"Ta còn tưởng ngày muội về kinh, là ngày Đế gia làm chủ hoàng cung, sao muội lại đổi ý?"

Phủ Tĩnh An Hầu, trong hòn non bộ ở hậu viện, Lạc Minh Tây nằm trên ghế mỹ nhân phe phẩy quạt tận hưởng mát mẻ, đôi mắt phượng nửa híp lại, đai gấm tấn y, vô cùng phong lưu.

Ở kinh thành hai năm, danh xưng 'trí tuệ vô song, đẹp nhất đế đô' của Lạc Minh sớm đã làm lu mờ rất nhiều vương hầu thế tử, Lạc gia nắm giữ một trăm ngàn đại quân ở Tấn Nam, có địa vị cao trong triều, lại chưa thành thân, trở thành miếng bánh thơm mà ai ai cũng muốn cướp. Ngay cả đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn vừa tấn phong đang nổi trội cũng không thể làm giảm bớt phong thái của hắn, danh tiếng của Lạc Minh Tây ở đế đô hiện nay, e rằng chỉ có Thái tử Hàn Diệp năm đó mới có thể vượt qua đôi chút.

Đế Tử Nguyên lười biếng dựa vào ghế đá trong lương đình, đang lau một thanh nhuyễn kiếm, vừa nghe xong, nàng nhìn Lạc Minh Tây với ánh mắt khá khinh thường, cà lơ phất phơ nói "Vua Gia Ninh vẫn còn sống sờ sờ trong cung kia, bây giờ đi đoạt ngôi vị hoàng đế, sợ là ông ta liều hơi thở cuối cùng cũng không để Đế gia được yên, huynh xem ngũ hầu và chư hầu tám phương trấn giữ kinh thành dùng để trang trí sao?"

Lạc Minh Tây nghe nàng lải nhải, không hề cắt ngang, chỉ hất cằm với nàng, ra hiệu cho nàng tiếp tục.

"Thiên hạ hiện nay vẫn mang họ Hàn, trữ quân cũng là hoàng tử chính thống, tám chư hầu không có lý do chính đáng để phát binh, nên mới khống chế được, ngũ hầu đó kiêng nể phần tình và uy nghi năm đó của cô tổ mẫu, mới có thể nhìn ta giám quốc, nhưng nếu ta thật sự muốn thay triều đổi họ, huynh nghĩ bọn họ vẫn có thể đối xử ôn hòa với Đế gia như bây giờ sao?" Đế Tử Nguyên lau mũi kiếm, mắt híp lại "Hiện nay không còn là thời loạn hai nhà Hàn Đế chia đôi thiên hạ năm đó nữa, hai nhà Hàn Đế tranh đấu mấy năm qua, dùng binh đánh Tây Bắc, nhưng thực lực của ngũ hầu và tám chư hầu không hề bị tổn thất, nếu không phải vua Gia Ninh kiêng kị bọn họ, sao ông ta có thể giao quyền nhiếp chính dễ dàng như vậy. Ông ta muốn ta xem chừng đám lang sói ngoài kinh thành, bảo vệ thằng nhóc của ông ta trưởng thành!"

Lạc Minh Tây tấm tắc hai tiếng, phe phẩy quạt trong tay "Muội nhìn rất thấu triệt." hắn liếc nhìn trường kiếm trong tay Đế Tử Nguyên, thản nhiên nói "Chỉ đơn giản vậy sao? Tuy tám chư hầu không nắm quyền, nhưng vua Gia Ninh không phải hoàng đế ăn chay, mười mấy năm nay binh quyền của các chư hầu đều suy yếu, tuy ngũ hầu có căn cơ sâu, nhưng được phụng dưỡng lâu ngày ở kinh thành, tộc binh sớm đã buông thả, không có dũng khí chiến đấu. Nhưng phải mất vài năm, uy thế của tám chư hầu và ngũ hầu mới có thể giải quyết. Lúc vua Gia Ninh băng hà, nhìn khắp Đại Tĩnh, chỉ có Đế gia Tấn Nam xưng hùng."

Ánh mắt Lạc Minh Tây hơi trầm xuống, ánh mắt vừa chuyển, nhìn vào con ngươi của Đế Tử Nguyên "Tử Nguyên, muội định vĩnh viễn ngồi trên ngôi vị Nhiếp chính vương, hay là thay triều đổi họ, Đế thị thay Hàn?"

Câu hỏi này, không phải Lạc Minh Tây mang theo lòng riêng mà hỏi. Mười hai năm bày mưu, người theo Đế gia đầy khắp thiên hạ. Bây giờ, sau khi danh tính của Đế Tẫn Ngôn đã rõ ràng, văn võ cả triều, hầu tước thế gia đầu quân dưới trướng phủ Tĩnh An Hầu, ai mà không đặt chủ ý vào công phò tá. Nếu Đế gia từ đầu đến cuối chỉ muốn quyền Nhiếp chính trong mười năm ngắn ngủi, thì ngày sau ai còn dám trung thành với Đế thị? Lạc Minh Tây hỏi câu này, là vì vương hầu thế tộc, triều quan áo vải đứng sau Đế gia.

Bàn tay lau trường kiếm dừng lại, ánh mắt Đế Tử Nguyên trút bỏ ngạo mạn và lơ đễnh, tra nhuyễn kiếm vào thắt lưng. Nàng cầm ấm trà, rót đầy một chén trà ấm, đưa cho Lạc Minh Tây "Kinh thành ở phía Bắc, tiết trời luôn lạnh, thân thể huynh xưa nay không tốt, mấy ngày trước Lạc bá mẫu có gửi thư đến, bảo ta dặn dò huynh uống thuốc nghỉ ngơi, bớt hao tổn tinh thần. Hai năm qua, ta dẫn binh bên ngoài, mọi việc ở kinh thành cũng may nhờ có huynh."

Đế Tử Nguyên xưa nay đã quen lười biếng, không nghiêm túc, hiếm thấy có lúc nói nhẹ cẩn thận như vậy, trong mắt nàng lại hiện lên vẻ cảm kích chân thành trang trọng. Lạc Minh Tây sững sờ, cầm lấy chén trà đưa tới trước mặt, chén trà còn ấm nóng, đặc biệt làm ấm lòng người.

Vì chén trà này, khuôn mặt có chút tái nhợt của Lạc Minh Tây trở nên hồng hào "Đế bá phụ đã giao muội cho ta trước khi qua đời, những thứ này không tính là gì." hắn vỗ nhẹ lên đầu Đế Tử Nguyên như hồi còn nhỏ.

Đế Tử Nguyên lắc đầu, trầm giọng nói "Giao phó của phụ thân quá nặng, người giao phó, không chỉ có ta, mà còn cả Đế gia."

Bàn tay vuốt ve chén trà của Lạc Minh Tây dừng lại, ngẩng đầu. Chỉ một câu nói, hắn đã hiểu ý trong lời của Đế Tử Nguyên.

"Đế gia mà phụ thân dùng mạng đổi lấy, ta nhất định sẽ bảo vệ, dù ở Tây Bắc có xảy ra chuyện gì, dù sau này ta có làm gì đi nữa, Minh Tây, ta lấy oan hồn của tám mươi ngàn hài cốt dưới núi Thanh Nam thề với huynh, tuyệt đối sẽ không để Đế gia đi theo vết xe đổ của mười hai năm trước."

Đế Tử Nguyên đưa tay phủi lá khô trên vai Lạc Minh Tây, đưa tay ra trước mặt hắn "Con đường cần phải đi sau này của Đế gia và Tấn Nam còn rất dài, ta hi vọng huynh có thể cùng ta bước đi."

Cũng như mấy chục năm trước, huynh đã chăm sóc ta trưởng thành, cùng ta bắt đầu hành trình, con đường dài của Đế gia sau này, ta mong huynh sẽ ở bên ta, tin tưởng ta như lúc đầu.

Đế Tử Nguyên không bao giờ cầu xin, không bao giờ tỏ ra yếu đuối, chỉ có Lạc Minh Tây, nàng kính như huynh trưởng, mới đáng để nàng cầu xin.

Hơi ấm sâu thẳm ẩn chứa trong con ngươi đen của Lạc Minh Tây nhàn nhạt chảy ra, khóe môi cong lên, như gió xuân lướt qua, đập vào bàn tay đưa ra trước mặt, gõ lên trán Đế Tử Nguyên rồi ngã người dựa vào chiếc ghế mỹ nhân của hắn.

"Con nhóc này, ta chỉ hỏi có một câu, tỏ ra nghiêm túc như vậy làm gì." hắn nhắm mắt lại, phe phẩy chiếc quạt "Vất vả hơn mười năm, hiện giờ không dễ gì mới đạt được, sao hả, muội muốn đuổi ta đi? Đừng có mơ. Nếu muội không bảo đảm đời này của ta thăng quan tiến chức, phú quý không lo, ba đời tổ tiên Lạc gia ta cũng sẽ không buông tha cho muội."

Lạc Minh Tây ầm ĩ nói, dáng vẻ như chịu rất nhiều uất ức. Đế Tử Nguyên thấy hắn càng nói càng vô nghĩa, không chịu được mà ngắt lời hắn "Sớm muộn gì huynh cũng phải cưới vợ thành gia, cứ ỷ lại vào ta là đạo lý gì? Cửa lớn Hầu phủ này của ta mới mở có một tháng, không mười thì cũng có tám vị hầu tước nhất đẳng đến cửa dò hỏi ta làm mai mối muốn gả khuê nữ cho huynh. Những năm qua, huynh vì Đế gia không có tâm tư nghĩ đến thì cũng thôi đi, bây giờ đại cục đã định, huynh mau chóng chọn một người, đừng để ta phải hổ thẹn với Lạc bá mẫu, trốn người như trốn khỉ vậy."

Lạc Minh Tây nhắm mắt, ngáp một cái, vẫy tay với Đế Tử Nguyên "Tốt xấu gì ta cũng là đệ nhất công tử Tấn Nam, nữ tử Tấn Nam không chọn, chọn gì ở đế đô, ngày sau ta về Tấn Nam, thành Đế Bắc không phải sẽ lệ chảy thành sông sao."

"Nói vậy là huynh thích nữ tử Tấn Nam chúng ta? Khuê nữ ở kinh thành không lọt vào mắt như vậy sao?" Đế Tử Nguyên nhướng mày.

Bàn tay đang phe phẩy quạt sớm đã dừng lại, Đế Tử Nguyên hồi lâu không đợi câu trả lời của Lạc Minh Tây, cách đó không xa, Đế Tẫn Ngôn từ hành lang bước vào.

"Phải, ta thích nữ tử Tấn Nam chúng ta."

Khi nàng quay đầu nhìn Đế Tẫn Ngôn, Lạc Minh Tây vừa lúc mở mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy dịu dàng thoáng qua.

"Hả? Huynh nói cái gì?" Đế Tử Nguyên quay đầu lại, Lạc Minh Tây đã nhắm mắt, như thể cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Ta nói muội ồn ào quá, đi nhanh đi, đừng làm phiền ta."

Giọng nói lười biếng phát ra từ ghế mỹ nhân, lông mày Đế Tử Nguyên giật giật, quả thật cũng lười để ý đến hắn, phất tay áo rồi đi cùng Đế Tẫn Ngôn.

Trong đình, Lạc Minh Tây mở mắt, nhìn về hướng hai người đang rời đi. Ánh mắt rơi vào mái tóc bạc của Đế Tử Nguyên và nhuyễn kiếm ở thắt lưng.

Dù sau này có làm gì đi nữa, cũng sẽ không để Đế gia đi theo vết xe đổ của mười hai năm trước sao?

Tử Nguyên, muội có biết con đường muội chọn còn khó gấp trăm lần lời hứa với Đế tiền bối trên núi Cửu Hoa không?

Ta không biết, để muội vào kinh, để hai người trùng phùng, sẽ khiến hắn trở thành kiếp số đời này của muội.

Trong đình vang lên tiếng thở dài nặng nề, gió thổi qua không để lại dấu vết.

Bắc Tần, vương thành.

Bốn tháng đã trôi qua từ khi chiến tranh ba nước kết thúc, trận chiến này gần như tiêu hao một nửa Bắc Tần. Đức vương dùng trận chiến bất lợi này làm cái cớ để lay động lòng quan đại thần, quyền lực trong triều tăng mạnh. Nếu không phải Mạc Thiên tuyên bố nghênh cưới đích nữ Tây gia Tây Vân Hoán ở Lãng thành làm hậu, mượn binh lực và danh vọng của Tây gia, thì nhất thời khó mà dập tắt được sự kiêu ngạo của Đức vương.

Nữ nhi Tây gia tiến cung, đại hôn được định vào một tháng sau đó. Hoàng cung trèo đèn kết hoa, không khí vui mừng, tân chủ nhân vào cung, cả cung đặc biệt để tâm, chỉ có Bắc Tần vương sắp cưới tân Hoàng hậu, mỗi ngày đều xử lý chính sự trong thư phòng, rất ít khi hỏi về quá trình đại điển phong hậu.

Từ sau cái chết của công chúa Mạc Sương và chiến tranh ba nước, trong cung Bắc Tần đã lâu không có hỉ sự như vậy. Ngô Doanh nhìn mây mù u ám trong cung, sáng sớm đã dẫn đám tiểu thái giám vào phòng thư phòng với mũ quán Hoàng hậu đã chuẩn bị xong.

"Bệ hạ, những thứ này đều do thợ thủ công giỏi nhất trong vương thành làm ra, người chọn một cái đi, nếu Hoàng hậu biết là ngài đích thân chọn, nhất định sẽ thích." Ngô Doanh nhìn mũ quán được nâng trong tay các tiểu thái giám giảo miệng nói "Nghe nói Tây tiểu thư thừa hưởng khí chất của tướng quân, tính tình hào sảng, nhất định sẽ hợp ý Bệ hạ."

Tay lật xem tấu chương của Mạc Thiên khựng lại, khuôn mặt ngạo nghễ, ánh mắt kiêu kỳ của Đế Tử Nguyên thoáng hiện qua trong trí nhớ. Hắn thuận theo ánh mắt của Ngô Doanh nhìn một cái, tùy ý chỉ vào cái chính giữa "Cái này đi." nói xong, hắn phất tay "Lui xuống đi."

Quan nội thị vừa mới sáng sớm đã bận tới bận lui mà không nhận được nửa câu khen ngợi, cúi đầu ai oán dẫn đám tiểu thái giám lui ra ngoài.

"Ngô Doanh." Mạc Thiên chợt nhớ một chuyện, hỏi "A Thanh mấy ngày nay thế nào?"

Vài tháng trước, Liên Lan Thanh tỉnh dậy, nhưng nội lực mất hết, thân thể yếu ớt, Mạc Thiên cho phép hắn rời điện Sùng Thiện, trở về Liên phủ nghỉ dưỡng.

"Hôm qua, nô tài đến phủ thăm hỏi Liên tướng quân, nửa tháng nay tướng quân đã khá hơn rất nhiều, miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại. Nhưng mà ......" Ngô Doanh thở dài "Đại phu nói tướng quân bị thương quá nặng, e là không thể lấy lại được công lực."

Hàng mày nhướng cao của Mạc Thiên nhíu lại, thân là võ tướng, không thể tiếp tục chinh chiến sa trường, mất đi cơ hội có được chỗ đứng trong triều. Dù hắn giúp bằng mọi cách, Liên Lan Thanh cũng chỉ có thể đứng ở huân tước nhị đẳng.

"Bệ hạ, Liên tướng quân còn nói ......" Ngô Doanh nhìn Mạc Thiên một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn ôn hòa mới nói "Hiện giờ công lực của ngài ấy đã mất hết, không thể tham dự triều chính, cũng không biết bao lâu sẽ hồi phục, sợ sẽ làm chậm trễ quận chúa Chỉ Nhiễm, xin Bệ hạ làm chủ hủy bỏ mối hôn sự này, để quận chúa tìm một hôn phu tốt khác."

Mạc Thiên giật mình, Chỉ Nhiễm là đích nữ của Hạ vương nắm trọng binh trong tay, nếu cưới nàng, Liên Lan Thanh cho dù không vào triều, Liên gia cũng có thể thẳng lưng mà sống ở kinh thành.

Sợ là vì tiểu thư Quân gia đó, tướng quân một triều, cuối cùng cũng không qua được ải tình. Mạc Thiên lắc lắc đầu "Bỏ đi, thay Trẫm soạn chỉ, hủy bỏ hôn sự này, quận mã của quận chúa cứ để Hạ vương tự mình chọn."

Ngô Doanh gật đầu.

"Quốc sư đâu? Trẫm đã lâu không thấy ông ấy."

Quốc sư Tịnh Thiện đạo trưởng ở tại điện Sùng Thiện, không dễ gì ra khỏi cửa điện, nhưng cứ cách hai tháng, đều sẽ đến điện Anh Võ để chẩn mạch cho Mạc Thiên, tính toán thời gian, Mạc Thiên đã bốn tháng không gặp ông ấy.

"Hai ngày trước, tiểu đạo sĩ ở điện Sùng Thiện có đến truyền lời, nói Quốc sư đã vân du tứ hải sau khi Liên tướng quân tỉnh lại mấy tháng trước, phải mất một khoảng thời gian mới trở về, xin Bệ hạ không cần lo lắng, Quốc sư sẽ gấp rút trở về chẩn mạch điều dưỡng cho Bệ hạ mỗi nửa năm một lần."

Tịnh Thiện đạo trưởng là đệ nhất cao thủ của Bắc Tần, hai mươi năm trước đã bước vào hàng ngũ tông sư. Năm đó dân chúng Vân Hạ kính trọng nhất không phải là quân chủ ba nước, mà là ba người khác, tổ Phật giáo đại sư Tịnh Nhàn, gia chủ Đế gia võ đạt thiên hạ, và đạo trưởng Tịnh Thiện y thuật thần quỷ khó lường.

Hầu hết tử tự Mạc gia đều mất sớm, Tịnh Thiện có địa vị cách biệt ở Bắc Tần, chưa từng can thiệp vào tranh đấu triều đình, việc duy nhất ông làm là bảo vệ quân chủ, điều dưỡng thân thể cho từng Bắc Tần vương đương nhiệm.

Mạc Thiên gật đầu, hắn biết Tịnh Thiện nói được làm được, không còn hỏi chuyện ông vân du, phất tay cho Ngô Doanh lui ra.

-------------

Ghế mỹ nhân[Q2] Đế Hoàng Thư - Tinh Linh (An Lạc Truyện) - Chương 193

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện