Trên màn hình là hình ảnh hai nhân vật chính ôm nhau sau ba mươi năm xa cách, một phát kia, Đường Hành khóc không thành tiếng. Ngay cả Đường Sĩ Kiệt cũng đều bị cảm động.

Đường Kiều nhìn bọn họ, không nhịn được mỉm cười.

Con người ta, thời điểm hãm hại người khác không có chút do dự, nhưng lại vì một cảnh phim hư ảo mà cảm động rơi nước mắt. Đúng là lạ đời.

"Tỷ tỷ, tỷ không thấy cảm động sao?" Nhìn thấy Đường Kiều cười, Đường Hành như không thể tin được.

Đường Kiều nháy mắt: "Cảm động chứ."

Lời này nghe không đáng tin chút nào, nàng tự nhiên kéo tay Đường Hành, ấm áp ân cần nói: "Nhìn muội khóc kìa, thật xấu, ai không biết còn tưởng rằng ta bắt nạt muội đó!"

Đường Hành cảm thấy Đường Kiều hôm nay là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

Đường Kiều lại nhoẻn miệng cười: "Đường ca, không phải nói muốn đưa bọn muội đi mua quần áo sao, không được đổi ý nha."

Đường Sĩ Kiệt: "Tất nhiên là không rồi!"

Lại không phải hắn trả tiền, chẳng qua là nói mồm thôi, có cái gì là không thể! Đúng lúc hắn cũng ưng một bộ tây trang mà chưa mua được.

Đường Sĩ Kiệt bày ra bộ dạng hào phóng: "Đi thôi, xe đã đợi bên ngoài, cửa hàng ngay gần đây thôi."

Đúng là rất gần, ở ngay con phố đối diện.

Ba người nhanh chóng đi vào cửa hàng bách hóa, cửa hàng bách hóa bây giờ không hiện đại như hai mươi năm sau. Đường Kiều không có nhiều ấn tượng với cửa hàng bách hóa Thượng Hải, nhưng Đường Sĩ Kiệt lại vô cùng quen thuộc, đi trước dẫn đường đưa các nàng đến cửa hàng quần áo.

Ngoài cửa có treo một con búp bê xinh đẹp, ai đi qua cũng dừng lại nhìn ngắm một chút.

Đường Hành cũng thích, nhìn chằm chằm nó, Đường Sĩ Kiệt ôn nhu nói: "Nếu muội thích ta sẽ mua cho muội."

Đường Hành lập tức quay đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn: "Thật vậy sao?"

Đường Kiều đứng một bên nhìn cảnh này, rất muốn cười, và nàng cũng thật sự bật cười, ngón tay đánh nhẹ lên mũi Đường Hành mấy cái, bộ dạng sủng nịnh nói: "Muội có muốn sao trên trời, đường ca cũng sẽ hái cho muội."

Đường Sĩ Kiệt nghe thế mỉm cười, nhưng vẫn giả vờ nói: "Ta đối với hai muội đều như nhau."

Đường Kiều ý vị thâm trường cười: "Muội không tin đâu."

Tuy rằng không phải cuối tuần, lại có mưa nhưng trong cửa hàng vẫn có không ít khách.

Nhân viên đi lên chào hỏi, vừa cười vừa nói, lễ phép dẫn ba người vào.

Đường Kiều không có hứng thú với những kiểu dáng lỗi thời này, dù sao nàng cũng là người trở về từ hai mươi năm sau. Nhưng nghĩ đến bản thân trẻ lại hai mươi tuổi, Đường Kiễu cảm thấy giả dạng đáng yêu cũng rất vui nha!

Nàng không ngồi, cũng không quan tâm Đường Hành, tự mình chọn đồ.

Quay đầu lại, cười như gió xuân: "Nếu đường ca muốn tặng đồ cho bọn muội, vậy muội cũng không chọn nhiều, ba bộ là đủ rồi!"

Quần áo trên người nàng vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, lại thêm cách nói chuyện, nhân viên phục vụ đoán rằng là tiểu thư của nhà giàu có, dê béo luôn chê ít, vội vàng tiến lên tư vấn.

Đường Kiều cười tươi chỉ Đường Hành: "Lúc trước ở trong nhà, đường ca quan tâm A Hành như thế, phải tăng thêm một bộ, tổng cộng là bốn bộ nha. A Hành không được khách khí, nếu như muội tiết kiệm tiền giúp đường ca, huynh ấy sẽ giận đó."

Nếu Đường Kiều không nói, nhân viên phục vụ còn cho rằng Đường Hành là nha hoàn đi theo, mà Đường Kiều lại gọi là "A Hành", cũng không đoán ra thân phận gì, chỉ cho rằng Đường Hành bám lên được thiếu gia nhà giàu, trong lòng yên lặng khinh bỉ.

Tuy rằng như thế, cũng không thể chê tiền, vội vàng nở nụ cười giới thiệu.

Đường Kiều lại cao giọng hỏi: "Cửa hàng của các ngươi bộ nào đắt nhất a? Lấy một bộ cho A Hành thử. Muội cũng đừng suốt ngày mặc đồ cũ, bây giờ nào có ai không trang điểm? Vừa lúc đường ca muốn tặng, muội cứ chọn mấy bộ đắt tiền, lúc nào có việc ra ngoài thì mặc. Đường ca cũng không để ý đâu. Không phải ta nói xấu, nhưng Hồ di nương chỉ biết mua cho bản thân mà không quan tâm đến con gái là muội đây. Thật chưa thấy mẫu thân ai như vậy."

Khuôn mặt Đường Kiều vốn đã xinh xắn đáng yêu, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm người ta cảm thấy trẻ tuổi đơn thuần.

Nàng nói như vậy, nhưng không ai cảm thấy nàng nói bậy, ánh mắt nhìn về phía Đường Hành có chút vi diệu.

Đường Hành vội vàng muốn giải thích cho mẫu thân: "Không phải vậy, mẫu thân muội.."

Đường Kiều không cho nàng cơ hội này: "Biết muội sẽ bảo vệ mẫu thân, được rồi, được rồi, ta sẽ không nói với phụ thận đâu."

Đường Kiều chọn mấy bộ quần áo, nói: "Ta đi thử mấy bộ này."

Xoay người đi vào phòng thử đồ, nhìn chiếc gương trong phòng, suýt nữa không nhịn được mà cười to.

Nhất định là ông trời thấy nàng đời trước quá khổ sở, nên mới cho nàng cơ hội sống lại. Mà vừa khéo, nàng còn chưa tiến vào cửa hàng đã thấy một vị phu nhân đang xem quần áo.

Người này không phải ai khác, chính là mẹ chồng của Đường Hành đời trước, còn tiểu cô nương bên cạnh bà, chắc là cô em chồng tương lại của Đường Hành.

Nghĩ đến biểu cảm của hai người khi nhìn Đường Hành khi nãy, Đường Kiều cười càng thêm rạng rỡ.

Nàng không muốn một phát đánh chết bọn họ, mà nàng muốn từ từ dày vò bọn họ.

Một người khi tất cả mọi chuyện đều không như ý, mới càng thêm thống khổ.

Nghĩ vậy, Đường Kiều cảm thấy thật vui vẻ.

Nàng nhanh chóng thử xong quần áo, mở cửa ra nói: "Ta lấy ba bộ này."

Nhìn Đường Hành còn đang rối rắm, dặn dò nhân viên mang cho nàng một tách trà, tựa vào ghế sofa, cười như không cười nhìn Đường Sĩ Kiệt giúp Đường Hành chọn đồ.

Hai người bọn họ nhìn qua không giống huynh muội, mà càng giống một cặp tình nhân.

Đường Hành mặc thử mỗi bộ quần áo, Đường Sĩ Kiệt đều khen rất đẹp. Mắt thấy bọn họ đang phân vân, Đường Kiều mặt cười cong cong: "Đường ca mua hết cho A Hành là được, dù sao quần áo của A Hành cũng không nhiều."

Ánh mắt Đường Sĩ Kiệt lóe lên, suy nghĩ: "Cũng đúng, không bằng muội đều lấy đi."

Ước chừng có sáu bảy bộ.

Trong lòng Đường Hành vui mừng, nhưng vẫn còn giả bộ lo lắng, Đường Hành biết, người trả tiền cuối cùng tất nhiên là Đường Kiều, nàng sao có thể không đồng ý!

"Mọi người tặng quà đều nói như vậy, nếu muội không cần, chính là không nể mặt đường ca."

Chỉ một câu như vậy, Đường Kiều cũng không nói nhiều nữa, ngược lại mỉm cười nói chuyện với vị phu nhân bên cạnh: "Bộ quần áo này của con gái ngài thật đẹp, rất có khí chất."

Vị phu nhân kia không nghĩ tời Đường Kiều đột nhiên nói chuyện với bà, tuy hơi giật mình, nhưng không mất hứng, người ta khen con gái bà xinh đẹp còn hơn khen chính bà nha.

Vị tiểu thư kia có chút đắc ý mà giơ cằm lên.

"Bộ lúc này và bộ này, bộ nào đẹp hơn?" Tiểu cô nương tuy hơi kiêu căng nhưng cũng chủ động nói chuyện với Đường Kiều.

Đường Kiều: "Bộ này đẹp hơn, bộ kia hơi đứng đắn, không hợp với cô."

Bộ lúc trước nàng mặc chính là bộ trên người Đường Hành bây giờ.

Tiểu cô nương bật cười, gật đầu: "Nói đúng."

Nàng đang khó chịu vì kẻ quê mùa kia mặc cùng quần áo với nàng, nhưng giờ nghe Đường Kiều nói thế lập tức vui vẻ, đi vào phòng thử đồ.

"Ta cảm thấy cô nương thẳng thắn hiên ngang thì mặc quần áo hoạt bát vẫn trẻ đẹp hơn."

Vị phu nhân gật đầu cười, nghĩ. Tiểu cô nương này đúng là tiểu thư đơn thuần, không hiểu sự đời. Vừa rồi hai người kia, nhân lúc nàng đi thay quần áo còn thì thầm to nhỏ. Cái gì mà đường ca, nhìn qua đã biết là quan hệ không tầm thường, thật sự thấp hèn.

Đường Hành vì lời nói của Đường Kiều mà đỏ mắt, ủy khuất yên lặng đúng ở đó.

Đường Sĩ Kiệt trong lòng không vui, liếc Đường Hành một cái, nói: "Vậy mua hết đi, đóng gói lại cho ta."

Nhân viên phục vụ quả nhiên vui mừng ra mặt, không ngờ rằng thời tiết hôm nay lại có thể bán được nhiều như vậy, lượng tiêu thụ hôm nay phải bằng mấy ngày bình thường cộng lại.

Đường Sĩ Kiệt giả vờ lấy ví tiền ra, trộm nhìn Đường Kiều, chờ nàng ngăn cản hắn.

Nàng đã làm tổn thương A Hành như vậy, làm cho làm lấy tiền bù lại là được.

Đường Kiều cười khanh khách, như hắn mong đợi mở miệng, nhưng nàng lại nói: "A Hành, để đường ca trả tiền rồi xách đồ, chúng ta đi dạo xung quanh đi. Ta nhớ bên kia có một nhà hàng Tây rất ngon."

Nàng cũng không thèm nhìn sắc mặt khẽ biến của Đường Sĩ Kiệt cùng Đường Hành, liền kéo Đường Hành đi ra ngoài.

Đường Hành lắp bắp: "Nhưng, nhưng, nhưng.."

Đường Kiều quay đầu: "Đường ca nhanh lên."

Đường Sĩ Kiệt ngàn tính vạn tính không ngờ sẽ như thế này, hắn muốn gọi Đường Kiều quay lại, nhưng trong cửa hàng nhiều người, hắn sợ mất mặt, do dự một chút, đã không thấy bóng dáng Đường Kiều đâu.

Nhân viên phục vụ nói: "Thưa ngài, tổng cộng là 188 ngàn."

Đường Sĩ Kiệt mở to mắt, giọng nói hơi cao: "188?"

Một tháng tiền lương của hắn cũng chỉ có 120 ngàn.

Nhân viên phục vụ nhìn hắn như vậy, liền lo sợ, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Đúng vậy thưa ngài."

"Làm sao lại đắt như vậy?"

Đường Sĩ Kiệt nói xong liền cảm thất không ổn, hắn nói nhỏ: "Ngươi chờ ta một chút, ta không mang theo nhiều tiền như vậy, để ta đi gọi muội muội ta."

Hắn cố gắng ổn định tâm thần, lập tức muốn chạy ra ngoài.

Nhân viên phục vụ vội vàng ngăn lại: "Thưa ngài, số quần áo này ngài còn chưa trả tiền."

Đồ cũng đang cầm trong tay, sẽ không phải lừa đảo đi? Nhân viên phục vụ lập tức cảnh giác. Ánh mắt nhìn hắn cũng thập phần không tốt.

Đường Sĩ Kiệt bỏ túi đồ trong tay xuống: "Ngươi chờ ta, ta gọi muội muội ta quay lại trả tiền."

Nhưng ra cửa cũng không thấy người, hắn do dự một chút: "Mấy đồ này chúng ta không lấy ngay, người giữ lại, buổi chiều ta sẽ đến trả tiền rồi lại lấy."

Nhân viên phục vụ đổi sắc mặt, cười ha ha: "Kẻ lừa đảo bây giờ còn rất ra dáng nha."

"Ngươi nói ai là kẻ lừa đảo, ngươi mắt chó bị mù sao."

"Nếu ngài không phải lừa đảo, đã thử đồ lâu như vậy, cũng nói sẽ mua, vậy trả tiền đi! Không phải lừa đảo, thì chính là một tên ăn bám?" Nhân viên phục vụ thấy vụ làm ăn lớn không thành, khuôn mặt vui mừng cũng trở lên khắc nghiệt.

Càng nghĩ càng tức, giọng nói của nhân viên phục vụ lại lớn thêm vài phần: "Vừa rồi ngài còn ra dáng đại gia đâu! Chỉ trong chốc lát đã nói không có tiền, muốn đóng giả cũng phải thật một chút. Gặp qua người không biết xấu hổ, cũng chưa gặp ai như ngươi.."

"Ngươi ngươi ngươi.."

Đường Sĩ Kiệt đỏ mặt tía tai, phụ thân hắn là nhân viên chính phủ, ai không gọi hắn một tiếng "Thiếu gia". Chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, nhưng nếu bảo hắn bỏ tra hơn trăm ngàn để mua quần áo, hắn không bỏ được. Hơn nữa trên người hắn cũng không có nhiều tiền như vậy, nhất thời không biết làm sao cho phải.

Nha đầu chết tiệt kia, nha đầu Đường Kiều chết tiệt kia. Thế mà lại đi trước!

"Ta không nói là không mua! Chỉ là sẽ đến lấy sau thôi, ngươi buôn bán như vậy, chắc chắn sớm đóng cửa!"

"Đồ không biết xấu hồ nhà ngươi, là đàn ông mà mồm miệng bẩn thỉu như vậy, cho ngươi nghèo chết!"

Đường Sĩ Kiệt tức giận muốn ngất đi, hô hấp dồn dập, hai tay nắm chặt, hận không thể đánh người.

"Đường ca, ngươi đang làm gì vậy?"

Chỉ thấy Đường Kiều cùng Đường Hành đi rồi lại quay lại.

Đường Kiều kinh ngạc nhìn về phía Đường Sĩ Kiệt, vẻ mặt mê man.

Đường Sĩ Kiệt thẹn quá thành giận: "Sao ngươi không trả tiền mà đã bỏ đi!"

Ở dưới ánh mắt của mọi người, Đường Kiều từ từ đỏ mắt, lông mi run rẩy, ủy khuất cắn môi, khẽ nói: "Không.. Không phải là đường ca nói muốn mua đồ cho muội và A Hành sao?"

Đường Hành lập tức lắc tay Đường Kiều: "Tỷ tỷ, tỷ cho đường ca mượn tiền trước đi, là muội không tốt, muội không mua nữa, muội không mua là được rồi."

Bộ dáng đáng thương như vậy, Đường Sĩ Kiệt lập tức đau lòng.

Hắn hít một hơi thật sâu: "Mua. Tại sao lại không mua!"

Tùy rằng cũng thấy được ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hắn cũng không chút do dự nói thẳng: "Kiều Kiều, muội cho ta mượn trước đi."

Đường Kiều lại im lặng không nói.

"Kiều Kiều, không cần giả vờ!" Đường Sĩ Kiệt lớn tiếng nói.

Người xung quanh không ngờ tới hắn lại vô sỉ như vậy, có chút ngây người.

Đường Kiều nháy mắt mấy cái, ở Đường Sĩ Kiệt vô sỉ đòi tiền chậm rãi nói: "Nhưng mà, ví tiền của muội bị mất rồi!"

Nàng cắn môi: "Đường ca, ví tiền của muội có phải là rơi ở trong xe của huynh rồi không?"

Thấy xung quanh đã có nhiều người vây xem, Đường Sĩ Kiệt cảm thấy rất mất mặt, lại nghĩ tý nữa lấy được ví tiền thì vẫn là Đường Kiều thanh toán, hắn liền tháo đồng hồ trong tay xuống, đặt mạnh lên bàn: "Ta tạm thời đặt cái này ở đây, chút nữa ta mang tiền lại lấy cả quần áo lẫn đồng hồ. Chẳng lẽ ta lại không có tiền sao? Chỉ là các nàng chọn hơi nhiều, ta lại không mang đủ tiền mặt thôi, vậy mà bị ngươi khinh người quá đáng, đúng là trò cười. Ta sao có thể không mua nổi chỗ đồ này?"

Hắn dứt khoát nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi ra xe tìm xem có phải rơi ở đó không?"

Nói xong xoay người bước đi.

Đường Kiều cúi đầu, bộ dáng như bị bắt nạt.

Người xung quanh nhìn một chút, cảm thấy tiểu cô nương này thật đáng thương, làm người ta đau lòng.

Nhưng không ai phát hiện nàng cúi đầu, yên lặng nở nụ cười..

Tính toán thời gian, mấy tên côn đồ kia cũng nên xuất hiện trong ngõ nhỏ rồi nhỉ? Đường ca tốt, ngươi đang tức giân như vậy, cũng đừng bị người ta đánh chết nha!

Nàng nhịn cười đến mức nước mắt chảy ra..

Khẽ cán môi, nhẹ giọng nói: "Ta còn tưởng rằng đường ca thật lòng muốn mua đồ cho chúng ta.."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện