Ngày cưới được ấn định vào thứ Bảy tuần kế tiếp và tám ngày trước ngày cưới là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong đời Bethany. Ryan. Anh nằn nì cô ở lại Rocking K với anh suốt, và từ giây phút mở mắt ra lúc bình minh đến khi an hôn chúc ngủ ngon vào mỗi đêm, lúc nào cô cũng thấy vui vẻ. Và lạ nhất là ngay cả những điều bình thường vặt vãnh cũng trở nên tuyệt diệu đầy bất ngờ.
Chẳng hạn như đám vật cưng. Có ai mà ngờ được rằng một con mèo nặng tám ký lô hư đốn, và một con bò nặng bốn trăm ký lô cũng không ngoan gì hơn lại trở thành đôi bạn chí cốt không. Bethany thì không rồi. Nhưng buổi sáng sau hôm con Cleo đến đã đánh dấu khởi đầu đầy hứa hẹn cho tình bạn khăng khít giữa hai con vật.
Sau khi uống cà phê với Bethany, Ryan đội chiếc mũ Stetson lên ra chuồng ngựa cho đám gia súc ăn. Khi mở cửa bước ra ngoài, anh ngoái đầu lại ngoác miệng cười trêu cô. “Ở Rocking K này, ngay cả vợ anh cũng phải làm việc. Nếu em muốn đến bữa có cái ăn cho vào miệng thì đừng ‘nhàn cư vi’ nhé. Tốt nhất là em nên thể hiện gì đó để không phải ăn không ngồi rồi.”
Bethany định đáp lại thì con Cleo lao vút ra ngoài bằng lối giữa hai chân Ryan. “Ôi, không!” Cô hét lên.
Ryan vụt đuổi theo con mèo, con Tripper nối bén gót mồm sủa ông ổng. Bethany vội lăn xe ra hiên.
Con mèo đáng thương đã ít ra khỏi nhà rồi mà lại luôn ở thành phố. Chắc ở đây nó hoảng lắm. Bethany hình dung cảnh con mèo cứ thế lao vào rừng rồi lạc mất. Cleo vừa đúng cho một bữa trưa của một con thú ăn thịt to lớn đói ngấu nào đấy.
“Này, con mèo kia!” Ryan quát to giọng ồm ồm.
Bethany lo lắng dõi mắt quanh sân tìm kiếm nhưng không thấy con Cleo tội nghiệp đâu cả. “Anh đừng kêu vậy, nó sợ đấy.”
Ryan nhìn cô càu nhàu. “Chứ gọi gì bây giờ?”
Bethany đáp giọng run run, “Lại đây nào, Cleo! Nào, meo meo meo meo!”.
Ryan lầm bầm chửi thề, phăm phăm nện gót xuống nền xi măng, và bắt đầu hạ giọng gọi con mèo. Dù rất cảm kích việc anh cố gắng chỉnh giọng cho đúng tông, nhưng cô vẫn nghĩ nghe tiếng anh như một con thú săn mèo nặng ngót nghét cả trăm cân, đang rình mò có cơ hội là chụp ngay lấy ngấu nghiến. Con Cốt Lết cũng nhập bọn, lộc ngộc vừa đi vừa rống gọi. Bethany đã chắc mẩm là con Cleo sẽ không bao giờ chịu xuất hiện.
Bethany chưa tính con Tripper vào đội tìm kiếm. Con chó lông vàng óng béo ục rõ ràng đang muốn tính sổ với Cleo và giờ này con mèo có chạy đằng trời. Nó gí mũi xuống đất sục sạp khắp sân cho đến đống củi, và bắt đầu ngoáy tít đuôi.
“Á à! Trong đống củi đây rồi!” Ryan tới gần kêu, “Meo meo”, anh gọi to khi bắt đầu dỡ củi xuống, miệng không ngớt làu bàu, “Đồ mèo hư”.
Bethany hạ bục gỗ dốc xuống và hối hả lăn xe đến để cứu con mèo trước khi Ryan lôi nó ra. Rủi thay cô đến không kịp. Ryan dịch một khúc củi ra và con Cleo đang nằm co rúm trong đó. Con vật sợ sệt ngao luôn mồm, rồi rụt lại tránh đôi tay Ryan, phóng ào qua chân anh. Sai lầm nghiêm trọng. Nó xông thẳng vào con Tripper, đang sủa inh ỏi.
Khi bị đe dọa, mèo thường leo lên chỗ nào cao nhất gần đó, và con Cleo không ngoại lệ. Thật tình cờ, ngoài Ryan ra con Cốt Lết là chỗ cao nhất. Con mèo nhảy đại lên lưng con bò. Giật mình khi bỗng dưng xuất hiện vị khách không mời mà đến, mồm không ngớt ngao ngao quặp lên vai mình, con Cốt Lết phản ứng theo cách như bất kỳ con bò không được sáng dạ lắm nào vẫn làm.
Nó chạy.
Nhất định phải bắt lại con mèo ngu ngốc của Bethany cho bằng được, Ryan đuổi theo bộ đôi khập khiễng đó, nhưng cứ hễ anh tới đủ gần để túm lấy con mèo thì nó cuống cuồng bấu chặt vào lưng con bò khiến con Cốt Lết lại chạy lồng lên.
Sau nửa giờ đồng hồ rượt đuổi không nên cơm cháo gì, Ryan quay lại chỗ Bethany, vỗ vỗ mũ vào chân theo mỗi bước đi. “Anh bắt nó không được, em ơi.”
Bethany dõi mắt về phía hồ, nơi con Cốt Lết đang đứng một mình cùng với con mèo bám trên lưng nó. Trông bộ đôi ngờ nghệch không chịu nổi đó khiến Bethany bật cười ngặt nghẽo. “Em nghĩ con Cleo sẽ ở đó thôi. Con Cốt Lết là chiếc xe đẩy hoàn hảo dành cho mèo đấy.”
Ryan cũng bắt đầu cười phá lên. “Cái ‘phương tiện’ này cũng chạy trên mọi địa hình đấy nhỉ, và lại còn tốc độ nữa.” Mồ hôi nhễ nhại vì cuộc rượt đuổi không thành, anh đưa tay quệt ngang trán. “Xin lỗi đã không bắt được con mèo về cho em. Chắc em lo cả ngày nay mất.”
Bethany thở dài. “Không sao đâu anh, nó sẽ an toàn trên lưng con Cốt Lết. Chắc nó chả chịu xuống đâu.”
Y như rằng đến trưa con mèo vẫn ngồi lỳ trên lưng con bò trong lúc nó gặm cỏ. Bethany ngắm nghĩa bộ đôi, mỉm cười và lắc đầu. Cô không ở gần chúng đủ để chắc chắn nhưng trông có vẻ như con Cleo đang đánh một giấc. Vì con Cốt Lết rõ ràng là chấp nhận sự hiện diện của con mèo, nên chỉ có việc chờ con Cleo xuống và tự vào nhà thôi.
Như thế đoán được suy nghĩ của Bethany, Ryan nói, “Đến lúc đói thì nó tự khác vào nhà thôi”.
Không may đến thế. Đêm hôm đó, Bethany bảo Ryan để thức ăn trên đống củi. Chắc vào lúc nào đó trong đêm con mèo xuống khỏi lưng con bò để ăn, vì sáng hôm sau không thấy thức ăn đâu nữa. Nhưng khi Bethany ra ngoài tìm thì không thấy Cleo đâu cả.
“Nó vẫn còn ngồi trên lưng con Cốt Lết đấy”, Ryan thông báo cho Bethany vài phút sau đó khi cô vào chuồng ngựa. “Sly bảo con bò có đến ăn sáng một lúc trước, và con Cleo vẫn nằm cuộn trên lưng nó, sạch sẽ xinh xắn. Nó liếm láp tắm táp trong lúc con Cốt Lết nhai ngũ cốc.”
Bethany lắc đầu. “Có thể con Cốt Lết là chỗ dựa tốt, nó cảm thấy an toàn khi ở trên lưng con bò. Ở đây thứ gì cũng khiến nó hoảng lên. Còn con bò thì to lớn và mạnh mẽ.” Cô mỉm cười ngước nhìn Ryan. “Kiểu như anh vậy. Em có thể nương tựa.”
Mắt Ryan chợt sáng lên hấp háy – bà Bethany nhanh chóng nhận ra mình đã tự chuốc lấy ‘rắc rối’. “Gì đấy?” Anh liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai rồi cúi xuống hôn cô. Một nụ hôn dài say đắm khiến đầu óc cô quay cuồng. “Anh muốn em”, anh thì thầm.
Bethany ngay lập tức liên tưởng đến chuyện đó, và cô lấy làm kinh ngạc. Một ‘séc’ bên hồ bơi, hai ‘trận’ trên giường, và lúc mới ngủ dậy sáng nay cũng kịp làm một ‘hiệp’ nữa, lẽ ra cả hai đã ngấy nhau rồi mới phải chứ. “Thôi nào”, cô nói khẽ. “Sly đang ở quanh đây. Ông bắt gặp bọn mình mất.”
Anh búng nhẹ vào cái tua màu trắng trên chiếc áo sơ mi cao bồi xanh cô đặc biệt mua tặng anh. “Em nghĩ là anh bỏ qua được khi trông thấy cái tua này cứ lất phất qua lại bên trên ngực em đấy à?” Anh nhìn đăm đắm vào một bên đầu nhũ hoa đã nghếch lên chờ đợi và bật cười. “Không đâu.”
Vì mặc chiếc sơ mi này cốt để cho anh ngắm, Bethany chỉ có thể mỉm cười bẽn lẽn, lấy làm vui vì những nỗ lực của mình đã lôi kéo được sự chú ý của anh. Tuy vậy, cô giật mình khi Ryan đột ngột bồng cô lên. Cô hét lên nho nhỏ và ôm choàng lấy cổ anh. “Không phải trong chuồng ngựa chứ.”
“Để anh tìm chỗ nào kín đáo.”
Anh bồng cô vào phòng kho chứa đồ, khóa trái cửa lại, và đặt cô lên một kiện cỏ khổ. Sáng nay cô mặc áo sơ mi và quần jean bó. Anh vừa tấn công vào hàng cúc áo của cô vừa nói, “Đây là nơi gần như ngày nào anh cũng ở lại ăn trưa. Ngày mai em mặc quần áo nylon đi làm được không?”.
Cô khúc khích cười rồi thở dốc khi anh cúi đầu mơn trớn đầu nhũ hoa dưới lần chiếc nịt ngực bằng en. “Ryan, em sợ nhỡ đâu em quên mất mình đang ở chỗ nào rồi gây ồn thì sao. Sly nghe thấy thì kỳ lắm.”
Anh túm lấy một đoạn dây da lủng lẳng từ một chiếc đinh bên trên họ. Vẫn ngấu nghiến hôn cô và khiến từng đợt cảm xúc nóng rực lan khắp người cô, anh thì thào, “Em cố nhịn đi”.
Cô lại cười khúc khích, và rồi rên lên, mọi suy nghĩ trong đầu cô từ từ tan biến khi anh mở khuy nịt ngực và áp đôi môi nồng ấm ngọt ngào lên một bên bầu ngực trần. Khi anh dịch người để chuyển môi sang bầu ngực bên kia đang khao khát chờ đợi, luồng không khí ban sáng mát lành lướt qua đầu nhũ hoa ẩm ướt, khiến nó săn cứng lại hếch lên khiêu khích kéo môi anh ập xuống lần nữa. Ánh mặt trời tháng Sáu chiếu rọi vào phòng qua cửa sổ nhảy nhót trên người họ. Ryan lẩm bẩm gì đấy về những quả dâu chín mọng, khiến cô rên rỉ không kiềm lại được khi anh bắt đầu mở khóa quần cô. “Anh thèm em chết đi được. Hứa là không để em đợi lâu đâu.”
Mất gần bốn mươi phút và cô tận hưởng từng giây bên anh.
Ryan. Cô mau chóng nhận ra rằng anh sẽ là người tình đầy ham muốn, khó đoán và ngẫu hứng, là kiểu người có thể vừa tập trung hết tâm trí vào công việc đấy nhưng lại có thể toàn tâm toàn ý làm tình với cô ngay sau đó. Điều không chắc chắn duy nhất là không biết anh có thể ập vào cô ở chỗ nào mà thôi.
Sau lần gần gũi ở nhà kho, Bethany thực sự không nghĩ hai người có thể lại làm tình lần nữa cho đến tối, nếu có. Ryan rất khó đoán. Cuối buổi sáng hôm ấy trong văn phòng khu chuồng trại trong khi anh chỉ cho cô cách lưu giữ sổ sách như thế nào thì điện thoại reo, và Bethany nhấc máy vì cô ngồi gần đấy. Jake gọi để hỏi thăm cô em gái nhân lúc nghỉ giải lao.
Bethany vừa a lô thì Ryan ngoác miệng cười ranh mãnh và bắt đầu mở cúc áo cô. Cô đẩy anh ra. Khi anh lần môi xuống hôn vào hõm xương quai xanh của cô, cô ấn gan bàn tay vào trán anh cố ngăn lại. Nhưng cứ hệt như ngăn nước từ trên đồi xuống vậy.
“Áo sơ mi này khiến anh phát điên lên đấy”, anh thì thầm. “Anh không chịu để cái tua này trêu ngươi mình đâu.” Anh mở áo cô ra, tháo khóa khuy trước nịt ngực, ôm trọn đôi bầu ngực bằng cả hai tay, và bắt đầu khiến tâm trí cô như mê đi dưới đôi môi tham lam của anh trong khi vẫn cố duy trì cuộc nói chuyện cho mạch lạc với anh trai mình.
Khi Ryan bắt đầu mơn trớn hai đầu nhũ hoa của cô, Bethany phải bảo Jake nhắc lại câu hỏi vừa rồi của anh. Cô lo lắng liếc mắt ra cửa. Ryan bật cười thì thầm, “Anh luôn chuẩn bị trước rồi. Cửa đã khóa”.
Cô thấy phần nào yên tâm – cho đến khi anh ép hai bầu ngực sát vào nhau để dễ bề mơn trớn cùng một lúc. Động tác đó khiến máu chạy dồn về hai đầu nhũ hoa. Ryan ngửa người ra ngắm nghía thích thú, đôi mắt màu xanh sẫm lấp lánh tia ma mãnh. Trong khoảnh khắc đó, Bethany tự hỏi làm thế nào mẹ anh có thể sống nổi qua giai đoạn đứa con trai này còn bú mớm.
Vào ngày cuối tuần bố mẹ Ryan đến chơi. Ann đi khập khiễng vì vết bầm nơi hông. “Bác sĩ nói phải mất một thời gian mới lành lại được, mà cũng may là chưa gãy xương. Mẹ già rồi nên không đủ linh hoạt để né được mấy cạnh bàn.”
Keefe quàng một bàn tay với các khớp bị trầy xước hết qua đôi vai nhỏ nhắn của vợ vừa nói, “Thằng khốn kiếp tép riu ấy mà dám đẩy phụ nữ cái kiểu đó lần nữa mới lạ”. Ông nháy mắt với Bethany. “Hôm qua nó đã không khởi kiện ta. Chắc nó đã lường trước sự việc sẽ lên mặt báo ngay trang nhất và thừa nhận cách hành xử của mình đối với Ann là không chấp nhận được.”
“Con thắc mắc không biết ai đã cấy suy nghĩ đó vào đầu hắn”, Ryan trầm ngâm. “Bố đã không dọa gọi nhà báo đến đấy chứ?”
Ann mỉm cười. “Bố con mà đủ bình tĩnh để nghĩ đến điều đó. Mẹ làm đấy.” Bà đưa mắt nhìn chồng đầy trìu mến và chìa một tay ra, “Người hùng của em. Đưa mười đô la đây, ăn nói chẳng bặt thiệp gì cả”.
Keefe lầm bầm cau có nhưng cũng rút tờ mười đô ra đưa cho vợ. Anh cất đi rồi nhìn Bethany mỉm cười. “Đừng lo. Vết bầm này không ngăn ta đến dự lễ cưới các con đâu.”
Đây không phải là lần đầu tiên Bethany chứng kiến đàn ông ở Rocking K bị phạt mười đô. Cô nhìn Ryan bối rối, và anh lẹ làng giải thích cho cô quy định không được chửi thề ở trại. Bethany thấy ý kiến đó thật hay. Đến lúc cô và Ryan nhận con nuôi chắc đàn ông nhà này đã chừa hẳn tật nói bậy.
Vào thứ Hai yên ngựa cho cô được gửi đến. Vừa lấy ra khỏi thùng là Ryan lắp lên lưng con Wink ngay. Lòng dạ Bethany nôn nao hồi hộp khi cô nhận ra ý của anh là muốn cô cưỡi luôn. Khi quay lại bắt gặp nét mặt của cô, anh quỳ xuống nhìn cô thật lâu rồi đưa một ngón tay nhích cằm cô lên.
“Em không phải lên ngựa đâu. Nếu em chỉ muốn yêu thương và bên cạnh nó hằng ngày thì cũng tốt, anh không nghĩ gì hết.”
Bethany nhìn con ngựa chăm chăm đầy căng thẳng một lúc thật lâu. Những ký ức về vụ tai nạn năm xưa dội về trong tâm trí cô, mồ hôi túa ra. Trên thực tế chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, nhưng trong đầu cô chuỗi hình ảnh trước khi dẫn tới giây phút định mệnh đó diễn ra như một thước phim quay chậm. Cô ao ước lại được cưỡi con Wink. Niềm ao ước đó thật mãnh liệt đến nỗi nôn nao hết cả người. Nhưng đồng thời cô cũng vô cùng lo sợ. Những ai chưa từng nếm trải những gì cô từng trải qua khó có thể hiểu được nỗi sợ của cô kinh khủng đến thế nào.
“Em, ưm…” Cô nhắm nghiền mắt lại. “Ryan, em rất muốn. Nhưng em sợ. Rất sợ.”
Anh ôm lấy khuôn mặt cô. “Anh có thể lái xe đưa em đến hồ để làm lễ cưới. Đừng nghĩ về chuyện này như một điều bắt buộc phải làm. Được không?”
Lễ cưới. Chúa ơi. Mọi người đều dự định cưỡi ngựa đến hồ để dự lễ cưới. Một cảm giác lạnh toát trùm khắp người cô. Cô cảm thấy toàn thân run lên khi bắt gặp ánh nhìn đăm đăm của Ryan.
Anh lầm bầm chửi thề và hôn như mưa lên mặt cô. “Anh xin lỗi. Chết tiệt. Anh đáng bị quất một trận roi ngựa vì cái tội ngu ngốc. Tha lỗi cho anh.”
Bethany vặn vẹo đôi tay. “Em muốn cưỡi ngựa trở lại, Ryan.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô
“Em muốn cưỡi ngựa trở lại”, cô lặp lại. “Em chỉ cần lấy hết can đảm.”
Mười lăm phút sau Bethany được đặt ngồi trên yên ngựa có cài khóa an toàn. Mồ hôi túa ra nhỏ tong tong, cô cảm thấy buồn nôn.
Ryan giữ dây cương. “Em không cần phải cưỡi. Để anh cho em xuống nhé.”
“Không!” Bethany nhận thấy cô đang bám vào yên cương như một đứa trẻ. Chúa ơi. Mặt đất như cách xa đến trăm dặm. Cô hình dung cảnh con Wink sẩy chân đổ ập xuống người cô. Cô nuốt khan bồn chồn. “Em cần phải làm. Ngay cả khi em chưa từng cưỡi ngựa bên ngoài một bãi quây thì em cũng cần phải làm, Ryan.”
Anh chỉ biết đứng yên đó, giữ dây cương và ngước nhìn cô chăm chăm. “Bethany, thôi nào. Lỗi của anh. Để anh cho em xuống.”
“Không!” Cô không cố ý hét lên với anh như vậy nhưng cô đã làm. Hét tướng lên. Như thể anh là kẻ thù của cô. “Anh có thể đừng đứng yên đó và làm gì giúp em đi được không?”
Anh vuốt ve cổ con ngựa, cố trấn an nó bởi vì cô chú của nó đang mất bình tĩnh. Trong tâm thức của mình, Bethany vẫn biết là cô cần kiểm soát bản thân. “Em cần anh giúp”, cô run run nhắc lại.
“Em cần gì nào, Bethany? Nói cho anh biết anh sẽ làm.”
“Nói chuyện với em. Để em bớt căng thẳng.”
Điều kế tiếp cô biết được là anh ngồi trên ngựa đằng sau cô. Ngay khi được anh ôm lấy, cô mới có thể thở bình thường trở lại. “Anh ở ngay đây thôi. Ngay đây với em.”
Bethany tựa hẳn vào ngực anh và xoay mặt dụi vào cổ anh. Ryan. Cô cảm thấy an toàn trong vòng ôm của anh. An toàn tuyệt đối. Xét về lý, cô biết anh không thể làm được gì để bảo vệ cô nếu con Wink sẩy chân và giẫm lên cả hai người. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Nỗi sợ của cô cũng có lý gì đâu.
Bethany bắt đầu thao thao về vụ tai nạn đã xảy ra như thế nào. Cô đã chồm người về phía trước và điều chỉnh sức nặng của mình khi con Wink vòng qua một khúc quanh như thế nào. Cả hai đã chạy đua cùng với gió như thế nào. Rồi đột ngột lảo đảo. Cảm giác bay vút vào không trung đến choáng ngợp. Đau. Một cơn đau đến tê dại rồi mọi thứ xung quanh trở nên đen ngòm.
“Khi tỉnh dậy, em không thấy cảm giác gì ở ngón chân nữa. Thật điên rồ khi mà em nhớ đến điều ấy hơn tất thảy mọi thứ khác nhỉ?” Cô nghếch cằm nhìn trân trân lên bầu trời. “Em không lo cho đôi chân. Em không có cảm giác gì ở các ngón chân. Em nhớ mình đã nhìn trân trối vào tấm khăn trải giường và cố ngọ nguậy mấy ngón chân như thế nào. Cố hết sức có thể. Và – nhận ra. Nhận ra. Mẹ và bố em cũng ở đấy. Jake ấn hai cánh tay em xuống giường. Em nhớ đã nhìn vào mắt anh ấy và la hét ầm ĩ. Họ thậm chí không cần nói gì. Em đã biết khi không thể ngọ nguậy được mấy ngón chân.”
Ryan buông dây cương và ôm cô bằng cả hai tay. “Tha lỗi cho anh, Bethany. Hãy tha lỗi cho anh. Em sẽ không bao giờ phải lên ngựa nữa. Em có thể ở bên cạnh con Wink nói chuyện với nó mà không cần phải cưỡi nó.”
“Không.” Cô thì thào dụi mặt vào cổ anh. “Em cần cưỡi nó. Em cần, Ryan, giống như cần không khí để thở. Đừng bắt em xuống. Em sẽ không bao giờ có đủ can đảm để lên ngựa lần nữa. Hãy để em cưỡi nó cho đến khi cảm giác này chấm dứt.”
“Chết tiệt.” Anh thầm chửi thề.
“Nhé anh”, cô nài nỉ. “Đừng để nó chấm dứt như thế này. Đừng bắt em xuống. Để em làm quen trở lại đã. Nhé.”
Ryan đặt một bàn tay ngang ngực cô và cầm dây cương lên. “Sly!”, anh gọi to.
“Gì đấy?” Viên quản đốc trại xuất hiện, “Cháu cần gì?”
“Mở cổng đi chú”, Ryan ra lệnh.
Bethany nhìn Sly đẩy then và mở toang cánh cổng ra. Ryan xoay con Wink và thúc nó ra khỏi bãi quây. Tim Bethany đập thình thịch. Mặt đất như nhảy thót lên đập vào mặt cô. Ryan cho con ngựa đi nước kiệu về phía hồ. Dù anh đã ghìm cương cho con Wink đi thật chậm thì nỗi khiếp hãi trong cô vẫn lên đến tột đỉnh, khó mà diễn tả được. Cô sắp chết. Tim cô sắp ngừng đập. Nhưng nó vẫn cứ đập, và con Wink vẫn cứ thong thả rải bước.
Sau một lúc, Ryan ghìm cương cho con Wink đi chậm hơn nữa. Làn gió từ hồ thổi mơn man lên mặt Bethany, nó mang theo mùi hương thật ngào ngạt dễ chịu – mùi cỏ non và những nụ hoa dại mới nhú, mùi thông và linh sam, cả không khí mát mẻ từ các rặng núi xung quanh. Cô thả lỏng người dựa vào khuôn ngực rắn rỏi của anh, hòa theo nhịp điệu bồng bệnh cùng với con ngựa và anh.
“Ryan…”
Anh áp mặt vào tóc cô. “Em biết không, anh thấy chỉ có hai cách sống trên đời này. Một cách là cố hết sức để tránh mọi hiểm nguy, tồn tại trong một cái bong bóng bé tí an toàn. Ngay cả có thể thì cũng không thể tránh khỏi có lúc bị xe buýt cán hay nhiễm một căn bệnh nan y nào đấy.”
“Cách còn lại là gì?” Bethany cười run run.
“Ta ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay, tận hưởng từng khoảnh khắc sống và chấp nhận hứng chịu mọi rủi ro có thể xảy đến, bị thương hay chết trong khi làm điều ta thích.”
Bethany lại bật cười, nghe vẫn còn run run. “Không nên sống nửa vời, giống như có được một tí ti niềm vui trong khi né tránh những rủi ro, đúng không?”
Anh áp môi vào cổ cô. “Giống như làm tình mà không bao giờ lên được đỉnh ấy. Nản lắm.”
“Mình đến được đó rồi mà. Em không muốn sống như thế đâu.”
“Vậy thì hãy ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay đi”, anh thì thầm, và điều kế tiếp cô biết được là chỉ còn mình cô ngồi lại trên yên ngựa. Anh trao dây cương cho Bethany, nhìn cô đăm đăm một hồi lâu. “Hãy sống cho thật vui. Ngồi chắc rồi đấy, không sợ ngã đâu. Em chỉ có thể bị thương khi con Wink ngã thôi, mà lũ sóc thì không đào hang dọc theo hồ. Ngoài đồng mới có thức ăn dồi dào cho chúng. Anh thấy chân cẳng con Wink vững chãi đấy.”
Bethany gật đầu. “Nó chỉ ngã một lần đấy thôi, mà đâu phải lỗi tại nó.” Dẫu có vậy thì một lần đó cũng đã quá đủ. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
“Anh vào nhé”, anh bảo cô. “Đây là lần đầu tiên em cưỡi ngựa trở lại nên tốt nhất là đi loanh quanh gần khu vực chuồng trại thôi, để anh có thể trông thấy em.”
Bethany nhìn thẳng về phía trước, quá sợ đến nỗi run lẩy bẩy. “Em, ưm… cũng được, dù có vẻ như mặt đất cách em rất xa. Con Wink nghe lệnh rất tốt. Em tin là mình sẽ ổn, và…” Cô dừng nói, nuốt khan để lấy lại giọng bình thường, “Em cần phải làm điều này, Ryan. Lần đầu tiên cưỡi ngựa trở lại, em cần tự mình xoay xở một chút”.
Bethany nghe thấy anh thở ra. Cô không dám nhìn anh vì sợ mất tinh thần. “Được rồi”, anh nói. “Em đi đi. Đường quanh hồ rất bằng phẳng. Lần đầu nên anh không nghĩ em nên đi xa, nhưng anh sẽ để em tự quyết định.”
Bethany gật đầu, cố cưỡng lại ước muốn đề nghị anh thắng yên cương ngựa của anh và đi cùng với cô. Thật ngu ngốc khi cảm thấy sợ hãi. Khả năng con Wink bị ngã hầu như không có. “Em, ưm… em sẽ không đi xa đâu.”
“Khi nào xong cứ cưỡi vào khu chuồng trại gọi anh nhé, anh ở đấy. Anh sẽ đưa em xuống.”
Bethany gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước. “Nếu em, ưm, không trở về trong vòng ba mươi phút thì hãy đi tìm em nhé. Được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Bethany cảm thấy ổn hơn, biết rằng anh sẽ đi tìm nếu cô không quay lại đúng thời gian giao hẹn. Tim vẫn đập thình thịch, cô thúc con Wink tiến về phía trước.
Ryan đợi ở khu vực chuồng ngựa, lòng thắc thỏm không yên, mồ hôi vã ra vì lo lắng. Hai mươi phút sau anh thắng yên cương con ngựa thiến màu nâu đỏ đi tìm. Khi anh đuổi kịp, cô đang ở phía bên kia hồ gần nhà bố mẹ anh. Nghe tiếng anh đến gần, cô xoay người lại, vẫy tay, nét mặt rạng rỡ, mắt sáng lấp lánh.
“Ryan. Cảm ơn anh… cảm ơn anh. Thật tuyệt vời. Thật ung dung tự tại. Em có thể đi đến những nơi mà xe lăn không thể. Anh đã mở ra một thế giới mới cho em.”
Anh cho ngựa đi chậm lại bên cạnh cô, tim nhói lên khi trông thấy cô vui đến vậy. “Hôm nay khá đặc biệt nhỉ?”
“Ồ, vâng. Giờ em thấy bớt sợ hơn rất nhiều. Dĩ nhiên là chưa hoàn toàn thoải mái. Nhưng cũng không quá hoảng như ban nãy.”
“Vậy thì tốt rồi. Con Wink thế nào?”
“Rất tuyệt. Em đã từng cùng nó phi nước đại rất nhiều lần và nó rất thích. Nhưng hôm nay nó có vẻ bằng lòng với việc đi nước kiệu.” Cô khom người vuốt ve cổ con ngựa. “Có lẽ chúng em đều đang già đi. Em nghĩ nó thích nhịp điệu chậm.”
“Nhịp điệu chậm thì đâu có sao. Em có thể thưởng lãm phong cảnh.”
“Đúng vậy. Cảnh ở đây thật đẹp. Anh không biết mình may mắn đến như thế nào khi có nhường này thứ sau nhà mình đâu. Nào hồ nước, nào những cánh rừng, và cả những rặng núi nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Thiên đường đấy.”
“Giờ nó cũng là của em rồi.”
Bethany ngửa mặt đón lấy ánh nắng ban mai dịu nhẹ. “Thật không?”
“Năm ngày nữa thôi là mình thành vợ chồng rồi”, anh nhắc.
“Năm ngày nữa thôi.” Cô mỉm cười. “Anh có thấy hối hận không?”
“Không đời nào. Còn em?”
Bethany lắc đầu. “Em chưa khi nào cảm thấy chắc chắn như thế này về bất kỳ điều gì.”
Không muốn làm cô mất hứng nhưng anh nghĩ cô cưỡi thế là quá nhiều. “Nên về thôi, hôm nay là ngày đầu tiên. Em đã không làm việc này trong suốt tám năm qua, cưỡi nhiều quá không tốt cho chân.”
“Một lát nữa đi anh. Đang tuyệt thế này, em không muốn dừng lại.”
Ryan nhìn xung quanh. “Đi vòng lại nhé? Mình đã đi hơi xa rồi nếu đi tiếp nữa lúc quay lại sẽ mất nhiều thời gian lắm.”
“Cũng được!”
Mất ba mươi phút để quay lại nơi xuất phát. Ngay sau khi hai người về đến khu chuồng trại, chân của Bethany bắt đầu bị chuột rút. Ryan bồng cô vào nhà. Khi cởi giày và quần jean ra, anh trông thấy hai chân cô gần như bị gập đôi lại vì chứng co thắt cơ và những khối gân nổi cục lên bắp chân và đùi. Cô nằm cong người lại, răng nghiến chặt.
Khi Ryan cố nắn chân thẳng ra, cô không nén nổi tiếng thét đau đớn. Anh chạy vụt đến bên điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình nhà Kendrick, Kirsch. Ông bác sĩ đứng tuổi có tâm với nghề tức tốc chạy xe đến Rocking K. Sau khi khám cho Bethany, ông chích cho cô một mũi thuốc giúp giãn cơ.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, Kirsch ngồi ở mép giường, cầm ta cô, “Từ giờ trở đi, làm chuyện gì cũng từ từ thôi cháu ạ. Ngày mai không được cưỡi ngựa. Ngày mốt có thể cưỡi chừng mười phút. Nếu ổn thì mỗi ngày thêm vài phút. Cứ từ từ thôi và nhớ là ngay cả khi cháu đã cưỡi ngựa trở lại được một thời gian rồi, thì cháu vẫn cần thường xuyên nghỉ giữa chừng trong các cuộc đi chơi đường dài”.
“Nhưng thứ Bảy này bọn cháu tổ chức lễ cưới bên hồ trên núi rồi. Ryan dự định mọi người sẽ đi xe ngựa.”
Ông bác sĩ nhìn Ryan chằm chằm dò hỏi. “Hồ cách đây bao xa, Rye?”
“Khoảng ba giờ đồng hồ đi ngựa.”
Ông bác sĩ lắc đầu. “Cô ấy chưa đi được nhiều thế đâu. Phải ít nhất là một tuần nữa, và dẫu có thế thì cũng phải chia đoạn đường ra làm hai chặng, đi một nửa rồi nghỉ lại, hôm sau đi tiếp nửa còn lại.”
“Bọn cháu làm được”, Ryan nói. “Bethany và cháu có thể khởi hành vào thứ Năm, và cắm trại qua đêm. Sẽ rất thú vị.”
Bethany gác tay lên trán. “Em xin lỗi Ryan. Em đã quá phấn khích được cưỡi lại con Wink, em thậm chí không nghĩ gì đến khả năng có thể bị vọp bẻ. Lẽ ra em nên biết suy nghĩ hơn.”
Ông bác sĩ vỗ vỗ lên tay cô. “Cũng dễ hiểu thôi. Như tôi đây này, suốt cả mùa đông không cưỡi ngựa cho nên lần đầu tiễn cưỡi lại vào mùa xuân thì cứ đi ngựa suốt những ngày sau đó luôn. Lần nào cũng thề thốt là sẽ không bao giờ làm điều ngu ngốc như vậy nữa nhưng rồi đâu lại vào đấy.”
“Bác cũng cưỡi được ngựa ư?”
Kirsch bật cười và nháy mắt với Ryan. “Chứ cháu nghĩ vì lý do gì mà nhà này lại ưa tôi đến như vậy? Keefe không thực sự tin vào một người đàn ông trừ phi thỉnh thoảng ông ta có mùi ngựa.” Ông quay lại Ryan, “Khi đi nhớ mang theo chừng một lít giấm nuôi nhé. Nếu cô ấy bị chuột rút thì cho uống hai ngụm. Sẽ đỡ”.
“Ọe.” Bethany co rúm người khi nghĩ phải uống thứ đấy.
“Vị khó chịu và làm rát dạ dày chút thôi nhưng hiệu quả lắm đấy.”
Kirsch tiếp tục hỏi Bethany tỉ mỉ về vụ tai nạn và hệ lụy mà nó để lại. Khi nghe cô trả lời xong, ông nói, “Nào, cô gái, ta mong sẽ gặp lại cháu sớm. Ta đã đỡ đẻ cho tất cả những đứa bé nhà Kendrick. Nếu Ryan đánh tiếng có thể ta sẽ lại đỡ đẻ cho con của các cháu nữa đấy”.
Mặt Bethany đột nhiên trắng bệch. Cô đưa ánh mắt hoảng hốt sang Ryan. “Rất có khả năng cháu sẽ không thể có con được, bác sĩ Kirsch. Dĩ nhiên Ryan và cháu cũng muốn thử, chúng cháu hy vọng điều tốt đẹp nhất. Nhưng cơ hội rất mỏng manh.”
Ông bác sĩ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. “Sao lại thế được nhỉ? Vậy cháu có tổn thương gì bên trong mà ta không biết hay sao?”
“Cháu, ưm, không ạ. Dĩ nhiên là cháu đã bị bầm tím hết cả nhưng không có tổn thương vĩnh viễn. Lần khám gần đây nhất bác sĩ phụ khoa bảo cháu ổn.”
“À, vậy thì việc gì lại không thể có con. Ai bảo đấy?”
“Chuyên gia cột sống, người đã tiến hành các cuộc phẫu thuật cho cháu. Ông ấy cảm thấy cháu rất dễ bị viêm nhiễm đường tiết niệu và thận, việc này có thể dẫn đến sảy thai hoặc đẻ non. Ngoài ra còn có chứng gì đó nữa, cháu cũng sẽ dễ bị mắc phải mà cháu quên rồi.”
Bác sĩ Kirsch trầm ngâm. Ryan thắc mắc không hiểu sao ông ấy lại suy tư như vậy. “Cháu bị viêm nhiễm đường tiết niệu lần nào chưa?”
Bethany lắc đầu.
“Ta biết rồi.” Kirsch xoa cằm. “Cái chứng mà bác sĩ cảnh báo đó là sự tăng phản xạ.”
“Chắc là vậy”, cô nói. “Cũng lâu rồi nên cháu không nhớ kỹ, nhưng nghe giống như vậy. Bác sĩ miêu tả về chứng đó khủng khiếp lắm.”
“Đúng vậy”, ông đồng tình. “Nó có thể gây những biến chứng nghiêm trọng trong bất kỳ giai đoạn nào của thai kỳ hoặc trong lúc lâm bồn. Tuy nhiên, chứng bệnh này chỉ phổ biến ở những phụ nữ bị tổn thương ở đốt sống thứ bảy hoặc trên đó.”
“Cháu thì ở đốt sống thứ hai cơ. Nhưng ông ấy bảo cháu vẫn có khả năng bị.”
“Nếu bị thì sẽ như thế nào?” Ryan hỏi.
“Huyết áp tăng đột ngột, nhịp tim tăng hoặc giảm nghiêm trọng, có nguy cơ xuất hiện những cơn co thắt tim và tim bị giãn nở. Tóm lại, không thể coi thường được”, giọng ông bác sĩ nghiêm túc. “Đương nhiên vẫn có cách đối phó nhưng đôi khi không mang lại kết quả.”
“Chết tiệt”, Ryan thầm chửi rủa. “Cô ấy sẽ chết mất.” Anh đăm đăm nhìn Bethany. “Không đáng phải làm thế đâu em. Đó là chưa kể đến nguy cơ bị đông máu. Anh nghĩ thà mình đừng bao giờ thử làm gì.”
“Chứng máu đông thì có liên quan gì ở đây?”
Ryan kể vắn tắt cho bác sĩ nghe những điều Jake đã nói với anh.
“Đâu có gì chắc chắn em sẽ bị chứng tăng phản xạ”, Bethany cãi lại. “Và em hoàn toàn có thể cẩn thận trong khi mang thai để tránh tình trạng đông máu. Em có thể nằm trên giường chân gác cao hầu hết thời gian.” Cô nhìn Ryan với ánh mắt buộc tội. “Giờ mới biết tại sao anh lúc nào cũng lo lắng cho em, do những gì Jake nói đúng không?”
Ryan thở ra. “Anh không muốn rủi ro, Bethany à. Chứng máu đông có thể giết em. Jake cảm thấy mang thai không phải là quyết định khôn ngoan đối với em, và anh đồng ý.”
Bethany nhìn anh có ý bảo sẽ nói riêng với anh nhiều hơn về quyết định này.
Ryan đưa mắt nhìn bác sĩ, rồi quay lại nhìn cô. “Mình sẽ nói thêm về chuyện này sau. Được không?”
“Anh nên nhớ về những điều anh nói về việc cứ an tâm sống trong một cái bong bóng hay là ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay. Đó là cách nghĩ của em về chuyện này đấy – rằng chuyện này rất đáng thử.”
Ryan toát mồ hôi lạnh. Anh nhìn cô đăm đăm, nghĩ mình yêu thương cô biết chừng nào và nếu có gì không may xảy đến với cô thì anh sẽ đau khổ biết bao nhiêu. Anh không muốn có con đến nỗi phải đẩy cô vào vòng nguy hiểm.
“Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ phẫu thuật của cháu”, bác sĩ Kirsch nói. “Cháu cho phép tôi liên lạc với ông ấy chứ, Bethany?”
“Bác sĩ cứ nói chuyện với ông ấy, nhưng cháu đảm bảo là ông ấy sẽ nói với bác sĩ đúng như những gì đã nói với cháu thôi – là cháu không nên có con.” Mắt cô buồn rười rượi. “Ông ấy thậm chí còn nói thêm rằng ông ấy cảm thấy đấy là một điều may mắn bởi vì ngồi xe lăn chẳng việc gì phải mang thai cho vất vả.”
“Hừm.” Kirsch lắc đầu. “Vị bác sĩ đó tên gì?”
“Reicherton ạ. Ông ấy ở Portland. Có thể bác sĩ không biết ông ấy.”
“Thật ra, tôi có biết. Giới bác sĩ chúng tôi thường gặp nhau hơn cháu nghĩ đấy. Vào các cuộc hội nghị y khoa chẳng hạn. Tên đầy đủ là Benson Reicherton.” Ông mỉm cười và gật đầu. “Ông ấy là bác sĩ phẫu thuật có tay nghề cao, một trong những bác sĩ giỏi nhất ở West Coast.”
“Bố cháu muốn thế mà”, cô nói. “Ông nghe người ta bảo không tìm đâu ra người nào giỏi hơn bác sĩ Reicherton. Cháu chưa bao giờ thích ông ấy, nhưng có vẻ như ông ấy rất giỏi về chuyên môn.”
Kirsch lại gật đầu. “Ben rất tài. Nếu tôi mà bị chấn thương cột sống và cần phẫu thuật thì tôi cũng không ngần ngại tìm đến ông ta. Dù vậy tôi cũng tránh xa ông ta cả dặm để không phải đánh golf cùng.”
Bethany bật cười rồi đột nhiên ngáp dài, “Hóa ra bác sĩ biết tên ông ấy”.
Bác sĩ Kirsch mỉm cười và nháy mắt với cô. “Ừ, biết có thế thôi.” Ông đứng lên cầm theo cái túi. “Thuốc ngấm rồi đấy, trông cháu lờ đờ thế kia. Tôi về để cháu nghỉ nhé.” Ông gí gí ngón tay vào chóp mũi cô. “Mai không được cưỡi ngựa đâu đấy. Tôi có cuộc hẹn đi đánh golf lúc mười giờ, nếu mà anh chàng cứ lo lắng quá mức này gọi cho tôi ngay lúc đó về chuyện chuột rút này nọ thì tôi sẽ cáu lắm đấy.”
Ryan tiễn bác sĩ ra đến cửa trước. Kirsch gãi gãi cái đầu hói lưa thưa sợi bạc. Đôi chân mày bạc châu lại trầm tư. “Vẫn còn vài điều cần lưu ý. Để tôi kiểm tra lại. Khi trở về văn phòng tôi sẽ cố liên lạc với bác sĩ Reicherton xem sao.”
“Bác sĩ nghĩ cô ấy có con được không, phải không?”
Ông bác sĩ đưa mắt về phía hành lang. “Tôi không khuyên cháu nói cho cô ấy biết điều đó vội, để tôi chắc chắn đã. Tôi không muốn cô ấy hy vọng để rồi thất vọng. Tôi đâu phải chuyên gia về cột sống.”
“Nhưng bác sĩ cũng rất giỏi mà, và cháu tin vào ý kiến của bác sĩ.”
Ông bác sĩ mỉm cười. “Cảm ơn cháu. Để trả lời câu hỏi của cháu, dù ý kiến của tôi có đáng giá như thế nào thì ông bác sĩ già này vẫn nghĩ, hoặc là cô ấy hiểu lầm những gì vị bác sĩ đó nói hoặc Reicherton đưa ra thông tin thiếu chính xác. Bị liệt hai chân không ảnh hưởng gì đến khả năng sinh sản của phụ nữ, nhất là trong trường hợp của cô ấy – thần kinh không tổn thương hoàn toàn.”
Ryan gần như đã hiểu ra vấn đề. “Ý bác sĩ là gì?”
“Đấy là thuật ngữ y khoa về chấn thương cột sống khiến chỉ một số dây thần kinh bị suy yếu hay tê liệt hoàn toàn. Ta có thể lấy một tá trường hợp bị chấn thương cột sống ở mức độ ngang nhau ra xem xét để cho ra mười hai kết quả khác nhau. Vài người chỉ bị liệt một nửa hay có cảm giác nơi người khác không có. Với tổn thương ở vị trí đốt sống số hai như Bethany…” Giọng ông ngập ngừng. “Tôi không nghĩ khả năng mang thai của cô ấy bị ảnh hưởng gì, và trừ phi tôi nhận được thông tin hoàn toàn sai, có rất ít hay hoàn toàn không có bất kỳ nguy cơ mắc chứng tăng phản xạ nào. Nhưng để tôi kiểm tra lại cho kỹ. Dù gì tôi cũng chỉ là một ông bác sĩ nhà quê già nua không biết nhiều.” Ông đưa tay lên chào rồi bước ra.
“Thế về chứng máu dông thì sao ạ?” Ryan lo lắng hỏi.
Kirsch thở ra. “Tôi nghĩ ta có thể đối phó được. Hiện nay có một số loại xe lăn có giá để chân được lót đệm điều chỉnh được nhiều tư thế giúp người bệnh cảm thấy thoải mái, họ có thể đặt chân lên cao khi xe đứng yên. Tôi cũng nghĩ rằng ta có thể giữ được máu đủ loãng để giảm nguy cơ đông máu mà không gây hại gì đến em bé.”
Sau khi tiễn ông bác sĩ ra về, Ryan đóng cửa rồi trở vào kiểm tra xem Bethany thế nào. Mũi thuốc giãn cơ khiến cô lơ mơ trôi vào giấc ngủ. Anh ngồi bên cạnh cô một lúc, ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô. Một rẻo nước dãi vương ở môi dưới do ngủ mê vì thuốc ngấm sâu. Anh mỉm cười đưa ngón tay cái quệt đi, tim thắt lại khi nghĩ về những gì đã xảy đến với cô.
Một giờ sau bác sĩ Kirsch điện thoại cho Ryan lúc anh đang ở nhà bếp. “Bác sĩ Reicherton nói gì ạ?”
“Gần như không nói gì. Về cơ bản, đây là ý kiến của cá nhân tôi. Ngay cả một phụ nữ hoàn toàn mạnh khỏe thì cũng không một bác sĩ nào có thể đảm bảo được là có thể có con hay không. Nguy cơ cô ấy mắc các chứng bệnh có thể rất nhỏ nhưng không phải không có. Và những nguy cơ khiến cô ấy không thể mang thai suôn sẻ tăng lên đáng kể, nếu trong người đang tồn tại những vấn đề sức khỏe hay có khuynh hướng tiềm ẩn. Trường hợp của Bethany, tôi không khẳng định rằng Reicherton đã nói sai sự thật với cô ấy. Tuy vậy, tôi tin rằng ông ấy đã nêu ra những triệu chứng không thể xảy ra đối với một phụ nữ bị tổn thương cột sống ở vị trí số hai.”
“Tại sao?” Ryan khẽ chửi thề. “Mẹ kiếp, tại sao?”
“Câu hỏi hay đấy. Tôi vẫn phải viện đến câu bình phẩm của ông ấy với Bethany – rằng phụ nữ đã ngồi xe lăn rồi không việc gì phải có mang làm gì cho khổ thân. Tôi biết Ben đã nhiều năm nay. Tôi nhớ có lần ông ấy kể rằng mình chọn nghiên cứu lĩnh vực này vì mẹ ông ấy bị liệt cả tay lẫn chân.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến những điều ông nói với Bethany?”
“Tôi hoàn toàn vô tư trong chuyện này, Ryan. Tôi không muốn đưa ra ý kiến này nọ và nói những điều không hay về chuyên môn của ông ấy. Tôi mới vừa chợt nghĩ rằng có lẽ - tôi nhấn mạnh có lẽ nhé – tuổi thơ của ông ấy khá là nhọc nhằn vì mẹ ông ấy bị tàn tật nặng đến thế. Có lẽ ông ấy không thích nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào đã ngồi xe lăn rồi mà còn cố đèo bòn việc sinh con đẻ cái. Tôi chỉ biết là ông ấy không nói gì trên điện thoại để biện hộ cho những gì ông nói với Bethany. Ông ấy liên tục hắng giọng và e hèm. Ông ấy nói thẳng với tôi rằng đã nhiều năm rồi và ông cũng không có hồ sơ của Bethany ở trước mặt. Nhưng điều quan trọng là ông ấy đồng ý với dự đoán của tôi, rằng trừ phi có những biến chứng khác thì một phụ nữ tổn thương cột sống ở vị trí số hai còn trinh và không có tiền sử viêm nhiễm đường tiết niệu thì vẫn có thể mang thai dễ dàng. Trường hợp xấu nhất là phải sinh mổ thôi.”
Hình ảnh Bethany khóc sướt mướt trong xe vào đêm nọ chợt hiện về trong tâm trí Ryan. Anh nhắm mắt lại, lòng nhói đau. Không bao giờ có con, cô đã gào lên như vậy. Cái quái quỷ gì khiến cho ông bác sĩ đó lại nói với cô tàn nhẫn như thế? Giả dụ có vậy đi nữa, có thể có một vài phụ nữ bị tàn tật không thể làm mẹ tốt vì họ có những khiếm khuyết, nhưng mỗi trường hợp mỗi khác và Reicherton lấy quyền gì mà nói với cô như vậy.
“Ryan? Cháu còn đấy không?”
“Cháu đây”, giọng Ryan nhẹ bẫng. “Cháu đang cố thẩm thấu điều bác sĩ vừa cho biết. Chỉ vậy thôi. Cô gái ấy trong tám năm trời vẫn tin rằng mình không bao giờ có con được. Giờ cháu cứ muốn lái xe một mạch đến Portland mà nện cho ông ấy một cú vào mặt.”
“Tôi chỉ đoán thế thôi. Hãy cứ biết vậy đã nhé. Và bỏ qua cho tôi nếu điều này nghe có vẻ hơi sách vở, nhưng tôi nghĩ nổi giận vì một điều đã xảy ra từ lâu, điều mà ta không thể chứng minh được sẽ chẳng mang lại hiệu quả gì. Hiện tại hai cháu đang rất hạnh phúc thế này sao lại phải khiến cả hai mất vui đi? Rõ ràng cháu rất yêu thương cô ấy. Vậy thì hãy cứ tận hưởng quãng thời gian đặc biệt này trong đời cháu đi.”
Ryan gật đầu mỉm cười. “Bác sĩ nói đúng. Để cháu quát cô ấy bảo cô ấy đừng có nói với cháu về chứng tăng phản xạ nữa rồi cháu sẽ làm đúng như thế.”
Ông bác sĩ bật cười. “Thôi, thôi. Nếu tôi bảo cháu rằng làm tình sẽ giết cháu, thì cháu sẽ làm gì nào?”
“Vui vẻ chết chứ còn sao.”
“Vậy thì rõ rồi nhé. Giờ thì đừng có nói này nói nọ về chuyện Bethany cũng lựa chọn như cháu.”
“Chuyện đó hoàn toàn khác mà. Cô ấy có thể có đời sống tình dục an toàn. Việc có con không quan trọng đến mức phải lấy sức khỏe ra đánh cược.”
“Đó là cháu nghĩ thế thôi chứ phụ nữ họ lại nghĩ khác đấy. Có con là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của một số người.”
Ryan chống cả hai khuỷu tay lên mặt quầy. “Cháu nghe lời bác sĩ. Giờ cháu sẽ không quát cô ấy nữa mà chỉ mắng mỏ chút thôi.”
“À há.”
Ryan cười toe. “Nhân tiện cháu muốn mời bác sĩ đến dự đám cưới bọn cháu.”
“Tôi sẽ đến. À Ryan, tôi muốn gặp cô dâu của cháu tại văn phòng. Không vội đâu. Hãy gọi vào sáng mai và xếp một lịch hẹn lúc nào đó sau tuần trăng mật. Tôi có một vài trao đổi với cô ấy về việc chuẩn bị có con.”
“Cháu sẽ đưa cô ấy đến gặp bác sĩ”, Ryan đứng thẳng người lên và nói nhanh, “À bác sĩ, bác sĩ có nghĩ bọn cháu tiếp tục ‘kế hoạch’ cho đến khi đến bác sĩ khám xong không ạ?”.
Kirsch lại bật cười. “Ồ, tùy cháu thôi. Liệu cái mặt cháu có phị ra nếu buộc phải bật dậy khỏi giường lúc ba giờ sáng để cho em bé uống sữa trong chín tháng nữa không?”
“Ồ, không đâu.”
“Vậy thì hãy ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay như Bethany đã quyết định đi. Nói thật là tôi không tin cô ấy sẽ gặp rủi ro gì đâu. Tôi sẽ có chế độ chăm sóc đặc biệt cho Bethany. Nhìn nét mặt quả quyết của Bethany, cô ấy mà nhận ra cháu cố tình không đẻ cô ấy có con thì đừng hòng cô ấy cho đụng vào người.”
“Có lẽ đúng vậy thật.”
Kirsch dọn giọng. “Nếu nghĩ cháu cần phải cẩn thận thì tôi đã cho cháu biết rồi. Thực sự là không. Hãy mang đến cho cô gái ấy một đứa con đi.”
Ryan vẫn giữ nụ cười vui vẻ trên môi khi gác ống nghe. Anh quay lại phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Bethany và ôm cô vào lòng. Một đứa con. Khi bảo cô rằng anh hoàn toàn vui lòng nhận nuôi một đứa con thì ý anh đúng là như thế thật. Nhưng tận sâu đáy lòng anh, ý nghĩ có một đứa con tự mình sinh ra cũng có sức hấp dẫn đặc biệt. Được nhìn thấy cô mang bầu và biết cô đang mang đứa con của hai người. Bên cạnh cô lúc sinh nở. Chứng kiến đứa bé lần đầu tiên vục mái đầu non tơ vào bầu vú mẹ nó. Cho dù họ có cảm nhận được tình yêu thương nhiều đến đâu thì các bậc cha mẹ nuôi vẫn không nếm trải được những khoảnh khắc diệu kỳ đó.
Ryan hôn lên tóc Bethany và nhắm mắt cùng mơ với cô về việc nuôi dạy và chăm sóc những đứa con trên chính mảnh đất nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Anh sẽ dạy chúng biết yêu nhưng rặng núi như anh hằng yêu. Trong cơn ngủ chạp chờn đến anh thầm nghĩ một ngày chúng nó sẽ thay anh cai quản Rocking K này.
Cuộc đời anh đã có mục đích kể từ khi gặp được Bethany. Anh nhớ lại buổi sáng hôm trò chuyện cùng Rafe về sự lạc lõng và cô đơn khủng khiếp đến như thế nào, khi chỉ có mấy con thú cưng giúp cho lòng anh ấm áp trong những đêm đông dài lạnh lẽo. Anh không còn cảm thấy như thế nữa.
Có cả một thiên đường trong tay rồi còn bảo cô đơn hay lạc lõng gì nữa chứ?
Chẳng hạn như đám vật cưng. Có ai mà ngờ được rằng một con mèo nặng tám ký lô hư đốn, và một con bò nặng bốn trăm ký lô cũng không ngoan gì hơn lại trở thành đôi bạn chí cốt không. Bethany thì không rồi. Nhưng buổi sáng sau hôm con Cleo đến đã đánh dấu khởi đầu đầy hứa hẹn cho tình bạn khăng khít giữa hai con vật.
Sau khi uống cà phê với Bethany, Ryan đội chiếc mũ Stetson lên ra chuồng ngựa cho đám gia súc ăn. Khi mở cửa bước ra ngoài, anh ngoái đầu lại ngoác miệng cười trêu cô. “Ở Rocking K này, ngay cả vợ anh cũng phải làm việc. Nếu em muốn đến bữa có cái ăn cho vào miệng thì đừng ‘nhàn cư vi’ nhé. Tốt nhất là em nên thể hiện gì đó để không phải ăn không ngồi rồi.”
Bethany định đáp lại thì con Cleo lao vút ra ngoài bằng lối giữa hai chân Ryan. “Ôi, không!” Cô hét lên.
Ryan vụt đuổi theo con mèo, con Tripper nối bén gót mồm sủa ông ổng. Bethany vội lăn xe ra hiên.
Con mèo đáng thương đã ít ra khỏi nhà rồi mà lại luôn ở thành phố. Chắc ở đây nó hoảng lắm. Bethany hình dung cảnh con mèo cứ thế lao vào rừng rồi lạc mất. Cleo vừa đúng cho một bữa trưa của một con thú ăn thịt to lớn đói ngấu nào đấy.
“Này, con mèo kia!” Ryan quát to giọng ồm ồm.
Bethany lo lắng dõi mắt quanh sân tìm kiếm nhưng không thấy con Cleo tội nghiệp đâu cả. “Anh đừng kêu vậy, nó sợ đấy.”
Ryan nhìn cô càu nhàu. “Chứ gọi gì bây giờ?”
Bethany đáp giọng run run, “Lại đây nào, Cleo! Nào, meo meo meo meo!”.
Ryan lầm bầm chửi thề, phăm phăm nện gót xuống nền xi măng, và bắt đầu hạ giọng gọi con mèo. Dù rất cảm kích việc anh cố gắng chỉnh giọng cho đúng tông, nhưng cô vẫn nghĩ nghe tiếng anh như một con thú săn mèo nặng ngót nghét cả trăm cân, đang rình mò có cơ hội là chụp ngay lấy ngấu nghiến. Con Cốt Lết cũng nhập bọn, lộc ngộc vừa đi vừa rống gọi. Bethany đã chắc mẩm là con Cleo sẽ không bao giờ chịu xuất hiện.
Bethany chưa tính con Tripper vào đội tìm kiếm. Con chó lông vàng óng béo ục rõ ràng đang muốn tính sổ với Cleo và giờ này con mèo có chạy đằng trời. Nó gí mũi xuống đất sục sạp khắp sân cho đến đống củi, và bắt đầu ngoáy tít đuôi.
“Á à! Trong đống củi đây rồi!” Ryan tới gần kêu, “Meo meo”, anh gọi to khi bắt đầu dỡ củi xuống, miệng không ngớt làu bàu, “Đồ mèo hư”.
Bethany hạ bục gỗ dốc xuống và hối hả lăn xe đến để cứu con mèo trước khi Ryan lôi nó ra. Rủi thay cô đến không kịp. Ryan dịch một khúc củi ra và con Cleo đang nằm co rúm trong đó. Con vật sợ sệt ngao luôn mồm, rồi rụt lại tránh đôi tay Ryan, phóng ào qua chân anh. Sai lầm nghiêm trọng. Nó xông thẳng vào con Tripper, đang sủa inh ỏi.
Khi bị đe dọa, mèo thường leo lên chỗ nào cao nhất gần đó, và con Cleo không ngoại lệ. Thật tình cờ, ngoài Ryan ra con Cốt Lết là chỗ cao nhất. Con mèo nhảy đại lên lưng con bò. Giật mình khi bỗng dưng xuất hiện vị khách không mời mà đến, mồm không ngớt ngao ngao quặp lên vai mình, con Cốt Lết phản ứng theo cách như bất kỳ con bò không được sáng dạ lắm nào vẫn làm.
Nó chạy.
Nhất định phải bắt lại con mèo ngu ngốc của Bethany cho bằng được, Ryan đuổi theo bộ đôi khập khiễng đó, nhưng cứ hễ anh tới đủ gần để túm lấy con mèo thì nó cuống cuồng bấu chặt vào lưng con bò khiến con Cốt Lết lại chạy lồng lên.
Sau nửa giờ đồng hồ rượt đuổi không nên cơm cháo gì, Ryan quay lại chỗ Bethany, vỗ vỗ mũ vào chân theo mỗi bước đi. “Anh bắt nó không được, em ơi.”
Bethany dõi mắt về phía hồ, nơi con Cốt Lết đang đứng một mình cùng với con mèo bám trên lưng nó. Trông bộ đôi ngờ nghệch không chịu nổi đó khiến Bethany bật cười ngặt nghẽo. “Em nghĩ con Cleo sẽ ở đó thôi. Con Cốt Lết là chiếc xe đẩy hoàn hảo dành cho mèo đấy.”
Ryan cũng bắt đầu cười phá lên. “Cái ‘phương tiện’ này cũng chạy trên mọi địa hình đấy nhỉ, và lại còn tốc độ nữa.” Mồ hôi nhễ nhại vì cuộc rượt đuổi không thành, anh đưa tay quệt ngang trán. “Xin lỗi đã không bắt được con mèo về cho em. Chắc em lo cả ngày nay mất.”
Bethany thở dài. “Không sao đâu anh, nó sẽ an toàn trên lưng con Cốt Lết. Chắc nó chả chịu xuống đâu.”
Y như rằng đến trưa con mèo vẫn ngồi lỳ trên lưng con bò trong lúc nó gặm cỏ. Bethany ngắm nghĩa bộ đôi, mỉm cười và lắc đầu. Cô không ở gần chúng đủ để chắc chắn nhưng trông có vẻ như con Cleo đang đánh một giấc. Vì con Cốt Lết rõ ràng là chấp nhận sự hiện diện của con mèo, nên chỉ có việc chờ con Cleo xuống và tự vào nhà thôi.
Như thế đoán được suy nghĩ của Bethany, Ryan nói, “Đến lúc đói thì nó tự khác vào nhà thôi”.
Không may đến thế. Đêm hôm đó, Bethany bảo Ryan để thức ăn trên đống củi. Chắc vào lúc nào đó trong đêm con mèo xuống khỏi lưng con bò để ăn, vì sáng hôm sau không thấy thức ăn đâu nữa. Nhưng khi Bethany ra ngoài tìm thì không thấy Cleo đâu cả.
“Nó vẫn còn ngồi trên lưng con Cốt Lết đấy”, Ryan thông báo cho Bethany vài phút sau đó khi cô vào chuồng ngựa. “Sly bảo con bò có đến ăn sáng một lúc trước, và con Cleo vẫn nằm cuộn trên lưng nó, sạch sẽ xinh xắn. Nó liếm láp tắm táp trong lúc con Cốt Lết nhai ngũ cốc.”
Bethany lắc đầu. “Có thể con Cốt Lết là chỗ dựa tốt, nó cảm thấy an toàn khi ở trên lưng con bò. Ở đây thứ gì cũng khiến nó hoảng lên. Còn con bò thì to lớn và mạnh mẽ.” Cô mỉm cười ngước nhìn Ryan. “Kiểu như anh vậy. Em có thể nương tựa.”
Mắt Ryan chợt sáng lên hấp háy – bà Bethany nhanh chóng nhận ra mình đã tự chuốc lấy ‘rắc rối’. “Gì đấy?” Anh liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai rồi cúi xuống hôn cô. Một nụ hôn dài say đắm khiến đầu óc cô quay cuồng. “Anh muốn em”, anh thì thầm.
Bethany ngay lập tức liên tưởng đến chuyện đó, và cô lấy làm kinh ngạc. Một ‘séc’ bên hồ bơi, hai ‘trận’ trên giường, và lúc mới ngủ dậy sáng nay cũng kịp làm một ‘hiệp’ nữa, lẽ ra cả hai đã ngấy nhau rồi mới phải chứ. “Thôi nào”, cô nói khẽ. “Sly đang ở quanh đây. Ông bắt gặp bọn mình mất.”
Anh búng nhẹ vào cái tua màu trắng trên chiếc áo sơ mi cao bồi xanh cô đặc biệt mua tặng anh. “Em nghĩ là anh bỏ qua được khi trông thấy cái tua này cứ lất phất qua lại bên trên ngực em đấy à?” Anh nhìn đăm đắm vào một bên đầu nhũ hoa đã nghếch lên chờ đợi và bật cười. “Không đâu.”
Vì mặc chiếc sơ mi này cốt để cho anh ngắm, Bethany chỉ có thể mỉm cười bẽn lẽn, lấy làm vui vì những nỗ lực của mình đã lôi kéo được sự chú ý của anh. Tuy vậy, cô giật mình khi Ryan đột ngột bồng cô lên. Cô hét lên nho nhỏ và ôm choàng lấy cổ anh. “Không phải trong chuồng ngựa chứ.”
“Để anh tìm chỗ nào kín đáo.”
Anh bồng cô vào phòng kho chứa đồ, khóa trái cửa lại, và đặt cô lên một kiện cỏ khổ. Sáng nay cô mặc áo sơ mi và quần jean bó. Anh vừa tấn công vào hàng cúc áo của cô vừa nói, “Đây là nơi gần như ngày nào anh cũng ở lại ăn trưa. Ngày mai em mặc quần áo nylon đi làm được không?”.
Cô khúc khích cười rồi thở dốc khi anh cúi đầu mơn trớn đầu nhũ hoa dưới lần chiếc nịt ngực bằng en. “Ryan, em sợ nhỡ đâu em quên mất mình đang ở chỗ nào rồi gây ồn thì sao. Sly nghe thấy thì kỳ lắm.”
Anh túm lấy một đoạn dây da lủng lẳng từ một chiếc đinh bên trên họ. Vẫn ngấu nghiến hôn cô và khiến từng đợt cảm xúc nóng rực lan khắp người cô, anh thì thào, “Em cố nhịn đi”.
Cô lại cười khúc khích, và rồi rên lên, mọi suy nghĩ trong đầu cô từ từ tan biến khi anh mở khuy nịt ngực và áp đôi môi nồng ấm ngọt ngào lên một bên bầu ngực trần. Khi anh dịch người để chuyển môi sang bầu ngực bên kia đang khao khát chờ đợi, luồng không khí ban sáng mát lành lướt qua đầu nhũ hoa ẩm ướt, khiến nó săn cứng lại hếch lên khiêu khích kéo môi anh ập xuống lần nữa. Ánh mặt trời tháng Sáu chiếu rọi vào phòng qua cửa sổ nhảy nhót trên người họ. Ryan lẩm bẩm gì đấy về những quả dâu chín mọng, khiến cô rên rỉ không kiềm lại được khi anh bắt đầu mở khóa quần cô. “Anh thèm em chết đi được. Hứa là không để em đợi lâu đâu.”
Mất gần bốn mươi phút và cô tận hưởng từng giây bên anh.
Ryan. Cô mau chóng nhận ra rằng anh sẽ là người tình đầy ham muốn, khó đoán và ngẫu hứng, là kiểu người có thể vừa tập trung hết tâm trí vào công việc đấy nhưng lại có thể toàn tâm toàn ý làm tình với cô ngay sau đó. Điều không chắc chắn duy nhất là không biết anh có thể ập vào cô ở chỗ nào mà thôi.
Sau lần gần gũi ở nhà kho, Bethany thực sự không nghĩ hai người có thể lại làm tình lần nữa cho đến tối, nếu có. Ryan rất khó đoán. Cuối buổi sáng hôm ấy trong văn phòng khu chuồng trại trong khi anh chỉ cho cô cách lưu giữ sổ sách như thế nào thì điện thoại reo, và Bethany nhấc máy vì cô ngồi gần đấy. Jake gọi để hỏi thăm cô em gái nhân lúc nghỉ giải lao.
Bethany vừa a lô thì Ryan ngoác miệng cười ranh mãnh và bắt đầu mở cúc áo cô. Cô đẩy anh ra. Khi anh lần môi xuống hôn vào hõm xương quai xanh của cô, cô ấn gan bàn tay vào trán anh cố ngăn lại. Nhưng cứ hệt như ngăn nước từ trên đồi xuống vậy.
“Áo sơ mi này khiến anh phát điên lên đấy”, anh thì thầm. “Anh không chịu để cái tua này trêu ngươi mình đâu.” Anh mở áo cô ra, tháo khóa khuy trước nịt ngực, ôm trọn đôi bầu ngực bằng cả hai tay, và bắt đầu khiến tâm trí cô như mê đi dưới đôi môi tham lam của anh trong khi vẫn cố duy trì cuộc nói chuyện cho mạch lạc với anh trai mình.
Khi Ryan bắt đầu mơn trớn hai đầu nhũ hoa của cô, Bethany phải bảo Jake nhắc lại câu hỏi vừa rồi của anh. Cô lo lắng liếc mắt ra cửa. Ryan bật cười thì thầm, “Anh luôn chuẩn bị trước rồi. Cửa đã khóa”.
Cô thấy phần nào yên tâm – cho đến khi anh ép hai bầu ngực sát vào nhau để dễ bề mơn trớn cùng một lúc. Động tác đó khiến máu chạy dồn về hai đầu nhũ hoa. Ryan ngửa người ra ngắm nghía thích thú, đôi mắt màu xanh sẫm lấp lánh tia ma mãnh. Trong khoảnh khắc đó, Bethany tự hỏi làm thế nào mẹ anh có thể sống nổi qua giai đoạn đứa con trai này còn bú mớm.
Vào ngày cuối tuần bố mẹ Ryan đến chơi. Ann đi khập khiễng vì vết bầm nơi hông. “Bác sĩ nói phải mất một thời gian mới lành lại được, mà cũng may là chưa gãy xương. Mẹ già rồi nên không đủ linh hoạt để né được mấy cạnh bàn.”
Keefe quàng một bàn tay với các khớp bị trầy xước hết qua đôi vai nhỏ nhắn của vợ vừa nói, “Thằng khốn kiếp tép riu ấy mà dám đẩy phụ nữ cái kiểu đó lần nữa mới lạ”. Ông nháy mắt với Bethany. “Hôm qua nó đã không khởi kiện ta. Chắc nó đã lường trước sự việc sẽ lên mặt báo ngay trang nhất và thừa nhận cách hành xử của mình đối với Ann là không chấp nhận được.”
“Con thắc mắc không biết ai đã cấy suy nghĩ đó vào đầu hắn”, Ryan trầm ngâm. “Bố đã không dọa gọi nhà báo đến đấy chứ?”
Ann mỉm cười. “Bố con mà đủ bình tĩnh để nghĩ đến điều đó. Mẹ làm đấy.” Bà đưa mắt nhìn chồng đầy trìu mến và chìa một tay ra, “Người hùng của em. Đưa mười đô la đây, ăn nói chẳng bặt thiệp gì cả”.
Keefe lầm bầm cau có nhưng cũng rút tờ mười đô ra đưa cho vợ. Anh cất đi rồi nhìn Bethany mỉm cười. “Đừng lo. Vết bầm này không ngăn ta đến dự lễ cưới các con đâu.”
Đây không phải là lần đầu tiên Bethany chứng kiến đàn ông ở Rocking K bị phạt mười đô. Cô nhìn Ryan bối rối, và anh lẹ làng giải thích cho cô quy định không được chửi thề ở trại. Bethany thấy ý kiến đó thật hay. Đến lúc cô và Ryan nhận con nuôi chắc đàn ông nhà này đã chừa hẳn tật nói bậy.
Vào thứ Hai yên ngựa cho cô được gửi đến. Vừa lấy ra khỏi thùng là Ryan lắp lên lưng con Wink ngay. Lòng dạ Bethany nôn nao hồi hộp khi cô nhận ra ý của anh là muốn cô cưỡi luôn. Khi quay lại bắt gặp nét mặt của cô, anh quỳ xuống nhìn cô thật lâu rồi đưa một ngón tay nhích cằm cô lên.
“Em không phải lên ngựa đâu. Nếu em chỉ muốn yêu thương và bên cạnh nó hằng ngày thì cũng tốt, anh không nghĩ gì hết.”
Bethany nhìn con ngựa chăm chăm đầy căng thẳng một lúc thật lâu. Những ký ức về vụ tai nạn năm xưa dội về trong tâm trí cô, mồ hôi túa ra. Trên thực tế chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, nhưng trong đầu cô chuỗi hình ảnh trước khi dẫn tới giây phút định mệnh đó diễn ra như một thước phim quay chậm. Cô ao ước lại được cưỡi con Wink. Niềm ao ước đó thật mãnh liệt đến nỗi nôn nao hết cả người. Nhưng đồng thời cô cũng vô cùng lo sợ. Những ai chưa từng nếm trải những gì cô từng trải qua khó có thể hiểu được nỗi sợ của cô kinh khủng đến thế nào.
“Em, ưm…” Cô nhắm nghiền mắt lại. “Ryan, em rất muốn. Nhưng em sợ. Rất sợ.”
Anh ôm lấy khuôn mặt cô. “Anh có thể lái xe đưa em đến hồ để làm lễ cưới. Đừng nghĩ về chuyện này như một điều bắt buộc phải làm. Được không?”
Lễ cưới. Chúa ơi. Mọi người đều dự định cưỡi ngựa đến hồ để dự lễ cưới. Một cảm giác lạnh toát trùm khắp người cô. Cô cảm thấy toàn thân run lên khi bắt gặp ánh nhìn đăm đăm của Ryan.
Anh lầm bầm chửi thề và hôn như mưa lên mặt cô. “Anh xin lỗi. Chết tiệt. Anh đáng bị quất một trận roi ngựa vì cái tội ngu ngốc. Tha lỗi cho anh.”
Bethany vặn vẹo đôi tay. “Em muốn cưỡi ngựa trở lại, Ryan.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô
“Em muốn cưỡi ngựa trở lại”, cô lặp lại. “Em chỉ cần lấy hết can đảm.”
Mười lăm phút sau Bethany được đặt ngồi trên yên ngựa có cài khóa an toàn. Mồ hôi túa ra nhỏ tong tong, cô cảm thấy buồn nôn.
Ryan giữ dây cương. “Em không cần phải cưỡi. Để anh cho em xuống nhé.”
“Không!” Bethany nhận thấy cô đang bám vào yên cương như một đứa trẻ. Chúa ơi. Mặt đất như cách xa đến trăm dặm. Cô hình dung cảnh con Wink sẩy chân đổ ập xuống người cô. Cô nuốt khan bồn chồn. “Em cần phải làm. Ngay cả khi em chưa từng cưỡi ngựa bên ngoài một bãi quây thì em cũng cần phải làm, Ryan.”
Anh chỉ biết đứng yên đó, giữ dây cương và ngước nhìn cô chăm chăm. “Bethany, thôi nào. Lỗi của anh. Để anh cho em xuống.”
“Không!” Cô không cố ý hét lên với anh như vậy nhưng cô đã làm. Hét tướng lên. Như thể anh là kẻ thù của cô. “Anh có thể đừng đứng yên đó và làm gì giúp em đi được không?”
Anh vuốt ve cổ con ngựa, cố trấn an nó bởi vì cô chú của nó đang mất bình tĩnh. Trong tâm thức của mình, Bethany vẫn biết là cô cần kiểm soát bản thân. “Em cần anh giúp”, cô run run nhắc lại.
“Em cần gì nào, Bethany? Nói cho anh biết anh sẽ làm.”
“Nói chuyện với em. Để em bớt căng thẳng.”
Điều kế tiếp cô biết được là anh ngồi trên ngựa đằng sau cô. Ngay khi được anh ôm lấy, cô mới có thể thở bình thường trở lại. “Anh ở ngay đây thôi. Ngay đây với em.”
Bethany tựa hẳn vào ngực anh và xoay mặt dụi vào cổ anh. Ryan. Cô cảm thấy an toàn trong vòng ôm của anh. An toàn tuyệt đối. Xét về lý, cô biết anh không thể làm được gì để bảo vệ cô nếu con Wink sẩy chân và giẫm lên cả hai người. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Nỗi sợ của cô cũng có lý gì đâu.
Bethany bắt đầu thao thao về vụ tai nạn đã xảy ra như thế nào. Cô đã chồm người về phía trước và điều chỉnh sức nặng của mình khi con Wink vòng qua một khúc quanh như thế nào. Cả hai đã chạy đua cùng với gió như thế nào. Rồi đột ngột lảo đảo. Cảm giác bay vút vào không trung đến choáng ngợp. Đau. Một cơn đau đến tê dại rồi mọi thứ xung quanh trở nên đen ngòm.
“Khi tỉnh dậy, em không thấy cảm giác gì ở ngón chân nữa. Thật điên rồ khi mà em nhớ đến điều ấy hơn tất thảy mọi thứ khác nhỉ?” Cô nghếch cằm nhìn trân trân lên bầu trời. “Em không lo cho đôi chân. Em không có cảm giác gì ở các ngón chân. Em nhớ mình đã nhìn trân trối vào tấm khăn trải giường và cố ngọ nguậy mấy ngón chân như thế nào. Cố hết sức có thể. Và – nhận ra. Nhận ra. Mẹ và bố em cũng ở đấy. Jake ấn hai cánh tay em xuống giường. Em nhớ đã nhìn vào mắt anh ấy và la hét ầm ĩ. Họ thậm chí không cần nói gì. Em đã biết khi không thể ngọ nguậy được mấy ngón chân.”
Ryan buông dây cương và ôm cô bằng cả hai tay. “Tha lỗi cho anh, Bethany. Hãy tha lỗi cho anh. Em sẽ không bao giờ phải lên ngựa nữa. Em có thể ở bên cạnh con Wink nói chuyện với nó mà không cần phải cưỡi nó.”
“Không.” Cô thì thào dụi mặt vào cổ anh. “Em cần cưỡi nó. Em cần, Ryan, giống như cần không khí để thở. Đừng bắt em xuống. Em sẽ không bao giờ có đủ can đảm để lên ngựa lần nữa. Hãy để em cưỡi nó cho đến khi cảm giác này chấm dứt.”
“Chết tiệt.” Anh thầm chửi thề.
“Nhé anh”, cô nài nỉ. “Đừng để nó chấm dứt như thế này. Đừng bắt em xuống. Để em làm quen trở lại đã. Nhé.”
Ryan đặt một bàn tay ngang ngực cô và cầm dây cương lên. “Sly!”, anh gọi to.
“Gì đấy?” Viên quản đốc trại xuất hiện, “Cháu cần gì?”
“Mở cổng đi chú”, Ryan ra lệnh.
Bethany nhìn Sly đẩy then và mở toang cánh cổng ra. Ryan xoay con Wink và thúc nó ra khỏi bãi quây. Tim Bethany đập thình thịch. Mặt đất như nhảy thót lên đập vào mặt cô. Ryan cho con ngựa đi nước kiệu về phía hồ. Dù anh đã ghìm cương cho con Wink đi thật chậm thì nỗi khiếp hãi trong cô vẫn lên đến tột đỉnh, khó mà diễn tả được. Cô sắp chết. Tim cô sắp ngừng đập. Nhưng nó vẫn cứ đập, và con Wink vẫn cứ thong thả rải bước.
Sau một lúc, Ryan ghìm cương cho con Wink đi chậm hơn nữa. Làn gió từ hồ thổi mơn man lên mặt Bethany, nó mang theo mùi hương thật ngào ngạt dễ chịu – mùi cỏ non và những nụ hoa dại mới nhú, mùi thông và linh sam, cả không khí mát mẻ từ các rặng núi xung quanh. Cô thả lỏng người dựa vào khuôn ngực rắn rỏi của anh, hòa theo nhịp điệu bồng bệnh cùng với con ngựa và anh.
“Ryan…”
Anh áp mặt vào tóc cô. “Em biết không, anh thấy chỉ có hai cách sống trên đời này. Một cách là cố hết sức để tránh mọi hiểm nguy, tồn tại trong một cái bong bóng bé tí an toàn. Ngay cả có thể thì cũng không thể tránh khỏi có lúc bị xe buýt cán hay nhiễm một căn bệnh nan y nào đấy.”
“Cách còn lại là gì?” Bethany cười run run.
“Ta ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay, tận hưởng từng khoảnh khắc sống và chấp nhận hứng chịu mọi rủi ro có thể xảy đến, bị thương hay chết trong khi làm điều ta thích.”
Bethany lại bật cười, nghe vẫn còn run run. “Không nên sống nửa vời, giống như có được một tí ti niềm vui trong khi né tránh những rủi ro, đúng không?”
Anh áp môi vào cổ cô. “Giống như làm tình mà không bao giờ lên được đỉnh ấy. Nản lắm.”
“Mình đến được đó rồi mà. Em không muốn sống như thế đâu.”
“Vậy thì hãy ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay đi”, anh thì thầm, và điều kế tiếp cô biết được là chỉ còn mình cô ngồi lại trên yên ngựa. Anh trao dây cương cho Bethany, nhìn cô đăm đăm một hồi lâu. “Hãy sống cho thật vui. Ngồi chắc rồi đấy, không sợ ngã đâu. Em chỉ có thể bị thương khi con Wink ngã thôi, mà lũ sóc thì không đào hang dọc theo hồ. Ngoài đồng mới có thức ăn dồi dào cho chúng. Anh thấy chân cẳng con Wink vững chãi đấy.”
Bethany gật đầu. “Nó chỉ ngã một lần đấy thôi, mà đâu phải lỗi tại nó.” Dẫu có vậy thì một lần đó cũng đã quá đủ. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
“Anh vào nhé”, anh bảo cô. “Đây là lần đầu tiên em cưỡi ngựa trở lại nên tốt nhất là đi loanh quanh gần khu vực chuồng trại thôi, để anh có thể trông thấy em.”
Bethany nhìn thẳng về phía trước, quá sợ đến nỗi run lẩy bẩy. “Em, ưm… cũng được, dù có vẻ như mặt đất cách em rất xa. Con Wink nghe lệnh rất tốt. Em tin là mình sẽ ổn, và…” Cô dừng nói, nuốt khan để lấy lại giọng bình thường, “Em cần phải làm điều này, Ryan. Lần đầu tiên cưỡi ngựa trở lại, em cần tự mình xoay xở một chút”.
Bethany nghe thấy anh thở ra. Cô không dám nhìn anh vì sợ mất tinh thần. “Được rồi”, anh nói. “Em đi đi. Đường quanh hồ rất bằng phẳng. Lần đầu nên anh không nghĩ em nên đi xa, nhưng anh sẽ để em tự quyết định.”
Bethany gật đầu, cố cưỡng lại ước muốn đề nghị anh thắng yên cương ngựa của anh và đi cùng với cô. Thật ngu ngốc khi cảm thấy sợ hãi. Khả năng con Wink bị ngã hầu như không có. “Em, ưm… em sẽ không đi xa đâu.”
“Khi nào xong cứ cưỡi vào khu chuồng trại gọi anh nhé, anh ở đấy. Anh sẽ đưa em xuống.”
Bethany gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước. “Nếu em, ưm, không trở về trong vòng ba mươi phút thì hãy đi tìm em nhé. Được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Bethany cảm thấy ổn hơn, biết rằng anh sẽ đi tìm nếu cô không quay lại đúng thời gian giao hẹn. Tim vẫn đập thình thịch, cô thúc con Wink tiến về phía trước.
Ryan đợi ở khu vực chuồng ngựa, lòng thắc thỏm không yên, mồ hôi vã ra vì lo lắng. Hai mươi phút sau anh thắng yên cương con ngựa thiến màu nâu đỏ đi tìm. Khi anh đuổi kịp, cô đang ở phía bên kia hồ gần nhà bố mẹ anh. Nghe tiếng anh đến gần, cô xoay người lại, vẫy tay, nét mặt rạng rỡ, mắt sáng lấp lánh.
“Ryan. Cảm ơn anh… cảm ơn anh. Thật tuyệt vời. Thật ung dung tự tại. Em có thể đi đến những nơi mà xe lăn không thể. Anh đã mở ra một thế giới mới cho em.”
Anh cho ngựa đi chậm lại bên cạnh cô, tim nhói lên khi trông thấy cô vui đến vậy. “Hôm nay khá đặc biệt nhỉ?”
“Ồ, vâng. Giờ em thấy bớt sợ hơn rất nhiều. Dĩ nhiên là chưa hoàn toàn thoải mái. Nhưng cũng không quá hoảng như ban nãy.”
“Vậy thì tốt rồi. Con Wink thế nào?”
“Rất tuyệt. Em đã từng cùng nó phi nước đại rất nhiều lần và nó rất thích. Nhưng hôm nay nó có vẻ bằng lòng với việc đi nước kiệu.” Cô khom người vuốt ve cổ con ngựa. “Có lẽ chúng em đều đang già đi. Em nghĩ nó thích nhịp điệu chậm.”
“Nhịp điệu chậm thì đâu có sao. Em có thể thưởng lãm phong cảnh.”
“Đúng vậy. Cảnh ở đây thật đẹp. Anh không biết mình may mắn đến như thế nào khi có nhường này thứ sau nhà mình đâu. Nào hồ nước, nào những cánh rừng, và cả những rặng núi nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Thiên đường đấy.”
“Giờ nó cũng là của em rồi.”
Bethany ngửa mặt đón lấy ánh nắng ban mai dịu nhẹ. “Thật không?”
“Năm ngày nữa thôi là mình thành vợ chồng rồi”, anh nhắc.
“Năm ngày nữa thôi.” Cô mỉm cười. “Anh có thấy hối hận không?”
“Không đời nào. Còn em?”
Bethany lắc đầu. “Em chưa khi nào cảm thấy chắc chắn như thế này về bất kỳ điều gì.”
Không muốn làm cô mất hứng nhưng anh nghĩ cô cưỡi thế là quá nhiều. “Nên về thôi, hôm nay là ngày đầu tiên. Em đã không làm việc này trong suốt tám năm qua, cưỡi nhiều quá không tốt cho chân.”
“Một lát nữa đi anh. Đang tuyệt thế này, em không muốn dừng lại.”
Ryan nhìn xung quanh. “Đi vòng lại nhé? Mình đã đi hơi xa rồi nếu đi tiếp nữa lúc quay lại sẽ mất nhiều thời gian lắm.”
“Cũng được!”
Mất ba mươi phút để quay lại nơi xuất phát. Ngay sau khi hai người về đến khu chuồng trại, chân của Bethany bắt đầu bị chuột rút. Ryan bồng cô vào nhà. Khi cởi giày và quần jean ra, anh trông thấy hai chân cô gần như bị gập đôi lại vì chứng co thắt cơ và những khối gân nổi cục lên bắp chân và đùi. Cô nằm cong người lại, răng nghiến chặt.
Khi Ryan cố nắn chân thẳng ra, cô không nén nổi tiếng thét đau đớn. Anh chạy vụt đến bên điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình nhà Kendrick, Kirsch. Ông bác sĩ đứng tuổi có tâm với nghề tức tốc chạy xe đến Rocking K. Sau khi khám cho Bethany, ông chích cho cô một mũi thuốc giúp giãn cơ.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, Kirsch ngồi ở mép giường, cầm ta cô, “Từ giờ trở đi, làm chuyện gì cũng từ từ thôi cháu ạ. Ngày mai không được cưỡi ngựa. Ngày mốt có thể cưỡi chừng mười phút. Nếu ổn thì mỗi ngày thêm vài phút. Cứ từ từ thôi và nhớ là ngay cả khi cháu đã cưỡi ngựa trở lại được một thời gian rồi, thì cháu vẫn cần thường xuyên nghỉ giữa chừng trong các cuộc đi chơi đường dài”.
“Nhưng thứ Bảy này bọn cháu tổ chức lễ cưới bên hồ trên núi rồi. Ryan dự định mọi người sẽ đi xe ngựa.”
Ông bác sĩ nhìn Ryan chằm chằm dò hỏi. “Hồ cách đây bao xa, Rye?”
“Khoảng ba giờ đồng hồ đi ngựa.”
Ông bác sĩ lắc đầu. “Cô ấy chưa đi được nhiều thế đâu. Phải ít nhất là một tuần nữa, và dẫu có thế thì cũng phải chia đoạn đường ra làm hai chặng, đi một nửa rồi nghỉ lại, hôm sau đi tiếp nửa còn lại.”
“Bọn cháu làm được”, Ryan nói. “Bethany và cháu có thể khởi hành vào thứ Năm, và cắm trại qua đêm. Sẽ rất thú vị.”
Bethany gác tay lên trán. “Em xin lỗi Ryan. Em đã quá phấn khích được cưỡi lại con Wink, em thậm chí không nghĩ gì đến khả năng có thể bị vọp bẻ. Lẽ ra em nên biết suy nghĩ hơn.”
Ông bác sĩ vỗ vỗ lên tay cô. “Cũng dễ hiểu thôi. Như tôi đây này, suốt cả mùa đông không cưỡi ngựa cho nên lần đầu tiễn cưỡi lại vào mùa xuân thì cứ đi ngựa suốt những ngày sau đó luôn. Lần nào cũng thề thốt là sẽ không bao giờ làm điều ngu ngốc như vậy nữa nhưng rồi đâu lại vào đấy.”
“Bác cũng cưỡi được ngựa ư?”
Kirsch bật cười và nháy mắt với Ryan. “Chứ cháu nghĩ vì lý do gì mà nhà này lại ưa tôi đến như vậy? Keefe không thực sự tin vào một người đàn ông trừ phi thỉnh thoảng ông ta có mùi ngựa.” Ông quay lại Ryan, “Khi đi nhớ mang theo chừng một lít giấm nuôi nhé. Nếu cô ấy bị chuột rút thì cho uống hai ngụm. Sẽ đỡ”.
“Ọe.” Bethany co rúm người khi nghĩ phải uống thứ đấy.
“Vị khó chịu và làm rát dạ dày chút thôi nhưng hiệu quả lắm đấy.”
Kirsch tiếp tục hỏi Bethany tỉ mỉ về vụ tai nạn và hệ lụy mà nó để lại. Khi nghe cô trả lời xong, ông nói, “Nào, cô gái, ta mong sẽ gặp lại cháu sớm. Ta đã đỡ đẻ cho tất cả những đứa bé nhà Kendrick. Nếu Ryan đánh tiếng có thể ta sẽ lại đỡ đẻ cho con của các cháu nữa đấy”.
Mặt Bethany đột nhiên trắng bệch. Cô đưa ánh mắt hoảng hốt sang Ryan. “Rất có khả năng cháu sẽ không thể có con được, bác sĩ Kirsch. Dĩ nhiên Ryan và cháu cũng muốn thử, chúng cháu hy vọng điều tốt đẹp nhất. Nhưng cơ hội rất mỏng manh.”
Ông bác sĩ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. “Sao lại thế được nhỉ? Vậy cháu có tổn thương gì bên trong mà ta không biết hay sao?”
“Cháu, ưm, không ạ. Dĩ nhiên là cháu đã bị bầm tím hết cả nhưng không có tổn thương vĩnh viễn. Lần khám gần đây nhất bác sĩ phụ khoa bảo cháu ổn.”
“À, vậy thì việc gì lại không thể có con. Ai bảo đấy?”
“Chuyên gia cột sống, người đã tiến hành các cuộc phẫu thuật cho cháu. Ông ấy cảm thấy cháu rất dễ bị viêm nhiễm đường tiết niệu và thận, việc này có thể dẫn đến sảy thai hoặc đẻ non. Ngoài ra còn có chứng gì đó nữa, cháu cũng sẽ dễ bị mắc phải mà cháu quên rồi.”
Bác sĩ Kirsch trầm ngâm. Ryan thắc mắc không hiểu sao ông ấy lại suy tư như vậy. “Cháu bị viêm nhiễm đường tiết niệu lần nào chưa?”
Bethany lắc đầu.
“Ta biết rồi.” Kirsch xoa cằm. “Cái chứng mà bác sĩ cảnh báo đó là sự tăng phản xạ.”
“Chắc là vậy”, cô nói. “Cũng lâu rồi nên cháu không nhớ kỹ, nhưng nghe giống như vậy. Bác sĩ miêu tả về chứng đó khủng khiếp lắm.”
“Đúng vậy”, ông đồng tình. “Nó có thể gây những biến chứng nghiêm trọng trong bất kỳ giai đoạn nào của thai kỳ hoặc trong lúc lâm bồn. Tuy nhiên, chứng bệnh này chỉ phổ biến ở những phụ nữ bị tổn thương ở đốt sống thứ bảy hoặc trên đó.”
“Cháu thì ở đốt sống thứ hai cơ. Nhưng ông ấy bảo cháu vẫn có khả năng bị.”
“Nếu bị thì sẽ như thế nào?” Ryan hỏi.
“Huyết áp tăng đột ngột, nhịp tim tăng hoặc giảm nghiêm trọng, có nguy cơ xuất hiện những cơn co thắt tim và tim bị giãn nở. Tóm lại, không thể coi thường được”, giọng ông bác sĩ nghiêm túc. “Đương nhiên vẫn có cách đối phó nhưng đôi khi không mang lại kết quả.”
“Chết tiệt”, Ryan thầm chửi rủa. “Cô ấy sẽ chết mất.” Anh đăm đăm nhìn Bethany. “Không đáng phải làm thế đâu em. Đó là chưa kể đến nguy cơ bị đông máu. Anh nghĩ thà mình đừng bao giờ thử làm gì.”
“Chứng máu đông thì có liên quan gì ở đây?”
Ryan kể vắn tắt cho bác sĩ nghe những điều Jake đã nói với anh.
“Đâu có gì chắc chắn em sẽ bị chứng tăng phản xạ”, Bethany cãi lại. “Và em hoàn toàn có thể cẩn thận trong khi mang thai để tránh tình trạng đông máu. Em có thể nằm trên giường chân gác cao hầu hết thời gian.” Cô nhìn Ryan với ánh mắt buộc tội. “Giờ mới biết tại sao anh lúc nào cũng lo lắng cho em, do những gì Jake nói đúng không?”
Ryan thở ra. “Anh không muốn rủi ro, Bethany à. Chứng máu đông có thể giết em. Jake cảm thấy mang thai không phải là quyết định khôn ngoan đối với em, và anh đồng ý.”
Bethany nhìn anh có ý bảo sẽ nói riêng với anh nhiều hơn về quyết định này.
Ryan đưa mắt nhìn bác sĩ, rồi quay lại nhìn cô. “Mình sẽ nói thêm về chuyện này sau. Được không?”
“Anh nên nhớ về những điều anh nói về việc cứ an tâm sống trong một cái bong bóng hay là ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay. Đó là cách nghĩ của em về chuyện này đấy – rằng chuyện này rất đáng thử.”
Ryan toát mồ hôi lạnh. Anh nhìn cô đăm đăm, nghĩ mình yêu thương cô biết chừng nào và nếu có gì không may xảy đến với cô thì anh sẽ đau khổ biết bao nhiêu. Anh không muốn có con đến nỗi phải đẩy cô vào vòng nguy hiểm.
“Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ phẫu thuật của cháu”, bác sĩ Kirsch nói. “Cháu cho phép tôi liên lạc với ông ấy chứ, Bethany?”
“Bác sĩ cứ nói chuyện với ông ấy, nhưng cháu đảm bảo là ông ấy sẽ nói với bác sĩ đúng như những gì đã nói với cháu thôi – là cháu không nên có con.” Mắt cô buồn rười rượi. “Ông ấy thậm chí còn nói thêm rằng ông ấy cảm thấy đấy là một điều may mắn bởi vì ngồi xe lăn chẳng việc gì phải mang thai cho vất vả.”
“Hừm.” Kirsch lắc đầu. “Vị bác sĩ đó tên gì?”
“Reicherton ạ. Ông ấy ở Portland. Có thể bác sĩ không biết ông ấy.”
“Thật ra, tôi có biết. Giới bác sĩ chúng tôi thường gặp nhau hơn cháu nghĩ đấy. Vào các cuộc hội nghị y khoa chẳng hạn. Tên đầy đủ là Benson Reicherton.” Ông mỉm cười và gật đầu. “Ông ấy là bác sĩ phẫu thuật có tay nghề cao, một trong những bác sĩ giỏi nhất ở West Coast.”
“Bố cháu muốn thế mà”, cô nói. “Ông nghe người ta bảo không tìm đâu ra người nào giỏi hơn bác sĩ Reicherton. Cháu chưa bao giờ thích ông ấy, nhưng có vẻ như ông ấy rất giỏi về chuyên môn.”
Kirsch lại gật đầu. “Ben rất tài. Nếu tôi mà bị chấn thương cột sống và cần phẫu thuật thì tôi cũng không ngần ngại tìm đến ông ta. Dù vậy tôi cũng tránh xa ông ta cả dặm để không phải đánh golf cùng.”
Bethany bật cười rồi đột nhiên ngáp dài, “Hóa ra bác sĩ biết tên ông ấy”.
Bác sĩ Kirsch mỉm cười và nháy mắt với cô. “Ừ, biết có thế thôi.” Ông đứng lên cầm theo cái túi. “Thuốc ngấm rồi đấy, trông cháu lờ đờ thế kia. Tôi về để cháu nghỉ nhé.” Ông gí gí ngón tay vào chóp mũi cô. “Mai không được cưỡi ngựa đâu đấy. Tôi có cuộc hẹn đi đánh golf lúc mười giờ, nếu mà anh chàng cứ lo lắng quá mức này gọi cho tôi ngay lúc đó về chuyện chuột rút này nọ thì tôi sẽ cáu lắm đấy.”
Ryan tiễn bác sĩ ra đến cửa trước. Kirsch gãi gãi cái đầu hói lưa thưa sợi bạc. Đôi chân mày bạc châu lại trầm tư. “Vẫn còn vài điều cần lưu ý. Để tôi kiểm tra lại. Khi trở về văn phòng tôi sẽ cố liên lạc với bác sĩ Reicherton xem sao.”
“Bác sĩ nghĩ cô ấy có con được không, phải không?”
Ông bác sĩ đưa mắt về phía hành lang. “Tôi không khuyên cháu nói cho cô ấy biết điều đó vội, để tôi chắc chắn đã. Tôi không muốn cô ấy hy vọng để rồi thất vọng. Tôi đâu phải chuyên gia về cột sống.”
“Nhưng bác sĩ cũng rất giỏi mà, và cháu tin vào ý kiến của bác sĩ.”
Ông bác sĩ mỉm cười. “Cảm ơn cháu. Để trả lời câu hỏi của cháu, dù ý kiến của tôi có đáng giá như thế nào thì ông bác sĩ già này vẫn nghĩ, hoặc là cô ấy hiểu lầm những gì vị bác sĩ đó nói hoặc Reicherton đưa ra thông tin thiếu chính xác. Bị liệt hai chân không ảnh hưởng gì đến khả năng sinh sản của phụ nữ, nhất là trong trường hợp của cô ấy – thần kinh không tổn thương hoàn toàn.”
Ryan gần như đã hiểu ra vấn đề. “Ý bác sĩ là gì?”
“Đấy là thuật ngữ y khoa về chấn thương cột sống khiến chỉ một số dây thần kinh bị suy yếu hay tê liệt hoàn toàn. Ta có thể lấy một tá trường hợp bị chấn thương cột sống ở mức độ ngang nhau ra xem xét để cho ra mười hai kết quả khác nhau. Vài người chỉ bị liệt một nửa hay có cảm giác nơi người khác không có. Với tổn thương ở vị trí đốt sống số hai như Bethany…” Giọng ông ngập ngừng. “Tôi không nghĩ khả năng mang thai của cô ấy bị ảnh hưởng gì, và trừ phi tôi nhận được thông tin hoàn toàn sai, có rất ít hay hoàn toàn không có bất kỳ nguy cơ mắc chứng tăng phản xạ nào. Nhưng để tôi kiểm tra lại cho kỹ. Dù gì tôi cũng chỉ là một ông bác sĩ nhà quê già nua không biết nhiều.” Ông đưa tay lên chào rồi bước ra.
“Thế về chứng máu dông thì sao ạ?” Ryan lo lắng hỏi.
Kirsch thở ra. “Tôi nghĩ ta có thể đối phó được. Hiện nay có một số loại xe lăn có giá để chân được lót đệm điều chỉnh được nhiều tư thế giúp người bệnh cảm thấy thoải mái, họ có thể đặt chân lên cao khi xe đứng yên. Tôi cũng nghĩ rằng ta có thể giữ được máu đủ loãng để giảm nguy cơ đông máu mà không gây hại gì đến em bé.”
Sau khi tiễn ông bác sĩ ra về, Ryan đóng cửa rồi trở vào kiểm tra xem Bethany thế nào. Mũi thuốc giãn cơ khiến cô lơ mơ trôi vào giấc ngủ. Anh ngồi bên cạnh cô một lúc, ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô. Một rẻo nước dãi vương ở môi dưới do ngủ mê vì thuốc ngấm sâu. Anh mỉm cười đưa ngón tay cái quệt đi, tim thắt lại khi nghĩ về những gì đã xảy đến với cô.
Một giờ sau bác sĩ Kirsch điện thoại cho Ryan lúc anh đang ở nhà bếp. “Bác sĩ Reicherton nói gì ạ?”
“Gần như không nói gì. Về cơ bản, đây là ý kiến của cá nhân tôi. Ngay cả một phụ nữ hoàn toàn mạnh khỏe thì cũng không một bác sĩ nào có thể đảm bảo được là có thể có con hay không. Nguy cơ cô ấy mắc các chứng bệnh có thể rất nhỏ nhưng không phải không có. Và những nguy cơ khiến cô ấy không thể mang thai suôn sẻ tăng lên đáng kể, nếu trong người đang tồn tại những vấn đề sức khỏe hay có khuynh hướng tiềm ẩn. Trường hợp của Bethany, tôi không khẳng định rằng Reicherton đã nói sai sự thật với cô ấy. Tuy vậy, tôi tin rằng ông ấy đã nêu ra những triệu chứng không thể xảy ra đối với một phụ nữ bị tổn thương cột sống ở vị trí số hai.”
“Tại sao?” Ryan khẽ chửi thề. “Mẹ kiếp, tại sao?”
“Câu hỏi hay đấy. Tôi vẫn phải viện đến câu bình phẩm của ông ấy với Bethany – rằng phụ nữ đã ngồi xe lăn rồi không việc gì phải có mang làm gì cho khổ thân. Tôi biết Ben đã nhiều năm nay. Tôi nhớ có lần ông ấy kể rằng mình chọn nghiên cứu lĩnh vực này vì mẹ ông ấy bị liệt cả tay lẫn chân.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến những điều ông nói với Bethany?”
“Tôi hoàn toàn vô tư trong chuyện này, Ryan. Tôi không muốn đưa ra ý kiến này nọ và nói những điều không hay về chuyên môn của ông ấy. Tôi mới vừa chợt nghĩ rằng có lẽ - tôi nhấn mạnh có lẽ nhé – tuổi thơ của ông ấy khá là nhọc nhằn vì mẹ ông ấy bị tàn tật nặng đến thế. Có lẽ ông ấy không thích nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào đã ngồi xe lăn rồi mà còn cố đèo bòn việc sinh con đẻ cái. Tôi chỉ biết là ông ấy không nói gì trên điện thoại để biện hộ cho những gì ông nói với Bethany. Ông ấy liên tục hắng giọng và e hèm. Ông ấy nói thẳng với tôi rằng đã nhiều năm rồi và ông cũng không có hồ sơ của Bethany ở trước mặt. Nhưng điều quan trọng là ông ấy đồng ý với dự đoán của tôi, rằng trừ phi có những biến chứng khác thì một phụ nữ tổn thương cột sống ở vị trí số hai còn trinh và không có tiền sử viêm nhiễm đường tiết niệu thì vẫn có thể mang thai dễ dàng. Trường hợp xấu nhất là phải sinh mổ thôi.”
Hình ảnh Bethany khóc sướt mướt trong xe vào đêm nọ chợt hiện về trong tâm trí Ryan. Anh nhắm mắt lại, lòng nhói đau. Không bao giờ có con, cô đã gào lên như vậy. Cái quái quỷ gì khiến cho ông bác sĩ đó lại nói với cô tàn nhẫn như thế? Giả dụ có vậy đi nữa, có thể có một vài phụ nữ bị tàn tật không thể làm mẹ tốt vì họ có những khiếm khuyết, nhưng mỗi trường hợp mỗi khác và Reicherton lấy quyền gì mà nói với cô như vậy.
“Ryan? Cháu còn đấy không?”
“Cháu đây”, giọng Ryan nhẹ bẫng. “Cháu đang cố thẩm thấu điều bác sĩ vừa cho biết. Chỉ vậy thôi. Cô gái ấy trong tám năm trời vẫn tin rằng mình không bao giờ có con được. Giờ cháu cứ muốn lái xe một mạch đến Portland mà nện cho ông ấy một cú vào mặt.”
“Tôi chỉ đoán thế thôi. Hãy cứ biết vậy đã nhé. Và bỏ qua cho tôi nếu điều này nghe có vẻ hơi sách vở, nhưng tôi nghĩ nổi giận vì một điều đã xảy ra từ lâu, điều mà ta không thể chứng minh được sẽ chẳng mang lại hiệu quả gì. Hiện tại hai cháu đang rất hạnh phúc thế này sao lại phải khiến cả hai mất vui đi? Rõ ràng cháu rất yêu thương cô ấy. Vậy thì hãy cứ tận hưởng quãng thời gian đặc biệt này trong đời cháu đi.”
Ryan gật đầu mỉm cười. “Bác sĩ nói đúng. Để cháu quát cô ấy bảo cô ấy đừng có nói với cháu về chứng tăng phản xạ nữa rồi cháu sẽ làm đúng như thế.”
Ông bác sĩ bật cười. “Thôi, thôi. Nếu tôi bảo cháu rằng làm tình sẽ giết cháu, thì cháu sẽ làm gì nào?”
“Vui vẻ chết chứ còn sao.”
“Vậy thì rõ rồi nhé. Giờ thì đừng có nói này nói nọ về chuyện Bethany cũng lựa chọn như cháu.”
“Chuyện đó hoàn toàn khác mà. Cô ấy có thể có đời sống tình dục an toàn. Việc có con không quan trọng đến mức phải lấy sức khỏe ra đánh cược.”
“Đó là cháu nghĩ thế thôi chứ phụ nữ họ lại nghĩ khác đấy. Có con là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của một số người.”
Ryan chống cả hai khuỷu tay lên mặt quầy. “Cháu nghe lời bác sĩ. Giờ cháu sẽ không quát cô ấy nữa mà chỉ mắng mỏ chút thôi.”
“À há.”
Ryan cười toe. “Nhân tiện cháu muốn mời bác sĩ đến dự đám cưới bọn cháu.”
“Tôi sẽ đến. À Ryan, tôi muốn gặp cô dâu của cháu tại văn phòng. Không vội đâu. Hãy gọi vào sáng mai và xếp một lịch hẹn lúc nào đó sau tuần trăng mật. Tôi có một vài trao đổi với cô ấy về việc chuẩn bị có con.”
“Cháu sẽ đưa cô ấy đến gặp bác sĩ”, Ryan đứng thẳng người lên và nói nhanh, “À bác sĩ, bác sĩ có nghĩ bọn cháu tiếp tục ‘kế hoạch’ cho đến khi đến bác sĩ khám xong không ạ?”.
Kirsch lại bật cười. “Ồ, tùy cháu thôi. Liệu cái mặt cháu có phị ra nếu buộc phải bật dậy khỏi giường lúc ba giờ sáng để cho em bé uống sữa trong chín tháng nữa không?”
“Ồ, không đâu.”
“Vậy thì hãy ôm lấy cuộc đời này bằng cả hai tay như Bethany đã quyết định đi. Nói thật là tôi không tin cô ấy sẽ gặp rủi ro gì đâu. Tôi sẽ có chế độ chăm sóc đặc biệt cho Bethany. Nhìn nét mặt quả quyết của Bethany, cô ấy mà nhận ra cháu cố tình không đẻ cô ấy có con thì đừng hòng cô ấy cho đụng vào người.”
“Có lẽ đúng vậy thật.”
Kirsch dọn giọng. “Nếu nghĩ cháu cần phải cẩn thận thì tôi đã cho cháu biết rồi. Thực sự là không. Hãy mang đến cho cô gái ấy một đứa con đi.”
Ryan vẫn giữ nụ cười vui vẻ trên môi khi gác ống nghe. Anh quay lại phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Bethany và ôm cô vào lòng. Một đứa con. Khi bảo cô rằng anh hoàn toàn vui lòng nhận nuôi một đứa con thì ý anh đúng là như thế thật. Nhưng tận sâu đáy lòng anh, ý nghĩ có một đứa con tự mình sinh ra cũng có sức hấp dẫn đặc biệt. Được nhìn thấy cô mang bầu và biết cô đang mang đứa con của hai người. Bên cạnh cô lúc sinh nở. Chứng kiến đứa bé lần đầu tiên vục mái đầu non tơ vào bầu vú mẹ nó. Cho dù họ có cảm nhận được tình yêu thương nhiều đến đâu thì các bậc cha mẹ nuôi vẫn không nếm trải được những khoảnh khắc diệu kỳ đó.
Ryan hôn lên tóc Bethany và nhắm mắt cùng mơ với cô về việc nuôi dạy và chăm sóc những đứa con trên chính mảnh đất nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Anh sẽ dạy chúng biết yêu nhưng rặng núi như anh hằng yêu. Trong cơn ngủ chạp chờn đến anh thầm nghĩ một ngày chúng nó sẽ thay anh cai quản Rocking K này.
Cuộc đời anh đã có mục đích kể từ khi gặp được Bethany. Anh nhớ lại buổi sáng hôm trò chuyện cùng Rafe về sự lạc lõng và cô đơn khủng khiếp đến như thế nào, khi chỉ có mấy con thú cưng giúp cho lòng anh ấm áp trong những đêm đông dài lạnh lẽo. Anh không còn cảm thấy như thế nữa.
Có cả một thiên đường trong tay rồi còn bảo cô đơn hay lạc lõng gì nữa chứ?
Danh sách chương