Nhược Khê đón Tuyên Triệt từ cung về ,nàng đã biết chuyện sắc phong sáng nay từ hôm qua nhưng nàng vẫn tò mò nên hỏi chàng :
"Thế nào,sáng nay trong triều có nghị luận gì không,thiếp muốn nghe ".

Tuyên Triệt nhìn nàng cưng chiều :
"Thảo nào hôm nay nàng lại niềm nở với ta như vậy ,hóa ra là vì tò mò à".

Nhược Khê đánh nhẹ vai chàng rồi nói :
"Chàng thật là ".

Tuyên Triệt giọng tự tin nói :
"Nàng nghĩ quyết định của hoàng huynh và ta ai dám có ý kiến chứ,mấy lão già đó chỉ giống như con cọp giấy thôi ".

Nhược Khê tủm tỉm cười :
"Chiếu chỉ này ta sợ người bất ngờ nhất là Lâm quý phi,Hiền phi.


Rồi tiếp đó mới là tam hoàng tử và nhị hoàng tử ".

Nàng trầm ngâm nói :
"Ta không nghĩ hoàng huynh là người tình cảm thế đâu,thế gian chỉ biết hiền phi là người được hoàng thượng ân sủng nhất chứ ai nghĩ rằng người hoàng thượng để trong tim lại là Lâm quý phi ".

Nàng thở dài rồi nói tiếp :
"Sống trong hoàng cung nơi ăn thịt người không nhả xương này người như Lâm quý phi thật không thích hợp,nếu được ân sủng sẽ là bia ngắm cho mọi người,bằng chứng là nàng ta mãi mãi không thể có con.

"
"Thật ra người thích hợp nhất phải là Hiền phi kia,quỷ kế đa đoan cho nên bao nhiêu năm nhận được ân sủng vẫn sừng sững hiên ngang mà không bị ai hại ".

Tuyên Triệt như rơi vào hồi ức chàng nói :
"Thật ra Lâm quý phi là thanh mai trúc mã của hoàng huynh,hai người tình cảm sâu đậm,gia thế nàng ta cũng tốt tuy nhiên lại là người thiên về tình cảm,nhẹ dạ cả tin,dễ dàng tin người khác ".

"Thời gian đầu nhập cung Hoàng huynh phong nàng ta làm Đức phi,được hoàng huynh vô cùng sủng ái,tuy nhiên hoàng huynh cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh,không bảo vệ được mọi lúc mọi nơi.

"
"Rồi Lâm thị cũng có thai,tuy nhiên vì tin người khác,nàng ta bị người ta hạ một lượng xạ hương lớn dẫn đến không bao giờ mang thai được nữa,nàng ta suy sụp,hoàng huynh thì trách bản thân mình.

"
"Từ ngày đó nàng ta thay đổi,càng ngày càng rời xa hoàng huynh,có thời gian nàng ta còn muốn xuất gia,may có mẫu hậu nhiều lần can ngăn nên Lâm thị mới đổi ý,dần dần chân tình của hoàng huynh mới đánh động được lòng nàng nhưng tình cảm không còn như trước ".

"Có thể nói đối với giang sơn Hoàng huynh là một hoàng đế tốt nhưng đối với thê tử người lại là một người thất bại".

"Chính vì lý do đó ta đã dặn lòng không để bất kỳ một người phụ nữ nào đau khổ vì thế nên mãi ta mới không lập thê tử mãi đến khi ta gặp được nàng.

"

Nhược Khê lặng im trong giây lát,thôi coi như cuối cùng nàng ta cũng vẫn là người có được trái tim hoàng thượng.

Tam hoàng tử là một người trọng tình trọng nghĩa,ta nghĩ cuối đời sau này của nàng ta sẽ có chỗ dựa thôi,hoàng huynh thật là cô độc.

Nàng ưu tư nói thầm :
"Không hiểu ngôi vị hoàng đế có quyền lực to lớn gì mà bao nhiêu người đều phát cuồng vì nó,nếu là thiếp,thiếp cũng không cần ".

Tuyên Triệt lắc đầu nhìn nàng cười :
"Chắc suy nghĩ này chỉ có ta và nàng là suy nghĩ giống nhau thôi ".

Hai người cùng cười lớn rồi Nhược Khê bảo chàng nhanh thay đồ rồi ra ăn cơm,các bảo bảo đã chờ từ sớm rồi.

Một nhà quây quần đoàn tụ với nhau,tiếng cười nói vui vẻ hiếm có ai có được.

Kể từ sau một tháng lễ sắc phong được diễn ra,nhị hoàng tử đã dần chấp nhận,hắn ta không chống đối như trước nữa.

Thật ra hắn cũng là một người thông minh,không làm hoàng thượng thì làm một vương gia nhàn tản cũng được,phụ hoàng có mỗi bảy người con,năm hoàng tử,hai công chúa.

Thái tử thì đã bị phế,tam đệ lên ngôi còn lại hắn,tứ đệ và ngũ đệ còn nhỏ ,sau khi tam đệ lên ngôi hắn được phong đất cấp hầu lúc đó làm bá chủ một phương cũng được.


Mà với tính tình của tam đệ, nếu hắn biết điều sẽ không đến nỗi đuổi cùng giết tuyệt,vì thế mấy lần vào cung mẫu hậu có bàn với hắn cách lật đổ thái tử nhưng hắn không để tâm ,tìm lý do thoái thác rồi đi luôn.

Hiền phi thì tức tối trong lòng,bà ta không cam tâm,bao nhiêu cố gắng từ trước đến giờ không thể vì một người vô dụng mà đổ sông đổ biển được.

Từ ngày sắc phong hoàng hậu và thái tử,hoàng thượng gần như là ở luôn trong cung của hoàng hậu không truyền bất kỳ một vị phi tần nào cả.

Bà ta bị mang ra làm chủ đề chế giễu,bỡn cợt,mọi ánh mắt xăm soi thương hại đều nhìn về phía bà ta khiến bà ta không dám ra khỏi cung nửa bước.

Nhưng người khổ cực lại là những cung nữ của Hiền phi,bà ta vô cớ đánh đập và phạt đánh rất nhiều nô tỳ,nô tài rồi.

Ai cũng hoảng sợ và cảm thấy bất an mỗi ngày.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện