Gần đây Đường Hành ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Đường Kiều cũng không quan tâm nàng ta, giống như còn thương tâm, trên thực tế chỉ có Đường Hành biết lý do.

Đường Hành cuối cùng cũng không dám nói chuyện đó với phụ thân và mẫu thân, không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt lúc đó của Đường Kiều, nàng ta liền mơ thấy ác mộng, ngủ không yên.

"Tỷ, tỷ tỷ, tan học, tỷ cùng đi với muội sao?" Đường Hành dè dặt nhìn Đường Kiều, sợ nàng nói được.

Cũng may Đường Kiều vẫn cư xử bình thường, tươi cười mang theo cự tuyệt: "Không được, ta hẹn San San cùng đi dạo phố, muội về trước đi."

Đường Hành cũng không muốn đi cùng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu: "Được ạ!"

Liền vội vàng rời đi.

Chu San San không rõ tình hình, không hiều hỏi Đường Kiều: "Nàng ta bị cha cô đánh sao? Gần đây nghe lời hơn nhiều."

Đường Kiều nở nụ cười, lắc đầu: "Cha ta sẽ không đánh con. Ông ấy muốn.. Lấy đức thu phục người."

Chu San San cười nhạo một tiếng, không bình luận.

Hai người cùng nhau ngồi tàu điện đi cửa hàng bách hóa, giờ phút này Chu San San mới cảm khái, Đường Kiều đúng là nhiều tiền.

"Ta không thể nhận quà của ngươi a!" Chu San San đứng trước gương, tuy rằng cảm thấy bản thân mặc bộ này rất đẹp, nhưng cũng không đồng ý nhận.

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Cô giúp ta nhiều như vậy, ta chỉ là tặng cô một cái váy mà thôi. Hơn nữa, không phải hai ngày sau là sinh nhật cô sao? Coi như làm quà sinh nhật a! Đúng lúc ta không biết tặng cái gì. Nhìn đi, cô thích món quà này, cho thấy ánh mắt ta rất tốt a!"

Chu San San bật cười, nghĩ nghĩ, còn nhiều thời gian, đành gật đầu nói: "Vậy cũng được!"

Hai người xách theo mấy túi đồ đi uống cà phê, Đường Kiều lấy gói đường đưa cho Chu San San: "Uống cà phê dễ bị đen, uống ít thôi."

Chu San San kinh ngạc kêu: "A, thật sao? Ta sợ nhất người khác nói ta đen."

Đường Kiều lập tức bật cười, lúc này Chu San San mới phản ứng lại, dỗi nói: "Hừ, cô lại đùa giỡn ta!"

Đường Kiều che miệng cười tủm tỉm: "Cũng không phải hoàn toàn nói dối a, ta nghe người khác nói, cũng không biết thật giả. Đương nhiên, vừa rồi nói với cô là nói đùa a."

Nàng lười nhác tựa vào ghế, chậm rãi nhấp một ngụm sữa.

Chu San San cẩn thận đánh giá Đường Kiều, phát hiện da thịt nàng trắng hồng, dưới ánh mặt trời xinh đẹp giống như một tiểu tiên nữ.

Nghĩ nghĩ, Chu San San đẩy ly cầ phê, vẫy tay: "Phục vụ, đổi cho ta một ly sữa."

Đường Kiều nở nụ cười.

Chu San San lơ đễnh nói: "À, sinh nhật ta, trong nhà tổ chức tiệc, cô đến sớm một chút nha."

Đường Kiều gật đầu: "Được!"

Chu San San: "Ăn mặc xinh đẹp một chút."

Đường Kiều lại gật đầu: "Được."

Chu San San: "Mặc đẹp nhưng không được vượt qua tan ha, ta là nhân vật chính, phải là người đẹp nhất a."

Đường Kiều buồn cười: "Được được được, đều nghe cô hết."

Tuy rằng hai người quen biết không lâu, nhưng ở cùng một chỗ cảm thấy rất tốt.

Rất nhiều người cảm thấy Chu San San tính tình tiểu thư, nhưng Đường Kiều thấy, Chu San San tốt hơn rất nhiều người.

Đường Kiều đối cái gì cũng tốt, làm Chu San San có chút lo lắng nói: "Ai nha, tính tình này của cô, cái gì đều được. Thật làm người ta lo lắng a."

Đường Kiều bật cười, cúi đầu uống sữa, mềm nhẹ nói: "Ta không phải còn có cô sao?"

Chu San San vừa nghe, hào khí lập tức tăng lên.

"Đúng, cô còn có ta a!"

Biết Đường Kiều được mời đến tham dự tiệc sinh nhật của Chu San San, người của Đường gia rất giật mình, không thể không thừa nhận, Đường gia so với gia đình Chu San San, đúng là không cùng một đẳng cấp.

Đường Chí Dong mặc dù có tư tâm, nhưng cũng không hi vọng con gái thấy người sang bắt quàng làm họ, dặn dò: "Đến nhà người khác, ăn nhiều một chút, ít nói thôi. Chu gia quan hệ rộng, mặc kệ thế nào, con cứ tránh xa ra."

Đường Kiều gật đầu.

Hồ Như Ngọc ngồi ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên, cười ôn nhu nói: "Nếu không làm cho A Hành cùng Kiều Kiều cùng đi. Hai tỷ muội có gì giúp đỡ lẫn nhau."

Đường Kiều cười như không cười nhìn về phía Đường Hành, Đường Hành cả kinh, lập tức xua tay: "Không không không, con không đi!"

Sắc mặt nàng tat hay đổi, nhẹ giọng nói: "Con, con không quen biết Chu San San, nàng cũng không thích con."

Hồ Như Ngọc nói: "Đều là cô gái nhỏ, sao nhớ rõ mâu thuẫn a? Một lần hai lần sẽ thân, cũng không phải.."

"Như Ngọc!" Đường Chí Dong nói: "Ta thấy Chu San San cùng A Hành không cần thiết quen biết. Chuyện này quên đi."

Vỗ vỗ đầu Đường Kiều, dặn dò: "Lên lầu thay quần áo, đợi ta bảo lái xe đưa con đi."

"Nhưng là một mình Kiều Kiều.." Hồ Như Ngọc còn muốn nói gì.

Đường Kiều nhìn về phía bà ta, mỉm cười: "Ngọc di, người lo lắng cho con như vậy, nếu không người đi cùng con đi?"

Hồ Như Ngọc trực tiếp nghẹn lời.

Đường Chí Dong: "Con đứa nhỏ này, chỉ thích đùa giỡn. Mai đi thay quần áo đi."

Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi đến khi Đường Kiều xuống lầu, mọi người đều sững sờ.

Đường Kiều không mặc âu phục, cũng không mặc lễ phục dạ hội gì đó. Ngược lại, nàng mặc một thân nam trang, tinh xảo lộ ra anh khí, lại có vài phần tư thái nữ nhi. Không thể không nói, Đường Kiều nhìn còn nhỏ hơn tuổi thực tế một ít.

Đường Chí Dong lắp bắp: "Con, con, sao con lại mặc như vậy?"

Đường Kiều xoay một vòng, nói: "Xấu lắm sao ạ?"

Cũng không phải vấn đề đẹp xấu, con gái của mình, mặc gì cũng đẹp. Nhưng là một cô gái, mặc như vậy không có vấn đề gì chứ?

Ngay cả Đường phu nhân cũng ngẫn ngơ: "Y Y a, sao con không mặc lễ phục?"

Đường Kiều lưu loát nói: "Con xinh đẹp như vậy, mặc lễ phục không phải muốn cướp hào quang của người khác sao? Hôm nay là lần đầu tiên con đi dự tiệc ở nhà người ta a."

Đường Chí Dong bật cười, cảm khái lại có chút buồn bã, cảm thấy địa vị của bản thân có chút thấp, nếu không con gái sao phải dè dặt cẩn trọng như vậy?

Nhất thời nhìn Đường Kiều có chút áy náy.

Đường Kiều cũng không biết suy nghĩ của Đường Chí Dong, đang cùng Đường phu nhân thương lượng chuyện cắt tóc.

Đường Chí Dong: "?"

Cắt tóc!

Con gái đang yên đang lành cắt tóc cái gì a!

Chính là, không đợi ông phản ứng lại, Đường Kiều đã cùng Đường phu nhân ra ngoài.

Đường Chí Dong: A? Có chỗ nào không đúng a? Ta không phải chủ gia đình sao? Vì sao không ai hỏi ý kiến ta?

"A Hành, con không được cắt tóc."

Đường Hành: ".. A? Vâng!"

* * *

Đường Kiều cắt tóc, tuy rằng tóc ngắn nhưng vẫn ngang vai, có thể buộc lên.

Đường phu nhân nhìn Đường Kiều trong gương, cảm khái nói: "Nhìn như vậy, càng thêm nhỏ tuổi."

Đường Kiều chải tóc, quay đầu cười tươi, nói: "Đẹp không ạ?"

Đẹp, rất đẹp!

Nhìn càng thêm thanh xuân tươi trẻ.

Đường phu nhân nói: "Y Y của ta thế nào đều đẹp."

Xe của Đường gia rất nhanh đưa Đường Kiều đến Chu gia, Chu gia khắp nơi trang trí xa hoa.

Đường phu nhân cũng không xuống xe, chỉ dặn dò Đường Kiều: "Xe đưa mẫu thân về liền quay lại chờ con."

Đường Kiều gật đầu, mang theo quà vào cửa, tuy rằng ngày ấy nói váy là quà sinh nhật, nhưng tay không mà đến cũng không được a.

Chu gia quả nhiên là hào môn, nha hoàn mặc đồng phục thống nhất, ngoài cửa có người phụ trách kiểm tra thiệp mời, dẫn khách vào trong.

Bước vào đại sảnh liền nhìn thấy một mảnh hoa tươi, hai bên là chỗ ngồi nghỉ, trên bàn phủ ren trắng có bày rất nhiều điểm tâm, còn đặt bình hoa tinh xảo, hương hoa tràn ngập.

Toàn bộ phòng khách được trang trí tông hồng phấn, Chu San San cũng mặc một chiếc váy công chúa cùng màu, tóc dài cuốn lên, xinh đẹp như búp bê.

Đường Kiều vẫy tay, Chu San San sửng sốt, lập tức dẫm giày cao gót thủy tinh đi đến bên người Đường Kiều, bất khả tư nghị đánh giá Đường Kiều, hai mắt mở to nhìn: "Cô.. Sao cô lại mặc thành như vậy a?"

Đường Kiều cười khanh khách, xoay người, nâng tay Chu San San, khóm người hôn nhẹ: "Bởi vì hôm nay ta là kỵ sĩ của cô nha."

Chu San San ngây người một chút, lập cười ha ha.

"Đường Kiều, cô là kẻ lừa gạt a."

Nhéo khuôn mặt của nàng, thanh thúy nói: "Cho dù cô mặc thành như vậy, vẫn là ta bảo hộ cô nha!"

Tầm mắt lại nhìn quà trên tay Đường Kiều, hỏi: "Cô tặng quà gì cho ta vậy?"

Cũng không đợi kịp, trực tiếp cầm lấy.

Đường Kiều cười tươi: "Đến đây."

Hai người đi đến một góc, Chu San San mở quà, một chiếc hộp màu đỏ tinh xảo, chắc là đồ trang sức.

Chu San San nghi hoặc: "Cái gì vậy?"

Đường Kiều mở hộp ra, Chu San San kinh hô: "Đẹp quá!"

Vương miên nhỏ lấp lánh, dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.

Chu San San vui mừng: "Đẹp quá a, rất hợp với bộ váy của ta."

Đường Kiều đội vương miện lên cho Chu San San, nhìn chăm chú, gật gật đầu: "Giống như công chúa, rất đẹp, rất đẹp!"

Chu San San hận không thể cười to, vội vàng tìm gương, nhìn tiểu công chúa trong gương liền ngẩn ngơ. Chu San San xoay người ôm lấy Đường Kiều, hôn lên mặt nàng, vui vẻ nói: "Đường Kiều, cô tốt nhất."

Đường Kiều nghiêm trang nói: "Thế này cô đã tin tưởng ta là kỵ sĩ của cô chưa?"

Chu San San vội gật đầu: "Ta tin ta tin!"

Không có cô gái nào không thích vương miện xinh đẹp, Chu San San cảm thấy bản thân đẹp như tiên.

Lúc Chu phu nhân tìm đến, nhìn thấy con gái như vậy, di một tiếng, cũng tán thưởng ánh mắt của Đường Kiều. Nhưng bà không nói thêm cái gì, kéo Chu San San: "Đoan Mộc tiên sinh đến. Nhanh cùng mẹ đi qua chào hỏi chút."

Biểu cảm của Chu San San giống như ăn phải ***.

Nhìn thấy Chu San San bị lôi đi, Đường Kiều không để ý nhìn xung quanh một chút, vừa nhìn suýt nữa kinh hô.

Giữa đại sảnh xa hoa, một người đàn ông thô cuồng mặc áo da báo được mọi người vây quanh, bộ dáng có chút đắc ý.

Giống như đang trào phúng bọn họ ngu xuẩn.

Đường Kiều ý vị thâm trường tổng kết: "Lưng hùm vai gấu khoác da báo."

Nhưng mà, sao càng nhìn càng thấy người này quen mặt vậy nhỉ?

Đoan Mộc?

Đoan Mộc Cảnh Dục?

Đường Kiều nheo mắt, hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện