Hơn bảy giờ tối 29 tháng chạp, Vương Cẩm đã được nghỉ, một mình nằm nhoài người trên ghế sofa xem tivi, bên trong đại sảnh, bố mẹ cùng ông anh Vương Tề thêm thằng em Vương Siêu đang tụ thành một bàn đánh mạt chược.

Vương ma ma: “Ông có đánh hay không, than thở cái gì?”

Vương ba ba: “Đánh đánh đánh… để tôi nhìn cái đã.”

Vương Siêu: “Mẹ! Mẹ xem bố con kìa, bố cứ liên tục nhìn trộm bài của con!”

Vương ba ba: “Ai thèm nhìn bài mày? Nói linh tinh.”

Vương ma ma: “Tứ sách.”

Vương ba ba: “Từ từ! Tôi xoa bài.”

Vương ma ma: “Đừng vớ vẩn, tứ sách rồi còn xoa bài cái gì mà xoa.”

Vương ba ba: “Kính tôi đâu? Thằng hai, đem mắt kính của bố ra đây cho bố.”

Vương Tề: “Khỏi mất công tìm kính, con ăn tứ sách, ù.”

Vương ba ba: “Tao vừa định xoa thì mày lại ăn là cái trò gì, mày có thể hiếu thuận với bố mày tí không?”

Vương Cẩm con ngoan từ trên sofa bò dậy, đi tìm kính lão cho bố mình.

Bố anh thua bài nhìn ai cũng không vừa mắt, nói: “Xem tivi thì có gì hay chứ?”

Vương Cẩm độp lại: “Đánh bài thì hay chỗ nào?”

Bốn người cùng ngẩng mặt lên nhìn anh.

Anh đứng hình mấy giây, nói: “Con đi lên ngủ.”

Nói xong anh tắt luôn tivi, không nói tiếng nào đi lên tầng.

Mẹ anh nhỏ giọng hỏi: “Ai lại chọc nó thế?”

Ba người đồng thời xoay mặt liếc Vương Siêu.

Vương Siêu oan hơn Đậu Nga: “Con cái gì cũng không liên quan!”

Vương Cẩm trở về phòng, cởi giầy nằm trên giường, gối một tay lên nhìn đèn trần đến xuất thần.

Đang giữa lúc thả hồn, có điện thoại gọi đến, anh cầm lên nhìn qua, điện thoại di động hiện lên “Ragdoll”.

Là Ngạn Dung.

Cái ngày cậu vừa đi, Vương Cẩm ở trên web game mua một bộ tai nghe Beats bản số lượng có hạn, điền địa chỉ nhà Lương Tỳ, tên và số điện thoại di động người nhận là Ngạn Dung, xem như quà năm mới tặng cho cậu.

Ngày hôm kia có gửi một tin ngắn nói đã nhận được tai nghe, thế nhưng sau đó cũng không liên lạc thêm với Vương Cẩm.

Vương Cẩm cũng không ngoài ý muốn, trừ khi cần thiết, Ngạn Dung sẽ không chủ động liên lạc với anh.

Vậy Ngạn Dung giờ này còn gọi đến, hẳn là có nguyên nhân không gọi không được? Anh nghe máy, không mở miệng nói chuyện.

Bên kia cũng không có âm thanh gì luôn.

Anh nghĩ mà buồn cười, gọi đến lại không nói tiếng nào, thật đúng là một đứa con nít, thế nên mở lời trước: “Ngạn Dung?”

Ngạn Dung âm thanh rất thấp: “… Ừm.”

Vương Cẩm hỏi: “Xem nào? Tìm tôi đi chơi sao?”

Trong điện thoại có tiếng hít thở rất nhỏ, sau đó anh nghe thấy Ngạn Dung nói: “Vương Cẩm Châu… anh cứu cứu tôi.”

Vương Cẩm sửng sốt, hỏi: “Sao thế? Cậu ở chỗ nào?”

Ngạn Dung có chút nức nở nói: “Ở nhà, một mình, tôi đau quá.”

Vương Cẩm nhíu mày bật dậy, hỏi: “Đừng khóc, ngoan, bình tĩnh kể tôi nghe, đau chỗ nào?”

Bốn người khác nhà họ Vương vẫn còn ngồi dưới lầu chơi bài, thấy Vương Cẩm vừa lên trên gác không bao lâu đã lại mặc áo khoác xuống, hình như muốn ra ngoài.

Vương ma ma hỏi: “Trễ thế này rồi đi đâu nữa mà đi?”

Vương Cẩm nói: “Tăng ca, có bệnh nhân viêm ruột thừa cấp tính.”

Anh lái xe rời đi.

Bố anh kỳ quái nói: “Nó không phải chủ nhiệm khoa sao? Viêm ruột thừa cấp tính mà còn phải đến lượt nó?”

Con trai út hùa theo nói: “Chuẩn luôn, đoán không chừng ảnh kiếm cớ đi gặp người tình bé nhỏ đó.”

Vương ma ma hóng hớt, hỏi: “Anh hai mày lại có người tình mới? Nam hay nữ? Làm công việc gì?”

Vương Siêu còn chưa kịp lên tiếng, Vương ba ba đã chặn: “Hỏi làm cái gì, nó cũng không tính làm cỗ.”

Vương ma ma tức giận nói: “Ông thì biết cái gì, nhỡ đâu gặp được người có khả năng xích nó lại thì sao?”

Vương ba ba cãi: “Bà cũng thôi đi, cũng đâu phải chưa từng gặp được, kết quả có ra gì đâu?”

Vương Tề nói: “Mọi người có đánh bài nữa hay không đây?”



Ngạn Dung ở trong bệnh viện tỉnh lại, trong phòng ngoài cậu thì còn có mỗi ánh đèn ngủ nhỏ.

Tác dụng của thuốc tê còn chưa hết hẳn, cảm giác đau cũng không còn quá nghiêm trọng, ngoại trừ chết lặng thì cũng chỉ có trống rỗng thấm sâu vào lòng.

Hôm nay Lương Tỳ và Bách Đồ có việc ra ngoài, để một mình cậu ở nhà.

Thời điểm đau đớn đột nhiên phát tác hơn nữa ngày càng nghiêm trọng thêm, cậu đã cho rằng mình sẽ chết. Bởi vì quá đau làm cho cậu không nhớ nổi số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc và Châu Âu khác hẳn nhau, mỗi lần gọi tới 112 đều luôn luôn chỉ có giọng nữ máy móc nói: “Số máy quý khách vừa gọi không đúng.”

Số điện thoại trong danh bạ điện thoại cậu không nhiều lắm, nhưng vừa lúc có một bác sĩ.

Vương Cẩm gọi xe cấp cứu, nhân viên y tế đưa cậu đến bệnh viện, sau đó là Vương Cẩm đem cậu từ xe cứu thương ôm xuống, thời điểm tiêm thuốc gây tê, cậu đau đến không chịu đựng nổi, Vương Cẩm vẫn luôn ở bên cạnh an ủi.

Trừ lúc làm tình, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy sự ôn nhu của Vương Cẩm không hoàn toàn là vô dụng.

Cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vương Cẩm từ bên ngoài đi vào, thấy cậu trợn tròn mắt nhìn về phía mình, cười nói: “Tỉnh? Còn cho là cậu muốn ngủ đến sáng.”

Ngạn Dung hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”

Vương Cẩm nói: “Sắp 11h rồi.”

Ngạn Dung há miệng, muốn hỏi gì đấy nhưng lại do dự.

Vương Cẩm rất là hiểu lòng người, nói: “Làm xong phẫu thuật là gọi luôn cho hai bố của cậu, hai đứa nó đang từ Thông Châu chạy về.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói tiếp: “Hẳn giờ này cũng sắp đến nơi rồi.”

Ngạn Dung đáp lời: “Ừm.”

Vương Cẩm đi đến ngồi xuống cái ghế ở mép giường, đùa: “Cũng không cảm ơn tôi hả? Một năm khó khăn lắm mới có mấy ngày cuối năm để nghỉ, tại cậu mà phải làm thêm giờ đó.”

Ngạn Dung nhìn anh khoác áo blouse trắng, nói: “Cho thấy là anh rất chuyên nghiệp.”

Vương Cẩm không nhịn được cười: “Tôi không có chuyên nghiệp phúc, cậu có không?”

Ngạn Dung không hiểu: “Đó là cái gì?”

Vương Cẩm lấy điện thoại mở Alipay ra cho cậu nhìn.

Thật ra Ngạn Dung cũng có chút tò mò, nhưng lại cố tỏ vẻ mình không có hứng thú, nói: “Thật ấu trĩ.”

NOTE: Alipay là một chức năng thanh toán qua mạng của công ty mạng Taobao. Gần đến năm mới có một hoạt động đẩy mạnh doanh thu do Alipay.com tổ chức là “Ngũ phúc lâm môn”, người chơi cần siêu tập đủ ngũ phúc gồm: phú cường phúc, hài hòa phúc, thân mật phúc, yêu nước phúc, chuyên nghiệp phúc. Nếu đủ cả 5 cái sẽ có được một bao lì xì rất rất rất lớn. Nhưng trong đấy ‘chuyên nghiệp phúc’ cũng rất rất rất khó có được. Thế nên có phong trào gần cuối năm đi đâu người ta cũng hỏi nhau mấy câu đại loại là ‘có chuyên nghiệp phúc không’.

Cậu muốn ngồi dậy, Vương Cẩm vội vàng ấn bả vai cậu, nói: “Nằm im đừng động, muốn làm gì, tôi giúp cậu.”

Ngạn Dung nói: “Tôi muốn đi WC.”

Vương Cẩm từ dưới gầm giường lấy ra một cái bô mới tinh, nói: “Tôi giúp cậu.”

Ngạn Dung: “… Tôi không muốn.”

Vương Cẩm chưa chi đã vén chăn đem bô nhét vào, ôn nhu nói: “Nghe lời, nào, xuỵt ——”

Ngẫm lại thì đây cũng xem như là việc bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân, Ngạn Dung không thể làm gì khác hơn là không được tự nhiên nhắm mắt, bắt đầu xuỵt xuỵt.

Vương Cẩm giúp cậu cầm bô, khoảng cách giữa hai người so với ban nãy càng gần hơn.

Ngạn Dung nhắm chặt hai mắt, trên mặt hiện lên màu đỏ ửng do lúng túng xấu hổ, lông mi khẽ run lên một cái.

Vương Cẩm có chút buồn cười, nói: “Còn gì mà chưa làm qua, sao vẫn còn xấu hổ thế?”

Ngạn Dung không để ý đến anh, đem mắt nhắm chặt hơn, ngay cả xuỵt xuỵt cũng đứt quãng, xấu hổ không để đâu cho hết.

Vương Cẩm thấy cậu như vậy quá là dễ cưng, lại nghĩ đến sau khi phẫu thuật, ít nhất nửa tháng không thể làm, trong lòng nhất thời tiếc nuối.

Chờ Ngạn Dung xuỵt xuỵt xong, Vương Cẩm liếc mắt nhìn, cố ý trêu chọc cậu: “Cậu chỗ đấy dễ nhìn thật, giống cái này, vừa nhỏ vừa mịn.”

Ngạn Dung mở mắt ra, tức giận nói: “Thời điểm anh chịch tôi, sao không nói như thế.”

Vương Cẩm ráng nhịn cười đi đổ bô.

Lúc anh quay lại, Ngạn Dung nói với anh: “Tôi không cần anh ở cùng.”

Vương Cẩm vẫn cứ quay lại ghế ngồi xuống, nói: “Tôi về giờ cũng không có việc gì làm, chờ bố cậu đến thì đi.”

Ngạn Dung nhìn anh, hỏi: “Bố mẹ anh không phải đến rồi à? Anh không cần về với bọn họ sao?”

Vương Cẩm nói: “Có anh trai với em trai ở cạnh bọn họ rồi.”

Ngạn Dung chợt nói: “Bảo sao Lương Tỳ ca ca gọi anh là Vương lão nhị, tôi còn tưởng rằng hắn là đang mắng anh.” (nhị = ngu)

Vương Cẩm không nhịn được cười: “Lão nhị này không giống ‘lão nhị’ kia, cái này không dùng được.” (lão nhị = JJ)

Ngạn Dung không hiểu, hỏi: “Có ý gì?”

Vương Cẩm chỉ cười cười.

Khi hai người đang nói chuyện, Lương Tỳ cùng Bách Đồ đến.

Vương Cẩm ở bên cạnh nhìn, Bách Đồ lo lắng hỏi Ngạn Dung có đau hay không, lại tự trách bản thân mình không nên để cậu ở nhà. Lương Tỳ sau khi vào thì chỉ xa xa đứng đấy, cũng không nói câu nào với Ngạn Dung.

Ngạn Dung len lén nhìn Lương Tỳ mấy lần, trong ánh mắt tràn đầy nhiệt tình bị kìm nén.

Chỗ này ai cũng giả bộ làm như không biết, cậu còn thật sự tưởng rằng không có người phát hiện ra.

Vương Cẩm nhớ đến tối hôm nay cậu ở trong điện thoại nhỏ giọng yếu hơi nói: “Vương Cẩm Châu anh cứu cứu tôi”, lại nghĩ đến thời điểm ôm cậu từ trên xe cấp cứu xuống, cậu đau đến toát hết mồ hôi, trên trán hai bên tóc mai ướt nhẹp làm cho gương mặt trông mong manh dễ vỡ như sứ, ở trong lồng ngực mình nhẹ giọng nỉ non, trong lúc vô ý thức mà câu dẫn mới là nhất.

Cậu rõ ràng có một mặt chọc cho người động tâm như thế, nhưng ở trước mặt Lương Tỳ cùng Bách Đồ, cậu lại luôn vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ thế này.

Tuổi trẻ đa phần đều yêu hận không chút kiêng dè sợ hãi, Ngạn Dung lại không thể làm vậy.

Vương Cẩm thấy cậu thật đáng thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện