Lễ vật định thân? Còn là do lão Tĩnh An Hầu tự mình quyết định!
Một câu nói của Tâm Vũ, khiến Cát Lợi kinh ngạc muốn rơi cằm, mà cả Đế Tử Nguyên cũng sửng sốt.
Trên đời này ai mà không biết Đế Tử Nguyên lên hai tuổi, đã được Thái tổ chọn làm chính thê cho Hàn Diệp trong di chỉ, Thái tử phi do ngự mệnh khâm định.
Sao Tĩnh An Hầu có thể chống lại lệnh của Thái tổ, định hôn sự cho Đế Tử Nguyên với Lạc gia? Nếu Tĩnh An Hầu thật sự làm vậy, đừng nói Đế gia, cả Lạc gia cũng có thể bị trị tội khi quân!
Chuyện này không thể nghĩ thông. Sau khi hiểu rõ nguyên nhân bên trong, Cát Lợi khép miệng thu cằm, nghi ngờ nhìn Tâm Vũ đang quỳ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc sâu xa.
Đế Tử Nguyên nhìn Cát Lợi, Cát Lợi vội vàng vẫy lui hạ nhân Lạc phủ ngoài thư phòng, tự mình canh giữ ngoài sân nhỏ của thư phòng, nhưng lỗ tai lại vểnh lên, lắng nghe tiếng nói bên trong.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Đế Tử Nguyên chắp tay sau lưng, nhìn Tâm Vũ "Đứng dậy trả lời."
Thấy liên quan đến hai nhà Đế Lạc, trong giọng nói của Đế Tử Nguyên lộ ra vẻ ngưng trọng và uy nghiêm, trong lòng Tâm Vũ run rẩy đứng lên.
"Tiểu thư, ta và công tử bằng tuổi, trước khi theo Đế Thừa Ân đến Thái sơn, nô tỳ là nha hoàn thân cận của công tử. Nô tỳ nhớ rõ ngày phu nhân sinh hạ tiểu thư, công tử cầm khối ngọc bội này về phủ, tình cờ gặp lão gia và phu nhân, lão gia hỏi nguồn gốc của ngọc bội. Công tử mới nói ngọc bội này là do Tĩnh An Hầu gia ban cho, nói Hầu gia gả nữ nhi cho ngài ấy làm thê tử, đây là tín vật định thân. Lão gia và phu nhân nghe vậy vui mừng, nhưng lại cảm thấy Hầu gia chỉ tùy tiện nói mà thôi, không thể chắc chắn, muốn đợi tiểu thư lớn hơn vài tuổi, mới nhắc tới hôn sự này."
"Công tử tuy nhỏ tuổi, nhưng lại xem lời Hầu gia nói là thật. Ngày ngày ở trong phủ nhắc mãi hi vọng người mau lớn lên, để ngài ấy cưới về làm thê tử. Nhưng không ngờ, lúc tiểu thư được hai tuổi, Thái tổ băng hà, tiểu thư được phong làm Thái tử phi, cả ban hôn cũng được viết vào di chiếu. Sau khi di chiếu của Thái tổ truyền đến Tấn Nam, nô tỳ không còn nghe lão gia và phu nhân nhắc đến hôn sự này nữa, đến cả công tử cũng bị lão gia nghiêm lệnh không được nhắc dù chỉ một chữ. Vài ngày sau khi di chiếu truyền đến, Hầu gia đích thân tới phủ gặp lão gia, nghĩ lại Hầu gia năm đó tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng lại ghi nhớ thành một lời hứa."
"Nô tỳ theo thiếu gia trốn ngoài thư phòng nghe Hầu gia và lão gia nói chuyện, Hầu gia còn chưa kịp nói về chuyện hôn sự, lão gia đã nói năm đó Hầu gia ban tặng ngọc bội là thể hiện yêu thương vãn bối, hôn sự hai nhà chỉ là lời nói đùa, nếu đã không có tam thư lục lễ, cũng không có lời mai mối, là chuyện không thể được. Một câu nói của lão gia đã phủ nhận mối hôn sự này, Hầu gia thở dài, nói Đế gia trong triều cũng thân bất do kỷ, chỉ đành ủy khuất Lạc gia và công tử."
"Đêm đó, lão gia muốn lặng lẽ trả lại khối ngọc bội long phượng này cho Đế gia, nếu không phải công tử liều mạng giữ lại, thì cả tưởng niệm duy nhất cũng không còn. Công tử luôn mang khối ngọc bội này bên mình, cho đến khi, cho đến khi một năm trước Chiêu vương điện hạ về triều, công tử mới cất đi khối ngọc bội này."
Tâm Vũ chậm rãi nói, ánh mắt chua xót mang theo hồi tưởng. Những chuyện quá khứ này đều chôn sâu tại thành Đế Bắc, ngoài thị nữ lớn lên cùng Lạc Minh Tây này thì không còn ai biết nữa.
Đế Tử Nguyên trầm mặc lắng nghe, thở dài một hơi, nàng không nghi ngờ lời của Tâm Vũ. Ngoài khối ngọc bội long phượng này làm chứng, nàng vẫn luôn biết phụ thân nàng thật sự không muốn nàng gả vào hoàng gia. Thâm cung quỷ kế, đế vương bạc tình, nếu không phải trước lúc Thái tổ băng hà ban hôn, e là cả đời này, phụ thân sẽ không cho nàng bước vào đế đô, có lẽ nàng sớm đã tuân thủ hôn ước hai nhà, gả cho Lạc Minh Tây làm thê tử. Chẳng trách Lạc bá mẫu từ nhỏ nhìn thấy nàng, nét mặt luôn có tiếc nuối.
Chỉ đáng tiếc, không thể đoán trước mọi chuyện trên đời, Đế gia sụp đổ chỉ trong một đêm, đến nay đã mười mấy năm trôi qua, nàng không phải là thê tử của Lạc Minh Tây, cũng chưa gả cho Hàn Diệp làm hậu.
Thấy Đế Tử Nguyên im lặng, Tâm Vũ run giọng "Tiểu thư, hôm nay nô tỳ nhắc tới chuyện này, không phải muốn làm khó người, chỉ là công tử chưa bao giờ để tiểu thư biết những chuyện này, thật ra thân thể công tử từ một năm trước đã không thể chống đỡ được nữa, một năm qua ngài ấy luôn lặng lẽ để Lưu viện chính kê đơn, chỉ là muốn thêm chút thời gian san sẻ gánh nặng trong triều với tiểu thư, hiện tại Chiêu vương điện hạ đã về, công tử không còn vướng bận ......" nàng nghẹn ngào "Nếu lần này công tử thật ... thật sự đi ......" nước mắt Tâm Vũ trào ra, quỳ xuống đất khấu đầu "Tiểu thư, công tử vẫn luôn âm thầm chờ đợi bên cạnh người, chưa từng cầu điều gì, cả tâm ý cũng không dám để người biết. Nô tỳ thật sự không đành lòng, nô tỳ chỉ xin người ở cùng công tử khoảng thời gian cuối cùng, đừng để công tử ra đi quá cô đơn."
Tâm Vũ khấu đầu trên nền đất xanh, mới hai ba cái mà trán nàng đỏ bừng, thấy mà giật mình.
Một đôi tay đỡ lấy vai nàng, nàng rưng rưng nước mắt ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Đế Tử Nguyên.
"Đừng khóc nữa, những chuyện này Minh Tây không nói, ngươi cũng nên nói với ta." Đế Tử Nguyên nhẹ giọng đỡ nàng dậy "Bổn vương biết nên làm thế nào, lui xuống nghỉ ngơi đi, để Bình thúc chọn hai thị nữ có năng lực đến giúp ngươi, hiện giờ bên cạnh Minh Tây không thể thiếu người."
Tâm Vũ ngây người gật đầu, không dám nói thêm nữa, hai ba bước liền đi vào thư phòng.
Đế Tử Nguyên bước khỏi sân nhỏ, Cát Lợi vẫn luôn cúi đầu canh giữ ngoài cửa, thấy nàng bước ra, hắn cũng không dám thở mạnh, thay nàng khoác áo choàng.
Đế Tử Nguyên liếc nhìn bầu trời "Đến giờ rồi, trước đến đại điện tảo triều."
"Vâng, Điện hạ." Cát Lợi theo sau Đế Tử Nguyên đáp lại.
Lạc Minh Tây là quốc tướng, việc hắn vắng mặt trên triều đương nhiên sẽ khiến triều thần thắc mắc, Đế Tử Nguyên sớm đã phân phó Thái y viện giữ miệng, chỉ để Lạc phủ dâng tấu chương vào cung cáo bệnh, tịnh dưỡng trong phủ.
Triều thần nhìn Chiêu vương và Nhiếp chính vương đều bình tĩnh hài hòa, dĩ nhiên không đoán được Lạc Minh Tây bệnh nặng nguy kịch. Tảo triều kết thúc trong sóng yên biển lặng, Đế Tử Nguyên hạ triều đi thẳng vào Thượng thư phòng, Hàn Diệp thật sự đang đợi nàng.
Hai người đều không nói gì, một hồi lâu, Hàn Diệp mới mở miệng trước "Đêm qua nàng canh chừng cả đêm, thân thể nàng vốn suy nhược, ta đã bảo Ngự trù hầm canh nhân sâm và cháo kê, nàng ăn một ít làm ấm dạ dày đã."
Đế Tử Nguyên cũng cảm thấy mệt mỏi, gật gật đầu.
Giọng Hàn Diệp chưa dứt, Cát Lợi đã nhanh nhẹn kéo mọi người vào.
Đế Tử Nguyên sau khi ăn, sắc mặt trở nên hồng hào, Hàn Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng an ủi chút ít.
"Đêm qua ta gọi Lưu viện chính vào cung, hắn nói Minh Tây ......"
"Bệnh của huynh ấy từ trong bụng mẹ đã có, năm đó cô tổ mẫu cũng bất lực, chỉ nói không thể hao tổn tâm sức, nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không sẽ chết sớm." Đế Tử Nguyên đặt thìa xuống, xua tay, Cát Lợi nhanh chóng dọn thức ăn xuống.
Nét mặt Đế Tử Nguyên trịnh trọng, Hàn Diệp cũng nghiêm túc nhìn nàng. Hắn biết Tử Nguyên sau khi hạ triều vào thẳng Thượng thư phòng, thay vì về Lạc phủ chăm sóc cho Lạc Minh Tây, nhất định có chuyện muốn nói, hoặc là ...... nàng đã quyết định rồi.
"Ta luôn biết thân thể huynh ấy không tốt, nhưng những năm qua, Đế gia chỉ còn lại mình ta, Đế gia không thể thiếu huynh ấy. Huynh ấy giống như huynh trưởng của ta, có huynh ấy, ta cảm thấy giống như có được chỗ dựa."
"Năm đó, huynh ấy mạo hiểm có thể bị chém đầu để Đế Thừa Ân thay ta đến Thái sơn, mười năm qua, huynh ấy cũng đã triệu tập cựu thần của Đế gia, tuyển chọn nhân tài, huynh ấy đứng sau lưng ta, làm mọi việc mà ta không thể làm, để ta không chút lo lắng lần nữa trở về đế đô. Chàng mất tích ba năm, ta nắm quyền nhiếp chính, loạn trong giặc ngoài, nếu không có huynh ấy hao tổn tâm sức giúp ta, triều đình chưa hẳn đã yên ổn, nói chi đến uy hiếp hai nước."
"Nếu không có Lạc Minh Tây, sẽ không có Nhậm An Lạc năm đó, không có huynh ấy, cũng không có Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên hiện tai. Lạc gia và Minh Tây đối với Đế gia và ta, đều ân trọng như núi." Đế Tử Nguyên từ từ nhớ lại, lưng ngồi thẳng, hai tay trong tay áo từ từ nắm lại.
Cho đến hôm nay, khi nàng thấy khối ngọc bội long phượng đó mới biết, đời này của nàng, yêu nhất là Hàn Diệp, nhưng phụ nhất lại là Lạc Minh Tây dùng một đời ở bên cạnh nàng, đến lúc cận kề cái chết cũng chưa từng lên tiếng.
"Ba năm đó, ta cứ nghĩ chàng đã tử trận tại Tây Bắc, ngày đêm vùi mình vào chính sự, lại không nhận ra thân thể huynh ấy sớm đã suy kiệt." giọng Đế Tử Nguyên nặng nề tiếc nuối "Nếu không phải lần này huynh ấy đột ngột ngất đi, ta thậm chí ......" không bao giờ biết tâm ý của huynh ấy.
Đế Tử Nguyên thu giọng, thở ra một hơi dài, ánh mắt lộ ra một tia yếu đuối. Nàng chỉ thể hiện cảm xúc thật của mình trước mặt Hàn Diệp. Lạc Minh Tây là huynh trưởng thân thiết, quan trọng nhất của nàng, nếu huynh ấy vì nàng mà chết sớm, cả đời này của nàng, sao có thể bình thản mà gả cho Hàn Diệp, sao có thể không cảm thấy tội lỗi khi giẫm lên sự hi sinh của Lạc gia bước lên ngôi vị thiên hạ.
"Tử Nguyên, tính tình Minh Tây xưa nay đều luôn nhẫn nhịn, hắn không muốn nàng biết thể trạng của hắn, là vì sợ nàng lo lắng."
"Ta biết, từ nhỏ đến lớn, tất cả những gì huynh ấy làm đều là vì ta. Hàn Diệp ......" Đế Tử Nguyên đột nhiên gọi Hàn Diệp.
Trái tim Hàn Diệp thắt lại, nhìn về phía Đế Tử Nguyên.
"Tháng sau ......" Đế Tử Nguyên dừng lại, cuối cùng lên tiếng "Đại hôn của chúng ta, không thể cử hành như đã định."
Thượng thư phòng an tĩnh một hồi vì lời của Đế Tử Nguyên. Cát Lợi canh gác ngoài Thượng thư phòng rùng mình, không dám nhìn sắc mặt Hàn Diệp bên trong.
Ngay cả khi Hàn Diệp hiểu quyết định của Đế Tử Nguyên là vì Lạc Minh Tây đang bệnh nặng, nhưng trong lòng hắn vẫn sinh ra thất vọng và tiếc nuối không diễn tả được.
Không phải vì ghen tị với Lạc Minh Tây, mà là ...... mười bảy năm, hắn đợi mười bảy năm, tháng sau cuối cùng hắn cũng có thể phong Tử Nguyên làm Hoàng hậu của hắn, vẽ nên kết quả viên mãn nhất cho hai nhà sau mười mấy năm vướng mắc, nhưng tất cả lại kết thúc đột ngột khi tâm nguyện cả đời sắp đạt được.
Nhưng đó là Lạc Minh Tây, người vì Tử Nguyên, vì Đế gia còn tốt hơn cả hắn.
Hắn không thể xóa bỏ, cũng không thể xóa bỏ tất cả những gì người đó đã làm cho Tử Nguyên.
Hàn Diệp thở dài, chậm rãi nói "Nàng và Minh Tây cùng nhau lớn lên, tình nghĩa sâu nặng, hoãn lại hôn sự, cũng là đương nhiên, Tử Nguyên, ta tôn trọng quyết định của nàng. Nhân sâm ngàn năm trong cung chỉ có thể bảo vệ hắn một tháng, nàng có dự định gì?"
Từ khi Tử Nguyên đề nghị hoãn hôn sự, hắn đương nhiên biết nàng sẽ không ở lại kinh thành cùng Lạc Minh Tây hao phí thời gian và hi vọng một tháng cuối cùng.
"Trước khi vào cung, ta đã sai người trong Đế phủ truyền tin, để ám vệ Đế gia truyền tin bệnh tình nguy kịch của Minh Tây cho cô tổ mẫu, ngày mai đợi ta xử lý ổn thỏa chuyện trong Đế phủ, sẽ đưa Minh Tây đến Thái sơn gặp sư phụ. Hi vọng cô tổ mẫu và sư phụ có cách cứu huynh ấy."
Trong thiên hạ, hai đại tông sư chỉ còn lại Tịnh Huyền đại sư ở Quốc tự trên Thái sơn và Đế Thịnh Thiên. Nếu Quốc sư Tịnh Thiện của Bắc Tần vẫn còn sống, Lạc Minh Tây có thể có cơ hội sống sót cao hơn, nhưng đáng tiếc, Tịnh Thiện vì Bắc Tần đã dùng mạng đổi mạng của Hàn Diệp, thánh thủ tam quốc cũng từ đó mất đi.
"Quốc sư Tịnh Thiện có một đệ tử tên Linh Triệu, dù y thuật không bằng sư phụ, nhưng lại kế thừa bí truyền cứu người của Tịnh Thiện, hắn từng chăm sóc ta ba năm ở Bắc Tần, tính khí ngay thẳng, sẽ không đắn đo thân phận Tướng gia của Minh Tây. Nhưng sau khi Bắc Tần quy thuận, hắn đã vân du thiên hạ, ta lập tức phái người đi tìm, bảo hắn đến Thái sơn chẩn trị cho Minh Tây."
"Ừm." Đế Tử Nguyên gật đầu "Tẫn Ngôn sẽ nhanh chóng từ Tây Bắc trở về, có đệ ấy, chuyện an bài cho hoàng thất Bắc Tần và quân đội, chàng cũng có thể bớt lo lắng."
"Nàng không cần bận tậm về chuyện triều đình, có Ngụy tướng và Ngũ hoàng đệ giúp đỡ, sẽ không có chuyện gì. Ngày mai ta sẽ hạ thánh chỉ, nói Bắc Tần vừa quy thuận, lúc này còn đang nhiều việc, nàng nhận lệnh tuần tra Tây Bắc, hôn sự sẽ được hoãn lại."
"Được."
Đế Tử Nguyên gật đầu, nàng là chủ nhân Đông cung mà Hàn Diệp chiếu cáo thiên hạ, Minh Tây là tể tướng Đại Tĩnh, dù hai người không có tư tình, cũng không thể để triều thần và dân chúng biết nàng trì hoãn hôn sự để rời kinh là vì trị bệnh cho Minh Tây.
Tuy nàng tính tình phóng khoáng, nhưng cũng phải để ý đến thể diện của hoàng tộc và Hàn Diệp.
"Ta về Đế phủ chuẩn bị, ngày mai khởi hành đến Thái sơn." Đế Tử Nguyên đứng dậy, rời khỏi Thượng thư phòng.
"Tử Nguyên!"
Khi nàng bước tới cửa, giọng Hàn Diệp vang lên, Đế Tử Nguyên dừng lại, nhưng không quay đầu.
"Nàng khi nào trở về?"
Từ đầu đến cuối, Đế Tử Nguyên không hứa với Hàn Diệp sẽ quay về, vì dù bọn họ có nỗ lực và sắp xếp mọi thứ, hai người đều hiểu có một việc không biết có thể làm được không, đó là bảo toàn mạng sống cho Lạc Minh Tây.
Cát Lợi sớm đã truyền lời của thị nữ đó ở Lạc phủ về cung, Hàn Diệp vẫn luôn hiểu tình cảm Lạc Minh Tây dành cho Tử Nguyên không phải là tình huynh trưởng, nhưng Lạc Minh Tây quân tử nhân đức, không bao giờ vượt quá giới hạn, thậm chí Hàn Diệp cũng tôn trọng và biết ơn tất cả những gì hắn đã làm, càng đừng nói đến Đế Tử Nguyên cùng hắn trưởng thành.
Mười năm thời gian họ sống dựa vào nhau ở Tấn Nam cũng là những tồn tại mà Hàn Diệp vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Nếu Lạc Minh Tây còn sống, Đế Tử Nguyên vẫn có ngày trở lại, nhưng nếu Lạc Minh Tây chết, sau khi biết được tâm ý và những gì mà Lạc Minh Tây đã làm cho nàng, Đế Tử Nguyên có còn về đế đô gả cho hắn làm Hoàng hậu Hàn gia không? Nàng sẽ không. Nên Hàn Diệp rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
Đời này của bọn họ, đã trải bao khó khăn, đến cuối cùng, vẫn không thể thắng được ý trời sao?
"Hàn Diệp, ta chưa từng tin số mệnh." Đế Tử Nguyên im lặng hồi lâu, mới đột nhiên lên tiếng.
Nàng nhìn bầu trời đế đô, mưa xuân dần ngừng, ngày nắng chói chang, cầu vồng rực rỡ.
"Đã từng không tin, tương lai cũng không tin."
Nàng nói xong liền rời khỏi Thượng thư phòng, từ đầu đến cuối không hề nhìn lại.
Hình bóng Đế Tử Nguyên biến mất trong mắt Hàn Diệp, từng chút biến mất theo tiếng chuông ngân trong cung điện cổ kính vắng vẻ, cho đến khi không còn nhìn thấy.