“Áo này quá lớn so với áo rước lễ xưng tội.” Tess xem xét chiếc váy gói trong bọc ni lông mà Irene đặt trên bàn nước nhà cô. “Có lẽ đây là áo hóa trang Pamela mặc trong lễ Halloween hay khi diễn kịch tại trường.”
Irene quay đi thôi không nhìn ra cửa sổ và quang cảnh bên ngoài vườn nhà cô Tess nữa. Chỉ có bản năng mới đưa đẩy nàng mang chiếc váy và cuốn băng video đến nhà cô giáo Anh văn ngày xưa của mình. Nàng không biết trông chờ điều gì từ cuốn băng video đó, nhưng có điều nàng biết rõ là nàng không muốn xem băng một mình. Nàng cũng biết là mình không thể chờ cho đến khi Luke quay về từ buổi hẹn gặp với Ken Tanaka. Tess Carpenter là người duy nhất trong thị trấn này nàng thấy an tâm chia sẻ những bí mật có thể sắp bị phơi bày.
Mối liên hệ cô giáo-học trò này cũng sâu sắc lắm. Nhưng không phải chỉ có sự kết nối từ lớp học ngày xưa buộc nàng phải đến đây đâu. Nàng biết rằng, ngày trước, mẹ nàng vẫn luôn coi cô Tess là người bạn đáng tin cậy.
Nàng bước trở vào đứng trước bàn nước.
“Em cũng không biết nữa,” nàng nói chậm rãi. “Thật khó mà nghĩ là Pamela lại quyến luyến với quần áo hóa trang thời con nít.”
Tess cau mày trầm ngâm. “Bạn ấy không đưa nó cho em xem hồi hai em còn là bạn mùa hè năm ấy ư?”
“Không ạ.” Irene săm soi chiếc váy. “Em chưa khi nào thấy nó cả.”
“Nhưng em lại nhận ra cuốn sách?”
“Vâng. Em tặng bạn ấy nhân ngày sinh nhật.” Nàng ngồi thụp xuống trường kỷ bên cạnh cô giáo. “Cảm ơn cô đã cho phép em mang mấy thứ này đến đây.”
“Có gì đâu nào.” Tess rót cà phê cho cả hai. “Cô phải nói là em làm cô tò mò rồi đấy. Chúng ta bắt đầu từ đâu nào?”
“Với cuốn tiểu thuyết kia ạ.” Irene đưa mắt nhìn cuốn sách, lòng rộn lên cảm giác tiếc nuối, buồn bã. “Khi bạn ấy mở quà và nhìn thấy cuốn sách thì đã phá ra cười. Bạn ấy bảo mấy trò lãng mạn không hợp với mình. Sau này bạn ấy nói đã tìm ra công dụng hữu hiệu cho cuốn sách.”
“Là gì thế?”
Irene đặt cuốn tiểu thuyết xuống bàn, lật qua trang nhan đề cùng lời đề tặng, giở đến chương Hai.
Từ chương ấy trở về sau các trang giấy đã được dán chặt vào nhau để tạo thành một khối giấy cứng chắc. Phần trung tâm đã được khoét rỗng để tạo thành cái hốc nho nhỏ mà khi gấp sách lại sẽ được giấu đi. Trong hốc ấy là một vật to bằng móc chìa khóa.
“Một vật chứa đồ tiện lợi để mang ma túy, thuốc lá hay bao cao su phòng hờ đấy ạ,” Irene giải thích. “Pamela bảo rằng mỗi đứa con gái nên có một cuốn thế này.”
Tess nhướng mày. “Em học hỏi nhiều từ bạn ấy quá nhỉ.”
Irene chun mũi. “Em chỉ là một con ngố rừng thôi ạ. Bọn em chẳng có điểm gì chung cả. Em chẳng bao giờ hiểu được tại sao bạn ấy lại muốn chơi với em suốt mùa hè năm ấy.”
Tess nhìn vào vật Irene lôi ra khỏi cuốn sách. “Móc chìa khóa này là gì ấy nhỉ?”
“Không phải móc khóa đâu cô.” Irene kéo laptop lại gần. “Đây là dụng cụ lưu trữ dữ liệu cho máy vi tính.”
“Em biết trong đó có gì không?”
“Không ạ. Nhưng em linh cảm những thứ trong này sẽ rất không hay.”
Irene quay đi thôi không nhìn ra cửa sổ và quang cảnh bên ngoài vườn nhà cô Tess nữa. Chỉ có bản năng mới đưa đẩy nàng mang chiếc váy và cuốn băng video đến nhà cô giáo Anh văn ngày xưa của mình. Nàng không biết trông chờ điều gì từ cuốn băng video đó, nhưng có điều nàng biết rõ là nàng không muốn xem băng một mình. Nàng cũng biết là mình không thể chờ cho đến khi Luke quay về từ buổi hẹn gặp với Ken Tanaka. Tess Carpenter là người duy nhất trong thị trấn này nàng thấy an tâm chia sẻ những bí mật có thể sắp bị phơi bày.
Mối liên hệ cô giáo-học trò này cũng sâu sắc lắm. Nhưng không phải chỉ có sự kết nối từ lớp học ngày xưa buộc nàng phải đến đây đâu. Nàng biết rằng, ngày trước, mẹ nàng vẫn luôn coi cô Tess là người bạn đáng tin cậy.
Nàng bước trở vào đứng trước bàn nước.
“Em cũng không biết nữa,” nàng nói chậm rãi. “Thật khó mà nghĩ là Pamela lại quyến luyến với quần áo hóa trang thời con nít.”
Tess cau mày trầm ngâm. “Bạn ấy không đưa nó cho em xem hồi hai em còn là bạn mùa hè năm ấy ư?”
“Không ạ.” Irene săm soi chiếc váy. “Em chưa khi nào thấy nó cả.”
“Nhưng em lại nhận ra cuốn sách?”
“Vâng. Em tặng bạn ấy nhân ngày sinh nhật.” Nàng ngồi thụp xuống trường kỷ bên cạnh cô giáo. “Cảm ơn cô đã cho phép em mang mấy thứ này đến đây.”
“Có gì đâu nào.” Tess rót cà phê cho cả hai. “Cô phải nói là em làm cô tò mò rồi đấy. Chúng ta bắt đầu từ đâu nào?”
“Với cuốn tiểu thuyết kia ạ.” Irene đưa mắt nhìn cuốn sách, lòng rộn lên cảm giác tiếc nuối, buồn bã. “Khi bạn ấy mở quà và nhìn thấy cuốn sách thì đã phá ra cười. Bạn ấy bảo mấy trò lãng mạn không hợp với mình. Sau này bạn ấy nói đã tìm ra công dụng hữu hiệu cho cuốn sách.”
“Là gì thế?”
Irene đặt cuốn tiểu thuyết xuống bàn, lật qua trang nhan đề cùng lời đề tặng, giở đến chương Hai.
Từ chương ấy trở về sau các trang giấy đã được dán chặt vào nhau để tạo thành một khối giấy cứng chắc. Phần trung tâm đã được khoét rỗng để tạo thành cái hốc nho nhỏ mà khi gấp sách lại sẽ được giấu đi. Trong hốc ấy là một vật to bằng móc chìa khóa.
“Một vật chứa đồ tiện lợi để mang ma túy, thuốc lá hay bao cao su phòng hờ đấy ạ,” Irene giải thích. “Pamela bảo rằng mỗi đứa con gái nên có một cuốn thế này.”
Tess nhướng mày. “Em học hỏi nhiều từ bạn ấy quá nhỉ.”
Irene chun mũi. “Em chỉ là một con ngố rừng thôi ạ. Bọn em chẳng có điểm gì chung cả. Em chẳng bao giờ hiểu được tại sao bạn ấy lại muốn chơi với em suốt mùa hè năm ấy.”
Tess nhìn vào vật Irene lôi ra khỏi cuốn sách. “Móc chìa khóa này là gì ấy nhỉ?”
“Không phải móc khóa đâu cô.” Irene kéo laptop lại gần. “Đây là dụng cụ lưu trữ dữ liệu cho máy vi tính.”
“Em biết trong đó có gì không?”
“Không ạ. Nhưng em linh cảm những thứ trong này sẽ rất không hay.”
Danh sách chương