Sương sớm vẫn còn lửng lơ bao phủ thành phố khi Luke cho chiếc SUV lách vào một chỗ trống phía cuối khu dân cư yên tĩnh. Anh tắt máy, khoanh tay đặt trên vô lăng và quan sát địa hình.
Dọc hai bên con phố nơi Hoyt Egan sinh sống toàn là những khu căn hộ hiện đại, loại căn hộ được thiết kế để thu hút những người độc thân thành đạt và thăng tiến trong giai tầng xã hội. Mỗi tòa nhà đều khoác một mặt tiền hao hao kiểu Ý tráng lệ. Nhưng khi nhìn xuyên qua những chi tiết kiến trúc giả tạo, anh dễ dàng nhận ra những khối hộp vuông vức cơ bản ẩn sau các khung cửa sổ và lối vào chạm trổ.
“Anh chắc địa chỉ này là đúng chứ?” Irene vừa hỏi vừa đẩy cửa mở ra.
“Mới dò ra nó trên Internet sáng nay.”
“Anh chắc là hắn đang có nhà à?”
“Mấy nhân viên trong văn phòng hắn rất nhiệt tình khi anh hỏi về lịch làm việc ngày hôm nay của hắn.”
“Anh đã làm gì? Hứa hẹn sẽ đóng góp lớn cho chiến dịch của Webb à?”
“Chắc cũng có đôi chút ám chỉ như thế,” anh thú nhận.
Luke xuống xe chờ cho Irene bước đến vỉa hè bên mình. Họ cùng nhau bước về phía lối vào khu căn hộ nhà Egan. Bảng hiệu treo trên hai cánh cổng sắt uốn cầu kỳ cho biết khu căn hộ này có tên là Bảo Bối.
Irene dừng lại, hai tay nhét vào túi áo khoác, đưa mắt nhìn hệ thống an ninh nội bộ. “Điều gì khiến anh nghĩ là hắn sẽ chịu gặp chúng ta vậy?”
“Đừng lo, Egan sẽ nhấn nút cho chúng ta vào nhanh đến nỗi đầu óc em quay mòng mòng luôn đấy.”
“Tại sao chứ?”
“Chỉ vì sợ hãi thôi mà. Khi nào cũng có tác dụng cả.”
Gương mặt nàng chuyển thành nụ cười rạng ngời. “Sợ anh đấy. Phải rồi, như thế có lý lắm.”
Luke thấy vui vui. “Đừng hiểu sai ý anh, anh rất quý em đã tin tưởng anh đến thế, nhưng anh không thể lãnh cái công ấy được. Trong trường hợp này, chúng ta đang nói về nỗi sợ phải mang tiếng xẩu. Egan có trách nhiệm phụ tá cho một thượng nghị sĩ đang trên đường tiến cử vào Nhà Trắng. Công việc của hắn phụ thuộc vào việc hắn kiểm soát tổn hại giỏi đến mức nào.”
“Em hiểu rồi. Chúng ta là hiện thân cho những tổn hại tiềm năng.”
“Trúng phóc.” Anh đấm vào nút bấm của hệ thống liên lạc.
Một giọng nam bồn chồn, bị hệ thống âm thanh làm cho rè rè sột soạt, vang lên trả lời chỉ sau một lần bấm chuông.
“Đây là căn hộ 3-0-1,” Hoyt nói. “Dịch vụ giao hàng phải không?”
“Anh có thể gọi thế cũng được,” Luke trả lời. “Luke Danner. Tôi đang đi cùng Irene Stenson. Còn nhớ chúng tôi chứ?” Một khoảnh khắc chết lặng cảm nhận được từ đầu kia hệ thống.
“Mấy người muốn gì?” Hoyt cật vấn, giọng sắc lạnh.
“Muốn nói chuyện với anh,” Luke đáp. “Nếu anh không có thời gian thì...”
Một âm thanh rin rít cất lên cắt ngang lời anh. Irene vặn tay nắm và đẩy cánh cổng mà Egan mới mở khóa.
“Lên trên này đi,” Hoyt quát.
Hệ thống liên lạc tắt ngấm.
Luke theo chân Irene đi qua cổng, bước vào khu sân vườn nho nhỏ lát gạch trang trí một đài phun nước và đôi ba loại cây trồng trong chậu đất nung. Họ băng qua vườn đi qua hai lần cửa kính nặng trịch để vào trong căn sảnh be bé. Ở một bên là cánh cửa mang biển QUẢN LÝ. Cánh cửa đóng im ỉm.
Irene dợm tiến đến thang máy. Luke chộp tay nàng ngăn lại.
“Ta dùng thang bộ đi,” anh bảo.
“Được thôi.” Nàng ném cho anh tia nhìn hiếu kỳ. “Có lý do đặc biệt nào không?”
“Đi như thế thì ta sẽ dễ dàng hình dung ra cách bố trí của nơi này.”
“Sao anh lại muốn hình dung làm gì?”
“Thói quen cũ thôi mà,” anh đáp. “Khi ta đang phải đối phó với những người mà ta biết khá rõ là họ chẳng có lý do gì để yêu thích mình cho lắm, thì có thu thập được bao nhiêu thông tin cũng chẳng thừa.”
“À phải,” nàng nói với vẻ thông thái. “Thông tin tình báo.”
“Anh thì thích dùng từ ‘thông tin’ hơn. Dĩ nhiên đối với dân Thủy quân lục chiến thì đấy là một từ to tát lắm, nhưng giờ đây khi đã rành về nó rồi thì anh lại thích dùng.”
Mặt thảm trải trên tầng ba làm giảm đi tiếng bước chân của họ, nhưng rõ ràng là Hoyt đang quan sát qua mắt cửa vì cánh cửa vào căn hộ 301 đột ngột mở ra ngay khi Luke giơ tay lên định gõ.
“Chuyện này là sao đây?” Hoyt hỏi như ra lệnh, mở cửa cho hai người bước vào căn tiền sảnh nhỏ ốp kính. “Tôi đang dở tay chuẩn bị cho một loạt cuộc họp đấy.”
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi dự tiệc trông đắt tiền cùng quần tây. Đôi giày vừa được đánh sáng bóng. Tuy anh ta chưa đeo cà vạt vào nhưng Luke cũng tin là anh ta đang nói thật về vụ cuộc họp.
“Tụi này sẽ ngắn gọn thôi,” Luke hứa.
“Lối này.” Hoyt hất đầu về phía căn phòng trước của căn hộ.
Chỉ cần liếc qua là thấy Hoyt chẳng gắng sức phối hợp trang trí nội thất căn hộ mình với xu hướng kiểu Ý của khu Bảo Bối. Nói trắng ra, theo như Luke thấy, nơi này chẳng có một kiểu thiết kế đặc trưng nào cả, trừ phi cái kiểu Trợ Lý Nghị Trường Tham Công Tiếc Việc cũng được xem như là một phong cách bài trí.
Luke đếm được bốn đường dây điện thoại bàn. Hoyt còn sử dụng một chiếc điện thoại khác đang giắt trên thắt lưng. Trong một góc phòng là máy fax và góc bên kia là máy photocopy. Hầu hết mặt tường dán đầy các mảnh báo và tạp chí có hình Webb chụp cùng đủ kiểu người quan trọng khác nhau.
Irene bước đến giữa căn phòng khách bừa bộn thì đứng lại, đút hai tay vào túi áo choàng dài.
“Chúng tôi muốn biết anh và Pamela đã cãi nhau vì chuyện gì vào hôm trước ngày chúng tôi tìm thấy xác cô ấy,” nàng bắt đầu.
Hoyt trông như thể Irene vừa tức khắc biến thành sinh vật ngoài hành tinh ngay trước mắt anh ta. “Cô đang nói cái quái gì thế hử?”
“Chúng tôi biết anh đã đến Dunsley thăm cô ấy.” Luke tiến đến bức tường gần nhất ngắm nghía bức ảnh Ryland Webb bước ra khỏi viện bảo tàng. Alexa Douglass mang theo bé gái cỡ chín tuổi đi cùng Webb. Anh liếc ra sau lưng. “Chúng tôi biết hai người đã to tiếng.”
Hoyt cứng người. Luke gần như có thể nhìn ra trong đầu anh ta đang tính toán mọi tình huống, xem xét quyết định cách đối phó với rắc rối không mong đợi này.
“Anh không thể chứng minh được điều ấy,” Hoyt bảo.
“Dunsley là một thị trấn rất bé.” Irene mỉm cười hờ hững. “Anh thực lòng nghĩ rằng anh có thể ghé thăm gia đình danh giá nhất thị trấn giữa ban ngày ban mặt mà không bị ai nhìn thấy sao?”
“Ở đấy chẳng ai biết đến tôi hay xe tôi cả,” Hoyt trả lời như máy. Dường như anh ta chợt nhận ra nói như thế nghe chẳng giống lời một kẻ vô tội gì. “Khỉ thật, lúc đó tôi cũng đâu có cố chui lủi gì. Thôi được, chẳng phải chuyện của mấy người, nhưng đúng là hôm đó tôi có chạy xe lên đó để nói chuyện với Pamela. Hai người cũng chẳng dựng được chuyện gì từ việc này đâu. Tôi bảo đảm là mình chẳng ở đâu gần Dunsley khi cô ấy chết vì quá liều. Khi tôi bỏ về thì cô ấy vẫn còn bình thường.”
“Anh và Pamela đã cãi nhau về chuyện gì?” Irene hỏi.
Quai hàm Hoyt giật giật. “Sao tôi phải nói cho cô biết?”
Luke nhìn Hoyt. “Chuyện là thế này, nếu anh không nói cho chúng tôi biết lý do vì sao anh cãi nhau với Pamela, chúng tôi sẽ tự đi đến kết luận của riêng mình và một số những kết luận ấy sẽ xuất hiện trên tờ báo Irene làm việc. Có thật anh muốn điều đó xảy ra không?”
“Anh đang cố dọa tôi đấy à Danner?” Luke dang tay. “A, dĩ nhiên rồi. Hình như đấy là cách tốt nhất để có được câu trả lời. Anh có ý kiến nào hay ho hơn chăng?”
Irene cau có. “Thôi đủ rồi đó hai người. Anh Hoyt này, làm ơn đi, chuyện này quan trọng đấy. Tôi cần phải biết được anh với Pamela cãi nhau vụ gì.”
“Để làm gì? Để cô có thể gán cái chết của cô ấy cho tôi à? Quên đi.”
Irene trầm ngâm quan sát Hoyt. “Anh có quan hệ tình ái với Pamela, đúng không?” Hoyt ngập ngừng. Một lần nữa Luke có thể thấy anh chàng này tính toán trong đầu.
“Có dạo chúng tôi là một cặp,” anh ta chậm rãi trả lời. “Không dài hơn vài tuần đâu. Mà cũng chẳng bí mật gì. Thế thì sao nào?”
“Pamela là người chấm dứt, phải không nào?” Irene nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng hơn. “Thời còn thiếu nữ, Pamela luôn là người ra tay kết thúc mọi thứ. Tôi không tin về khoản này cô ấy có thay đổi gì.”
Mặt Hoyt đỏ dừ. Có vài giây Luke cứ tưởng anh chàng này sẽ nổ tung ra mất. Nhưng thay vào đó anh ta xẹp đi.
“Tôi nghĩ là mình biết lao đầu vào mối quan hệ ấy cũng chẳng được bao lâu,” Hoyt mệt mỏi nói. “Trời ạ, tôi đã làm việc cho ông Webb gần hai năm rồi còn gì. Tôi đã chứng kiến Pamela hành động. Tôi biết kiểu vận hành lắm chứ. Nhưng cũng giống như bất cứ người đàn ông nào bị cuốn vào quỹ đạo của cô ấy, tôi nghĩ mình phải khác lắm cơ.” Anh ta lắc đầu. “Cô ta như một ngọn đèn. Khi muốn có anh, Pamela sẽ bật lên tỏa sáng cho anh. Khi chán chê, cô ấy tắt phụt. Bỏ mặc anh đứng trong bóng tối mãi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.”
“Pamela chấm dứt quan hệ với anh khi nào?” Irene hỏi.
“Vài ngày trước khi cô ấy bỏ về Dunsley.” Môi Hoyt mím chặt. “Cô ấy chẳng báo trước gì cho tôi biết cả. Tối ấy chúng tôi cùng nhau tham dự một bữa tiệc gây quỹ. Tôi đưa cô ấy về nhà bụng nghĩ rằng hai đứa sẽ lên giường. Cô ấy dừng ngay trước cửa căn hộ mình rồi bảo tôi rằng chuyện chúng tôi vui vẻ lắm nhưng đến đấy là chấm hết. Còn chúc tôi ngủ ngon rồi sập cửa vào mặt tôi. Tôi bàng hoàng đấy, nếu cô muốn biết sự thực.”
“Rồi anh làm gì?” Luke hỏi.
“Bất cứ thằng đàn ông trong tình huống như thế thì còn làm gì nữa chứ? Tôi quay trở lại đây tự rót cho mình một ly scotch đầy. Sáng hôm sau tôi cố gọi cho cô ấy.
Chẳng có ai trả lời từ căn hộ cô ấy trong thành phố này. Rốt cuộc tôi thử gọi đến ngôi nhà bên hồ. Cô ấy trả lời, nhưng lại nói rõ là mình sẽ không đổi ý.”
“Nhưng anh vẫn cứ chạy đến hồ thăm cô ấy đấy thôi,” Irene bảo.
“Công cốc mà thôi.” Hoyt đi đến bên cửa sổ và nhét hai tay vào túi. “Pamela bảo tôi quay về San Francisco đi. Bảo rằng cô ấy có việc phải làm.”
“Việc gì thế?” Irene hỏi.
Hoyt lầm bầm quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chắc là cô ấy đang làm bất cứ chuyện gì mà người ta hay làm khi họ dự định tự sát thôi.”
“Vậy anh nghĩ vụ quá liều là có chủ đích à?” Luke hỏi. “Chứ không phải tình cờ sao?”
Hoyt lắc đầu. “Làm thế quái nào tôi biết được? Tôi đoán vụ này là có chủ đích chủ yếu do tôi không thể tin Pamela lại phạm sai lầm lớn cỡ đó với thuốc an thần và rượu được. Bao nhiêu năm nay cô ấy đã kiểm soát rất tốt thói nghiện ngập con con của mình rồi kia mà. Sao bây giờ lại phạm sai lầm chứ?”
“Anh có nghĩ là có lẽ cô ấy đang chuẩn bị việc tự sát ngày hôm đấy khi anh bỏ về không?” Irene hỏi.
“Tất nhiên là không.” Hoyt cau mày.
“Nếu tôi mà có chút linh cảm nào là cô ấy dự định tự tử thì tôi hẳn đã làm gì đó rồi.” Irene chăm chú quan sát anh ta. “Như là làm gì nào?”
Hoyt bỏ một tay ra khỏi túi mà chùi chùi vào hông. “Trước hết, tôi hẳn sẽ gọi cho bố cô ấy. Ông Webb rồi sẽ liên lạc với bác sĩ của Pamela. Tôi bảo đảm là họ sẽ vạch kế hoạch đưa Pamela vào viện trị liệu tư. Nhưng tôi thề là tôi không hề nhận thấy cô ấy đang trong trạng thái muốn tự sát khi tôi bỏ về. Tôi chỉ nghĩ là cô ấy bắt đầu thấy chán tôi và đang sửa soạn để tiếp tục với ai đó khác. Như tôi đã nói, đấy là kiểu vận hành của cô ấy.”
Hai hàng chân mày rậm đen của Irene nhíu sát vào nhau. “Anh hỏi xem có phải cô ấy đang hẹn hò ai khác không?”
“Có chứ. Cô ấy bảo là không. Bảo là mình chỉ đang nghỉ chơi ít lâu. Có thế thôi. Tôi bỏ đi lái xe quay về đây. Tiếp theo đó thì Webb gọi cho tôi lúc ba giờ sáng, bảo rằng ông ta vừa nhận cuộc gọi từ viên cảnh sát trưởng của Dunsley. Ông ta bảo Pamela đã mất và bảo chúng tôi phải sắp xếp đi nhận xác, tổ chức tang lễ và gặp mặt cảnh sát trưởng McPherson.” Hoyt trừng mắt oán hờn nhìn Irene. “Sau đấy thì tôi chỉ làm việc của mình; tôi tập trung toàn lực vào việc giữ cho cái chết của Pamela chỉ là một vấn đề riêng tư của gia đình mà thôi.”
Luke săm soi bức ảnh Webb và Alexa đang trò chuyện với tổng thống tại một cuộc gây quỹ gần đây. “Ý kiến cho mời hôn thê của Webb đi theo đến Dunsley là của ai thế?”
“Alexa nài nỉ được đi cùng chúng tôi. Cô ta cảm thấy mình phải ở bên thượng nghị sĩ khi ông ấy đương đầu với việc mất đi đứa con duy nhất. Cô ta đã đúng. Tại buổi tang lễ cánh báo chí thích cô ta lắm.” Luke nhướng mày. “Vị hôn thê trung thành, giàu lòng thương cảm của ngài ứng cử viên đang đứng bên an ủi ông trong khi ông đau khổ trước cái chết bi thương của cô con gái lắm tật.”
“Trong chính trị cảm nhận là tất cả, cũng như trong đời thực vậy thôi,” Hoyt nói cộc lốc.
Luke thấy Irene bỗng đứng im phăng phắc.
“Ý anh là Alexa Douglass không thực lòng trung thành hay thông cảm nâng đỡ gì ấy à?” nàng hỏi.
Hoyt có vẻ giật mình. “Trời đất, không phải. Ngược lại thì có. Alexa Douglass không mong gì trên đời hơn là việc Webb chạy đua vào Phòng Bầu Dục. Tôi có cảm tưởng cô ta đã chọn lấy tủ quần áo làm Đệ Nhất Phu Nhân và đang lên kế hoạch cho Emily theo học một trong những học viện thời thượng ở Washington nơi mà các vị tổng thống lẫn các quan chức ngoại giao hay cho con em mình theo học rồi.”
“Emily à?” Irene chộp hỏi ngay.
“Là con gái cô ta,” Hoyt giải thích.
“Alexa là góa phụ.”
Irene liếc nhìn bức hình trên tường. “Alexa trẻ hơn Ryland cả bao nhiêu tuổi ấy chứ “
“Chính xác thì cô ta ba mươi ba tuổi.” Hoyt khẽ khịt mũi. “Nhưng dường như chẳng ai thèm quan tâm đến cái việc cỏn con như là khác biệt hai mươi năm tuổi tác, miễn là vai nữ là người trẻ hơn, phải không nào?”
“Tâm đầu ý hợp lắm không?” Irene hỏi. “Phù hợp chính trị thì có,” Hoyt đáp tỉnh bơ. “Webb cần một bà vợ nếu ông ta muốn tiến vào Nhà Trắng thành công. Thời buổi này các cử tri chắc sẽ không bỏ phiếu cho một tổng thống không lập gia đình, đúng chứ nhỉ?”
“Chưa từng nghĩ đến điều này,” Irene thú thật. “Nhưng vì giờ anh đã đề cập đến, chắc chắn tôi có thể hiểu được việc có vợ có chồng sẽ là một vốn quý vĩ đại cho bất kỳ chính trị gia nào muốn tranh cử tổng thống.”
“Alexa hoàn toàn thích hợp cho ông ấy. Gia đình danh giá, học hành đàng hoàng, không tai tiếng gì. Cô ta thông minh và ăn nói lưu loát. Hơn nữa, chồng cô ta đã để lại một tài sản kếch xù. Với lại...” Hoyt nhỏ giọng dần.
“Với lại gì?” Luke mớm ý.
“Bao nhiêu năm nay cha của Webb cứ mãi đeo bám Ryland buộc ông ta tái hôn để có con trai nối dõi. Chuyện này cũng không hẳn là bí mật gì, rằng trước khi mất đi, Victor Webb muốn có đứa cháu trai tiếp nối tên tuổi và tài sản gia đình. Chỉ là nói cho hai người biết thôi nhé, Alexa đã phải qua một kỳ kiểm tra sức khỏe nghiêm ngặt để bảo đảm rằng cô ta có sức khỏe sinh sản cực tốt trước khi vụ đính ước được công bố. Với lại, có một thỏa thuận tiền hôn nhân xác định rằng cô ta phải nỗ lực tối đa để có thai trong vòng một năm sau khi kết hôn.”
“Áp lực quá nhỉ,” Irene nhận xét. “Tôi thì chẳng ganh tị tẹo nào với Alexa đâu.” Nàng ngừng lời để nhìn qua một trong những bức hình chụp bà Douglass. “Alexa bằng tuổi Pamela. Hai người này có thân nhau không?”
“Mới đầu Pamela đối xử với Alexa như cô ấy vẫn đối xử với những người đàn bà khác của Webb trong mấy năm qua,” Hoyt đáp. “Nghĩa là cô ấy chẳng buồn quan tâm đến Alexa chút nào. Nhưng khi ông Webb thông báo tin đính hôn, Pamela bắt đầu quan tâm đến cô ta cực kỳ, tôi có thể đảm bảo thế.”
“Ý anh là sao?” Irene hỏi.
“Đột nhiên Pamela quyết định rằng mình chẳng ưa gì Alexa. Có tin đồn cô ấy đã đối đầu với Alexa trong phòng vệ sinh nữ tại một buổi gây quỹ mấy tuần trước. Chẳng ai biết hai người họ cãi nhau về chuyện gì, nhưng tóm lại mọi người cho rằng Pamela nói rõ ra cô ấy không muốn Alexa cưới cha mình.”
“Tôi thắc mắc không biết có phải Pamela ghen tị với Alexa hay không,”
Irene phân vân. Nàng chầm chậm đưa bước dọc một bên tường, ngắm nghía các bức ảnh. “Cô ấy sắp phải mất mát rất nhiều. Alexa chắc chắn rồi sẽ tiếm lấy vai trò mà Pamela bao nhiêu năm nay nắm giữ trong đời sống chính trị của cha mình. Một khi đã kết hôn, Alexa sẽ trở thành người phụ trách giao tế của Webb và cũng là tay cố vấn thân cận nhất. Cô ta sẽ giành hết mọi quyền lực và vị thế xã hội mà Pamela trước giờ đang thụ hưởng.” Hoyt đau khổ nhìn Irene. “Ai mà biết Pamela đang nghĩ gì chứ? Tôi thì rõ là chẳng bao giờ hiểu được cô ấy rồi.”
Mười phút sau Luke quay vào trong chiếc SUV ngồi bên cạnh Irene.
“Thế nào?” anh vừa hỏi vừa tra chìa khóa vào ổ điện.
“Em chẳng biết phải nghĩ gì nữa,” nàng đáp. “Nhưng em chợt nghĩ nếu Pamela và Alexa hằn học với nhau như thế thì giờ chúng ta đã có một nghi can vững chắc rồi. Alexa trông có vẻ như một phụ nữ rất tham vọng.”
“Em nghĩ là có khả năng cô ta đã trừ khử Pamela vì tin rằng cô ấy sẽ gây khó dễ cho mình à? Có lẽ thậm chí còn thuyết phục Webb hủy hôn nữa?”
“Đấy là một khả năng,” Irene vừa đáp vừa chăm chú quan sát khu căn hộ nơi Hoyt ở qua kính chắn gió.
Luke cho xe êm ru rời khỏi lề đường. “Nhưng thế thì sao phải đốt rụi căn nhà chứ? Vụ phóng hỏa ấy trông như có kẻ đang cố xóa bỏ bằng chứng ấy.”
“Phải,” Irene đáp. “Trông như thế thật nhỉ? Nhưng cái kiểu tang chứng nào lại cần phải châm lửa đốt cả căn nhà?”
Luke nghiềm ngẫm ít phút. “Là cái loại mà tên sát nhân không thể tìm ra nhưng lại nghi ngờ là nó nằm trong nhà.”
“Một thứ gì đó bé nhỏ, chắc vậy.”
“Hay là thứ gì đó được giấu rất kỹ.”
“Anh biết không,” Irene nhỏ nhẹ, “em không nghĩ mình có thể tin được tay Hoyt Egan này.”
“Anh đồng ý. Hắn ta nói năng quá nhanh nhảu so với một người chẳng muốn nói chuyện với chúng ta tí nào.”
“Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về hắn. Em có thể kiếm thông tin trên Internet.”
Luke bỗng đăm chiêu. “Anh biết một người có khả năng giúp chúng ta tìm kiếm những thông tin sâu xa về Egan còn nhanh hơn anh hoặc em tìm trên Internet rất nhiều.”
“Ai vậy?” nàng hỏi.
“Một cậu anh quen hồi ở Thủy quân lục chiến, Ken Tanaka. Giờ anh ta là thám tử tư rồi. Anh ta chủ yếu làm việc cho các tập đoàn nhưng anh ta sẽ giúp anh thôi.”
Irene suy xét chuyện này một chốc.
“Anh có nhiều bạn từng phải trải qua những gì anh đã trải qua không?”
“Nhiều thì không. Có vài người.”
“Anh có nói chuyện với họ về điều đó không?”
“Không nhiều lắm.”
“Bởi vì họ biết, anh biết, và thế là đủ,” nàng kết luận.
“Đúng vậy.”
Dọc hai bên con phố nơi Hoyt Egan sinh sống toàn là những khu căn hộ hiện đại, loại căn hộ được thiết kế để thu hút những người độc thân thành đạt và thăng tiến trong giai tầng xã hội. Mỗi tòa nhà đều khoác một mặt tiền hao hao kiểu Ý tráng lệ. Nhưng khi nhìn xuyên qua những chi tiết kiến trúc giả tạo, anh dễ dàng nhận ra những khối hộp vuông vức cơ bản ẩn sau các khung cửa sổ và lối vào chạm trổ.
“Anh chắc địa chỉ này là đúng chứ?” Irene vừa hỏi vừa đẩy cửa mở ra.
“Mới dò ra nó trên Internet sáng nay.”
“Anh chắc là hắn đang có nhà à?”
“Mấy nhân viên trong văn phòng hắn rất nhiệt tình khi anh hỏi về lịch làm việc ngày hôm nay của hắn.”
“Anh đã làm gì? Hứa hẹn sẽ đóng góp lớn cho chiến dịch của Webb à?”
“Chắc cũng có đôi chút ám chỉ như thế,” anh thú nhận.
Luke xuống xe chờ cho Irene bước đến vỉa hè bên mình. Họ cùng nhau bước về phía lối vào khu căn hộ nhà Egan. Bảng hiệu treo trên hai cánh cổng sắt uốn cầu kỳ cho biết khu căn hộ này có tên là Bảo Bối.
Irene dừng lại, hai tay nhét vào túi áo khoác, đưa mắt nhìn hệ thống an ninh nội bộ. “Điều gì khiến anh nghĩ là hắn sẽ chịu gặp chúng ta vậy?”
“Đừng lo, Egan sẽ nhấn nút cho chúng ta vào nhanh đến nỗi đầu óc em quay mòng mòng luôn đấy.”
“Tại sao chứ?”
“Chỉ vì sợ hãi thôi mà. Khi nào cũng có tác dụng cả.”
Gương mặt nàng chuyển thành nụ cười rạng ngời. “Sợ anh đấy. Phải rồi, như thế có lý lắm.”
Luke thấy vui vui. “Đừng hiểu sai ý anh, anh rất quý em đã tin tưởng anh đến thế, nhưng anh không thể lãnh cái công ấy được. Trong trường hợp này, chúng ta đang nói về nỗi sợ phải mang tiếng xẩu. Egan có trách nhiệm phụ tá cho một thượng nghị sĩ đang trên đường tiến cử vào Nhà Trắng. Công việc của hắn phụ thuộc vào việc hắn kiểm soát tổn hại giỏi đến mức nào.”
“Em hiểu rồi. Chúng ta là hiện thân cho những tổn hại tiềm năng.”
“Trúng phóc.” Anh đấm vào nút bấm của hệ thống liên lạc.
Một giọng nam bồn chồn, bị hệ thống âm thanh làm cho rè rè sột soạt, vang lên trả lời chỉ sau một lần bấm chuông.
“Đây là căn hộ 3-0-1,” Hoyt nói. “Dịch vụ giao hàng phải không?”
“Anh có thể gọi thế cũng được,” Luke trả lời. “Luke Danner. Tôi đang đi cùng Irene Stenson. Còn nhớ chúng tôi chứ?” Một khoảnh khắc chết lặng cảm nhận được từ đầu kia hệ thống.
“Mấy người muốn gì?” Hoyt cật vấn, giọng sắc lạnh.
“Muốn nói chuyện với anh,” Luke đáp. “Nếu anh không có thời gian thì...”
Một âm thanh rin rít cất lên cắt ngang lời anh. Irene vặn tay nắm và đẩy cánh cổng mà Egan mới mở khóa.
“Lên trên này đi,” Hoyt quát.
Hệ thống liên lạc tắt ngấm.
Luke theo chân Irene đi qua cổng, bước vào khu sân vườn nho nhỏ lát gạch trang trí một đài phun nước và đôi ba loại cây trồng trong chậu đất nung. Họ băng qua vườn đi qua hai lần cửa kính nặng trịch để vào trong căn sảnh be bé. Ở một bên là cánh cửa mang biển QUẢN LÝ. Cánh cửa đóng im ỉm.
Irene dợm tiến đến thang máy. Luke chộp tay nàng ngăn lại.
“Ta dùng thang bộ đi,” anh bảo.
“Được thôi.” Nàng ném cho anh tia nhìn hiếu kỳ. “Có lý do đặc biệt nào không?”
“Đi như thế thì ta sẽ dễ dàng hình dung ra cách bố trí của nơi này.”
“Sao anh lại muốn hình dung làm gì?”
“Thói quen cũ thôi mà,” anh đáp. “Khi ta đang phải đối phó với những người mà ta biết khá rõ là họ chẳng có lý do gì để yêu thích mình cho lắm, thì có thu thập được bao nhiêu thông tin cũng chẳng thừa.”
“À phải,” nàng nói với vẻ thông thái. “Thông tin tình báo.”
“Anh thì thích dùng từ ‘thông tin’ hơn. Dĩ nhiên đối với dân Thủy quân lục chiến thì đấy là một từ to tát lắm, nhưng giờ đây khi đã rành về nó rồi thì anh lại thích dùng.”
Mặt thảm trải trên tầng ba làm giảm đi tiếng bước chân của họ, nhưng rõ ràng là Hoyt đang quan sát qua mắt cửa vì cánh cửa vào căn hộ 301 đột ngột mở ra ngay khi Luke giơ tay lên định gõ.
“Chuyện này là sao đây?” Hoyt hỏi như ra lệnh, mở cửa cho hai người bước vào căn tiền sảnh nhỏ ốp kính. “Tôi đang dở tay chuẩn bị cho một loạt cuộc họp đấy.”
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi dự tiệc trông đắt tiền cùng quần tây. Đôi giày vừa được đánh sáng bóng. Tuy anh ta chưa đeo cà vạt vào nhưng Luke cũng tin là anh ta đang nói thật về vụ cuộc họp.
“Tụi này sẽ ngắn gọn thôi,” Luke hứa.
“Lối này.” Hoyt hất đầu về phía căn phòng trước của căn hộ.
Chỉ cần liếc qua là thấy Hoyt chẳng gắng sức phối hợp trang trí nội thất căn hộ mình với xu hướng kiểu Ý của khu Bảo Bối. Nói trắng ra, theo như Luke thấy, nơi này chẳng có một kiểu thiết kế đặc trưng nào cả, trừ phi cái kiểu Trợ Lý Nghị Trường Tham Công Tiếc Việc cũng được xem như là một phong cách bài trí.
Luke đếm được bốn đường dây điện thoại bàn. Hoyt còn sử dụng một chiếc điện thoại khác đang giắt trên thắt lưng. Trong một góc phòng là máy fax và góc bên kia là máy photocopy. Hầu hết mặt tường dán đầy các mảnh báo và tạp chí có hình Webb chụp cùng đủ kiểu người quan trọng khác nhau.
Irene bước đến giữa căn phòng khách bừa bộn thì đứng lại, đút hai tay vào túi áo choàng dài.
“Chúng tôi muốn biết anh và Pamela đã cãi nhau vì chuyện gì vào hôm trước ngày chúng tôi tìm thấy xác cô ấy,” nàng bắt đầu.
Hoyt trông như thể Irene vừa tức khắc biến thành sinh vật ngoài hành tinh ngay trước mắt anh ta. “Cô đang nói cái quái gì thế hử?”
“Chúng tôi biết anh đã đến Dunsley thăm cô ấy.” Luke tiến đến bức tường gần nhất ngắm nghía bức ảnh Ryland Webb bước ra khỏi viện bảo tàng. Alexa Douglass mang theo bé gái cỡ chín tuổi đi cùng Webb. Anh liếc ra sau lưng. “Chúng tôi biết hai người đã to tiếng.”
Hoyt cứng người. Luke gần như có thể nhìn ra trong đầu anh ta đang tính toán mọi tình huống, xem xét quyết định cách đối phó với rắc rối không mong đợi này.
“Anh không thể chứng minh được điều ấy,” Hoyt bảo.
“Dunsley là một thị trấn rất bé.” Irene mỉm cười hờ hững. “Anh thực lòng nghĩ rằng anh có thể ghé thăm gia đình danh giá nhất thị trấn giữa ban ngày ban mặt mà không bị ai nhìn thấy sao?”
“Ở đấy chẳng ai biết đến tôi hay xe tôi cả,” Hoyt trả lời như máy. Dường như anh ta chợt nhận ra nói như thế nghe chẳng giống lời một kẻ vô tội gì. “Khỉ thật, lúc đó tôi cũng đâu có cố chui lủi gì. Thôi được, chẳng phải chuyện của mấy người, nhưng đúng là hôm đó tôi có chạy xe lên đó để nói chuyện với Pamela. Hai người cũng chẳng dựng được chuyện gì từ việc này đâu. Tôi bảo đảm là mình chẳng ở đâu gần Dunsley khi cô ấy chết vì quá liều. Khi tôi bỏ về thì cô ấy vẫn còn bình thường.”
“Anh và Pamela đã cãi nhau về chuyện gì?” Irene hỏi.
Quai hàm Hoyt giật giật. “Sao tôi phải nói cho cô biết?”
Luke nhìn Hoyt. “Chuyện là thế này, nếu anh không nói cho chúng tôi biết lý do vì sao anh cãi nhau với Pamela, chúng tôi sẽ tự đi đến kết luận của riêng mình và một số những kết luận ấy sẽ xuất hiện trên tờ báo Irene làm việc. Có thật anh muốn điều đó xảy ra không?”
“Anh đang cố dọa tôi đấy à Danner?” Luke dang tay. “A, dĩ nhiên rồi. Hình như đấy là cách tốt nhất để có được câu trả lời. Anh có ý kiến nào hay ho hơn chăng?”
Irene cau có. “Thôi đủ rồi đó hai người. Anh Hoyt này, làm ơn đi, chuyện này quan trọng đấy. Tôi cần phải biết được anh với Pamela cãi nhau vụ gì.”
“Để làm gì? Để cô có thể gán cái chết của cô ấy cho tôi à? Quên đi.”
Irene trầm ngâm quan sát Hoyt. “Anh có quan hệ tình ái với Pamela, đúng không?” Hoyt ngập ngừng. Một lần nữa Luke có thể thấy anh chàng này tính toán trong đầu.
“Có dạo chúng tôi là một cặp,” anh ta chậm rãi trả lời. “Không dài hơn vài tuần đâu. Mà cũng chẳng bí mật gì. Thế thì sao nào?”
“Pamela là người chấm dứt, phải không nào?” Irene nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng hơn. “Thời còn thiếu nữ, Pamela luôn là người ra tay kết thúc mọi thứ. Tôi không tin về khoản này cô ấy có thay đổi gì.”
Mặt Hoyt đỏ dừ. Có vài giây Luke cứ tưởng anh chàng này sẽ nổ tung ra mất. Nhưng thay vào đó anh ta xẹp đi.
“Tôi nghĩ là mình biết lao đầu vào mối quan hệ ấy cũng chẳng được bao lâu,” Hoyt mệt mỏi nói. “Trời ạ, tôi đã làm việc cho ông Webb gần hai năm rồi còn gì. Tôi đã chứng kiến Pamela hành động. Tôi biết kiểu vận hành lắm chứ. Nhưng cũng giống như bất cứ người đàn ông nào bị cuốn vào quỹ đạo của cô ấy, tôi nghĩ mình phải khác lắm cơ.” Anh ta lắc đầu. “Cô ta như một ngọn đèn. Khi muốn có anh, Pamela sẽ bật lên tỏa sáng cho anh. Khi chán chê, cô ấy tắt phụt. Bỏ mặc anh đứng trong bóng tối mãi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.”
“Pamela chấm dứt quan hệ với anh khi nào?” Irene hỏi.
“Vài ngày trước khi cô ấy bỏ về Dunsley.” Môi Hoyt mím chặt. “Cô ấy chẳng báo trước gì cho tôi biết cả. Tối ấy chúng tôi cùng nhau tham dự một bữa tiệc gây quỹ. Tôi đưa cô ấy về nhà bụng nghĩ rằng hai đứa sẽ lên giường. Cô ấy dừng ngay trước cửa căn hộ mình rồi bảo tôi rằng chuyện chúng tôi vui vẻ lắm nhưng đến đấy là chấm hết. Còn chúc tôi ngủ ngon rồi sập cửa vào mặt tôi. Tôi bàng hoàng đấy, nếu cô muốn biết sự thực.”
“Rồi anh làm gì?” Luke hỏi.
“Bất cứ thằng đàn ông trong tình huống như thế thì còn làm gì nữa chứ? Tôi quay trở lại đây tự rót cho mình một ly scotch đầy. Sáng hôm sau tôi cố gọi cho cô ấy.
Chẳng có ai trả lời từ căn hộ cô ấy trong thành phố này. Rốt cuộc tôi thử gọi đến ngôi nhà bên hồ. Cô ấy trả lời, nhưng lại nói rõ là mình sẽ không đổi ý.”
“Nhưng anh vẫn cứ chạy đến hồ thăm cô ấy đấy thôi,” Irene bảo.
“Công cốc mà thôi.” Hoyt đi đến bên cửa sổ và nhét hai tay vào túi. “Pamela bảo tôi quay về San Francisco đi. Bảo rằng cô ấy có việc phải làm.”
“Việc gì thế?” Irene hỏi.
Hoyt lầm bầm quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chắc là cô ấy đang làm bất cứ chuyện gì mà người ta hay làm khi họ dự định tự sát thôi.”
“Vậy anh nghĩ vụ quá liều là có chủ đích à?” Luke hỏi. “Chứ không phải tình cờ sao?”
Hoyt lắc đầu. “Làm thế quái nào tôi biết được? Tôi đoán vụ này là có chủ đích chủ yếu do tôi không thể tin Pamela lại phạm sai lầm lớn cỡ đó với thuốc an thần và rượu được. Bao nhiêu năm nay cô ấy đã kiểm soát rất tốt thói nghiện ngập con con của mình rồi kia mà. Sao bây giờ lại phạm sai lầm chứ?”
“Anh có nghĩ là có lẽ cô ấy đang chuẩn bị việc tự sát ngày hôm đấy khi anh bỏ về không?” Irene hỏi.
“Tất nhiên là không.” Hoyt cau mày.
“Nếu tôi mà có chút linh cảm nào là cô ấy dự định tự tử thì tôi hẳn đã làm gì đó rồi.” Irene chăm chú quan sát anh ta. “Như là làm gì nào?”
Hoyt bỏ một tay ra khỏi túi mà chùi chùi vào hông. “Trước hết, tôi hẳn sẽ gọi cho bố cô ấy. Ông Webb rồi sẽ liên lạc với bác sĩ của Pamela. Tôi bảo đảm là họ sẽ vạch kế hoạch đưa Pamela vào viện trị liệu tư. Nhưng tôi thề là tôi không hề nhận thấy cô ấy đang trong trạng thái muốn tự sát khi tôi bỏ về. Tôi chỉ nghĩ là cô ấy bắt đầu thấy chán tôi và đang sửa soạn để tiếp tục với ai đó khác. Như tôi đã nói, đấy là kiểu vận hành của cô ấy.”
Hai hàng chân mày rậm đen của Irene nhíu sát vào nhau. “Anh hỏi xem có phải cô ấy đang hẹn hò ai khác không?”
“Có chứ. Cô ấy bảo là không. Bảo là mình chỉ đang nghỉ chơi ít lâu. Có thế thôi. Tôi bỏ đi lái xe quay về đây. Tiếp theo đó thì Webb gọi cho tôi lúc ba giờ sáng, bảo rằng ông ta vừa nhận cuộc gọi từ viên cảnh sát trưởng của Dunsley. Ông ta bảo Pamela đã mất và bảo chúng tôi phải sắp xếp đi nhận xác, tổ chức tang lễ và gặp mặt cảnh sát trưởng McPherson.” Hoyt trừng mắt oán hờn nhìn Irene. “Sau đấy thì tôi chỉ làm việc của mình; tôi tập trung toàn lực vào việc giữ cho cái chết của Pamela chỉ là một vấn đề riêng tư của gia đình mà thôi.”
Luke săm soi bức ảnh Webb và Alexa đang trò chuyện với tổng thống tại một cuộc gây quỹ gần đây. “Ý kiến cho mời hôn thê của Webb đi theo đến Dunsley là của ai thế?”
“Alexa nài nỉ được đi cùng chúng tôi. Cô ta cảm thấy mình phải ở bên thượng nghị sĩ khi ông ấy đương đầu với việc mất đi đứa con duy nhất. Cô ta đã đúng. Tại buổi tang lễ cánh báo chí thích cô ta lắm.” Luke nhướng mày. “Vị hôn thê trung thành, giàu lòng thương cảm của ngài ứng cử viên đang đứng bên an ủi ông trong khi ông đau khổ trước cái chết bi thương của cô con gái lắm tật.”
“Trong chính trị cảm nhận là tất cả, cũng như trong đời thực vậy thôi,” Hoyt nói cộc lốc.
Luke thấy Irene bỗng đứng im phăng phắc.
“Ý anh là Alexa Douglass không thực lòng trung thành hay thông cảm nâng đỡ gì ấy à?” nàng hỏi.
Hoyt có vẻ giật mình. “Trời đất, không phải. Ngược lại thì có. Alexa Douglass không mong gì trên đời hơn là việc Webb chạy đua vào Phòng Bầu Dục. Tôi có cảm tưởng cô ta đã chọn lấy tủ quần áo làm Đệ Nhất Phu Nhân và đang lên kế hoạch cho Emily theo học một trong những học viện thời thượng ở Washington nơi mà các vị tổng thống lẫn các quan chức ngoại giao hay cho con em mình theo học rồi.”
“Emily à?” Irene chộp hỏi ngay.
“Là con gái cô ta,” Hoyt giải thích.
“Alexa là góa phụ.”
Irene liếc nhìn bức hình trên tường. “Alexa trẻ hơn Ryland cả bao nhiêu tuổi ấy chứ “
“Chính xác thì cô ta ba mươi ba tuổi.” Hoyt khẽ khịt mũi. “Nhưng dường như chẳng ai thèm quan tâm đến cái việc cỏn con như là khác biệt hai mươi năm tuổi tác, miễn là vai nữ là người trẻ hơn, phải không nào?”
“Tâm đầu ý hợp lắm không?” Irene hỏi. “Phù hợp chính trị thì có,” Hoyt đáp tỉnh bơ. “Webb cần một bà vợ nếu ông ta muốn tiến vào Nhà Trắng thành công. Thời buổi này các cử tri chắc sẽ không bỏ phiếu cho một tổng thống không lập gia đình, đúng chứ nhỉ?”
“Chưa từng nghĩ đến điều này,” Irene thú thật. “Nhưng vì giờ anh đã đề cập đến, chắc chắn tôi có thể hiểu được việc có vợ có chồng sẽ là một vốn quý vĩ đại cho bất kỳ chính trị gia nào muốn tranh cử tổng thống.”
“Alexa hoàn toàn thích hợp cho ông ấy. Gia đình danh giá, học hành đàng hoàng, không tai tiếng gì. Cô ta thông minh và ăn nói lưu loát. Hơn nữa, chồng cô ta đã để lại một tài sản kếch xù. Với lại...” Hoyt nhỏ giọng dần.
“Với lại gì?” Luke mớm ý.
“Bao nhiêu năm nay cha của Webb cứ mãi đeo bám Ryland buộc ông ta tái hôn để có con trai nối dõi. Chuyện này cũng không hẳn là bí mật gì, rằng trước khi mất đi, Victor Webb muốn có đứa cháu trai tiếp nối tên tuổi và tài sản gia đình. Chỉ là nói cho hai người biết thôi nhé, Alexa đã phải qua một kỳ kiểm tra sức khỏe nghiêm ngặt để bảo đảm rằng cô ta có sức khỏe sinh sản cực tốt trước khi vụ đính ước được công bố. Với lại, có một thỏa thuận tiền hôn nhân xác định rằng cô ta phải nỗ lực tối đa để có thai trong vòng một năm sau khi kết hôn.”
“Áp lực quá nhỉ,” Irene nhận xét. “Tôi thì chẳng ganh tị tẹo nào với Alexa đâu.” Nàng ngừng lời để nhìn qua một trong những bức hình chụp bà Douglass. “Alexa bằng tuổi Pamela. Hai người này có thân nhau không?”
“Mới đầu Pamela đối xử với Alexa như cô ấy vẫn đối xử với những người đàn bà khác của Webb trong mấy năm qua,” Hoyt đáp. “Nghĩa là cô ấy chẳng buồn quan tâm đến Alexa chút nào. Nhưng khi ông Webb thông báo tin đính hôn, Pamela bắt đầu quan tâm đến cô ta cực kỳ, tôi có thể đảm bảo thế.”
“Ý anh là sao?” Irene hỏi.
“Đột nhiên Pamela quyết định rằng mình chẳng ưa gì Alexa. Có tin đồn cô ấy đã đối đầu với Alexa trong phòng vệ sinh nữ tại một buổi gây quỹ mấy tuần trước. Chẳng ai biết hai người họ cãi nhau về chuyện gì, nhưng tóm lại mọi người cho rằng Pamela nói rõ ra cô ấy không muốn Alexa cưới cha mình.”
“Tôi thắc mắc không biết có phải Pamela ghen tị với Alexa hay không,”
Irene phân vân. Nàng chầm chậm đưa bước dọc một bên tường, ngắm nghía các bức ảnh. “Cô ấy sắp phải mất mát rất nhiều. Alexa chắc chắn rồi sẽ tiếm lấy vai trò mà Pamela bao nhiêu năm nay nắm giữ trong đời sống chính trị của cha mình. Một khi đã kết hôn, Alexa sẽ trở thành người phụ trách giao tế của Webb và cũng là tay cố vấn thân cận nhất. Cô ta sẽ giành hết mọi quyền lực và vị thế xã hội mà Pamela trước giờ đang thụ hưởng.” Hoyt đau khổ nhìn Irene. “Ai mà biết Pamela đang nghĩ gì chứ? Tôi thì rõ là chẳng bao giờ hiểu được cô ấy rồi.”
Mười phút sau Luke quay vào trong chiếc SUV ngồi bên cạnh Irene.
“Thế nào?” anh vừa hỏi vừa tra chìa khóa vào ổ điện.
“Em chẳng biết phải nghĩ gì nữa,” nàng đáp. “Nhưng em chợt nghĩ nếu Pamela và Alexa hằn học với nhau như thế thì giờ chúng ta đã có một nghi can vững chắc rồi. Alexa trông có vẻ như một phụ nữ rất tham vọng.”
“Em nghĩ là có khả năng cô ta đã trừ khử Pamela vì tin rằng cô ấy sẽ gây khó dễ cho mình à? Có lẽ thậm chí còn thuyết phục Webb hủy hôn nữa?”
“Đấy là một khả năng,” Irene vừa đáp vừa chăm chú quan sát khu căn hộ nơi Hoyt ở qua kính chắn gió.
Luke cho xe êm ru rời khỏi lề đường. “Nhưng thế thì sao phải đốt rụi căn nhà chứ? Vụ phóng hỏa ấy trông như có kẻ đang cố xóa bỏ bằng chứng ấy.”
“Phải,” Irene đáp. “Trông như thế thật nhỉ? Nhưng cái kiểu tang chứng nào lại cần phải châm lửa đốt cả căn nhà?”
Luke nghiềm ngẫm ít phút. “Là cái loại mà tên sát nhân không thể tìm ra nhưng lại nghi ngờ là nó nằm trong nhà.”
“Một thứ gì đó bé nhỏ, chắc vậy.”
“Hay là thứ gì đó được giấu rất kỹ.”
“Anh biết không,” Irene nhỏ nhẹ, “em không nghĩ mình có thể tin được tay Hoyt Egan này.”
“Anh đồng ý. Hắn ta nói năng quá nhanh nhảu so với một người chẳng muốn nói chuyện với chúng ta tí nào.”
“Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về hắn. Em có thể kiếm thông tin trên Internet.”
Luke bỗng đăm chiêu. “Anh biết một người có khả năng giúp chúng ta tìm kiếm những thông tin sâu xa về Egan còn nhanh hơn anh hoặc em tìm trên Internet rất nhiều.”
“Ai vậy?” nàng hỏi.
“Một cậu anh quen hồi ở Thủy quân lục chiến, Ken Tanaka. Giờ anh ta là thám tử tư rồi. Anh ta chủ yếu làm việc cho các tập đoàn nhưng anh ta sẽ giúp anh thôi.”
Irene suy xét chuyện này một chốc.
“Anh có nhiều bạn từng phải trải qua những gì anh đã trải qua không?”
“Nhiều thì không. Có vài người.”
“Anh có nói chuyện với họ về điều đó không?”
“Không nhiều lắm.”
“Bởi vì họ biết, anh biết, và thế là đủ,” nàng kết luận.
“Đúng vậy.”
Danh sách chương