Chặp lâu sau Luke đi theo Irene qua lối cửa vào phòng khách sạn. Anh nhanh nhẹn đảo mắt nhìn quanh xem xét. Hồi tối trước khi đi ra, Irene đã để đèn sáng cả trong phòng ngủ lẫn phòng tắm. Nàng cũng đã cắm cả hai đèn ngủ vào hai ổ cắm điện, mỗi phòng một đèn. Luke thấy nàng tỏ vẻ nhẹ nhõm thật sẽ sàng khi nơi này vẫn còn đèn đóm sáng choang.
“Xét tất cả các mặt thì em thấy tối nay mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đấy chứ,” Irene vừa cất lời vừa buông mình xuống mép giường. “Nhưng em có vài câu muốn hỏi anh đây này.”
Anh quan sát nàng cúi xuống tháo móc đôi giày dây cao gót màu đen quyến rũ. Tình cảnh quá gần gũi này làm đầu anh quay cuồng vì cơn nóng bỏng. Chuyện này thật đúng đắn, anh thầm nghĩ. Cùng nhau quay trở lại đây, nhìn ngắm nàng thay quần áo, tất cả đều mang lại cảm giác thật đúng đắn.
“Câu hỏi gì thế?” Luke vừa hỏi lại vừa cởi bỏ bộ lễ phục.
“Trước hết nhé, giữa Hackett và Katy đang có chuyện gì thế?”
Câu hỏi khiến anh sững lại. “Hackett với Katy ấy à?”
“Có vấn đề gì à?”
“Theo anh biết thì chẳng có gì cả.” Luke đứng trước gương để nới lỏng cà vạt. “Điều gì khiến em nghĩ là có vấn đề giữa hai người họ thế?”
Irene ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt anh trong gương. “Có gì đấy trong cách em trai anh cứ mải nhìn theo cô ấy suốt đêm. Với cả cái cách cô ấy xử sự mỗi khi cậu ta đứng gần. Em cảm nhận được có căng thẳng ở đấy.”
“Chịu thôi. Nhưng anh nghĩ chẳng có gì đáng lo cả. Hai đứa nó biết nhau từ đời thuở nào rồi. Nếu như có vấn đề gì thì chúng sẽ tự giải quyết ổn thỏa thôi.”
“Chắc là anh nói đúng.” Nàng khẽ nghiêng đầu đưa tay gỡ một bên hoa tai láp lánh ra. “Dù sao cũng chẳng phải chuyện của em.”
Luke quay người thong thả tiến về phía nàng. “Em lầm rồi, là chuyện của em đấy.” Irene giật mình. “Sao anh lại nói thế?”
“Giờ em ở bên anh rồi.” Anh vươn tay ra nhẹ nhàng dìu nàng đứng dậy. “Mặc cho em có thích hay không, nhưng khi chúng ta ở cùng nhau, thì em có liên quan đến gia đình anh đấy. Thế là em được phép bàn luận rồi nhé.”
“Anh có chắc không?”
“Chắc mà.”
“À, vậy thì, em nghĩ gia đình anh tử tế lắm.”
“Thế cơ à?” Luke thấy buồn cười. “Từ ngữ nảy đến trong đầu anh phải là ‘phiền phức,’ ‘thích can dự,’ và ‘hay xía vào’ cơ đấy.”
Irene bật cười. “Cái đó cũng có. Chắc là quan hệ gia đình nó thế.”
Anh rà tay ra sau lưng chiếc váy đen bé xíu rồi chầm chậm kéo khóa xuống. “May sao là lúc này chẳng có thành viên gia đình nào đang ở quanh đây. Thế nói cho anh biết đi, lúc nào em cũng mặc đồ màu đen hết ư?”
“Không,” nàng đáp. “Có lúc em chẳng mặc gì cả.”
“Hợp với anh quá.”
Irene cựa mình giữa lần chăn nhàu nát. Cuộc làm tình đã làm nàng nhũn hết cả người, cực kỳ mãn nguyện và tận thâm tâm tĩnh lặng đến kỳ lạ. Nàng biết cảm xúc này sẽ không kéo dài mãi mãi đâu, nhưng trong giây phút này đây chừng đó cũng đã quá đủ.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn ngủ nàng có thể nhìn thấy Luke đang nằm sấp bụng bên cạnh nàng. Mặt anh quay sang bên kia gối. Tấm ga trắng trễ nải đắp qua phần thân dưới của anh. Anh trông thật vừa quyến rũ vừa bí ẩn lại rất nam tính, nằm đây bên cạnh nàng, một sinh vật hừng hực của bóng đêm, kẻ đã hiện thực hóa những niềm mơ tưởng gần gụi xác thịt nhất của nàng.
Irene vuốt ve cơ lưng láng mượt của anh, tận hưởng hơi nóng và sức mạnh từ cơ thể anh truyền sang.
“Anh còn thức không?” nàng thủ thỉ. “Giờ thức rồi này.” Luke lật người nằm ngửa ra và gối hai tay ra sau đầu. “Có chuyện gì thế? Em không ngủ được à?”
“Có thêm vài câu hỏi đây.”
“Em hỏi đi.”
“Em biết là không nên đề cập đến đề tài ấy,” nàng nói, “nhất là trong lúc như thế này. Ai ai cũng khuyên rằng hỏi han về những mối quan hệ trước kia luôn là sai lầm, đặc biệt là khi đang chung chăn gối.” Luke thả một tay ra, cầm lấy những ngón tay nàng đưa lên môi hôn.
“Là về Katy phải không nào?” anh hỏi. “Ừm, em chỉ hơi tò mò tí thôi,” nàng thú nhận. “Tối nay em có thể thấy giữa hai người chỉ có tình bạn. Rõ ràng không có chút oán hờn nào giữa hai người. Thực tế là, cả hai dường như đều quý nhau. Em chịu không thể đừng được, em phải hỏi thôi. Tại sao chuyện giữa hai người lại không đến đầu đến đũa gì cả vậy?”
Trong một khoảnh khắc nàng những tưởng anh sẽ không trả lời. Anh đăm đắm nhìn lên trần nhà như thể đang kiếm tìm nguồn cảm hứng.
“Là lỗi của anh,” rốt cuộc anh cũng đáp. “Sao lại thế?”
“Anh đã kể với em là sau khi xuất ngũ anh có lên kế hoạch cho một chiến lược được vạch ra để giúp anh hòa nhập vào thế giới đời thường.”
Irene gật đầu. “Anh có nói rằng việc kết hôn với Katy là một phần của chiến lược ấy.”
“Anh phải mất chút thời gian, nhưng dần dà anh cũng ngộ ra rằng cô ấy đồng ý cưới anh vì cô ấy quá nhân từ và quá lo lắng cho anh nên không dám từ chối anh.” Câu trả lời của anh làm nàng ngập ngừng. “Anh có chắc thế không?”
Luke thở hắt ra thật mạnh. “Mọi người trong gia đình đều nghĩ đám cưới ấy là một ý tưởng tuyệt vời. Họ đã đặt Katy dưới sức ép cực lớn. Anh nghĩ cô ấy đã bị tạo ấn tượng rằng nếu cô ấy từ chối anh thì chắc anh sẽ nhảy cầu tự tử mất.”
“Và anh đã nhận thức ra điều này trong kỳ nghỉ cuối tuần xui rủi ngoài bờ biển ấy ư?”
“Hẳn vậy.” Anh ngừng lời, trông có vẻ đăm chiêu. “Anh đã lên kế hoạch hết cho kỳ cuối tuần ấy, cũng giống như những gì anh làm với mọi thành phần của chiến lược được hoạch định. Anh đặt chỗ cho một khu phòng trăng mật.”
“Ôi trời.”
“Lẽ ra em phải nhìn thấy căn phòng ấy. Nó trông như một ổ bánh cưới. Toàn là màu xanh lờn lợt với màu trắng xen chút màu vàng kim khắp nơi. Chiếc giường thì hình tròn với mấy thứ ren rua nhảm nhí phủ lên trên. Phòng tắm lát đá cẩm thạch với nội thất khảm vàng.”
“Chúa ơi. Nghe chẳng giống như khu phòng trăng mật ở nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ tí nào.”
Anh phóng một tia nhìn nguy hiểm về phía nàng. “Em có muốn nghe nốt chuyện này hay không đây?”
Irene co chân lên vòng tay bó gối. “Em đang nôn nóng muốn nghe hết đây này. Thế sau đấy thì chuyện gì xảy ra?”
“Anh đi vào phòng tắm cởi hết quần áo ra, tiếp theo là vậy đấy.”
“Rồi sao nữa?” nàng gợi chuyện.
Luke hắng giọng. “Anh nhìn mình trong gương, chợt nhận ra mình quá già so với Katy và thế là anh giác ngộ.”
Irene đưa tay che miệng để ngăn những tiếng khúc khích đang chực thốt ra. “Em nghĩ em hình dung ra được.”
“Em có từng nghe đến chuyện cô dâu trong đêm động phòng vì quá lo lắng nên không thể bước ra khỏi phòng tắm không?”
“Có.”
“Nói cho em biết nhé, nếu người đang trốn trong phòng tắm mà là chú rể thì tình huống ấy chẳng vui vẻ gì lắm đâu. Hoặc trong trường hợp này, thì là hôn phu.” Irene vùi mặt trong hai lòng bàn tay.
“Em đang cười phải không?” Giọng anh nghe thật nhẫn nhục. “Anh biết chuyện này sẽ xảy ra mà.”
“Em không nín được. Xin lỗi nhé. Chắc hẳn chuyện này rất kinh khủng cho hai người bọn anh nhỉ.”
“Này cô nương, cô có trí khôi hài méo mó lắm đấy.”
Nàng ngẩng đầu lên. “Thế rồi anh đã làm cái quái gì vậy?”
“Em nghĩ anh còn làm quái gì nữa chứ? Rốt cuộc anh mở cửa phòng tắm và nói với Katy là chuyện hai đứa anh rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Anh có cảm giác là khi ấy Katy âm thầm nhẹ cả người. Nhưng cô ấy lại nhảy sang kết luận rằng lý do thực sự khiến anh chấm dứt mọi chuyện là vì anh có chút trục trặc về thể chất bắt nguồn từ chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương mà mọi người nghĩ là anh mắc phải.”
“Và thế là cuộc nói chuyện trượt dốc từ đấy?”
“Hẳn là thế.”
“Vậy là anh cứ để người ta nghĩ anh mắc chứng liệt dương à?”
Luke nhướng mày. “Thì người ta đã nghĩ thế rồi, anh chẳng để cái gì cả.”
“Ừ phải nhỉ.”
“Làm sao mà anh chứng minh được mình không có trục trặc gì trong khoản ấy chứ?”
“Em hiểu ý anh rồi.”
“Anh đã bảo với Katy là mình chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ thân thiết với bất cứ người phụ nữ nào. Bảo rằng anh cần không gian cho riêng mình, rằng anh cần có thời gian để hành động đúng đắn, vân vân và vân vân. Cô ấy bảo rằng mình thấu hiểu, và bọn anh đồng ý hủy bỏ mọi chuyện.”
Irene hồi tưởng lại những ấn tượng mình có về Katy tối hôm ấy. “Cô ấy dường như không có vẻ gì oán trách anh cả.”
“Anh đã bảo mà, cô ấy âm thầm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi vụ này.” Luke thở dài. “Lẽ ra anh phải nhận biết sớm hơn rằng cô ấy hành động thế chỉ vì thấy mặc cảm tội lỗi và vì quan tâm lo lắng mà thôi, nhưng lúc ấy anh quá chú tâm ám ảnh với cái chiến lược của mình.”
Irene chăm chú quan sát anh. “Anh cảm nhận thế nào về cô ấy?”
“Katy giống như em gái anh vậy. Thật ra, nghĩ mới thấy, chắc hẳn đấy là rắc rối chủ đạo.” Anh nhún vai. “Nhưng dù sao đi nữa, khi bọn anh về nhà thông báo đã hủy bỏ đính ước, hiển nhiên là có chuyện gì đó không ổn và đấy là lỗi của anh. Thế rồi anh bỏ việc tại xưởng rượu, dọn đến Dunsley rồi bắt đầu công việc quản lý nhà nghỉ. Chuyện tiếp theo anh biết là anh đang phải tránh né những cuộc gọi của bác sĩ Van Dyke.”
“Bà ta là ai thế?”
“Một bác sĩ tâm thần tình cờ cũng là bạn vong niên của gia đình. Bố anh đã vài lần đem anh đến tư vấn trị liệu cùng bà ấy mấy tháng sau cái chết của mẹ anh. Sau kỳ nghỉ cuối tuần thảm hại ấy, Vicki lẫn Bố Già đã gọi điện cho bà ta nhờ tư vấn.”
“Anh không thể trách móc gia đình anh đã vội vã kết luận như vậy,” Irene dịu dàng nói.
“Chắc là không, nhưng riêng cái kết luận này thì cực kỳ khó chịu.”
“Được rồi, em hiểu quan điểm của anh mà.”
Luke chậm chạp mỉm cười, vòng tay qua eo nàng kéo nàng lọt thỏm lên ngực mình. “Tuy nhiên, tin tốt lành là anh có thể đoan chắc một trong những triệu chứng của anh đã tiến triển tốt kể từ vụ đại bại trong khu phòng trăng mật ấy.”
“Em không thể không để ý thấy thế.”
Nàng luồn tay xuống giữa những lần chăn tìm đến phần thân anh cứng nhắc, dài căng thỏa mãn giữa những ngón tay mình. “Nhưng em cho rằng đó không hẳn là loại hiểu nhầm anh có thể thanh minh trong cuộc nói chuyện thân tình với người thân thương đâu nhỉ?”
“Về chuyện này ấy à, tình cờ thì đây là điều cuối cùng trên thế gian này mà anh muốn thảo luận với gia đình mình, với bác sĩ tâm thần hay bất cứ ai khác. Theo như những gì anh hiểu, thì càng ít bàn về đề tài này càng tốt.”
“Hiểu rồi.” Nàng khẽ sượt môi mình qua môi anh. “Thế thì thay vào đấy anh muốn bàn về chuyện gì nào?”
Anh nhẹ nhàng lật nàng ngửa xuống giường và dịu dàng vít hai cổ tay nàng ngược lên đầu. Thật chậm rãi, anh hạ môi anh xuống môi nàng.
“Anh sẽ nghĩ ra đề tài nào đấy,” Luke sẽ sàng.
“Xét tất cả các mặt thì em thấy tối nay mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đấy chứ,” Irene vừa cất lời vừa buông mình xuống mép giường. “Nhưng em có vài câu muốn hỏi anh đây này.”
Anh quan sát nàng cúi xuống tháo móc đôi giày dây cao gót màu đen quyến rũ. Tình cảnh quá gần gũi này làm đầu anh quay cuồng vì cơn nóng bỏng. Chuyện này thật đúng đắn, anh thầm nghĩ. Cùng nhau quay trở lại đây, nhìn ngắm nàng thay quần áo, tất cả đều mang lại cảm giác thật đúng đắn.
“Câu hỏi gì thế?” Luke vừa hỏi lại vừa cởi bỏ bộ lễ phục.
“Trước hết nhé, giữa Hackett và Katy đang có chuyện gì thế?”
Câu hỏi khiến anh sững lại. “Hackett với Katy ấy à?”
“Có vấn đề gì à?”
“Theo anh biết thì chẳng có gì cả.” Luke đứng trước gương để nới lỏng cà vạt. “Điều gì khiến em nghĩ là có vấn đề giữa hai người họ thế?”
Irene ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt anh trong gương. “Có gì đấy trong cách em trai anh cứ mải nhìn theo cô ấy suốt đêm. Với cả cái cách cô ấy xử sự mỗi khi cậu ta đứng gần. Em cảm nhận được có căng thẳng ở đấy.”
“Chịu thôi. Nhưng anh nghĩ chẳng có gì đáng lo cả. Hai đứa nó biết nhau từ đời thuở nào rồi. Nếu như có vấn đề gì thì chúng sẽ tự giải quyết ổn thỏa thôi.”
“Chắc là anh nói đúng.” Nàng khẽ nghiêng đầu đưa tay gỡ một bên hoa tai láp lánh ra. “Dù sao cũng chẳng phải chuyện của em.”
Luke quay người thong thả tiến về phía nàng. “Em lầm rồi, là chuyện của em đấy.” Irene giật mình. “Sao anh lại nói thế?”
“Giờ em ở bên anh rồi.” Anh vươn tay ra nhẹ nhàng dìu nàng đứng dậy. “Mặc cho em có thích hay không, nhưng khi chúng ta ở cùng nhau, thì em có liên quan đến gia đình anh đấy. Thế là em được phép bàn luận rồi nhé.”
“Anh có chắc không?”
“Chắc mà.”
“À, vậy thì, em nghĩ gia đình anh tử tế lắm.”
“Thế cơ à?” Luke thấy buồn cười. “Từ ngữ nảy đến trong đầu anh phải là ‘phiền phức,’ ‘thích can dự,’ và ‘hay xía vào’ cơ đấy.”
Irene bật cười. “Cái đó cũng có. Chắc là quan hệ gia đình nó thế.”
Anh rà tay ra sau lưng chiếc váy đen bé xíu rồi chầm chậm kéo khóa xuống. “May sao là lúc này chẳng có thành viên gia đình nào đang ở quanh đây. Thế nói cho anh biết đi, lúc nào em cũng mặc đồ màu đen hết ư?”
“Không,” nàng đáp. “Có lúc em chẳng mặc gì cả.”
“Hợp với anh quá.”
Irene cựa mình giữa lần chăn nhàu nát. Cuộc làm tình đã làm nàng nhũn hết cả người, cực kỳ mãn nguyện và tận thâm tâm tĩnh lặng đến kỳ lạ. Nàng biết cảm xúc này sẽ không kéo dài mãi mãi đâu, nhưng trong giây phút này đây chừng đó cũng đã quá đủ.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn ngủ nàng có thể nhìn thấy Luke đang nằm sấp bụng bên cạnh nàng. Mặt anh quay sang bên kia gối. Tấm ga trắng trễ nải đắp qua phần thân dưới của anh. Anh trông thật vừa quyến rũ vừa bí ẩn lại rất nam tính, nằm đây bên cạnh nàng, một sinh vật hừng hực của bóng đêm, kẻ đã hiện thực hóa những niềm mơ tưởng gần gụi xác thịt nhất của nàng.
Irene vuốt ve cơ lưng láng mượt của anh, tận hưởng hơi nóng và sức mạnh từ cơ thể anh truyền sang.
“Anh còn thức không?” nàng thủ thỉ. “Giờ thức rồi này.” Luke lật người nằm ngửa ra và gối hai tay ra sau đầu. “Có chuyện gì thế? Em không ngủ được à?”
“Có thêm vài câu hỏi đây.”
“Em hỏi đi.”
“Em biết là không nên đề cập đến đề tài ấy,” nàng nói, “nhất là trong lúc như thế này. Ai ai cũng khuyên rằng hỏi han về những mối quan hệ trước kia luôn là sai lầm, đặc biệt là khi đang chung chăn gối.” Luke thả một tay ra, cầm lấy những ngón tay nàng đưa lên môi hôn.
“Là về Katy phải không nào?” anh hỏi. “Ừm, em chỉ hơi tò mò tí thôi,” nàng thú nhận. “Tối nay em có thể thấy giữa hai người chỉ có tình bạn. Rõ ràng không có chút oán hờn nào giữa hai người. Thực tế là, cả hai dường như đều quý nhau. Em chịu không thể đừng được, em phải hỏi thôi. Tại sao chuyện giữa hai người lại không đến đầu đến đũa gì cả vậy?”
Trong một khoảnh khắc nàng những tưởng anh sẽ không trả lời. Anh đăm đắm nhìn lên trần nhà như thể đang kiếm tìm nguồn cảm hứng.
“Là lỗi của anh,” rốt cuộc anh cũng đáp. “Sao lại thế?”
“Anh đã kể với em là sau khi xuất ngũ anh có lên kế hoạch cho một chiến lược được vạch ra để giúp anh hòa nhập vào thế giới đời thường.”
Irene gật đầu. “Anh có nói rằng việc kết hôn với Katy là một phần của chiến lược ấy.”
“Anh phải mất chút thời gian, nhưng dần dà anh cũng ngộ ra rằng cô ấy đồng ý cưới anh vì cô ấy quá nhân từ và quá lo lắng cho anh nên không dám từ chối anh.” Câu trả lời của anh làm nàng ngập ngừng. “Anh có chắc thế không?”
Luke thở hắt ra thật mạnh. “Mọi người trong gia đình đều nghĩ đám cưới ấy là một ý tưởng tuyệt vời. Họ đã đặt Katy dưới sức ép cực lớn. Anh nghĩ cô ấy đã bị tạo ấn tượng rằng nếu cô ấy từ chối anh thì chắc anh sẽ nhảy cầu tự tử mất.”
“Và anh đã nhận thức ra điều này trong kỳ nghỉ cuối tuần xui rủi ngoài bờ biển ấy ư?”
“Hẳn vậy.” Anh ngừng lời, trông có vẻ đăm chiêu. “Anh đã lên kế hoạch hết cho kỳ cuối tuần ấy, cũng giống như những gì anh làm với mọi thành phần của chiến lược được hoạch định. Anh đặt chỗ cho một khu phòng trăng mật.”
“Ôi trời.”
“Lẽ ra em phải nhìn thấy căn phòng ấy. Nó trông như một ổ bánh cưới. Toàn là màu xanh lờn lợt với màu trắng xen chút màu vàng kim khắp nơi. Chiếc giường thì hình tròn với mấy thứ ren rua nhảm nhí phủ lên trên. Phòng tắm lát đá cẩm thạch với nội thất khảm vàng.”
“Chúa ơi. Nghe chẳng giống như khu phòng trăng mật ở nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ tí nào.”
Anh phóng một tia nhìn nguy hiểm về phía nàng. “Em có muốn nghe nốt chuyện này hay không đây?”
Irene co chân lên vòng tay bó gối. “Em đang nôn nóng muốn nghe hết đây này. Thế sau đấy thì chuyện gì xảy ra?”
“Anh đi vào phòng tắm cởi hết quần áo ra, tiếp theo là vậy đấy.”
“Rồi sao nữa?” nàng gợi chuyện.
Luke hắng giọng. “Anh nhìn mình trong gương, chợt nhận ra mình quá già so với Katy và thế là anh giác ngộ.”
Irene đưa tay che miệng để ngăn những tiếng khúc khích đang chực thốt ra. “Em nghĩ em hình dung ra được.”
“Em có từng nghe đến chuyện cô dâu trong đêm động phòng vì quá lo lắng nên không thể bước ra khỏi phòng tắm không?”
“Có.”
“Nói cho em biết nhé, nếu người đang trốn trong phòng tắm mà là chú rể thì tình huống ấy chẳng vui vẻ gì lắm đâu. Hoặc trong trường hợp này, thì là hôn phu.” Irene vùi mặt trong hai lòng bàn tay.
“Em đang cười phải không?” Giọng anh nghe thật nhẫn nhục. “Anh biết chuyện này sẽ xảy ra mà.”
“Em không nín được. Xin lỗi nhé. Chắc hẳn chuyện này rất kinh khủng cho hai người bọn anh nhỉ.”
“Này cô nương, cô có trí khôi hài méo mó lắm đấy.”
Nàng ngẩng đầu lên. “Thế rồi anh đã làm cái quái gì vậy?”
“Em nghĩ anh còn làm quái gì nữa chứ? Rốt cuộc anh mở cửa phòng tắm và nói với Katy là chuyện hai đứa anh rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Anh có cảm giác là khi ấy Katy âm thầm nhẹ cả người. Nhưng cô ấy lại nhảy sang kết luận rằng lý do thực sự khiến anh chấm dứt mọi chuyện là vì anh có chút trục trặc về thể chất bắt nguồn từ chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương mà mọi người nghĩ là anh mắc phải.”
“Và thế là cuộc nói chuyện trượt dốc từ đấy?”
“Hẳn là thế.”
“Vậy là anh cứ để người ta nghĩ anh mắc chứng liệt dương à?”
Luke nhướng mày. “Thì người ta đã nghĩ thế rồi, anh chẳng để cái gì cả.”
“Ừ phải nhỉ.”
“Làm sao mà anh chứng minh được mình không có trục trặc gì trong khoản ấy chứ?”
“Em hiểu ý anh rồi.”
“Anh đã bảo với Katy là mình chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ thân thiết với bất cứ người phụ nữ nào. Bảo rằng anh cần không gian cho riêng mình, rằng anh cần có thời gian để hành động đúng đắn, vân vân và vân vân. Cô ấy bảo rằng mình thấu hiểu, và bọn anh đồng ý hủy bỏ mọi chuyện.”
Irene hồi tưởng lại những ấn tượng mình có về Katy tối hôm ấy. “Cô ấy dường như không có vẻ gì oán trách anh cả.”
“Anh đã bảo mà, cô ấy âm thầm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi vụ này.” Luke thở dài. “Lẽ ra anh phải nhận biết sớm hơn rằng cô ấy hành động thế chỉ vì thấy mặc cảm tội lỗi và vì quan tâm lo lắng mà thôi, nhưng lúc ấy anh quá chú tâm ám ảnh với cái chiến lược của mình.”
Irene chăm chú quan sát anh. “Anh cảm nhận thế nào về cô ấy?”
“Katy giống như em gái anh vậy. Thật ra, nghĩ mới thấy, chắc hẳn đấy là rắc rối chủ đạo.” Anh nhún vai. “Nhưng dù sao đi nữa, khi bọn anh về nhà thông báo đã hủy bỏ đính ước, hiển nhiên là có chuyện gì đó không ổn và đấy là lỗi của anh. Thế rồi anh bỏ việc tại xưởng rượu, dọn đến Dunsley rồi bắt đầu công việc quản lý nhà nghỉ. Chuyện tiếp theo anh biết là anh đang phải tránh né những cuộc gọi của bác sĩ Van Dyke.”
“Bà ta là ai thế?”
“Một bác sĩ tâm thần tình cờ cũng là bạn vong niên của gia đình. Bố anh đã vài lần đem anh đến tư vấn trị liệu cùng bà ấy mấy tháng sau cái chết của mẹ anh. Sau kỳ nghỉ cuối tuần thảm hại ấy, Vicki lẫn Bố Già đã gọi điện cho bà ta nhờ tư vấn.”
“Anh không thể trách móc gia đình anh đã vội vã kết luận như vậy,” Irene dịu dàng nói.
“Chắc là không, nhưng riêng cái kết luận này thì cực kỳ khó chịu.”
“Được rồi, em hiểu quan điểm của anh mà.”
Luke chậm chạp mỉm cười, vòng tay qua eo nàng kéo nàng lọt thỏm lên ngực mình. “Tuy nhiên, tin tốt lành là anh có thể đoan chắc một trong những triệu chứng của anh đã tiến triển tốt kể từ vụ đại bại trong khu phòng trăng mật ấy.”
“Em không thể không để ý thấy thế.”
Nàng luồn tay xuống giữa những lần chăn tìm đến phần thân anh cứng nhắc, dài căng thỏa mãn giữa những ngón tay mình. “Nhưng em cho rằng đó không hẳn là loại hiểu nhầm anh có thể thanh minh trong cuộc nói chuyện thân tình với người thân thương đâu nhỉ?”
“Về chuyện này ấy à, tình cờ thì đây là điều cuối cùng trên thế gian này mà anh muốn thảo luận với gia đình mình, với bác sĩ tâm thần hay bất cứ ai khác. Theo như những gì anh hiểu, thì càng ít bàn về đề tài này càng tốt.”
“Hiểu rồi.” Nàng khẽ sượt môi mình qua môi anh. “Thế thì thay vào đấy anh muốn bàn về chuyện gì nào?”
Anh nhẹ nhàng lật nàng ngửa xuống giường và dịu dàng vít hai cổ tay nàng ngược lên đầu. Thật chậm rãi, anh hạ môi anh xuống môi nàng.
“Anh sẽ nghĩ ra đề tài nào đấy,” Luke sẽ sàng.
Danh sách chương