“Ha ha… Thước Nhạc em không thấy sắc mặt lúc đó của Lưu Tư Doanh đâu, ha ha, quả thự rất buồn cười.” Tăng Kiến ngồi ở phòng khách tiền viện, kể cho Thước Nhạc nghe chuyện tụ hội.
Thước Nhạc cười rót nước chanh cho hai người, “Anh thế nào thích trêu chọc người ta vậy, làm sao chỉ nhằm vào anh đâu.” Cậu ngồi trước mặt Khúc Phàm nói.
Khúc Phàm có chút vô tội “Làm sao anh biết, bệnh thần kinh, ngày đó nếu không phải cô ta gọi anh lại, đi trên đường còn nhớ không được là ai nữa là.”
Tăng Kiến uống miếng nước trái cây, cười tủm tỉm nói “Hỏi anh nha, anh biết a.”
Thước Nhạc tò mò hỏi, “Anh nói thử rốt cuộc sao lại như vậy.”
“Kỳ thật cũng không có gì, lúc trước còn học cao trung Lưu Tư Doanh từng có cảm tình với Khúc Phàm, còn viết thư tình cho cậu ta.”
“Đừng nói bừa, đâu có chuyện đó.” Khúc Phàm phản bác.
“Ta chưa nói xong, ngươi gấp cái gì, Lưu Tư Doanh có viết thư tình, nhưng vừa lúc bị Lâm Giai Giai lớp chúng ta thấy được, hai người gây nhau. Việc này người có biết đi.”
“Ta biết hai người đó gây với nhau, bất quá có liên quan tới ta sao?”
“Hắc hắc, không phải là tại ngươi sao, chẳng qua việc này chỉ có mấy đứa con gái biết, ta cũng là sau lại nghe người khác kể. Có điều hôm nay cô ta đối với ngươi như vậy, e là vì yêu mà thành hận đi.”
“Được rồi, ngươi đi nhanh đi, sao cho tới giờ ta cũng không phát hiện ngươi nhiều chuyện như vậy đâu chứ.”
Tăng Kiến uống một hơi cạn sạch nước, đứng lên, “Ta đi về, tháng ba ta phải ra nước ngoài một chuyến, tháng bốn trở về, có chuyện gì thì mail cho ta.”
“Đi làm gì?”
“Công ty cử ta đi học. Thuận tiện du lịch luôn.”
“Chúc mừng lại sắp thăng chức.”
“Ha ha, cũng tàm tạm, mọi chuyện còn chưa được quyết định đâu, được rồi ta đi đây.”
Trở về từ họp lớp Khúc Phàm liền đưa nhẫn cho Thước Nhạc bảo quản, nói sao cũng không chịu mang theo, tuy anh cũng thực thích, thừa dịp Thước Nhạc đi học, Khúc Phàm đến cửa hàng trang sức mua một cặp nhẫn, nhẫn là nhẫn bạch kim bình thường, không có gì đính rườm rà, chỉ có bên trong khắc tên hai người, hơn nữa là tên tiếng trung, cái lớn khắc Thước Nhạc cái nhỏ khắc Khúc Phàm. Thước Nhạc nhận được nhẫn vui vẻ dị thường, mang lên liền không bao giờ lấy xuống.
Qua mười lăm, trường học khai giảng, Thước Nhạc lại bắt đầu bận rộn, Khúc Phàm cũng không ở nhà nghỉ ngơi mà kéo chân tàn tới đơn vị, gần đây lãnh đạo có nói chuyện với anh, có ý muốn điều anh đi nơi khác. Nhưng chỉ nói hàm hồ, khiến anh nghĩ không ra.
còn Chương trình học đại học năm hai thực nhiều, Thước Nhạc tập trung vào học tập, cùng Khúc Phàm quay về biệt thự phía tây núi ở, Khúc phụ Khúc mẫu quay về Thượng Hải, Thước phụ Thước mẫu ở lại, trực tiếp tiếp quản Quả Quả, mỗi ngày đưa đón cậu bé đi nhà trẻ, có đội khi qua chỗ hai người làm cơm xong mới quay về. Tuy rằng bận rộn nhưng rất phong phú, giờ thân thể hai người không tồi, tinh thần diện mạo cũng như người trẻ tuổi. Nhàn rỗi cũng không chịu ngồi yên.
Thước Nhạc lúc này cảm thấy thời gian thực đầy đủ, hết lớp chiều cũng không về, trực tiếp ở lại thư viện học, mãi tới cơm chiều mới về, về nhà làm cơm chiều đơn giản, chờ Khúc Phàm về ăn, sau khi ăn xong hai người đi vài vòng trong tiểu khu tiêu cơm, rồi quay về thư phòng làm việc của mình. Cuối tuần thì về tứ hợp viện, cùng Quả Quả đi ra ngoài chơi một chút. Cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Một buổi tối tháng tư, để chúc mừng mình tiến vào cục trinh sát bộ hình sự Khúc Phàm đem Thước Nhạc ra ăn sạch sẽ, xong việc lại lôi kéo cậu cùng đi tắm, “Nhạc Nhạc, hình như em lại có thêm một đóa hoa sen.” Đứng dưới vòi sen, Khúc Phàm chỉ vào bụng Thước Nhạc nói.
“Làm gì có.” Thước Nhạc có chút mệt mỏi, nghĩ tắm nhanh rồi đi ngủ. Theo tầm mắt của Khúc Phàm nhìn vào bụng của mình, phát hiện ở gần rốn có một đóa sen hiện ra. Lúc này hoa sen đã chiếm gần hết sau lưng, có cành còn len đến phía trước.
Nhìn có vẻ có sức sống hơn “Có thật sao, trước đó em cũng không biết. Không biết cái này có tác dụng gì.”
Khúc Phàm sờ đóa sen đó “Thực thần kỳ, dường như anh có thể cảm nhận được nó, thật.” Cả bàn tay trùm lên. Quả thật là anh có thể cảm nhận được đóa sen này, một cảm giác rất kì lạ. Giống như nó có sinh mệnh vậy.
Chát… Thước Nhạc vỗ Khúc Phàm, “Đừng sờ.” Thật là, người này một chút tự giác cũng không có.
Thước Nhạc nhanh chóng lau người, rồi đi ra ngoài. Khúc Phàm sờ tay mình, ngây ngốc cười.
Đối với chuyện trên người lại xuất hiện một đóa sen, Thước Nhạc không quá để ý, dù sao hai đóa trước cũng đã trưởng thành, không có chuyện gì xảy ra. Chính là từ khi đóa hoa này sinh trưởng, Khúc Phàm lại có cảm ứng với nó. Giống như kiểu huyết mạch tương liên vậy, thường xuyên đặt tay ở trên. Khiến Thước Nhạc thực ngượng ngùng, dần dần thì cũng quen.
Một thế giới đỏ như máu, sương mù đỏ vây quanh, là ai, ai đang kêu cậu. Ngươi ở đâu? Là ai? Hô… Thước Nhạc bừng tỉnh, ngồi dậy. Rốt cuộc là có chuyện gì, đó là ai?
Khúc Phàm ở bên cạnh cũng tỉnh, “Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng? Sao em ra nhiều mồ hôi vậy.” Giơ tay sờ, trên người cậu đầy mồ hôi. Khúc Phàm sờ giường, ra cũng ướt.
Thước Nhạc lắc đầu, gần đây cậu thường nằm mơ, giống như có ai đang gọi cậu, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. “Không sao, chỉ là mơ thôi.”
Khúc Phàm nhẹ nhàng thở ra, lấy áo ngủ ở bên qua, phủ lên cho Thước Nhạc “Em đi tắm chút đi. Trên người có mồ hôi cẩn thận bị cảm.” Lấy áo ngủ của mình choàng lên.
Thước Nhạc gật đầu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thở dài, Khúc Phàm không biết gần đây Thước Nhạc luôn nằm mơ, nhưng không có biện pháp gì, hôm trước đi khám bác sĩ, cũng không có vấn đề gì, chỉ lấy ít thuốc ngủ, trợ giúp giấc ngủ. Thước Nhạc không thích nó, một viên cũng không dùng. Lắc đầu, đứng dậy thay ra giường. Rồi xuống lầu hâm một chén sữa bưng lên, thấy Thước Nhạc đang ngồi bên giường ngẩn người.
“Em uống sữa đi, giờ vẫn còn sớm.”
Thước Nhạc ngồi sữa “Không biết vì sao, em cảm thấy có chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy đã.” Một cảm giác vô lực, giống như chỉ cần đẩy sương mù ra là có thể biết sự thật, nhưng tầng sương mù đó mãi vẫn tràn đầy.
Lấy ly nước, thấy Thước Nhạc nằm xuống chính anh cũng lên giường ôm cậu vào ngực, “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, xe chạy đến núi liền có đường, cho dù phát sinh chuyện gì, chỉ cần chúng ta cùng nhau đối mặt thì đều có thể vượt qua. Tin tưởng anh. Tin tưởng chính mình. Cuộc sống luôn có những điều ngoài ý muốn, nếu không cuộc sống cũng không thú vị.”
Nằm trong lồng ngực rộng lớn của Khúc Phàm, Thước Nhạc dần dần chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ liền ngủ thẳng tới mười giờ ngày hôm sau, Khúc Phàm đã đi làm, anh có chuẩn bị cháo cho cậu, ăn cháo xong, Thước Nhạc cũng cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ trên thế giới này có người cùng bạn chia sẻ hạnh phúc đau thương, cùng bạn đối mặt với khó khăn nguy hiểm, là chuyện hạnh phúc nhất.
Tình trạng của Thước Nhạc càng ngày càng xấu, mỗi buổi tối cậu đều gặp giấc mộng đó, một thế giới đỏ như máu, tràn đầy sương mù đỏ. Vì nó mà giấc ngủ của cậu không tốt, càng ngày càng mệt mỏi, Khúc Phàm nhìn thấy càng sốt ruột, dẫn cậu đi tới mấy chỗ bệnh viện đều kiểm tra không ra có chuyện gì. Lại lấy về không ít thuốc ngủ, song Thước Nhạc có một cảm giác không cần thuốc ngủ, cậu không thể nói rõ vì sao, chỉ là cảm giác nếu uống nó thì cậu sẽ hối hận.
Vốn Thước Nhạc không muốn nói cho cha mẹ, nhưng một ngày tháng năm, Thước Nhạc bị ngất trong khóa giải phẫu, trường học gọi điện thoại về tứ hợp viện, Thước phụ Thước mẫu mới biết. Cậu được đón về tứ hợp viện.
Ở bên cạnh cha mẹ cũng không cải thiện được tình hình, trừ việc đi học cậu cơ bản là không đi đâu, giấc ngủ tuy có vẻ tốt hơn, nhưng trên người thường xuyên bị đau nhức, mất sức. Khúc Phàm nhìn bộ dạng của cậu mà lo lắng, miệng cũng vì nóng mà nổi phao, mỗi đêm không dám ngủ say, sợ Thước Nhạc có chuyện gì, không được một tháng mà gầy hơn mười ký.
Khúc phụ Khúc mẫu biết tin cũng chạy tới, cũng sốt ruột theo, tính tình của Khúc phụ nóng nảy, lúc Thước Nhạc đi bệnh viện thiếu chút nữa còn đánh bác sĩ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Thước Nhạc là một đứa bé có hiếu, đối xử với hai lão đều rất tốt, càng đừng nói là với con mình, mặc dù hơi tiếc nuối nhưng thôi cứ coi như là lại nuôi một đứa con trai nữa đi, tính ra Khúc phụ cũng là một người thực bao che con mình.
Tình trạng này vẫn mãi tới tháng sáu mới chuyển tốt, có điều Thước Nhạc lại bắt đầu thèm ăn, một ngày cần ăn năm sáu bữa, nửa đem cũng muốn ăn. Bất quá sức khỏe tốt hơn nhiều. Còn béo ra, mặt đều có chút tròn, song cả nhà ai cũng không để ý, ăn nhiều không sao, chỉ cần người khỏe mạnh là được, lúc này hai mẹ đều phát huy cải thiện đồ ăn cho Thước Nhạc.
Giấc mộng đó vẫn gặp, nhưng Thước Nhạc Khúc Phàm đều đoán việc này có lẽ có liên quan tới đóa sen mới nở trên người Thước Nhạc, vì nó dần dần trở nên đỏ, từ hồng nhẹ đến hồng phấn giờ là đỏ, màu càng lúc càng thâm. Đây là biến hóa duy nhất trên người cậu. Vấn đề có lẽ là ở nó.
Màu sắc của đóa hoa sen càng đậm cơ thể Thước Nhạc càng tốt hơn, thêm vào là mỗi lần Khúc Phàm đụng chạm cậu sẽ có cảm giác thực an tâm, Khúc Phàm cũng có cảm giác rất thân thiết. Buổi tối ngủ liền đặt tay lên bụng cậu, như vậy Thước Nhạc có thể ngủ an ổn hơn, dù gặp giấc mơ đó cũng không bị bừng tỉnh.
Thước Nhạc cười rót nước chanh cho hai người, “Anh thế nào thích trêu chọc người ta vậy, làm sao chỉ nhằm vào anh đâu.” Cậu ngồi trước mặt Khúc Phàm nói.
Khúc Phàm có chút vô tội “Làm sao anh biết, bệnh thần kinh, ngày đó nếu không phải cô ta gọi anh lại, đi trên đường còn nhớ không được là ai nữa là.”
Tăng Kiến uống miếng nước trái cây, cười tủm tỉm nói “Hỏi anh nha, anh biết a.”
Thước Nhạc tò mò hỏi, “Anh nói thử rốt cuộc sao lại như vậy.”
“Kỳ thật cũng không có gì, lúc trước còn học cao trung Lưu Tư Doanh từng có cảm tình với Khúc Phàm, còn viết thư tình cho cậu ta.”
“Đừng nói bừa, đâu có chuyện đó.” Khúc Phàm phản bác.
“Ta chưa nói xong, ngươi gấp cái gì, Lưu Tư Doanh có viết thư tình, nhưng vừa lúc bị Lâm Giai Giai lớp chúng ta thấy được, hai người gây nhau. Việc này người có biết đi.”
“Ta biết hai người đó gây với nhau, bất quá có liên quan tới ta sao?”
“Hắc hắc, không phải là tại ngươi sao, chẳng qua việc này chỉ có mấy đứa con gái biết, ta cũng là sau lại nghe người khác kể. Có điều hôm nay cô ta đối với ngươi như vậy, e là vì yêu mà thành hận đi.”
“Được rồi, ngươi đi nhanh đi, sao cho tới giờ ta cũng không phát hiện ngươi nhiều chuyện như vậy đâu chứ.”
Tăng Kiến uống một hơi cạn sạch nước, đứng lên, “Ta đi về, tháng ba ta phải ra nước ngoài một chuyến, tháng bốn trở về, có chuyện gì thì mail cho ta.”
“Đi làm gì?”
“Công ty cử ta đi học. Thuận tiện du lịch luôn.”
“Chúc mừng lại sắp thăng chức.”
“Ha ha, cũng tàm tạm, mọi chuyện còn chưa được quyết định đâu, được rồi ta đi đây.”
Trở về từ họp lớp Khúc Phàm liền đưa nhẫn cho Thước Nhạc bảo quản, nói sao cũng không chịu mang theo, tuy anh cũng thực thích, thừa dịp Thước Nhạc đi học, Khúc Phàm đến cửa hàng trang sức mua một cặp nhẫn, nhẫn là nhẫn bạch kim bình thường, không có gì đính rườm rà, chỉ có bên trong khắc tên hai người, hơn nữa là tên tiếng trung, cái lớn khắc Thước Nhạc cái nhỏ khắc Khúc Phàm. Thước Nhạc nhận được nhẫn vui vẻ dị thường, mang lên liền không bao giờ lấy xuống.
Qua mười lăm, trường học khai giảng, Thước Nhạc lại bắt đầu bận rộn, Khúc Phàm cũng không ở nhà nghỉ ngơi mà kéo chân tàn tới đơn vị, gần đây lãnh đạo có nói chuyện với anh, có ý muốn điều anh đi nơi khác. Nhưng chỉ nói hàm hồ, khiến anh nghĩ không ra.
còn Chương trình học đại học năm hai thực nhiều, Thước Nhạc tập trung vào học tập, cùng Khúc Phàm quay về biệt thự phía tây núi ở, Khúc phụ Khúc mẫu quay về Thượng Hải, Thước phụ Thước mẫu ở lại, trực tiếp tiếp quản Quả Quả, mỗi ngày đưa đón cậu bé đi nhà trẻ, có đội khi qua chỗ hai người làm cơm xong mới quay về. Tuy rằng bận rộn nhưng rất phong phú, giờ thân thể hai người không tồi, tinh thần diện mạo cũng như người trẻ tuổi. Nhàn rỗi cũng không chịu ngồi yên.
Thước Nhạc lúc này cảm thấy thời gian thực đầy đủ, hết lớp chiều cũng không về, trực tiếp ở lại thư viện học, mãi tới cơm chiều mới về, về nhà làm cơm chiều đơn giản, chờ Khúc Phàm về ăn, sau khi ăn xong hai người đi vài vòng trong tiểu khu tiêu cơm, rồi quay về thư phòng làm việc của mình. Cuối tuần thì về tứ hợp viện, cùng Quả Quả đi ra ngoài chơi một chút. Cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Một buổi tối tháng tư, để chúc mừng mình tiến vào cục trinh sát bộ hình sự Khúc Phàm đem Thước Nhạc ra ăn sạch sẽ, xong việc lại lôi kéo cậu cùng đi tắm, “Nhạc Nhạc, hình như em lại có thêm một đóa hoa sen.” Đứng dưới vòi sen, Khúc Phàm chỉ vào bụng Thước Nhạc nói.
“Làm gì có.” Thước Nhạc có chút mệt mỏi, nghĩ tắm nhanh rồi đi ngủ. Theo tầm mắt của Khúc Phàm nhìn vào bụng của mình, phát hiện ở gần rốn có một đóa sen hiện ra. Lúc này hoa sen đã chiếm gần hết sau lưng, có cành còn len đến phía trước.
Nhìn có vẻ có sức sống hơn “Có thật sao, trước đó em cũng không biết. Không biết cái này có tác dụng gì.”
Khúc Phàm sờ đóa sen đó “Thực thần kỳ, dường như anh có thể cảm nhận được nó, thật.” Cả bàn tay trùm lên. Quả thật là anh có thể cảm nhận được đóa sen này, một cảm giác rất kì lạ. Giống như nó có sinh mệnh vậy.
Chát… Thước Nhạc vỗ Khúc Phàm, “Đừng sờ.” Thật là, người này một chút tự giác cũng không có.
Thước Nhạc nhanh chóng lau người, rồi đi ra ngoài. Khúc Phàm sờ tay mình, ngây ngốc cười.
Đối với chuyện trên người lại xuất hiện một đóa sen, Thước Nhạc không quá để ý, dù sao hai đóa trước cũng đã trưởng thành, không có chuyện gì xảy ra. Chính là từ khi đóa hoa này sinh trưởng, Khúc Phàm lại có cảm ứng với nó. Giống như kiểu huyết mạch tương liên vậy, thường xuyên đặt tay ở trên. Khiến Thước Nhạc thực ngượng ngùng, dần dần thì cũng quen.
Một thế giới đỏ như máu, sương mù đỏ vây quanh, là ai, ai đang kêu cậu. Ngươi ở đâu? Là ai? Hô… Thước Nhạc bừng tỉnh, ngồi dậy. Rốt cuộc là có chuyện gì, đó là ai?
Khúc Phàm ở bên cạnh cũng tỉnh, “Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng? Sao em ra nhiều mồ hôi vậy.” Giơ tay sờ, trên người cậu đầy mồ hôi. Khúc Phàm sờ giường, ra cũng ướt.
Thước Nhạc lắc đầu, gần đây cậu thường nằm mơ, giống như có ai đang gọi cậu, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. “Không sao, chỉ là mơ thôi.”
Khúc Phàm nhẹ nhàng thở ra, lấy áo ngủ ở bên qua, phủ lên cho Thước Nhạc “Em đi tắm chút đi. Trên người có mồ hôi cẩn thận bị cảm.” Lấy áo ngủ của mình choàng lên.
Thước Nhạc gật đầu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thở dài, Khúc Phàm không biết gần đây Thước Nhạc luôn nằm mơ, nhưng không có biện pháp gì, hôm trước đi khám bác sĩ, cũng không có vấn đề gì, chỉ lấy ít thuốc ngủ, trợ giúp giấc ngủ. Thước Nhạc không thích nó, một viên cũng không dùng. Lắc đầu, đứng dậy thay ra giường. Rồi xuống lầu hâm một chén sữa bưng lên, thấy Thước Nhạc đang ngồi bên giường ngẩn người.
“Em uống sữa đi, giờ vẫn còn sớm.”
Thước Nhạc ngồi sữa “Không biết vì sao, em cảm thấy có chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy đã.” Một cảm giác vô lực, giống như chỉ cần đẩy sương mù ra là có thể biết sự thật, nhưng tầng sương mù đó mãi vẫn tràn đầy.
Lấy ly nước, thấy Thước Nhạc nằm xuống chính anh cũng lên giường ôm cậu vào ngực, “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, xe chạy đến núi liền có đường, cho dù phát sinh chuyện gì, chỉ cần chúng ta cùng nhau đối mặt thì đều có thể vượt qua. Tin tưởng anh. Tin tưởng chính mình. Cuộc sống luôn có những điều ngoài ý muốn, nếu không cuộc sống cũng không thú vị.”
Nằm trong lồng ngực rộng lớn của Khúc Phàm, Thước Nhạc dần dần chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ liền ngủ thẳng tới mười giờ ngày hôm sau, Khúc Phàm đã đi làm, anh có chuẩn bị cháo cho cậu, ăn cháo xong, Thước Nhạc cũng cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ trên thế giới này có người cùng bạn chia sẻ hạnh phúc đau thương, cùng bạn đối mặt với khó khăn nguy hiểm, là chuyện hạnh phúc nhất.
Tình trạng của Thước Nhạc càng ngày càng xấu, mỗi buổi tối cậu đều gặp giấc mộng đó, một thế giới đỏ như máu, tràn đầy sương mù đỏ. Vì nó mà giấc ngủ của cậu không tốt, càng ngày càng mệt mỏi, Khúc Phàm nhìn thấy càng sốt ruột, dẫn cậu đi tới mấy chỗ bệnh viện đều kiểm tra không ra có chuyện gì. Lại lấy về không ít thuốc ngủ, song Thước Nhạc có một cảm giác không cần thuốc ngủ, cậu không thể nói rõ vì sao, chỉ là cảm giác nếu uống nó thì cậu sẽ hối hận.
Vốn Thước Nhạc không muốn nói cho cha mẹ, nhưng một ngày tháng năm, Thước Nhạc bị ngất trong khóa giải phẫu, trường học gọi điện thoại về tứ hợp viện, Thước phụ Thước mẫu mới biết. Cậu được đón về tứ hợp viện.
Ở bên cạnh cha mẹ cũng không cải thiện được tình hình, trừ việc đi học cậu cơ bản là không đi đâu, giấc ngủ tuy có vẻ tốt hơn, nhưng trên người thường xuyên bị đau nhức, mất sức. Khúc Phàm nhìn bộ dạng của cậu mà lo lắng, miệng cũng vì nóng mà nổi phao, mỗi đêm không dám ngủ say, sợ Thước Nhạc có chuyện gì, không được một tháng mà gầy hơn mười ký.
Khúc phụ Khúc mẫu biết tin cũng chạy tới, cũng sốt ruột theo, tính tình của Khúc phụ nóng nảy, lúc Thước Nhạc đi bệnh viện thiếu chút nữa còn đánh bác sĩ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Thước Nhạc là một đứa bé có hiếu, đối xử với hai lão đều rất tốt, càng đừng nói là với con mình, mặc dù hơi tiếc nuối nhưng thôi cứ coi như là lại nuôi một đứa con trai nữa đi, tính ra Khúc phụ cũng là một người thực bao che con mình.
Tình trạng này vẫn mãi tới tháng sáu mới chuyển tốt, có điều Thước Nhạc lại bắt đầu thèm ăn, một ngày cần ăn năm sáu bữa, nửa đem cũng muốn ăn. Bất quá sức khỏe tốt hơn nhiều. Còn béo ra, mặt đều có chút tròn, song cả nhà ai cũng không để ý, ăn nhiều không sao, chỉ cần người khỏe mạnh là được, lúc này hai mẹ đều phát huy cải thiện đồ ăn cho Thước Nhạc.
Giấc mộng đó vẫn gặp, nhưng Thước Nhạc Khúc Phàm đều đoán việc này có lẽ có liên quan tới đóa sen mới nở trên người Thước Nhạc, vì nó dần dần trở nên đỏ, từ hồng nhẹ đến hồng phấn giờ là đỏ, màu càng lúc càng thâm. Đây là biến hóa duy nhất trên người cậu. Vấn đề có lẽ là ở nó.
Màu sắc của đóa hoa sen càng đậm cơ thể Thước Nhạc càng tốt hơn, thêm vào là mỗi lần Khúc Phàm đụng chạm cậu sẽ có cảm giác thực an tâm, Khúc Phàm cũng có cảm giác rất thân thiết. Buổi tối ngủ liền đặt tay lên bụng cậu, như vậy Thước Nhạc có thể ngủ an ổn hơn, dù gặp giấc mơ đó cũng không bị bừng tỉnh.
Danh sách chương