Có khả năng Vương Cẩm không thích cậu cao lên, cũng không hy vọng cậu trưởng thành.

Ngạn Dung nghĩ như vậy, có một chút khổ sở.

Nguyên nhân Vương Cẩm yêu thích cậu, sẽ giống như lời Kim Việt nói sao? Cậu muốn hỏi Vương Cẩm, nhưng lại không dám, nếu như đáp án đúng là như vậy, cậu sẽ không thể chịu đựng được đâu.

Hôm nay là ngày nóng nhất trong những ngày hè, ngồi trong nhà cũng oi bức vô cùng, bước vào cửa cái Vương Cẩm đầu tiên là đem hết điều hòa bật lên, hỏi: “Trong tủ lạnh có dưa hấu, muốn ăn không?”

Ngạn Dung ôm Macbook ngồi xuống ghế sofa, trả lời: “Muốn uống sinh tố dưa hấu.”

Vương Cẩm rửa tay đi làm sinh tố dưa hấu.

Ngạn Dung nghịch máy tính mới của mình một lát, download mấy phần mềm thường dùng, sau đó từ mấy bức ảnh bên trong Icloud chọn một tấm làm màn hình nền, là  lúc trước khi ngủ cậu tựa vào vai Vương Cẩm tự sướng, chỉ chụp được có gò má Vương Cẩm, hình như lúc đó anh đang xem mail, dáng vẻ nghiêm túc vừa đẹp trai lại vừa gợi cảm.

Vương Cẩm bưng ly sinh tố dưa hấu tới, ngồi bên cạnh cậu, nhìn thấy màn hình nền, cười nói: “Bạn học hoặc giáo viên của em mà thấy sẽ báo cảnh sát mất đấy.”

Dù là ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy hai người trong bức hình kia quá là mờ ám.

Ngạn Dung không để ý nói: “Trước khi đến trường em sẽ đổi cái khác.”

Vương Cẩm đưa sinh tố dưa hấu cho cậu, cậu uống được nửa ly đã thôi, đưa trả cái ly cho Vương Cẩm, nói: “Dưa hấu này không ngọt.”

Vương Cẩm nói: “Em trai anh mua.”

Anh đem ly còn thừa uống cạn, phát hiện bên mép Ngạn Dung có dính một vòng tròn nước trái cây màu đỏ nhạt, môi cũng ướt át, lấp lánh, chính bản thân cậu cũng không biết, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên cái máy tính mới.

Vương Cẩm đặt ly xuống, giật lấy một tờ giấy ăn, sau đó giúp Ngạn Dung lau miệng, trên mặt còn mang theo ý cười tràn ngập sủng nịnh ôn nhu.

Ngạn Dung tâm trí quay trở về, cảm thấy Vương Cẩm đang coi mình như một bé cục cưng, nhanh chóng giật lấy tờ giấy tự mình lau lau qua loa, cũng không còn tâm trạng nghịch máy mới.

Vương Cẩm nhìn thấy cậu không muốn chơi nữa, hỏi: “Bài tập làm xong chưa?”

Ngạn Dung nói: “Làm xong rồi.”

Vương Cẩm nói: “Lên gác đi, để anh kiểm tra xem.”

Hai người một trước một sau đi lên tầng, Vương Cẩm bật điện cầu thang, so với mọi ngày tối hơn rất nhiều.

Ngạn Dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nói: “Có một bóng đèn không sáng.”

Vương Cẩm cũng thấy, nói: “Lúc sáng lúc không, chắc tiếp xúc giữa chân bóng với máng đèn kém, mấy hôm trước anh có bảo Vương Siêu rảnh quá không có việc gì thì thay bóng đèn đi, nó chắc không để ý rồi.”

Trên bậc cửa sổ ở chỗ ngoặt cầu thang phía trước có để một cái bóng đèn mới, hẳn là do Vương Siêu cầm đến, không biết sao lại quên không thay.

Ngạn Dung cầm lấy cái bóng đèn nhỏ kia, nóng lòng muốn thử: “Vậy để cho em, em sẽ thay bóng đèn, trước đây em từng thay rồi.”

Mặc dù thay bóng đèn không phải kỹ năng cao siêu gì, nhưng Vương Cẩm vẫn nói: “Siêu thế cơ à, thế để anh làm trợ thủ cho em, đợi anh trước hết đi lấy cái thang.”

Ngạn Dung bèn đứng chờ dưới cái bóng đèn không sáng kia.

Sau một lát, Vương Cẩm tay không trở về, cạn lời: “Anh còn đang thắc mắc thằng nhóc Vương Siêu đem bóng đèn ra rồi sao còn không thay, loay hoay nửa ngày trời mới biết nó đem cái thang làm hỏng, hôm nay cứ để kệ thế vậy, sáng mai tính sau.”

Ngạn Dung nói: “Không có thang, lấy một cái ghế đến cũng được, cũng không cao lắm.”

Cậu cũng không phải rất thích việc thay bóng đèn, cậu chỉ muốn để cho Vương Cẩm thấy cậu cũng là một người lớn, cho dù là thay bóng hay bất kể việc gì khác, cậu cũng có thể làm được.

Cậu muốn đi xuống lấy ghế, Vương Cẩm lại kéo cậu lại, nói: “Bậc thang hẹp thế này, không có chỗ nào kê ghế được.”

Ngạn Dung chỉ đành thôi, ngẩng đầu nhìn cái đèn kia, thất vọng nói: “Em nếu như cao được đến đó thì tốt rồi.”

Vương Cẩm nghĩ một lát, đi xuống bậc thang, quay lưng với Ngạn Dung rồi ngồi xổm xuống, nói: “Vậy chúng ta cùng cao to đến thế nào.”

Ngạn Dung không hiểu lắm, Vương Cẩm vỗ vỗ lưng mình, nói: “Lên.”

Ngạn Dung khi còn bé cũng chưa từng chơi trò này, cẩn thận từng li từng tí một tràn ngập mới mẻ cưỡi lên cổ Vương Cẩm. Cậu tuy rằng dáng người cao, nhưng nói cho cùng chỉ là thể trạng của một thiếu niên, xương nhẹ, cũng hơi gầy, Vương Cẩm đứng lên như thế không tốn sức mấy, nhưng là cậu vẫn sợ, không ngừng nhắc nhở ‘Em sắp ngã rồi’, ‘Anh đừng lung lay’, ‘Giữ chặt em’ các kiểu, thật vất vả mới ổn định được, chậm chạp đem bóng đèn thay xong.

Vương Cẩm nhìn cậu đem chụp bóng đèn lắp vào, nói: “Được rồi, thả em xuống nhé.”

Ngạn Dung lúc này không sợ nữa, trái lại còn cảm thấy thú vị, hỏi: “Em nặng không? Anh có mệt không?”

Vương Cẩm nói: “Không mệt, em gầy quá.”

Ngạn Dung làm nũng: “Thế để em chơi một lúc.”

Vương Cẩm cứ thế cõng cậu lên 5-6 bậc thang, cậu chơi càng ngày càng nghiện, vốn có hơi sợ, vẫn luôn để Vương Cẩm nắm chặt tay không buông, hiện tại thì bạo đến mức thả cả tay ra.

Vương Cẩm sợ cậu té, nói: “Chơi đủ chưa? Xuống đây đi.”

Ngạn Dung không chịu: “Chơi thêm một lúc nữa, hay là anh mệt rồi?”

Vương Cẩm đột nhiên nhanh chân phóng lên cầu thang, Ngạn Dung sợ đến độ “A a a a a a” kêu loạn xì ngầu, cúi người ôm lấy đầu Vương Cẩm, Vương Cẩm bị che mắt không nhìn thấy đường nên dừng lại, cười ha ha hỏi: “Chơi vui không?”

Hai người đang chơi rõ là cao hứng, bên dưới đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Hai người đang làm cái vẹo gì vậy?”

Ngạn Dung lại bị dọa sợ hết hồn xém thì té, Vương Cẩm nhanh tay giữ eo cậu, cậu cũng vội vàng trượt xuống dưới.

Vương Siêu vẻ mặt kinh ngạc đứng dưới chân cầu thang ngẩng cổ lên nhìn, vẻ mặt ‘dường như đang thấy hai kẻ thiểu năng’.

Ngạn Dung xấu hổ muốn chết, trốn sau lưng Vương Cẩm không dám nhìn hắn.

Vương Cẩm nghiêm mặt nói: “Còn có thể làm gì, làm cái việc lẽ ra mày phải làm nhưng lại không làm, đổi bóng đèn mới.”

Vương Siêu kêu oan: “Thang hỏng rồi sao trách em được?”

Vương Cẩm còn chưa kịp nói tại hắn làm hỏng thang, hắn đã lại cướp lời: “Cũng chẳng có ai để cho em cưỡi ngựa.”

Vương Cẩm: “…”

Vương Siêu ném tiếp một câu: “Em mua tôm hùm đất cay, một phần thật lớn, nhanh xuống ăn đi.” Xoay người chạy biến.

Vương Cẩm không ăn đồ nhiều dầu mỡ, nghiêng người hỏi Ngạn Dung: “Muốn ăn không?””

Ngạn Dung rất thích ăn tôm hùm đất cay, lại sợ hiện tại mà đi ăn Vương Siêu sẽ trêu chọc mình, nhưng nghĩ lại, Vương Siêu đã nói cho cậu một bí mật lớn đến vậy, còn cười được ai, thế là nói: “Muốn.”

Vương Cẩm nói: “Vậy anh về phòng kiểm tra bài tập của em trước, em cũng đừng ăn nhiều quá, không tốt cho tiêu hóa.”

Anh trở về phòng, Ngạn Dung chậm rì rì đi xuống nhà.

Vương Siêu khoanh chân ngồi trên ghế sofa ăn tôm hùm đất cay, vào đến nhà là không đội mũ, quả đầu trọc còn hơi phản quang, cộng thêm làn da đen thui bị cháy nắng, nhìn từ xa như một quả trứng kho.

Hắn nhìn thấy Ngạn Dung đi một mình, hỏi: “Sao lại có mình em? Chồng em đâu?”

Ngạn Dung: “… Ai?”

Lúc Vương Siêu ở với bạn trai cũ, cái gì cũng có thể gọi được, hiện tại cũng do quen mồm, kết quả thấy vẻ mặt khiếp sợ của Ngạn Dung, mới nhớ ra cậu vẫn còn là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, sửa mồm: “Anh hai anh đâu sao không xuống? Anh mua những ba phần cơ.”

Ngạn Dung còn đang bị một câu ngắn ngủi – “chồng em” – chấn động đến ngây ngây ngất ngất, nói: “Anh, anh ấy nói món này quá nhiều dầu.”

Vương Siêu nói: “Ảnh đang muốn dưỡng sinh, muốn cứu vớt lại tuổi… găng tay đây này.”

Ngạn Dung đeo găng tay bóc tôm ăn theo, hỏi lại: “Dưỡng sinh là gì?”

Vương Siêu nói: “Chính là cái này không ăn cái kia không ăn, ăn bữa chính xong là thôi, không thức đêm không uống rượu, ngủ trước 12h, chọt chọt chọt nhất định phải đeo bao.”

Hắn chỉ đang lảm nhảm, Ngạn Dung thế nhưng nghe xong lại đàng hoàng trịnh trọng tin, gật đầu nói: “Ừm, ảnh đúng là như vậy.”

Vương Siêu: “… Đúng là có đeo bao à?”

Ngạn Dung vẫn còn chưa đến mức khai thật chuyện giường chiếu của mình với Vương Cẩm cho hắn, nói: “Đại ca gọi anh ở lại nhà hàng, không có đánh anh à? Em nghe Vương Cẩm Châu nói, đại ca thường đánh anh.”

Vương Siêu bị kể xấu, cố cãi, nói: “Đấy là khi phạm lỗi thôi, lúc này đâu có tội gì đâu, đang yên đánh anh làm gì… Em không có đem chuyện anh kể với em nói cho anh hai anh đấy chứ?”

Ngạn Dung nói: “Không có.”

Vương Siêu đem một con tôm đã bóc đưa cậu, nói: “Không nói là tốt rồi.”

Ngạn Dung đem tôm nhét vào miệng, nuốt rồi mới nói: “Sao lại sợ bị anh trai biết?”

Vương Siêu nói: “Hai người họ bao che lắm, bị họ biết được là phiền.”

Ngạn Dung hiểu được, nói: “Anh sợ bạn trai cũ gặp phiền phức?”

Vương Siêu sắc mặt khó coi, hàm hồ nói: “Em đừng phụ lòng tin tưởng của anh với em, đừng nói ra đó.”

Ngạn Dung thấy hắn không muốn nói thêm gì về người kia nữa, thế liền nói: “Được, em xin thề, em sẽ không nói ra.”

Hai người yên lặng ăn tôm một lúc, Vương Siêu hơi dừng tay, mặt lại tiện hề hề hỏi: “Anh hai nhà anh mỗi lần chịch đều đeo bao thật à?”

Ngạn Dung: “Không nói cho anh.”

Vương Siêu bất mãn nói: “Anh đã nói cho em bí mật lớn thế rồi còn gì, em cũng keo kiệt quá.”

Ngạn Dung suy nghĩ một chút, nói: “Vậy em cũng chia sẻ cho anh một bí mật, anh cũng không được nói cho anh hai anh.”

Vương Siêu nghĩ thầm cái thằng nhóc chừng này tuổi thì có được bí mật gì, nhiều lắm là mấy loại chuyện kiểu như ở trường có bạn học nữ viết thư tình gửi cho, không muốn để cho anh hai biết. Hắn nói: “Được, miệng anh rất kín.”

Ngạn Dung cầm gói giấy ướt tặng kèm tôm hùm đất cay, lau sạch tay, dáng vẻ vẫn còn chút do dự.

Vương Siêu nói: “Sao em không dứt khoát chút nào hết vậy, em nhìn anh xem, khi nói chuyện nào có do dự chút nào đâu.”

Thật ra hắn chỉ tiện mồm nói thôi, nhưng Ngạn Dung thật sự bị kích động, nói: “Em không dứt khoát khi nào, em cho anh biết, em nghi ngờ Vương Cẩm Châu không phải thật sự yêu thích em.”

Vương Siêu buồn cười, nói: “Em nghĩ lung tung gì đấy? Không thích em mà ảnh còn chơi cưỡi ngựa với em à? Anh khi còn bé cũng chả được ảnh cho cưỡi bao giờ.”

Ngạn Dung nhăn mặt nói: “Ảnh mắc bệnh thánh mẫu, anh biết không?”

Vương Siêu: “… Cái gì? Bệnh gì cơ?”

Ngạn Dung cúi đầu, nói: “Hiện tại ảnh thích em, có khả năng bởi vì em còn nhỏ tuổi, không có bố mẹ, không có người nhà, không ai thương yêu em.”

Vương Siêu kỳ quái nói: “Coi như là vì đau lòng nên yêu thích em đi, vậy ảnh cũng vẫn thật sự là thích em mà.”

Ngạn Dung nói: “Không giống nhau, nếu như anh ấy yêu thích cái sự nhỏ yêu của em, sau này phải làm sao? Em không thể vẫn mãi thế này, em sẽ có ngày lớn lên thành một người đàn ông chân chính, chờ em trở nên mạnh mẽ rồi, đến lúc ấy có thể chăm sóc tốt chính mình, cũng có thể chăm sóc người khác, anh ấy có khả năng sẽ không còn thích em như bây giờ nữa.”

Vương Siêu nghe xong thì ngơ ngơ ngác ngác, nói: “Anh thấy em nghĩ quá nhiều rồi, anh hai anh là một người rất có trách nhiệm, cho dù có như lời em nói, tương lai nếu hai người các em chia tay nhau, nhất định không phải do anh ấy nói ra, ảnh không phải loại người sẽ nói chia tay với người khác, anh ấy sẽ rất có trách nhiệm với em.”

Ngạn Dung mím mím môi, nói: “Em biết anh ấy là người như thế, nhưng mà em không muốn có một ngày mình lại biến thành gánh nặng của Vương Cẩm, em hi vọng mình sẽ có giá trị với anh ấy, giống như anh ấy rất quan trọng đối với em, em sẽ yêu anh ấy vĩnh viễn, anh ấy sao lại có thể chỉ yêu em được mấy năm?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện