Mẩu tin nhắn hiện lên trên màn hình máy tính làm Irene lạnh thấu xương tủy. Nàng hầu như có thể nghe thấy tiếng Pamela vang lên trong từng con chữ mà nàng và cô Tess đang đọc.
Irene này, nếu cậu tìm thấy những tập tin này thì chắc là kế hoạch A đã thất bại. Đây là kế hoạch B. Mà này, nếu mày không phải là Irene, thì tổ cha mày. Phần còn lại của những tập tin này đều đã được mã hóa nghiêm ngặt và sẽ tự động xáo trộn không thể cứu vãn được nếu sử dụng không đúng mật mã.
Irene ạ, nếu đây là cậu, thì cậu biết những từ phép thuật ấy.
Đây là gợi ý này: Cậu là người duy nhất trên hành tinh này ngoài tớ ra biết những từ ấy. Bí mật vĩnh cửu, nhớ chưa nào? “Cô có nghĩ là bạn ấy đang nói thật về chuyện những tập tin sẽ bị hủy nếu em sử dụng mật mã sai không?” Irene hỏi.
Tess lo lắng nghiêng ngó màn hình. “Cô nghĩ còn tùy vào chương trình mã hóa mà bạn ấy dùng. Nhưng Phil có nói rằng ngay cả khi sử dụng hệ thống cực tốt đi nữa thì cũng chẳng thể nào xóa đi mọi dấu vết của các tập tin.”
“Nhưng chắc phải cần một chuyên gia thực thụ mới có thể phục hồi chúng lại được. Còn người bình thường hẳn sẽ không thể cứu vãn được gì hết.” Irene vờn mấy ngón tay trên bàn phím. “Này thì mã này.”
Nàng gõ vào vanilla cam.
“Có vậy thôi hả?” Tess hỏi. “Đấy là mật mã siêu bí mật đó sao?”
“Ôi, bọn em là đám choai choai mà, cô không nhớ à? Khi ấy thì đây dường như là một mật mã bí ẩn vĩ đại lắm rồi.”
Màn hình bỗng trắng trơn. Irene sững người chết lặng.
“Mã sai rồi sao?” Tess lo lắng hỏi.
“Em chẳng thể nghĩ ra được gì khác. Nếu không phải mã này thì em vừa mới hủy đi toàn bộ dữ liệu Pamela chứa trong máy tính này rồi.”
Một danh sách các tập tin xuất hiện. Có bốn tập cả thảy.
Irene bắt đầu thở bình thường trở lại. “Chắc mình nên bắt đầu với tập mang tên Số Một thôi.”
Nàng mở tập tin ra.
“Một đoạn phim ngắn,” Tess thốt lên. Bà rướn người tới trước để trông cho rõ. Pamela xuất hiện trên màn hình. Cô đang ngồi trên sofa trong căn nhà nghỉ mát của gia đình Webb.
“Ôi trời.” Lại thêm một cơn ớn lạnh ma quái len lén lẻn qua người Irene. “Chuyện này rồi sẽ kỳ quặc lắm lắm đây.”
Tess quan sát màn hình, vẻ nôn nao hiển hiện qua nét mặt căng thẳng của bà. “Em nói phải. Nhìn ngày tháng trên đoạn phim kìa. Con bé quay đoạn phim này trước ngày nó mất.”
“Là ngày mà chìa khóa vào căn nhà trong ngõ Cây Thông được làm lại,” Irene nói thêm.
Pamela đang mặc quần tây sẫm màu cùng chiếc áo thun ôm sát để lộ khe ngực. Một tay cô cầm ly rượu. Nụ cười trên môi cô bình thản và kiêu kỳ, nhưng đôi mắt cô lại tăm tối.
“Chào Irene. Lâu ngày không gặp nhỉ. Buồn thay, nếu cậu đang xem đến đây thì có nghĩa tớ đã mất hết dũng khí và quyết định là rốt cuộc tớ không thể giáp mặt cậu được. Rõ ràng cậu đã nhận được bức email thứ hai từ tớ nói cho cậu biết nơi tìm ra chiếc chìa khóa dự phòng để mở vào nhà ông bà già cậu.”
“Em chẳng bao giờ nhận được email đó, vì bạn ấy chẳng bao giờ gửi,” Irene lên tiếng. “Bạn ấy chẳng mất dũng khí gì cả, bạn ấy bị sát hại.”
“Chắc là giờ đây tớ đang ngồi trên một hòn đào ngập nắng xinh đẹp nào đó ở vùng Caribe, đang nốc thứ nước uống người ta dọn ra với mấy chiếc ô be bé lòe loẹt. Xin lỗi cậu nhé. Tớ từng hy vọng mình có gan gặp cậu mà nói ra sự thật. Nhưng mà thôi, tớ chẳng bao giờ giỏi làm trò đúng đắn hay nói thật cả. Tớ giống hạng người tự nuông chiều mình quá mức hơn, như tất cả chúng ta đều biết.”
Trên màn hình, Pamela ngừng lại nhấp một ngụm rượu.
“Bạn ấy đang uống vang, chứ không phải martini,” Irene nhận xét.
Pamela đặt ly vang xuống và tiếp tục nói vào máy quay.
“Tớ đã nghĩ rất nhiều về cậu trong suốt bao nhiêu năm qua, Irene ạ. Chắc là cậu không tin đâu, nhưng cậu là điều gần với tình bạn nhất mà tớ từng có.
Nhưng thôi tớ sẽ cố không quá sướt mướt về chuyện này. Đây là thời khắc thú tội thật lòng. Tớ sẽ nói thẳng vào vấn đề.
Tớ biết cậu chẳng khi nào tin bố cậu lại giết mẹ cậu rồi sau đấy tự sát. Biết sao không? Cậu đã đúng đấy. Cậu muốn biết ai là kẻ phải chịu trách nhiệm không? Là tớ.”
Irene nhìn trân trối vào màn hình. “Bạn ấy đang nói gì thế nhỉ? Chuyện này là không thể. Tối ấy em đang ở cùng Pamela cơ mà. Bạn ấy không đời nào lại bắn bố mẹ em được.”
“Suỵt.” Tess chạm vào tay nàng. “Lắng nghe kìa.”
“Không, tớ không bóp cò, nhưng mà cũng gần như là thế rồi. Bởi vì những gì xảy ra đêm ấy là lỗi của tớ.”
Pamela tỳ người lên một chân và với tay lấy thêm rượu.
“Nhưng trước hết cậu sẽ phải xem đoạn phim tiếp theo. Cũng cảnh cáo trước luôn, phim này dứt khoát không dành cho trẻ em xem đâu nhé.”
Cảnh Pamela ngồi trên sofa chớp tắt. Một căn phòng khách khác hiện ra.
“Tay thiết kế nội thất của cái nơi này hẳn nghề nghiệp trước đấy là thợ trang trí bánh cưới nhỉ,” Tess quan sát.
“Hay là anh ta chuyên trang trí phòng ngủ cho bé gái,” Irene vừa nghiên cứu cảnh phim vừa nói.
Căn phòng là vương quốc mộng mơ mang hai màu trắng-hồng. Màn trướng nhung màu hồng, thảm trắng cùng giường tủ bọc xa tanh hồng tạo nên cảm giác như trong truyện cổ tích. Nhưng toàn bộ nơi này có gì đó lạc nhịp, Irene xác định. Đây sẽ là một trong những câu chuyện cổ tích cũ rích, tối tăm và đáng sợ, nàng nghĩ, chứ không phải là phiên bản hiện đại đã được cắt xén cho phù hợp đạo đức. “Không có búp bê,” nàng nhận xét.
Tess nhìn qua nàng. “Búp bê à?”
“Trông như đây là phòng ngủ của bé gái ngoại trừ một chuyện là không có búp bê hay đồ hàng, hay thú nhồi bông hay sách truyện trẻ con gì. Chẳng có lấy bất cứ cạm bẫy nào mà ta thường thấy trong một căn phòng ngủ trẻ con thực thụ.”
“Như cô nói rồi đấy thôi, tay nào dựng nên nơi này chắc là có làm thêm nghề trang trí bánh cưới.”
Irene nghiên cứu hình ảnh kỹ lưỡng hơn. “Trong phòng này có cái gì đó xưa xưa, cô không nghĩ thế sao?”
“Ý em là sao?”
“Ta hãy quên đi màu sắc chủ đạo của truyện cổ tích. Hãy nhìn tỉ lệ giữa nơi này và các cửa sổ. Em nghĩ là đầu thế kỷ mười chín. Cô thấy mấy đường gờ hoa văn trang trí kia không? Không phải bản tái chế đâu. Trông như là một ngôi nhà cũ mà ta hay thấy đâu đó bên châu Âu ấy.” Tess chậm rãi gật đầu. “Em nhắc cô mới thấy đúng là như thế thật.”
Trước khi Irene kịp bàn luận thêm gì thì một người đàn ông bước vào khuôn hình. Đoạn phim này không có âm thanh. Hình người di chuyển trên nền âm thanh câm lặng phi tự nhiên.
Thoạt tiên do góc đặt máy quay mà người đàn ông chỉ có thể được nhìn thấy từ eo trở xuống. Thế rồi ông ta hạ mình ngồi xuống một trong những chiếc ghế màu hồng. Sự thay đổi vị trí khiến cho mặt ông ta lộ rõ.
“Ryland Webb,” Irene thì thào.
“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế này?” Tess hỏi.
Webb ngồi thoải mái vào ghế, kéo nhích quần lên rồi vắt chân chữ ngũ. Mọi thứ toát ra từ tư thế của gã đều gợi lên vẻ thoải mái và quen thuộc. Trước đây gã đã từng có mặt trong căn phòng này.
Gã nhìn vào ai đó đứng bên ngoài camera, mỉm cười rồi bình phẩm gì đấy. Một chốc sau thức uống được đặt vào tay gã từ một người phụ nữ mặc váy đen, áo cánh trắng toát và tạp dề trắng hồ phẳng. Không thể nhìn thấy mặt cô hầu.
Đầu mũi giày bóng loáng của Webb hơi nhịp nhịp. Irene có cảm tưởng như gã đang trông chờ cho việc gì đấy sắp sửa xảy đến. Nàng cảm nhận được sự phấn khích được kìm nén từ gã. Mồ hôi lấp lánh thành một màng mỏng trên chân mày Webb. Trong lúc nàng vẫn đang nhìn thì gã nới lỏng cà vạt và đưa mắt chú mục vào một điểm bên kia căn phòng màu trắng-hồng nằm ngay bên ngoài góc quay.
Điện thoại di động của Irene vang lên làm nàng giật thót đến nỗi nhảy dựng lên cả tấc. Nàng đưa tay bấm nút nhận cuộc gọi nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
“Irene này?” Giọng Luke mang cái hơi hớm ra lệnh đanh thép không thỏa hiệp.
“Có gì không ổn à?” nàng hỏi ngay.
“Hoyt Egan chết rồi.”
“Chết ư?
Đầu cô Tess quay phắt lại, vẻ mặt cảnh giác, hoang mang.
“Ai chết thế?” bà hỏi.
Irene giơ bàn tay lên ra hiệu im lặng để nàng có thể nghe thấy tiếng Luke.
“Anh vừa mới tìm thấy hắn lúc nãy,” Luke bảo. “Có kẻ đã đập mạnh liên tiếp vào đầu hắn bằng một vật nặng, cùn. Giờ cảnh sát đang ở đây. Bọn họ đang đặt giả thuyết là Egan đã làm gián đoạn một vụ trộm đang xảy ra.”
“Trời đất ơi.” Irene sững sờ, cố tỉnh táo trở lại. Nàng nhìn sang cô Tess. “Hoyt Egan, tay phụ tá của Webb. Hắn chết rồi.” Nàng quay sang để tâm vào cuộc gọi. “Chờ chút nào Luke. Ý anh là sao, anh đã tìm thấy hắn à? Anh đang ở đâu thế?”
“Trong sảnh bên ngoài căn hộ của hắn. Cảnh sát đã dựng lại hiện trường phạm tội. Anh gọi vì anh biết mình không thể bỏ đi trong ít nhất là vài tiếng nữa. Tay thanh tra chịu trách nhiệm vụ này đã nói rõ là thế. Ông ta muốn nói chuyện với anh.”
“Tất nhiên rồi. Anh là người đã tìm thấy cái xác mà. Mà việc quái gì anh phải đi đến căn hộ của Egan thế?”
“Cứ gọi đấy là hứng bất tử đi,” Luke đáp cộc lốc. “Nghe này, anh sẽ kể hết chuyện cho em biết khi anh về đến nhà nhé. Còn trong lúc này, anh không muốn em ở nhà nghỉ một mình đâu.”
“Em không đang ở nhà nghỉ,” Irene buột miệng. “Em đang ở nhà cô Tess Carpenter.”
“Em đang làm gì ở đó thế?” anh gay gắt hỏi.
“Lúc này thì cô trò em đang xem vài tập tin máy tính mà Pamela đã để lại cho em tìm thấy.”
“Tập tin gì? Em tìm thấy chúng ở đâu?”
“Cô ấy giấu chúng trong căn phòng ngủ của em ngày xưa tại căn nhà nơi em sống cùng bố mẹ em ở thị trấn này.”
“Em đã đến đó ư?” Luke ngừng lại. “Một mình à?”
“Em sẽ giải thích sau. Phần quan trọng là những gì em tìm thấy kìa. Một số tập tin là mấy đoạn phim ngắn. Bọn em giờ đang xem đây. Phim chiếu cảnh thượng nghị sĩ Webb trong một căn phòng màu trắng-hồng hết sức kỳ quặc. Dường như ông ta không biết mình bị quay lén.”
“Hắn đang làm cái giống gì vậy?”
“Lúc này thì ông ta đang ngồi trên ghế tay cầm ly nước. Nhưng trông có vẻ như ông ta đang chờ ai đó bước vào phòng.”
“Irene, nghe kỹ này,” Luke bảo. “Anh đã gọi cho Phil Carpenter ngay trước khi anh gọi em. Chú ấy đang đi đến nhà nghỉ. Anh sẽ gọi lại báo cho chú ấy biết em đang ở đâu.”
“Để làm gì chứ?”
“Anh muốn chú ấy ở bên cạnh em cho đến khi anh quay lại Dunsley.”
“Em không hiểu.”
Lúc này thì Tess đang quan sát nàng với vẻ mặt hoang mang tột độ.
“Em không nghe thấy anh vừa kể gì à?” Luke hỏi. “Có kẻ đã sát hại Hoyt Egan.”
“Một vụ đột nhập ăn trộm.”
“Đấy chỉ là lời thanh tra cảnh sát mớm thôi. Còn anh thì sẽ không dám liều hy vọng vậy đâu, căn cứ vào giả thuyết của em về cái chết của Pamela Webb.”
Irene khó nhọc nuốt khan. “Em hiểu rồi.” Đúng lúc ấy một bé gái bước vào căn phòng cổ tích hai màu trắng-hồng. Cô bé trông như không quá mười hay mười một tuổi, tóc vàng hoe và duyên dáng.
“Con bé trông như trẻ rải hoa trong đám cưới vậy,” Tess nhẹ nhàng nói.
Cô bé mặc chiếc váy xa tanh trắng dài chấm đất. Một tấm khăn voan bồng bềnh như mây quanh người. Cô bé dừng lại khi còn cách Webb vài bước.
Irene lạnh người. Nàng thấy điện thoại của mình dần trượt khỏi những ngón tay đột nhiên tê cứng nên vội vàng siết chặt tay lại.
“Không phải trẻ rải hoa đâu ạ,” nàng thì thào. “Con bé là cô dâu đấy.”
Tess trắng bệch, “Ôi Chúa ơi. Em nói đúng.”
“Irene?” Giọng Luke vang lên nóng nảy. “Em không sao chứ?”
“Là đoạn phim anh ạ,” nàng đáp. “Có một bé gái mặc đồ cô dâu. Với lại Webb. Em không thể tin nổi. Không. Em có thể tin chứ. Chuyện này kinh khủng quá.”
“Anh phải gọi cho Phil đây. Ngay khi anh liên lạc được với chú ấy, anh sẽ gọi lại em ngay.”
“Được rồi.” Nàng mơ hồ nhận biết Luke đã ngắt máy, nhưng nàng không thể rời mắt khỏi màn hình.
Từ chiếc ghế màu hồng Webb đứng dậy. Cục u cương cứng của hắn rõ mồn một, làm căng cả lớp vải quần hắn mặc. Hắn vươn tay ra, cầm lấy tay cô dâu trẻ con và nói gì đấy, bằng cung cách nhại lại cách hành xử yêu chiều hào hiệp. Cô bé con chẳng đáp lại gì rõ rệt. Irene đoán là cô bé đang trong trạng thái hôn mê nào đó do chấn động tâm lý hoặc do phê thuốc, hoặc cả hai. Webb kéo cô bé về phía cửa. Cô bé bơ phờ lẽo đẽo theo sau, đuôi xống áo cô dâu trắng muốt thu nhỏ khổ sở lết phết trên mặt thảm sau lưng mình.
Đoạn phim tắt phụt. Một giây sau thêm cảnh mới xuất hiện. Dàn cảnh là căn phòng ngủ diêm dúa hai màu trắng-hồng như ổ bánh cưới. Rõ ràng căn cứ vào góc quay có hạn và ánh sáng yếu thì đoạn phim này cũng đã được quay lén. Cô dâu trẻ con đứng im như tượng cạnh chiếc giường, tay nắm chặt bó hoa cưới.
Webb bước vào khung hình. Hắn trần truồng, cơ thể kẻ trung niên của hắn mềm oặt phệ nhão và trông bẩn thỉu tục tĩu khi không có đống quần áo được cắt may chuyên nghiệp ngụy trang giùm. Hắn đưa tay nâng tấm khăn voan cô dâu đang che lấy mặt đứa bé.
“Em không thể xem thêm mấy thứ này được nữa,” Irene kêu lên. Nàng vụt quay người khỏi khung hình trước khi phát ói.
“Cô cũng chịu không thể xem được.” Tess hạ màn hình máy tính xuống.
Điện thoại Irene reo lên.
“Luke hả anh?”
“Phil đang trên đường đến đấy,” Luke bảo. “Chuyện gì đang xảy ra trong đoạn phim đó vậy?”
Irene đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trông vào mặt hồ lan rộng tối tăm. “Em nghĩ chúng ta vừa tìm ra nguyên nhân Pamela bị sát hại rồi.”
Irene này, nếu cậu tìm thấy những tập tin này thì chắc là kế hoạch A đã thất bại. Đây là kế hoạch B. Mà này, nếu mày không phải là Irene, thì tổ cha mày. Phần còn lại của những tập tin này đều đã được mã hóa nghiêm ngặt và sẽ tự động xáo trộn không thể cứu vãn được nếu sử dụng không đúng mật mã.
Irene ạ, nếu đây là cậu, thì cậu biết những từ phép thuật ấy.
Đây là gợi ý này: Cậu là người duy nhất trên hành tinh này ngoài tớ ra biết những từ ấy. Bí mật vĩnh cửu, nhớ chưa nào? “Cô có nghĩ là bạn ấy đang nói thật về chuyện những tập tin sẽ bị hủy nếu em sử dụng mật mã sai không?” Irene hỏi.
Tess lo lắng nghiêng ngó màn hình. “Cô nghĩ còn tùy vào chương trình mã hóa mà bạn ấy dùng. Nhưng Phil có nói rằng ngay cả khi sử dụng hệ thống cực tốt đi nữa thì cũng chẳng thể nào xóa đi mọi dấu vết của các tập tin.”
“Nhưng chắc phải cần một chuyên gia thực thụ mới có thể phục hồi chúng lại được. Còn người bình thường hẳn sẽ không thể cứu vãn được gì hết.” Irene vờn mấy ngón tay trên bàn phím. “Này thì mã này.”
Nàng gõ vào vanilla cam.
“Có vậy thôi hả?” Tess hỏi. “Đấy là mật mã siêu bí mật đó sao?”
“Ôi, bọn em là đám choai choai mà, cô không nhớ à? Khi ấy thì đây dường như là một mật mã bí ẩn vĩ đại lắm rồi.”
Màn hình bỗng trắng trơn. Irene sững người chết lặng.
“Mã sai rồi sao?” Tess lo lắng hỏi.
“Em chẳng thể nghĩ ra được gì khác. Nếu không phải mã này thì em vừa mới hủy đi toàn bộ dữ liệu Pamela chứa trong máy tính này rồi.”
Một danh sách các tập tin xuất hiện. Có bốn tập cả thảy.
Irene bắt đầu thở bình thường trở lại. “Chắc mình nên bắt đầu với tập mang tên Số Một thôi.”
Nàng mở tập tin ra.
“Một đoạn phim ngắn,” Tess thốt lên. Bà rướn người tới trước để trông cho rõ. Pamela xuất hiện trên màn hình. Cô đang ngồi trên sofa trong căn nhà nghỉ mát của gia đình Webb.
“Ôi trời.” Lại thêm một cơn ớn lạnh ma quái len lén lẻn qua người Irene. “Chuyện này rồi sẽ kỳ quặc lắm lắm đây.”
Tess quan sát màn hình, vẻ nôn nao hiển hiện qua nét mặt căng thẳng của bà. “Em nói phải. Nhìn ngày tháng trên đoạn phim kìa. Con bé quay đoạn phim này trước ngày nó mất.”
“Là ngày mà chìa khóa vào căn nhà trong ngõ Cây Thông được làm lại,” Irene nói thêm.
Pamela đang mặc quần tây sẫm màu cùng chiếc áo thun ôm sát để lộ khe ngực. Một tay cô cầm ly rượu. Nụ cười trên môi cô bình thản và kiêu kỳ, nhưng đôi mắt cô lại tăm tối.
“Chào Irene. Lâu ngày không gặp nhỉ. Buồn thay, nếu cậu đang xem đến đây thì có nghĩa tớ đã mất hết dũng khí và quyết định là rốt cuộc tớ không thể giáp mặt cậu được. Rõ ràng cậu đã nhận được bức email thứ hai từ tớ nói cho cậu biết nơi tìm ra chiếc chìa khóa dự phòng để mở vào nhà ông bà già cậu.”
“Em chẳng bao giờ nhận được email đó, vì bạn ấy chẳng bao giờ gửi,” Irene lên tiếng. “Bạn ấy chẳng mất dũng khí gì cả, bạn ấy bị sát hại.”
“Chắc là giờ đây tớ đang ngồi trên một hòn đào ngập nắng xinh đẹp nào đó ở vùng Caribe, đang nốc thứ nước uống người ta dọn ra với mấy chiếc ô be bé lòe loẹt. Xin lỗi cậu nhé. Tớ từng hy vọng mình có gan gặp cậu mà nói ra sự thật. Nhưng mà thôi, tớ chẳng bao giờ giỏi làm trò đúng đắn hay nói thật cả. Tớ giống hạng người tự nuông chiều mình quá mức hơn, như tất cả chúng ta đều biết.”
Trên màn hình, Pamela ngừng lại nhấp một ngụm rượu.
“Bạn ấy đang uống vang, chứ không phải martini,” Irene nhận xét.
Pamela đặt ly vang xuống và tiếp tục nói vào máy quay.
“Tớ đã nghĩ rất nhiều về cậu trong suốt bao nhiêu năm qua, Irene ạ. Chắc là cậu không tin đâu, nhưng cậu là điều gần với tình bạn nhất mà tớ từng có.
Nhưng thôi tớ sẽ cố không quá sướt mướt về chuyện này. Đây là thời khắc thú tội thật lòng. Tớ sẽ nói thẳng vào vấn đề.
Tớ biết cậu chẳng khi nào tin bố cậu lại giết mẹ cậu rồi sau đấy tự sát. Biết sao không? Cậu đã đúng đấy. Cậu muốn biết ai là kẻ phải chịu trách nhiệm không? Là tớ.”
Irene nhìn trân trối vào màn hình. “Bạn ấy đang nói gì thế nhỉ? Chuyện này là không thể. Tối ấy em đang ở cùng Pamela cơ mà. Bạn ấy không đời nào lại bắn bố mẹ em được.”
“Suỵt.” Tess chạm vào tay nàng. “Lắng nghe kìa.”
“Không, tớ không bóp cò, nhưng mà cũng gần như là thế rồi. Bởi vì những gì xảy ra đêm ấy là lỗi của tớ.”
Pamela tỳ người lên một chân và với tay lấy thêm rượu.
“Nhưng trước hết cậu sẽ phải xem đoạn phim tiếp theo. Cũng cảnh cáo trước luôn, phim này dứt khoát không dành cho trẻ em xem đâu nhé.”
Cảnh Pamela ngồi trên sofa chớp tắt. Một căn phòng khách khác hiện ra.
“Tay thiết kế nội thất của cái nơi này hẳn nghề nghiệp trước đấy là thợ trang trí bánh cưới nhỉ,” Tess quan sát.
“Hay là anh ta chuyên trang trí phòng ngủ cho bé gái,” Irene vừa nghiên cứu cảnh phim vừa nói.
Căn phòng là vương quốc mộng mơ mang hai màu trắng-hồng. Màn trướng nhung màu hồng, thảm trắng cùng giường tủ bọc xa tanh hồng tạo nên cảm giác như trong truyện cổ tích. Nhưng toàn bộ nơi này có gì đó lạc nhịp, Irene xác định. Đây sẽ là một trong những câu chuyện cổ tích cũ rích, tối tăm và đáng sợ, nàng nghĩ, chứ không phải là phiên bản hiện đại đã được cắt xén cho phù hợp đạo đức. “Không có búp bê,” nàng nhận xét.
Tess nhìn qua nàng. “Búp bê à?”
“Trông như đây là phòng ngủ của bé gái ngoại trừ một chuyện là không có búp bê hay đồ hàng, hay thú nhồi bông hay sách truyện trẻ con gì. Chẳng có lấy bất cứ cạm bẫy nào mà ta thường thấy trong một căn phòng ngủ trẻ con thực thụ.”
“Như cô nói rồi đấy thôi, tay nào dựng nên nơi này chắc là có làm thêm nghề trang trí bánh cưới.”
Irene nghiên cứu hình ảnh kỹ lưỡng hơn. “Trong phòng này có cái gì đó xưa xưa, cô không nghĩ thế sao?”
“Ý em là sao?”
“Ta hãy quên đi màu sắc chủ đạo của truyện cổ tích. Hãy nhìn tỉ lệ giữa nơi này và các cửa sổ. Em nghĩ là đầu thế kỷ mười chín. Cô thấy mấy đường gờ hoa văn trang trí kia không? Không phải bản tái chế đâu. Trông như là một ngôi nhà cũ mà ta hay thấy đâu đó bên châu Âu ấy.” Tess chậm rãi gật đầu. “Em nhắc cô mới thấy đúng là như thế thật.”
Trước khi Irene kịp bàn luận thêm gì thì một người đàn ông bước vào khuôn hình. Đoạn phim này không có âm thanh. Hình người di chuyển trên nền âm thanh câm lặng phi tự nhiên.
Thoạt tiên do góc đặt máy quay mà người đàn ông chỉ có thể được nhìn thấy từ eo trở xuống. Thế rồi ông ta hạ mình ngồi xuống một trong những chiếc ghế màu hồng. Sự thay đổi vị trí khiến cho mặt ông ta lộ rõ.
“Ryland Webb,” Irene thì thào.
“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế này?” Tess hỏi.
Webb ngồi thoải mái vào ghế, kéo nhích quần lên rồi vắt chân chữ ngũ. Mọi thứ toát ra từ tư thế của gã đều gợi lên vẻ thoải mái và quen thuộc. Trước đây gã đã từng có mặt trong căn phòng này.
Gã nhìn vào ai đó đứng bên ngoài camera, mỉm cười rồi bình phẩm gì đấy. Một chốc sau thức uống được đặt vào tay gã từ một người phụ nữ mặc váy đen, áo cánh trắng toát và tạp dề trắng hồ phẳng. Không thể nhìn thấy mặt cô hầu.
Đầu mũi giày bóng loáng của Webb hơi nhịp nhịp. Irene có cảm tưởng như gã đang trông chờ cho việc gì đấy sắp sửa xảy đến. Nàng cảm nhận được sự phấn khích được kìm nén từ gã. Mồ hôi lấp lánh thành một màng mỏng trên chân mày Webb. Trong lúc nàng vẫn đang nhìn thì gã nới lỏng cà vạt và đưa mắt chú mục vào một điểm bên kia căn phòng màu trắng-hồng nằm ngay bên ngoài góc quay.
Điện thoại di động của Irene vang lên làm nàng giật thót đến nỗi nhảy dựng lên cả tấc. Nàng đưa tay bấm nút nhận cuộc gọi nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
“Irene này?” Giọng Luke mang cái hơi hớm ra lệnh đanh thép không thỏa hiệp.
“Có gì không ổn à?” nàng hỏi ngay.
“Hoyt Egan chết rồi.”
“Chết ư?
Đầu cô Tess quay phắt lại, vẻ mặt cảnh giác, hoang mang.
“Ai chết thế?” bà hỏi.
Irene giơ bàn tay lên ra hiệu im lặng để nàng có thể nghe thấy tiếng Luke.
“Anh vừa mới tìm thấy hắn lúc nãy,” Luke bảo. “Có kẻ đã đập mạnh liên tiếp vào đầu hắn bằng một vật nặng, cùn. Giờ cảnh sát đang ở đây. Bọn họ đang đặt giả thuyết là Egan đã làm gián đoạn một vụ trộm đang xảy ra.”
“Trời đất ơi.” Irene sững sờ, cố tỉnh táo trở lại. Nàng nhìn sang cô Tess. “Hoyt Egan, tay phụ tá của Webb. Hắn chết rồi.” Nàng quay sang để tâm vào cuộc gọi. “Chờ chút nào Luke. Ý anh là sao, anh đã tìm thấy hắn à? Anh đang ở đâu thế?”
“Trong sảnh bên ngoài căn hộ của hắn. Cảnh sát đã dựng lại hiện trường phạm tội. Anh gọi vì anh biết mình không thể bỏ đi trong ít nhất là vài tiếng nữa. Tay thanh tra chịu trách nhiệm vụ này đã nói rõ là thế. Ông ta muốn nói chuyện với anh.”
“Tất nhiên rồi. Anh là người đã tìm thấy cái xác mà. Mà việc quái gì anh phải đi đến căn hộ của Egan thế?”
“Cứ gọi đấy là hứng bất tử đi,” Luke đáp cộc lốc. “Nghe này, anh sẽ kể hết chuyện cho em biết khi anh về đến nhà nhé. Còn trong lúc này, anh không muốn em ở nhà nghỉ một mình đâu.”
“Em không đang ở nhà nghỉ,” Irene buột miệng. “Em đang ở nhà cô Tess Carpenter.”
“Em đang làm gì ở đó thế?” anh gay gắt hỏi.
“Lúc này thì cô trò em đang xem vài tập tin máy tính mà Pamela đã để lại cho em tìm thấy.”
“Tập tin gì? Em tìm thấy chúng ở đâu?”
“Cô ấy giấu chúng trong căn phòng ngủ của em ngày xưa tại căn nhà nơi em sống cùng bố mẹ em ở thị trấn này.”
“Em đã đến đó ư?” Luke ngừng lại. “Một mình à?”
“Em sẽ giải thích sau. Phần quan trọng là những gì em tìm thấy kìa. Một số tập tin là mấy đoạn phim ngắn. Bọn em giờ đang xem đây. Phim chiếu cảnh thượng nghị sĩ Webb trong một căn phòng màu trắng-hồng hết sức kỳ quặc. Dường như ông ta không biết mình bị quay lén.”
“Hắn đang làm cái giống gì vậy?”
“Lúc này thì ông ta đang ngồi trên ghế tay cầm ly nước. Nhưng trông có vẻ như ông ta đang chờ ai đó bước vào phòng.”
“Irene, nghe kỹ này,” Luke bảo. “Anh đã gọi cho Phil Carpenter ngay trước khi anh gọi em. Chú ấy đang đi đến nhà nghỉ. Anh sẽ gọi lại báo cho chú ấy biết em đang ở đâu.”
“Để làm gì chứ?”
“Anh muốn chú ấy ở bên cạnh em cho đến khi anh quay lại Dunsley.”
“Em không hiểu.”
Lúc này thì Tess đang quan sát nàng với vẻ mặt hoang mang tột độ.
“Em không nghe thấy anh vừa kể gì à?” Luke hỏi. “Có kẻ đã sát hại Hoyt Egan.”
“Một vụ đột nhập ăn trộm.”
“Đấy chỉ là lời thanh tra cảnh sát mớm thôi. Còn anh thì sẽ không dám liều hy vọng vậy đâu, căn cứ vào giả thuyết của em về cái chết của Pamela Webb.”
Irene khó nhọc nuốt khan. “Em hiểu rồi.” Đúng lúc ấy một bé gái bước vào căn phòng cổ tích hai màu trắng-hồng. Cô bé trông như không quá mười hay mười một tuổi, tóc vàng hoe và duyên dáng.
“Con bé trông như trẻ rải hoa trong đám cưới vậy,” Tess nhẹ nhàng nói.
Cô bé mặc chiếc váy xa tanh trắng dài chấm đất. Một tấm khăn voan bồng bềnh như mây quanh người. Cô bé dừng lại khi còn cách Webb vài bước.
Irene lạnh người. Nàng thấy điện thoại của mình dần trượt khỏi những ngón tay đột nhiên tê cứng nên vội vàng siết chặt tay lại.
“Không phải trẻ rải hoa đâu ạ,” nàng thì thào. “Con bé là cô dâu đấy.”
Tess trắng bệch, “Ôi Chúa ơi. Em nói đúng.”
“Irene?” Giọng Luke vang lên nóng nảy. “Em không sao chứ?”
“Là đoạn phim anh ạ,” nàng đáp. “Có một bé gái mặc đồ cô dâu. Với lại Webb. Em không thể tin nổi. Không. Em có thể tin chứ. Chuyện này kinh khủng quá.”
“Anh phải gọi cho Phil đây. Ngay khi anh liên lạc được với chú ấy, anh sẽ gọi lại em ngay.”
“Được rồi.” Nàng mơ hồ nhận biết Luke đã ngắt máy, nhưng nàng không thể rời mắt khỏi màn hình.
Từ chiếc ghế màu hồng Webb đứng dậy. Cục u cương cứng của hắn rõ mồn một, làm căng cả lớp vải quần hắn mặc. Hắn vươn tay ra, cầm lấy tay cô dâu trẻ con và nói gì đấy, bằng cung cách nhại lại cách hành xử yêu chiều hào hiệp. Cô bé con chẳng đáp lại gì rõ rệt. Irene đoán là cô bé đang trong trạng thái hôn mê nào đó do chấn động tâm lý hoặc do phê thuốc, hoặc cả hai. Webb kéo cô bé về phía cửa. Cô bé bơ phờ lẽo đẽo theo sau, đuôi xống áo cô dâu trắng muốt thu nhỏ khổ sở lết phết trên mặt thảm sau lưng mình.
Đoạn phim tắt phụt. Một giây sau thêm cảnh mới xuất hiện. Dàn cảnh là căn phòng ngủ diêm dúa hai màu trắng-hồng như ổ bánh cưới. Rõ ràng căn cứ vào góc quay có hạn và ánh sáng yếu thì đoạn phim này cũng đã được quay lén. Cô dâu trẻ con đứng im như tượng cạnh chiếc giường, tay nắm chặt bó hoa cưới.
Webb bước vào khung hình. Hắn trần truồng, cơ thể kẻ trung niên của hắn mềm oặt phệ nhão và trông bẩn thỉu tục tĩu khi không có đống quần áo được cắt may chuyên nghiệp ngụy trang giùm. Hắn đưa tay nâng tấm khăn voan cô dâu đang che lấy mặt đứa bé.
“Em không thể xem thêm mấy thứ này được nữa,” Irene kêu lên. Nàng vụt quay người khỏi khung hình trước khi phát ói.
“Cô cũng chịu không thể xem được.” Tess hạ màn hình máy tính xuống.
Điện thoại Irene reo lên.
“Luke hả anh?”
“Phil đang trên đường đến đấy,” Luke bảo. “Chuyện gì đang xảy ra trong đoạn phim đó vậy?”
Irene đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trông vào mặt hồ lan rộng tối tăm. “Em nghĩ chúng ta vừa tìm ra nguyên nhân Pamela bị sát hại rồi.”
Danh sách chương