Tề Thiên Lỗi vì có công việc nên về trước, hẹn cả nhà có thời gian lại gặp, thuận tiện gặp những người khác trong nhà, Tề Mục Phỉ dẫn Phương Thiến đi tìm bác sĩ bàn về chuyện phẫu thuật, còn lại Thước Chí Quốc một mình ở ngoài phòng bệnh, thường nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ hai mẹ con bình tĩnh lại, nghĩ một hồi Thước Nhạc cần gặp bà ngoại, liền đi xuống lầu tìm cậu.
Biết cậu không thể đi xa, tìm quanh khu nằm viện, quả thực ở không xa thấy cậu và Khúc Phàm, nhưng nhìn thấy bộ dáng của hai người, ông lập tức ngây ngẩn cả người.
Tay Khúc Phàm đặt ở lưng ghế dựa, cơ thể ngồi nghiêng, cơ thể Thước Nhạc cũng nghiêng về phía anh, hình như đang nói chuyện gì vui, vừa nói vừa cười còn khoa tay múa chân, Khúc Phàm không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cậu, song vẻ cưng chiều say đắm trong mắt ai cũng có thể nhìn ra.
Thước Chí Quốc tỉnh táo lại, cảm giác cảnh này thực quen thuộc, trong đầu lại nói không thể nào. Ông không biết nên chạy tới kéo đứa con đi, hay tới tát cho Khúc Phàm một cái. Tựa hồ thân thể đã quyết định thay ông, đột nhiên xoay người đứng sau cây cột gần đó, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, miệng thì thầm, ‘không cần kích động, lý trí lý trí, thả lỏng, coi như cái gì cũng chưa thấy. Hô…’ thở dài một hơi, cơ thể lay lay, tay xoa cột, ngừng một lúc.
Lấy di động ra, gọi cho Nhạc Nhạc, từ chỗ này cũng có thể nghe thấy tiếng điện thoại “Nhạc Nhạc con ở đâu.” Vừa nói vừa đi ra khỏi phía sau cây cột, giống như mới từ khu nằm viện bước ra.
Thước Nhạc nghe máy, “Alo, ba, con ở đây…” cúp điện thoại, đứng lên đi về phía phụ thân. Lúc này hai người chưa phát hiện ra tư thế vừa rồi của họ tối cỡ nào, thân mật thành tự nhiên, đôi khi không chú ý, có lẽ trong lòng họ càng hy vọng được đứng dưới ánh mặt trời.
Lúc đối mặt với hai người sắc mặt Thước Chí Quốc đã khôi phục tự nhiên, ông thậm chí còn cười, “Đi lên đi, mẹ con và bà ngoại cũng sắp nói xong, để cho bà ngoại nhìn kỹ con.”
Ba người đứng trong thang máy không nói chuyện, không khí hơi nặng nề, Khúc Phàm mẫn cảm, cảm giác Thước phụ đang đánh giá mình, chờ anh quay đầu thì lại giống như là ảo giác.
Khúc Phàm bước ra thang máy cuối cùng, nhìn phía Thước phụ, biết không phải ảo giác của mình, vừa rồi Thước phụ cũng quan sát đánh giá anh, chẳng lẽ ông phát hiện cái gì? Hoặc là vừa rồi hai người rất thân mật.
Bước tới cửa phòng bệnh, hai cha con gõ cửa đi vào, Khúc Phàm chờ ở cửa.
Trong phòng bệnh ánh mắt hai mẹ con đều đã hồng hơi sưng ra, hình như đã khóc một lúc, có lẽ là giải được khúc mắc khí sắc của bà ngoại Thước Nhạc tốt hơn rất nhiều, thấy hai người đi vào, ánh mắt liền đặt ở Thước Nhạc.
Thước Nhạc ngồi vào cạnh giường bệnh, bà ngoại nắm tay cậu, hơi run rẩy nhưng lại rất chặt.
“Tốt tốt, Nhạc Nhạc còn nhớ bà không? Hôm đó tới trường gặp cháu, lại không nói chuyện. Dường như hơi gầy.” Mục Hà nắm chặt tay cháu ngoại, tâm tình kích động, Thước Nhạc sinh ra ở Nam Kinh, bà chỉ thấy từ xa lúc năm tuổi. Ngày đó thấy cậu ở cửa trường học, nhìn đứa nhỏ đã trưởng thành, sạch sẽ, ôn nhu tuấn mỹ, khi đó đã muốn nhận thức cậu, nhưng bà hiểu, nếu tự bà nhận cháu trai, chỉ sợ vết rách với con gái sẽ lớn hơn.
“Dạ, lúc đó chỉ thấy quen thuộc, nguyên lai là bà ngoại.” So với sự kích động của bà ngoại, phản ứng của Thước Nhạc có chút bình thản, dù sao chưa từng tiếp xúc, cảm tình không sâu.
Thước Chí Quốc đứng bên nói “Nhạc Nhạc nhà chúng con lớn lên giống mẹ.”
Mục Hà nhìn con rể “Chí Quốc, chuyện đứa nhỏ năm đó ta xin lỗi con.” Nói xong đôi mắt lại đỏ lên.
Thước Chí Quốc chỉ cười chua sót “Mẹ, chuyện trước kia đừng để trong lòng, mẹ xem con và Hiểu Uyển đã gần sáu mươi tuổi, còn cái gì nhìn không ra đâu. Vả lại bọn con có Nhạc Nhạc, người một nhà vui vẻ bình an so với cái gì đều quan trọng, để cho mọi chuyện đều qua đi.” Mấy năm nay sao ông lại không nhớ con gái của mình chứ, năm đó ông buông tha con gái, Dương Hiểu Uyển sinh non, thân thể của bà không tốt, khó sinh, tình huống nguy cấp, bác sĩ nói mẹ và đứa trẻ chỉ có thể giữ một, hai chọn một, ông không do dự, giữ người mẹ. Mất con gái ông vô cùng đau đớn, nhưng ông chưa từng hối hận, chỉ có điều qua nhiều năm ông vẫn thường xuyên nhớ tới đứa con đầu tiên đó.
Dương Hiểu Uyển cầm tay chồng, nhiều năm qua, vợ chồng hai người họ bình thường cũng có cãi nhau, nhưng không thực sự quá nóng nảy, mất con ông cũng thống khổ như bà, nhưng vẫn an ủi bà đang trong thương tâm, trước khi Thước Nhạc sinh ra, bà không thể có có thai, vậy mà ông cũng chưa từng nói tới. Ông đối tốt với bà bà vẫn ghi tạc trong lòng, năm tháng gian khổ ở đảo Đại Hưng, may mắn nhất chính là gặp được ông.
Trò chuyện trong phòng bệnh của bà ngoại một hồi, cả nhà ra về, bà cụ dù sao cũng là người bệnh, ba ngày sau còn phải mổ, cần nghỉ ngơi tốt, vốn Thước mẫu định ở lại chăm sóc mẫu thân, song lại bị khuyên về, bà cụ có nhân viên hộ lý chuyên nghiệp, đã ở bên hơn mười năm, chăm sóc bà rất quen thuộc, vả lại Thước mẫu ở đây, bà cụ liền ngủ không được, e là sẽ lôi kéo con gái nói chuyện cuộc sống vài năm qua.
Lúc trở về, không để Tề Mục Phỉ tiễn, ba người trực tiếp ngồi xe Khúc Phàm về tứ hợp viện.
Buổi tối Khúc Phàm ở lại ăn cơm, qua quan sát phát hiện Thước phụ quả thực là có chút phát giác về chuyện của anh và Thước Nhạc, ánh mắt nhìn anh đa phần là đánh giá, trong lòng bất an, không biết rốt cuộc ông nghĩ thế nào, là tán thành hay phản đối, chỉ sợ không thể tán thành, nhưng còn có đường sống. Lấy sự hiểu biết của Khúc Phàm về Thước phụ, thời trẻ trải qua cực khổ, rèn luyện tâm trí ở nơi rét lạnh khủng khiếp, học tập tại đại học, ông là một người đàn ông có ý chí, rộng lượng, lý trí, trầm tĩnh. Thước phụ sẽ không quá tán thành chuyện hai người, nhưng cũng sẽ không phản đối mãnh liệt, có lẽ với ông hạnh phúc của đứa nhỏ là quan trọng nhất. Khúc Phàm biết chỉ cần để Thước phụ biết mình có thể mang lại hạnh phúc cho Thước Nhạc, như vậy hết thảy sẽ dễ nói hơn.
Tiễn bước Khúc Phàm, Dương Hiểu Uyển hơi mệt mỏi, ngủ sớm, vốn Thước Chí Quốc cũng nằm xuống, nhưng hình ảnh ban ngày một mực hiện lên trong trí óc ông, cuối cùng lại mặc quần áo đi ra ngoài.
Tới tây nhĩ phòng, nhìn qua vải thưa thấy hình bóng mơ hồ của con, vào phòng thấy Nhạc Nhạc ngồi ở bàn học, viết chữ, vừa đọc sách vừa ghi chú giải.
“A, sao ba chưa ngủ?” Lực chú ý của Thước Nhạc dời khỏi sách.
Thước Chí Quốc cầm sách trên bàn nhìn , lật tùy tiện, sách xem đến một nửa, nội dung đã xem có không ít phê bình chú giải, có lý giải của cậu, chú thích, còn có nghi vấn, “Đây là chương trình học sáu tháng cuối năm sao?”
Thước Nhạc duỗi lưng “Dạ, đầu nửa năm cơ bản là chương trình đại cương, cuối năm là trụ cột y học.”
Ngồi lên giường La Hán hỏi “Thế nào, học tập căng thẳng sao? Có thấy quá sức không?”
Thước Nhạc rời khỏi bàn ngồi xuống bên cạnh, tiện tay rót ly nước, “Cũng tạm được, lúc đầu có chút không thích ứng, dù sao cũng không giống thời trung học, một khóa giảng viên có thể dạy hơn mười hai mươi trang sách, tiết tấu hơi nhanh, nhưng học vài khóa thì tốt rồi.”
Thước Chí Quốc gật đầu, về chuyện học tập của con ông không quá quản tất cả dựa vào tự giác của cậu, ông yêu cầu đứa con không cao lắm, chưa bao giờ đặt nhiều áp lực cho cậu, con của mình tự mình biết, là người có chủ kiến, chỉ cần tìm được mục tiêu nhất định sẽ làm được. “Con ở trường ba rất yên tâm, chẳng qua chế độ giáo dục của con là tám năm, càng về sau bài chuyên ngành càng khó, con phải điều chỉnh thời gian học tập, đừng quá mệt.”
Nghe lời phụ thân nói Thước Nhạc cười cười “Dạ, con sẽ chú ý.”
Hai cha con thật lâu không tâm sự, đột nhiên nổi hứng tán gẫu việc học tập của Thước Nhạc ở trường, bạn bè v…v…
Cuối cùng Thước phụ cũng không đề cập tới chuyện ban ngày, hôm nay không phải thời điểm tốt.
Biết cậu không thể đi xa, tìm quanh khu nằm viện, quả thực ở không xa thấy cậu và Khúc Phàm, nhưng nhìn thấy bộ dáng của hai người, ông lập tức ngây ngẩn cả người.
Tay Khúc Phàm đặt ở lưng ghế dựa, cơ thể ngồi nghiêng, cơ thể Thước Nhạc cũng nghiêng về phía anh, hình như đang nói chuyện gì vui, vừa nói vừa cười còn khoa tay múa chân, Khúc Phàm không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cậu, song vẻ cưng chiều say đắm trong mắt ai cũng có thể nhìn ra.
Thước Chí Quốc tỉnh táo lại, cảm giác cảnh này thực quen thuộc, trong đầu lại nói không thể nào. Ông không biết nên chạy tới kéo đứa con đi, hay tới tát cho Khúc Phàm một cái. Tựa hồ thân thể đã quyết định thay ông, đột nhiên xoay người đứng sau cây cột gần đó, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, miệng thì thầm, ‘không cần kích động, lý trí lý trí, thả lỏng, coi như cái gì cũng chưa thấy. Hô…’ thở dài một hơi, cơ thể lay lay, tay xoa cột, ngừng một lúc.
Lấy di động ra, gọi cho Nhạc Nhạc, từ chỗ này cũng có thể nghe thấy tiếng điện thoại “Nhạc Nhạc con ở đâu.” Vừa nói vừa đi ra khỏi phía sau cây cột, giống như mới từ khu nằm viện bước ra.
Thước Nhạc nghe máy, “Alo, ba, con ở đây…” cúp điện thoại, đứng lên đi về phía phụ thân. Lúc này hai người chưa phát hiện ra tư thế vừa rồi của họ tối cỡ nào, thân mật thành tự nhiên, đôi khi không chú ý, có lẽ trong lòng họ càng hy vọng được đứng dưới ánh mặt trời.
Lúc đối mặt với hai người sắc mặt Thước Chí Quốc đã khôi phục tự nhiên, ông thậm chí còn cười, “Đi lên đi, mẹ con và bà ngoại cũng sắp nói xong, để cho bà ngoại nhìn kỹ con.”
Ba người đứng trong thang máy không nói chuyện, không khí hơi nặng nề, Khúc Phàm mẫn cảm, cảm giác Thước phụ đang đánh giá mình, chờ anh quay đầu thì lại giống như là ảo giác.
Khúc Phàm bước ra thang máy cuối cùng, nhìn phía Thước phụ, biết không phải ảo giác của mình, vừa rồi Thước phụ cũng quan sát đánh giá anh, chẳng lẽ ông phát hiện cái gì? Hoặc là vừa rồi hai người rất thân mật.
Bước tới cửa phòng bệnh, hai cha con gõ cửa đi vào, Khúc Phàm chờ ở cửa.
Trong phòng bệnh ánh mắt hai mẹ con đều đã hồng hơi sưng ra, hình như đã khóc một lúc, có lẽ là giải được khúc mắc khí sắc của bà ngoại Thước Nhạc tốt hơn rất nhiều, thấy hai người đi vào, ánh mắt liền đặt ở Thước Nhạc.
Thước Nhạc ngồi vào cạnh giường bệnh, bà ngoại nắm tay cậu, hơi run rẩy nhưng lại rất chặt.
“Tốt tốt, Nhạc Nhạc còn nhớ bà không? Hôm đó tới trường gặp cháu, lại không nói chuyện. Dường như hơi gầy.” Mục Hà nắm chặt tay cháu ngoại, tâm tình kích động, Thước Nhạc sinh ra ở Nam Kinh, bà chỉ thấy từ xa lúc năm tuổi. Ngày đó thấy cậu ở cửa trường học, nhìn đứa nhỏ đã trưởng thành, sạch sẽ, ôn nhu tuấn mỹ, khi đó đã muốn nhận thức cậu, nhưng bà hiểu, nếu tự bà nhận cháu trai, chỉ sợ vết rách với con gái sẽ lớn hơn.
“Dạ, lúc đó chỉ thấy quen thuộc, nguyên lai là bà ngoại.” So với sự kích động của bà ngoại, phản ứng của Thước Nhạc có chút bình thản, dù sao chưa từng tiếp xúc, cảm tình không sâu.
Thước Chí Quốc đứng bên nói “Nhạc Nhạc nhà chúng con lớn lên giống mẹ.”
Mục Hà nhìn con rể “Chí Quốc, chuyện đứa nhỏ năm đó ta xin lỗi con.” Nói xong đôi mắt lại đỏ lên.
Thước Chí Quốc chỉ cười chua sót “Mẹ, chuyện trước kia đừng để trong lòng, mẹ xem con và Hiểu Uyển đã gần sáu mươi tuổi, còn cái gì nhìn không ra đâu. Vả lại bọn con có Nhạc Nhạc, người một nhà vui vẻ bình an so với cái gì đều quan trọng, để cho mọi chuyện đều qua đi.” Mấy năm nay sao ông lại không nhớ con gái của mình chứ, năm đó ông buông tha con gái, Dương Hiểu Uyển sinh non, thân thể của bà không tốt, khó sinh, tình huống nguy cấp, bác sĩ nói mẹ và đứa trẻ chỉ có thể giữ một, hai chọn một, ông không do dự, giữ người mẹ. Mất con gái ông vô cùng đau đớn, nhưng ông chưa từng hối hận, chỉ có điều qua nhiều năm ông vẫn thường xuyên nhớ tới đứa con đầu tiên đó.
Dương Hiểu Uyển cầm tay chồng, nhiều năm qua, vợ chồng hai người họ bình thường cũng có cãi nhau, nhưng không thực sự quá nóng nảy, mất con ông cũng thống khổ như bà, nhưng vẫn an ủi bà đang trong thương tâm, trước khi Thước Nhạc sinh ra, bà không thể có có thai, vậy mà ông cũng chưa từng nói tới. Ông đối tốt với bà bà vẫn ghi tạc trong lòng, năm tháng gian khổ ở đảo Đại Hưng, may mắn nhất chính là gặp được ông.
Trò chuyện trong phòng bệnh của bà ngoại một hồi, cả nhà ra về, bà cụ dù sao cũng là người bệnh, ba ngày sau còn phải mổ, cần nghỉ ngơi tốt, vốn Thước mẫu định ở lại chăm sóc mẫu thân, song lại bị khuyên về, bà cụ có nhân viên hộ lý chuyên nghiệp, đã ở bên hơn mười năm, chăm sóc bà rất quen thuộc, vả lại Thước mẫu ở đây, bà cụ liền ngủ không được, e là sẽ lôi kéo con gái nói chuyện cuộc sống vài năm qua.
Lúc trở về, không để Tề Mục Phỉ tiễn, ba người trực tiếp ngồi xe Khúc Phàm về tứ hợp viện.
Buổi tối Khúc Phàm ở lại ăn cơm, qua quan sát phát hiện Thước phụ quả thực là có chút phát giác về chuyện của anh và Thước Nhạc, ánh mắt nhìn anh đa phần là đánh giá, trong lòng bất an, không biết rốt cuộc ông nghĩ thế nào, là tán thành hay phản đối, chỉ sợ không thể tán thành, nhưng còn có đường sống. Lấy sự hiểu biết của Khúc Phàm về Thước phụ, thời trẻ trải qua cực khổ, rèn luyện tâm trí ở nơi rét lạnh khủng khiếp, học tập tại đại học, ông là một người đàn ông có ý chí, rộng lượng, lý trí, trầm tĩnh. Thước phụ sẽ không quá tán thành chuyện hai người, nhưng cũng sẽ không phản đối mãnh liệt, có lẽ với ông hạnh phúc của đứa nhỏ là quan trọng nhất. Khúc Phàm biết chỉ cần để Thước phụ biết mình có thể mang lại hạnh phúc cho Thước Nhạc, như vậy hết thảy sẽ dễ nói hơn.
Tiễn bước Khúc Phàm, Dương Hiểu Uyển hơi mệt mỏi, ngủ sớm, vốn Thước Chí Quốc cũng nằm xuống, nhưng hình ảnh ban ngày một mực hiện lên trong trí óc ông, cuối cùng lại mặc quần áo đi ra ngoài.
Tới tây nhĩ phòng, nhìn qua vải thưa thấy hình bóng mơ hồ của con, vào phòng thấy Nhạc Nhạc ngồi ở bàn học, viết chữ, vừa đọc sách vừa ghi chú giải.
“A, sao ba chưa ngủ?” Lực chú ý của Thước Nhạc dời khỏi sách.
Thước Chí Quốc cầm sách trên bàn nhìn , lật tùy tiện, sách xem đến một nửa, nội dung đã xem có không ít phê bình chú giải, có lý giải của cậu, chú thích, còn có nghi vấn, “Đây là chương trình học sáu tháng cuối năm sao?”
Thước Nhạc duỗi lưng “Dạ, đầu nửa năm cơ bản là chương trình đại cương, cuối năm là trụ cột y học.”
Ngồi lên giường La Hán hỏi “Thế nào, học tập căng thẳng sao? Có thấy quá sức không?”
Thước Nhạc rời khỏi bàn ngồi xuống bên cạnh, tiện tay rót ly nước, “Cũng tạm được, lúc đầu có chút không thích ứng, dù sao cũng không giống thời trung học, một khóa giảng viên có thể dạy hơn mười hai mươi trang sách, tiết tấu hơi nhanh, nhưng học vài khóa thì tốt rồi.”
Thước Chí Quốc gật đầu, về chuyện học tập của con ông không quá quản tất cả dựa vào tự giác của cậu, ông yêu cầu đứa con không cao lắm, chưa bao giờ đặt nhiều áp lực cho cậu, con của mình tự mình biết, là người có chủ kiến, chỉ cần tìm được mục tiêu nhất định sẽ làm được. “Con ở trường ba rất yên tâm, chẳng qua chế độ giáo dục của con là tám năm, càng về sau bài chuyên ngành càng khó, con phải điều chỉnh thời gian học tập, đừng quá mệt.”
Nghe lời phụ thân nói Thước Nhạc cười cười “Dạ, con sẽ chú ý.”
Hai cha con thật lâu không tâm sự, đột nhiên nổi hứng tán gẫu việc học tập của Thước Nhạc ở trường, bạn bè v…v…
Cuối cùng Thước phụ cũng không đề cập tới chuyện ban ngày, hôm nay không phải thời điểm tốt.
Danh sách chương