Thước Nhạc dọn dẹp phòng bếp xong, lấy mấy quả chanh tươi từ không gian ra, vắt nước, Khúc Phàm đang nằm trên sô pha, mặt đỏ bừng. Đặt nước chanh lên bàn, Thước Nhạc ngồi xuống bên Khúc Phàm nhìn mặt anh, Khúc Phàm là kiểu khuôn mặt rất có khí thế, nghe Khúc Phàm nói phụ thân anh là người đông bắc, nhưng lúc nhỏ trở thành cô nhi, sau này lớn lên đi theo người thân làm công, quen mẫu thân của Khúc Phàm, sau đó dần trở nên giàu có. Nên bộ dáng của Khúc Phàm rất cao lớn, là thể trạng của người phương bắc, dù anh lớn lên ở miền nam.
Thước Nhạc dùng tay miêu tả lông mi của anh, mày kiếm rất đen, lúc suy nghĩ luôn nhăn lại, trán nhăn lại thành hình chữ xuyên, góc cạnh trên mặt của Khúc Phàm rất rõ ràng, nghe Phương Chí Minh nói thời đi học người này rất tàn khốc cả ngày mặt lạnh, Thước Nhạc chưa thấy qua, có lẽ bởi vì công việc hiện giờ của anh. Ánh mắt vì đang nhắm mà nhìn không thấy, song Thước Nhạc biết đó là một đôi mắt rất thâm thúy, Thước Nhạc thích nhất đôi mắt này, thâm thúy giống như thu hút tất thảy ánh sáng, dù là ôn hòa, hài hước, thâm tình, hay là tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt của anh dường như có thể biểu đạt ra tất cả tình cảm.
Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc sắp rời khỏi môi anh, cơ thể dịch vào trong sô pha, “Em có vừa lòng với khuôn mặt này không?” Cười nói hơi có men say, dùng tay kéo cơ thể Thước Nhạc, làm cho cậu ngồi sát ở bên người.
Thước Nhạc thấy ánh mắt anh có chút mơ hồ “Uống nhiều đúng không. Tửu lượng của anh quá kém, em thấy lúc Phương Chí Minh đi còn rất tỉnh táo, chân cũng không xiên vẹo, còn anh mặt đều đỏ. Uống chút nước chanh giải rượu.”
Cơ thể Khúc Phàm nâng lên, lấy nước chanh Thước Nhạc đưa qua uống một ngụm, “Không có việc gì, anh luôn vậy, vừa uống rượu liền hiện lên mặt, kỳ thực rất tỉnh táo, chờ một lát là được rồi.” Buông cái chén ngồi dựa vào đệm, cười hì hì nhìn Thước Nhạc không nói gì.
Thước Nhạc cảm giác người này thật sự là say rồi, nếu không sao lại như vậy “Cười ngây ngô cái gì?”
Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc càng nhìn càng thích, “Trò chuyện với anh đi, trường học nghỉ, có thể ở lại Bắc Kinh mấy ngày?” Nghĩ đến Thước Nhạc nghỉ học về nhà có thể một tháng không được thấy, tâm trạng Khúc Phàm liền rầu rĩ, thời gian hai người bọn họ ở cùng nhau quá ít.
Thước Nhạc nghĩ một chút “Chỉ sợ là ở không được vài ngày, năm nay tết đến sớm, có lẽ sau mười lăm mới có thể quay lại.”
Khúc Phàm hơi thất vọng, nhưng vẫn xốc lại tinh thần “Sớm hơn nửa tháng, sao không ở nhà nhiều vài ngày, bác trai bác gái khẳng định rất không nỡ em.”
“Em muốn thừa dịp nghỉ sửa sang lại sân một chút, trong vườn đều bỏ hoang, nhớ mới trước đây chơi trong vườn, vườn được ông ngoại chăm sóc rất đẹp, đáng tiếc hoa cỏ ở đó giờ đều héo tàn.”
Khúc Phàm cười “Em thật sự là thích thực vật, em xem chậu hoa trong nhà anh, chờ em đi rồi, anh cũng không thể chăm sóc hết. Còn có A Phúc, là để ở chỗ anh, hay là để cho Lâm thúc Lâm thẩm chăm sóc?”
Thước Nhạc nghĩ không biết làm sao, để A Phúc chỗ anh chỉ sợ không vài ngày liền chết đói, người này có án thì cái gì cũng quên. “A Phúc em sẽ mang đi, dù sau nó cũng nhỏ, ngồi trên xe lửa cũng không dễ bị phát hiện. Dù bận thế nào, về nhà cũng đừng quên tưới hoa, còn có đổi nước hồ cá.”
Khúc Phàm gật đầu, “Anh cũng chỉ nói như vậy, yên tâm, chăm không chết được, nhưng em ngồi xe mang A Phúc cũng không tiện, vẫn là đưa cho anh đi, chỗ bọn anh cũng có chó cảnh sát, bình thường đi làm đưa cho Tiểu Vương chăm sóc, tuần trước Bối Bối của Tiểu Vương rời khỏi, cậu ta rất đau lòng, vừa lúc làm cho cậu ta giúp huấn luyện A Phúc, đỡ lúc nó rảnh rỗi lại khiêu khích Hổ Nữu và Mãnh Tử.” Hổ Nữu và Mãnh Tử là hai con chó săn Lâm thúc nuôi.
Bỏ A Phúc vào không gian thực ra không có gì không tiện, nhưng nghĩ đến sau khi cậu về nhà, Khúc Phàm về nhà liền cô đơn một mình, liền gật đầu đồng ý để A Phúc ở lại “Được.”
Khúc Phàm nghĩ nghĩ nói với Thước Nhạc “Tết năm nay anh nghĩ bảy ngày, anh chuẩn bị đi Thượng Hải, đến lúc đó đi nhà em một chuyến?” Nhìn nhìn Thước Nhạc mong chờ.
Thước Nhạc vui mừng “Được a, tiện thể em giới thiệu ba mẹ cho anh.”
Khúc Phàm bật ngồi dậy, “Là em nói đó, anh đi thật đấy.”
Thước Nhạc bị động tác của Khúc Phàm lung lay, đầu hai ngươi thiếu chút thì va vào nhau, “Được thôi, không ai cản anh, anh nôn nóng cái gì.”
Lúc này hai người đã cách rất gần nhau, Khúc Phàm thậm chí có thể thấy da thịt trơn nhẵn trên mặt Thước Nhạc, da thịt trắng nõn nhìn không thấy lỗ chân lông, Khúc Phàm biết Thước Nhạc rất tuấn mỹ, nhưng nhìn gần như vậy vẫn làm cho anh kinh diễm, ngũ quan (mắt, mũi, môi, tai, thân mình) thực tinh xảo, làm cho cậu thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thực.
Tầm mắt dừng lại ở đôi môi nộn hồng của cậu, Khúc Phàm căng thẳng, tim đập thình thịch, chậm rãi tiến lại gần, dán nhẹ lên, cảm giác mềm mại làm cho lòng anh siết chặt lại, trong đầu không ngừng kêu gào muốn nhiều hơn, nhưng Khúc Phàm vẫn chậm rãi tới gần, cho dù trong tay anh đã đầy mồ hôi.
Thước Nhạc đỏ mặt, từ từ nhắm hai mắt lại, một cổ rung động nổi lên trong lòng, cảm giác run rẩy truyền đến từ phía Khúc Phàm, làm Thước Nhạc cảm thấy an tâm dị thường.
Tối nguyên đán đó quan hệ của hai người có chút tiến triển, bình thường cũng có một ít thân mật, nhưng chỉ gần là ôm hôn môi. Vì phải về nhà đón tết, mấy ngày thi Thước Nhạc đều ở lại nhà Khúc Phàm.
Dù hai người có quý trọng bao nhiêu khoảng thời gian trước khi rời đi này, ngày Thước Nhạc về nhà vẫn tới, Khúc Phàm không muốn Thước Nhạc ngồi xe lửa mười lăm tiếng đồng hồ, trực tiếp mua vé máy bay cho cậu. Hai người lẳng lặng ở sân bay chờ đăng ký.
Cũng không phải người có cảm tình kịch liệt, nhưng vẫn có chút lưu luyến không nỡ rời “Xuống máy bay nhớ gọi điện thoại cho anh, bắt xe ở sân bay nhớ chú ý đừng bắt hắc xe (dạng xe taxi hay lừa gạt hay thu tiền nhiều hơn của khách).”
Thước Nhạc mỉm cười nghe Khúc Phàm lao thao (nói nhiều), cảm giác rất giống mẹ cậu.
Dừng nói Khúc Phàm lại suy nghĩ “Đầu tháng ba anh đến nhà em, em không cần phải nói nhiều với bác trai bác gái, chuyện của hai chúng ta chỉ sợ bọn họ cũng không dễ nhận, lần này anh đến chào hỏi trước, chờ lúc sau quen thân một ít có thể dễ bàn.” Kỳ thật trong lòng Khúc Phàm rất không yên, dù sao hoàn toàn không biết cha mẹ Thước Nhạc là kiểu người gì, chỉ có thể tìm hiểu trước, biết người biết ta, bách chiến bách thắng, tốt nhất là hiểu biết trước rồi nói sau. Luôn có thể nghĩ ra biện pháp. Về phần cha mẹ của anh vẫn là anh trước nói phục đã, dù sao tính tình của phụ thân, tốt nhất là để anh chịu trận đi.
Thước Nhạc gật đầu, dù sao cậu còn có tám năm học, cậu không sốt ruột, chuyện tình cảm chỉ sợ Khúc Phàm còn không có cảm giác an toàn bằng cậu.
Thời gian đăng ký đến, Thước Nhạc lên máy bay về nhà, Khúc Phàm nhìn máy bay biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng có phần buồn rầu.
Thước Nhạc dùng tay miêu tả lông mi của anh, mày kiếm rất đen, lúc suy nghĩ luôn nhăn lại, trán nhăn lại thành hình chữ xuyên, góc cạnh trên mặt của Khúc Phàm rất rõ ràng, nghe Phương Chí Minh nói thời đi học người này rất tàn khốc cả ngày mặt lạnh, Thước Nhạc chưa thấy qua, có lẽ bởi vì công việc hiện giờ của anh. Ánh mắt vì đang nhắm mà nhìn không thấy, song Thước Nhạc biết đó là một đôi mắt rất thâm thúy, Thước Nhạc thích nhất đôi mắt này, thâm thúy giống như thu hút tất thảy ánh sáng, dù là ôn hòa, hài hước, thâm tình, hay là tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt của anh dường như có thể biểu đạt ra tất cả tình cảm.
Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc sắp rời khỏi môi anh, cơ thể dịch vào trong sô pha, “Em có vừa lòng với khuôn mặt này không?” Cười nói hơi có men say, dùng tay kéo cơ thể Thước Nhạc, làm cho cậu ngồi sát ở bên người.
Thước Nhạc thấy ánh mắt anh có chút mơ hồ “Uống nhiều đúng không. Tửu lượng của anh quá kém, em thấy lúc Phương Chí Minh đi còn rất tỉnh táo, chân cũng không xiên vẹo, còn anh mặt đều đỏ. Uống chút nước chanh giải rượu.”
Cơ thể Khúc Phàm nâng lên, lấy nước chanh Thước Nhạc đưa qua uống một ngụm, “Không có việc gì, anh luôn vậy, vừa uống rượu liền hiện lên mặt, kỳ thực rất tỉnh táo, chờ một lát là được rồi.” Buông cái chén ngồi dựa vào đệm, cười hì hì nhìn Thước Nhạc không nói gì.
Thước Nhạc cảm giác người này thật sự là say rồi, nếu không sao lại như vậy “Cười ngây ngô cái gì?”
Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc càng nhìn càng thích, “Trò chuyện với anh đi, trường học nghỉ, có thể ở lại Bắc Kinh mấy ngày?” Nghĩ đến Thước Nhạc nghỉ học về nhà có thể một tháng không được thấy, tâm trạng Khúc Phàm liền rầu rĩ, thời gian hai người bọn họ ở cùng nhau quá ít.
Thước Nhạc nghĩ một chút “Chỉ sợ là ở không được vài ngày, năm nay tết đến sớm, có lẽ sau mười lăm mới có thể quay lại.”
Khúc Phàm hơi thất vọng, nhưng vẫn xốc lại tinh thần “Sớm hơn nửa tháng, sao không ở nhà nhiều vài ngày, bác trai bác gái khẳng định rất không nỡ em.”
“Em muốn thừa dịp nghỉ sửa sang lại sân một chút, trong vườn đều bỏ hoang, nhớ mới trước đây chơi trong vườn, vườn được ông ngoại chăm sóc rất đẹp, đáng tiếc hoa cỏ ở đó giờ đều héo tàn.”
Khúc Phàm cười “Em thật sự là thích thực vật, em xem chậu hoa trong nhà anh, chờ em đi rồi, anh cũng không thể chăm sóc hết. Còn có A Phúc, là để ở chỗ anh, hay là để cho Lâm thúc Lâm thẩm chăm sóc?”
Thước Nhạc nghĩ không biết làm sao, để A Phúc chỗ anh chỉ sợ không vài ngày liền chết đói, người này có án thì cái gì cũng quên. “A Phúc em sẽ mang đi, dù sau nó cũng nhỏ, ngồi trên xe lửa cũng không dễ bị phát hiện. Dù bận thế nào, về nhà cũng đừng quên tưới hoa, còn có đổi nước hồ cá.”
Khúc Phàm gật đầu, “Anh cũng chỉ nói như vậy, yên tâm, chăm không chết được, nhưng em ngồi xe mang A Phúc cũng không tiện, vẫn là đưa cho anh đi, chỗ bọn anh cũng có chó cảnh sát, bình thường đi làm đưa cho Tiểu Vương chăm sóc, tuần trước Bối Bối của Tiểu Vương rời khỏi, cậu ta rất đau lòng, vừa lúc làm cho cậu ta giúp huấn luyện A Phúc, đỡ lúc nó rảnh rỗi lại khiêu khích Hổ Nữu và Mãnh Tử.” Hổ Nữu và Mãnh Tử là hai con chó săn Lâm thúc nuôi.
Bỏ A Phúc vào không gian thực ra không có gì không tiện, nhưng nghĩ đến sau khi cậu về nhà, Khúc Phàm về nhà liền cô đơn một mình, liền gật đầu đồng ý để A Phúc ở lại “Được.”
Khúc Phàm nghĩ nghĩ nói với Thước Nhạc “Tết năm nay anh nghĩ bảy ngày, anh chuẩn bị đi Thượng Hải, đến lúc đó đi nhà em một chuyến?” Nhìn nhìn Thước Nhạc mong chờ.
Thước Nhạc vui mừng “Được a, tiện thể em giới thiệu ba mẹ cho anh.”
Khúc Phàm bật ngồi dậy, “Là em nói đó, anh đi thật đấy.”
Thước Nhạc bị động tác của Khúc Phàm lung lay, đầu hai ngươi thiếu chút thì va vào nhau, “Được thôi, không ai cản anh, anh nôn nóng cái gì.”
Lúc này hai người đã cách rất gần nhau, Khúc Phàm thậm chí có thể thấy da thịt trơn nhẵn trên mặt Thước Nhạc, da thịt trắng nõn nhìn không thấy lỗ chân lông, Khúc Phàm biết Thước Nhạc rất tuấn mỹ, nhưng nhìn gần như vậy vẫn làm cho anh kinh diễm, ngũ quan (mắt, mũi, môi, tai, thân mình) thực tinh xảo, làm cho cậu thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thực.
Tầm mắt dừng lại ở đôi môi nộn hồng của cậu, Khúc Phàm căng thẳng, tim đập thình thịch, chậm rãi tiến lại gần, dán nhẹ lên, cảm giác mềm mại làm cho lòng anh siết chặt lại, trong đầu không ngừng kêu gào muốn nhiều hơn, nhưng Khúc Phàm vẫn chậm rãi tới gần, cho dù trong tay anh đã đầy mồ hôi.
Thước Nhạc đỏ mặt, từ từ nhắm hai mắt lại, một cổ rung động nổi lên trong lòng, cảm giác run rẩy truyền đến từ phía Khúc Phàm, làm Thước Nhạc cảm thấy an tâm dị thường.
Tối nguyên đán đó quan hệ của hai người có chút tiến triển, bình thường cũng có một ít thân mật, nhưng chỉ gần là ôm hôn môi. Vì phải về nhà đón tết, mấy ngày thi Thước Nhạc đều ở lại nhà Khúc Phàm.
Dù hai người có quý trọng bao nhiêu khoảng thời gian trước khi rời đi này, ngày Thước Nhạc về nhà vẫn tới, Khúc Phàm không muốn Thước Nhạc ngồi xe lửa mười lăm tiếng đồng hồ, trực tiếp mua vé máy bay cho cậu. Hai người lẳng lặng ở sân bay chờ đăng ký.
Cũng không phải người có cảm tình kịch liệt, nhưng vẫn có chút lưu luyến không nỡ rời “Xuống máy bay nhớ gọi điện thoại cho anh, bắt xe ở sân bay nhớ chú ý đừng bắt hắc xe (dạng xe taxi hay lừa gạt hay thu tiền nhiều hơn của khách).”
Thước Nhạc mỉm cười nghe Khúc Phàm lao thao (nói nhiều), cảm giác rất giống mẹ cậu.
Dừng nói Khúc Phàm lại suy nghĩ “Đầu tháng ba anh đến nhà em, em không cần phải nói nhiều với bác trai bác gái, chuyện của hai chúng ta chỉ sợ bọn họ cũng không dễ nhận, lần này anh đến chào hỏi trước, chờ lúc sau quen thân một ít có thể dễ bàn.” Kỳ thật trong lòng Khúc Phàm rất không yên, dù sao hoàn toàn không biết cha mẹ Thước Nhạc là kiểu người gì, chỉ có thể tìm hiểu trước, biết người biết ta, bách chiến bách thắng, tốt nhất là hiểu biết trước rồi nói sau. Luôn có thể nghĩ ra biện pháp. Về phần cha mẹ của anh vẫn là anh trước nói phục đã, dù sao tính tình của phụ thân, tốt nhất là để anh chịu trận đi.
Thước Nhạc gật đầu, dù sao cậu còn có tám năm học, cậu không sốt ruột, chuyện tình cảm chỉ sợ Khúc Phàm còn không có cảm giác an toàn bằng cậu.
Thời gian đăng ký đến, Thước Nhạc lên máy bay về nhà, Khúc Phàm nhìn máy bay biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng có phần buồn rầu.
Danh sách chương