Rời khỏi bệnh viện thú y, Thước Nhạc dắt Ban Ban Điểm Điểm đị bộ chậm về nhà, Điểm Điểm uống nước trong không gian nên đã khỏe lại, có lẽ là vì có thai, không khí quấn quanh Ban Ban và Điểm Điểm rất ấm áp, Thước Nhạc cũng không vội vã về nhà, một người hai con chó từ từ đi.
T-shirt màu trắng, quần short dài tới đầu gối màu be, giày vải màu be, dáng người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, còn dắt hai chú chó đốm cùng loại, đi trên đường đúng là hấp dẫn ánh mắt người khác.
Phí Dương nổi tiếng, thật sự nổi, anh học tại Học viện điện ảnh Bắc Kinh, đã quay vài bộ phim, tỉ lệ xem không tệ, tuy là vai phụ nhưng cũng đã được mọi người quen thuộc, đầu năm được đạo diễn Trương nhìn trúng, trở thành nam diễn viên mới của điện ảnh, thành tích bán vé siêu cao, không ngừng nhận được yêu cầu chụp ảnh, nơi nơi đều có thể thấy quảng cáo của anh, tất cả đều thể hiện ra người thanh niên anh tuấn này nổi tiếng, thành công.
Phí Dương sinh ra ở gia đình bình thường, cha mẹ là tầng lớp đi làm nhận lương bình thường, từ nhỏ đã rất thích diễn xuất, diễn xuất trong trường học thì nhất định sẽ không thiếu anh, anh thích diễn cũng thích đứng trên sân khấu, thích cảm giác được mọi người chú ý, anh hâm mộ cuộc sống nhiều màu của siêu sao, sau khi được học Học viện điện ảnh thì nắm chặt mỗi cơ hội, rốt cục cũng ngóc đầu dậy.
Thật vất vả được nghỉ ngơi, sáng sớm phải tới công ty chụp mấy bộ ảnh, bận rộn mãi tới trưa mới thoát thân được.
Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đường, đang chờ đợi buồn chán, thì lập tức bị một người qua đường hấp dẫn ánh mắt. Phí Dương xen lẫn trong giới giải trí, thấy rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, ba phần dung mạo bảy phần ăn mặc, không ít ngôi sao không make up thì cũng khó xem, nên Phí Dương thật là chưa từng bị ai chấn động.
Nhưng hôm nay đúng là bị kinh diễm, người thanh niên theo đám người đi qua đường, thanh nhã thoát tục. Đây là lần thứ hai Phí Dương gặp Thước Nhạc, ấn tượng khắc sâu, địa điểm lần gặp đầu tiên không tốt, lại có chút ý tứ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, cậu ôn ôn nhuận nhuận, ngay cả đánh người cũng không có bộ dáng dã man, thoạt nhìn tựa hồ không quá để ý, đôi mắt trong suốt lại lóe ra một tia chán ghét, anh đã không do dự mà ra tay vì cảm giác người như thế không nên bị người khác làm bẩn.
Hôm nay gặp lần thứ hai lại cảm giác được thanh niên như hoa sen trong nước, không dính bụi trần.
Tiếng còi xe làm Phí Dương tỉnh thần, thấy người thanh niên đi xa, suy nghĩ một lát, rồi lái xe đi.
Về nhà, hai đôi cha mẹ mang theo Quả Quả và Gia Gia đi vườn bách thú chơi, Thước Nhạc ăn trưa một mình.
Lấy ghế trúc mình tự làm trong không gian ra đặt dưới cây hòe, Thước Nhạc nằm nghiêng trên đó, tán cây hòe che ánh nắng giữa trưa, xóa đi cái khô nóng ngày hè, ngoài viện là phồn hoa đô thị, ngựa xe như nước, tại không gian trong bốn bức tường này lại là một mảnh yên lặng.
Nghe được tiếng cười của trẻ con, Thước Nhạc mới tỉnh dậy, mở to mắt liền thấy Quả Quả và Gia Gia chạy vào.
Quả Quả giống như đạn pháo nhỏ vọt vào ngực cậu, cười ha ha không ngừng, Gia Gia ở phía sau cũng không yếu thế leo lên.
Thước Nhạc ngồi dậy ôm hai đứa bé trai “Đi chơi cùng ông nội bà nội ở đây? Có nóng không?” Cười với hai vị phụ thân đi vào sau đó.
Quả Quả cười ha ha nói “Ha ha, chúng con đi vườn bách thú.” Gia Gia ôm chặt cổ cậu “Xem gấu trúc.”
“Con nói con nói, gấu trúc rất lười, nằm một chỗ cũng không thèm động đậy.”
“Con còn cho khỉ ăn nữa.”
“Khanh khách (tiếng cười), Gia Gia còn bị khỉ bắt giữ.” “Không có bị bắt. Thước thúc thúc, không có bị bắt.” Gia Gia vội vàng biện giải, trong lòng cậu bé đây là chuyện thực mất mặt.
Thước Nhạc cười ha ha nhìn hai đứa trẻ tranh luận.
Thước phụ và Khúc phụ cũng không vào phòng, mà ngồi ở ghế đá dưới tán cây hòe.
“Vừa ngủ trưa sao?” Thấy hình dạng mơ màng của cậu, Thước phụ hỏi.
Thước Nhạc hơi ngại ngùng “Dạ, vốn chỉ nằm một lát, không ngờ lại ngủ lâu vậy.” Đặt hai đứa bé ngồi ổn, Thước Nhạc đứng lên vào bếp, cầm nước ô mai làm hồi sáng, cắt hoa quả bưng ra.
“Mẹ con đâu ạ? Sao không về cùng.”
“Hai người bọn họ đi dạo phố.” Thước phụ nhận ly nước của Thước Nhạc uống một ngụm.
“Sao mọi người lại đi vườn bách thú?”
“Không phải là do hai tiểu tử này sao, cứ ồn ào muốn ra ngoài chơi.” Khúc phụ nhìn hai đứa trẻ cười nói.
Ngồi trên ghế, “Lần sau để con dẫn hai đứa đi, trông hai tiểu tử này cũng rất mệt, trời nóng, bị cảm nắng thì phải làm sao.” Nói xong gõ nhẹ đầu Quả Quả, cậu bé nhìn cậu thè lưỡi làm mặt quỷ.
Thước phụ không bận tâm vẫy tay, “Không sao, cơ thể của chúng ta vẫn còn rất khỏe.”
Khúc phụ cũng nói, “Đúng vậy, gần đây cảm giác thân thể tốt hơn nhiều, giống như quay lại thời trẻ vậy.”
Thước phụ cười tủm tỉm nhìn Khúc phụ nói “Thân thể của lão ca tốt lắm, thực rắn chắc.”
Khúc phụ bĩu môi “Không được, vài năm nay không làm việc gì, thiếu vận động, ông xem có bụng rồi, thời tôi còn trẻ, thân thể mới gọi là tốt, vừa đi Tây Sơn, khuân vác than đá cho người ta, đi sớm về tối, mỗi lần vác trên trăm cân, một chuyến đi hai dặm. Trở về lều nằm xuống liền ngủ, sáng sớm hôm sau lại sinh long hoạt hổ. Ai, lúc đó khổ a.”
Gật đầu, cảm xúc có chút hoài niệm “Đúng vậy, đều giống nhau, năm ấy đi khỏi quê tới Hắc Long Giang, băng thiên tuyết địa không có một thứ gì, mỗi ngày chỉ biết làm việc, người thời đó còn rắn chắc, tuổi trẻ có khí lực, thân thể già rồi thì không tốt.”
Khúc phụ cười cười “Bọn nhỏ giờ thì hạnh phúc a, khi đó tôi đã nghĩ, mặc kệ là thế nào cũng không để con mình đi con đường xưa của mình. Sau đó liều mạng làm việc. Hà…giờ thì hết khổ.”
Thước phụ nhìn Thước Nhạc cũng rất vui mừng, ít nhất con mình không cần trải nghiệm cái khổ năm đó.
Khúc phụ ăn dưa hấu xong “Ai, ông đừng nói, dạo này thân thể của tôi tốt hơn rất nhiều, hôm kia trời mưa, tay chân cũng không đau nữa. Buổi tối ngủ thẳng tới hừng đông, ông xem khí sắc có phải là rất tốt không.” Thần tình hồng hào, tựa hồ còn béo lên.
“So với khi mới tới tốt hơn nhiều.” Thước phụ nhìn con mình, trong lòng biết đây là nhờ cả nhà đều ăn đồ trong không gian của Thước Nhạc, tác dụng thật lớn, một năm nay thân thể ông cũng đặc biệt khỏe mạnh, nguyên bản tóc bạc cũng biến đen.
“Có phải là vì ăn hoa quả này không nhỉ, Nhạc Nhạc con mua rau dưa hoa quả ở đâu, hương vị ngon hơn trên thị trường, đồ ăn làm ra lại ngon, mấy bữa nay Gia Gia béo lên không ít, cũng không kiêng ăn.”
Thước Nhạc nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Gia, “Đúng là Gia Gia rắn chắc hơn nhiều a.” Cũng không nói mua hoa quả ở đâu, thực sự là có chút khó nói.
T-shirt màu trắng, quần short dài tới đầu gối màu be, giày vải màu be, dáng người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, còn dắt hai chú chó đốm cùng loại, đi trên đường đúng là hấp dẫn ánh mắt người khác.
Phí Dương nổi tiếng, thật sự nổi, anh học tại Học viện điện ảnh Bắc Kinh, đã quay vài bộ phim, tỉ lệ xem không tệ, tuy là vai phụ nhưng cũng đã được mọi người quen thuộc, đầu năm được đạo diễn Trương nhìn trúng, trở thành nam diễn viên mới của điện ảnh, thành tích bán vé siêu cao, không ngừng nhận được yêu cầu chụp ảnh, nơi nơi đều có thể thấy quảng cáo của anh, tất cả đều thể hiện ra người thanh niên anh tuấn này nổi tiếng, thành công.
Phí Dương sinh ra ở gia đình bình thường, cha mẹ là tầng lớp đi làm nhận lương bình thường, từ nhỏ đã rất thích diễn xuất, diễn xuất trong trường học thì nhất định sẽ không thiếu anh, anh thích diễn cũng thích đứng trên sân khấu, thích cảm giác được mọi người chú ý, anh hâm mộ cuộc sống nhiều màu của siêu sao, sau khi được học Học viện điện ảnh thì nắm chặt mỗi cơ hội, rốt cục cũng ngóc đầu dậy.
Thật vất vả được nghỉ ngơi, sáng sớm phải tới công ty chụp mấy bộ ảnh, bận rộn mãi tới trưa mới thoát thân được.
Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đường, đang chờ đợi buồn chán, thì lập tức bị một người qua đường hấp dẫn ánh mắt. Phí Dương xen lẫn trong giới giải trí, thấy rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, ba phần dung mạo bảy phần ăn mặc, không ít ngôi sao không make up thì cũng khó xem, nên Phí Dương thật là chưa từng bị ai chấn động.
Nhưng hôm nay đúng là bị kinh diễm, người thanh niên theo đám người đi qua đường, thanh nhã thoát tục. Đây là lần thứ hai Phí Dương gặp Thước Nhạc, ấn tượng khắc sâu, địa điểm lần gặp đầu tiên không tốt, lại có chút ý tứ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, cậu ôn ôn nhuận nhuận, ngay cả đánh người cũng không có bộ dáng dã man, thoạt nhìn tựa hồ không quá để ý, đôi mắt trong suốt lại lóe ra một tia chán ghét, anh đã không do dự mà ra tay vì cảm giác người như thế không nên bị người khác làm bẩn.
Hôm nay gặp lần thứ hai lại cảm giác được thanh niên như hoa sen trong nước, không dính bụi trần.
Tiếng còi xe làm Phí Dương tỉnh thần, thấy người thanh niên đi xa, suy nghĩ một lát, rồi lái xe đi.
Về nhà, hai đôi cha mẹ mang theo Quả Quả và Gia Gia đi vườn bách thú chơi, Thước Nhạc ăn trưa một mình.
Lấy ghế trúc mình tự làm trong không gian ra đặt dưới cây hòe, Thước Nhạc nằm nghiêng trên đó, tán cây hòe che ánh nắng giữa trưa, xóa đi cái khô nóng ngày hè, ngoài viện là phồn hoa đô thị, ngựa xe như nước, tại không gian trong bốn bức tường này lại là một mảnh yên lặng.
Nghe được tiếng cười của trẻ con, Thước Nhạc mới tỉnh dậy, mở to mắt liền thấy Quả Quả và Gia Gia chạy vào.
Quả Quả giống như đạn pháo nhỏ vọt vào ngực cậu, cười ha ha không ngừng, Gia Gia ở phía sau cũng không yếu thế leo lên.
Thước Nhạc ngồi dậy ôm hai đứa bé trai “Đi chơi cùng ông nội bà nội ở đây? Có nóng không?” Cười với hai vị phụ thân đi vào sau đó.
Quả Quả cười ha ha nói “Ha ha, chúng con đi vườn bách thú.” Gia Gia ôm chặt cổ cậu “Xem gấu trúc.”
“Con nói con nói, gấu trúc rất lười, nằm một chỗ cũng không thèm động đậy.”
“Con còn cho khỉ ăn nữa.”
“Khanh khách (tiếng cười), Gia Gia còn bị khỉ bắt giữ.” “Không có bị bắt. Thước thúc thúc, không có bị bắt.” Gia Gia vội vàng biện giải, trong lòng cậu bé đây là chuyện thực mất mặt.
Thước Nhạc cười ha ha nhìn hai đứa trẻ tranh luận.
Thước phụ và Khúc phụ cũng không vào phòng, mà ngồi ở ghế đá dưới tán cây hòe.
“Vừa ngủ trưa sao?” Thấy hình dạng mơ màng của cậu, Thước phụ hỏi.
Thước Nhạc hơi ngại ngùng “Dạ, vốn chỉ nằm một lát, không ngờ lại ngủ lâu vậy.” Đặt hai đứa bé ngồi ổn, Thước Nhạc đứng lên vào bếp, cầm nước ô mai làm hồi sáng, cắt hoa quả bưng ra.
“Mẹ con đâu ạ? Sao không về cùng.”
“Hai người bọn họ đi dạo phố.” Thước phụ nhận ly nước của Thước Nhạc uống một ngụm.
“Sao mọi người lại đi vườn bách thú?”
“Không phải là do hai tiểu tử này sao, cứ ồn ào muốn ra ngoài chơi.” Khúc phụ nhìn hai đứa trẻ cười nói.
Ngồi trên ghế, “Lần sau để con dẫn hai đứa đi, trông hai tiểu tử này cũng rất mệt, trời nóng, bị cảm nắng thì phải làm sao.” Nói xong gõ nhẹ đầu Quả Quả, cậu bé nhìn cậu thè lưỡi làm mặt quỷ.
Thước phụ không bận tâm vẫy tay, “Không sao, cơ thể của chúng ta vẫn còn rất khỏe.”
Khúc phụ cũng nói, “Đúng vậy, gần đây cảm giác thân thể tốt hơn nhiều, giống như quay lại thời trẻ vậy.”
Thước phụ cười tủm tỉm nhìn Khúc phụ nói “Thân thể của lão ca tốt lắm, thực rắn chắc.”
Khúc phụ bĩu môi “Không được, vài năm nay không làm việc gì, thiếu vận động, ông xem có bụng rồi, thời tôi còn trẻ, thân thể mới gọi là tốt, vừa đi Tây Sơn, khuân vác than đá cho người ta, đi sớm về tối, mỗi lần vác trên trăm cân, một chuyến đi hai dặm. Trở về lều nằm xuống liền ngủ, sáng sớm hôm sau lại sinh long hoạt hổ. Ai, lúc đó khổ a.”
Gật đầu, cảm xúc có chút hoài niệm “Đúng vậy, đều giống nhau, năm ấy đi khỏi quê tới Hắc Long Giang, băng thiên tuyết địa không có một thứ gì, mỗi ngày chỉ biết làm việc, người thời đó còn rắn chắc, tuổi trẻ có khí lực, thân thể già rồi thì không tốt.”
Khúc phụ cười cười “Bọn nhỏ giờ thì hạnh phúc a, khi đó tôi đã nghĩ, mặc kệ là thế nào cũng không để con mình đi con đường xưa của mình. Sau đó liều mạng làm việc. Hà…giờ thì hết khổ.”
Thước phụ nhìn Thước Nhạc cũng rất vui mừng, ít nhất con mình không cần trải nghiệm cái khổ năm đó.
Khúc phụ ăn dưa hấu xong “Ai, ông đừng nói, dạo này thân thể của tôi tốt hơn rất nhiều, hôm kia trời mưa, tay chân cũng không đau nữa. Buổi tối ngủ thẳng tới hừng đông, ông xem khí sắc có phải là rất tốt không.” Thần tình hồng hào, tựa hồ còn béo lên.
“So với khi mới tới tốt hơn nhiều.” Thước phụ nhìn con mình, trong lòng biết đây là nhờ cả nhà đều ăn đồ trong không gian của Thước Nhạc, tác dụng thật lớn, một năm nay thân thể ông cũng đặc biệt khỏe mạnh, nguyên bản tóc bạc cũng biến đen.
“Có phải là vì ăn hoa quả này không nhỉ, Nhạc Nhạc con mua rau dưa hoa quả ở đâu, hương vị ngon hơn trên thị trường, đồ ăn làm ra lại ngon, mấy bữa nay Gia Gia béo lên không ít, cũng không kiêng ăn.”
Thước Nhạc nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Gia, “Đúng là Gia Gia rắn chắc hơn nhiều a.” Cũng không nói mua hoa quả ở đâu, thực sự là có chút khó nói.
Danh sách chương