Vương Siêu chưa quen đường đi đến trường, mở thiết bị dẫn đường lên rẽ lung rẽ tung, nói: “Việc trong bệnh viện không xong ngay được, anh trai bảo anh mang em đi ăn cơm trước, em muốn ăn cái gì?”

Ngạn Dung nói: “Cái gì cũng được.”

Vương Siêu đề nghị: “Lẩu thì sao? Anh hai nói em có thể ăn được cay.”

Ngạn Dung gật gật đầu nói: “Được.”

Cậu đã một thời gian không nhìn thấy Vương Siêu, rất là mới lạ, đối với việc ăn cái gì không rảnh để ý, chỉ lo hỏi những trải nghiệm của Vương Siêu trong chuyến đi Tây Tạng lần này, Vương Siêu kể cho cậu một chút chuyện ở hẻm núi Lancang, sông băng Hải Loa Câu, nơi thông mạch hiểm yếu, cảnh đẹp ven đường từ Nyingchi đến Lhasa… Cậu nghe đến mức hai mắt tỏa sáng, trông mong vô cùng.

Kỳ thật cậu còn muốn hỏi Vương Siêu chuyện bạn trai, nghĩ nghĩ lại nhịn xuống, với quan hệ của bọn họ, hỏi mấy chuyện riêng tư như thế dù ít dù nhiều cũng rất không lễ phép.

Ăn xong nồi lẩu trở về, Vương Cẩm đã ngồi ở nhà đợi bọn họ.

Ngạn Dung vừa nhìn thấy anh, ngay tức khắc đem Vương Siêu quên sạch, vài bước đã chạy đến trước mặt anh, hỏi han ân cần: “Bệnh nhân không sao rồi chứ? Anh ăn cơm chưa?”

Vương Cẩm nói: “Bệnh nhân không có chuyện gì, anh ăn cơm ở căn tin bệnh viện rồi.”

Anh đem cầm lấy cặp sách của Ngạn Dung, ước lượng, nói: “Sao nặng thế này, tuần này nhiều bài tập thế à?” Nói xong lại tiện tay sờ sờ cái balo Ngạn Dung đang đeo.

Ngạn Dung nói: “Bài tập không nhiều lắm, trong balo có <Thần điêu hiệp lữ>, em đọc xong rồi nên mang về.”

Vương Cẩm khoa trương khen: “Nhanh thế đã xem xong rồi, siêu quá đi.”

Ngạn Dung bị tâng bốc đến mức hơi hơi đắc ý, Vương Cẩm cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Quái nhân đầu trọc – hoàn toàn không có cảm giác tồn tại – đứng ở bậc thang ới một câu: “Anh hai.”

Vương Cẩm hờ hững nhìn hắn: “Sao?”

Vương Siêu nói: “Anh nói thật cho em biết đi, trừ anh và đại ca ra, em thật ra còn có 3 ông anh trai nữa phải không?”

Vương Cẩm chả hiểu gì sất: “Cái gì?”

Vương Siêu đau thương nói: “Em thấy em chính là Lục Oa, nếu không phải thế sao mấy người chả ai nhìn thấy em?”

Vương Cẩm: “…”

Ngạn Dung không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hỏi: “Lục Oa là gì thế?”

Tối đó trước khi ngủ, Vương Cẩm cùng cậu xem.

Xem xong lên giường, cậu còn chưa đã nghiền: “Thì ra xà tinh mặt mũi trông như thế, trước đây em còn tưởng là rất yêu diễm mỹ lệ, lúc làm văn còn suýt chút nữa dùng từ đấy để miêu tả giáo viên dạy văn.”

Vương Cẩm buồn cười kéo rèm cửa sổ lại, cũng đi lên giường, giũ chăn mỏng ra đem đắp lên hai người, Ngạn Dung nhanh chóng ở phía trong chăn sán lại vào anh.

Vương Cẩm duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại kia, bàn tay chạm vào làn da trắng mịn, anh ôm chặt một chút, nói: “Em nhỏ y như tiểu xà tinh.”

Ngạn Dung bị anh ghìm căng cứng, nhưng không giãy giụa, ngược lại còn quấn lấy anh giống như một con rắn, nằm bò trong ngực Vương Cẩm, nhẹ nhàng liếm liếm yết hầu anh, trả lời: “Vậy anh chính là bò cạp tinh.”

Vốn là tuần này Vương Cẩm muốn nghỉ ngơi mấy ngày sau thứ sáu, thế nhưng bởi vì việc của bệnh nhân cột sống có tật kia, nên sáng sớm hôm sau anh lại đi đến bệnh viện.

Tới gần trưa, Ngạn Dung rời giường ăn chút gì đấy, sau đó làm bài tập, làm xong soát lại một lượt mới cất đi.

Đã hơn 3h chiều, ngày hôm qua Vương Cẩm nói tối nay muốn dẫn cậu đi ăn đồ ăn Pháp, là một nhà hàng rất nổi tiếng, yêu cầu phải mặc vest. Cậu tìm một bộ quần áo, nghiêm túc dùng máy là hơi cầm tay ủi ủi, đứng trước gương ướm thử, cảm thấy khá ổn, mới đem bộ quần áo là phẳng đặt lên giường, sau đấy ngồi bên mép giường lấy ipad ra xem.

Khoảng độ 5h chiều, Vương Siêu gọi cho cậu: “Anh hai khả năng tan ca muộn một chút, đến giờ ảnh sẽ đến thẳng nhà hàng, chúng ta đến trước chờ ảnh đi.”

Ngạn Dung trong lòng tràn ngập chờ mong có một bữa tối lãng mạn với Vương Cẩm, ai dè Vương Siêu cũng muốn đi, nhất thời thất vọng, nói: “Bây giờ đã đi có sớm quá không?”

Vương Siêu cười he he: “Tiện đường nên trước hết anh muốn đến công ty quản lý một chuyến, người đại diện nhận cho anh một cái quảng cáo.”

Ngạn Dung đành thay quần áo, đi cùng hắn ra cửa.

Đến công ty quản lý, Vương Siêu muốn Ngạn Dung vào cùng mình, thế là chém gió: “Công ty anh có rất nhiều siêu sao đang hot đó nhé, đi vào gặp được có khi còn xin được chữ ký nữa.”

Ngạn Dung không quan tâm lắm, nói: “Hot hơn Bách Đồ ca ca với Lương Tỳ ca ca không?”

Vương Siêu quên béng vụ cậu có hai ông bô siêu hot, đành xấu hổ trêu ghẹo, nói: “Em đừng gọi bọn họ thế nữa, chả đàn ông tẹo nào, như đứa con nít ấy.”

Ngạn Dung sững sờ, hỏi: “Thật à? Thế phải gọi như nào?”

Cậu rốt cục vẫn đi theo Vương Siêu cùng nhau bước vào cửa công ty.

Vương Siêu cháy nắng đến mẹ ruột cũng không nhận ra được, cũng không còn mái tóc phiêu dật tiêu biểu của idol, em gái tiếp tân không nhận ra hắn, chỉ mải nhìn chằm chằm Ngạn Dung, cũng không ngăn lại, đã thế còn cùng đồng nghiệp kề tai nói nhỏ, cho rằng cậu con lai này là người mới của công ty.

Đến văn phòng của người đại diện, Vương Siêu bước vào, để Ngạn Dung đứng ngoài đợi một lúc, còn nói với cậu: “Nếu như khát, quầy bar ở ngay phía trước, cứ đi thẳng rồi rẽ trái, có nước trái cây, còn có kem hộp, đừng đi xa quá là được, nhiều lắm mười mấy phút anh sẽ ra.”

Ngạn Dung đến quầy bar lấy một chai nước trái cây, sau đó vòng lại đến trước cửa phòng làm việc khi nãy Vương Siêu đi vào, ở đấy có một hàng ghế sofa, cậu chọn một cái gần trong cùng ngồi xuống.

Ngạn Dung vừa vặn nắp ra uống hai ngụm, có người từ phía khác tiến lại đây, bước chân rất vội vàng.

Là một người trông hơi quen.

Người đang đến dáng vẻ vốn đang rất vội, sau khi nhìn thấy Ngạn Dung ngay lập tức đi chậm lại, tới nơi liếc cái cửa đang đóng, thật giống như mình chỉ tình cờ đi ngang qua, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.

Ngạn Dung nhớ ra, cậu ở trong điện thoại của Vương Siêu từng nhìn thấy ảnh và clip nhảy popping của người này.

Mười mấy phút sau, Vương Siêu quả thật đi ra, trên mặt có chút ảo não, Ngạn Dung quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Vương Siêu đem mũ lưỡi trai đội lên, nói: “Hắn tuần trước nhận cho anh quảng cáo dầu gội đầu.”

Ngạn Dung: “…”

Ra khỏi công ty, Vương Siêu vẫn nghĩ linh ta linh tinh về việc mình bỏ mất cơ hội quảng cáo, Ngạn Dung muốn nói lại thôi nhìn hắn mấy lượt, Vương Siêu cho là cậu đang thông cảm với mình, sửa miệng nói: “Cũng không sao đâu, lúc này không được thì còn có lần khác, tóc vẫn sẽ mọc dài được không phải sao, anh cũng không thiếu chút tiền ấy, em là người ngoại quốc nên chắc không biết chứ, thật ra anh hot lắm đấy.”

Ngạn Dung cẩn thận từng câu từng chữ nói: “Em vừa nãy hình như nhìn thấy bạn trai cũ của anh.”

Cậu cảm giác thấy cả người Vương Siêu căng thẳng hẳn lên.

Không khí trong xe như bị ngưng lại, qua một lúc lâu, Vương Siêu mới đột ngột nở một nụ cười, nói: “Hắn đẹp trai chứ?”

Ngạn Dung: “… Ừ.”

Vương Siêu thắt đai an toàn, cầm tay lái, nhìn thẳng phía trước, vừa đạp chân ga vừa thở phào, cười nói: “Anh đã nói hắn rất đẹp trai, thật sự không lừa em mà.”

Xe quẹo đi, từ bãi đỗ xe công ty đi ra ngoài, tốc độ lái xe có hơi nhanh, Ngạn Dung sợ hết hồn, nhanh chóng nắm lấy đai an toàn.

Phóng đến đường lớn, Vương Siêu lại lái ổn định hơn.

Ngạn Dung cảm thấy hắn đã bình tĩnh lại, có ý định nói tiếp chuyện ban nãy nhìn thấy người kia, nhưng rồi lại không dám, sợ không cẩn thận chọc đúng chỗ đau của Vương Siêu.

Vương Siêu lái xe, tự mình hát ngâm nga, bài này Ngạn Dung từng nghe qua, giai điệu cùng lời bài hát có khả năng tẩy não vi diệu, cậu hát theo Vương Siêu một hai câu: “Tình yêu, tình yêu, tình yêu, nó là cái thứ quỷ quái gì?”

Vương Siêu kinh ngạc nói: “Ôi chà, em còn có thể hát được bài này cơ à?”

Ngạn Dung nói: “Không biết hát, thế nhưng từng nghe qua rất nhiều lần, là anh hát à?”

Vương Siêu cười nói: “Anh trước đây ở trong nhóm nhạc, bài này là bài duy nhất hot của nhóm nhạc đoản mệnh tụi anh.”

Chuyện hắn trước đây là ca sĩ của một nhóm nhạc, Ngạn Dung đã từng nghe Vương Cẩm nói đến, cũng biết bạn trai cũ của hắn cũng là một thành viên trong nhóm, hai người bọn họ sau khi nhóm nhạc giải tán đã solo một mình, phát triển rất tốt.

Ngạn Dung không biết nên nói gì mới tốt, yên lặng ngồi bên cạnh tự mình ngồi nắn nắn ngón tay.

Vương Siêu nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Em nhanh hỏi anh đi, vì sao muốn chia tay với bạn trai đẹp zai như thế nha.”

Ngạn Dung: “… Anh muốn nói sao?”

Vương Siêu tự mình nhịn lâu như thế, thật sự là rất muốn kể, xoắn xuýt nói: “Em không được nói cho anh trai anh.”

Ngạn Dung đảm bảo với hắn: “Em sẽ không nói đâu.”

Vương Cẩm ở bệnh viện tăng ca gọi điện cho Vương Tề, xác nhận hắn buổi tối sẽ không bùng, sau đó lại gọi điện cho Ngạn Dung, hỏi: “Bọn em đi chưa?”

Ngạn Dung nói: “Chúng em ở nhà hàng rồi, anh tan làm trực tiếp đến đây nhé, tẹo nữa gặp.”

Vương Cẩm nói: “Anh chắc là…”

Ngạn Dung nói: “Cứ thế trước nhen, bye bye.” Cúp máy luôn.

Vương Cẩm: “… Bảy giờ mới đến.”

Anh có chút không dám tin, Ngạn Dung lần nào cùng anh nói chuyện điện thoại cũng là người nói không ngừng, lần này là vì cái gì? Vội thế là sao? Ngạn Dung vội vã nghe bát quái, còn nghe rất ư là tập trung cao độ.

“Lúc ban đầu anh là nghĩ muốn chơi hắn, cảm thấy hắn lớn lên đẹp trai, người cũng tốt, đợi đến khi thật sự yêu nhau…” Vương Siêu cụt hứng, nói: “Có một lần không may nhìn thấy tin nhắn cũ của hắn và người quản lý, mới phát hiện dáng vẻ già dặn của hắn lộ ra bên ngoài đều chỉ là đang làm bộ, trên thực tế bụng dạ khá đen tối, một lòng một dạ muốn hot, làm tình với anh, cũng chẳng qua là coi trọng anh vừa có tiền vừa có nguồn, nếu hắn không giành được cơ hội, thì anh sẽ có thể giúp hắn.”

Ngạn Dung tiêu hóa mất một lúc, nói: “Chia tay với hạng người như thế, cũng chả có gì đáng tiếc.”

Vương Siêu nói: “Còn chưa hết đâu, sau khi chia tay, hắn còn chạy đến tìm anh, nói rằng tuy hắn lừa anh, thế nhưng tình cảm đối với anh là thật.”

Ngạn Dung không còn gì để nói: “Anh sẽ không tin hắn chứ?”

Vương Siêu vuốt cái đầu trọc của mình, nói: “Cũng không phải là tin hắn, khi đó chỉ cảm thấy, hắn ngược lại không thể rời bỏ mình, vẫn sẽ đối tốt với mình, vậy nên anh coi như không biết vụ hắn vì sao coi trọng mình, bọn anh vẫn tiếp tục ở với nhau như trước, cái khác không quan trọng.”

Ngạn Dung: “…”

Vương Siêu nói: “Có phải em cảm thấy não anh tàn lắm đúng không?”

Ngạn Dung suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Có một câu thành ngữ đó là ‘bịt tai trộm chuông’.”

Vương Siêu nói: “Anh biết chứ, bịt chặt tai rồi, nhưng cuối cùng vẫn không trộm được cái chuông kia.”

Ngạn Dung hỏi: “Sau này vì sao lại chia tay?”

Vương Siêu lộ ra một nụ cười thảm hề hề, nói: “Hắn tìm được một người càng có tiền càng có quan hệ rộng càng não tàn hơn, thế là không cần anh nữa.”

Ngạn Dung cảm thấy hắn rất đáng thương, động viên hắn: “Người xấu xa như thế, anh cũng đừng luyến tiếc nữa, sau này hắn nhất định sẽ hối hận.”

Vương Siêu nói: “Nhưng mà anh hiện tại đang rất hối hận rồi.”

Ngạn Dung nói: “Hối hận vì ngay lúc vừa phát hiện ra đã không đá hắn?”

Vương Siêu lại nói: “Nếu có cơ hội lần nữa, anh sẽ không lại nhìn trộm điện thoại của hắn.”

Ngạn Dung: “…”

Vương Siêu cúi thấp tầm mắt, nói: “Lúc đang vui vẻ ở bên cạnh nhau, tại sao phải biết nhiều chân tướng đến vậy, nếu có thể cứ luôn chẳng hay biết gì, cũng là việc tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện