Sau khi hai vương lâm triều, Hàn Vân sống ở Đông cung, Hàn Diệp chuyển về điện Hoa Ninh của hắn trong cung năm đó, Đế Tử Nguyên trở về phủ Tĩnh An Hầu.
Lần này sứ thần Bắc Tần vào kinh, Hàn Diệp sắp xếp triệu kiến trong Thượng thư phòng.
Linh Triệu theo Cát Lợi vào cung, thấy vị đại tổng quản nội cung trong truyền thuyết này đối xử khách khí ôn hòa với hắn, liến biết nhất định là do Chiêu vương dặn dò.
Trong Thượng thư phòng, Hàn Diệp ngồi cao trên long ỷ, nhìn từ xa dáng vẻ tao nhã cao quý, anh tuấn ngời ngời, khác xa dáng vẻ khi còn ở Hoài thành.
Cát Lợi sau khi dẫn hắn vào, thì an tĩnh chờ hầu bên cạnh.
Linh Triệu thở dài với tâm tình phức tạp, hành lễ với Hàn Diệp "Linh Triệu phụ trách điện Sùng Thiện Bắc Tần bái kiến Chiêu vương điện hạ."
Hàn Diệp đặt xuống tấu chương, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói "Linh Triệu, ta và ngươi mấy năm không gặp, trước mặt bổn vương, ngươi không cần thận trọng như vậy."
Năm đó, Hàn Diệp được Tịnh Thiện cứu về Hoài thành chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, Linh Triệu ngày đêm chăm sóc, bên cạnh hắn suốt ba năm, nói ra thì tình nghĩa giữa hai người khá sâu sắc.
Ánh mắt Linh Triệu lộ ra chút phức tạp, hắn theo lệnh sư phụ chăm sóc Hàn Diệp ba năm, mang danh chủ tớ, nhưng khi ở chung càng giống bằng hữu. Vốn dĩ hai người có tình bằng hữu tốt, nhưng Tịnh Thiện và Linh Khu đều vì cứu Hàn Diệp mà chết, hiện giờ Đại Tĩnh công vào Bắc Tần, Bắc Tần sụp đổ trước mắt, hắn thật sự không biết phải dùng cảm xúc thế nào để đối mặt với Hàn Diệp.
Linh Triệu thở dài lắc đầu "Năm đó, ta chăm sóc Điện hạ theo lệnh của sư phụ, Điện hạ không cần để trong lòng."
Vật còn người mất, cuối cùng cũng không thể như trước. Trong lòng Hàn Diệp thở dài, hỏi "Năm đó vội vàng từ biệt trên núi Phù Lăng, Tịnh Thiện đạo trưởng và ngươi trở về Bắc Tần, mấy năm nay bổn vương nghe nói đạo trưởng vẫn luôn bế quan, thân thể đạo trưởng bây giờ có tốt không?"
Trên núi Phù Lăng, Tịnh Thiện dùng mạng của mình để đổi lấy đôi mắt và nội lực của Hàn Diệp, chỉ có Đế Thịnh Thiên và Linh Triệu mới biết.
Nếu người khác hỏi về Tịnh Thiện, Linh Triệu chắc chắn sẽ không hé răng một lời. Nhưng lúc này, hắn có chút đau lòng, đáp "Điện hạ, sư phụ đã qua đời hơn một năm trước."
Hàn Diệp sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Tịnh Thiện sớm đã trở thành tông sư, tuy tuổi đã cao, nhưng sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề, sao lại có thể đột ngột qua đời? Trong lòng hắn thoáng qua một ý nghĩ, ánh mắt nhìn Linh Triệu không khỏi trầm xuống.
"Linh Triệu, ngươi nói thật cho bổn vương biết, năm đó trên núi Phù Lăng, cái giá phải trả của đạo trưởng để cứu bổn vương là gì?"
Linh Triệu cúi đầu, đáp "Thân thể Điện hạ suy yếu, kinh mạch tổn thương, sư phụ hao tổn một thân nội lực để cứu chữa cho Điện hạ."
Hơi thở trên long ỷ dừng lại, sau đó là một khoảng lặng, một lúc lâu sau, tiếng thở dài từ trên cao truyền xuống.
"Thì ra là vậy, chẳng trách năm đó đạo trưởng sau khi chữa trị cho bổn vương liền trở về Bắc Tần, còn không lời từ biệt, thì ra là sợ bổn vương nhìn ra sơ hở, sợ bổn vương không nhận ân tình của ông ấy."
Nếu năm đó Hàn Diệp biết đôi mắt và nội lực của mình phải đổi bằng mạng của Tịnh Thiện, với thân phận là trữ quân Đại Tĩnh, hắn sẽ không nhận phần ân tình khó trả này của Quốc sư Bắc Tần.
"Linh Triệu, trong lòng bổn vương luôn có một nghi vấn, hiện giờ không còn cơ hội để hỏi đạo trưởng, ngươi là người thân cận nhất với ông ấy, vậy hãy giải thích nghi hoặc của bổn vương."
"Điện hạ muốn hỏi gì?"
"Năm đó bổn vương vốn dĩ phải chết dưới chân núi Vân Cảnh, Tịnh Thiện đạo trưởng thân là Quốc sư Bắc Tần, rốt cuộc tại sao phải bằng mọi giá cứu bổn vương, thậm chí vài năm sau còn bằng lòng đổi mạng của mình chữa mắt cho bổn vương?"
Ánh mắt Linh Triệu thoáng qua chút chật vật, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt sáng suốt cơ trí của Hàn Diệp, chắp tay "Điện hạ, thiên hạ chỉ biết y thuật của sư phụ bậc nhất Vân Hạ, nhưng lại không biết Khâm Thiên Giám các đời Bắc Tần đều do Quốc sư tiếp quản, thuật quan sát thiên tượng của sư phụ là đỉnh cao các đời ở điện Sùng Thiện. Vài năm trước, Điện hạ gặp nạn trên núi Vân Cảnh, sư phụ quan sát thấy hai đế tinh ở Bắc Tần và đế đô Đại Tĩnh cùng lúc tối đen, có dấu hiệu suy tàn, mà tại thành Quân Hiến ở Tây Bắc lại có đế tinh mọc lên, đế tinh đó có vận mệnh tiêu diệt hai nước, thống nhất Vân Hạ." hắn dừng lại, chắc giọng nói "Còn vận mệnh tinh tượng của Điện hạ là sự kiềm chế duy nhất của đế tinh này."
Đế tinh mọc lên tại thành Quân Hiến, chỉ có Tử Nguyên là phù hợp với tình hình lúc đó.
Linh Triệu nhìn Hàn Diệp thoáng chốc đã hiểu tất cả, giọng khẩn thiết nói "Điện hạ, năm đó sư phụ cứu người quả thật có ý nghĩ tư lợi, nếu tương lai Bắc tần không thể tránh khỏi diệt vong, sư phụ hi vọng tất cả những điều người làm, có thể bảo vệ con dân Bắc Tần và huyết mạch hoàng thất Bắc Tần. Mong Điện hạ nể tình cứu giúp của sư phụ và sư huynh, cho Bắc Tần hi vọng truyền thừa cuối cùng."
Linh Triệu vừa dứt lời, Hàn Diệp thở dài nặng nề, xoa xoa thái dương. Thì ra là vậy, những chuyện khó hiểu năm đó đã được giải đáp, cứu giúp của Tịnh Thiện năm đó không phải vì lợi ích trước mắt, mà là an bài cho ngày Bắc Tần diệt vong, không hổ là nhân vật cùng thời với sư phụ, ông ấy lại dùng mạng của mình để chặn đường của một trăm ngàn thiết kỵ Đại Tĩnh. Linh Triệu có thể thuận lợi mang theo quốc thư đến đế đô Đại Tĩnh, hẳn là Tranh Ngôn đã biết sự thật, không thể tiếp tục xuất binh trước khi hắn và Tử Nguyên đưa ra quyết định.
Trong Thượng thư phòng hồi lâu không có tiếng động, giọng của Hàn Diệp từ trên cao truyền đến.
"Bổn vương biết rồi, ngươi lui xuống đi, bổn vương và Nhiếp chính vương sẽ trả lời quốc thư của quý quốc sớm nhất có thể."
Linh Triệu gật đầu, nhưng không rời đi, từ trong ngực lấy ra một phong thư "Điện hạ, trước khi ta rời vương thành, công chúa Mạc Sương đã dặn dò ta phải chuyển phong thư này đến tay Điện hạ."
Cát Lợi bước tới nhận phong thư trong tay Linh Triệu, dâng lên cho Hàn Diệp.
Phong thư ố vàng có chút cũ kỹ, Hàn Diệp khẽ giật mình, trong lòng hiểu rõ. Năm đó khi rời Hoài thành về Đại Tĩnh, hắn đã để lại một lời hứa với Mạc Sương ------
Ân cứu mạng, không gì báo đáp, ngày sau nếu có chuyện cần, dù Hàn Diệp có mất mạng, cũng không chối từ.
Nàng muốn dùng ân cứu mạng năm đó để đổi lấy đường sống cho hoàng thất Bắc Tần và vị trí trắc phi của Chiêu vương Đại Tĩnh.
Dù là vì điều gì, Mạc Sương và Tịnh Thiện năm đó cứu hắn một mạng, là sự thật không thể chối cãi.
"Ta hiểu ý của công chúa, ngươi có thể lui xuống trước." Hàn Diệp nhẹ vẫy tay.
Lần này Linh Triệu không nói gì nữa, hành lễ xong, được Cát Lợi dẫn ra ngoài.
Cát Lợi khách khí tiễn Linh Triệu xuất cung, khi trở lại Thượng thư phòng thì thấy Hàn Diệp đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa xăm, hai tay chắp phía sau, trong tay cầm phong thư vừa nãy Linh Triệu dâng lên. Với đôi mắt sắc bén, Cát Lợi nhanh chóng lướt qua dòng chữ trong thư, sau đó lặng lẽ xuất cung đến phủ Tĩnh An Hầu.
Quy Nguyên các trong phủ Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên đứng bên chiếc xích đu trong sân, ôm An Lạc đang ngủ say, nghe Cát Lợi bẩm báo.
"Điện hạ, đây là tất cả những gì nô tài biết, năm đó Quốc sư Tịnh Thiện đã cứu mạng Chiêu vương điện hạ dưới chân núi Vân Cảnh, sau đó chữa lành mắt cho ngài ấy trên núi Phù Lăng, công chúa Mạc Sương có ân nghĩa ba năm chăm sóc với ngài ấy, với tính cách trọng tình trọng nghĩa của ngài ấy, tuyệt đối sẽ không thất tín, lần này e là ......" Cát Lợi lo lắng, vẻ mặt bất lực. Nhiếp chính vương và Chiêu vương đã trải bao gian khổ, khó khăn lắm mới rẽ mây thấy trăng thanh, thậm chí chúng thần trên triều cũng không đành lòng kêu Chiêu vương cưới công chúa Bắc Tần Mạc Sương, huống chi hắn là người luôn ở bên cạnh hai người.
Chuyện này là sao đây, thật đúng là rắc rối! Không dễ gì mới tiễn đi một Đế Thừa Ân, giờ lại thêm một Mạc Sương khó đối phó.
"Lúc sứ thần Bắc Tần nói những lời này cũng không tránh né ngươi, đúng không." Đế Tử Nguyên lau nước miếng cho An Lạc đang ngủ say, hờ hững nói.
Cát Lợi sửng sốt, nhớ lại một lúc, thành thật gật đầu nói "Sứ thần Bắc Tần là đích truyền đệ tử Linh Triệu của Quốc sư Bắc Tần, tân nhiệm phụ trách điện Sùng Thiện, năm đó là hắn đã chăm sóc Điện hạ ba năm ở Hoài thành."
"Với tình nghĩa giữa hắn và Hàn Diệp, những thỉnh cầu này đơn độc nói với Hàn Diệp sẽ hiệu quả hơn, ngươi ở đó, trước mặt hắn chính là Chiêu vương Đại Tĩnh, chứ không phải trữ quân gặp nạn được hắn chăm sóc ở Hoài thành năm đó."
"Ý Điện hạ là ......"
"Những lời trong Thượng thư phòng hôm nay, hắn vốn không chỉ nói với Hàn Diệp."
Nét mặt Cát Lợi thay đổi "Hắn muốn thông qua nô tài nói với Điện hạ?"
Hắn vừa dứt lời thì trên mặt mang theo vẻ tức giận. Trước khi Chiêu vương về triều, hắn đã làm đại tổng quản nội cung bên cạnh Đế Tử Nguyên ba năm, những người khác biết hắn cũng trung thành với Đế Tử Nguyên, sau khi biết được ẩn tình năm đó chắc chắn sẽ báo ngay với Đế Tử Nguyên. Với tình ý của Nhiếp chính vương với Điện hạ, làm sao có thể từ chối quốc thư của Bắc Tần và thỉnh cầu của công chúa Mạc Sương sau khi biết được chân tướng? "Điện hạ, là nô tài nhất thời gấp gáp, bị người lợi dụng ......" Cát Lợi tự trách.
"Ngươi không cần thỉnh tội, dù không phải ngươi, bọn họ muốn bổn vương biết, tự nhiên sẽ có cách khác." Đế Tử Nguyên hờ hững phất tay.
"Điện hạ, thỉnh cầu của Bắc Tần ...... người định xử lý thế nào?"
Đế Tử Nguyên không trả lời, ngược lại hỏi sang chuyện khác "Bổn vương nghe nói ba ngày trước Đế Thừa Ân đã rời kinh?"
"Vâng, Điện hạ. Mấy ngày trước, nàng từng chặn xe ngựa của Chiêu vương điện hạ dưới chân núi Phù Lăng, cũng không biết Chiêu vương điện hạ đã nói gì với nàng, vài ngày sau nàng chỉ dẫn theo hai thị nữ rời kinh. Điện hạ, có cần nô tài phái người đi theo?"
"Không cần, nếu nàng đã rời đi, sau này sẽ không liên quan gì đến kinh thành hay Đế gia. Trời cao biển rộng, cứ để nàng đi." Đế Tử Nguyên nhéo nhéo vành tai vừa hồng vừa mềm của An Lạc "Ngươi về đi, chuyện này bổn vương tự có chủ trương, ngươi không cần hỏi nữa."
Nhiếp chính vương đã nói như vậy, đại tổng quản nội cung lo lắng trùng trùng chỉ đành về cung với vẻ mặt cười khổ.
Lại qua một ngày, Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên vẫn không có trả lời về quốc thư Bắc Tần gửi đến. Các đại thần trong triều không thể ngồi yên được nữa, quân tình ở Tây Bắc cấp bách, chậm một ngày sẽ có ngàn vạn biến hóa, dù thế nào cũng cần phải cho Bắc Tần và tướng sĩ tiền tuyến một câu trả lời.
Trong Thượng thư phòng, Hàn Diệp xử lý xong chính sự, bình tĩnh xem tấu chương đầy thỉnh cầu mau chóng trả lời quốc thư của Bắc Tần, bảo Cát Lợi đang canh giữ ngoài cửa đi lấy Ngọc tỷ.
Cát Lợi ngạc nhiên, nhưng vẫn thành thật đi lấy Ngọc tỷ.
Đêm đó, Đế Tử Nguyên giản dị lần lượt đến phủ Hữu tướng Ngụy Gián, tộc trưởng hoàng thất Minh vương, cùng với ba vị hầu tước nắm giữ binh quyền.
Khi nàng bước ra khỏi phủ Kỳ Dương Hầu, trời đã trăng cao sao sáng. Trường Thanh nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi của nàng, thấp giọng hỏi "Tiểu thư, có phải muốn về Hầu phủ?"
"Không cần." Đế Tử Nguyên lắc đầu, lên xe ngựa "Vào cung, đến Thượng thư phòng."
Từ khi quốc thư Bắc Tần được đưa đến kinh thành, Hàn Diệp mấy ngày nay đều ở trong Thượng thư phòng, không xuất cung, cũng không đến phủ Tĩnh An Hầu. Hôm nay, nghị luận của các đại thần trong triều về chuyện này đã tới đỉnh điểm, nếu nàng còn không vào cung, với tính khí của Hàn Diệp, tình cảnh xấu nhất sẽ xảy ra.
Con người đó ấy à, từ rất nhiều năm trước đến bây giờ, chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến nàng, dường như chưa từng có lựa chọn thứ hai.
Lúc này trong Thượng thư phòng, Cát Lợi nghe những lời Hàn Diệp nói, tay cầm Ngự bút run lên, giọt mực dày đặc bắn lên trên thánh chỉ vàng tươi, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Hàn Diệp, lộ ra vẻ sợ hãi.
"Điện hạ, người, người định ......?"
"Ngây ra đó làm gì, bổn vương kêu ngươi viết thì ngươi cứ viết." nét mặt Hàn Diệp thờ ơ, đứng trước cửa sổ "Chỉ là một tội kỷ chiếu*, phế bỏ bổn vương thành thứ dân, vĩnh viễn không được bước vào triều đình Đại Tĩnh thôi, cũng không phải lấy mạng bổn vương, ngươi cứ lề mề như vậy làm gì."
*Chiếu thư tự trách tội.
Hắn biết Điện hạ sẽ không cưới công chúa Mạc Sương, nhưng Cát Lợi làm sao cũng không thể ngờ Hàn Diệp lại đưa ra quyết định như vậy. Tự phế bỏ thành thứ dân, vậy Điện hạ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội vào lại triều đình, nắm giữ giang sơn?
"Điện hạ!" Cát Lợi không biết lấy dũng khí từ đâu, mạnh mẽ gác Ngự bút, quỳ xuống đất "Người suy nghĩ lại đi? Dù không vì kỳ vọng cả đời của Tiên đế, nếu người từ bỏ thân phận hoàng tộc, hoài bão của người phải làm sao? Tương lai của người và Nhiếp chính vương phải làm sao ......?"
Hắn từ nhỏ đã theo bên cạnh Hàn Diệp, luôn biết ngài ấy ôm đầy hoài bão, muốn trở thành một minh quân. Huống chi, Đế Tử Nguyên đã là Nhiếp chính vương quyền cao chức trọng của Đại Tĩnh, nếu Hàn Diệp tự phế mình thành thứ dân, dù Nhiếp chính vương không để ý, nhưng sao thiếu được mấy lời bàn tán trong triều đình Đại Tĩnh, Bắc Tần và Đông Khiên?
"Năm đó nếu bổn vương chết ở núi Vân Cảnh, một nắm đất vàng, một bộ xương khô, làm sao có ngày hôm nay? Hoài bão cũng được, Tử Nguyên cũng được, bổn vương đều đã hết cách. Hai mạng của Linh Khu và Tịnh Thiện, là bổn vương đã nợ, nếu đã nợ, thì phải trả. Cát Lợi, viết chỉ đi, tảo triều sáng mai, bổn vương tự tuyên bố thánh chỉ này, tháo gỡ khó khăn của Bắc Tần, phá bỏ bế tắc chiến sự Tây Bắc."
Giọng ra lệnh của Hàn Diệp vang lên, dù bất lực nhưng lại rất nghiêm túc. Cát Lợi không thể phản bác, chỉ đành đứng dậy, viết thánh chỉ.
"Nếu đã nợ, thì phải trả. Nhưng không phải chỉ một mình chàng nợ, há có thể để một mình chàng trả. Nàng ta cầu thân phu quân của bổn vương, có đồng ý không, dĩ nhiên phải hỏi ý của bổn vương."
Cửa Thượng thư phòng bị đẩy ra, Đế Tử Nguyên mặc Khúc Cư đỏ rực, khoác áo choàng trắng tinh đứng trước cửa, nàng nâng cằm hướng về phía Hàn Diệp bên trong, đôi mắt sáng rực như sao, mang theo sắc thái cương quyết bướng bỉnh.