Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

a8851c6789ac7810dcb5fa5f3b87a5eb

“Bọn họ yêu cầu bạn đời của mình phải trung thành với mình.”
Mưa to trên hồ Thanh Uyên lại là một cảnh tượng mỹ lệ, nhưng lúc này không có ai thưởng thức cả.

Chiến sĩ Cửu Nguyên canh giữ bên hồ thân khoác áo tơi vội vàng chạy đi đón thủ lĩnh đột nhiên tới đây.

“Thủ lĩnh đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Hồ Hồ lau nước mưa trên mặt, nhanh chóng hỏi.

Nguyên Chiến không trả lời, vung tay lên, sắc mặt âm trầm nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”

Hồ Hồ và các chiến sĩ cả kinh, nhưng bọn hắn không có hỏi nhiều, mà truyền lời cho nhau, toàn bộ đều cầm lấy vũ khí đi theo Nguyên Chiến.

Các chiến sĩ người cá đang canh giữ bên hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ mặt và bầu không khí căng thẳng của người Cửu Nguyên cũng ảnh hưởng đến bọn họ, làm bọn họ không tự chủ được mà cảnh giác.

Nguyên Chiến làm như không thấy những chiến sĩ người cá này, đi đến bên hồ, giậm chân một cái.

Mặt hồ vốn đang yên tĩnh đột nhiên cuộn sóng, có nơi còn xuất hiện lốc xoáy, hồ nước bắt đầu trở nên vẩn đục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Trời mưa to tầm tã, một góc bờ hồ như muốn sụp xuống, người đứng bên hồ đều cảm thấy dưới chân có gì đó bất ổn.

Các chiến sĩ tộc Người Cá kêu to, vừa bất ngờ vừa tức giận, hai mươi mấy chiến sĩ người cá gần đó lập tức chạy thẳng tới bờ hồ bên này, trong đó có Tây Mông và Đới Văn mà Nguyên Chiến khá quen mặt.

Hồ Hồ và các chiến sĩ không rõ vì sao thủ lĩnh lại đột nhiên trở mặt với nhóm người cá, nhưng lúc thấy chiến sĩ tộc Người Cá tới gần, bọn họ không thèm suy nghĩ mà chỉa đầu mâu vào những người cá đó.

Các chiến sĩ người cá cũng lập tức bày ra thế chuẩn bị tấn công.

Đới Văn thấy đáy hồ đột nhiên chấn động liền đoán ra việc này rất có thể liên quan đến thủ lĩnh Cửu Nguyên, bởi vì nếu có động đất thật, Đại Vu nhất định sẽ thông báo cho bọn họ trước.

“Chiến thủ lĩnh!” Đới Văn nén giận nói: “Nếu anh có việc muốn truyền lời, thì trực tiếp nói với các chiến sĩ bên bờ là được, anh làm gì vậy?”

“Đưa tôi đi gặp Đại Vu của các người.” Nguyên Chiến nói thẳng ra mục đích của mình.

Nhóm người cá nhìn nhau một cái, Đới Văn bơi tới, la lớn: “Chiến thủ lĩnh, không có sự cho phép cho Đại Vu, bọn tôi không thể đưa anh đi gặp ngài.”

“Tôi muốn gặp tư tế của mình, ngay lập tức!”

Chiến sĩ Cửu Nguyên vừa nghe thấy giọng điệu của Nguyên Chiến, liền tưởng tư tế nhà mình bị tộc Người Cá bắt, sắc mặt cả đám thay đổi, khí thế cũng lập tức thay đổi, vừa nãy chỉ là đề phòng, nhưng bây giờ thì sắp sửa nhào lên giết cá rồi.

Đám người cá Đới Văn hoàn toàn không rõ vì sao Nguyên Chiến lại giận dữ như vậy, trong cơn giận còn có một chút nôn nóng bất an, Đới Văn vừa thấy tình thế khác thường, liền nhanh chóng nói: “Chiến thủ lĩnh, tôi nghe nói Mặc đại nhân được Đại Vu mời lên đảo của Đại Vu, nếu không có chuyện quan trọng, thì Đại Vu sẽ không gặp người ngoài, hay là anh chờ một chút đi? Sau khi bàn xong công chuyện, thì Đại Vu sẽ cho chiến sĩ đưa Mặc đại nhân về.”

“Vậy đưa tôi tới đảo Đại Vu.” Nguyên Chiến cũng rất nhẫn nại.

“Chiến đại nhân, không phải bọn tôi không muốn đưa anh đi, nhưng để lên đảo Đại Vu, không có mệnh lệnh của Đại Vu, ngay cả bọn tôi cũng không thể tùy tiện tới gần.” Đới Văn bày ra vẻ mặt xin anh đừng làm khó bọn tôi.

Nguyên Chiến không nhìn ra khó xử của các người cá, dù có nhìn ra thì hắn cũng mặc kệ, hắn đã nhận định đám người cá này có chuyện gạt hắn, tư tế của hắn bây giờ nhất định đang gặp nguy hiểm.

Hắn không phải người dễ hoảng loạn, cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, nếu trong cơ thể Mặc không có quả Vu Vận, có lẽ hắn sẽ đổi cách cầu kiến Đại Vu tộc Người Cá, bởi vì tộc Người Cá mạnh hơn Cửu Nguyên rất nhiều.

Nhưng bây giờ hắn không biết Đại Vu tộc Người Cá có nhờ vào mánh khóe nào đó mà biết Mặc có được quả Vu Vận hay không, hắn sợ tên Đại Vu kia muốn moi quả Vu Vận ra khỏi thân thể Mặc, mà Mặc đã nói, trừ phi quả Vu Vận chịu ra, thì bất cứ phương pháp cưỡng bức nào cũng sẽ gây ra thương tổn lớn đối với hắn, thậm chí là mất mạng.

Mà thái độ của Lạp Mông lại còn mập mờ tránh né, Nguyên Chiến có thể không nôn nóng sao? Nếu Lạp Mông biết bởi vì vẻ mặt quá thành thật của mình làm Nguyên Chiến hoài nghi, thì anh nhất định sẽ nỗ lực luyện tập cơ mặt với mặt nước.

Mà lúc này, Lạp Mông không giỏi che giấu cảm xúc của mình đang dùng ra tốc độ nhanh nhất bơi tới đảo Đại Vu.

Nhưng tới gần đó rồi anh không dám lên bờ xem xét, chỉ có thể quan sát từ phía xa, nhưng mưa to cản trợ thị lực, trời lại là không có ánh trăng, làm anh chỉ thấy được sương mù mênh mông.

Bất tri bất giác, Lạp Mông càng lúc càng tới gần bờ cát phía nam đảo Đại Vu.

“Có phải cậu quên mệnh lệnh của ta rồi hay không?”

Giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên làm Lạp Mông sợ tới mức vung mạnh đuôi, vội xoay người: “Ngu Vu đại nhân!”

“Cậu chưa có trả lời vấn đề của ta.” Người đàn ông tuấn mỹ như đang ngồi trên con sóng.

Nếu Lạp Mông chảy được mồ hôi lạnh thì giờ chắc đã chảy đầy đầu, anh trả lời: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên đang tìm tư tế của họ.”

“Tìm? Hắn không biết cậu nhóc đó đang ở chỗ ta à?”

“Biết, tôi đã nói với anh ta, nhưng anh ta yêu cầu được gặp tư tế của mình ngay lập tức, anh ta… Chiến thủ lĩnh rất lo lắng cho cậu tư tế.”

“Có gì mà lo? Bộ ta ăn thịt cậu ta chắc?” Người nọ cảm thấy rất buồn cười: “Tư tế của hắn khiến ta sung sướng, thì ta còn có thể cho Cửu Nguyên chút lợi ích.”

“Cái đó…” Lạp Mông oán thầm trong bụng, không biết làm sao để mà chửi xéo.

“Nói!”

Lạp Mông không dám chửi xéo Đại Vu đại nhân nhà mình, chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Cửu Nguyên không giống với người cá chúng ta, cũng không giống những bộ tộc mà chúng ta từng biết.”

“Sao lại không giống?”

“Bọn họ có cửu quy tam lệnh, trong đó có một quy định nói một người chỉ có thể có một bạn đời.”

“Ồ? Vậy hả?”

Vẻ mặt Lạp Mông như muốn khóc: “Trước kia tôi đã báo việc này cho tộc trưởng, lần trước ngài nói muốn gặp Mặc đại nhân, tôi cũng đã nói với ngài rồi mà, ngài, ngài quên hả?”

Y không quên, chỉ là không thèm để ý mà thôi.

Lạp Mông nghiến răng nói: “Tôi còn nói với ngài, tư tế nhỏ của Cửu Nguyên và thủ lĩnh bọn họ là một cặp.” Mới đầu anh cũng không biết, nhưng vị thủ lĩnh Cửu Nguyên kia đã ‘đặc biệt’ tiết lộ chuyện này cho vài chiến sĩ người cá, trong đó có anh.

“Thế thì sao?”

“Hình như bọn họ yêu cầu bạn đời của mình phải trung thành với mình, chỉ cần đã xác định quan hệ thì sẽ không thể giao phối với người khác.”

“Ồ? Nhân loại mà cũng đưa ra quy định này?” Người nọ không thèm che giấu vẻ ngạc nhiên của mình.

“Vâng.”

“Bao gồm cả thủ lĩnh của bọn họ?”

“Chắc vậy.” Thật ra Lạp Mông không biết thủ lĩnh Cửu Nguyên có thể tuân theo điều này hay không.

“Chẳng trách cậu nhóc kia chết sống không muốn…” Người nọ bĩu môi, đây cũng là lần đầu tiên y gặp phải một tư tế nhân loại cự tuyệt y, y thích cơ thể ấm áp mềm mại của nhân loại, hơn hẳn những chủng tộc có trí tuệ khác, trước kia, những tư tế nhân loại đó vì để có được sự che chở của y và tộc Người Cá, sẽ chủ động ra bờ biển tìm y, dùng tế phẩm kêu gọi y, sau đó nằm trên bờ cát tùy ý y tận hưởng, mà vẻ mặt của những nhân loại đó cũng đầy sung sướng.

Nếu y vừa mắt tư tế nhân loại nào, thì chỉ cần tỏ vẻ một chút, đối phương sẽ lập tức mừng như điên, rồi dâng hiến thân thể mình, có vài tư tế còn cảm thấy được y xem trọng là một loại vinh hạnh. Khi đó, tư tế của các bộ lạc nhân loại ven biển, đều là những người xinh đẹp nhất trong bộ lạc.

Nhân loại xưa nay không phải chủng tộc trung thành với bạn đời, nếu bọn họ có năng lực, có cơ hội, thì sẽ giao hợp với những người khác, ngoại trừ để thỏa mãn ham muốn, còn là để tận dụng mọi khả năng lưu truyền thế hệ đời sau.

Thức ăn trong biển phong phú, những nữ tư tế có thể mang thai đều hận không thể hoài thai con y, để sinh ra chủng tộc mới có thể tự do sinh sống trong nước lẫn trên bờ, nhưng mà, cho tới bây giờ không có ai được như nguyện.

Vì thế, thái độ của tư tế nhỏ Nghiêm Mặc hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y, điều này làm y đặc biệt muốn chiếm hữu vật nhỏ đó, không phải vì ham muốn, mà là vì chinh phục.

Lạp Mông vừa nghe thấy Nghiêm Mặc không muốn, anh thật sự phát khóc: “Ngài đã đồng ý với tôi, rằng sẽ không cưỡng ép tư tế Cửu Nguyên mà.”

“Ta không có cưỡng ép, ta chỉ trêu cậu ta một chút.” Y sẽ không thừa nhận mình mới trêu được một nửa thì thật sự nổi ham muốn, càng không thừa nhận mình vẫn luôn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hơn nữa còn dùng thủ đoạn cưỡng ép, mà sau đó lại để người chạy mất…

“Vậy là, ngài không có cưỡng ép Mặc đại nhân giao phối với ngài đúng không?” Lạp Mông mừng như điên. Anh đưa Nghiêm Mặc tới gặp Đại Vu, nếu Nghiêm Mặc đồng ý phát sinh cái gì đó với Đại Vu, thì là chuyện do Nghiêm Mặc, nhưng nếu Nghiêm Mặc không đồng ý, mà Đại Vu bọn họ còn làm xằng làm bậy, vậy Cửu Nguyên và tộc Người Cá chắc chắn sẽ đánh nhau, bên bọn họ còn không chiếm được lý lẽ.

Khi trời tối mà vẫn chưa nghe Đại Vu gọi, anh còn tưởng Nghiêm Mặc đã đồng ý dùng thân thể trao đổi cái gì đó với Đại Vu, với bọn họ, xem ra đây cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ cần không phải cưỡng ép, hai tộc hoặc hai chủng tộc ưng ý nhau, rồi ngủ với nhau, sinh con đẻ cái cũng bình thường thôi.

Lạp Mông nóng vội là vì thái độ của Nguyên Chiến. Không có người đàn ông nào, đặc biệt là người đàn ông cường đại, lại có thể chịu đựng việc bạn đời của mình giao phối với giống đực khác, cho dù người bạn đời nọ có đồng ý đi chăng nữa cũng không được.

Trong lòng Lạp Mông, anh cảm thấy việc tư tế nhỏ Nghiêm Mặc lấy thân thể trao đổi với Đại Vu của bọn họ rất vĩ đại, vì bộ lạc, cậu tư tế này thật sự đã trả giá rất nhiều, cũng bởi vậy, anh không hy vọng mối quan hệ giữa thủ lĩnh Cửu Nguyên và cậu tư tế nhỏ sinh ra vết nứt nào, càng không muốn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của cậu tư tế nhỏ. Quan trọng hơn hết, anh càng không muốn tộc Người Cá và bộ lạc Cửu Nguyên vì chuyện này mà trở mặt thành thù, rồi đánh nhau.

Lạp Mông rất đau đầu với vị Đại Vu tùy tiện thích làm bậy nhà bọn họ, vị này đã sống không biết bao nhiêu năm, ngay cả tộc trưởng cũng nói, chỉ cần y chưa điên tới mức muốn hại chết hết tộc người cá, thì cứ mặc y muốn làm gì cùng được, nên anh nào dám cãi lời Đại Vu nhà mình.

Chủ yếu là, Đại Vu đã đồng ý với anh tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cậu tư tế nhỏ!

“Ngu Vu đại nhân, Mặc đại nhân có còn ở đây không?”

“Hừ.”

‘Hừ’ là sao? Lạp Mông ngơ mặt nhìn Đại Vu nhà mình.

Ngu Vu quật đuôi một cái, Lạp Mông liền bị hất bay ra thật xa.

Lạp Mông gắng chịu đau đớn bơi trở về, lấy hết can đảm hỏi: “Mặc đại nhân đâu? Hai người xong chuyện rồi đúng không? Vậy tôi để đưa cậu ấy về.”

“Mất rồi.”

“…Hả?”

“Ta nói cậu ta biến mất rồi.”

“Đang yên đang lành sao mà biến mất?!” Lạp Mông muốn phát điên! Anh nhất định phải bẩm báo chuyện này cho tộc trưởng, anh nhất định phải kêu tộc trưởng hốt Ngu Vu đại nhân về nhà, đừng bao giờ thả ngài ấy ra!

Nguyên Chiến ở bên hồ cũng sắp phát điên, đám người cá đáng chết này làm cách gì cũng không chịu dẫn hắn đến đảo Đại Vu, không chịu đưa Mặc trở về.

“Tôi nói một lần cuối cùng, đưa tôi tới đảo Đại Vu, tôi muốn lập tức gặp tư tế của tôi!”

“Bọn tôi đã phái chiến sĩ đi tìm Lạp Mông, Chiến thủ lĩnh, xin anh chờ…”

Nguyên Chiến không muốn chờ nữa, hắn trực tiếp sử dụng năng lực bọc toàn bộ chiến sĩ người cá bên hồ lại thành một cục đất, chỉ để lại cho bọn hắn mấy cái lỗ thông khí cực nhỏ.

“Canh chừng bọn hắn. Hồ Hồ, anh cho người trở về báo tin, để toàn bộ lạc chuẩn bị chiến đấu!”

“Vâng!”

Sét đánh ầm ầm trên trời: “Kiệt ——!” Một tiếng ưng kêu tràn ngập đau thương và thù hận truyền đến từ phương xa.

“Cửu Phong ——!” Nguyên Chiến rống to, hắn sợ Cửu Phong không nghe thấy, còn gỡ kèn xuống thổi lên.

“Kiệt ——!” Bóng chim khổng lồ của Cửu Phong nhanh chóng đến gần, khi nó sắp bay tới bờ hồ, liền như kiệt sức rơi xuống từ trên bầu trời.

“Ầm!” Nước trong hồ văng lên cao.

Nguyên Chiến vọt vào hồ nước, hắn nghĩ Nghiêm Mặc nhất định ở cùng Cửu Phong.

Cửu Phong nằm sấp trong nước bùn, dòng khí nhỏ lưu động quanh thân giúp nó ngăn cách nước bùn bên ngoài.

Nguyên Chiến giở cánh Cửu Phong lên, mở móng vuốt nó, tìm Nghiêm Mặc khắp nơi.

Mặc đâu? Mặc đâu rồi?!

Vì thân thể Cửu Phong có hết một nửa chìm trong nước nên không thể nhìn rõ, chỉ có thể lần mò, sau khi xác định Nghiêm Mặc không có ở đấy, Nguyên Chiến mới kéo Cửu Phong lên bờ.

Vừa lên bờ, hắn liền hỏi Cửu Phong: “Mặc đâu rồi?”

“Kiệt…” Cửu Phong suy yếu kêu. Mau đi cứu Mặc, cậu ấy bị cá lớn bắt rồi!

Làm sao Nguyên Chiến nghe hiểu tiếng kêu của Cửu Phong được, càng không hiểu hắn càng nón lòng, ngay cả Cửu Phong cũng biến thành như vậy. Tuy trên người nó không có miệng vết thương nào quá rõ ràng, nhưng bộ dáng kiệt sức của nó, hiển nhiên vừa rồi đã trải qua một trận đại chiến, hơn nữa Cửu Phong còn là bên bị thua.

“Mày có thể bay được không? Cửu Phong! Nghe tao nói gì không? Nếu có thể bay được, vậy chở tao đi tìm Mặc!”

Cửu Phong hiểu, cố gắng đứng dậy, đập đập cánh, bay lên không trung.

Nguyên Chiến chạy lấy đà, rồi nhún mạnh một cái, bật nhảy lên giữa không trung bắt lấy cổ chân Cửu Phong.

Thân thể Cửu Phong như bị kéo nặng xuống, nhưng nó chỉ kêu một tiếng, rồi bay thẳng về phía đảo Đại Vu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện