Cỗ xe chở Đế Tử Nguyên nhanh chóng chạy về phía Thi phủ sau khi rời khỏi con phố bị ám vệ Bắc Tần bao vây. Khi Như Ý rẽ vào góc, nàng liếc nhìn ra phía sau, thấy Trường Thanh vẫn có thể cầm chân được Tang Nham, nàng mím môi, rồi giữ dây cương điều khiển xe ngựa rời đi.
Trong chốc lát, xe ngựa chỉ còn cách cửa lớn Thi phủ vài trăm thước, con phố này người đông tấp nập, dù Tang Nham đuổi theo cũng không dám dễ dàng động thủ. Như Ý thở phào nhẹ nhõm, từ xa đã nhìn thấy Liên Lan Thanh nhảy xuống ngựa bước vào cửa, liền nói nhỏ vào trong xe "Tiểu thư, chúng ta đến vừa lúc, Liên Lan Thanh vừa hồi phủ."
"Chờ nửa khắc rồi hãy vào." giọng nói bình tĩnh của Đế Tử Nguyên truyền đến, mang theo chút lạnh lùng không dễ phát hiện.
Trong đại sảnh Thi phủ, Liên Hồng bị một đám thương nhân vây quanh, nhìn thấy Mạc Thiên rời khỏi sự bảo vệ của hộ vệ, một mình đi về phía xa trong sân, đám thương nhân Đại Tĩnh này ngày thường dễ bảo khiêm tốn không biết bị làm sao. Hôm nay sức lực vô cùng lớn, da mặt cũng vô cùng dày, hắn lo lắng đến mức thổi râu trừng mắt đẩy đám người xung quanh, nhưng vẫn bị chặn đứng nguyên tại chỗ.
Thi phủ được xây dựng theo kiến trúc phóng khoáng rộng mở của Tây Bắc. Ngoài sảnh vượt qua sân trong là nối liền với cửa lớn Thi phủ. Hành lang bên trái dẫn thẳng đến Ngô Đồng các, bên phải xuyên qua cổng vòm, bước trên con đường lát sỏi rẽ vào một góc là thư phòng.
Lúc này, Mạc Thiên đã ở trong góc tối của hành lang, chắp tay trầm mắt nhìn lối vào sân.
Yến tiệc đã bắt đầu được nửa canh giờ, Tang Nham dẫn theo mười mấy cao thủ cung cấm, sao có thể chưa bắt được Tây Vân Hoán? Trừ khi ...... Mạc Thiên xoa xoa ngón tay, mấy ngày trước tin tức Liên Lan Thanh chủ trì tế lễ ở đầu thành được truyền ra, chẳng lẽ Tây Vân Hoán chặn hắn ở đầu thành? "Tướng quân đến!" ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu Mạc Thiên, tiếng thị vệ hô to ở cửa lớn truyền tới, từ xa đã thấy bóng dáng của Liên Lan Thanh, Mạc Thiên nhẹ thở ra, lông mày cau lại cũng giãn bớt, nhìn về phía Liên Lan Thanh đang bước nhanh vào trong sân.
Nửa khắc sau khi Liên Lan Thanh vào phủ, Như Ý nắm chắc thời gian rồi điều khiển ngựa đến cửa lớn Thi phủ. Vừa đến gần đã bị thị vệ canh cửa chặn lại.
"Bên trong có phải là Tây tiểu thư?" thị vệ Bắc Tần cao to nhìn tinh kỳ Tham Lang trên xe ngựa tung bay theo gió, vẻ mặt chuyển từ thận trọng thành cung kính. Đây là thiếp mời cuối cùng vào phủ đêm nay, không ngờ Tây Vân Hoán lại tới đây.
Như Ý bình tĩnh gật đầu, đưa ra thiếp mời, thể hiện phong thái cao quý "Danh tiếng của Liên tướng quân truyền xa đến Lãng thành, tiểu thư nhà ta đã từng nghe danh, tối hôm trước giành được thiếp mời yến tiệc của Liên tướng quân, hôm nay đặc biệt đến bái kiến Liên tướng quân!"
Thị vệ nhận thiếp mời, không nhanh chóng mời Như Ý vào, mà do dự nói "Tướng quân nhà ta luôn ngưỡng mộ Tây lão nguyên soái. Tiểu thư đã có lòng muốn gặp tướng quân, chỉ cần tìm một lúc nhàn rỗi đến bái phỏng, không cần phải đến trong ngày hôm nay ......"
Hắn chưa kịp nói hết, thị vệ bên cạnh đã chọc hắn một cái, trong mắt hiện lên một tia không đồng ý.
Thị vệ biết mình lỡ lời, di chuyển thân người, vẫy tay vào phía trong "Tướng quân vừa hồi phủ, tiểu thư đến thật đúng lúc, mời Tây tiểu thư xuống xe vào phủ."
Hắn vừa dứt lời, một bàn tay thon dài vén màn, Đế Tử Nguyên đã bước xuống xe, đứng trước mặt hắn.
Đế Tử Nguyên khoác áo lông màu xanh sẫm, làm tôn lên đôi bàn tay trắng nõn như tuyết. Mấy thị vệ trước cửa nhìn từ dưới lên, trước khi đánh giá được dung mạo của vị Tây tiểu thư ở Lãng thành xa xôi này, đã không khỏi ngây người.
Thật sự mà nói, vị Tây tiểu thư này tuyệt đối là một mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy hơi nhướng của nàng, không ai dám dùng từ 'mỹ nhân' nông cạn cợt nhả như vậy lên người nàng.
Sợ là những tướng quân bình thường tắm máu trên sa trường nhiều năm cũng không có khí thế mạnh mẽ như vị Tây tiểu thư trước mắt này. Những thị vệ ngẩn ra đến chân cũng không thể động đậy đã nghĩ như vậy.
"Thế nào?" một giọng nữ trầm thấp vang lên, sắc mặt Đế Tử Nguyên trầm lại, liếc mắt nhìn thị vệ canh cửa "Đưa thiếp mời rồi, ta vẫn không thể vào?"
Bị giọng điệu lạnh lùng làm cho chấn động, những thị vệ định thần lại, vội vàng tránh sang một bên, mở rộng một con đường lớn cho Đế Tử Nguyên.
"Tây tiểu thư, mời." thị vệ dẫn đầu cung kính cúi đầu, đưa tay dẫn vào cửa lớn.
Đế Tử Nguyên chưa kịp cất bước, cơn gió đột ngột thổi qua, giá lạnh rét buốt, khiến đèn lồng đỏ trước cửa lay động không ngừng. Nàng thấp giọng ho khan, trên mặt đỏ ửng khác thường. Một năm trước lúc nàng tán công, nàng đã tổn hao quá nhiều sức lực, tuy cô tổ mẫu đã mang thuốc của lão đầu Tịnh Huyền cho nàng trị thương, nhưng đã tổn thương đến căn cốt, một năm qua lại chinh chiến sa trường, không có thời gian tịnh dưỡng, nên để lại bệnh căn. Mỗi khi gặp trời lạnh, tim mạch bị tổn thương sẽ đau nhức, ảnh hưởng công lực.
Như Ý nghe thấy liền nhìn về phía Đế Tử Nguyên, ánh mắt thoáng qua chút lo lắng.
Đế Tử Nguyên lắc đầu trấn an nàng, chỉnh lại áo khoác lông, hất cằm với thị vệ trước cửa "Đi trước dẫn đường."
Vài chữ từ miệng Đế Tử Nguyên thoát ra, đầy sự uy nghiêm không thể chen lời. Thị vệ dẫn đầu ngây người, liền lặng lẽ ngoan ngoãn dẫn Đế Tử Nguyên và Như Ý vào trong sân.
Khi rẽ phải qua cổng vòm, tiếng khôi giáp va chạm từ phía sau truyền tới. Như Ý thoáng nhìn phía sau, thấy đội thị vệ mặc giáp đen trong tay cầm trường kích, tràn từ cửa trong ra ngoài, bao vây bốn phía cửa lớn.
Hắc giáp quân của Liên gia, có sức mạnh lấy một địch ngàn, trong lòng Như Ý đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Nàng rũ mắt nhìn bước chân mạnh mẽ của Đế Tử Nguyên, mới từ từ bình tĩnh lại.
Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, thị vệ dẫn đầu thấy vẻ mặt của Đế Tử Nguyên và Như Ý vẫn bình thường, không có chút hoảng loạn, mới hoàn toàn trút bỏ được nghi ngờ cuối cùng trong lòng.
Hai nữ tử, một chủ một tớ bước vào phủ tướng quân như đầm rồng hang hổ, mọc cánh cũng khó thoát, nếu không phải là Tây tiểu thư thật, tuyệt đối sẽ không thể thản nhiên như vậy.
Ngoài cửa lớn, Quân Huyền dẫn đầu một đội hộ vệ chạy nhanh đến, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cánh cửa lớn Thi phủ chậm rãi đóng lại.
"Truyền lệnh xuống, đẩy kế hoạch lên sớm."
"Tiểu thư?" hộ vệ Quân Hán phía sau Quân Huyền kinh ngạc "Đội quân Đại Tĩnh vẫn chưa tới, chúng ta bây giờ động thủ ......?" một năm trước, sau khi thành trì thất thủ, Quân gia đã giấu một quân cờ ngầm trong nội bộ quân Bắc Tần, chỉ đợi đội quân Đại Tĩnh công thành sẽ nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt đại quân Bắc tần, giúp Đại Tĩnh đoạt lại thành Quân Hiến. Nếu bây giờ tùy tiện động thủ, chẳng phải tất cả kế hoạch và nhẫn nại cả năm qua sẽ thành công cốc sao?
"Quốc gia chiến loạn, Quân gia sao có thể xoay chuyển tình thế một mình, nếu Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên chết ở thành Quân Hiến, đại quân Đại Tĩnh ở biên cương sẽ như rắn mất đầu, không quá ba năm, Đại Tĩnh ắt diệt vong." giọng Quân Huyền lạnh lùng trầm xuống, quyết đoán phất tay "Đi đi." nàng ngừng một chút, lại nói "Quân Hán, chuyện trong thành do ngươi làm chủ, chọn mười lăm tử sĩ theo ta đến Ngũ Lý đình."
"Tiểu thư?" Quân Hán đang định cưỡi ngựa quay về lại nghe thấy lời này, vội vàng kéo ngựa dừng bước "Nếu Hầu quân thoát khỏi Thi phủ, nhất định phải đến Ngũ Lý đình, tới lúc đó Liên Lan Thanh sẽ dẫn quân bao vây, người ở trong thành trấn giữ, để ta đi tiếp ứng Hầu quân ......"
"Không cần." Quân Huyền lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Thi phủ ở xa "Trận đánh cuối cùng với Liên Lan Thanh, ta nhất định phải đích thân đi."
Trận chiến này, dù sống chết ra sao, đều sẽ là câu trả lời của Quân Huyền nàng với mấy chục mạng người của Thi gia và dân chúng cả thành.
Nàng không đi, đời này khó an lòng.
"Còn ra thể thống gì?" Liên Lan Thanh bước vào trong sân, nhìn Liên Hồng bị đám người bao vây giữa đại sảnh, trầm giọng quát một tiếng.
Tiếng quát của Liên Lan Thanh sát phạt quyết đoán, mang theo mấy phần âm vang trong quân ngũ, đám thương nhân trong sảnh chưa từng chịu qua loại trấn áp như vậy, lập tức tản ra khỏi Liên Hồng.
Liên Hồng thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, bước nhanh đến cạnh Liên Lan Thanh "Tướng quân, chỉ còn thiếu thiếp mời cuối cùng của Tây tiểu thư, những người cầm thiếp mời vào phủ đều ở đây. Chỉ là ......" Liên Hồng thận trọng chỉ tay ra phía ngoài "Công tử đã xuất hiện khi yến tiệc vừa bắt đầu, lão nô khuyên thế nào cũng không chịu về Ngô Đồng các, ể, công tử đi đâu rồi ...?"
Giọng bẩm báo của Liên Hồng như nghẹn trong cổ họng, Liên Lan Thanh theo tay Liên Hồng nhìn về phía sân, không thấy bóng dáng Mạc Thiên, ánh mắt lập tức trầm xuống. Để bắt Hàn Diệp, trong Thi phủ có rất nhiều người Đại Tĩnh không rõ danh tính, tuy có hắc giáp quân bảo vệ nhưng nếu có ai nhận ra thân phận của Mạc Thiên ...... hắn vừa nghĩ vừa nhìn đại sảnh ------ một đám thương nhân Đại Tĩnh xa hoa đồi truỵ, mặt mày nịnh bợ, không ai giống Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp.
Liên Hồng nhìn theo ánh mắt của Liên Lan Thanh vào trong đại sảnh, hắn luôn cảm thấy thiếu gì đó trong đám thương nhân Đại Tĩnh đang run rẩy, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.
"Liên mỗ vào thành được một năm, ngày thường được các vị chiếu cố, yến tiệc đêm nay, các vị tận hứng là được." Liên Lan Thanh tùy ý phất tay, xoay người bước ra ngoài sảnh, đi tìm Mạc Thiên. Nếu Hàn Diệp thật sự vào phủ, tự nhiên sẽ xuất hiện. Chỉ cần thân phận của Bệ hạ không bị nhìn thấu, bọn họ sẽ không có bất kỳ điểm yếu nào.
"Chỉ có Tây Vân Hoán kia chưa vào phủ?" Liên Lan Thanh thấp giọng hỏi, ánh mắt có chút trầm tư.
"Tây tiểu thư đến!" Liên Lan Thanh vừa dứt lời, tiếng hô của thị vệ trước cửa sân đã truyền vào trong.
Liên Lan Thanh đã ra trước cửa liền nhướng mày, ngước mắt nhìn lối vào ngoài sân ------ một nữ tử khí thế mạnh mẽ khoác áo lông lớn màu xanh sẫm vừa lúc bước vào. Rõ ràng bước chân của người này chậm rãi, lại mang theo nhuệ khí không thể ngăn cản.
"Tiểu thư có phải là tiểu thư Vân Hoán của Tây gia ở Lãng thành?" Liên Lan Thanh che giấu vẻ ngạc nhiên trên sắc mặt, tiến lên nghênh đón.
Đế Tử Nguyên vừa hay nhìn thấy hắn, hất con lắc thêu cách đó vài thước rồi cười lớn "Đúng vậy."
"Biên cương loạn lạc, thân phận tiểu thư quý trọng, Tây tướng quân sao có thể để tiểu thư đến thành Quân Hiến?" lời nói ra từ miệng của Liên Lan Thanh mang theo nghi hoặc rõ ràng.
"Cha ta chưa bao giờ quản được ta, dân chúng trong nước đều nói ở biên cương có tướng quân nhất định sẽ vững như bàn thạch. Vừa hay ta có một chuyện muốn đến bái kiến tướng quân, nên đến thành Quân Hiến một chuyến, đúng lúc tướng quân tổ chức yến tiệc Sương Lộ, ta giành được một tấm thiếp mời nên đến đây." Đế Tử Nguyên đứng cách Liên Lan Thanh vài bước, chắp tay nghiêm túc nói "Tướng quân đừng trách."
Liên Lan Thanh nhướng mày, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc. Nữ tử này tính cách đoan chính, hành sự phóng khoáng, quả thật giống như nữ nhi của thế gia võ tướng, nhưng tiểu thư Tây gia ở Lãng thành không liên quan gì đến hắn, có chuyện gì cần gặp hắn? Chẳng lẽ là do Hàn Diệp phái tới ......
"Ồ? Không biết tiểu thư muốn gặp bổn tướng là vì chuyện gì?" Liên Lan Thanh không dừng lại, trực tiếp đi về phía Đế Tử Nguyên.
Ánh mắt quét thấy một bóng người ra khỏi hành lang bên cạnh, khóe miệng Đế Tử Nguyên cong lên "Hôm nay ta đến gặp tướng quân chính là vì một chuyện cũ mười mấy năm trước ......"
Nàng còn chưa kịp dứt lời, bóng người cao lớn đã chen vào giữa hai người, chặt chẽ kín đáo chặn Đế Tử Nguyên.
Mạc Thiên cúi đầu nhìn về phía Đế Tử Nguyên, hai mắt sáng rực, giọng nói có chút tức giận lại như dửng dưng "Với thân phận hiện giờ của nàng, dù Tây lão tướng quân có cưng chiều nàng, vẫn có thể để nàng chạy ngàn dặm gặp một ngoại thần?"