"Mẹ, mẹ nói anh con bị tai nạn ư?"

Tôi hoảng hốt nhìn mẹ. Mẹ đặt điện thoại xuống, ngạc nhiên nhìn tôi rồi cũng lẳng lặng gật đầu, như xác nhận đây là sự thật. Còn tôi thì lo lắng muốn điên lên, mở cửa phòng  vội chạy lên tầng vừa đi vừa nói:

"Mẹ, con muốn đi gặp anh ngay bây giờ"

"Không được, anh con nó bị tai nạn một tuần trước, bây giờ cũng đang trong tình trạng hồi phục. Mấy ngày nữa con phải thi tốt nghiệp rồi. Muốn đi thì hẵng đợi thi xong đã rồi đi"

Mẹ nói rất bình tĩnh, hình như chuyện này mẹ đã biết từ lâu. Còn tôi thì bình tĩnh sao được, anh bị tai nạn không biết nặng hay nhẹ. Mà nếu ở viện một tuần rồi chắc là nặng lắm. Nếu như vậy thì ai chăm sóc anh, ai nấu đồ ăn cho anh bây giờ? Hơn nữa, chỉ có mình anh ở ngoài kia, đại học chỉ còn năm cuối, việc học tập của anh cũng khó khăn không kém. Như vậy thì anh sao có thể hoàn thành được ước mơ của mình một cách trọn vẹn đây.

Mẹ nhất quyết không cho tôi đi, bắt tôi phải thi đã. Nhưng bấy giờ thì tôi nào có tâm trạng. Mẹ tính giấu tôi chuyện này, nhưng lại bị tôi tình cờ nghe thấy. Mẹ biết là tôi quan tâm anh đến nhường nào nhưng lại vì sự nghiệp của tôi nên mẹ mới không cho tôi vào thăm anh. Tôi giận mẹ lắm.

Bỗng tôi nhận ra bản thân mình quan tâm anh hơn tất cả mọi thứ, mới ban sáng tôi còn lưỡng lự bởi một phần nào đó trong tâm trí tôi là muốn được học cùng với anh, quay lại những ngày tháng ban đầu. Đến khi nghe tin anh bị tai nạn, tôi liền muốn vất đi cái kì thi quan trọng nhất trong đời để được găp anh. Có lẽ, bây giờ tôi biết mình nên chọn trường nào rồi. Dù không theo đuổi được ước mơ nhưng ít nhất bản thân tôi cũng cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc.

Khi lên phòng học, tôi không chần chừ mà viết nguyện vọng vào trường kinh tế. Sáng sớm hôm sau khi lên trường, nghe tôi vào trường kinh tế, Bảo Anh đã rất ngạc nhiên liền chạy đến hỏi tôi.

Tôi là người thành thật, không thích nói dối. Nên kể lại cho cô nghe về chuyện anh bị tai nạn và lí do tôi muốn học trường đấy. Bảo Anh rất tức giận, cô liền đập bàn và mắng:

"Cậu bị ngốc sao? Bình thường cậu thông minh lắm cơ mà, cậu có biết chuyện này liên quan đến cuộc sống sau này của cậu hay không hả? Rõ ràng là cậu không thích kinh tế, vì anh mình mà cậu từ bỏ ước mơ của mình một cách dứt khoát như vậy, bộ cậu không nghĩ đến công việc của mình sao?"

"Có chứ, nhưng mà học với anh tớ mới được hạnh phúc"

Bảo Anh bực mình quát:" Cậu có biết hạnh phúc thật sự là gì không? Cậu nghĩ cậu làm như vậy sẽ được hạnh phúc hả? Đúng là ấu trĩ mà, bây giờ muốn thay đổi còn kịp đấy, đi nhanh nói với thầy đi"

Tôi lẳng lặng lắc đầu, kiên quyết nói:" Tớ đã quyết định rồi, không thay đổi đâu"

"Cậu.." Bảo Anh nhìn tôi một lúc lâu rồi tức giận bỏ đi, để lại một câu:"Hừ... sau này đừng có hối hận"

Nhìn theo bóng dáng của cô, tôi biết là cô đang lo lắng cho tôi, cô giận cũng vì giận thay tôi. Tôi cũng biết là bản thân mình ấu trĩ nhưng tôi muốn làm cái gì mà bản thân mình cảm thấy hạnh phúc. Chỉ cần có được hạnh phúc, ngày ngày có nụ cười trên môi thì như thế nào tôi cũng có thể chịu được.

Nắm chặt tay nhìn ra ngoài cửa, trong lòng thầm hứa. Tôi nhất định sẽ không hối hận.

Thời gian trôi rất nhanh, thấm thoát đã đến ngày thi. Tôi tập trung làm bài và nắm chắc được khả năng đậu của mình. Vừa thi xong tôi liền chuẩn bị hành lí và đi ra sân bay để đến chỗ anh. Bố mẹ tính đi, nhưng có tôi đi rồi nên họ ở lại để tiếp tục công việc của mình. Như đã hứa, khi tôi thi xong mẹ liền cho tôi một khoản tiền để đến đó. Nếu nhận được giấy báo đậu thì tôi sẽ sống ở đây với anh luôn không cần về lại nữa.

Tôi đi bất ngờ như vậy nên không thông báo cho ai hết. Chỉ có bố mẹ tôi biết, nhưng lại nghĩ đến cậu nhóc ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng tôi với đôi mắt nhát gan kia. Dù không có tình cảm gì nhưng khi tôi đi xa mà không thông báo cho cậu một tiếng bản thân mình cũng cảm thấy có lỗi. Dù vậy vãn còn thấy may mắn hơn khi đã hết dây dưa với cậu.

Hà Nội vào mùa thu vừa đẹp lại vừa lạnh lắm, tôi từ sân bay mang theo hành lí đến thẳng bệnh viện. Bởi đây là lần đầu tiên tôi đên thành phố lớn như thế này, với lại con người ở đây khá lạ lẫm. Tôi không giám nhờ vả gì nhiều, chỉ bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ trong tờ giấy mà bố mẹ đưa cho.

Con người nơi đây luôn bận rộn, nhất là khi đi trên đường, có nhiều đoạn bị ùn tắc giao thông, cứ đi một đoạn là phải dừng một đoạn. Ngồi trên xe mà lòng tôi nóng như lửa đốt. Vắng anh mấy nă tôi vẫn bình thường mà sống, bây giờ gần gặp được anh rồi sao lòng tôi lại hối hả đến lạ kì.

Vừa vào bệnh viện, theo sự chỉ dẫn của y tá mà tôi có thể tìm được phòng bệnh của anh. Anh bị tai nạn hơn một tuần, hiện tại đã chuyển qua phòng bệnh bình thường nên đi tìm khá dễ. Tôi đoán khi anh gặp tôi chắc annh sẽ vui mừng và bất ngờ lắm. Nghĩ đến nụ cười của anh tôi lại càng vui mừng, bước chân cũng đi nhanh hơn.

Đứng trước cửa, tôi rất lễ phép đứng ngoài gõ hai lần"Cốc cốc". Lồng ngực của tôi cũng theo tiếng gõ cửa mà đập lên thình thịch.

"Vào đi" Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi mỉm cười mở cửa rồi đi vào.

Anh nằm trên giường lớn màu trắng, thân nguoif to lớn tựa vào thành giường. Tay phải bị băng một lớp gạc lớn. Điều tôi chú ý là trong phòng còn có một người, đó là một người con gái đang đút cháo cho anh ăn từng thìa một. Anh rất vui vẻ há miệng ra nhận lấy.

Nụ cười trên môi tôi chợt tắt, cũng không còn hồi hộp như ban nãy nữa. Chỉ nhìn anh chằm chằm, có lẽ anh với cô gái ấy rất hợp với nhau. Cô ấy là con gái lai tây, mái tóc màu vàng xõa xuống ngang lưng, chiếc mũi cao thon gọn, đôi môi đỏ hồng lại tựa như đang cười, anh chỉ nhìn chăm chú vào cô gái đó. Cũng không để ý đến người đi vào là tôi. 

Tôi từng hi vọng và tưởng tượng ra cảnh anh nhình thấy tôi anh sẽ vui vẻ như thế nào. Sẽ hạnh phúc ra sao? Còn bây giờ, sự thật hoàn toàn là những điều ngược lại. Trong phút giây nào đó, tôi tự trách mình ngu ngốc, đáng lẽ đừng nên hi vọng quá nhiều rồi lại thất vọng như thế này.  

Tôi đứng ở cửa hồi lâu không có ai để ý đến tôi, tôi đành cụp mắt xuống, khe khẽ gọi:"Anh..."

Anh quay đầu lại, lúc đầu ngạc nhiên nhìn tôi, rồi sau đó cười rất tươi đáp lại:"Em đến rồi hả? anh đợi em nãy giờ đấy"

"Anh đợi em?"

"Bố mẹ hôm qua có gọi cho anh bảo là ngày mai em sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy"

"Anh đã liên lạc lại với bố mẹ, sao không liên lạc với em" Tôi nói với anh như có vẻ trách móc. Đúng vậy, tôi đang trách anh vì sao lại không liên lạc với tôi.

"Mới ngày hôm qua thôi, anh nghĩ em đi thi về sẽ rất mệt nên anh không muốn làm phiền"

Anh vẫn cười, một nụ cười rất dịu dàng, một nụ cười làm người ta ấm áp. Nhưng tôi thấy anh sao lại xa lạ quá, không giống như người anh trai ngày nào cũng chạy quanh quẩn bên tôi. Rõ ràng là anh đã hứa, anh hứa lẽ giữ liên lạc với tôi thường xuyên. Nhưng vì chuyện học tôi đồng ý không liên lạc với anh một thời gian, nhưng khi anh có thể anh lại không liên lạc với tôi đầu tiên. Anh làm tôi lo lắng trên suốt quãng đường đi, tôi còn lo lắng anh không có người nào chăm sóc. Nhưng nhìn qua cô gái kia, có lẽ sự lo lắng của tôi là dư thừa rồi.

"Em vào đây đi, Thiên Ân cứ luôn miệng nhắc đến em nãy giờ đấy"

Giong nói ngọt ngào vang lên, cô gái ấy nhìn tôi rất dịu dàng. Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt ấy trong lòng tôi lại cảm thấy bực mình. Đi từng bước nặng nề đến bên cạnh giường anh, không giám tỏ những thái độ thân mật như trước kia, chỉ tạo khoảng cách đứng xa hai người.

"A, anh quyên giới thiệu với em, đây là Dany, bạn học cùng lớp với anh. Trong thời gian anh bị bệnh cô ấy đã chăm sóc anh đấy"

Tôi nhìn qua Dany, không rõ cảm xúc. Chỉ gật đầu như dã nghe thấy rồi bảo:"Chào chị, em là Mẫn Mẫn, em gái của Thừa Ân"

Chị ấy cười hòa ái gật đầu nói:" Chị biết rồi, anh ấy kể về em rất  nhiều đấy, chị nghe đến nỗi thuộc luôn cả tiểu sử của em luôn rồi"

Chị nói đùa, làm anh bật cười. còn tôi lại chảng vui vẻ tí nào. Anh kể về tôi cho chị ấy nhiều đến vậy chắc hai người quen thân  nhau lắm. Hành động thâm mật ccuar hai người ban nãy tôi còn nhớ rất rõ ràng, tôi rất bực, nhưng không biết là bực vì cái gì. Cảm giác lúc ấy của tôi là muốn chạy đến tách hai người này ra, nhưng nghĩ lại mình có quyền gì mà làm vậy cơ chứ. Quyền làm êm gái sao? Là em gái sao lại có quyền quan tâm đến đời sống riêng tư của anh trai cơ chứ, nhất là về mấy chuyện tình cảm vụn vặt lại không có khả năng.

Đúng là tôi ích kỉ, chỉ muốn giữ anh cho riêng mình, nhưng khi tôi nhìn thấy cảnh tưởng này, trong lòng tôi lại sinh ra cảm giác lo sợ, sợ một ngày nào đó sẽ mất anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện