Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

0be4cf46ddb52c97e6013cd2534e0013

“Bàn tay thô ráp nọ lại dán lên mông Nghiêm Mặc, chỗ này của tiểu nô lệ nhà hắn rất ấm áp, sờ rất đã.”
Nghiêm Mặc cho rằng mình sẽ nghe được một câu chuyện dài, ai ngờ Nguyên Chiến và Mãnh nói hai câu liền xong.

Sửa sang lại một chút, nội dung mà hai người này nói là:

Khi các chiến sĩ cảm giác ở vị trí ấn đường của mình đột nhiên nóng lên, nóng lên liên tục thời gian lâu, có nghĩa là bọn họ sắp thăng cấp. Nếu thăng cấp thành công, bọn họ sẽ cảm giác rõ sự tinh nhạy của ngũ quan được đề cao một bậc, thể lực và tốc độ cũng tốt hơn trước kia, sức chiến đấu đương nhiên cũng sẽ mạnh hơn nữa. Nếu thăng cấp thất bại, thì vẫn như cũ, không có bất luận biến hóa gì.

Nếu không rõ mình rốt cuộc có thăng cấp thành công hay không, vậy chờ ba ngày sau, tìm người nhìn thử mặt mình là biết. Bởi vì thăng cấp thành công thì nội trong ba ngày, trên mặt chiến sĩ sẽ tự động xuất hiện một hình xăm như để đánh dấu, hình xăm mỗi tộc sẽ khác nhau.

Lại là ấn đường!

Xem ra thể tùng của dân bản xứ là bộ phận dùng để mở ra năng lực thần bí nào đó. Như vậy có phải như hắn phỏng đoán hay không, ở thế giới cũ của hắn, người hiện đại không có dị năng là vì thể tùng đã thoái hóa? Lúc trước hắn vẫn luôn muốn tìm một hai người tự xưng là có năng lực đặc biệt để giải phẫu đại não bọn họ ra nhìn xem, đáng tiếc đến tận khi hắn rời khỏi thế giới đó, nguyện vọng này vẫn không được thực hiện, nếu lúc ấy hắn có cơ hội giải phẫu những người này, rất có thể hắn sẽ tìm ra được điểm khác nhau giữa thể tùng của bọn họ và thể tùng của người bình thường.

Làm sao bây giờ? Hắn thật muốn mỗ đầu Nguyên Chiến ra nghiên cứu một trận.

Nguyên Chiến tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, hắn hỏi: “Tao ra ngoài được chưa? Da của tao nhăn hết lại rồi.”

“Chưa được. Còn mười phút nữa.” Vì để mình nói chuyện tiện hơn, hai ngày nay Nghiêm Mặc dạy cho hai người bọn họ một ít khái niệm, đơn vị đo lường và thời gian thường dùng, nhưng dạy thì dạy chứ hắn cũng mặc kệ bọn họ có hiểu hay không.

Nguyên Chiến không biết mười phút là bao lâu, tóm lại trước khi Nghiêm Mặc đồng ý cho hắn ra thì hắn chỉ có thể ngâm nước ấm.

Nghiêm Mặc vì để dẹp loạn ham muốn giải phẫu của mình, hắn đành phải chuyển sang một đề tài khác để thỏa mãn tính tò mò: “Phương pháp huấn luyện chiến sĩ từ đâu tới vậy?”

“Cái này mà cậu cũng không biết?” Mãnh cảm thấy thật kỳ quái: “Tư tế tộc cậu và những người khác không nói cho cậu sao?”

Nghiêm Mặc nỗ lực nhớ lại, trong đầu loáng thoáng hiện lên nội dung liên quan, vội vàng bắt giữ: “Phương pháp huấn luyện chiến sĩ có liên quan với Tam Thành?”

“Đúng vậy.” Mãnh gật đầu, có thể nói mọi chiến sĩ trong bộ lạc Nguyên Tế đều thuộc nằm lòng cái truyền thuyết này.

Ngày xửa ngày xưa, thật lâu trước kia, truyền thuyết kể có một người từ phương xa tới mảnh đất này, tự xưng là sứ giả của thần điện Tam Thành, gã chỉ phương pháp huấn luyện chiến sĩ cho một vài bộ tộc để đổi lấy một lượng lớn xương thú, những bộ tộc này có một điểm chung đó là, có thể nghe hiểu lời gã nói, ít nhất cũng có thể hiểu đại khái ý gã muốn nói là gì.

Dựa theo phương pháp huấn luyện mà người này chỉ dẫn, rất nhiều bộ lạc đều trở nên cường đại, truyền thuyết về Tam Thành cũng nhờ vậy mà lan truyền.

“Người Tam Thành muốn nhiều xương thú như vậy làm gì?” Nghiêm Mặc là một người tôn thờ thuyết âm mưu, hắn cảm thấy gã sứ giả của thần điện Tam Thành chắc chắn không có hảo tâm, ít nhất thì thứ gã ta có được tuyệt đối nhiều hơn cái giá mà gã phải trả.

Mãnh lắc đầu: “Không biết.”

“Nhiều xương thú như vậy, gã ta mang đi như thế nào?”

“Không biết.”

“Gã chỉ đến một mình sao? Đến như thế nào? Đi bộ hay là cưỡi ngựa, hay dùng phương pháp đặc biệt nào khác?”

Mãnh nhìn về phía Nguyên Chiến cầu cứu.

Nguyên Chiến rất nghĩa khí mà ngăn cậu nô lệ nhỏ nhà mình lại, không để cậu ta tra tấn anh em của mình nữa, hắn phất tay nói: “Mày đừng hỏi Mãnh, mày có hỏi lão tư tế Thu Thực, chỉ sợ lão cũng không biết được bao nhiêu đâu. Chuyện về sứ giả Tam Thành đã xảy ra rất lâu rồi, khi đó bộ lạc tụi tao vẫn chưa xác nhập với nhau. Tao chỉ nhớ tư tế tộc tao trước khi chết từng nói một câu, nếu trong bộ lạc xuất hiện chiến sĩ cấp năm trở lên, thì phải đến Tam Thành. Nhưng đi hướng nào, đi bằng cách nào, không ai biết, hơn nữa đến nay cũng không ai có thể đạt tới cấp năm.”

“Vậy à?” Nghiêm Mặc cảm thấy có điểm quái dị, hắn trầm ngâm nói: “Anh nói thử cho tôi nghe phương pháp huấn luyện của các anh đi, thuật lại đầy đủ. Theo lý thuyết, nếu phương pháp huấn luyện này hữu hiệu, không lý nào các anh vẫn luôn dậm chân ở cấp bốn mà không xuất hiện chiến sĩ cấp năm hoặc cao hơn.”

Sắc mặt Nguyên Chiến biến đổi: “Ý mày là phương pháp huấn luyện mà gã sứ giả Tam Thành dạy cho bọn tao có vấn đề?”

Nghiêm Mặc cũng không dám khẳng định: “Theo tôi thấy tố chất thân thể của các anh, cho dù chỉ là rèn luyện, bình thường tự thân các anh cũng có thể đạt tới cấp ba. Mà phương pháp huấn luyện kia từ trước đến nay không giúp các anh xuất hiện chiến sĩ cấp năm hoặc cấp cao hơn, ngay cả chiến sĩ cấp bốn cũng rất ít, ý nghĩa tồn tại như vậy, nói thật, chẳng có bao lớn. Tuy rằng tôi vẫn chưa biết các anh huấn luyện như thế nào, nhưng tôi cảm thấy phương pháp huấn luyện gã sứ giả đó dạy cho các anh rất có thể đã bị thay đổi hoặc cắt bớt, nó chỉ là phương pháp huấn luyện bước đầu mà thôi, giống như cách quân đội dùng để rèn luyện và bồi dưỡng quân nhân ấy.”

Tuy rằng Nguyên Chiến và Mãnh không hiểu cái gì gọi là quân đội và quân nhân, nhưng ý của Nghiêm Mặc bọn họ nghe vẫn hiểu, không khỏi nhíu mày.

Sau lần ‘tâm sự đời’ hôm đó, hai ngày sau, đã là ngày thứ tám sau trận tuyết rơi đầu tiên.

Thời tiết hôm nay không tồi, Nghiêm Mặc không ngồi thuộc da nữa, ném hết công chuyện cho Nhị Mãnh, mình thì chạy ra bờ hồ nước mặn hái hạt giống cỏ bồng chưa bị bong ra.

Cỏ bồng nơi này so với thế giới cũ của hắn có vẻ giỏi chịu rét hơn, tuyết rơi rồi mà nó vẫn giữ màu đỏ sậm, hạt giống bong ra không bị khô héo nhiều, nhưng đại khái cũng vì trời lạnh, nếu lại mưa một trận hoặc trời đổ tuyết, mớ hạt giống chỉ sợ sẽ bong ra hết.

Nguyên Chiến thuận lợi thăng cấp, thân thể cũng khôi phục lại, liền không chịu ngồi yên trong phòng, nhìn Nghiêm Mặc chạy quanh bờ hồ, hắn cũng chạy theo.

Thấy cậu thiếu niên hái mớ quả hình ngũ giác, thế là cầm da thú đi theo phía sau hái phụ.

Nghiêm Mặc vô thức nhìn về phía sườn mặt người thanh niên bên cạnh, hắn biết những hình xăm trên mặt đối phương có một hàm nghĩa đặc biệt, nhưng lại không hề nghĩ những hình xăm đó không phải là do người xăm lên, mà là tự nhiên xuất hiện.

Tỷ như trên xương gò má bên trái của Nguyên Chiến có ba hình tam giác nho nhỏ màu xanh đen giống nhau như đúc nằm chỉnh tề trên một hàng, mà hai ngày trước, ở vị trí đó chỉ có hai hình tam giác mà thôi.

Cảm nhận được tầm mắt của Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến ngẩng đầu, cố ý xoay cái má trái của mình qua cho hắn xem: “Người tộc tao cho rằng hình tam giác tượng trưng cho dãy núi và mặt đất.”

“Trên má phải của Mãnh có hình lốc xoáy, ngọn lốc được tạo thành từ ba đường cong thì tượng trưng cho cái gì? Gió? Tốc độ?”

“Lốc xoáy? Ngọn lốc?”

Nghiêm Mặc giải thích cho hắn hiểu, Nguyên Chiến cười: “Cũng giống đấy, vậy chắc là gió đi, truyền thuyết nói tộc Phi Sa là hậu đại của thần gió và bò cạp sa mạc chúa.”

Người và bò cạp? À không, thần và bò cạp…… Hắn không cần cảm thấy quá ngạc nhiên.

“Nói cách khác, Mãnh rất có khả năng sẽ thức tỉnh năng lực khống chế gió?”

“Có thể.” Nguyên Chiến đột nhiên cầm lấy tay Nghiêm Mặc, trước khi Nghiêm Mặc cảm thấy kỳ quái mà rụt tay lại thì hắn đã thả vòng lòng bàn tay Nghiêm Mặc mớ trái cỏ bồng vừa hái được.

Nghiêm Mặc nhìn một vốc nhỏ trái bồng lăn lăn trong tay, không nói gì một lúc lâu, sau đó mới bỏ hết vào túi thảo dược.

Nguyên Chiến kéo tấm da thú qua tiếp tục hái: “Không phải ai cũng có thể thức tỉnh năng lực của thần tộc mình trước khi trở thành chiến sĩ, cũng không phải mày chỉ cần trở thành chiến sĩ thì có thể thức tỉnh, nhưng sự thật cho thấy sau khi trở thành chiến sĩ, cấp bậc càng cao, thì khả năng thức tỉnh huyết mạch truyền thừa ẩn trong người càng lớn, tù trưởng bộ lạc tụi tao cũng là sau khi trở thành chiến sĩ cấp bốn mới thức tỉnh năng lực của thần.”

“Hả? Ông ấy thức tỉnh năng lực gì?”

“Đôi mắt.”

“Đôi mắt? Anh nói thị lực à? Ông ấy có thể nhìn ra xa hơn sao? Đúng rồi, thị lực của Băng hình như cũng tốt lắm.” Có lẽ người tộc Hắc Nguyên rất thích hợp làm cung tiễn thủ đi.

“Không hẳn.” Nguyên Chiến không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ  một hồi mới nói: “Trong mắt tù trưởng, động tác của chúng ta đều rất chậm. Tỷ như tao đánh mày một quyền, mày có thể không nhìn thấy tao ra tay như thế nào, nhưng trong mắt tù trưởng, nếu một quyền này của tao là nhằm về phía ông, vậy ông chẳng những thấy rõ động tác, mà còn cảm thấy động tác của tao quá chậm. Mà chỉ cần ông ta ra tay với tốc độ nhanh hơn, là có thể đánh bay tao trước khi tao kịp đánh trúng ông ta.”

Hửm? Này chẳng phải là hiệu ứng mắt ưng sao? Nghiêm Mặc lại ngứa ngáy trong lòng, thật muốn giải phẫu đôi mắt của ông tù trường ra quan sát một phen.

“Mày đừng ở chỗ Cửu Phong nữa, dọn qua đây ở đi.” Nguyên Chiến đột nhiên nói.

Tay Nghiêm Mặc hơi dừng lại, hắn cảm giác có người đang sờ mông mình, mà nơi này không có quần lót ……

Vậy là ngày hôm đó hắn cảm giác được mấy thứ dâm loạn trong mắt Nguyên Chiến kỳ thật không phải ảo giác có đúng không?

Nghiêm Mặc không tránh né, cũng không đánh bay cái tay kia, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Anh có muốn làm tù trưởng một bộ lạc không? Bộ lạc của riêng mình.”

Bàn tay thô ráp đang sờ hắn hơi dừng lại: “Một bộ lạc ba người?” Trong giọng nói còn ẩn chứa chút tự giễu.

“Chúng ta có thể nghĩ cách kéo một vài người từ bộ lạc Nguyên Tế tới, tỷ như Liệp với bọn Thảo Đinh.”

Cái tay kia rời đi: “Tao cũng muốn. Nhưng bộ lạc Nguyên Tế cách nơi này quá xa, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không thể đi được, bọn họ cũng không cách nào di chuyển trong mùa đông, trừ phi Cửu Phong chịu chở bọn Liệp đến.”

“Cửu Phong sẽ không đồng ý đâu. Nó có thể chộp hai người các anh tới chơi với tôi tôi đã cảm thấy rất khó tin rồi.” Lúc Nghiêm Mặc nhìn thấy hai người bị Cửu Phong chộp tới, còn tưởng rằng những người khác đều đã lành ít dữ nhiều, sau đó hỏi rõ mới biết những người khác đều không sao cả, hơn nữa bọn họ còn tìm được một quặng muối, cũng đã lên ý định mang vài tảng muối về bộ lạc, để tư tế kiểm tra xem có thật sự là muối hay không, nếu không có vấn đề gì, mùa xuân năm sau bọn họ sẽ lên kế hoạch chiếm lấy mảnh đất đó.

Cho nên lúc này, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn Liệp chắc đã trở về bộ lạc rồi.

Nguyên Chiến cũng chỉ thuận miệng nói, chứ không thật sự muốn để Cửu Phong chở bọn Liệp lại đây, bởi vì một khi Cửu Phong xuất hiện trên bầu trời của bộ lạc, chắc chắn sẽ bị bọn họ công kích, vậy thì cuối cùng có chở bọn Liệp về hay không, bộ lạc Nguyên Tế sẽ tử thương rất nhiều.

“Bất quá, cho dù không có người Nguyên Tế, chúng ta cũng sẽ không chỉ có ba người.” Trong tâm Nghiêm Mặc thật ra không hề muốn đưa người Nguyên Tế đến đây, ít nhất trước khi hắn chưa có thế lực riêng của mình, trước khi hắn vẫn chưa hoàn toàn có chỗ đứng vững, thì điều đó là không thể. Bởi vì những người đó mà tới đây, với tính tình bá đạo của bọn họ, tám chín phần mười sẽ giọng khách át giọng chủ, hắn cũng không muốn chút thành tích mình vất vả làm ra phải chắp tay dâng hết cho người khác.

“Mày muốn ra ngoài tìm kiếm bộ tộc khác?” Bàn tay thô ráp nọ lại dán lên mông Nghiêm Mặc, chỗ này của tiểu nô lệ nhà hắn rất ấm áp, sờ rất đã.

“Ừm.” Nghiêm Mặc kiềm chế rồi kiềm chế, bây giờ hắn chưa thể trở mặt với cái bàn tay của tên chủ nhân khốn nạn này.

“Chỉ với ba người chúng ta, mày muốn thu phục một bộ tộc?” Nguyên Chiến rất thực tế: “Cho dù Cửu Phong tham chiến, nhưng thứ mày muốn là tộc nhân, hay là nô lệ?”

Nghiêm Mặc không hề có ý định sử dụng vũ lực, cho dù có sử dụng, thì cũng chỉ là uy hiếp chứ không phải thương tổn thật sự: “Biện pháp từ từ sẽ nghĩ ra được, chúng ta có thể thử tiếp xúc với vài bộ lạc nhỏ yếu thiếu muối thiếu đồ ăn trước……”

“Dù là kẻ nhỏ yếu, nếu để bọn họ phát hiện chúng ta chỉ có ba người mà sở hữu cả một hồ nước mặn và rừng cây lớn như vậy, bọn họ cũng sẽ biến thành lang sói!” Nguyên Chiến nói xong liền hóa thành lang sói trước, lúc hắn định nhào lên đè tiểu nô lệ nhà hắn kiêm tư tế đại nhân tương lai của hắn xuống, thì Nghiêm Mặc đã nhanh chóng đứng dậy nói: “Anh nói rất đúng, cho nên tôi định……”

“Kiệtttt ——!” Nghiêm Mặc nói còn chưa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng kêu vút cao của Cửu Phong, tiếng kêu rất bén nhọn, tựa hồ đang phát ra ý cảnh cáo và uy hiếp.

Lại nữa, hắn lại nghe hiểu, hắn cảm thấy Cửu Phong đang kêu: “Lũ quái hai chân đó lại tới nữa! Ta phải đuổi chúng nó cút đi!”

Nếu đây không phải ảo giác của hắn, nếu Cửu Phong nói ‘quái hai chân’ là ý chỉ nhân loại, vậy thì kẻ tới đây là…… người?!

Như nghĩ tới cái gì, có phải vận may của hắn lại tăng lên nữa không? Nghiêm Mặc kích động xoay người, chạy nhanh về phía Cửu Phong.

Nguyên Chiến nhìn tiểu nô lệ chỉ kém chút nữa là tóm được đang chạy xa, hắn thật muốn giết chim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện