Thời hiện đại đã tự trải nghiệm xã hội giai cấp đồng tiền mạnh mẽ như thế nào thì ở Cư Sơn cũng y chang!
Cố Tuyền còn được đứng trên cái đỉnh đấy! Thật sự là thụ sủng nhược kinh!
Lần đầu tiên được trở thành nhị thế tổ ăn không hưởng thụ ... Kỳ thực tâm trạng trong lòng Cố Tuyền cứ tưng tửng nhảy tung tăng vậy ...
Là một pháo hôi nên sẽ sống không lâu, đầu tiên chính là lập ra một danh sách để hưởng thụ!
Đầu tiên chính là thiết lập nhân vật của mình!
Thiết lập của nguyên chủ là một người không có chính kiến dễ bị điều khiển, ôn nhu có, vô tâm cũng có. Thiết lập của chính hắn thì ... Ha ha, kể ra chỉ tổ mất mặt, tóm gọn có thể bằng một từ: Trang B.
Lần này thiết lập sẽ là: Hoàn khố công tử!
Là hoàn khố rất vui, là hoàn khố rất khoẻ mạnh, là hoàn khố là nhất!
Ta có tiền, các ngươi có tiền không? Ta có hậu thuẫn, các ngươi có không?
Đầu thai là bản lĩnh, các ngươi có không?
Ta có muội muội xinh đẹp, các ngươi có ... Khụ, cái này lạc đề. Mà tất nhiên các ngươi cũng không có rồi!
Đầu tiên là trang phục!
Cố Tuyền mặc một bộ đồ màu vàng chói đầy khí chất 'Ta đây có tiền! Mau tới a!', mặt kiêu ngạo tiêu sái bước, trong lòng muốn tự vả lại vừa cười tới toét miệng.
Hắn vui vẻ đến Đan Các thăm tiểu muội muội nhà hắn.
Cố Liễu Nhan nghe hắn tới thăm vui mừng chạy ra liền bị một màn này làm cho có chút choáng ngợp, " ... "
Cố Liễu Nhan được An gia gia dưỡng vô cùng tốt, hiện giờ khuôn mặt xinh đẹp có chút giật giật nhìn hắn, "Ca ca, đây là ... "
Cố Tuyền quay một vòng giả bộ khoe, "Thế nào? Trông soái không?"
Vừa nói xong thì chợt nhìn người đi tới đằng sau Cố Liễu Nhan, khoé miệng cứng đờ.
Ánh mắt An Định Khiêm nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ giơ tay che hai mắt Cố Liễu Nhan lại:
"Đừng nhìn. Cẩn thận không lây bệnh."
Cố Tuyền: " ... " Đây là miệng lưỡi người xưa độc hay chỉ mình vị này độc?
Nhìn hai người nào đó thật sự quay đầu khinh bỉ hắn chạy đi, Cố Tuyền không khỏi dở khóc dở cười.
Ta làm lố quá rồi sao?
Sự thật cho thấy, hắn đúng là làm lố quá nhưng lại rất hiệu quả.
Trong mấy ngày khắp Cư Sơn đều đồn về hắn là một tên hoa hoa công tử, phá gia chi tử kiêu ngạo hống hách.
Nào thì dùng quyền bắt nạt đồng môn sư đệ.
Nào thì khinh bạc sư muội sư tỷ.
Nào thì tiêu xài hoang phí, ăn chơi vô độ.
Cố Tuyền có chút cảm thán.
Ai, lòng người thật bổ não. Cái gì cũng có thể nghĩ.
Đến mức An gia gia mọi ngày còn muộn tao, giờ lo lắng hỏi hắn:
"Ngươi không tính dập tắt tin đồn, biện giải bản thân à?"
Hắn liền ngồi cắn mấy quả nho trên bàn nói:
"Nghe vui mà."
Dù gì ta nói, bọn họ còn chưa chắc tin. Càng ngăn, càng nghi, càng tự bổ não! Lúc đó phiền phức tới còn phiền chết nữa!
Nghe hắn trả lời như vậy, An Định Khiêm kinh ngạc nhìn hắn: Không lẽ dạy hỏng rồi?
Cố Tuyền không có kỹ năng đặc biệt như đọc suy nghĩ gì đó ... Nhưng ánh mắt kia quá lộ liễu khiến hắn không thể nhịn được lên tiếng:
"Sư phụ?"
An Định Khiêm hồi thần lại nhìn hắn thở dài.
Cố Tuyền: " ... " Đây là có ý gì?
An Định Khiêm đứng dậy, xoa đầu hắn nhẹ nhàng.
Cố Tuyền: "???"
"Là sư phụ ... Không, là gia gia dạy bảo ngươi sai cách. Sau này gia gia sẽ không đánh ngươi nữa."
Hả?
Cái vận may gì đây? Thật hay giả vậy?!
... Khoan đã. Hình như có gì đó ... Sai sai???
Sao ta cảm thấy lời này có gì sai nhỉ?
An Định Khiêm nhìn Cố Tuyền phát ngốc không khỏi thở dài:
"Sau này cứ gọi lại là gia gia. Không cần gọi sư phụ nữa."
Thế là, một người thì trong bụng đầy chột dạ tưởng dạy dỗ trẻ nhỏ đến biến đổi tâm lí nên mới nỗ lực bù đắp. Một người thì vẫn ngu ngốc chưa hiểu chuyện xém bị thụ sủng nhược kinh doạ tới ngất.
Làm hoàn khố có cái vui của hoàn khố! Làm gì cũng không sợ mất mặt!
Làm hoàn khố có cái khổ của hoàn khố! Làm gì cũng bị người úp nồi!
Nào này không phải của ta! Mắc mớ gì bắt ta đội?!
Trong tiên môn thế gia, tên tuổi của Cố Tuyền lan truyền dưới mác 'Hoàn khố công tử'.
Cái danh này hắn cũng không ngại nhận! Dù sao Cư Sơn cũng rất giàu, đây là điều không ai phản bác lại được.
... Lúc mới đầu, hắn còn sợ bị An Định Khiêm đập vì cái hình tượng này ... Ai ngờ được, không bị ăn đập mà lại còn dung túng cho mình tiền!
Cố Tuyền liền sảng khoái cầm tiền đi! Nghe nói gần đây đang có mở hội đấu giá ...
Theo như trong các tiểu thuyết thì nam chính Long Ngạo Thiên(*) sẽ một là giả vờ thần bí đem đồ đi bán, hai là ngồi ở hàng ghế VIP tiêu sái tiêu tiền. Cố Tuyền không khỏi nhếch môi.
(*) Long Ngạo Thiên không phải tên nam chính hay gì đâu! Đây là một cụm từ miêu tả thuộc tính nhân vật jacksue ý! *a mỗ tác giả điên cuồng giải thích với vốn từ thiếu thốn*
Biết làm sao đây? Thanh niên xã hội hiện đại ai cũng có ước mơ một lần tiêu sái!
Thời thế hiện tại thì ông trời đang tạo điều kiện cho ta! ... YY một lần chắc không sao đâu?!
—————————
Tiểu kịch trường:
Cố Tuyền: "Gia có tiền! Các ngươi mau đến! Ha ha ha!!!"
Cố Liễu Nhan: " ... Gia gia, như vậy thật sự không sao chứ?"
An Định Khiêm: "Người có tiền thì nên thu liễm, không cần khoe mẽ. Chỉ cần có một tên ngốc để cho người khác biết chúng ta có tiền là được rồi."
Cố Liễu Nhan: " ... "
Cố Tuyền: " ... "