"Nếu quan tâm anh là một điều phiền phức.

Thì xin lỗi, vì em đã làm phiền"

Tôi đứng sững người, bàn tay vô thức nắm chặt tay cậu lúc nào không ai hay. Cũng bởi thế mà hai chúng tôi đứng một lúc lâu.

Quả thật tôi rất hợp với buổi chiều khi ánh nắng mặt trời dần lặn xuống, bởi tôi để ý. Cứ hễ tôi có chuyện là gặp phải lúc buổi chiều tà. Lúc ấy bầu trời cũng âm u  và mang một nét man mác buồn giống tôi vậy. Tôi không nhìn trời, nhìn đất, nhòn mây, tôi chỉ nhìn vào thực tại. Nhưng hiện thực dù có vui hay buồn bản thân tôi cũng chẳng cảm thấy có gì hay ho cả.

Anh không biết từ đâu, có lẽ là từ ngõ nhà mà tôi thường hay qua lại, anh đi đến gần tôi. Con người anh chạy thật nhanh, có nét hối hả thấy rõ. Anh cũng không ngạc nhiên vì sao tôi ở đây, chạy đến nắm chặt bả vai tôi và hỏi gấp:

"Em thấy chị Dany ở đâu không? Chị mà em thấy trong bệnh viện ấy"

Tôi giật mình nhìn anh, tôi nghĩ anh đang đi tìm chị. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh gấp gáp như thế này, đầu tôi suy nghĩ một đường, miệng tôi lại nói một nẻo:

"Em không thấy"

"Chết thật" tôi vừa dứt câu, anh chửi một tiếng rồi chạy đi thật nhanh. Đi về hướng ngược lại, tôi nhìn theo mà sao cảm thấy hai người giống nhau đến lạ kì.

Anh không hỏi tôi vì sao tôi lại đến đây nữa, anh chỉ hỏi đến chị rồi hỏ mặc tôi ở đây rồi chạy đi. Tôi cũng chỉ biết cụp mắt xuống, buông bàn tay đang nắm cậu ra rồi lủi thủi đi về.

Cậu chạy đến, cố đẩy nhanh tốc độ đi bằng người tôi. Cậu bảo:

" Dany là người ban nãy va vào chị hả?"

Tôi để mặc cậu đi theo sau. Cũng lặng lẽ gật đầu. Tôi nghĩ rằng cậu đã biết, cái quan hệ tam giác chưa bao giờ là tốt đẹp cả. Nhất là khi có sự xuất hiện của người thứ ba chen vào. Tôi không phải là người thứ ba, tôi chỉ là em gái của anh mà thôi. Một người em gái không có quyền lên tiếng để dành lại tình yêu.

Cậu hỏi xong cũng chỉ lặng lẽ đi bên cạnh. Xem như cậu đã hiểu rõ, cậu cũng không nói một câu an ủi hay là động viên. Chắc một phần là do cậu hiểu cảm giác của tôi lúc bấy giờ,  cậu lặng lẽ tiễn tôi về tận nhà, cứ như cũ. Cậu thấy tôi vào nhà an toàn đã rồi mới yên tâm rời đi, nếu như tôi không cấm cậu sẽ mãi cố chấp đi theo tôi như vậy.

Nhưng tôi nào đâu còn sức lực để ý đến cậu nữa, trong đầu tôi có hàng trăm hàng vạn những suy nghĩ ngổn ngang. Cứ như vậy mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Về đến nhà, đặt tài liệu xuống ghế ngồi thẫn thờ đến buổi chiều. Trưa nay anh không về, tôi biết là anh đi tìm chị, cơm trưa cũng không ai nấu, tất cả mọi thứ đều chưa dọn dẹp. Anh bình thường quan tâm tôi lắm, hễ thấy tôi bỏ bữa là chạy đôn chạy đáo, chọc cách này đến cách khác để tôi có thể mở miệng ra để ăn cơm. Còn bây giờ tôi ăn hay chưa, có đói bụng hay không anh cũng mặc kệ.

Tôi chưa từng trải qua cảm giác tình yêu mãnh liệt là gì, nhưng tôi biết được rằng khi yêu con người ta có thể buông bỏ mọi thứ. Trước hay sau, sớm hay muộn có còn là gì  khi chỉ dẫn đến một kết thúc.

Ánh nắng buổi chiều rất gay gắt nhưng lại ấm áp, nó xuyên qua khe cửa và chiếu những tia nắng yếu ớt qua bàn tay tôi lúc ấy tôi mới chợt tỉnh. Tôi là một người có nhiều suy nghĩ, tôi có thể ngồi nguyên một ngày để suy nghĩ về một vấn đề vớ vẩn nào đó. Bây giờ vẫn vậy, tôi mất nửa buổi để nghĩ về chuyện của anh. Nhiều lúc cứ dặn lòng là chuyện anh, anh lo, mắc mớ gì tôi phải can thiệp. Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không nỡ để anh một mình.

Bầu trời đang nắng bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng mưa rì rào trên mái hiên. Vừa nắng vừa mưa đúng là chuyện kì lạ. Nhưng anh bảo những lúc như thế này đều sẽ có cầu vòng xuất hiện. Ban đầu tôi còn không tin là có cầu vồng, nhưng khi trời mưa xong là anh kéo tôi chạy ra ngoài sân để nhìn lên trời. Đúng là có cầu vòng thật, tôi thì không như những đứa con nít khác nhảy lên reo hò hay là ngạc nhiên rồi vui mừng đi khoe khắp xóm. Lúc ấy tôi chỉ hỏi anh:" Cầu vòng rõ ràng là chỉ có năm màu, sao anh lại nói là bảy màu"

Anh giải thích rằng:" Có hai màu còn lại mà em chưa nhìn thấy mà thôi"

"Vậy hai màu kia ở đâu?"

"Anh không biết, chắc là nó đang núp sau dãy năm màu kia"

Tôi ngồi nhìn mưa và nắng hòa hợp với nhau, nhớ đến lời anh nói năm ấy. Cho đến tận bây giờ, tôi cũng chẳng có cách nào để tìm ra hai màu kia. Tôi biết, hai màu kia đã hi sinh để cho năm màu kia lóe sáng rực rỡ trên bầu trời. Nhưng cũng chỉ có mình tôi mới có suy nghĩ lệch lạc ấy nhưng nào ai biết tất cả mọi vạn vật đều có sự hi sinh.

Như thường lệ tôi chạy ra ngoài để ngắm cầu vòng, nhưng cầu vòng không thấy đâu, chỉ thấy bóng dáng anh ướt sũng đi vào. Chắc là anh đi dầm mưa mới về, trời này làm người dễ bị cảm cúm, tôi thấy vậy lo lắng chạy đế bên người anh:" Anh đi đâu về đấy? Nhanh đi vào nhà đi không thôi cảm lạnh bây giờ"

Anh hất tay tôi ra, không nói một lời mà đi vào nhà. Bỏ lại tôi phía sau, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như vậy, nhưng cũng kiên nhẫn chạy theo sau:" Anh đi tìm chị Dany phải không?"

Anh đến ngang cửa, cởi dép ra rồi nói:"Anh mệt rồi"

Không biết là anh mệt về thể xác hay là mệt về tinh thần, tôi thấy anh tiều tụy lắm. Khuôn mặt trắng bạch, đôi môi cũng bạc nhợt lại không để tôi đến gần. Tôi lo lắng theo sau:

"Hay là anh ăn chút gì nhé, để em đi nấu cho"

"Anh mệt lắm, đừng nói nữa"

Anh nói rất gắt gỏng, cũng chẳng biết là đang bực ai. Tôi đứng đấy nói lớn:" Em chỉ lo anh bị ốm thôi mà"

"Dany đi nước ngoài rồi, chắc sẽ không bao giờ trở về nữa"

"Thì sao?"

"Nếu như em nói là em đã gặp Dany, chắc chắn anh sẽ đến kịp"

Giọng anh khàn khàn, nói như có vẻ rất mệ mỏi, đôi mắt cuoj xuống, đưa tay vịn vào thành ghế. Tôi nhìn anh, cắn chặt môi nói:" Em chỉ lo lắng cho anh thôi, mấy ngày nay anh buồn làm sao em có thể không biết? Nếu như anh không gặp chị Dany nữa có lẽ sẽ tốt hơn"

Ánh mắt anh gắt gao nhìn tôi, có lẽ như đang trách móc, anh nói:" Em nghĩ như vậy là tốt cho anh ư? Không có Dany, anh mới sống không tốt"

Tôi ương bướng nói lại, như cho mình là đúng, cũng chẳng bận tâm là anh mệt hay là đang buồn:

"Anh thà dứt khoát một lần còn hơn ngày qua ngày là ôm đau buồn vào trong lòng. Bộ anh không biết là những ngày qua em lo lắng cho anh lắm hả"

"Ai cần em quan tâm cơ chứ? Em không biết gì về anh và Dany thì em làm sao hiểu được"

Anh mắng tôi, đây là lần đầu tiên anh mắng tôi. Có lẽ anh cũng nhận ra là mình có phần sai nên im lặng nhìn tôi, cũng chẳng nói được một câu xin lỗi.

Tôi hít một hơi sâu nhìn anh. Không nói gì mà đi lên phòng đóng cửa lại. Vì chị Dany đi mà anh lại nặng lời với tôi như vậy. Đã quen với cách anh đối xử với tôi dịu dàng, cũng đã quen cách anh quan tâm tôi từng li từng tí. Nhưng vì yêu, chỉ một ngày tôi mà tất cả mọi thứ đã thay đổi. 

Đúng vậy, tôi có tư cách gì mà quan tâm anh cơ chứ, đáng lẽ ra tôi là người phải tạo điều điện để anh và chị Dany đến với nhau mới phải. Tôi quả thật không hiểu giữa anh và chị đang xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết rằng anh đang trách tôi vì tôi không chỉ đường cho anh sớm hơn một chút.

Nhiều lúc tôi quan tâm anh thái quá, cũng thầm ám chỉ cho anh biết anh quan trọng với tôi như thế nào đó cũng là một gánh nặng. Đáng lẽ tôi không nên nói ra tình cảm của mình mà phải giữ khư khư trong người để nỗi đau nó tự mình mục rửa. Càng lo lắng cho anh càng làm cho anh phiền lòng bởi mối tình không rõ ràng này.

Anh muốn chúng tôi mãi là anh em, chỉ đơn thuần là tình cảm của anh trai dành cho em gái. Chỉ có tôi muốn tiến thêm một bước để làm mọi chuyện thành ra nông nỗi này. Ngày trước, khi trời có mưa giông tôi liền chạy qua nằm với anh, tôi ngây thơ bảo rằng:" Anh sẽ làm anh trai em mãi chứ?"

"Tất nhiên rồi"

"Anh hứa đi"

"Anh hứa"

Nghe anh hứa xong tôi nhoẻn miệng cười ngây ngô rồi lâm vào trong giấc ngủ. Bây giờ nghĩ lại, sao tôi lại có thể ngu ngốc đến thế. Tôi ghét lời hứa, bởi lời hứa ấy đã trở thành một cái đinh. Gắn sâu trong lòng anh, mãi mai không thể rút ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện