Tạ Trúc Tinh đẩy Vương Siêu, hai người lảo đảo lùi tới chỗ sofa, sau khi ngồi vào trong ghế là bắt đầu ôm hôn nhau kịch liệt, tên đã lên cung rồi thế nên chẳng hơi đâu để ý vụ quần áo nữa, Vương Siêu vội vàng qua quýt tụt quần xuống, ném lung tung qua một bên, bịch một tiếng ngã xuống ghế, chờ Tạ Trúc Tinh đến đè mình.
Ấy nhưng Tạ Trúc Tinh lại bất động, nhìn chằm chằm cái mông lộ ra của hắn.
Vương Siêu: “Nhìn cái gì?”
Tạ Trúc Tinh nhéo mông hắn một cái.
Vương Siêu kích động không nhịn nổi: “Nhanh lên nào.”
Tạ Trúc Tinh vừa bóp vừa thưởng thức cái mông của Vương Siêu.
Thoạt đầu Vương Siêu còn thoải mái mà rên rỉ, lúc sau chờ lâu quá mất hết kiên nhẫn: “Còn chưa xong hả? Có làm hay không? Không là anh đứng lên đó!”
Tạ Trúc Tinh: “Làm.”
Chịch chịch chịch.
Chia tay bốn mươi mốt ngày, làm lành rồi.
Hơn một tháng sau, tóc Vương Siêu đã dài hơn, màu da cũng trắng lên hai tông, vẻ đẹp trai quay về được hơn một nửa.
Ngày tết trung thu, hắn theo Tạ Trúc Tinh trở về quê của cậu, gặp mặt cha mẹ Tạ.
Buổi tối ăn xong bữa cơm đoàn viên, Tạ Trúc Tinh nói: “Đi thôi, em dẫn anh ra ngoài tản bộ một lát.”
Vương Siêu đang cảm thấy gò bó nên nhanh chóng chạy theo.
Bóng tối mờ mờ, không ai nhận ra bọn họ.
Hai người đi xuyên qua con đường thưa thớt người qua lại, Vương Siêu hết ngó đông lại ngó tây, bị tụt lại phía sau một đoạn.
Tạ Trúc Tinh dừng chân lại, vươn tay về phía hắn: “Tới đây.”
Vương Siêu hí ha hí hửng chạy tới, hơi do dự đưa tay ra.
Tạ Trúc Tinh nắm tay hắn đi cả đoạn đường, hai người đi tới bờ sông trong thành phố, tựa vai ngắm trăng.
Liễu rủ lả lướt, gió thu hiu hiu.
Bọn họ hiếm khi ở bên nhau mà lại yên tĩnh thế này.
Vương Siêu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nghĩ thầm, ba ba, ma ma, anh đại, anh hai, Vương Siêu thật hạnh phúc a.
Hắn nhìn Tạ Trúc Tinh một chút, Tạ Trúc Tinh đương ngước nhìn trăng rằm, vầng trăng rọi một tầng ánh sáng ôn nhu ở trên gương mặt cậu.
Hắn hiếm khi muốn nói chuyện một cách tình cảm: “Nè, em nghĩ cái gì đó?”
Tạ Trúc Tinh cúi đầu, nở nụ cười.
Vương Siêu nói: “Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu?” (Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu by. Tô Thức)
Tạ Trúc Tinh lắc đầu, vẫn nhàn nhạt cười.
Vương Siêu hỏi: “Đến cùng là nghĩ cái gì đó? Nói cho anh nghe chút thôi?”
Tạ Trúc Tinh nói: “Nghĩ tới cái mông của anh.”
Vương Siêu: “…”
Tạ Trúc Tinh nói: “Hồi trước anh phơi mặt đen như quả trứng kho, em còn tưởng rằng người anh cũng không trắng, lúc cởi quần ra rồi mới phát hiện mông lại không bị đen, trắng đến phát sáng.”
Cậu chỉ chỉ lên trên bầu trời: “Giống y như ánh trăng.”
Vương Siêu: “…”
Tạ Trúc Tinh nhìn xung quanh một chút, mọi người đều đang ngắm trăng, không ai chú ý tới họ.
Cậu sán lại gần đấy hôn Vương Siêu một cái, nói: “Ánh trăng ánh trăng, anh yêu em không?”
Vương Siêu hơi buồn cười.
Tạ Trúc Tinh nói: “Ánh trăng ánh trăng, em yêu anh.”
Vương Siêu cười thành tiếng: “Cút, em đúng là đồ thiểu năng.”
– HẾT –
Ấy nhưng Tạ Trúc Tinh lại bất động, nhìn chằm chằm cái mông lộ ra của hắn.
Vương Siêu: “Nhìn cái gì?”
Tạ Trúc Tinh nhéo mông hắn một cái.
Vương Siêu kích động không nhịn nổi: “Nhanh lên nào.”
Tạ Trúc Tinh vừa bóp vừa thưởng thức cái mông của Vương Siêu.
Thoạt đầu Vương Siêu còn thoải mái mà rên rỉ, lúc sau chờ lâu quá mất hết kiên nhẫn: “Còn chưa xong hả? Có làm hay không? Không là anh đứng lên đó!”
Tạ Trúc Tinh: “Làm.”
Chịch chịch chịch.
Chia tay bốn mươi mốt ngày, làm lành rồi.
Hơn một tháng sau, tóc Vương Siêu đã dài hơn, màu da cũng trắng lên hai tông, vẻ đẹp trai quay về được hơn một nửa.
Ngày tết trung thu, hắn theo Tạ Trúc Tinh trở về quê của cậu, gặp mặt cha mẹ Tạ.
Buổi tối ăn xong bữa cơm đoàn viên, Tạ Trúc Tinh nói: “Đi thôi, em dẫn anh ra ngoài tản bộ một lát.”
Vương Siêu đang cảm thấy gò bó nên nhanh chóng chạy theo.
Bóng tối mờ mờ, không ai nhận ra bọn họ.
Hai người đi xuyên qua con đường thưa thớt người qua lại, Vương Siêu hết ngó đông lại ngó tây, bị tụt lại phía sau một đoạn.
Tạ Trúc Tinh dừng chân lại, vươn tay về phía hắn: “Tới đây.”
Vương Siêu hí ha hí hửng chạy tới, hơi do dự đưa tay ra.
Tạ Trúc Tinh nắm tay hắn đi cả đoạn đường, hai người đi tới bờ sông trong thành phố, tựa vai ngắm trăng.
Liễu rủ lả lướt, gió thu hiu hiu.
Bọn họ hiếm khi ở bên nhau mà lại yên tĩnh thế này.
Vương Siêu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nghĩ thầm, ba ba, ma ma, anh đại, anh hai, Vương Siêu thật hạnh phúc a.
Hắn nhìn Tạ Trúc Tinh một chút, Tạ Trúc Tinh đương ngước nhìn trăng rằm, vầng trăng rọi một tầng ánh sáng ôn nhu ở trên gương mặt cậu.
Hắn hiếm khi muốn nói chuyện một cách tình cảm: “Nè, em nghĩ cái gì đó?”
Tạ Trúc Tinh cúi đầu, nở nụ cười.
Vương Siêu nói: “Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu?” (Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu by. Tô Thức)
Tạ Trúc Tinh lắc đầu, vẫn nhàn nhạt cười.
Vương Siêu hỏi: “Đến cùng là nghĩ cái gì đó? Nói cho anh nghe chút thôi?”
Tạ Trúc Tinh nói: “Nghĩ tới cái mông của anh.”
Vương Siêu: “…”
Tạ Trúc Tinh nói: “Hồi trước anh phơi mặt đen như quả trứng kho, em còn tưởng rằng người anh cũng không trắng, lúc cởi quần ra rồi mới phát hiện mông lại không bị đen, trắng đến phát sáng.”
Cậu chỉ chỉ lên trên bầu trời: “Giống y như ánh trăng.”
Vương Siêu: “…”
Tạ Trúc Tinh nhìn xung quanh một chút, mọi người đều đang ngắm trăng, không ai chú ý tới họ.
Cậu sán lại gần đấy hôn Vương Siêu một cái, nói: “Ánh trăng ánh trăng, anh yêu em không?”
Vương Siêu hơi buồn cười.
Tạ Trúc Tinh nói: “Ánh trăng ánh trăng, em yêu anh.”
Vương Siêu cười thành tiếng: “Cút, em đúng là đồ thiểu năng.”
– HẾT –
Danh sách chương