Tin tức về trận đấu của Lệ Kiêu đã lập tức gây xôn xao dư luận trong nước. Đại đa số mọi người không chú ý thắng hay thua, mà là chú ý hành vi trắng trợn của trọng tài.

Internet là nơi rất cường điệu tinh thần trọng nghĩa, trong lúc nhất thời bất kể là fans quyền anh, fans nhan sắc của Lệ Kiêu, hay là người qua đường cơ bản không chú ý thể thao, đều thấy bất bình phẫn nộ trước sự bất công mà Lệ Kiêu đã chịu.

Rầm rộ hơn tưởng tượng nhiều rất nhiều. Các nền tảng và phương tiện truyền thông lớn đã liên tiếp phát hành tin tức và video có liên quan, tường thuật chi tiết toàn bộ quá trình của trận đấu, đồng thời vạch trần hành vi thổi còi đen của trọng tài.

Nhiều vận động viên có tên tuổi trong giới thể thao, các nhà bình luận, bình luận viên lớn cũng đăng đàn biểu đạt sự bất mãn. Có người nói như thế này:

【 vận động viên quyền anh huấn luyện rất gian khổ, khô khan. Bị thương, bị KO, ép cân trước các hạng cân hết sức thống khổ, nhưng bọn họ rất kiên trì. Bọn họ dốc sức liều mạng đứng trên quyền đài như vậy, lại bị trọng tài vô sỉ ngang nhiên đoạt lấy ước mơ! Xin hỏi, ai sẽ trả giá cho sự chăm chỉ và khổ luyện của các vận động viên? 】

Fans của Lệ Kiêu càng tức giận max, mỗi người đều táo bạo hơn, nói năng chỉ đơn giản là "càng ác thì càng hưởng thụ":

【 trọng tài nmsl!! 】

*nmsl: tương tự chetmemaydi =)))

【 loại cẩu trọng tài này còn chưa chết bất đắc kỳ tử hả [phun]】

【 tập thể trọng tài mắt mù! 】

【Để tôi giải thích cho những người qua đường không biết xem nhé: trận đấu này từ đầu tới đuôi đều là một cái hố to! Không chỉ trọng tài cho điểm là rác rưởi, trọng tài trên sân cũng không sạch sẽ, nhiều lần mà quấy nhiễu đến đòn tấn công và phản kích của Lệ Kiêu. Hiệp 6 rất rõ ràng ta có thể chứng kiến đối thủ cố ý xô đẩy, Lệ Kiêu mới bị té xuống từ dây đài.

Điều tôi muốn cường điệu chính là,dù ở trong hoàn cảnh bất lợi như bị oan ức + rơi khỏi đài và ót bị va chạm, nhưng cuối cùng Lệ Kiêu vẫn xoay chuyển được cục diện, lật ngược tình thế, thực lực thật sự rất mạnh! Dã thú của chúng ta thua trận nhưng có lẽ thắng được tiếng vỗ tay. 】

【 tôi thấy có người mắng trọng tài hai mắt mù, tôi rất tức giận [ đầu chó ] các ngươi không có chứng kiến trọng tài gian khổ thế nào à, không thể vội kết luận!

Hai mắt mù chỉ là mọi người thấy bên ngoài thôi, đằng sau đó là điếc cả hai tai [ mỉm cười ], ngoài ra đầu óc còn có vấn đề, càng nghiêm trọng hơn chính là bọn họ không biết mình không có thuốc chữa [ buông tay ]】

【 cmn làm tức chết! Trọng tài ăn shit! Ngu ngốc vl ~! 】

【 thấy tất cả mọi người đang mắng tôi rất an tâm, nhắc nhở ấm áp: lúc mắng trọng tài cũng đừng quên Andrew. Ỷ vào trọng tài thiên vị mà một mực phạm quy đánh vào lưng và ót Lệ Kiêu, tưởng chúng ta mù sao [ mỉm cười ] hai hiệp cuối cùng bị Lệ Kiêu đánh cho mẹ không nhận ra, thực lực bản thân thế nào trong lòng anh ta tự biết? Còn là đương kim vô địch, anh ta xứng sao? Xứng mấy ký [ mỉm cười ]】

【câu lạc bộ @ Thượng Hoa quốc tế vì sao không khiếu nại? Bình thường chịu khó bắt Lệ Kiêu quay quảng cáo lắm mà, lúc này người làm chính sự của các người đâu??? 】

【 khiếu nại! Phải khiếu nại! Hãy trả lại chiếc đai vàng cho chúng ta!! 】

...

Trên thực tế sau khi có kết quả trận đấu, team của Lệ Kiêu đã đưa ra khiếu nại. Chỉ là uỷ ban chậm chạp không trả lời.

Chẳng ai ngờ rằng tin tức dư luận trong nước lên men lợi hại như vậy, fans quyền anh, người hâm mộ, người qua đường lòng đầy căm phẫn tổ chức tự phát, liên danh report uỷ ban. Rất nhanh sau đó các cơ quan có thẩm quyền ở nước ngoài đã đưa tin:

【 Andrew đáp lại: hoài nghi Lệ Kiêu té ra ngoài sân là có diễn kịch 】

【 ngang nhiên thổi còi đen? Ba trọng tài phải bị điều tra 】

【 Andrew hối lộ trọng tài? Trận đấu thắng bại ra sao đã ngầm định từ trước】

【WBC chính thức tuyên bố: Đình chỉ danh hiệu của Andrew và cưỡng chế hủy bỏ tư cách khiêu chiến! 】

【Ủy ban Trọng tài Quốc tế thành lập một nhóm điều tra đặc biệt - bốn trọng tài đã bị truất quyền công tác và bị đình chỉ trong hai năm 】

...

Sự thật cuối cùng cũng được sáng tỏ.

Nhưng đồng thời tổ chức cũng cho rằng, Lệ Kiêu té ra ngoài trong trận đấu là hành vi ngang hàng với việc bỏ cuộc. Mặc dù Andrew đã bị tước đoạt chiến thắng, nhưng quyền sở hữu đai vàng chung thuộc còn cần thảo luận thêm...

Ngay khi công ty đại diện đang chuẩn bị cho đơn khiếu nại thứ hai, cuối cùng Lệ Kiêu cũng tự lên tiếng:

【 đai vàng tôi muốn là chiếc đai vàng không vướng phải bất kỳ tranh luận nào, đường đường chính chính chỉ thuộc về tôi.

Tiếp theo, tôi sẽ không cho trọng tài hay bất cứ ai có cơ hội trục lợi. Tôi muốn dùng cách KO để kết thúc trận đấu sớm. 】

Phiên dịch thoáng một phát thì là:

Thích thế đấy, ông đây không chơi cùng các người.

Đừng để tôi chạm mặt một lần nữa, nếu không thì thổi bay đầu khỏi còn cơ hội để thổi còi đen luôn nhá:)

Sau đó Vân Đóa chia sẻ lại Weibo của Lệ Kiêu, đáp lời:

【 tự hào vì anh, anh hùng vô song của em [ ❤️ ][ ❤️ ]】

Sự kiện "Thổi còi đen" qua đi, Lệ Kiêu bất ngờ có thêm rất nhiều người hâm mộ và nhận được nhiều lời mời hợp tác mới. Qua lần trải nghiệm này, cả người anh cũng đã được tôi luyện rất nhiều, không chỉ về quyền anh mà cả tâm lý cũng bình tĩnh hơn, càng ngày càng có khí chất và phong thái của một nhà vô địch quyền anh.

Bạn trai bận huấn luyện, Vân Đóa so với anh còn bận hơn. Sau khi đăng ký thi MTI, học bá tiểu thư bắt đầu chuyên chú ôn tập. Phòng tự học và thư viện là phụ, nhà của Lệ Kiêu là chính

Để hỗ trợ việc học tập của bạn gái, Lệ Kiêu cố ý dựa theo chiều cao của cô đặc biệt đặt riêng một chiếc bàn lớn và ghế mát xa, cũng chuẩn bị những đồ dùng cần thiết hàng ngày và đồ ăn nhẹ yêu thích của cô gái nhỏ ở nhà. Mỗi ngày huấn luyện xong anh đều vội vàng về nhà, Kỳ Lãng bọn họ hô cũng hô không kịp câu "Cùng chị dâu".

"Vân Đóa Đóa, lại đây." Lệ Kiêu vẫy tay với bạn gái ngồi ở bàn học, "Đừng học nữa, đến ăn này."

Vân Đóa xoa xoa bả vai đau nhức, lê dép lông chạy tới, dựa vào người bạn trai như không xương.

"Mệt mỏi quá, quá khó khăn!" Cô gái nhỏ làm nũng nói, "Học giỏi thật khổ ah huhuhu..."

"Vậy thì đừng học nữa." Lệ Kiêu ôm eo đặt cô lên trên ghế sa lon, "Anh nuôi em."

Anh đẩy mấy con tôm lớn đã bóc vỏ đến trước mặt cô gái, "Nuôi em phát phì luôn."

Vân Đóa: "..."

Vân Đóa vô thức sờ eo. Vòng eo vẫn mảnh mai như cũ, nhưng cái cân sẽ không nói dối, trong khoảng thời gian này cô thật sự rất béo.

Cô trách Lệ Kiêu!

Đã nói là học tập khắc khổ, nhưng mỗi ngày người đàn ông này đều cho cô ăn, bữa chính chưa tính, đồ ăn vặt không thiếu, cô đã béo lên năm cân rồi!

"Em béo, em thật sự béo!" Vân Đóa mếu máo nói, "Không thể ăn hết thế nữa."

Cô gái nhỏ ngoài miệng nói như vậy nhưng tay vẫn cầm con tôm to cho vào miệng với vẻ mặt buồn bã.

Lệ Kiêu cong khóe miệng, "Đó là bởi vì em quá gầy. Như bây giờ là vừa vặn."

Anh nhướng mắt, tầm mắt rơi vào nơi cổ áo của cô, cười tinh quái, "Béo hơn sẽ ngon hơn."

Vân Đóa cụp mắt nhìn xuống theo tầm mắt của người đàn ông, nhìn nơi đang phồng lên trên người mình.

Cô nhớ hai ngày trước anh đã ôm chặt cô từ phía sau, rồi cắn vào vành tai và cười xấu xa, hỏi có phải cô đang "Dậy thì lần hai" không...

Vân Đóa đỏ mặt, giơ chân nhỏ lên giận dữ đạp vào người bạn trai.

Lệ Kiêu phản ứng rất nhanh, nắm lấy mắt cá chân của cô và nhân cơ hội đưa nó cọ lên chân mình.

Vân Đóa vội vàng rút chân về.

"Học mệt mỏi rồi, nên nghỉ hai ngày." Lệ Kiêu cầm một con tôm lớn tiếp tục bóc vỏ, "Cuối tuần này đừng ôn tập nữa, anh đưa đi gặp giáo viên hướng dẫn của em, xem bà ấy có thể mở cửa sau cho em không."

Vân Đóa giật mình, "Hả?"

Lệ Kiêu nhìn cô, "Cuối tuần này, bố mẹ anh muốn mời em đến nhà cùng ăn một bữa cơm."

Con tôm trong tay Vân Đóa rớt xuống chén, "Ăn... Cơm?"

Lệ Kiêu nhìn con tôm bị rơi vào chén rồi lại nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô gái, nhướng đoạn mi, "Em không muốn?"

"Ah..." Vân Đóa há to miệng nuốt khan, "Cuối tuần này, em có một người bạn, tìm em có việc..."

Lệ Kiêu mặt không biểu cảm: "Anh nghi ngờ em đi với người bạn đến từ hư vô."

Vân Đóa: "..."

Bị vạch trần nên cô gái nhỏ hơi xấu hổ. Cô rút khăn giấy ra lau tay qua loa, dịch dịch trên ghế sô pha hai cái, cong người đến trước mặt Lệ Kiêu, rồi lại ngồi lên đùi bạn trai như một con koala leo cây.

"Em..." Vân Đóa ngước đôi mắt màu hổ phách trong veo lên, chớp chớp mắt nhìn bạn trai, nhỏ giọng, "Em hơi sợ hãi."

"Sợ cái gì?" Lệ Kiêu vòng tay ôm cô kéo người đến trước mặt anh, "Bố mẹ anh đều rất thích em, đặc biệt là mẹ anh. Em là học trò cưng của mẹ, em cũng thích bà ấy lắm mà?"

Vân Đóa vội vàng gật đầu, "Em rất thích cô giáo Tiêu, thế nhưng mà..."

Nhưng lúc đó chỉ là "cô giáo Tiêu".

Ở góc độ của một giáo viên bà ấy thích cô, nhưng ở góc độ của một người lớn tuổi thì sao? Mãi về sau, cô mới biết được nhà họ Lệ như thế nào.

Gia tộc có bối cảnh như vậy hẳn là có yêu cầu rất cao với con dâu.

Ở một thời điểm nào đó, một số điều mà Vân Đóa tự hào trước đây bỗng chốc trở thành "khuyết điểm" của cô:

Khi lớn lên cô cũng không liên quan gì đến gia đình, cũng không tiêu tiền của bố mẹ——bố mẹ cô ly hôn và gia đình không hòa thuận;

Cô là blogger có chút danh tiếng dựa vào upload video buôn bán kiếm đồng lời nho nhỏ —— là người có "lịch sử đen" "hot girl mạng"...

Vân Đóa có chút bất an, thậm chí còn bắt đầu thấy thấp kém...

Bố mẹ của Lệ Kiêu thật sự có thể tiếp nhận cô sao?

Cô sợ hãi.

Cô mẫn cảm và kiêu hãnh, không có cách nào tưởng tượng được cảnh bị bọn họ chối bỏ, bị bọn họ bắt bẻ chỉ trích.

Nếu nhà họ Lệ không thích cô, thì Lệ Kiêu sẽ có phản ứng như thế nào?

Nghĩ đến giả thiết này cô lại càng sợ hơn

Nhưng cô không có cách nào nói những e ngại này ra. Cô nói không nên lời...

Vân Đóa cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của Lệ Kiêu, cứ giữ chặt như vậy không lên tiếng.

Cô có thể cảm giác được Lệ Kiêu đang nhìn mình.

Một lát sau, cô nghe thấy anh thở dài trên đỉnh đầu.

"Được rồi, không sao đâu." Anh nói rất nhẹ, "Dù sao gần đây em ôn tập cũng bận rộn, lúc nào rảnh rỗi hẵng đi."

Vân Đóa hơi chùng vai xuống. Cô nghĩ mình sẽ nhẹ lòng.

Nhưng tại sao trong lòng ngược lại lại càng nặng trĩu.

Lệ Kiêu ôm lấy cô, khẽ hôn lên trán rồi lại nâng cằm cô lên hôn xuống một phát, "Vậy cuối tuần chúng ta đi xem phim."

Vân Đóa gật đầu, ôm cổ bạn trai.

Lệ Kiêu ôm cô một hồi rồi mới đặt cô xuống và đứng dậy đi tắm.

Vân Đóa tiếp tục ăn tôm. Điện thoại trên bàn trà rung không ngừng.

"Điện thoại di động của anh đang reo!" Cô hô lớn vào phòng tắm.

Giọng nói của Lệ Kiêu át đi tiếng nước: "Vậy em xem thử giúp anh đi."

Vân Đóa cầm điện thoại bạn trai dùng ngón trỏ ấn vào, khóa được mở ngay lập tức.

Lệ Kiêu đã lưu dấu vân tay của cô từ lâu và bảo rằng cô có thể xem điện thoại anh. Nhưng Vân Đóa chưa từng xem.

Cô mở WeChat và thấy một loạt tin nhắn nhóm chưa đọc từ câu lạc bộ, đoạn trước là về tập luyện, đoạn sau là các chàng trai khoác lác.

Cô đang muốn để điện thoại di động xuống nhưng lại thấy avatar kèm với cái tên "Tiêu phu nhân" và dòng tin nhắn cuối cùng là "Đừng lo, con sẽ tốt với cô ấy".

Vân Đóa mím môi do dự vài giây rồi nhấp vào ảnh đại diện và vuốt lên hai lần.

Tiếu phu nhân: 【 cuối tuần con và Vân Đóa khi nào tới? 】

Tiêu phu nhân: 【 Vân Đóa thích ăn cái gì? Để mẹ và bố con chuẩn bị sớm. Bố con nói không muốn để dì giúp việc nấu ăn, ông ấy muốn tự làm [ cười lé mắt]】

Lệ Kiêu: 【 lịch trình của con bận quá không sắp xếp được. Cuối tuần này chắc bọn con không về 】

*Nói mình bận chứ kp là Vân Đóa bận, 100đ tinh tế huhu

Lệ Kiêu: 【 xin lỗi mẹ 】

Tiêu phu nhân: 【[ thút thít nỉ non ][ khóc lớn ]】

Tiêu phu nhân: 【 được rồi 】

Tiêu phu nhân: 【 Con trai, mẹ biết con huấn luyện bận rộn nhưng nếu có thời gian thì nên ở bên Vân Đóa. Con đã có bạn gái thì phải đối tốt với người ta, không thể gạt con bé, được chứ? 】

Tiêu phu nhân: 【 con cũng đừng đối xử với con bé giống với thái độ khi đối xử với bọn Kỳ Lãng. Con trai và con gái không giống nhau, con gái rất nhạy cảm, con phải nhẫn nại, cẩn thận và nhẹ nhàng một chút 】

Tiêu phu nhân: 【 ôi, mẹ nói nhiều như vậy con có nghe vào không đấy】

Tiêu phu nhân: 【 con học hỏi bố con chút đi [ bĩu môi ] con gái là để yêu thương, để sủng ok?? 】

Tiêu phu nhân: 【 con gái rất dễ không có cảm giác an toàn, tâm tư Vân Đóa nhạy cảm, con là đàn ông phải nhường con bé, được không nào? 】

Lệ Kiêu: 【 yên tâm đi, con sẽ đối tốt với cô ấy 】

Vân Đóa để điện thoại di động xuống và hít một hơi thật sâu. Cô cầm tấm đệm ấn trên mặt, nước trong mắt thấm ướt lớp vải nhung.

Nghe thấy cửa phòng tắm mở, cô vội vàng lấy đệm xuống, dùng đầu ngón tay lau mắt rồi cúi đầu xuống như muốn che giấu.

Lệ Kiêu để trần nửa người trên, trong tay còn cầm một chiếc khăn lau tóc. Vừa ngồi xuống ghế sô pha, cô gái nhỏ đã quấn lấy anh.

Vân Đóa ở trước người ôm anh như một con bạch tuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trên bờ vai rộng lớn của bạn trai, ngửi mùi chanh tươi ẩm ướt trên cơ thể anh.

"Làm sao vậy?" Lệ Kiêu ôm lấy cô khẽ cười, "Hôm nay sao em dính anh thế?"

Giọng nói của Vân Đóa nũng nịu: "Thích anh mà."

Cô giống như con mèo nhỏ gặm gặm cào cào vai anh, "Không được sao."

Lệ Kiêu nở nụ cười trầm thấp, nghiêng đầu hôn bạn gái một cái, "Anh cũng thích Đóa cục cưng."

Đóa cục cưng ôm càng chặt, mái tóc dài cọ vào lồng ngực cường tráng của anh, sột soạt ngứa ngáy.

Lệ Kiêu hơi tâm viên ý mã rồi.

*Tâm trí bắt đầu đi linh tinh nơi khác.

Vân Đóa đã ở với anh vài đêm, từ đầu đến chân người ta anh đều đã "chiếm tiện nghi" hết cả, nhưng vẫn không ăn miếng cuối cùng.

Mỗi lần cô gái nhỏ cắn môi nhìn anh, lòng của anh luôn mềm nhũn tan thành một vũng nước.

Anh không nỡ.

Lúc này không biết thì sao cả người cô đều dính như keo trên người anh không chịu xuống, bàn chân nhỏ vô tình cố ý cọ cọ eo anh, hai nơi mềm mềm thơm thơm cũng cũng cọ, đầu gối tròn trịa kề sát vào chỗ chết chóc nhất của anh mà không hề hay biết.

Lệ Kiêu trầm thấp kêu một tiếng, giọng nói từ tính khàn khàn không chịu nổi.

"Vân Đóa Đóa," Hầu kết anh khẽ lăn, huyệt thái dương cũng đang giật giật, "Em đừng trêu chọc anh..."

Giờ đây Vân Đóa mới chậm rãi đứng dậy, thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Lệ Kiêu." Khóe mắt cô gái nhỏ hồng lên, chóp mũi thanh tú cũng hơi ửng đỏ, nhướng mi cười nhìn anh.

"Tối thứ bảy này chúng ta đến nhà anh ăn cơm đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện