằng tôi thích anh đó chứ?
“Tôi không có nhìn anh, mà là nhìn tay anh…”
Kim Thơ bối rối lại xua tay, “Không, không phải, ý tôi chỉ là muốn nhìn thật ra anh có đeo nhẫn hay không thôi.”
Kim Thơ từ trong suy nghĩ lẫn lời nói ra điều đã phủ nhận hết rằng mình bị vẻ lạnh lùng của Lê Giang Lâm thu hút, vừa nói xong cô có chút cắn rứt lương tâm mà liếc nhìn Lê Giang Lâm, cô không biết anh ta đã đứng sau lưng mình bao lâu và đã nhìn thấy cô xem cái video đó bao nhiêu lần rồi. Mặt Kim Thơ nóng lên, tự hỏi liệu có nên giải thích thêm một lần lý do tại sao cô lại xem đoạn video có anh ấy nhiều lần như vậy không? Nhưng video đó lại do Mộc Thu share qua cho cô, chỉ vì chủ đề nói chuyện riêng của cô và Mộc Thu thỉnh thoảng nhắc đến Lê Giang Lâm, cũng dễ hiểu thôi, cô và Lê Giang Lâm là vợ chồng danh chính ngôn thuận kia mà, lâu lâu cũng có vài sự phàn nàn về tính cách lạnh lùng hay lời nói trống trơn của anh ta chứ. Nhưng vấn đề này thật không tốt lắm khi nói cho anh ta nghe.
Kim Thơ suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói với Lê Giang Lâm: “Tôi chỉ xem một chút thôi.”
“Một chút?”
Lê Giang Lâm khẽ nhướng mày, đuôi mắt cũng nhướng lên, có một tia nắng ấm áp nào đó vừa chợt loé sáng trong mắt anh, dường như hai từ này rất thu hút sự quan tâm của anh, khoé miệng Lê Giang Lâm hơi nhếch lên khó thấy, không còn nghiêm túc và thờ ơ như mọi khi mà giữa hàng lông mày lúc này đã giãn ra.
Danh sách chương