Đêm nay, Trầm Sát ngủ rất ngon. Mặc dù sau khi ngủ chung giường với Lâu Thất hắn đều ngủ rất ngon, nhưng đêm nay thì đặc biệt ngon giấc, ngon giấc hơn bất cứ đêm nào trước đó, không biết có phải là vì cuối cùng cũng có người lắng nghe quá khứ của hắn hay không, cuối cùng lần đầu tiên nói nhiều như vậy, hay là vì sau khi nói xong, lúc đi ngủ, nàng lần đầu tiên chủ động quay người lại, nằm vào lòng hắn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói với hắn câu nói đó.
Trầm Sát, ta sẽ không để chàng chết đâu.
Kí ức xa xôi nhất cũng là sâu sắc nhất thuở ban đầu của hắn chính là mẹ hắn bị một lưỡi kiếm đâm vào ngực, gã đàn ông kia rút kiếm ra lại đâm tiếp một kiếm nữa, gương mặt dữ dằn gào lên: "Chết đi, đi chết đi, hắn ta có điểm nào bằng ta, tại sao lại thành thân với hắn ta, ngươi chết đi, chết đi, cả đứa nghiệt chủng của các người nữa, ta cũng sẽ giết nó, cho nó đi chết!"
Khi đó hắn mới năm tuổi.
Hắn biết, nghiệt chủng mà gã đàn ông đó nói chính là hắn, gã đàn ông đó muốn hắn chết.
Sau này hắn được thợ săn nhận nuôi, thực ra cũng chỉ có hai năm, hai năm đó vợ của người thợ săn mỗi khi hắn ăn cơm đều sẽ mắng nhiếc hắn, sao ăn khỏe thế, sao không bội thực chết luôn đi.
Sau đó, người thợ săn lại chết vì hắn, vợ của ông ta đích thân dẫn theo người muốn truy sát hắn tìm tới hắn, bà ta kêu gào thảm thiết, mau giết hắn, giết hắn đi!
Sau này, hắn tới Trầm Vân Sơn, khi đó người hắn gọi là sư phụ vẻ mặt hằn học nhìn hắn nói, nể mặt Vân Nhi, ta chỉ đánh ngươi ba chưởng, nếu như chịu đựng được ba chưởng mà không chết, món nợ này coi như xí xóa, ta sẽ không truy cứu tội trộm cắp của ngươi, ngươi cũng không còn là một thành viên của Trầm Vân Sơn nữa.
Sau đó, ông ta dùng ba chưởng đánh hắn ngã xuống vách đá.
Thập tử nhất sinh, là do mạng hắn chưa tới lúc kết thúc.
Mấy năm sau, hắn phải tranh đoạt mạng sống của mình với diêm vương, có nhiều lần hắn tưởng rằng mình sắp chết rồi, thậm chí khi tuyệt mệnh cổ phát tác lần trước, hắn đều tưởng rằng mình sẽ không thể vượt qua.
Hắn vẫn cho rằng mình sẽ phải chết. Không phải chết khi tuổi cao yên nghỉ tại giường, mà chết oan chết uổng, không phải phát độc thì là bị cổ trùng gặm nhấm cơ thể mà chết, thực ra hắn chỉ là không cam tâm, chứ không phải không thể nào chấp nhận, dù sao mạng của hắn chính là mạng hắn.
Nhưng bây giờ có người tự tin nói với hắn rằng, Trầm Sát, ta sẽ không để chàng chết đâu.
Thời điểm đó, hắn bỗng dưng có cảm giác, có người trân trọng cất giữ tính mạng hắn.
Từ nay tính mạng hắn không còn là của mình hắn nữa, hắn phải sống vì nàng, vì nàng.
Đây là một cảm giác mãn nguyện khó nói lên lời.
Cảm giác này, chết tiệt, thật tuyệt!
Trời còn tờ mờ sáng, đại sảnh của nhà trọ vẫn thắp nến lờ mờ, tiểu nhị nằm bò trên bàn ngủ bị đánh thức, hắn dịu mắt nhìn đội ngũ vô cùng bắt mặt, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn.
"Khách quan, mọi người lên đường sớm vậy sao?"
"Đúng thể, tiểu nhị à, cảm ơn ngươi đã tiếp đãi nhé."
Cô nương duy nhất trong đội ngũ này mỉm cười rạng rỡ cám ơn hắn, trái tim tiểu nhị bất giác nóng bừng. Những tiểu nhị như hắn, ai buồn để ý? Đây là lần đầu tiên có người cám ơn hắn như vậy.
Tiểu nhị mỉm cười đưa họ ra cửa, nhìn thấy nàng mạnh mẽ lên ngựa, hắn trợn tròn mắt. Một cô nương xinh đẹp như vậy cũng biết cưỡi ngựa, đã nói mà, cái cô nương dữ dằn hôm qua còn đòi mua ngựa của nàng ta, đó không phải là gây sự sao? Nghĩ tới đây tiểu nhị liền vỗ đầu mình! Vị cô nương kia đã dặn dò hắn, nếu như những người này rời đi nhất định phải báo cho cô ta biết! Sao hắn lại đột nhiên quên mất chứ.
Chỉ sợ cô nương đó sẽ gây sự ở nhà trọ, tiểu nhị vội vã đi gõ cửa phòng cô ta.
"Chán sống rồi sao?" Cảnh Dao mới sáng sớm đã bị đánh thức, vẻ mặt giận dữ kéo mạnh cửa, lấy kiếm kề lên cổ tiểu nhị.
Tiểu nhị sợ hãi run rẩy: "Là, là, là tiểu nhân..."
"Ta nói này tiểu nhị, ngươi bị điên sao?" Cảnh Dao tối qua một bụng giận dữ, trằn trọc tới nửa đêm không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được thì bị đánh thức, thái độ đương nhiên không dễ chịu được.
"Cảnh cô nương, cô nói rằng khi vị khách của phòng chữ thiên rời đi phải báo ngay cho cô mà?" Tiểu nhị trong lòng lầu bầu, dữ như vậy chả trách vị đó không cần ngươi! Nhìn cô nương bên cạnh hắn mà xem, hòa nhã biết bao!
Lâu Thất phi ngựa trên đường bất giác hắn hơi: "Ai đang nhắc tới bổn cô nương vậy."
Cảnh Dao nghe xong lập tức lo lắng: "Họ sắp đi rồi sao?"
"Cô nương, không phải sắp đi mà là đã đi rồi!"
"Đã đi rồi?" Cảnh Dao nghiến răng, đẩy hắn sang một bên, quay người vào phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc lao đi. Người đó nhất định sẽ tới Băng Nguyên, nàng ta là trốn ra ngoài, chỉ có một mình, đương nhiên phải đi theo hắn. Cho dù không thể đi cùng, nàng ta đi theo cũng được.
Đáng tiếc Cảnh Dao đuổi cả ngày không ngừng nghỉ, tới đít ngựa cũng không nhìn thấy.
Cô ta cũng không thử nghĩ xem, ngựa của Trầm Sát, Lâu Thất, Nguyệt vệ đều là hãn huyết bảo mã thượng đẳng, ngựa của hai mười thị về cũng chỉ thua kém hãn huyết bảo mã, ngựa cô ta mua ở ngoài sao có thể đuổi kịp.
Trầm Sát và mọi người dùng tốc độ hành quân gấp, không biết rằng Cảnh Dao đang đuổi sắp hộc máu, Lâu Thất cũng nhớ ra nhân vật này, nhưng nàng ta cũng lười lãng phí thời gian với cô ta, chạy nhanh hết tốc độ.
Mấy ngày tiếp theo, người đi đường quả nhiên càng ngày càng nhiều, đều là đi về cùng một hướng, mọi người trong lòng biết rõ, lúc này mọi người đều là kẻ địch, là đối thủ cạnh tranh, phòng bị còn chả kịp, thông thường sẽ không có ai đi bắt chuyện hoặc yêu cầu đồng hành với ai cả. Băng Nguyên rộng lớn như vậy, một mình hành động có thể dựa vào vận may, nếu đi cùng thì rất khó nói.
Nhóm người Trầm Sát mặc dù đông nhưng dọc đường không chỉ có nhóm họ là đông như vậy, hơn nữa trên đường họ cũng cố tình thu lại khí thế, khi đông người, Trầm Sát sẽ ngồi trong xe ngựa, vì thế cũng không có ai nhận ra thân phận của hắn. Suy cho cùng, mặc dù hơn một năm nay danh tiếng của Trầm Sát rất vang đội, nhưng rất ít người gặp được hắn không dễ bị nhận ra thân phận.
Lâu Thất thì càng không có ai quen biết, trừ khi gặp phải những người tham gia đại lễ tuyển phi ở Cửu Tiêu Điện.
Chỉ có điều dọc đường họ không hề gặp người quen nào.
Có thể là do người đông, trong nửa tháng tiếp theo, họ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, có mấy kẻ không có mắt, tới Lâu Thất cũng không cần ra tay đã bị đám người Trần Thập tiêu diệt rồi.
Dọc đường có trải qua một ngày mười lăm, nàng dính sát trong lòng Trầm Sát suốt ngày suốt đêm, hắn không hề có chút đau đớn nào, từ rất lâu rồi đây là ngày mười lăm đầu tiên không phải chịu đau đớn.
Khổ sở thì có, càng quấn quýt bên nàng, càng thân mật hơn, bản năng của hắn lại càng ngóc đầu, càng lúc càng khó kiềm chế.
Ngày hôm nay, họ đã đi suốt một tháng.
Lâu Thất bỗng nhớ chiếc máy bay của nàng, nếu như có một chiếc trực thăng, nàng đã tới từ lâu rồi.
Trước đây mặc dù nghĩ rằng có cơ hội sẽ đi đây đi đó, bây giờ nàng đã có cơ hội đi qua một nửa Đông Thanh quốc, nhưng có tác dụng gì chứ, phải vội vã lên đường.
"Ba ngày nữa sẽ vào tới Băng Nguyên." Nguyệt cầm bản đồ lên đưa cho nàng xem. "Mấy ngày nay chủ tử đã nói với ngươi rất nhiều điều về tình hình của Băng Nguyên, tới khi đó ngươi phải chú ý đấy."
Lâu Thất không hiểu: "Tại sao lại chỉ bắt mình ta chú ý?"
Nguyệt nói: "Vì vào tới Băng Nguyên, cũng lại là mười lăm. Còn nữa, không phải ngươi là phúc tinh của chủ tử sao? Còn nói mình siêu cấp vô cùng may mắn, tới khi vào Băng Nguyên người chắc chắn rất đông, có các thế lực, chúng ta cần tìm một nơi vừa có thể qua mặt kẻ thù, vừa có thể có thể tìm ra phương hướng của Băng Bích Hổ và Thạch Tủy Ngàn Năm, nhiệm vụ này giao cho ngươi nhé."
Lâu Thất: "..."
Mẹ ngươi chứ!
Vào tới Băng Nguyên đúng là đông thật, đây lại còn là con đường họ đi, ngoài ra còn vô số đường dẫn vào Băng Nguyên khác, nói chung, chắc chắn là người ở bốn phương tám hướng đều tiến vào Băng Nguyên.
Băng Nguyên, bao la và lạnh hơn Lâu Thất tưởng tượng.
Khi đặt chân tới địa giới của Băng Nguyên, nàng đã mặt một lớp nội y, lại thêm một trung y vải bông, kèm thêm áo khoác gấm dày, lại choàng một chiếc áo choàng da chồn, đi đôi ủng giữ nhiệt làm bằng da dày do nàng cải tiến, lại còn đe một chiếc bịt tai bằng lông do chính tay mình nàng, bao bọc bản thân kín mít như vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, không thể không vận nội công để làm cơ thể ấm lên.
Nếu không có Trầm Sát nhắc nhở, nàng còn không biết nội lực có thể dùng như vậy. Ở hiện đại nàng chỉ mặc một bộ đồ giữ nhiệt chế tạo đặc biệt là xong.
Nhìn tuyết trắng mênh mông, núi xa, bình nguyên, dường như đều chỉ có một màu, nhưng bầu trời thì rất trong xanh, xanh tới trong veo.
"Nhường đường nào."
Phía sau có người lớn tiếng nói, tiếp theo đó là mấy con ngựa phi nhanh lướt qua họ, vó ngựa giơ lên tuyết bắn đầy lên người họ, Lâu Thất bị bắn nhiều nhất.
Nguyệt lập tức nói: "Có cần đuổi theo trút giận cho ngươi không?"
Lâu Thất nói: "Ta là người hẹp hòi như vậy sao? Đâu phải tới mức đó, chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà."
Mọi người lặng lẽ không nói gì.
Ngươi còn không hẹp hòi thù dai, một ngày nọ một gã nọ chỉ nói một câu, cô gái ơi, mặc nhiều vậy đâu nhìn thấy ngực nữa, ngươi đã lấy hết lương khô của người ta vứt vào phân ngựa đó thôi.
Lại có một cô gái, giả vờ ngất xỉu muốn lên xe ngựa của chủ tử, ngươi có cần phải lột hết trung y, vùi xuống cát nói giúp người ta tăng cường thể lực không?
Ngươi gọi vậy là độ lượng.
"Này, các ngươi có thái độ gì vậy? Ta nói cho các ngươi biết..."
"Đi hướng nào?" Trầm Sát xen vào.
"Bên kia." Lâu Thất chỉ đại.
Các thị vệ cạn lời, vã mồ hôi hột.
"Ngươi có thể nghiêm túc một chút không?" Nguyệt không biết phải nói sao với nàng, đã nói là phải dựa vào nàng để tìm ra một hướng may mắn, vừa rồi ngươi còn nói độ lượng không so đo, bây giờ sao lại chỉ về hướng của mấy người đó làm gì? Có dám nói không phải đuổi tới báo thù?
Lâu Thất tỏ ra rất vô tội: "Ta không có ý đó, các người hãy nhìn đám mây bên kia."
Mọi người liền nhìn về hướng nàng chỉ.
Ở phía chân trời rất xa có một đám mây trắng. Hai mươi thị vệ, Nguyệt vệ đại nhân và cả Đế Quân các hạ đều nhìn đám mây trắng đó nghiên cứu rất lâu, cuối cùng Trầm Sát là người đầu tiên hỏi: "Đám mây đó có gì bất thường sao?"
Lẽ nào, đám mây kia có chỉ dẫn gì?
Lẽ nào nơi có Thạch Tủy Ngàn Năm thì mây trên trời cũng đặc biệt hơn?
Mọi người đều bắt đầu mường tượng.
Lúc này Lâu Thất mới chớp mắt nói một câu: "Các người không thấy tạo hình của đám mây trắng đó rất đáng yêu sao? Nhìn xem, một đám mây giống hình con bò sữa! Bò sữa biết là gì không? Chính là bò để vắt sữa! Nhìn xem, đám đó đó, có giống như bóng lưng của Nguyệt vệ đại nhân không?"
"Lâu Thất!"
"Lâu cô nương!"
Ngươi còn nói là ngươi không đùa giỡn.
Trầm Sát, ta sẽ không để chàng chết đâu.
Kí ức xa xôi nhất cũng là sâu sắc nhất thuở ban đầu của hắn chính là mẹ hắn bị một lưỡi kiếm đâm vào ngực, gã đàn ông kia rút kiếm ra lại đâm tiếp một kiếm nữa, gương mặt dữ dằn gào lên: "Chết đi, đi chết đi, hắn ta có điểm nào bằng ta, tại sao lại thành thân với hắn ta, ngươi chết đi, chết đi, cả đứa nghiệt chủng của các người nữa, ta cũng sẽ giết nó, cho nó đi chết!"
Khi đó hắn mới năm tuổi.
Hắn biết, nghiệt chủng mà gã đàn ông đó nói chính là hắn, gã đàn ông đó muốn hắn chết.
Sau này hắn được thợ săn nhận nuôi, thực ra cũng chỉ có hai năm, hai năm đó vợ của người thợ săn mỗi khi hắn ăn cơm đều sẽ mắng nhiếc hắn, sao ăn khỏe thế, sao không bội thực chết luôn đi.
Sau đó, người thợ săn lại chết vì hắn, vợ của ông ta đích thân dẫn theo người muốn truy sát hắn tìm tới hắn, bà ta kêu gào thảm thiết, mau giết hắn, giết hắn đi!
Sau này, hắn tới Trầm Vân Sơn, khi đó người hắn gọi là sư phụ vẻ mặt hằn học nhìn hắn nói, nể mặt Vân Nhi, ta chỉ đánh ngươi ba chưởng, nếu như chịu đựng được ba chưởng mà không chết, món nợ này coi như xí xóa, ta sẽ không truy cứu tội trộm cắp của ngươi, ngươi cũng không còn là một thành viên của Trầm Vân Sơn nữa.
Sau đó, ông ta dùng ba chưởng đánh hắn ngã xuống vách đá.
Thập tử nhất sinh, là do mạng hắn chưa tới lúc kết thúc.
Mấy năm sau, hắn phải tranh đoạt mạng sống của mình với diêm vương, có nhiều lần hắn tưởng rằng mình sắp chết rồi, thậm chí khi tuyệt mệnh cổ phát tác lần trước, hắn đều tưởng rằng mình sẽ không thể vượt qua.
Hắn vẫn cho rằng mình sẽ phải chết. Không phải chết khi tuổi cao yên nghỉ tại giường, mà chết oan chết uổng, không phải phát độc thì là bị cổ trùng gặm nhấm cơ thể mà chết, thực ra hắn chỉ là không cam tâm, chứ không phải không thể nào chấp nhận, dù sao mạng của hắn chính là mạng hắn.
Nhưng bây giờ có người tự tin nói với hắn rằng, Trầm Sát, ta sẽ không để chàng chết đâu.
Thời điểm đó, hắn bỗng dưng có cảm giác, có người trân trọng cất giữ tính mạng hắn.
Từ nay tính mạng hắn không còn là của mình hắn nữa, hắn phải sống vì nàng, vì nàng.
Đây là một cảm giác mãn nguyện khó nói lên lời.
Cảm giác này, chết tiệt, thật tuyệt!
Trời còn tờ mờ sáng, đại sảnh của nhà trọ vẫn thắp nến lờ mờ, tiểu nhị nằm bò trên bàn ngủ bị đánh thức, hắn dịu mắt nhìn đội ngũ vô cùng bắt mặt, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn.
"Khách quan, mọi người lên đường sớm vậy sao?"
"Đúng thể, tiểu nhị à, cảm ơn ngươi đã tiếp đãi nhé."
Cô nương duy nhất trong đội ngũ này mỉm cười rạng rỡ cám ơn hắn, trái tim tiểu nhị bất giác nóng bừng. Những tiểu nhị như hắn, ai buồn để ý? Đây là lần đầu tiên có người cám ơn hắn như vậy.
Tiểu nhị mỉm cười đưa họ ra cửa, nhìn thấy nàng mạnh mẽ lên ngựa, hắn trợn tròn mắt. Một cô nương xinh đẹp như vậy cũng biết cưỡi ngựa, đã nói mà, cái cô nương dữ dằn hôm qua còn đòi mua ngựa của nàng ta, đó không phải là gây sự sao? Nghĩ tới đây tiểu nhị liền vỗ đầu mình! Vị cô nương kia đã dặn dò hắn, nếu như những người này rời đi nhất định phải báo cho cô ta biết! Sao hắn lại đột nhiên quên mất chứ.
Chỉ sợ cô nương đó sẽ gây sự ở nhà trọ, tiểu nhị vội vã đi gõ cửa phòng cô ta.
"Chán sống rồi sao?" Cảnh Dao mới sáng sớm đã bị đánh thức, vẻ mặt giận dữ kéo mạnh cửa, lấy kiếm kề lên cổ tiểu nhị.
Tiểu nhị sợ hãi run rẩy: "Là, là, là tiểu nhân..."
"Ta nói này tiểu nhị, ngươi bị điên sao?" Cảnh Dao tối qua một bụng giận dữ, trằn trọc tới nửa đêm không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được thì bị đánh thức, thái độ đương nhiên không dễ chịu được.
"Cảnh cô nương, cô nói rằng khi vị khách của phòng chữ thiên rời đi phải báo ngay cho cô mà?" Tiểu nhị trong lòng lầu bầu, dữ như vậy chả trách vị đó không cần ngươi! Nhìn cô nương bên cạnh hắn mà xem, hòa nhã biết bao!
Lâu Thất phi ngựa trên đường bất giác hắn hơi: "Ai đang nhắc tới bổn cô nương vậy."
Cảnh Dao nghe xong lập tức lo lắng: "Họ sắp đi rồi sao?"
"Cô nương, không phải sắp đi mà là đã đi rồi!"
"Đã đi rồi?" Cảnh Dao nghiến răng, đẩy hắn sang một bên, quay người vào phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc lao đi. Người đó nhất định sẽ tới Băng Nguyên, nàng ta là trốn ra ngoài, chỉ có một mình, đương nhiên phải đi theo hắn. Cho dù không thể đi cùng, nàng ta đi theo cũng được.
Đáng tiếc Cảnh Dao đuổi cả ngày không ngừng nghỉ, tới đít ngựa cũng không nhìn thấy.
Cô ta cũng không thử nghĩ xem, ngựa của Trầm Sát, Lâu Thất, Nguyệt vệ đều là hãn huyết bảo mã thượng đẳng, ngựa của hai mười thị về cũng chỉ thua kém hãn huyết bảo mã, ngựa cô ta mua ở ngoài sao có thể đuổi kịp.
Trầm Sát và mọi người dùng tốc độ hành quân gấp, không biết rằng Cảnh Dao đang đuổi sắp hộc máu, Lâu Thất cũng nhớ ra nhân vật này, nhưng nàng ta cũng lười lãng phí thời gian với cô ta, chạy nhanh hết tốc độ.
Mấy ngày tiếp theo, người đi đường quả nhiên càng ngày càng nhiều, đều là đi về cùng một hướng, mọi người trong lòng biết rõ, lúc này mọi người đều là kẻ địch, là đối thủ cạnh tranh, phòng bị còn chả kịp, thông thường sẽ không có ai đi bắt chuyện hoặc yêu cầu đồng hành với ai cả. Băng Nguyên rộng lớn như vậy, một mình hành động có thể dựa vào vận may, nếu đi cùng thì rất khó nói.
Nhóm người Trầm Sát mặc dù đông nhưng dọc đường không chỉ có nhóm họ là đông như vậy, hơn nữa trên đường họ cũng cố tình thu lại khí thế, khi đông người, Trầm Sát sẽ ngồi trong xe ngựa, vì thế cũng không có ai nhận ra thân phận của hắn. Suy cho cùng, mặc dù hơn một năm nay danh tiếng của Trầm Sát rất vang đội, nhưng rất ít người gặp được hắn không dễ bị nhận ra thân phận.
Lâu Thất thì càng không có ai quen biết, trừ khi gặp phải những người tham gia đại lễ tuyển phi ở Cửu Tiêu Điện.
Chỉ có điều dọc đường họ không hề gặp người quen nào.
Có thể là do người đông, trong nửa tháng tiếp theo, họ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, có mấy kẻ không có mắt, tới Lâu Thất cũng không cần ra tay đã bị đám người Trần Thập tiêu diệt rồi.
Dọc đường có trải qua một ngày mười lăm, nàng dính sát trong lòng Trầm Sát suốt ngày suốt đêm, hắn không hề có chút đau đớn nào, từ rất lâu rồi đây là ngày mười lăm đầu tiên không phải chịu đau đớn.
Khổ sở thì có, càng quấn quýt bên nàng, càng thân mật hơn, bản năng của hắn lại càng ngóc đầu, càng lúc càng khó kiềm chế.
Ngày hôm nay, họ đã đi suốt một tháng.
Lâu Thất bỗng nhớ chiếc máy bay của nàng, nếu như có một chiếc trực thăng, nàng đã tới từ lâu rồi.
Trước đây mặc dù nghĩ rằng có cơ hội sẽ đi đây đi đó, bây giờ nàng đã có cơ hội đi qua một nửa Đông Thanh quốc, nhưng có tác dụng gì chứ, phải vội vã lên đường.
"Ba ngày nữa sẽ vào tới Băng Nguyên." Nguyệt cầm bản đồ lên đưa cho nàng xem. "Mấy ngày nay chủ tử đã nói với ngươi rất nhiều điều về tình hình của Băng Nguyên, tới khi đó ngươi phải chú ý đấy."
Lâu Thất không hiểu: "Tại sao lại chỉ bắt mình ta chú ý?"
Nguyệt nói: "Vì vào tới Băng Nguyên, cũng lại là mười lăm. Còn nữa, không phải ngươi là phúc tinh của chủ tử sao? Còn nói mình siêu cấp vô cùng may mắn, tới khi vào Băng Nguyên người chắc chắn rất đông, có các thế lực, chúng ta cần tìm một nơi vừa có thể qua mặt kẻ thù, vừa có thể có thể tìm ra phương hướng của Băng Bích Hổ và Thạch Tủy Ngàn Năm, nhiệm vụ này giao cho ngươi nhé."
Lâu Thất: "..."
Mẹ ngươi chứ!
Vào tới Băng Nguyên đúng là đông thật, đây lại còn là con đường họ đi, ngoài ra còn vô số đường dẫn vào Băng Nguyên khác, nói chung, chắc chắn là người ở bốn phương tám hướng đều tiến vào Băng Nguyên.
Băng Nguyên, bao la và lạnh hơn Lâu Thất tưởng tượng.
Khi đặt chân tới địa giới của Băng Nguyên, nàng đã mặt một lớp nội y, lại thêm một trung y vải bông, kèm thêm áo khoác gấm dày, lại choàng một chiếc áo choàng da chồn, đi đôi ủng giữ nhiệt làm bằng da dày do nàng cải tiến, lại còn đe một chiếc bịt tai bằng lông do chính tay mình nàng, bao bọc bản thân kín mít như vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, không thể không vận nội công để làm cơ thể ấm lên.
Nếu không có Trầm Sát nhắc nhở, nàng còn không biết nội lực có thể dùng như vậy. Ở hiện đại nàng chỉ mặc một bộ đồ giữ nhiệt chế tạo đặc biệt là xong.
Nhìn tuyết trắng mênh mông, núi xa, bình nguyên, dường như đều chỉ có một màu, nhưng bầu trời thì rất trong xanh, xanh tới trong veo.
"Nhường đường nào."
Phía sau có người lớn tiếng nói, tiếp theo đó là mấy con ngựa phi nhanh lướt qua họ, vó ngựa giơ lên tuyết bắn đầy lên người họ, Lâu Thất bị bắn nhiều nhất.
Nguyệt lập tức nói: "Có cần đuổi theo trút giận cho ngươi không?"
Lâu Thất nói: "Ta là người hẹp hòi như vậy sao? Đâu phải tới mức đó, chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà."
Mọi người lặng lẽ không nói gì.
Ngươi còn không hẹp hòi thù dai, một ngày nọ một gã nọ chỉ nói một câu, cô gái ơi, mặc nhiều vậy đâu nhìn thấy ngực nữa, ngươi đã lấy hết lương khô của người ta vứt vào phân ngựa đó thôi.
Lại có một cô gái, giả vờ ngất xỉu muốn lên xe ngựa của chủ tử, ngươi có cần phải lột hết trung y, vùi xuống cát nói giúp người ta tăng cường thể lực không?
Ngươi gọi vậy là độ lượng.
"Này, các ngươi có thái độ gì vậy? Ta nói cho các ngươi biết..."
"Đi hướng nào?" Trầm Sát xen vào.
"Bên kia." Lâu Thất chỉ đại.
Các thị vệ cạn lời, vã mồ hôi hột.
"Ngươi có thể nghiêm túc một chút không?" Nguyệt không biết phải nói sao với nàng, đã nói là phải dựa vào nàng để tìm ra một hướng may mắn, vừa rồi ngươi còn nói độ lượng không so đo, bây giờ sao lại chỉ về hướng của mấy người đó làm gì? Có dám nói không phải đuổi tới báo thù?
Lâu Thất tỏ ra rất vô tội: "Ta không có ý đó, các người hãy nhìn đám mây bên kia."
Mọi người liền nhìn về hướng nàng chỉ.
Ở phía chân trời rất xa có một đám mây trắng. Hai mươi thị vệ, Nguyệt vệ đại nhân và cả Đế Quân các hạ đều nhìn đám mây trắng đó nghiên cứu rất lâu, cuối cùng Trầm Sát là người đầu tiên hỏi: "Đám mây đó có gì bất thường sao?"
Lẽ nào, đám mây kia có chỉ dẫn gì?
Lẽ nào nơi có Thạch Tủy Ngàn Năm thì mây trên trời cũng đặc biệt hơn?
Mọi người đều bắt đầu mường tượng.
Lúc này Lâu Thất mới chớp mắt nói một câu: "Các người không thấy tạo hình của đám mây trắng đó rất đáng yêu sao? Nhìn xem, một đám mây giống hình con bò sữa! Bò sữa biết là gì không? Chính là bò để vắt sữa! Nhìn xem, đám đó đó, có giống như bóng lưng của Nguyệt vệ đại nhân không?"
"Lâu Thất!"
"Lâu cô nương!"
Ngươi còn nói là ngươi không đùa giỡn.
Danh sách chương