Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chỉ cần hắn học xong toàn bộ truyền thừa của tộc Luyện Cốt, thì hắn còn lo gì không tạo được đại quân?”
Dứt lời, Nghiêm Mặc cảm giác được mình bị đẩy một cái, liền lảo đảo, chân bước vào một cái đầm nước.
Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc lung lay đứng không vững, vội đỡ lấy hắn.
Nhìn xung quanh, hắn đỡ cậu thiếu niên ngồi dựa vào cái đài xương, tiện tay cắm cây đuốc xuống mặt đất… nhưng lại không cắm vào được?!
Tuy hắn không sử dụng hết sức, nhưng với sức mạnh của chiến sĩ thần huyết cấp sáu, sức lực cắm xuống khi tiện tay cũng không nhỏ, nhưng cái bậc thang được làm từ hài cốt này ngay cả một vết nứt cũng không có.
Nguyên Chiến liền làm ra một đống đất để trên bậc thang, cắm cây đuốc lên đống đất, một tay ôm lấy Nghiêm Mặc, một tay ấn nhẹ cái sàn được làm từ xương.
Lực tay dần tăng mạnh, cái sàn không chút sứt mẻ.
Nguyên Chiến không tin thứ tà ma này, trực tiếp dùng sức mạnh của chiến sĩ cấp sáu, siết nắm đấm nện xuống sàn.
“A!” Lực chấn dội ngược lại làm cánh tay hắn tê rần, nhưng cái sàn vẫn không chút sứt mẻ.
Thật lợi hại! Mắt Nguyên Chiến sáng rực lên, nếu lúc rời đi bọn họ có thể mang hết đống xương này theo, dùng xương này xây cho Mặc một căn nhà, làm thêm hai tấm khiên, hắn sẽ không cần lo lắng đến vấn đề phòng ngự quá kém của Mặc nữa.
Nếu còn thừa xương thì lại làm cho mình một thanh giáo thì càng tốt, thứ đồ chơi này có thể chịu được một kích toàn lực của hắn mà mảy may không có việc gì, nếu chế tạo thành vũ khí, có thể tưởng tượng uy lực của nó sẽ lớn tới cỡ nào, có lẽ đâm được cả con cá lớn kia cũng không chừng.
Nguyên Chiến tham lam nhìn cái dàn tế khổng lồ và mười hai bậc thang, rồi vươn tay sờ sờ cái đài xương phía sau, hạ quyết tâm phải hốt hết toàn bộ xương ở nơi này về, một khúc cũng không chừa!
…
Nghiêm Mặc đứng trong đầm nước, nước trong đầm cao đến cẳng chân của hắn, hắn cúi người nhặt một cái đầu lâu hình dạng kỳ quái trong nước lên.
Cái đầu lâu này to hơn đầu của nhân loại bình thường một vòng, đặc biệt là phần sọ, rõ ràng to hơn của nhân loại không ít, hình dáng chỉnh thể thì vẫn giống của nhân loại, nhưng ở ấn đường của nó lại có một cái lỗ nhỏ hơn hốc mắt hai vòng, vị trí của nó và hai con mắt tạo thành hình chữ ‘phẩm’ (品).
Mặt khác, ở huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu nó có một cái sừng nhọn, thẳng táp, dài chừng một thước (1 thước = 33,33cm).
Nghiêm Mặc dùng tay ước lượng vị trí xương sọ của cái đầu lâu, nếu bỏ cái sừng kia đi, gắn tinh thạch vào, vậy chẳng phải cái đầu lâu này không khác gì cái hắn đang đội hay sao? Trong đầm nước đầy nhóc đầu lâu, Nghiêm Mặc khom lưng thả cái trong tay lại chỗ cũ.
“Đây là mộ địa của người tộc ta, dưới chân cậu là các tộc nhân đã chết đi của tộc ta, bọn ta sau khi chết đi sẽ giữ lại hài cốt của mình, ta hy vọng sau này cậu cũng thế.” Âm thanh già nua kia lại vang lên.
“Mười cốt động đằng trước là nơi mà cậu nhận truyền thừa, từ cấp một đến cấp mười, đi lên từng cấp, hoặc cậu cũng có thể chọn cách nhảy cấp, nhưng một khi đã tiến vào cốt động truyền thừa, thì cậu phải hoàn thành khảo nghiệm của cấp bậc đó mới có thể trở ra, không qua được khảo nghiệm, chết!”
Nghiêm Mặc ngẩng phắt đầu nhìn về phía trước, nơi vốn trống không nay xuất hiện mười bộ hài cốt của mười loại sinh vật, mỗi bộ hài cốt đều há to miệng, chờ hắn tiến vào.
Từ trái qua phải, kết cấu của mười loại hài cốt đi từ đơn giản đến phức tạp, nhìn thôi cũng có thể nhìn ra cấp bậc chúng nó chênh lệch với nhau.
Cấp đầu tiên là hai vỏ sò thật lớn.
“Ông là ai?”
“Con rối của tộc Luyện Cốt đâu? Các người sống dưới lòng đất sao?”
“Ông có nghe thấy tiếng tôi không?”
Nghiêm Mặc liên tiếp hỏi bốn vấn đề, nhưng âm thanh già nua kia chỉ lặp lại lời nói khi nãy một lần nữa, tựa như đang thúc giục hắn nhanh tiến vào cốt động truyền thừa.
Xem ra âm thanh này chỉ có thể tự thuật chứ không thể trả lời. Nghiêm Mặc không còn đường lui, đành phải đi vào cái vỏ sò thật lớn kia.
Lúc Nghiêm Mặc đi vào không nhìn thấy, khi hắn vừa vào trong, vỏ sò liền ‘ình’ một cái khép miệng lại, đồng thời phát ra ánh sáng.
Nghiêm Mặc đứng trong một đại sảnh, đại sảnh này rất giống không gian bên ngoài trước khi hắn tiến vào đây, trên mặt đất có rất nhiều xương cốt tán loạn, hai bên trái phải còn có hai cái đài xương.
Trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng thở dài: “Cậu có thể tiến vào, xem ra huyết mạch của tộc ta đã đứt.”
Không phải là âm thanh già nua ban đầu, mà là giọng nói của một người phụ nữ, rất êm dịu và hòa ái.
Nghiêm Mặc cả kinh, nhưng hắn không lộn xộn, cũng không lập tức mở miệng, mà lẳng lặng chờ âm thanh kia nói tiếp.
“Sinh vật không có huyết thống của tộc ta khi tiến vào nơi truyền thừa, trừ phi qua được khảo nghiệm, nếu không chỉ có con đường chết, cậu đã đội cốt thừa, không còn đường lui nữa rồi.”
Chẳng trách trước đó không có nguy hiểm gì, thì ra nguy hiểm đều nằm ở chỗ này!
Chẳng trách âm thanh già nua kia vừa mở miệng liền cảnh cáo hắn không được gỡ cốt thừa xuống, có lẽ vào giây phút hắn đội cốt thừa lên, cốt thừa đã nhận ra hắn không phải người tộc Luyện Cốt, mà kết cục của hắn cũng đã được định ra, hoặc là qua khảo nghiệm, hoặc là chết.
Giọng nữ nọ lại nói tiếp: “Cậu không phải người tộc ta, ta không biết trước kia cậu có từng học qua thuật luyện cốt hoặc những tri thức tương quan hay chưa, nếu chưa, hy vọng cậu đủ thông minh để có thể nhanh chóng học được những kiến thức cơ bản nhất, nếu không cậu sẽ không sống quá sáu tiếng đồng hồ.”
Sáu tiếng đồng hồ là cách hiểu của Nghiêm Mặc đối với loại ngôn ngữ này.
“Nếu là người tộc ta, được chọn vào nơi truyền thừa, vậy đứa nhỏ đó chắc chắn phải rất ưu tú, hơn nữa đã có kiến thức cơ bản vững chắc, dưới cấp ba đối với nó mà nói chỉ là thử tay nghề, đa số đều bắt đầu học và khiêu chiến từ cấp bốn. Cho nên dưới cấp ba, đặc biệt là cấp một, thời gian học tập và làm khảo nghiệm đều rất ngắn, nếu lũ trẻ tộc ta có thể qua được thì tốt, còn nếu là người ngoại tộc… bọn ta cũng không muốn truyền thừa của mình biến mất, nếu cậu có thể qua được khảo nghiệm, cậu sẽ sống, còn không… Cậu cứ coi đây là một cách bảo vệ truyền thừa của tộc bọn ta đi.”
Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình hiểu rồi. Người tộc Luyện Cốt không muốn dạy truyền thừa của mình cho tộc khác, nhưng nếu huyết mạch tộc mình đã không còn, bọn họ cũng không muốn truyền thừa cứ thế mà biến mất, nhưng bọn họ lại không cam lòng, cho nên mới không có ưu đãi đối với người của tộc khác.
Có thể nói là, người không phải tộc nhân của tộc Luyện Cốt hoặc sinh vật ngoại tộc khi tiến vào nơi truyền thừa, nhất định phải có trí tuệ kinh tài tuyệt diễm, có siêu phàm trí nhớ, và thiên phú không gì sánh kịp đối với những tri thức về thuật luyện cốt, một sinh vật có trí tuệ như vậy, tộc Luyện Cốt mới truyền thừa cho, ít ra thì truyền thừa của bọn họ sẽ không bị biến chất.
Nghiêm Mặc hiểu, nhưng không có nghĩa hắn có thể chấp nhận, nếu hắn biết đội cốt thừa lên sẽ gặp phải kiểu khảo nghiệm hở một chút là chết thế này, thì chưa chắc gì hắn đã chịu tiếp nhận truyền thừa, cho dù có nhận cũng sẽ chuẩn bị tốt trước đã, chứ như bây giờ, hắn không biết nên mắng tên nào đó tài lanh quá, hay nên mắng tộc Luyện Cốt không chịu gắn cái bia đá nói rõ một chút.
Nghiêm Mặc xoa xoa mặt, hắn không biết mình có qua được khảo nghiệm hay không, nhưng giọng nữ kia không cho hắn do dự, nói thẳng: “Đài xương bên trái là kiến thức về hài cốt cấp một, ở đó cậu có thể học cấu trúc xương của các sinh vật đơn giản nhất. Đài xương bên phải là thuật luyện cốt cấp một. Thời gian học là hai tiếng, học xong thì phải lập tức nhận khảo nghiệm, qua không được thì chết. Có điều, nếu cậu qua được khảo nghiệm trong thời gian giới hạn, cậu sẽ có được phần thưởng truyền thừa.”
Nghiêm Mặc đang suy xét xem nên đến cái đài xương nào trước, thì giọng nữ đã thúc giục hắn: “Mau, đừng lãng phí thời gian, truyền thừa cấp một cậu chỉ được ở nhiều nhất là sáu tiếng đồng hồ, sáu tiếng này bao gồm cả thời gian học và khảo nghiệm, bây giờ cậu lãng phí càng nhiều, thì thời gian học và khảo nghiệm sẽ càng ngắn!”
Khi giọng nữ nói được một nửa thì Nghiêm Mặc đã chạy đến cái đài xương bên trái.
Lúc này hắn chỉ có thể hy vọng kiến thức y học và giải phẫu học của mình có thể phát huy tác dụng, tuy hắn giải phẫu cơ thể người là chủ yếu, nhưng đã từng giải phẫu không ít động vật, đối với xương cốt mà nói dù không phải là chuyên gia, nhưng rất nhiều kiến thức đều trăm sông cũng về một bể, bất luận sinh vật nào cũng sẽ có kết cấu xương theo quy luật, chỉ cần nắm được quy luật và một số thường thức, nhớ kỹ chỉnh thể kết cấu khung xương, với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì quá khó.
Huống chi đây chỉ mới là cấp một!
Hắn cần nhiều thời gian hơn nữa để học thuật luyện cốt.
Vừa bước đến đài xương bên trái, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi. Nghiêm Mặc thấy rất nhiều hài cốt lơ lửng trong không trung.
Mỗi lần hắn chạm vào một bộ hài cốt, thì tên sinh vật tương ứng sẽ vang lên, sau đó là giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ về bộ hài cốt đó, bao gồm cả tên của các bộ phận.
Nghiêm Mặc nhận định tộc Luyện Cốt là một nền văn minh cao cấp đã biến mất trong sông dài lịch sử, vốn tri thức và ngôn ngữ phong phú như vậy, cả nơi truyền thừa nữa, đừng nói người nguyên thủy, ngay chính hắn đến từ xã hội hiện đại cũng không thể làm ra phương pháp truyền thụ tri thức tinh tế vi diệu như thế.
Thậm chí hắn còn hoài nghi vũ khí và phương pháp luyện chế xương mà các sinh vật sử dụng lúc bây giờ có liên quan rất lớn với tộc Luyện Cốt, có lẽ tộc Luyện Cốt đã diệt vong, nhưng tri thức của bọn họ vẫn được truyền xuống một bộ phận, tỷ như thuật luyện cốt.
Lại nói, không ngoài dự liệu của hắn, cấu trúc xương của sinh vật trong cấp một khá là đơn giản, phức tạp nhất là một con cá biển.
Đương nhiên, nếu là người không có chút hiểu biết nào đối với xương cốt của sinh vật, thì nội trong hai tiếng muốn nhớ kỹ cấu trúc xương của hơn trăm loại sinh vật cũng không phải chuyện dễ, bởi vì đơn giản, cho nên đại đa số sinh vật đều có cùng đặc tính, muốn phân biệt sự khác nhau trong đó, cũng chỉ có thể ăn may.
Trí nhớ của Nghiêm Mặc vốn đã rất tốt, bây giờ lại càng không kém, không thể nói là cứ gặp qua thì sẽ không quên, nhưng cũng không kém thế bao nhiêu, huống chi hắn còn có một số kiến thức chuyên nghiệp nhất định.
Chỉ tốn chưa đến một tiếng, hắn đã nhớ hết toàn bộ tên gọi và cấu trúc xương của hơn trăm loài sinh vật.
Khảo nghiệm thứ nhất bắt đầu, thời gian là nửa tiếng. Giọng nữ đọc tên một sinh vật, để hắn chọn ra một bộ xương chính xác nhất trong mười bộ xương.
Nghiêm Mặc chỉ cần một phút đồng hồ đã qua được.
Khảo nghiệm thứ hai thì hơi khó, cũng trong thời gian nửa tiếng. Lựa ra một linh kiện hoàn chỉnh được làm từ xương, giọng nữ nọ chỉ định ra ba loại cho hắn trong một đống xương vụn lung tung.
Xương vụn khá nhiều, nhưng Nghiêm Mặc chỉ mất ba phút để lựa.
Giọng nữ nọ rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất vui mừng, lập tức nói hắn đã qua được khảo nghiệm cấp một, cho hắn đi học thuật luyện cốt cấp một.
Nghiêm Mặc đi qua đài xương bên phải, lần này trước mặt hắn là hai vỏ sò lơ lửng, một trên một dưới, và một cây bút xương đầu nhọn… hay đây là dao khắc xương? Nó nằm bên trên vỏ sò.
“Muốn có một con rối làm từ xương linh hoạt, thì đầu tiên phải học thuật luyện cốt. Muốn học thuật luyện cốt, thì đầu tiên phải tìm được với hiểu rõ đường kinh tuyến năng lượng bên trong xương của sinh vật đó, rồi dùng phương pháp chính xác nhất khắc lên phần xương cần luyện chế.”
Trong tay Nghiêm Mặc cũng xuất hiện một con dao khắc làm từ xương.
“Nhìn kỹ.” Con dao khắc đặt trên vỏ sò bắt đầu chuyển động, mũi dao bén nhọn linh hoạt vẽ trên mặt vỏ sò.
Hoa văn dần dần hiện ra, rất đơn giản, không phức tạp.
Giọng nữ nọ vừa khắc hoa văn vừa giải thích.
“Xương của mỗi một loại sinh vật đều có đường kinh tuyến năng lượng, có chỗ thì khác nhau, cũng có chỗ hoàn toàn giống nhau, bản thân chúng nó đã tồn tại bên trong xương, chúng ta chỉ cần tìm ra nó và vẽ lại rõ ràng, rồi dùng năng lượng trong tinh thạch kích phát nó, để nó có thể hoạt động giống như khi còn sống.”
“Cậu hãy suy nghĩ, vì sao sinh vật khi còn sống có thể cử động, bởi vì có cơ thể máu thịt sao? Nhưng cớ gì sau khi nó chết lại không thể cử động? Sinh mệnh là gì? Nếu sinh mệnh là một loại năng lượng, nếu chúng ta có thể chuyển loại năng lượng này vào một vật thể không có sinh mệnh, vậy phải chăng chúng nó cũng sẽ có sự sống?”
Nghiêm Mặc nghĩ tới máy móc đầu tiên, dây điện và dòng điện, sau đó lại nghĩ đến cơ thể người, loại khí đi qua các kinh mạch huyệt vị là thứ không thấy được và cũng không sờ được.
“Tộc ta không thể tạo ra sinh mệnh, nhưng tộc ta có thể dựa vào việc kích phát năng lượng trong tinh thạch, nối liền năng lượng đó với năng lượng của hoa văn, khiến bộ xương đã chết lại lần nữa cử động, đó là thuật con rối của tộc ta. Vì để thời gian sử dụng con rối dài lâu, tộc ta lại tốn một khoảng thời gian rất dài để nghiên cứu cách khiến xương trở nên cứng rắn hoặc mềm mại từ nhiều phương pháp luyện chế. Thế nên, tộc ta có thể làm ra rất nhiều vũ khí và các loại dụng cụ hài cốt.”
Tâm tình Nghiêm Mặc lúc này rất phức tạp, hắn vừa vui vì có được đến truyền thừa của tộc Luyện Cốt, về sau, hắn có muốn luyện chế các loại vũ khí và dụng cụ bằng xương thì không cần năn nỉ tộc khác, nói không chừng còn có thể bán thành phẩm ra ngoài kiếm lời.
Mà con rối bằng xương, vừa nghe liền biết là đồ xịn, hắn liên tưởng đến người máy, máy bay, vân vân, lúc trước Cửu Phong nói không thể giúp hắn thuần phục những loài chim khác, hắn có hơi thất vọng, mà bây giờ có con rối, lại nghĩ tới Cốt Điểu đậu trên bốn cây cột ở bậc thang, hắn lập tức cảm thấy tương lai sáng lạn.
Chỉ cần hắn học xong toàn bộ truyền thừa của tộc Luyện Cốt, thì hắn còn lo gì không tạo được đại quân?
Mà con rối có thể dùng trong rất nhiều chuyện, còn không cần ăn uống, không cần mặc đồ, không cần suy xét đến tâm tình của chúng nó, muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, chuyện tốt như vậy biết đi đâu mà tìm ra cái thứ hai?
Có điều, hết thảy phải dựa trên tiền đề, hắn có thể qua được khảo nghiệm trong truyền thừa của người ta, phải sống sót!
Dao khắc xương dừng lại giữa không trung, giọng nữ nọ vang lên: “Cậu bé, trước khi cậu học được cách quan sát và cảm nhận đường kinh tuyến năng lượng trong hài cốt, thì hãy nhớ kỹ những thứ đã biết, rồi từ đó tìm ra quy luật trong hoa văn năng lượng, chờ khi cậu tới được cấp bảy, kinh nghiệm phong phú thêm, có lẽ cậu có thể khắc hoa văn năng lượng một cách chính xác khi thấy hài cốt của bất luận sinh vật nào, cho dù đó có là sinh vật mà trước giờ cậu chưa từng gặp.”
“Được rồi, nội dung kỹ càng tỉ mỉ thì chờ về sau cậu sẽ được học tiếp. Thời gian còn lại, cậu phải học thuộc hoa văn năng lượng của ba loại hài cốt đơn giản nhất, sau khi học xong một loại, cậu phải phục chế lại chính xác trong thời gian giới hạn, quá thời gian cho phép mà vẫn chưa phục chế chính xác, chết!”
…
Nguyên Chiến ngồi ngu người suốt hai tiếng thì đứng lên.
Nghiêm Mặc không có dấu hiệu mở mắt, nhưng thân thể và hô hấp không có bất cứ vấn đề gì, thấy tròng mắt bên dưới mí mắt của Nghiêm Mặc vẫn luôn động đậy như đang nằm mơ —— điều này là Mặc nói cho hắn biết.
Nguyên Chiến đi xuống bậc thang, đám hài cốt nửa người nửa rắn tựa như không thấy hắn, chúng nó đều nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đang ngồi dựa bên cạnh đài xương.
Nguyên Chiến dạo một vòng trong đại sảnh, hắn cẩn thận không đụng tới mấy khúc xương, sau khi sờ soạng hết bốn vách tường, thì lửng thửng trở về.
Nhìn Nghiêm Mặc như không có việc gì, hắn cúi đầu gặm một cái lên miệng cậu thiếu niên, rồi ôm người vào lòng, ngồi xuống.
Nguyên Chiến nhàm chán.
Có lẽ bây giờ tình huống của Mặc đang rất nguy hiểm, nhưng hắn không thấy được, cũng không có biện pháp hỗ trợ, mà đám hài cốt đang nhìn bọn hắn chằm chằm lại không có chút ý định muốn tấn công bọn hắn, không gian rộng lớn an tĩnh tới mức bực bội, chỉ có tiếng tí tách do lửa cháy trên mấy cây đuốc.
Con người khi buồn chán sẽ muốn làm cái gì đó để bớt chán, Nguyên Chiến mới đầu chỉ nhéo nhéo hai má của tư tế đại nhân, thấy tư tế đại nhân không có phản ứng, lá gan liền phình to.
Thò tay vén váy vải bố lên trên, vén vén một hồi liền lên tới eo, bị cái túi cản lại.
Lại gặm một cái lên má cậu thiếu niên, còn vươn lưỡi ra liếm liếm, liếm một lần không đủ lại liếm lần thứ hai, thề phải dùng nước miếng rửa mặt cho tư tế đại nhân nhà mình.
Liếm cắn môi người ta tới khi sưng húp lên, hắn mới vừa lòng buông tha, sửa lại thành ôm eo cậu thiếu niên, thò cái tay to đầy vết chai sờ tới sờ lui trên cái bụng nhỏ của người ta, sau đó sờ đến chim chích bông ‘Tiểu Mặc Mặc’…
“Két.” Phía sau đài xương đột nhiên phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt lúc âm thanh vừa mới vang lên thì Nguyên Chiến đã ôm lấy Nghiêm Mặc nhảy phốc một cái, liền nhảy tới chỗ cái trụ xương.
Ở một góc dưới đài xương xuất hiện một cặp móng vuốt xương nho nhỏ, cặp móng vuốt xương đang quắp một con dao bằng xương được điêu khắc rất tinh xảo.
Đây là cái gì? Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc bằng một tay như ôm con nít, chậm rãi đi về phía đài xương.
…
Nghiêm Mặc hoàn thành tất cả khảo nghiệm cấp một sớm hơn thời hạn sáu tiếng những nửa giờ đồng hồ.
“Xem ra cậu có cơ bản không tệ. Chẳng những không xa lạ gì đối với xương cốt, mà còn sử dụng dao khắc thuần thục, trí nhớ cũng rất tốt.” Giọng nữ nọ hơi cao, như thể khá là vui vẻ: “Khảo nghiệm cấp một đã qua, phần thưởng đã phát, cậu rời khỏi nơi truyền thừa là có thể lấy.”
Nghiêm Mặc không vui chút nào, phần thưởng đã phát, nhưng nếu hắn không thể qua được khảo nghiệm truyền thừa, thì có nhiều phần thưởng cách mấy hắn cũng không lấy được!
Cấp hai và cấp một không khác gì nhau, cũng là học cách nhận biết các loại xương, có điều lần này không phải học hoa văn năng lượng, mà đổi lại thành học phương pháp luyện cốt đơn giản nhất, mà cái này, Nghiêm Mặc học nhẹ nhàng hơn cấp một nhiều, bởi vì tất cả phương pháp luyện cốt đơn giản nhất đều có dính dáng tới dược vật, cho dù có vài loại dược vật mới thấy lần đầu, nhưng với kiến thức Trung dược phong phú trong đầu hắn, hắn xem một lần là có thể hiểu rõ và nhớ kỹ đặc tính của chúng.
Bởi vậy, thời gian hắn qua cấp hai còn nhanh hơn cấp một.
Sau đó cấp ba, thời hạn vẫn là sáu tiếng, căng não suốt một quảng thời gian dài, còn phải chịu đựng áp lực tử vong của học tập và khảo nghiệm, Nghiêm Mặc đã bắt đầu cảm thấy ăn không tiêu, khi hắn tưởng loại tra tấn này sẽ tiếp tục diễn ra, thì giọng nữ nói cho hắn biết một tin tốt.
…
Nguyên Chiến muốn lấy con dao khắc kia, nhưng lại không gỡ ra được, cặp móng vuốt siết rất chặt.
Mà sau đó phải chờ đợi cả nửa ngày, hắn nghĩ trời bên ngoài đã sắp sáng.
Đài xương lần nữa xuất hiện biến hóa, lại có một cặp móng vuốt xương nho nhỏ vươn ra, lần này trong móng xuốt của nó là một cái túi nhỏ không nhận ra được là làm từ thứ gì.
Nguyên Chiến nhìn chằm chằm cái túi nhỏ, liếm liếm môi, hắn đói bụng, hắn biết trong túi Nghiêm Mặc có đồ ăn, nhưng hắn thử rồi, hắn không lấy ra được.
Không có thịt ăn, tên thanh niên đói bụng đến quáng quàng lại bắt đầu gặm cắn cậu thiếu niên, để lại dấu răng hồng hồng đầy người cậu ta, ‘chim chích bông Tiểu Mặc Mặc’ cũng bị hắn cắn đến sưng đỏ.
Mắt thấy đã không còn nơi thích hợp để cắn nữa, lại không thể buông thả ham muốn của mình, làm thứ đó đó của mình nở hoa kết quả trong cơ thể đối phương, Nguyên Chiến đã nhàm chán đến mức lim dim sắp ngủ, muốn chui xuống lòng đất đi dạo một lát, nhưng lại không yên tâm để Nghiêm Mặc một mình.
Vì thế, lúc Nghiêm Mặc mở mắt ra, liền thấy tên khốn nào đó đang ôm chặt mình, đầu dựa trên vai mình, ngáy khò khè, ngủ mà nước miếng chảy hết lên cổ hắn!
Nghiêm Mặc vừa mở mắt, Nguyên Chiến liền tỉnh.
Thấy Mặc đang cúi đầu nhìn thân thể đầy dấu cắn của mình, Nguyên Chiến lập tức phòng bị, đồng thời mở miệng hỏi: “Sao rồi? Cái đầu lâu kia có tháo xuống được không?”
“Gia súc!” Nghiêm Mặc đập vào mặt hắn một cái, rồi đẩy hắn ra, kéo cái váy đã bị vén lên tới eo xuống, đứng lên chạy xuống bậc thang.
Lại mắng tôi là gia súc, tôi sẽ làm gia súc thật sự cho cậu xem!
Người nào đó kiềm chế quá vất vả hoàn toàn không cảm thấy mình sai ở chỗ nào, hắn cũng nhảy dựng lên, đuổi theo mông tư tế đại nhân của mình.
Nghiêm Mặc không rảnh để ý tới người nào đó, cũng không rảnh để đập cho người nào đó một trận, hắn không có bao nhiêu thời gian, chỉ có nửa tiếng đồng hồ, hắn phải hoàn thành xong hai đề bài khảo nghiệm!
Danh sách chương