Triệu Bằng Vũ vừa thấy sắc mặt Cố Sâm, cũng không giả bộ nữa, xuống xe gỡ kính mát, nhìn gương mặt có mấy phần tương tự Cố Diệp của Cố Sâm, lập tức ngoan ngoãn, "Anh chắc là anh trai của Cố Diệp rồi, em là bạn cùng lớp với Cố Diệp, tới rủ nó đi chơi, Cố Diệp có nhà không anh?"

Cố Sâm đánh giá cậu một chút, Triệu Bằng Vũ bị nhìn tới nổi da gà, tự nhiên cảm giác mình là đứa không nên thân lôi kéo con cái nhà người ta ăn chơi quậy phá.

Cố Sâm cũng lười so đo với đứa con nít, "Đúng là nhà Cố Diệp, bất quá không có đại sư."

"Hi hi, em giỡn đó, biệt danh của Cố Diệp là Cố đại sư." Triệu Bằng Vũ xấu hổ cười, lòng nói khi nào Cố Diệp ra, mình phải tìm được cái cớ, xem ra người nhà cậu ta không thích bộ dạng này của mình rồi.

Cố Sâm lại liếc mắt nhìn kỹ cậu ta một lần nữa, nhìn thật sự không giống đứa hư hỏng, lúc này mới kêu vệ sĩ gọi Cố Diệp.

Sau khi Cố Diệp đi ra, Triệu Bằng Vũ mang vẻ mặt sợ sệt nói, "Anh cả mày thật đáng sợ, tao giống như thằng rich kid đéo nên thân vậy đó."

Cố Diệp nhìn cậu ta mở cửa xe thể thao, sờ cằm thâm trầm nói: "Mày không giống rich kid, mày giống mấy thằng tiểu bạch kiểm bị các bà các mẹ hồi xuân bao thì có."

"Mày thôi đi! Một ngày không ăn hϊế͙p͙ tao thì người mày ngứa ngáy ngủ không yên hả?!" Triệu Bằng Vũ mở cửa xe, nhét Cố Diệp vào, "Có ngày tao bán mày ra biên giới!"

Cố Diệp lười biếng dựa vào lưng ghê, ngữ điệu thong thả ung dung giống như học bài, một miếng cảm tình cũng không có, nghe vào khiến người ta muốn nổi điên, "Bớ người ta, cứu mạng, bắt cóc, buôn người, thằng côn đồ này nó đánh tôi gãy xương nè bà con cô bác ơi..."

Miệng Triệu Bằng Vũ giật giật, "Ba, câm mồm!"

Cố Diệp nheo mắt, "Âu kè ~ Con trai iu!"

Triệu Bằng Vũ muốn đè cậu ta xuống đập cho một trận, rốt cuộc thứ thần thánh nào đang duy trì tình bạn giữa bọn họ vậy? Muốn bóp chết nó ghê! Cố Diệp thấy Triệu Bằng Vũ đang lái xa, không yên tâm hỏi: "Mày có bằng lái hả?"

Triệu Bằng Vũ ngạo nghễ nói: "Đương nhiên, tao đủ 18 tuổi là đi thi liền đó."

Cố Diệp còn bấm ngón tay tính toán, tính được hai người bọn họ hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra mới hỏi: "Được, mày chạy đi."

Triệu Bằng Vũ đắc ý, có một thằng bạn biết bói toán là một loại trải nghiệm đỉnh cao mờ!

Sau khi tới Triệu gia, ba mẹ Triệu Bằng Vũ rất nhiệt tình chiêu đãi Cố Diệp, đồ ăn vặt trái cây này nọ lọ chai, bày mấy bàn, nhìn không giống mời cậu tới xem phong thủy mà là tìm cớ mời cậu tới nhà làm khách.

Cố Diệp ngượng ngùng nói: "Vẫn là nên xem phong thủy trước đã."

"Xem", ba Triệu đứng lên, "Chú dẫn con đi xem, để dì chuẩn bị cơm trưa, Bằng Vũ giúp mẹ con đi, hôm nay phải đãi bạn con một bữa cho ra trò mới được."

Triệu Bằng Vũ tự nhiên cảm thấy, Cố Diệp mới là con ruột, còn cậu là hàng khuyến mãi sự kiện của công ty truyền thông, nạp là tặng.

Cố Diệp đơn giản dạo quanh một vòng Triệu gia, cười nói: "Lúc xây biệt thư này nhất định đã có phong thủy thầy có bản lĩnh xem qua, con không có gì để sửa, chỉ có một việc nhỏ để ngài Triệu tham khảo thôi. Phong thủy cho thấy, phía Tây Bắc biệt thự có thụ mới có đại cát, thụ đại diện cho vạn vật chi thủy* nhưng cây không được cao hơn biệt thự. Cây cối cao hơn biệt thự, con trai trong nhà dễ xảy ra chuyện. Cái cây đó lúc trồng chắc rất lùn nhưng bây giờ đã cao hơn rồi."

* Mình để nguyên vì nó là quẻ bói, theo dõi các trang Kinh Dịch thường người luận quẻ sẽ dùng từ Hán Việt nhiều theo quẻ (hoặc sách), kết luận mới nói thuần Việt để người nghe hiểu.

Triệu Tri Phùng nhớ lai môt chút, xác thật là có chuyện như vậy. Biệt thự này lúc xây dựng là ba vợ ông tìm người xem, thầy phong thủy còn nói, cây đừng nên quá cáo, nhiều năm trôi qua như vậy, hơn nữa trước đây ông cũng không tin vào mấy chuyện này, nên quên mất. Hiện tại Cố Diệp nhắc tới, Triệu Tri Phùng nhớ lại, lập tức nghĩ tới chuyện Triệu Bằng Vũ gặp lần này, ông cũng nghi thần nghi quỷ, thầm nghĩ con trai có phải vì cái cây này mới xảy ra chuyện hay không.

Tim ba Triệu đập cái thịch, phân phó quản gia: "Tìm người dời cây này đi chỗ khác, tìm một cây nhỏ trồng vào."

Cố Diệp cười khẽ, "Không gấp, bao giờ rãnh rỗi đổi một cây là được, những chuyện khác không có gì. Ngài và dì cũng thường xuyên ra ngoài làm việc thiện, đều là người có phúc, có đôi khi tin mệnh không bằng tin chính bản thân mình, thường xuyên làm việc thiện vận khí tuyệt đối không kém."

"Được được được, chú nhớ kỹ." Triệu Tri Phùng vui vẻ móc từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị tốt, "Một trăm vạn này là tiền xem phong thủy, con xem rồi trong lòng chú cũng yên tâm. Chú hỏi thăm, người trong giới của con có quy củ, nói là gia chủ sắp tan cửa nát nhà hay sắp chết, thầy mới không thể thu tiền? Chú cũng không rõ lắm dù sau chú đưa con không nhiều, theo giá thị trường."

Cố Diệp nheo mắt, đó là giá thị trường mời đại sư nhất đẳng, bất quá có thể nói theo cách khác.

Thầy bói có quy củ, ba thu: Người giàu thu nhiều, người nghèo thu ít, không thể không thu.

Tình huống đặc thù, ba không thu: Người sắp chết không thu, theo tục ngữ nói là không thu tiền người chết. Người tránh không được tại họa không thu, bởi vì cho dù nói cho đối phương, đối phương cũng không tránh khỏi cái chết. Người không còn vận may cũng không thu bởi vì đối phương sắp suy bại, thu tiền sẽ tổn hại âm đức bản thân.

Bất quá Cố Diệp không tuân theo quy củ, cậu vẫn là xem tâm tình nhiều hơn một chút, thích thu thì thu, không thích thì thôi, kiếm lời thì quyên mấy trăm vạn cho cô nhi viện, tiết lộ thiên cơ, thiếu nợ ông trời thì lập tức dùng công đức trả lại.

Nói đến mức này, Cố Diệp cũng không từ chối, nhận lấy cười nói: "Vậy cảm ơn chú Triệu."

Bất đắc dĩ Cố Diệp vẫn phải ở lại nhà Triệu Bằng Vũ ăn cơm trưa, cậu nhìn ra được hai vợ chồng này không muốn thiếu nợ nhân tình người khác, cứu Triệu Bằng Vũ còn không đòi tiền, điều này làm cho trong lòng họ áy náy, nếu không ăn bữa cơm này nữa thì không biết sau này phải sống với nhau như thế nào nữa. Thế nên vì bữa cơm này, Cố Diệp phải cân nhắc đủ đường.

Triệu Bằng Vũ ở bên cạnh ghen tỵ, "Tao nghi ngờ, mày mới là con ruột của mẹ tao."

Cố Diệp nheo mắt, "Đừng gấp, về trường tao lại phụ đạo cho mày, sau khi thành tích mày đi lên, dì sẽ càng tốt với tao hơn nữa."

Triệu Bằng Vũ nghẹn lời, cậu còn tưởng rằng Cố Diệp sẽ nói mẹ sẽ thích cậu, không ngờ lại là càng thích Cố Diệp, cái này không hợp lẽ thường khiến cậu muốn la to một câu: Ai tới thu phục tên yêu tinh này đi!

Đưa Cố Diệp về đến nà, Triệu Bằng Vũ vừa định đi, Cố Diệp liền mở cửa xe cậu, mặt nghiêm túc ấn bả vai Triệu Bằng Vũ, "Người anh em, đừng đi! Anh cả anh hai tao về nhà cho tao rất nhiều quà, tao xài không hết, đứa cho mày một phần."

Triệu Bằng Vũ còn cảm thấy ngượng ngùng, Cố Diệp vậy mà lại phát tâm, cho cậu quà.

Không bao lâu, hai người làm mang một rương ra, để trêи xe Triệu Bằng Vũ, "Cậu Triệu, cậu ba nhà tôi nói cậu về nhà rồi hãy mở."

Triệu Bằng Vũ vừa thấy cái rương lớn như vậy, lại còn nặng, hạnh phúc vừa hát vừa lái xe về, thầm nghĩ trong đó chắc chắn có rất nhiều thứ tốt. Sau khi về đến nhà, Triệu Bằng Vũ gấp không chờ nổi liền mở ra thì thấy "XOÁT ĐỀ CẨU", nhìn thêm quyển nữa, "5 NĂM THI ĐẠI HỌC 3 NĂM LÀM BÀI", bên dưới không cần nhìn, tất cả cùng loại, Triệu Bằng Vũ giận tím người, "Đậu mớ! Ông đây lại bị Cố Diệp chơi, ông muốn ăn cứt tự sát!"

Mẹ Triệu đang chuẩn bị đến công ty, nghe con trai hét lên như vậy, kiếp sợ sững sờ đứng ở cửa, chán ghét hỏi: "Con có biết tởm không vậy!? Cái cách chết gì đâu!"

Triệu Bằng Vũ cõi lòng tan nát che mặt, sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Cố Diệp về nhà ngủ nguyên cả buổi chiều, lúc chạng vạng, Cố Sâm đang ngồi ở quầy bar, xem phiếu nguyện vọng của cậu mang về.

Cố Diệp đi qua, tự rót một ly nước lạnh, uống, Cố Sâm đột nhiên hỏi: "Anh nghe nói dạo gần đây em đang làm nghề xem bói."

Cố Diệp vừa nghe ngữ khí này không đúng lắm, nuốt nước miếng, ngoan ngoãn lên tiếng: "Dạ, em chỉ tùy tiện làm vài lần, vì đam mê thôi, nhiệm vụ của em vẫn là chăm chỉ học tập."

Bộ dáng này của cậu nhìn cũng không giống như thời kỳ trẻ trâu quậy phá, sắc mặt Cố Diệp hơi dịu xuống, "Đối với việc ghi danh đại học, em có ý kiến gì?"

Cố Diệp tìm ghế ngồi xuống, ngoan ngoãn, "Em học ở Đế Đô là được."

Cố Sâm nhăn mày, "Nước ngoài càng có nhiều tài nguyên giáo ɖu͙ƈ tốt hơn."

Cố Diệp ngậm một cục đá, nhai giòn, "Không đi."

"Lý do."

"Ăn cơm không quen."

Cố Sâm nhìn biểu tình nghiêm trang của Cố Diệp, thiếu chút nữa bị chọc vui vẻ, cái lý do quỷ quái gì đây, thế nhưng nó cũng có đạo lý.

"Anh có thể mua cho em một ngôi nhà, mướn quản gia người Hoa, nếu em muốn, có thể mang người giúp việc nhà mình theo." Cố Sâm cảm thấy Cố Diệp còn nhỏ, sẽ không tự đề ra kế hoạch cho tương lai mình, muốn giảng đạo lý cho cậu.

Cố Diệp lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh cả, ở thành phố này khá tốt, em mỗi tháng có thể về nhà 4 lần, lâu lâu còn có một tháng có 5 buổi cuối tuần, có thể về nhà 5 lần!" Cố Diệp nghiêm túc giơ 5 ngón tay, nói có sách mách có chứng, "Em có thể về nhà với ba, ăn mì thịt bò mẹ làm, nhìn mặt thằng em thiểu năng trí tuệ nhà mình, có người giặt quần áo giúp em, lúc đi còn có thể mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, tiết kiệm được một đống tiền."

Cố Sâm vang ong ong, nhìn miệng Cố Diệp liến thoắng, nghe thì thấy hợp lý nhưng trêи thực tế tất cả đều là ngụy biện, chỉ cảm thấy đau đầu. Cố đại ca hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, "Em đi du học với anh, nhưng thứ đó anh sẽ hết sức thỏa mãn em, nếu như không được, em có thể ở chung với anh."

Cố Diệp cũng không nóng nảy, ung dung thong thả nói lý do lớn nhất mình không chịu đi: "Anh cả, em sẽ nhớ nhà, nhớ ba nhớ mẹ."

Cố Sâm nghẹn lời, dỗ không nổi nữa!

"Em bao nhiêu tuổi rồi còn bám ba mẹ?"

Cố Diệp buông ly nước, lúc anh cả muốn đấm vào mặt cậu, từ từ mon men lết ra khỏi quầy bar, "Biết sao được, em còn nhỏ mà." Nói xong nhấc chân, vèo! Mất tiêu.

Cố Sâm đỡ trán, thấy rõ vì sao hai ông bà nhà mình không muốn nói chuyện nhân sinh với thằng ba, sai anh tới nói, anh hiện tại chỉ cảm thấy đau đầu.

Cố Lâm đứng ở tay vịn cầu thang lầu hai, sờ cằm xem chuyện vui, kìm không được vui sướиɠ, "Ba sợ nó đoán mệnh nhiều bị trời phạt nên mới nhân dịp này muốn anh dẫn nó đi ra nước ngoài, nhưng bây giờ rõ ràng thằng ba không muốn, mọi người có thể đem nó trói lại đem đi sao?"

Cố Sâm ngâm lại tính tình của ông ba nhà mình, rất có thể là vậy rồi.

Cố Lâm cười ha hả nói: "Nếu còn làm khó nó nữa, không sợ nó chiêu hồn mẹ mình về à?"

Cố Sâm: "......"

Sau khi Cố Diệp trở về phòng, lấy phiếu đăng ký nguyện vọng đại học dự bị thầy đưa, nhanh chóng viết hết 3 nguyện vọng: Đại học Đệ Nhất Đế Đô! Đại học Đệ Nhất Đế Đô! Đại học Đệ Nhất Đế Đô!

Viết xong Cố Diệp vẫn cảm thấy không chắc ăn, ba cậu là người cường thế, không chừng sẽ sửa giấy đăng ký nguyện vọng, hoặc đến lúc đó trói cậu lại, nhét lên máy bay, hiện tại anh cả đã chung mặt trận với cha, anh hai thì không phân rõ địch ta, trong nhà chỉ có thể trông cậy vào...Tròng mắt Cố Diệp đảo nhanh, có cách rồi!

Cố Diệp đem giấy đăng ký nguyên vọng giấu đi, lén lút xuống lầu, trong lòng chỉ có ba chữ: Hế hế hế:).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện