Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chỉ cần có trụ cột vững chắc, gã sẽ nhanh chóng phát triển, đến lúc ấy, gã sẽ đi tìm quả Vu Vận…”
Nghiêm Mặc còn chưa tới cửa lớn của bộ lạc Nguyên Tế, thì Hào đã dẫn người ra đón.
Hai bên không khách sáo gì, sau khi gặp mặt thì trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, Hào khó xử nói với Nghiêm Mặc, Thu Thực đã tỉnh lại, lão ta bảo mình không sao hết, chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, hiện tại không muốn gặp ai.
Nghiêm Mặc cười cười, cũng không để bụng, nếu là hắn té xỉu, hắn cũng không muốn để lão tư tế đến thăm, hắn và lão tư tế vừa thấy mặt nhau đã phát ghét, không phải kẻ thù với kẻ thù, một bên hôn mê còn đỡ, nhưng lúc hai bên tỉnh táo mà gặp nhau, thì chỉ có khiến nhau bực tức mà thôi.
“Thu Thực đại nhân không sao là tốt rồi, nếu ông ta muốn nghỉ ngơi, vậy tôi cũng không quấy rầy.” Nghiêm Mặc để lại hai cái chân bò làm quà thăm bệnh.
Dừng một chút, hắn nói: “Mùa đông sắp đến, tôi nghĩ Nguyên Tế đã chuẩn bị tốt cho mùa đông, nhưng mùa đông nơi này khá dài, nếu giữa chừng có gì cần trao đổi, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm chúng tôi.”
Hào gật gật đầu, ông biết ý Nghiêm Mặc khi nói tới ‘trao đổi’ là cái gì. Nếu có thể, ông cũng không muốn dùng thịt người thay cho đồ ăn, đến lúc thật sự chịu không nổi nữa, thay vì giết người ăn thịt, còn không bằng đổi người cho Cửu Nguyên.
“Mặc đại nhân, vẫn chưa cảm ơn các cậu, đồng ý cho các chiến sĩ của bộ lạc ta đi theo bọn Tranh cùng săn bắn lần cuối trước khi mùa đông đến.”
“Này thì có gì đâu, người nhiều cũng sẽ an toàn hơn. Đúng rồi, bộ lạc của tôi tính mở một phiên chợ vào ngày thứ năm khi đội săn thú trở về, tôi muốn mời các bộ tộc gần đây tham dự trao đổi vật phẩm ở ngoại thành bắc, thời gian là ba ngày. Đến lúc đó muối đỏ, các loại thịt và da lông, vải bố, dụng cụ sinh hoạt đều sẽ có trao đổi.”
Hai mắt Hào sáng lên: “Chuyện này được đó! Vũ khí thì sao? Cửu Nguyên có mang cung tên ra trao đổi không?”
Nghiêm Mặc cười: “Các người lùn cũng sẽ tham gia phiên chợ lần này, tay nghề bọn họ không tồi, tôi nghĩ bọn họ hẳn sẽ có người lấy cung tên ra trao đổi, nhưng giá cả thì chắc không rẻ.”
Cung tên của tộc người lùn làm cũng được! Hào từng thấy chiến sĩ Cửu Nguyên và người lùn dùng cung tên đi săn, đã sớm thèm nhỏ dãi rồi. Lần này dù phải lấy một lượng thức ăn lớn để đổi, ông cũng chịu, hy vọng có thể đổi được một ít cung tên về.
Thấy Nghiêm Mặc muốn về, Hào rất lấy làm tiếc, tiễn người đến tận cửa thành bắc của Cửu Nguyên. Thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên bận bịu, ông ngại quấy rầy bọn họ, lần này Nghiêm Mặc chủ động đến thăm lão tư tế, ông vừa kinh ngạc vừa cảm động, muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Nghiêm Mặc nhiều một chút.
Nghiêm Mặc cũng mượn cơ hội này đề cập đến việc liên minh các bộ lạc cho Hào biết. Đầu tiên, hắn tỏ rõ Cửu Nguyên không có ý định gồm thâu các bộ lạc xung quanh, chỉ hy vọng mọi người có thể hỗ trợ canh gác với nhau, các bộ lạc có thể kết làm bạn, khi bị kẻ địch tấn công thì cùng nhau kháng chiến, khi thức ăn không đủ thì cùng nhau đi đến nơi xa hơn để săn bắt, giữa các bộ lạc còn có thể giao dịch, thông hôn, hoặc học tập lẫn nhau.
Hào nghe xong liền động tâm, nói rằng ông sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Trong cái lều lớn thứ hai của bộ lạc Nguyên Tế, lão tư tế gọi Thu Ninh.
“Ta vừa tỉnh lại nên rất đau đầu, tên cậu cũng quên mất, già rồi.” Lão tư tế thở dài một tiếng.
Thu Ninh vội vàng tiến lên đỡ lão ngồi dậy: “Đại nhân, tôi tên Thu Ninh, là đệ tử của ngài.”
Không có ai hoài nghi lão tư tế khi trí nhớ của lão xuất hiện vấn đề, bởi vì lúc các tư tế sắp chết, bọn họ đều như vậy, sẽ dần mất đi ký ức cũ, thậm chí ngay cả thứ vừa mới ăn xong cũng quên, cuối cùng khi ngay cả bản năng sinh tồn cũng không nhớ, rồi bọn họ sẽ trở về vòng tay của Mẫu Thần.
“Cậu nói tư tế Cửu Nguyên, Mặc đại nhân tới thăm ta?”
“Vâng.”
“Cậu cảm thấy ‘Mặc đại nhân’ kia là người như thế nào?”
Thu Ninh không rõ tại sao lão tư tế lại đột nhiên hỏi mình cái này, nhưng cậu không dám không trả lời, chỉ có thể cẩn thận nói: “Mặc đại nhân… không lớn tuổi lắm, nhưng rất lợi hại, hiểu biết nhiều thứ, đương nhiên, cậu ta vẫn không bằng đại nhân.”
Lão tư tế quan sát vẻ mặt Thu Ninh, bỗng nhiên ôm trán thở dài: “Không biết tại sao, lần này tỉnh lại, hình như ta đã quên rất nhiều chuyện, cậu nhắc tới Cửu Nguyên và Mặc đại nhân, ta có ấn tượng, nhưng muốn nhớ lại thì không nhớ rõ lắm, cậu nói thêm một chút đi, không chừng ta sẽ nhớ ra.”
“Vâng.” Thu Ninh liền kể hết những gì mà cậu biết về Cửu Nguyên cho lão tư tế nghe.
Lão tư tế vừa nghe vừa gật gù, khi nghe tới đoạn cái bộ lạc mà ‘gã’ cho rằng vô cùng cường đại lại chỉ mới xây nên, gã lập tức ngồi thẳng dậy: “Cậu nói thủ lĩnh Cửu Nguyên cũng là người Nguyên Tế chúng ta, tư tế của bọn họ, Mặc đại nhân chỉ mới hơn mười tuổi?”
“Vâng.”
“Bộ lạc bọn họ tổng cộng bao nhiêu người?” Lão tư tế bất chấp việc có thể bại lộ hay không, hỏi kỹ càng hơn nữa.
Thu Ninh nghĩ nghĩ, trả lời: “Tôi nghe tù trưởng đại nhân nói, nếu không tính người lùn và người cá, thì Cửu Nguyên chỉ hơn ba trăm người, còn không nhiều bằng bộ lạc chúng ta, đa số chiến sĩ của bọn họ cũng là chiến sĩ sĩ của chúng ta khi trước.”
“Cũng có nghĩa là Cửu Nguyên giống như một nhánh khác được phân ra từ Nguyên Tế?”
“Có lẽ vậy.” Thu Ninh không hiểu chuyện này cho lắm.
“Thủ lĩnh Nguyên Chiến của bọn họ là chiến sĩ lợi hại nhất?”
“Vâng.”
“Cấp mấy?”
“Cấp sáu!” Trong mắt Thu Ninh hiện lên vẻ sùng bái: “Nguyên Chiến đại nhân là chiến sĩ thần huyết cấp sáu, có thể thao túng đất đá, rất lợi hại.”
Cấp sáu à? Lão tư tế thả lỏng thân thể, đành phải chờ một chút, ít nhất phải chờ cho tới khi gã hoàn toàn dung hợp với thân thể này và sử dụng hết năng lượng trong tinh thạch để thăng lên vài cấp, cho đến khi tới cấp sáu mới thôi.
Đáng giận! Nếu không phải vào thời điểm mấu chốt nhất bị cái cốt bảo không biết từ đâu chui ra quấy nhiễu, làm hại bản thể gã thiếu chút nữa bị đánh tan, khiến gã không thể không dùng một phần lớn năng lượng để duy trì bản thể hoàn chỉnh, cũng sẽ không đến mức khiến gã vớt phải cái thân thể già cả này.
Mục tiêu ban đầu của gã là tên thiếu niên trước mắt, chỉ tiếc sức sống của tên thiếu niên này mạnh hơn lão già khọm sắp lìa đời rất nhiều, những người tráng niên khác càng không cần phải nói, chỉ có lão già này chắc là do quá già, hoặc đã sắp tới ngày chết, sức sống yếu nên gã mới bám vào thành công.
Nếu lúc ấy không có lão già này, chắc gã chỉ có thể tìm bừa một con sâu có sức sống mỏng manh nào đó để bám, khi ấy mới thật sự là gay go!
Gã muốn đổi một thân thể thích hợp hơn, tỷ như cái tên thủ lĩnh Cửu Nguyên kia, vừa trẻ tuổi, vừa là chiến sĩ thần huyết cấp sáu, chỉ cần gã có thể dung hợp được với thân thể đó, thì không cần lãng phí nhiều nguyên tinh cấp cao quý giá để thăng cấp. Nhưng hiện giờ gã không có chút năng lượng nào, lại còn không có nguyên tinh cấp cao trong tay, muốn đổi thân thể mới chỉ có thể chờ một đoạn thời gian.
Có điều, thân phận của thân thể này cũng không tồi, tư tế của một bộ lạc với hơn sáu trăm người, còn là hàng xóm của Cửu Nguyên, sẽ có rất nhiều thứ để gã lợi dụng.
“Thu Ninh, cậu biết con chuột cốt bảo kia là của ai không?”
“Cốt bảo?”
Lão tư tế cố bày nụ cười hòa ái, sờ sờ đầu Thu Ninh: “Xem ra ta vẫn chưa nói cho cậu biết đến cái này, chờ về sau ta sẽ từ từ nói cho cậu hay.”
Thu Ninh cả kinh! Tư tế đại nhân vậy mà lại cười ôn hòa với mình, còn sờ đầu mình?!
Ầm ầm.
Mọi người bỗng cảm thấy có tiếng chấn động truyền đến từ mặt đất, người Nguyên Tế ngủ ngay trên đất cảm nhận được rõ ràng nhất.
Cái gì vậy? Lão tư tế khẽ biến sắc: “Có dã thú hình thể lớn tới gần, số lượng không ít, mau đỡ ta ra ngoài.”
Thu Ninh vội vàng đỡ lão tư tế dậy, hai người cùng chạy ra khỏi lều.
Các chiến sĩ Nguyên Tế lúc này cũng đã tiến vào trạng thái phòng bị, cảnh giác nhìn ra xa.
Hào vừa tiễn Nghiêm Mặc đến cửa thành bắc Cửu Nguyên thì cả hai đã cùng quay đầu nhìn về phía bắc, Hào lo lắng cho bộ lạc Nguyên Tế, lập tức dẫn người quay về. Nghiêm Mặc thì nhanh chóng chạy lên trạm gác cổng thành bắc.
Chấn động càng ngày càng dữ dội.
“Kiệt ——” Bóng dáng lũ dã thú còn chưa thấy, thì tiếng kêu của ông lớn Cửu Phong đã truyền tới trước.
Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái, tiêu rồi, đàn ngựa sừng tới. Trong khoảng thời gian này hắn bận quá, quên nói với Nguyên Chiến chuyện này, cũng quên luôn việc bảo mọi người chuẩn bị vài thứ cho lũ ngựa.
Động tĩnh Cửu Phong kéo đến quá lớn, chẳng những các chiến sĩ Nguyên Tế căng thẳng, mà Cửu Nguyên, người lùn, người cá,… tất cả đều ngoái đầu nhìn về phía bắc.
“Kiệt ——!” Mặc, mau tới bắt ngựa sừng!
Nó với cả nhà Thiết Bối Long chỉ có bản lĩnh lùa đàn ngựa tới, chứ không có bản lĩnh thuần phục chúng, Cửu Nguyên muốn ngựa, thì phải tự mình bắt.
“Cửu Phong lại làm cái gì vậy?” Nguyên Chiến lập tức xuất hiện bên cạnh Nghiêm Mặc.
“Nó với Thiết Bối Long lùa một đàn ngựa sừng về.”
Nguyên Chiến nhướng mày: “Con chim béo đó cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, kiểu này số lượng hẳn là không ít, thức ăn mùa đông của chúng ta đủ rồi.”
“Thức ăn cái cứt ấy, đó là đồng đội tương lai cùng chiến đấu với các chiến sĩ mà bản tư tế đại nhân chuẩn bị đấy.” Bây giờ có muốn làm cái roi ngựa tạm thời cũng không kịp, Nghiêm Mặc vội giục Nguyên Chiến: “Anh đi đào ba cái hầm, phải sâu một chút, rộng nữa, chờ đàn ngựa sau khi chạy hết vào trong hầm thì chắn con dốc thoải lại.”
“Cậu muốn thuần phục lũ ngựa sừng đó như tộc Bái Nhật?”
“Ừ!”
“Ngựa sừng không giống với ngựa bình thường.”
“Được rồi, Nguyên Chiến đại gia, mau đi đi!” Không giống thì tính sau, trước tiên vây khốn chúng nó lại cái đã.
Nguyên Chiến bị tiếng gọi ‘đại gia’ này làm cho sảng khoái cả tinh thần lẫn thể xác, hắn thả người nhảy xuống từ trên tường thành. Cái xưng hô ‘đại gia’ ấy vốn chỉ có Cửu Phong là được hưởng, Nguyên Chiến không rõ ý nghĩa của nó là gì, nhưng cứ cảm thấy cách gọi ấy nghe thật ngầu.
Cùng với cát bụi và tiếng vó, đàn ngựa sừng rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Nghiêm Mặc, khi hắn thấy cái đám gọi là ngựa đang chạy như điên về phía Cửu Nguyên, liền sợ hãi không thôi.
Đệt mụ! Kia thật sự là ngựa à? Chứ không phải quái thú hả? Ngựa sừng, hai bên trán có sừng cong như trâu, cực kỳ nhọn. Mặt ngựa rất dài, trên cổ, ngực, bụng và tứ chi có một lớp biểu bì cứng như chất sừng, nhìn qua chúng nó như được mặc một bộ khôi giáp trời sinh vậy.
Toàn thân con này chắc chỉ có cái đuôi với bờm là giống ngựa, tung bay trong gió, ‘đẹp trai’ cực kỳ.
Thân hình ngựa sừng cao to khỏe mạnh, cơ bắp cường tráng, khi chúng nó chạy thành đàn, cùng xông tới liền như chiến xa xông trận vậy.
Nghiêm Mặc nhìn mà kích động không thôi, hắn muốn giữ được đàn ngựa sừng này, nhất định phải giữ được! Hắn không tham, chỉ cần có thể giữ được chừng một trăm con là đủ, nhiều hơn hắn sợ không nuôi sống được. Mà nhìn số lượng ngựa sừng trong đàn, ước chừng phải có từ ba trăm đến năm trăm cá thể.
Ngẫm lại, cảnh tượng sau này các chiến sĩ Cửu Nguyên mặc khôi giáp bằng da, cầm cốt đao trong tay, lưng đeo cung tên, cưỡi ngựa sừng uy phong tới cỡ nào?
Có đàn ngựa sừng này, sức chiến đấu của Cửu Nguyên ít nhất cũng cao lên ba phần, chỉ cần không gặp phải chiến sĩ thần huyết cấp cao, bọn họ hoàn toàn không có gì phải sợ hãi, gặp dã thú lợi hại, đánh không lại cũng có thể chạy.
“Kiệt ——!” Cửu Phong trên trời vừa thấy mặt đất phía trước sụp xuống liền biết là quái hai chân lớn tên Nguyên Chiến làm ra, lập tức giương giọng kêu cả nhà Thiết Bối Long.
Thiết Bối Long chạy chậm lại, đàn ngựa sừng phía trước không biết có phải vì kẻ địch đã không còn đuổi theo nữa hay không, mà con ngựa sừng dẫn đầu rất thông minh, thấy phía trước là thành trì và sông lớn, nó liền dẫn cả đàn chạy vòng qua, nhưng nó dù có thông minh thế nào thì cũng không nghĩ tới có người có thể khiến mặt đất đang bằng phẳng bỗng nhiên biến thành hố to.
Mấy trăm con ngựa sừng cứ thế chạy hết vào trong hầm.
Con ngựa sừng dẫn đầu đang chạy thì đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một bức tường đất cao to, nó hơi nghệch mặt ra, sau đó quay đầu chạy sang hướng khác, nhưng dù nó có chạy như thế nào, bốn phía đều có tường đất cao chặn đứng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Đàn ngựa rối loạn.
Ngựa đầu đàn không chịu ngồi chờ chết, nó lùi ra một đoạn đường, sau tăng tốc độ, nhắm về phía đầu tường muốn nhảy qua.
Nhưng mà, bức tường đất lại cao lên!
Tường đất bốn phía đều nâng cao lên, đàn ngựa sừng hoàn toàn bị vây khốn.
Nghiêm Mặc giơ tay vẫy vẫy Cửu Phong.
Cửu Phong thu cánh lại đáp xuống.
“Kiệt ——!” Mặc, ta lợi hại không? Lợi hại không? Con chim to vọt tới bên người Nghiêm Mặc, củng củng đầu vào lòng hắn làm nũng.
“Lợi hại lợi hại, mày lợi hại nhất thiên hạ!” Nghiêm Mặc nhón chân mới vuốt ve được cái miệng của Cửu Phong.
Cửu Phong vui vẻ kêu ục ục, nói với Nghiêm Mặc, nó còn thấy chiến sĩ mà Cửu Nguyên phái ra đi săn, bảo rằng bọn họ đã sắp về tới rồi.
“Vậy à? Thật tốt quá.”
“Ục ục.” Bọn họ có nhiều người bị thương lắm.
“Bị thương?” Có nhiều chiến sĩ thần huyết như vậy mà còn bị thương? Nghiêm Mặc thu lại nét cười: “Cửu Phong, mày còn thấy cái gì?”
Cửu Phong kể một đống chuyện, nhưng nó miêu tả rất mơ hồ, Nghiêm Mặc không cách nào tìm ra tin tức hữu dụng trong lời kể của nó.
“Cửu Phong, mày thấy chiến sĩ của chúng ta đang trên đường về, hay vẫn còn săn thú?”
“Ục ục.” Chắc là đang trở về, bọn họ mang theo rất nhiều con mồi, rất nhiều rất nhiều.
“Phía sau bọn họ có sinh vật nào đuổi theo không?”
Cửu Phong nghiêng đầu: “Kiệt ——” Không nhớ nữa.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ ngực Cửu Phong, cảm thấy hơi lo lắng cho đội săn thú, vui vẻ khi có được đàn ngựa sừng tan đi một nửa.
Ở nơi xa, lão tư tế được Thu Ninh dìu, bò lên một tảng đá cố ý được đặt trên chỗ cao, khi lão thấy đàn ngựa sừng kia bị nhốt lại, rồi lão nhìn về phía tòa thành còn đang được xây dựng, trong mắt tràn ra sự tham lam vô độ.
Đây là phần thưởng tuyệt nhất mà thần trao cho gã!
Những thứ này tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với lũ tộc Si chưa hoàn toàn có được trí thông minh, chỉ cần có chúng, gã sẽ rút ngắn không ít khoảng cách để đạt tới mục tiêu cuối cùng.
Gã sẽ có được tòa thành kia, cũng sẽ có được thân thể tên thủ lĩnh ấy, chờ khi gã khống chế tòa thành đó, lũ người lùn, người cá, tộc Si, còn có nhân loại và các sinh vật quanh đây đều sẽ trở thành nô lệ của gã.
Chỉ cần có trụ cột vững chắc, gã sẽ nhanh chóng phát triển, đến lúc ấy, gã sẽ đi tìm quả Vu Vận…
“Con chim mặt người đó cũng là của Cửu Nguyên?” Lão tư tế trợn to mắt, tuy thân thể lão tư tế đã già, nhưng thị lực của lão còn tốt lắm, cách xa như vậy, gã vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Vâng. Đại nhân, ngài ngay cả Sơn Thần Cửu Phong cũng không nhớ sao?”
“Sơn Thần Cửu Phong? Đó là Côn Bằng mặt người.” Lúc ấy bởi vì gã biết nơi này là địa bàn của Côn Bằng mặt người, nên cố tình đi vòng qua lãnh địa của nó, đánh vào rừng từ phía khác, vì không muốn kinh động đến đối phương. Nào ngờ tộc Côn Bằng mặt người không bao giờ đối xử tử tế với nhân loại nay lại thân thiết với nhân loại đến vậy.
“Cậu còn biết gì về Sơn Thần Cửu Phong, mau nói hết cho ta nghe.” Nếu gã có thể có được sức mạnh của Côn Bằng mặt người… trái tim già của lão tư tế run lên.
“Vâng.” Thu Ninh nhanh chóng nói hết những gì mình biết về Cửu Phong ra, trong đó khó tránh khỏi việc nhiều lần nhắc tới cậu tư tế thiếu niên Nghiêm Mặc của Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyên Tế.
Nghiêm Mặc được Cửu Phong đưa xuống trạm gác trên tường thành, hắn liền chạy đến bên người Nguyên Chiến, khen ngợi một câu: “Năng lực của anh rất thực dụng đó.”
Nguyên Chiến quay đầu lại.
Nghiêm Mặc: “Chút nữa tôi muốn thử xem có thể nói chuyện với ngựa đầu đàn không, để coi chúng nó có chịu ở lại không, nếu không chịu, thì phải để các chiến sĩ tự mình thuần phục chúng nó.”
“Không tốt.”
“Cái gì không tốt? Ngựa thì phải thuần phục, nếu không, chúng nó sẽ không nghe lời.”
“Không phải cái này.” Nguyên Chiến nhíu mày, lại nhìn về phía bộ lạc Nguyên Tế: “Tôi cảm nhận được nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì?” Nghiêm Mặc thu lại nét cười, dựa theo kinh nghiệm sống chung suốt một năm của hắn, không được bỏ qua trực giác của chiến sĩ thần huyết. Có khi nào Nguyên Chiến cũng cảm nhận được nguy hiểm từ chỗ đội săn thú?
“Không rõ lắm. Gã râu xồm mà tộc Người Cá muốn bắt đã thật sự chết chưa?”
“Chết rồi, xương cũng rã thành tro.”
“Tên đó từ đâu đến? Gần đây có tộc nhân của gã hay không? Còn cả việc đám tộc Si đột nhiên lui về rừng…” Nguyên Chiến nhất thời suy nghĩ nhiều hơn.
“Binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ lo lắng đề phòng mãi cũng không nên cơm cháo gì. Trước tiên đừng nói chuyện này nữa, Cửu Phong bảo nó gặp được đội săn thú của chúng ta trên đường về, tình hình của bọn họ có thể không được tốt lắm, tôi muốn ra ngoài đón bọn họ.”
Danh sách chương