Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Của tôi.”
Nguyên Băng phát hiện hai ngày nay tên kia có gì đó quái lạ.
Xem đi, lại nữa rồi!
Người nọ khiêng dã thú về, không giống khi trước vừa về liền ném tới trước mặt hắn, mà nấp ở cách đó không xa nhìn trộm hắn.
Phải, chính là đang nhìn trộm hắn!
Cây cối vừa mới nảy mầm trong mùa xuân không che hết được cái mặt râu ria xồm xoàm của hắn ta, người nọ nấp sau mấy nhánh cây, chỉ để lộ ra hai con mắt mà nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt kia như có chút nghi hoặc, lại như đang ngắm nghía hắn.
Nguyên Băng theo lẽ thường mà không thèm để ý tới, ngồi trên đất dùng đá ra sức mài dây thừng da – dây thừng cỏ sau vài lần bị hắn mài dứt đã thăng cấp thành dây thừng da.
Bây giờ bọn hắn đang ở trong một cái sào huyệt của mãnh thú, đương nhiên mãnh thú đã bị Thù Nghệ điên xử lý, ngày hôm qua đã bị bọn hắn ăn sạch. Bởi vì mãnh thú vừa mới chết, trong khoảng thời gian ngắn, sào huyệt này và vùng phụ cận khá an toàn.
Hiện giờ mỗi lần Thù Nghệ đi ra ngoài đã dài hơn trước kia, hắn ta sẽ tìm một cái sào huyệt mãnh thú như vầy hoặc dứt khoát bắt mãnh thú về giúp hắn ta giữ nhà, còn hắn đây thì bị ép ở trong ‘nhà’.
Mắt thấy hắn đã sắp mài đứt dây thừng da, người nọ rốt cuộc cũng chịu chui ra từ sau đám cây.
Con hươu sao bị ném qua một bên, người nọ đi tới nắm cổ tay hắn lên.
Nguyên Băng thuận thế ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, một chút cảm xúc dư thừa cũng không có trong mắt.
“Chạy nữa, đánh gãy… chân cậu.”
Mẹ! Cái tên điên rốt cuộc cũng nhớ ra cách nói tiếng người rồi à? Trong mắt Nguyên Băng hiện lên chút kinh ngạc.
Người đàn ông khom lưng bế hắn lên, không quan tâm tới bữa tối nằm trên mặt đất, mà bế hắn đi xuyên qua đám cây, đến con suối ở phụ cận.
Con mãnh thú kia làm ổ ở chỗ này chính là vì nơi này có một dòng suối, suối chảy ra từ lòng đất, tạo thành một vũng nước nhỏ, dòng nước chảy theo những chiếc lá rụng trên mặt đất, có lẽ không bao lâu nữa nơi này sẽ biến thành một vùng đầm lầy thiên nhiên, nhưng trước mắt, nơi này vẫn còn là một chỗ nghỉ chơi tốt.
“!!!” Nguyên Băng co rụt chân lại, làm một đống bọt nước bị hất lên.
Nước suối cực trong mà cũng cực lạnh.
Tên kia lại như không có cảm giác, cứ như vậy mà nhúng hai chân hắn vào nước suối.
Tên kia bắt lấy chân hắn, nhất quyết lôi xuống nước.
Nguyên Băng không muốn nói chuyện với hắn, nhưng lúc này cũng không thể không mở miệng: “Anh muốn tôi chết cóng hay sao hả?!”
Bây giờ rất nhiều người Cửu Nguyên học theo rất nhiều điều cổ quái hiếm lạ từ tư tế đại nhân của bọn họ, mọi người không truy mãi theo ý nghĩa của những thứ đó, chỉ cảm thấy thú vị thì sử dụng thôi.
“Rửa. Thối.”
“…Anh còn dám chê tôi thối?” Nguyên Băng tức tới khó thở mà cười: “Sao anh không xem lại mình đi? Bẩn còn hơn bọn lợn rừng sống trong phân của chính mình nữa!”
“Lợn rừng?”
“Là heo đó, sao, bộ lạc các anh không nuôi à? Tôi còn tưởng Cửu Nguyên chúng tôi có thứ gì tốt là các anh đều nhanh chóng học trộm chứ! Thật không ngờ còn có thứ bị các anh bỏ sót.” Vẻ mặt Nguyên Băng lạnh nhạt, còn giọng điệu thì tràn ngập sự trào phúng.
Thù Nghệ không nói gì, chỉ tóm lấy chân hắn, nhúng suối mà rửa sạch bùn đất và máu dính trên chân cho hắn, bắt đầu rửa từ đùi.
Nguyên Băng lạnh đến mức gồng chặt cơ bắp, đã vài lần muốn cướp lại chân mình cũng không thành công.
Rửa sạch bùn, bộ dáng đôi chân cũng chậm rãi lộ ra.
Đùi và cẳng chân còn đỡ, nhưng mắt cá chân và lòng bàn chân thì lại có vết thương, ngón cái bên chân trái thâm đen, nhấn một cái ở móng còn chảy ra máu và mủ.
Nhưng ngay cả như vậy, người này vẫn không hề kêu tiếng nào.
Người đàn ông nhẹ nhàng giở cái móng kia lên một chút, rồi đột nhiên dùng sức rút.
“A!” Nguyên Băng không kịp đề phòng, đau tới bật thốt.
Máu đen chảy vào trong suối, khiến nước cũng đổi màu.
Nguyên Băng đã bị cái móng chân này tra tấn vài ngày, nay nó bị nhổ, lòng thầm thở phào một hơn, nhưng ánh mắt khi nhìn vị tù trưởng điên này lại càng thêm khó chịu.
Nếu không phải đối phương lột sạch hắn, còn ném luôn cả giày vớ và cốt khí trữ vật của hắn, để hắn phải dùng hai cái chân trần bôn ba trong núi sâu rừng già. Mấy ngày trước, hắn vất vả lắm mới mài đứt dây thừng, vì nóng lòng chạy trốn mà không chú ý tới đá và hố bên dưới lớp lá rụng, kết quả vấp chân vào một hòn đá chôn sâu trong đất, đau đến mức thiếu chút nữa phải quỳ xuống. Sau lại miễn cưỡng chạy trốn, chưa chạy được vài bước lại giẫm phải một cái hố to, chân thiếu chút nữa gãy luôn!
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn hắn, sờ sờ chân hắn, tựa hồ như đang trấn an hắn? Một lát sau, sau khi đã rửa sạch máu đen, người nọ móc ra một cái bọc nhỏ làm từ lá cây nhét ở đai lưng.
Mở cái bọc ra, bên trong lại là thứ bùn từng dùng để trị liệu khớp xương cho của hắn.
Có điều lần này người đàn ông không đắp thẳng bùn vào vết thương của hắn, mà trước hết lấy mấy chiếc lá sạch sẽ tươi mới ra cho vào miệng nhai nát, rồi nhổ ra, bôi lên miệng vết thương, sau đó mới cẩn thận dùng thứ bùn kia đắp lên.
“Tôi cần giày.” Nguyên Băng muốn thuyết phục đối phương.
Người đàn ông bế hắn lên.
“Này! Tôi nói tôi cần giày!”
“…Ừ.”
Bắt đầu từ ngày hôm nay, hình thức ở chung của hai người có chút thay đổi.
Ít nhất thì Nguyên Băng cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể giao tiếp với đối phương bằng một vài câu đơn giản, chứ không phải như lúc đầu, dù hắn có nói cái gì, đối phương chỉ làm việc mình muốn làm.
Chậm rãi, hắn có giày, quần và vớ, còn có một chiếc cung được chế tạo đơn giản để làm vũ khí.
Nhưng chỉ có một chuyện, người nọ dù thế nào cũng không chịu đáp ứng hắn.
Đêm nay, hai tay Nguyên Băng bắt lấy rễ cây trên đỉnh đầu, thở hổn hển, thân thể không ngừng run rẩy.
Thẳng đến lúc này mà người đàn ông vẫn chưa chịu buông tha hắn, ngược lại còn càng thêm kích động mà va chạm trong thân thể hắn.
Nước mắt sinh lý của Nguyên Băng bị ép phải chảy ra, thân thể đột nhiên giật bắn, ưỡn cao, thân dưới co lại siết chặt lấy người kia.
Người nọ phát ra tiếng rống như đã hưng phấn tới cực điểm, tốc độ eo lập tức tăng nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên Băng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hô to.
…Thật lâu sau, rốt cuộc mọi thứ cũng bình ổn trở lại.
Người đàn ông đè trên thân thể hắn, hai tay như có như không vuốt ve thân thể hắn.
Hơi thở dồn dập nhưng ấm áp phả vào bên tai hắn, làm tai hắn trở nên ướt át.
Nguyên Băng nhúc nhích thân dưới, người nọ bỗng nhiên há mồm cắn tai hắn, rồi mới buông ra.
“Của tôi.”
“…Nằm mơ!”
“Của tôi.” Càng thêm khẳng định.
“Anh, chết, đi!”
“Chết rồi, cũng là của tôi.”
Nguyên Băng tức chết!
“Chúng ta nói chuyện.” Nguyên Băng cố gắng áp chế tức giận: “Bây giờ anh nhớ được bao nhiêu? Anh có nhớ mình là ai không?”
“Thù Nghệ, tù trưởng của bộ lạc Đỉnh Việt.”
Nguyên Băng im lặng, sau đó tức giận mắng: “Con mẹ nó anh đã nhớ ra rồi à! Rất tốt.”
Còn chưa dứt lời thì đã nghe người đè trên thân mình nói: “Là em nói cho tôi biết, Nguyên Băng của Cửu Nguyên.”
Nguyên Băng nghẹn họng, hoàn toàn thất vọng: “Cho nên anh ngoại trừ nhớ được cách nói chuyện, thì những cái khác vẫn không nhớ ra?”
Người đàn ông tuột xuống khỏi người hắn, nằm nghiêng bên cạnh, cùng hắn nhìn rễ cây trên đỉnh đầu —— đêm nay bọn hắn nghỉ ngơi trong một cái hang dưới thân cây đại thụ, rất khô ráo, rất an toàn.
“Nhớ lại những chuyện đó rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên rất quan trọng.”
“À.”
À cái mẹ anh! “Anh là tù trưởng của một bộ lạc, còn là một bộ lạc rất lớn, anh mất tích, bộ lạc anh chắc chắn sẽ loạn, anh không sợ kẻ địch của mình nhân cơ hội tấn công các anh sao?”
“Không ai có thể cướp được đồ của tôi.”
“Hừ.” Nguyên Băng khinh thường.
Người đàn ông nghĩ nghĩ, sửa miệng: “Nếu bị cướp mất, tôi sẽ lại cướp về.”
“Anh không muốn trở về thì đó là chuyện của anh, nhưng tôi muốn trở về.”
“Chẳng phải em muốn giết tôi sao?”
“Chờ tôi trở về tích tụ lực lượng rồi tìm sự giúp đỡ, anh cứ rửa sạch cổ mà chờ đi.”
Tôi họa có ngu mới thả em về. Thù Nghệ bị điên chứ không bị ngu, hắn vỗ vỗ người bên cạnh, không màng đến đối phương đang muốn trở mình, lại lần nữa cưỡi lên.
Trải qua gần ba tháng ở chung, hắn đã phát hiện con mồi này của hắn chỉ cần nhàn rỗi là sẽ trăm phương nghìn kế nghĩ cách chạy trốn và giết chết hắn, muốn con mồi nghe lời và ngoan ngoãn thì chỉ có hai biện pháp, một cái là đánh cho đối phương không còn sức để giãy giụa, một cái nữa là làm đến khi đối phương không còn sức lực, mà hắn thích cái sau hơn.
Nguyên Băng muốn cự tuyệt, nhưng hắn càng cự tuyệt thì đối phương làm càng hăng, mà như vậy cũng không thoải mái gì hơn so với bị đánh.
Nếu hắn ngoan ngoãn một chút, người nọ cũng sẽ dịu dàng hơn, ít nhất thì sẽ để hắn cảm nhận được chút khoái cảm, chứ không phải toàn bộ hành trình đều giống như bị đánh.
Trước kia Nguyên Băng cũng từng có vài tên nô lệ, kinh nghiệm trên phương diện này cũng không thiếu, có khi hắn sẽ nhịn không được mà nghĩ: Nếu trước kia hắn đối xử dịu dàng với mấy nô lệ đó một chút thì tốt rồi, những kẻ ở phía trên chỉ lo phát tiết dục vọng của mình thật sự là khốn nạn!
Chừng nửa tháng sau, Nguyên Băng nhìn núi sâu rừng già dần biến mất, hỏi người đàn ông dùng xích kim loại khóa hắn đi phía trước: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đỉnh Việt.”
Nguyên Băng nhắm mắt lại, đáp án không nằm ngoài dự liệu của hắn, từ cái ngày đối phương có thể biến kim loại thành xích là hắn đã có dự cảm người này sẽ trở về bộ lạc của mình.
“Thả tôi ra. Dẫn tôi về Đỉnh Việt đối với anh không có bất cứ lợi ích gì.”
Thù Nghệ trả lời rất dứt khoát: “Không.”
Nguyên Băng nhíu chặt mày. Hắn thử nghĩ đến nhiều loại khả năng khi hắn bị đưa về Đỉnh Việt, thứ nhất, nếu quyền lực của Đại Vu Đỉnh Việt không yếu hơn Thù Nghệ, chỉ cần đối phương không phải kẻ ngu, vậy hẳn sẽ bắt hắn làm con tin mà trao đổi lợi ích với Cửu Nguyên, đến lúc đó dù Thù Nghệ không muốn chỉ sợ cũng không được.
Nhưng tình huống này là cái mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, dù như vậy có thể giúp hắn bình yên trở về Cửu Nguyên. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn bị xem như con tin mà trao đổi về, tất cả các lãnh đạo cấp cao khác đều sẽ biết chuyện này, Nguyên Băng liền cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại Cửu Nguyên nữa.
Còn có một khả năng thứ hai, nghe nói Đại Vu Triết Lê của Đỉnh Việt rất hận người Cửu Nguyên, nói không chừng đối phương sẽ dùng đầu hắn để hiến tế cho tù trưởng đời trước của mình.
Nếu cứ như vậy mà bị giết, thế thì không có gì đáng nói, dù sao Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chắc chắn sẽ báo thù cho hắn, Đỉnh Việt đừng hòng giấu được chuyện này.
Ngoại trừ hai khả năng đó, còn có khả năng thứ ba, đó là tù trưởng Đỉnh Việt điên này vừa không chịu dùng hắn làm con tin trao đổi lợi ích, cũng không chịu giết hắn, mà là giữ hắn ở Đỉnh Việt, thẳng đến khi chơi chán hoặc hoàn toàn khôi phục trí nhớ mới thôi. Nếu đối phương dứt khoát một chút, cũng có khả năng phế bỏ hắn rồi bắt hắn làm nô lệ tình dục.
Nếu là khả năng thứ ba, Nguyên Băng cảm thấy dù sau này Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến có diệt cả bộ lạc Đỉnh Việt, cắt Thù Nghệ thành từng mảnh nhỏ, thì hắn cũng sẽ chết không nhắm mắt!
Cho nên trước khi tới thành Đỉnh Việt, hắn chỉ còn lại hai con đường: Hoặc là đào tẩu, hoặc là tự sát.
Nguyên Băng nhịn không được nghĩ, nếu đổi lại là Mặc vu của bọn họ gặp phải tình cảnh này thì sẽ làm sao?
Đầu tiên, người nọ chắc chắn sẽ không chọn cách tự sát. Tiếp theo, người nọ sẽ tìm mọi cách để sống sót, thậm chí còn không tiếc lấy lòng Thù Nghệ, tựa như nô lệ nhỏ tộc Diêm Sơn năm đó đã lấy lòng Nguyên Chiến. Cuối cùng, hoặc là thu phục Thù Nghệ, hoặc là giết chết Thù Nghệ, nói không chừng sẽ quậy bộ lạc Đỉnh Việt đến long trời lở đất, từ đó Đỉnh Việt biến thành Cửu Nguyên.
Nguyên Băng cũng biết nếu hắn muốn sống tiếp, nếu hắn muốn có được ích lợi lớn hơn nữa và để báo thù, thì mặt mũi và tự tôn phải để dưới mông, lúc này đối nghịch với Thù Nghệ đang khống chế hắn cũng không phải biện pháp tốt.
Mặc từng nói một câu: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Muốn hắn ép mình nịnh nọt kẻ thù, quả thực còn khó hơn bảo hắn đi tự sát!
Mặc có thể làm được, mình cũng có thể làm được, mình có thể thử… Không! Mình chỉ muốn giết tên khốn kia!
Nguyên Băng giờ phút này rất muốn được gặp Nghiêm Mặc một lần, hắn muốn hỏi rằng, năm đó rốt cuộc Nghiêm Mặc đã làm thế nào mới có thể nhịn đến cuối cùng?
***
Nguyên Chiến không nỡ cách xa Nghiêm Mặc, nên cũng đi theo với một cái mỹ kỳ danh là: Tuần tra lãnh địa và thiết lập quan hệ ngoại giao.
Hai người cùng Cửu Phong tìm thật lâu, trên đường đi bọn họ hỏi thăm đủ loại động vật côn trùng thực vật, từ nơi có dân cư đi đến núi sâu rừng già, lại từ trong núi sâu rừng già đi tới vùng địa giới của Đỉnh Việt.
Điều duy nhất mà Nghiêm Mặc cảm thấy được an ủi đó là, dựa theo những gì mà các động thực vật kể hắn nghe, Nguyên Băng hẳn là còn sống, hơn nữa sống cũng không tệ lắm, cơ mà… khụ, tên dã nhân bắt anh ta hình như có ham muốn tình dục cao quá, có khi Nguyên Băng bị làm tới mức ngay cả đường cũng không tự đi được —— có một hộ gia đình trong núi khá là nhiều chuyện, thậm chí chúng nó còn có thể miêu tả cả thời gian và các tư thế mà hai người kia làm tình cho hắn nghe, trong đó có một con rắn màu sắc sặc sỡ trên thân thể có một vết thương đứt ngang mới lành là miêu tả sống động nhất, nghe nói chính mắt nó thấy được rất nhiều lần.
“Nhân loại các cậu thật là… bất cứ lúc nào, tùy nơi tùy lúc đều có thể động dục! Cái tên giống đực kia còn hết sức độc ác với bọn rắn tụi tui, bắt nạt bạn tình của hắn ghê lắm, bạn tình của hắn thường xuyên bị bắt nạt tới mức lớn tiếng kêu khóc, rất nhiều hộ gia đình trong rừng đều nghe thấy, thật đáng thương.”
“Đúng vậy, nhân loại yếu ớt kia đã chạy trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị bắt về chà đạp thảm thiết một trận, mông bị đánh sưng!” Mấy con rắn tụ lại bên cạnh Nghiêm Mặc kể lại những chuyện mà mình biết.
Nghiêm Mặc kể lại đại khái.
Cơ miệng Nguyên Chiến giật giật mấy cái, rồi hơi cong lên một độ cong nhẹ rất khó nhận ra, Nghiêm Mặc đã ngắt khúc mà kể lại, nhưng hắn có thể tự mình tưởng tượng ra thêm.
Nghiêm Mặc rất đồng cảm vì bản thân mình cũng từng bị như vậy, đau lòng thay cho Nguyên Băng nên mày cứ nhíu chặt: “Các cậu có biết bọn họ sau khi rời núi thì đi hướng nào không?”
“Các anh muốn biết hai người kia đi đâu thì hãy tới dòng suối kia rồi đi về phía nam, nơi đó có một bình nguyên lớn, rất nhiều nhân loại sinh sống trên đó, tới rồi thì các cậu lại hỏi những sinh linh khác.”
“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc trả thù lao xong thì hô một tiếng, bảo Cửu Phong dẫn hắn và Nguyên Chiến bay về phía nam theo dòng suối.
Cửu Phong và Nguyên Chiến hiện giờ đã có một thứ cảm tình vặn vẹo sâu đậm, nó rốt cuộc cũng đã đồng ý cho hắn ngồi trên lưng mình.
Nguyên Chiến ngồi phía sau Nghiêm Mặc, ôm eo hắn, không có chút cẳng thẳng nào mà nói: “Dựa theo những gì em kể thì, dã nhân kia rất có thể là một chiến sĩ điều khiển kim loại, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.”
Nghiêm Mặc ấn ấn trán: “Anh không cảm thấy tình huống của dã nhân kia nghe có chút quen tai à?”
“Hửm?”
Nghiêm Mặc trầm tư, đột nhiên hỏi: “Anh nói xem Thù Nghệ sau khi trở về có lập tức hấp thu năng lượng trong đá Thần Huyết hệ kim không?”
Nguyên Chiến không chút do dự nói: “Nếu tôi là hắn, nhất định sẽ hấp thu.”
“Vậy có tám mươi phần trăm khả năng.”
“Ý em là dã nhân kia rất có thể là Thù Nghệ?” Nguyên Chiến hỏi mà đuôi mày hơi nhướng lên, giọng điệu nghe kiểu gì cũng thấy có chút vui sướng trong đó.
Nghiêm Mặc đã sống cùng hắn lâu như vậy, sao có thể không nghe ra cảm xúc thật của hắn, lập tức huých khủy tay vào người hắn một cái: “Anh đừng có cười trên nỗi đau của người khác! Nghĩ đến tính Băng, lại nghĩ đến thân phận của dã nhân kia, nếu dã nhân kia thật sự là Thù Nghệ, vậy thì phiền toái này không thể chỉ đơn giản giết một tên dã nhân đã khinh nhục Băng như vậy là xong!”
Nguyên Chiến cố gắng nghiêm mặt, đưa ra kiến nghị trong lương tâm: “Không thể giết, vậy thì bắt đối phương bồi thường là được, em thấy để Thù Nghệ gả tới Cửu Nguyên chúng ta thế nào?”
Nghiêm Mặc: “…” Mình thật không nên đồng ý cho cái tên gia súc này cùng mình ra ngoài mà! Xem đi, chuyện đơn giản cũng có thể bị hắn làm cho phức tạp, huống chi việc này muốn giải quyết đơn giản thật đúng là không dễ dàng. Chỉ có thể hy vọng dã nhân kia không phải Thù Nghệ, nếu chỉ là một tên dã nhân bình thường, như vậy giết cũng được, mang về Cửu Nguyên giao cho Nguyên Băng giày xéo cả đời cũng được, làm thế nào cũng được. Nhưng nếu người nọ thật sự là Thù Nghệ…
Nghiêm Mặc ôm trán, hắn cảm thấy mình đã gặp phải nan đề lớn nhất từ khi phân chia địa bàn Cửu Nguyên tới giờ.
Suy nghĩ của Nguyên Chiến hoàn toàn không giống với tư tế đại nhân của hắn, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Nguyên Băng bị một tên dã nhân chơi, tên dã nhân ấy còn là Thù Nghệ của Đỉnh Việt, tâm tình của hắn liền sướng đến rối tinh rối mù.
Nghe nói Nguyên Băng bị chơi rất thê thảm? Được đó!
Nghe nói dã nhân kia bị hạ độc liên tiếp rồi bị đẩy xuống vách núi, vân vân? Được đó!
Nghe nói khi rời núi, Nguyên Băng bị một cái xiềng có vẻ như là kim loại xích lấy? Khặc khặc, bị xích lại càng tốt! Tốt nhất là hai đứa tụi bây bị xích vào với nhau cả đời đi!
*
“Ắt —— xì!” Nguyên Băng đang yên đang lành đánh một cái hắt xì.
Một cục nhầy mũi liền thòi ra khỏi mũi hắn.
Thù Nghệ quay đầu lại, không chê bẩn mà dùng tay trực tiếp lau đi, sau đó cởi da thú trên người mình xuống, khoác lên người Nguyên Băng.
Nguyên Băng không có chút cảm động nào, quần áo cũ của hắn vốn có thể giữ ấm, nhưng tất cả đều bị cái tên này quẳng hết rồi! Bảo hắn ta đi tìm, kết quả lại lột da một con gấu về, tấm da còn chảy máu đầm đìa!
“Này, anh định cứ cột tôi như vậy cho tới khi về Đỉnh Việt luôn sao?”
“Ừ.”
Ừ cái mẹ anh! Nguyên Băng ở Cửu Nguyên cũng nổi tiếng lạnh lùng ít nói, nhưng bản thân mình như thế này hoàn toàn không cảm thấy có gì không tốt, nhưng khi người khác lạnh lùng ít nói với mình, mà ‘người khác’ này còn là kẻ thù, vậy sẽ vô cùng khó chịu.
Mỗi lần Thù Nghệ dùng một chữ để đáp lại lời hắn, hoặc trực tiếp dùng hành động để cho hắn đáp án, thì hắn đều hận không thể tát một cái lên mặt đối phương, tát cho đối phương văng xa một trăm tám ngàn dặm mới thỏa!
“Chúng ta đã tiến vào biên giới Đỉnh Việt đúng không?” Nguyên Băng áp chế lửa giận, tìm lời hỏi.
Thù Nghệ: “Ừm.”
Nguyên Băng bị hắn chọc cho lửa xông thẳng lên đỉnh đầu, nhưng vẫn phải kiếm chế khó chịu mà đi một hồi lâu.
Tới tối, Nguyên Băng sau khi được đút no thì lại bị người nào đó đè lên tấm da gấu mà hùng hục phịch rồi phịch, khi bị làm đến một nửa thì đột nhiên phản ứng lại: Không đúng! Chẳng phải cái tên này mất trí nhớ rồi à, vậy sao hắn biết mình đã tiến vào biên giới Đỉnh Việt?
Danh sách chương