Vương Cẩm tưởng tượng vô số lần cảnh tượng Ngạn Dung rời khỏi anh, khi ấy Ngạn Dung đã có thể tự chăm sóc tốt bản thân, cũng có đủ dũng khí và năng lực để theo đuổi một thế giới tốt đẹp hơn, khi ấy cho dù có gặp và chịu nhiều bi thương hơn, cậu cũng có thể không còn gì tiếc nuối, nói một câu ‘tạm biệt’ với Ngạn Dung, bởi anh vì Ngạn Dung mà đã làm, đang làm và sẽ làm tất cả.

Vậy mà ngay lúc này, khi Ngạn Dung vẫn còn là một cậu thiếu niên nho nhỏ tỉnh tỉnh mê mê, vẫn còn yêu say đắm và ỷ lại vào anh, lại nói với anh rằng muốn chia tay.

Vương Cẩm có chút hoảng hốt, tại sao còn chưa đến cái ngày Ngạn Dung lớn lên kia, anh đã phải mất đi Ngạn Dung sớm như vậy? Ngạn Dung nói ra xong liền hoảng hốt nghiêng người sang một bên, dùng cánh tay lau nước mắt trên mặt, nói: “Anh làm việc đi, em đi đây.”

Vương Cẩm khó có thể nhịn được chua xót trong lòng, anh muốn ôm lấy cậu, muốn an ủi cậu, để cho người phải khổ sở chỉ riêng anh là đủ, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể nói ra câu: “Em nói đã come out, là chuyện gì xảy ra? Cãi nhau với bạn học sao?”

Ngạn Dung lui về phía sau một chút, nói: “Em có thể tự giải quyết.”

Vương Cẩm cau mày, nói tiếp: “Nếu ở trường học có chuyện, cần anh tìm Lương Tỳ giúp em…”

Ngạn Dung ngắt lời anh: “Có chuyện gì thì tự em sẽ tìm hắn, cám ơn anh.”

Trong hốc mắt cậu đầy nước mắt, cậu thậm chí không thấy rõ được mặt Vương Cẩm, cậu nhịn lại nghẹn ngào, cố gắng nói rằng: “Cũng cám ơn anh đã chịu bên em mấy tháng này, em sẽ nhớ mãi anh đã đối tốt với em, hi vọng sau này… Không, không có sau này, chúng ta sau này cũng không thể gặp nhau, em không muốn gặp lại anh.”

Vương Cẩm: “…”

Ngạn Dung đi mất rồi.

Vương Cẩm đứng ngây ra tại chỗ.

Qua rất lâu, anh chống đầu gối, chậm rãi khom người xuống, từng hơi từng hơi thở dồn dập.

Không khí là thật, thiếu oxi chóng mặt hoa mắt cũng là thật, tất cả mọi thứ đều là sự thật.

Anh thật sự đã mất đi Ngạn Dung.



Ngạn Dung từ trong phòng làm việc đi ra, rốt cuộc vẫn vỡ òa, bước nhanh tới trong góc hành lang, đối mặt với bức tường, dùng tay che mắt lại, không hề báo trước khóc thật to.

Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh từ khi cậu và Vương Cẩm quen biết đến thích nhau, lại chuyển đến một màn khi nãy, chợt nhận ra ngoài câu “Sau sinh nhật 20 tuổi sẽ kết hôn” kia, Vương Cẩm thế mà chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì với cậu.

Thì ra từ đầu đến cuối chỉ là mình cậu đơn phương mong muốn bọn họ có thể yêu nhau đến vĩnh viễn, có khả năng Vương Cẩm cũng chỉ coi cậu như một người qua đường trong cuộc đời anh.

Mấy tháng này, thì ra chỉ có mình cậu chờ đợi thiên trường địa cửu, cậu cho rằng đó là ‘yêu nhau’, lại thật ra chưa từng tồn tại.

Cậu khóc xong, lúc rời đi, gặp phải Thông Thông ngồi trên xe lăn tự động, cậu ta lại chạy đến tìm Vương Cẩm, trên đùi vẫn để hộp đồ ăn kia.

Thông Thông chạm mặt cậu, có chút lúng túng nói: “Nghe bảo ba ba cậu đã quay lại, bánh bao này thật sự ăn ngon lắm… Cậu sao thế?”

Ngạn Dung hai mắt sưng đỏ, nhìn rất chật vật, nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Không làm sao cả, tôi rất ổn.”

Thông Thông suy đoán, nói: “Ngày hôm nay là thứ hai, cậu có phải là trốn học chạy đến đây? Bị ba ba cậu mắng?”

Ngạn Dung không nói câu nào, nhưng chắn đường không cho Thông Thông đi, Thông Thông không làm gì được, đành tiếp tục bắt chuyện với cậu: “Cậu học cấp ba?”

Ngạn Dung nói: “Lớp 10.”

Thông Thông kinh ngạc nói: “Tớ còn tưởng cậu lớn hơn tớ chứ, tớ cũng học lớp 10.”

Ngạn Dung khoác lác nói: “Tôi chuyển trường, cho nên mới học lớp 10, tôi đúng là lớn hơn cậu.”

Thông Thông nói: “Ồ.”

Hai người một đứng một ngồi, mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co ngay trên hành lang.

Thông Thông không nhịn được, hỏi: “Cậu đây là không muốn để tớ mang bánh bao đến cho bố cậu hả?”

Ngạn Dung: “…”

Thông Thông nói: “Tớ nghe y tá nói, cậu không có mẹ.”

Ngạn Dung xù lông, nói: “Cậu có mẹ thì ngon lắm chắc?”

Thông Thông vội hỏi: “Xin lỗi, tớ không có ý đó, ý tớ là… cậu và ba ba mình tình cảm tốt thật đó.”

Ngạn Dung mặt tối sầm, nói: “Ai tình cảm tốt với hắn, hắn cũng chả phải ba ba tôi.”

Thông Thông cho rằng cậu mới bị Vương Cẩm mắng xong, mấy câu này thuần là đang phát cáu, nói: “Trước đây quan hệ giữa tớ và bố cũng tốt như hai người vậy, năm ngoái ổng cặp bồ, muốn ly dị với mẹ, tớ hận ổng muốn chết, thời điểm mới bị bệnh, còn không muốn chữa trị, tớ muốn ổng hối hận cả đời, ai kêu ổng đối xử với tớ và mẹ như thế. Sau đó phẫu thuật xong, tớ đứng lên không được, ổng khóc đến chết đi sống lại, còn thương tâm hơn cả tớ, một buổi tối tóc đã bạc hết, mới ban đầu tớ còn thấy cực kỳ hả giận, sau rồi lại cảm thấy ổng có chút đáng thương.”

Ngạn Dung: “… Cậu nói với tôi mấy cái này, là có ý gì?”

Thông Thông cũng hơi trợn mắt ngu người, gãi đầu một cái, nói: “Tớ chính là muốn khuyên cậu không nên tức giận bố mình, sau này nhất định sẽ hối hận.”

Ngạn Dung phát điên nói: “Đã bảo hắn không phải bố tôi rồi mà.”

Cậu tiến về phía trước, chìa tay ra, nói: “Cậu không phải muốn mời tôi ăn bánh bao sao? Cảm ơn cậu, đưa đây.”

Thông Thông ban nãy chỉ khách khí tí thôi, căn bản không nghĩ để cậu ăn, đồ ăn trong hộp hai tầng này đều là để dành riêng cho Vương Cẩm.

Ngạn Dung đem tay xòa ra trước mặt cậu ta, trưng vẻ mặt ‘cậu đúng là tên keo kiệt’.

Hai bé trai kèn cựa nhau, xem ai bị khinh bỉ, xem ai thua trước tiên.

Kết quả là Thông Thông không cam lòng đưa hộp đồ ăn cho Ngạn Dung, ức chế đem xe quay đầu, trở về phòng bệnh.

Ngạn Dung cầm hộp đồ ăn, cảm giác thắng lợi kéo dài được có mấy giây, rất nhanh đã cảm thấy mình nhàm đến cùng cực, cậu và Vương Cẩm chia tay, còn ngăn người khác tiếp cận Vương Cẩm thì có tích sự gì?

Cậu đâu ngăn hết được nhưng người nhỏ bé đáng yêu trên thế giới này, Vương Cẩm rồi sẽ gặp được một trong số họ, cậu chiếm được ôn nhu nơi Vương Cẩm, người kia cũng sẽ nhận được những điều như thế.

Mấy suy nghĩ kiểu này khiến tim cậu như bị dao cắt, cậu không muốn nghĩ tiếp nữa.

Ngạn Dung có chút buồn cười nghĩ, nếu như Vương Cẩm là bố cậu thật thì tốt rồi, vậy thì mặc kệ cậu biến thành thế nào, lớn lên, già đi, trở nên xấu xí, trở nên không đáng yêu chút nào, Vương Cẩm cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương cậu.

Lương Tỳ đang làm việc, lúc nghỉ ngơi thì nghe thấy trợ lý thông báo rằng Vương Cẩm đã gọi vài cuộc điện thoại đến, bảo hắn gọi cho Ngạn Dung.

Hắn không hiểu ra sao nên gọi lại cho Vương Cẩm, hỏi: “Sao đây? Xảy ra chuyện gì?”

Vương Cẩm nói: “Mày gọi cho cậu ấy đi, để cậu ấy tự mình nói, cụ thể tao cũng không rõ lắm, chỉ biết là cậu ấy come out ngay tại trường.”

Lương Tỳ phát hãi, nói: “Nó hiện tại còn ở trường học không?”

Vương Cẩm nói: “Không còn, tao không biết cậu ấy đi đâu.”

Lương Tỳ càng hãi hơn: “Có ý gì? Cái gì gọi là mày không biết?”

Vương Cẩm trầm mặc chốc lát, nói: “Bọn tao chia tay rồi.”

Lương Tỳ: “…”

Vương Cẩm không muốn nói nhiều, chỉ giục hắn nhanh nhanh gọi điện cho Ngạn Dung, tuy rằng hắn trong lòng có rất nhiều thắc mắc, nhưng cũng nhận ra được sự mệt mỏi và lo lắng trong giọng nói của Vương Cẩm, nên không hỏi thêm gì nữa.

Ngạn Dung đi khỏi bệnh viện, hoảng hoảng hốt hốt ngồi trên tàu điện ngầm, lúc xuống trạm, mới ý thức được mình đã đến chỗ nhà Vương Cẩm.

Cậu do dự một chút, nếu đã đến đây rồi, không bằng đi vào lấy hành lý của bản thân, đã chia tay rồi, không thể để đồ đạc chiếm diện tích trong nhà đối phương được.

Cậu có khóa nhà Vương Cẩm, tâm tình trầm trọng mở cửa đi vào.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cậu đã xem nơi này như nhà của mình cùng Vương Cẩm, sau khi đến Trung Quốc, đây là chỗ duy nhất từ tận đáy lòng cậu xem là ‘nhà’.

Cậu yêu thích mọi thứ trong ngôi nhà này, từng ngọn cây cọng cỏ trong sân, tất cả đồ trang trí trong phòng, cuốn sách cậu và Vương Cẩm cùng nhau đọc, ca khúc cùng nhau nghe, bộ phim cùng nhau xem, còn có mỗi nơi thắm thiết bên nhau, cảnh lúc ấy ngọt ngào triền miên vẫn hiện rõ lên trước mắt, mỗi khi nhớ lại đều khiến cho cậu càng thêm khổ sở.

Vương Cẩm không còn là vị hôn phu của cậu nữa rồi, mà là bạn trai cũ (tiền nam hữu) của cậu.

Trong tiếng Trung, chữ ‘tiền’ là một chữ rất dễ bị thay đổi. Khi nói rằng: phải nhìn về phía trước (hướng tiền khán), chữ ‘tiền’ đều dùng chỉ cái mới. Nhưng khi nói: tiền nhiệm, thì lại ý chỉ ‘người cũ’.

Ngạn Dung cay đắng nghĩ, cậu không cần phí công sức học tiếng Trung nữa, cậu không được gả đến Trung Quốc nữa rồi.

Cậu không có quá nhiều hành lý, chỉ có quần áo cùng đồ dùng vệ sinh, còn lại hầu như đều là do Vương Cẩm mua cho cậu, cộng thêm mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp, ngoài ra không còn gì, chưa xếp đủ một cái vali nhỏ.

Thu dọn xong xuôi, cậu ngồi xuống một bên giường, yên lặng khóc.

Trong nhà chỉ có ngần ấy đồ vật thuộc về cậu, cậu vừa đi khỏi, có phải Vương Cẩm sẽ nhanh chóng quên mất cậu hay không.

Vương Siêu vừa tỉnh ngủ từ trên tầng đi xuống, nghe được tiếng động bên này, đi đến nhìn thử, ngạc nhiên nói: “Ngạn Dung, em sao lại không đi học?”

Ngạn Dung nhanh chóng lau nước mắt, rồi quay sang nói: “Em xin nghỉ.”

Vương Siêu nhìn thấy vali hành lý của cậu, hỏi: “Em khóc sao? Đây là tính làm gì vậy?”

Ngạn Dung đứng lên, nói: “Em phải đi.”

Vương Siêu không hiểu, hỏi: “Đi đâu?”

Ngạn Dung khẽ nói: “Em với anh trai anh chia tay rồi.”

Vương Siêu há hốc mồm.

“Cậu ấy cho em hai cái bánh bao rồi đi luôn.” Vương Siêu nói qua điện thoại: “Em bảo để em đưa cậu ấy đi, cậu ấy không chịu, em cũng không dám ép. Mà hai cái bánh bao kia ăn ngon thật đấy.”

Vương Cẩm: “…”

Vương Siêu nói: “Hai người đây là làm trò gì thế? Ngày hôm qua anh rủ rê em đi uống rượu, em đã thấy sai sai rồi, nhưng nhìn anh về còn bò lên giường ôm cậu ấy ngủ, em cứ tưởng tại em suy nghĩ nhiều, vì lý do gì sáng nay em vừa mở mắt ra đã thấy hai người chia tay?”

Vương Cẩm nói: “Cậu ấy không chịu để mày đưa đi là mày thôi luôn à? Lúc cần nghe lời thì không thấy mày nghe, lúc không cần nghe lời sao mày chấp hành thế?”

Vương Siêu oan uổng vô cùng, nói: “Ánh mắt cậu ấy sưng húp như hai quả đào luôn ấy, nói chưa được hai câu đã lại khóc, sống chết muốn tự mình đi, em đâu dám ra tay, nhìn chân cậu ấy có chút xíu anh đã đấm em sưng cả mặt, nếu em đụng vào chỗ nào của cậu ấy, anh lại chả chém chết em ấy à.”

Vương Cẩm nghe hắn tả, Ngạn Dung chả khác nào một đứa nhỏ đáng thương, vừa đau lòng vừa buồn bực, nào còn tâm trí nghe hắn nói linh tinh, trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Vương Siêu phiền muộn vô cùng, gào lên với cái điện thoại: “Làm như không ai chia tay bao giờ ấy, có chuyện gì to tát đâu.” Đem điện thoại quăng đi, rồi nói với không khí: “Mấy kẻ làm 1 các người, đều chả phải thứ tốt đẹp gì, bố nhổ nhổ nhổ vào!”

Khi Lương Tỳ liên lạc với Ngạn Dung, cậu đã trở về nhà của hắn và Bách Đồ.

Lương Tỳ hỏi cậu: “Nghe bảo trong trường có chuyện?”

Ngạn Dung nói: “Lương ca, em come out ngay tại trường.”

Lương Tỳ đã biết chuyện cậu come out, cũng không kinh sợ gì lắm, nhưng bởi vì cách xưng hô mới này mà sửng sốt một chút, hỏi tiếp: “Bạn học và giáo viên của cậu có thái độ gì?”

Ngạn Dung nói: “Em không biết, em sẽ mau chóng xin nghỉ học để chuyển trường.”

Lương Tỳ suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này cậu không cần quan tâm, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Ngạn Dung nói: “Vâng.”

Lương Tỳ dò hỏi cậu: “Cậu giận dỗi Vương Cẩm à?”

Ngạn Dung nói: “Không ạ.”

Lương Tỳ thở phào nhẹ nhõm, nếu Ngạn Dung đã nói không có, thì chuyện này có khả năng không phải việc lớn, hắn không hy vọng hai người này chia tay, mấy cái khác chưa nói đến, hắn ở trước mặt Bách Đồ tâng bốc Vương Cẩm bao nhiêu là lời hay, nếu chia tay thật, hắn làm sao ăn nói được với Bách Đồ.

Ngạn Dung nói: “Không giận dỗi, em không thích ảnh, nên đá ảnh rồi.”

Lương Tỳ: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện