Tưởng tượng, tưởng tượng, tưởng tượng, quan trọng nhắc lại 3 lần hihi~~~🍼🍑
Chương 47: Cưng chiều tối thượng (10) - Không nhịn được.
Miệng đàn ông, miệng mờ ám gạt người.
Vân Đóa là thỏ ngốc nhưng không ngốc đến mức tự mình nhảy vào hang sói. Cô khẽ ừ một tiếng, eo nhỏ giãy dụa, nhưng sức lực người đàn ông quá lớn, một cánh tay đã khóa chặt cô sít sao.
Vân Đóa dùng đầu ngón tay nhéo nhéo cánh tay anh, "Về chỗ của anh đi!"
"Anh không đi." Lệ Kiêu trầm giọng từ chối, còn ôm cô càng chặt hơn.
Hai người giống như cái thìa, lưng dán vào ngực, đầu người đàn ông ở phía sau lưng vùi vào mái tóc cô, hít sâu một hơi lưu luyến không muốn xa rời.
"Vân Đóa Đóa, em thơm quá." Lệ Kiêu thấp giọng thì thầm bên tai cô, bàn tay vòng qua eo cô xoa nắn trong vô thức, giống như tự lẩm bẩm một mình, "Mềm mềm..."
Lòng bàn tay của anh nóng ấm thô ráp, dù cách lớp vải nhưng vẫn mang lại cảm giác cứng rắn mạnh mẽ. Vân Đóa nhẹ nhàng a một tiếng, chu môi đánh mu bàn tay anh.
Tay mình có sức mạnh như vậy mà trong lòng không biết hay sao.
Eo cô bị siết đến tê rần, mềm yếu rã rời không thể dùng sức...
Bị đánh nên anh buông eo cô ra, nhưng đàng hoàng chỉ trong chốc lát thì lại bắt đầu phá đến mái tóc cô.
Mái tóc dài của Vân Đóa được chăm sóc giữ gìn rất tốt, không có thói quen uốn nhuộm, sợi tóc dày và đen, mềm mượt như rong biển, lúc xõa ở sau lưng tựa như một dải tơ lụa linh hoạt, rủ xuống rất đẹp.
Ngoài việc cố chấp với nốt ruồi chu sa kia thì bình thường Lệ Kiêu cũng rất để ý đến tóc của cô. Lúc Vân Đóa ăn cái gì hoặc là khi trời nóng, anh sẽ chủ động cởi dây buộc trên cổ tay ra giúp cô cột tóc lên.
Đã làm rất nhiều lần nên kiểu tóc đuôi ngựa mà anh buộc cũng ra hình ra dạng lắm.
Lúc này anh đang quấn lọn tóc của cô bằng ngón tay giữa rồi đảo quanh, chơi chán thì lại nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô chỉnh tề. Động tác của ngón giữa dịu dàng như sợ làm cô đau, cẩn thận từng li từng tí như đang đối đãi với kỳ trân dị bảo.
Chóp mũi cao thẳng của Lệ Kiêu di chuyển dọc theo sợi tóc, say mê nói nhỏ: "Thơm quá."
Trong đôi mắt đen của anh như nổi lên một tầng sương trắng, "Vân Đóa Đóa, tóc em cũng rất xinh đẹp..."
Vân Đóa: "..."
Đêm hôm khuya khoắt si mê cái gì đây.
Dỗi anh nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Lệ Kiêu luôn tỏ ra mạnh mẽ, cũng chỉ khi ở trước mặt cô anh mới có thể bày ra vẻ dịu dàng tỉ mỉ như vậy. Giọng nói từ tính trầm khàn lưu luyến, không muốn xa rời, mỗi câu mỗi chữ nhu hòa đều biểu lộ tình yêu dành cho cô.
Cũng chỉ có ở bên cạnh anh, Vân Đóa mới cảm giác mình được yêu thích hoàn toàn.
Anh mê muội cô, cả eo cả tóc và luôn cả nốt ruồi chu sa, mọi thứ thuộc về cô...
Người đàn ông vẫn đang nghịch mái tóc, sợi tóc trên da đầu bị kéo nhẹ nhàng, không đau, chỉ là hơi râm ran.
"Anh đừng nhúc nhích." Vân Đóa mềm giọng, đưa tay kéo hết tóc mình ra phía trước.
Lệ Kiêu không nghịch tóc nữa, lại dùng tay ôm bạn gái, dùng môi cọ cọ lên bên mặt cô, "Anh muốn ngủ ở đây."
Vân Đóa mím môi. Sau một lúc lâu cô mới nhỏ giọng nói: "Vậy thì anh không thể làm chuyện xấu."
Lệ Kiêu cười nhẹ, "Sao thế được."
"Đóa cục cưng." Anh khẽ hôn lên thái dương cô, "Chỉ cần em chưa chuẩn bị tốt thì anh sẽ không làm. Tuyệt đối không miễn cưỡng em."
Vân Đóa im lặng cắn môi, khóe miệng vụng trộm cong lên.
Đương nhiên là cô tin tưởng anh.
Lệ Kiêu ôm chặt cô ngáp một cái, giọng nói từ tính có chút khàn khàn: "Ngủ đi."
Vân Đóa "ừm" một tiếng, trở mình mặt đối mặt với bạn trai.
Cô nâng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nhắm mắt lại giống như con mèo nhỏ dụi dụi vào lồng ngực bạn trai.
Lệ Kiêu sửng sốt một chút, nhếch khóe môi kinh ngạc, sau đó anh dang một cánh tay ra để làm gối đầu cho mèo con, để cô nằm thoải mái hơn.
Hai người nhắm mắt chưa đầy một lát, cách vách đột nhiên phát ra tiếng động.
Tiếng động rất lớn, hơn nữa còn là... âm thanh rất xấu hổ.
Mới bắt đầu Vân Đóa còn tưởng là tiếng phụ nữ khóc, cô ngơ ngác phản ứng lại, đôi mắt màu hổ phách phút chốc trợn tròn, bên tai lập tức đỏ lên. Cô lại nhắm mắt thật nhanh một lần nữa, hàng mi dài run lên không ngừng.
Cô nghe thấy Lệ Kiêu thở ra một hơi dài.
Vân Đóa bỗng nhúc nhích mất tự nhiên, hàng mi càng thêm run rẩy.
Hai người bọn họ im lặng, âm thanh xấu hổ kia lại càng rõ ràng hơn.
Đột nhiên, cô gái cách vách hét lên một tiếng cao vút.
"ĐM." Lệ Kiêu trầm giọng mắng một câu, "Cách âm mẹ gì vậy..."
Anh thêm một câu mất tự nhiên, "Mai anh đổi phòng khác cho em, phòng phía trên tốt hơn nhiều."
Vân Đóa không nói gì. Mặc dù đang ở trong bóng tối nhưng mặt cô gái đỏ rất rõ ràng.
Bên cạnh vẫn có tiếng khóc và một số âm thanh khác xen vào, nghe như có thứ gì đó sắp rời ra từng mảnh...
Tim Vân Đóa đập nhanh hơn một cách vô cớ.
Cô nghe mà mặt đỏ tới mang tai, cảm giác thẹn thùng bao trùm. Nghe đi nghe lại, không biết vì sao nhưng trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch lại cảm nhận được một điều gì đó khác thường —— có chút ít hưng phấn, còn có khô nóng khó hiểu...
Vân Đóa cảm thấy toàn thân nóng lên. Cô chậm rãi thở dài một hơi, thẹn thùng mở to mắt.
Khuôn ngực săn chắc của người đàn ông hiện ra trước mắt. Hô hấp anh hơi loạn, lồng ngực phập phồng nhanh hơn bình thường.
Vân Đóa ngước mắt lên bất ngờ gặp phải ánh mắt của Lệ Kiêu.
Bốn mắt nhìn nhau, tim cô lại lỡ nhịp.
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm, bên trong có thứ gì đó mà cô chưa từng thấy. Nhưng cô rõ biết nó là gì.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau qua ánh mắt. Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu giây lát, yết hầu trầm xuống một cách nặng nề.
"Vân Đóa Đóa." Anh mở miệng gọi cô, giọng nói đã hơi khàn.
Mặt Vân Đóa nóng vô cùng, cảm giác muốn rít lên bốc khói.
Trong bóng tối, cô trông thấy đôi mắt hệt như hồ sâu của bạn trai tới gần, cánh tay của anh nắm chặt rồi dừng lại.
"Vân Đóa Đóa." Anh lại gọi tên cô, thanh âm trầm thấp như kề sát vào tai cô hỏi nhỏ.
Hô hấp của Vân Đóa trì trệ. Cô vội vàng cụp mắt xuống như thể bị thiêu đốt, lông mi khẽ chớp không ngừng.
Cô không dám nhìn ánh mắt thẳng thừng của anh nữa, nhưng dù không nhìn cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn cô đầy nóng bỏng.
Giống như một con sói rình rập trong bóng tối, chờ đợi cơ hội.
Qua một hồi lâu, Vân Đóa nuốt khan, mím môi nhắm mắt lại.
Lệ Kiêu hít sâu một hơi, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Một hồi sau tiếng sột soạt vang lên, còn có tiếng vải vóc ma sát.
Vân Đóa xấu hổ trợn mắt, môi mím càng chặt, bên tai cô là tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của Lệ Kiêu...
Một lát sau, Lệ Kiêu đột nhiên trở mình. Vân Đóa còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã kéo chăn trùm qua đầu.
Vân Đóa để lộ một cái đầu nhỏ ở bên ngoài, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp mở to một hồi, cách môi ửng hồng bị cắn đến trắng bệch.
Cô thấy áo ngủ của mình bị ném ra ngoài. Cô muốn nói chuyện nhưng ngay khi mở miệng lại phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, làm người ta ngượng ngùng.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Vân Đóa nắm chặt mép chăn bông, cuối cùng là dùng răng cắn môi cố gắng không phát ra tiếng động.
Vốn dĩ bạn trai của cô rất thích nốt ruồi chu sa, nhưng hình như bây giờ anh lại thích cái khác hơn mất rồi...
Không biết đã qua bao lâu, môi cô đã bị cắn đến tê rần, không động đậy nổi nữa.
Lệ Kiêu đi ra ngoài, mở đèn bàn đầu giường lên.
Vân Đóa giấu cả người vào chăn bông, nhanh chóng cuộn chăn thành một quả bóng.
Một quả bóng xấu hổ, hơi run rẩy.
Lệ Kiêu liếc nhìn quả bóng, khóe miệng giật giật.
Môi và xương mày anh đỏ bừng, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống như cũ, trên khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng và kiềm chế cật lực. Đôi mắt đen bình thường sáng ngời lợi hại giờ đây đã bị sương mù vây kín, lúc khẽ liếm trông vô cùng quyến rũ.
Anh giơ tay lên tìm kiếm trên chăn bông một hồi, sờ được đỉnh đầu đen nhánh, cúi người xuống muốn nói gì đó với bạn gái.
Vân Đóa duỗi một đầu ngón tay hồng hồng mảnh mai ra chỉ về phía góc tường, Lệ Kiêu đi đến mở vali của cô ra.
Anh lôi ra một cái áo ngủ ngắn tay lá sen*, nghĩ nghĩ rồi đến bên giường, vươn một cánh tay vào chăn để mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.
*Xinh xỉuuu
Vân Đóa ở bên trong kêu lên một tiếng, phản ứng giãy dụa rất lớn.
Lệ Kiêu cười nhẹ, lại lấy thêm một cái quần ngủ trong vali ra cho cô...
Cô gái nhỏ không cho anh thay hộ, anh cong môi bất đắc dĩ rồi vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước lạnh đi ra, cô gái đã thay quần áo xong. Cô tựa ở đầu giường, khuôn mặt rõ ràng là vẫn đỏ ửng y như cũ, đôi mày thanh tú nhíu lại. Cô vuốt ve ngực và nhìn xuống cổ áo.
Ngay lúc nhìn thấy anh, Vân Đóa hít một hơi, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra ngay lập tức..., hai má càng ửng hồng không phân biệt được là đang thẹn thùng hay tức giận.
"Ghét anh chết mất!" Vân Đóa ném gối vào bạn trai, giọng nói thẹn thùng nhỏ dần, "Hỏng, hỏng hết..."
Lệ Kiêu bị ném gối trúng, ngơ ngác giây lát rồi nhanh chóng nghiêng người ân cần quan tâm, "Hỏng thật rồi sao?"
Vân Đóa mếu máo hừ một tiếng, nghiêng đầu không nhìn bạn trai.
Khóe mắt cô gái nhỏ hồng hồng, trông như một cô bé tội nghiệp bị bắt nạt.
Nghĩ đến vừa rồi anh "bắt nạt" cô như thế nào, khóe môi Lệ Kiêu lại thoáng cong lên một chút, tự thấy mình đuối lý.
"Đau sao?" Anh dịu dàng dỗ dành cô gái đang bĩu môi, "Cho anh xem thử, em có muốn dán băng cá nhân không?"
Cho xem cái đầu anh! Còn băng dán cá nhân!
Mắt Vân Đóa càng đỏ, cảm giác như sắp khóc đến nơi, "Em, em... anh còn lợi dụng em!"
"Không phải Vân Đóa Đóa." Lệ Kiêu ôm cô gái tức giận nấc nấc vào lòng, không hiểu vì sao anh vẫn muốn cười.
Anh hôn lên khóe mắt ẩm ướt đỏ hoe của cô, "Là anh không tốt, không biết nặng nhẹ."
Lời xin lỗi của người đàn ông lưu loát và dịu dàng, làm khóe miệng Vân Đóa nhếch lên một chút.
Lệ Kiêu nhìn cô, ánh mắt rơi vào đường viền cổ áo bằng ren, phát hiện trên xương quai xanh trắng tinh xảo có một vết nhỏ màu đỏ.
Đôi mắt anh tối sầm lại, yết hầu khẽ trượt một phát.
"Sau này anh sẽ không vậy nữa. Lúc nãy là do anh không nhịn được..." Lệ Kiêu thấp giọng nói, "Sau này không cắn nữa, anh chỉ mút thôi—— "
"Ah ah ah ah ah!!!"
Vân Đóa nhảy dựng lên như nổ tung, cô nhặt chiếc gối rơi dưới đất lên và ném mạnh vào người đàn ông.
"Anh câm miệng mau!!"
**Đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc blog "nhacuariri1127" để ủng hộ mình nhé~
Chưa quen múi giờ cộng với việc làm ầm ĩ một trận nên nửa đêm sau Vân Đóa ngủ rất sâu.
Sau khi tỉnh dậy Lệ Kiêu ôm cô và hỏi bữa sáng cô muốn ăn gì, Vân Đóa buồn ngủ không mở mắt nổi, ngực vẫn còn đau và tê dại, cô chỉ ậm ừ rồi tức giận đẩy bạn trai ra.
Lệ Kiêu bất đắc dĩ, rồi lại ngang nhiên xông đến hôn trán cô một cái rồi mới rời giường đi huấn luyện. Trước khi đi anh đã gọi lễ tân và yêu cầu họ mang đồ ăn sáng lên phòng.
Vân Đóa ngủ một giấc đến giữa trưa.
Cô tắm rửa xong, nhìn gương vừa thẹn vừa xấu hổ mà che lấp những điểm đỏ kia thì chuông cửa vang lên.
"Room Service!"
Giọng nói rất quen thuộc.
Vân Đóa nghi ngờ nhìn vào mắt mèo, "YAA.A.A.." ngạc nhiên lên tiếng.
Mở cửa, Trần Hi đẩy bàn ăn cười tủm tỉm đứng ngay cửa ra vào.
"Sao chị lại tới đây!" Vân Đóa nhanh chóng kéo chị họ vào trong phòng.
"Đầu tuần chị đi công tác ở Mỹ, hai ngày này đúng lúc có thời gian rảnh nên tới đây." Trần Hi buông bàn ăn, kéo tay Vân Đóa, cao thấp đánh giá cô em họ đã lâu không gặp, "Em sang đây xem trận đấu của Lệ Kiêu sao?"
Vân Đóa gật đầu, "Nhưng chờ anh ấy thi đấu xong bọn em còn muốn đi Nam Mỹ, đội viên khác cũng có trận đấu."
WBC chỉ có một mình Lệ Kiêu tham gia. Nhưng phía nam còn còn có trận đấu khác, Kỳ Lãng, Từ Bân Bân và cả Ngụy Tấn đều lên đài.
"Chị biết." Trần Hi dừng một chút, "Chị cũng sẽ đi."
"Hả?" Vân Đóa kinh ngạc, "Chị đi làm gì?"
Trần Hi vuốt tóc, nhếch miệng cười hơi mất tự nhiên.
Vân Đóa ngơ ngác nhìn chị họ giây lát, miệng nhỏ nhắn mở lớn, "Chị đi xem Kỳ Lãng thi đấu sao?"
Trần Hi "Ừm", mím môi cười khẽ, khuôn mặt đỏ lên hiếm thấy.
Vân Đóa "Oa" một tiếng, "Hai người ở bên nhau thật rồi!"
"Aish! Cái này chị cũng không có cách nào." Trần Hi càng ngượng ngùng hơn, "Ai ngờ 419 ra chân ái chứ..."
Cô nhớ tới gì đó rồi lại nhấn mạnh với em họ đang mặt mày hớn hở, "Đừng nói với bố mẹ chị rằng chị đang ở đây, nếu biết thì họ nhất định sẽ tức giận đấy."
"Dì nhỏ không đồng ý sao?" Vân Đóa ngồi xuống cạnh chị họ, "Vì sao?"
"Còn vì sao nữa." Niềm vui trên mặt Trần Hi phai nhạt đôi chút, "Kỳ Lãng nhỏ hơn chị mấy tuổi, bố mẹ cũng không còn, trong nhà lại có một em gái."
"Nếu anh ấy nổi danh như Lệ Kiêu thì còn dễ nói, hiện tại..., bố mẹ chị sao có thể đồng ý..."
Vân Đóa nhìn chị họ rủ mi xuống, đôi mắt hạnh của cô chớp động hai lần.
Dì nhỏ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng đổi lại nếu là trước kia thì hẳn là chị họ cũng sẽ không đồng ý... Xem ra lần này chị gái cô nghiêm túc thật sự rồi đây.
"Hãy suy nghĩ theo hướng tích cực." Vân Đóa đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vai Trần Hi hai cái "Võ sĩ quyền anh kiếm thành tích cũng rất nhanh đấy, nói không chừng không bao lâu nữa Kỳ Lãng cũng có thể đoạt được đai vàng."
Trần Hi cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, "Không nói về chị nữa. Em định khi nào đưa Lệ Kiêu về? Chị nghĩ mẹ chị không thích Kỳ Lãng nhưng ngược lại sẽ hài lòng với bạn trai của em, à đúng rồi—— "
"Dì cả cũng tới em biết chưa?"
Vân Đóa nhướng mày, "Tới làm gì?"
"Hình như là thấy tin tức của em và Lệ Kiêu rồi."
Vân Đóa nhún nhún vai, thờ ơ nói: "Bà ấy đã sớm biết em đang yêu."
"Không phải là chuyện em yêu đương." Trần Hi dừng một chút, ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Vân Đóa.
"Chị đoán ra suy nghĩ của dì, dì có ý định chờ sang năm tốt nghiệp xong thì cho em đi du học."
Chương 47: Cưng chiều tối thượng (10) - Không nhịn được.
Miệng đàn ông, miệng mờ ám gạt người.
Vân Đóa là thỏ ngốc nhưng không ngốc đến mức tự mình nhảy vào hang sói. Cô khẽ ừ một tiếng, eo nhỏ giãy dụa, nhưng sức lực người đàn ông quá lớn, một cánh tay đã khóa chặt cô sít sao.
Vân Đóa dùng đầu ngón tay nhéo nhéo cánh tay anh, "Về chỗ của anh đi!"
"Anh không đi." Lệ Kiêu trầm giọng từ chối, còn ôm cô càng chặt hơn.
Hai người giống như cái thìa, lưng dán vào ngực, đầu người đàn ông ở phía sau lưng vùi vào mái tóc cô, hít sâu một hơi lưu luyến không muốn xa rời.
"Vân Đóa Đóa, em thơm quá." Lệ Kiêu thấp giọng thì thầm bên tai cô, bàn tay vòng qua eo cô xoa nắn trong vô thức, giống như tự lẩm bẩm một mình, "Mềm mềm..."
Lòng bàn tay của anh nóng ấm thô ráp, dù cách lớp vải nhưng vẫn mang lại cảm giác cứng rắn mạnh mẽ. Vân Đóa nhẹ nhàng a một tiếng, chu môi đánh mu bàn tay anh.
Tay mình có sức mạnh như vậy mà trong lòng không biết hay sao.
Eo cô bị siết đến tê rần, mềm yếu rã rời không thể dùng sức...
Bị đánh nên anh buông eo cô ra, nhưng đàng hoàng chỉ trong chốc lát thì lại bắt đầu phá đến mái tóc cô.
Mái tóc dài của Vân Đóa được chăm sóc giữ gìn rất tốt, không có thói quen uốn nhuộm, sợi tóc dày và đen, mềm mượt như rong biển, lúc xõa ở sau lưng tựa như một dải tơ lụa linh hoạt, rủ xuống rất đẹp.
Ngoài việc cố chấp với nốt ruồi chu sa kia thì bình thường Lệ Kiêu cũng rất để ý đến tóc của cô. Lúc Vân Đóa ăn cái gì hoặc là khi trời nóng, anh sẽ chủ động cởi dây buộc trên cổ tay ra giúp cô cột tóc lên.
Đã làm rất nhiều lần nên kiểu tóc đuôi ngựa mà anh buộc cũng ra hình ra dạng lắm.
Lúc này anh đang quấn lọn tóc của cô bằng ngón tay giữa rồi đảo quanh, chơi chán thì lại nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô chỉnh tề. Động tác của ngón giữa dịu dàng như sợ làm cô đau, cẩn thận từng li từng tí như đang đối đãi với kỳ trân dị bảo.
Chóp mũi cao thẳng của Lệ Kiêu di chuyển dọc theo sợi tóc, say mê nói nhỏ: "Thơm quá."
Trong đôi mắt đen của anh như nổi lên một tầng sương trắng, "Vân Đóa Đóa, tóc em cũng rất xinh đẹp..."
Vân Đóa: "..."
Đêm hôm khuya khoắt si mê cái gì đây.
Dỗi anh nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Lệ Kiêu luôn tỏ ra mạnh mẽ, cũng chỉ khi ở trước mặt cô anh mới có thể bày ra vẻ dịu dàng tỉ mỉ như vậy. Giọng nói từ tính trầm khàn lưu luyến, không muốn xa rời, mỗi câu mỗi chữ nhu hòa đều biểu lộ tình yêu dành cho cô.
Cũng chỉ có ở bên cạnh anh, Vân Đóa mới cảm giác mình được yêu thích hoàn toàn.
Anh mê muội cô, cả eo cả tóc và luôn cả nốt ruồi chu sa, mọi thứ thuộc về cô...
Người đàn ông vẫn đang nghịch mái tóc, sợi tóc trên da đầu bị kéo nhẹ nhàng, không đau, chỉ là hơi râm ran.
"Anh đừng nhúc nhích." Vân Đóa mềm giọng, đưa tay kéo hết tóc mình ra phía trước.
Lệ Kiêu không nghịch tóc nữa, lại dùng tay ôm bạn gái, dùng môi cọ cọ lên bên mặt cô, "Anh muốn ngủ ở đây."
Vân Đóa mím môi. Sau một lúc lâu cô mới nhỏ giọng nói: "Vậy thì anh không thể làm chuyện xấu."
Lệ Kiêu cười nhẹ, "Sao thế được."
"Đóa cục cưng." Anh khẽ hôn lên thái dương cô, "Chỉ cần em chưa chuẩn bị tốt thì anh sẽ không làm. Tuyệt đối không miễn cưỡng em."
Vân Đóa im lặng cắn môi, khóe miệng vụng trộm cong lên.
Đương nhiên là cô tin tưởng anh.
Lệ Kiêu ôm chặt cô ngáp một cái, giọng nói từ tính có chút khàn khàn: "Ngủ đi."
Vân Đóa "ừm" một tiếng, trở mình mặt đối mặt với bạn trai.
Cô nâng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nhắm mắt lại giống như con mèo nhỏ dụi dụi vào lồng ngực bạn trai.
Lệ Kiêu sửng sốt một chút, nhếch khóe môi kinh ngạc, sau đó anh dang một cánh tay ra để làm gối đầu cho mèo con, để cô nằm thoải mái hơn.
Hai người nhắm mắt chưa đầy một lát, cách vách đột nhiên phát ra tiếng động.
Tiếng động rất lớn, hơn nữa còn là... âm thanh rất xấu hổ.
Mới bắt đầu Vân Đóa còn tưởng là tiếng phụ nữ khóc, cô ngơ ngác phản ứng lại, đôi mắt màu hổ phách phút chốc trợn tròn, bên tai lập tức đỏ lên. Cô lại nhắm mắt thật nhanh một lần nữa, hàng mi dài run lên không ngừng.
Cô nghe thấy Lệ Kiêu thở ra một hơi dài.
Vân Đóa bỗng nhúc nhích mất tự nhiên, hàng mi càng thêm run rẩy.
Hai người bọn họ im lặng, âm thanh xấu hổ kia lại càng rõ ràng hơn.
Đột nhiên, cô gái cách vách hét lên một tiếng cao vút.
"ĐM." Lệ Kiêu trầm giọng mắng một câu, "Cách âm mẹ gì vậy..."
Anh thêm một câu mất tự nhiên, "Mai anh đổi phòng khác cho em, phòng phía trên tốt hơn nhiều."
Vân Đóa không nói gì. Mặc dù đang ở trong bóng tối nhưng mặt cô gái đỏ rất rõ ràng.
Bên cạnh vẫn có tiếng khóc và một số âm thanh khác xen vào, nghe như có thứ gì đó sắp rời ra từng mảnh...
Tim Vân Đóa đập nhanh hơn một cách vô cớ.
Cô nghe mà mặt đỏ tới mang tai, cảm giác thẹn thùng bao trùm. Nghe đi nghe lại, không biết vì sao nhưng trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch lại cảm nhận được một điều gì đó khác thường —— có chút ít hưng phấn, còn có khô nóng khó hiểu...
Vân Đóa cảm thấy toàn thân nóng lên. Cô chậm rãi thở dài một hơi, thẹn thùng mở to mắt.
Khuôn ngực săn chắc của người đàn ông hiện ra trước mắt. Hô hấp anh hơi loạn, lồng ngực phập phồng nhanh hơn bình thường.
Vân Đóa ngước mắt lên bất ngờ gặp phải ánh mắt của Lệ Kiêu.
Bốn mắt nhìn nhau, tim cô lại lỡ nhịp.
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm, bên trong có thứ gì đó mà cô chưa từng thấy. Nhưng cô rõ biết nó là gì.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau qua ánh mắt. Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu giây lát, yết hầu trầm xuống một cách nặng nề.
"Vân Đóa Đóa." Anh mở miệng gọi cô, giọng nói đã hơi khàn.
Mặt Vân Đóa nóng vô cùng, cảm giác muốn rít lên bốc khói.
Trong bóng tối, cô trông thấy đôi mắt hệt như hồ sâu của bạn trai tới gần, cánh tay của anh nắm chặt rồi dừng lại.
"Vân Đóa Đóa." Anh lại gọi tên cô, thanh âm trầm thấp như kề sát vào tai cô hỏi nhỏ.
Hô hấp của Vân Đóa trì trệ. Cô vội vàng cụp mắt xuống như thể bị thiêu đốt, lông mi khẽ chớp không ngừng.
Cô không dám nhìn ánh mắt thẳng thừng của anh nữa, nhưng dù không nhìn cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn cô đầy nóng bỏng.
Giống như một con sói rình rập trong bóng tối, chờ đợi cơ hội.
Qua một hồi lâu, Vân Đóa nuốt khan, mím môi nhắm mắt lại.
Lệ Kiêu hít sâu một hơi, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Một hồi sau tiếng sột soạt vang lên, còn có tiếng vải vóc ma sát.
Vân Đóa xấu hổ trợn mắt, môi mím càng chặt, bên tai cô là tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của Lệ Kiêu...
Một lát sau, Lệ Kiêu đột nhiên trở mình. Vân Đóa còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã kéo chăn trùm qua đầu.
Vân Đóa để lộ một cái đầu nhỏ ở bên ngoài, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp mở to một hồi, cách môi ửng hồng bị cắn đến trắng bệch.
Cô thấy áo ngủ của mình bị ném ra ngoài. Cô muốn nói chuyện nhưng ngay khi mở miệng lại phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, làm người ta ngượng ngùng.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Vân Đóa nắm chặt mép chăn bông, cuối cùng là dùng răng cắn môi cố gắng không phát ra tiếng động.
Vốn dĩ bạn trai của cô rất thích nốt ruồi chu sa, nhưng hình như bây giờ anh lại thích cái khác hơn mất rồi...
Không biết đã qua bao lâu, môi cô đã bị cắn đến tê rần, không động đậy nổi nữa.
Lệ Kiêu đi ra ngoài, mở đèn bàn đầu giường lên.
Vân Đóa giấu cả người vào chăn bông, nhanh chóng cuộn chăn thành một quả bóng.
Một quả bóng xấu hổ, hơi run rẩy.
Lệ Kiêu liếc nhìn quả bóng, khóe miệng giật giật.
Môi và xương mày anh đỏ bừng, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống như cũ, trên khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng và kiềm chế cật lực. Đôi mắt đen bình thường sáng ngời lợi hại giờ đây đã bị sương mù vây kín, lúc khẽ liếm trông vô cùng quyến rũ.
Anh giơ tay lên tìm kiếm trên chăn bông một hồi, sờ được đỉnh đầu đen nhánh, cúi người xuống muốn nói gì đó với bạn gái.
Vân Đóa duỗi một đầu ngón tay hồng hồng mảnh mai ra chỉ về phía góc tường, Lệ Kiêu đi đến mở vali của cô ra.
Anh lôi ra một cái áo ngủ ngắn tay lá sen*, nghĩ nghĩ rồi đến bên giường, vươn một cánh tay vào chăn để mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.
*Xinh xỉuuu
Vân Đóa ở bên trong kêu lên một tiếng, phản ứng giãy dụa rất lớn.
Lệ Kiêu cười nhẹ, lại lấy thêm một cái quần ngủ trong vali ra cho cô...
Cô gái nhỏ không cho anh thay hộ, anh cong môi bất đắc dĩ rồi vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước lạnh đi ra, cô gái đã thay quần áo xong. Cô tựa ở đầu giường, khuôn mặt rõ ràng là vẫn đỏ ửng y như cũ, đôi mày thanh tú nhíu lại. Cô vuốt ve ngực và nhìn xuống cổ áo.
Ngay lúc nhìn thấy anh, Vân Đóa hít một hơi, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra ngay lập tức..., hai má càng ửng hồng không phân biệt được là đang thẹn thùng hay tức giận.
"Ghét anh chết mất!" Vân Đóa ném gối vào bạn trai, giọng nói thẹn thùng nhỏ dần, "Hỏng, hỏng hết..."
Lệ Kiêu bị ném gối trúng, ngơ ngác giây lát rồi nhanh chóng nghiêng người ân cần quan tâm, "Hỏng thật rồi sao?"
Vân Đóa mếu máo hừ một tiếng, nghiêng đầu không nhìn bạn trai.
Khóe mắt cô gái nhỏ hồng hồng, trông như một cô bé tội nghiệp bị bắt nạt.
Nghĩ đến vừa rồi anh "bắt nạt" cô như thế nào, khóe môi Lệ Kiêu lại thoáng cong lên một chút, tự thấy mình đuối lý.
"Đau sao?" Anh dịu dàng dỗ dành cô gái đang bĩu môi, "Cho anh xem thử, em có muốn dán băng cá nhân không?"
Cho xem cái đầu anh! Còn băng dán cá nhân!
Mắt Vân Đóa càng đỏ, cảm giác như sắp khóc đến nơi, "Em, em... anh còn lợi dụng em!"
"Không phải Vân Đóa Đóa." Lệ Kiêu ôm cô gái tức giận nấc nấc vào lòng, không hiểu vì sao anh vẫn muốn cười.
Anh hôn lên khóe mắt ẩm ướt đỏ hoe của cô, "Là anh không tốt, không biết nặng nhẹ."
Lời xin lỗi của người đàn ông lưu loát và dịu dàng, làm khóe miệng Vân Đóa nhếch lên một chút.
Lệ Kiêu nhìn cô, ánh mắt rơi vào đường viền cổ áo bằng ren, phát hiện trên xương quai xanh trắng tinh xảo có một vết nhỏ màu đỏ.
Đôi mắt anh tối sầm lại, yết hầu khẽ trượt một phát.
"Sau này anh sẽ không vậy nữa. Lúc nãy là do anh không nhịn được..." Lệ Kiêu thấp giọng nói, "Sau này không cắn nữa, anh chỉ mút thôi—— "
"Ah ah ah ah ah!!!"
Vân Đóa nhảy dựng lên như nổ tung, cô nhặt chiếc gối rơi dưới đất lên và ném mạnh vào người đàn ông.
"Anh câm miệng mau!!"
**Đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc blog "nhacuariri1127" để ủng hộ mình nhé~
Chưa quen múi giờ cộng với việc làm ầm ĩ một trận nên nửa đêm sau Vân Đóa ngủ rất sâu.
Sau khi tỉnh dậy Lệ Kiêu ôm cô và hỏi bữa sáng cô muốn ăn gì, Vân Đóa buồn ngủ không mở mắt nổi, ngực vẫn còn đau và tê dại, cô chỉ ậm ừ rồi tức giận đẩy bạn trai ra.
Lệ Kiêu bất đắc dĩ, rồi lại ngang nhiên xông đến hôn trán cô một cái rồi mới rời giường đi huấn luyện. Trước khi đi anh đã gọi lễ tân và yêu cầu họ mang đồ ăn sáng lên phòng.
Vân Đóa ngủ một giấc đến giữa trưa.
Cô tắm rửa xong, nhìn gương vừa thẹn vừa xấu hổ mà che lấp những điểm đỏ kia thì chuông cửa vang lên.
"Room Service!"
Giọng nói rất quen thuộc.
Vân Đóa nghi ngờ nhìn vào mắt mèo, "YAA.A.A.." ngạc nhiên lên tiếng.
Mở cửa, Trần Hi đẩy bàn ăn cười tủm tỉm đứng ngay cửa ra vào.
"Sao chị lại tới đây!" Vân Đóa nhanh chóng kéo chị họ vào trong phòng.
"Đầu tuần chị đi công tác ở Mỹ, hai ngày này đúng lúc có thời gian rảnh nên tới đây." Trần Hi buông bàn ăn, kéo tay Vân Đóa, cao thấp đánh giá cô em họ đã lâu không gặp, "Em sang đây xem trận đấu của Lệ Kiêu sao?"
Vân Đóa gật đầu, "Nhưng chờ anh ấy thi đấu xong bọn em còn muốn đi Nam Mỹ, đội viên khác cũng có trận đấu."
WBC chỉ có một mình Lệ Kiêu tham gia. Nhưng phía nam còn còn có trận đấu khác, Kỳ Lãng, Từ Bân Bân và cả Ngụy Tấn đều lên đài.
"Chị biết." Trần Hi dừng một chút, "Chị cũng sẽ đi."
"Hả?" Vân Đóa kinh ngạc, "Chị đi làm gì?"
Trần Hi vuốt tóc, nhếch miệng cười hơi mất tự nhiên.
Vân Đóa ngơ ngác nhìn chị họ giây lát, miệng nhỏ nhắn mở lớn, "Chị đi xem Kỳ Lãng thi đấu sao?"
Trần Hi "Ừm", mím môi cười khẽ, khuôn mặt đỏ lên hiếm thấy.
Vân Đóa "Oa" một tiếng, "Hai người ở bên nhau thật rồi!"
"Aish! Cái này chị cũng không có cách nào." Trần Hi càng ngượng ngùng hơn, "Ai ngờ 419 ra chân ái chứ..."
Cô nhớ tới gì đó rồi lại nhấn mạnh với em họ đang mặt mày hớn hở, "Đừng nói với bố mẹ chị rằng chị đang ở đây, nếu biết thì họ nhất định sẽ tức giận đấy."
"Dì nhỏ không đồng ý sao?" Vân Đóa ngồi xuống cạnh chị họ, "Vì sao?"
"Còn vì sao nữa." Niềm vui trên mặt Trần Hi phai nhạt đôi chút, "Kỳ Lãng nhỏ hơn chị mấy tuổi, bố mẹ cũng không còn, trong nhà lại có một em gái."
"Nếu anh ấy nổi danh như Lệ Kiêu thì còn dễ nói, hiện tại..., bố mẹ chị sao có thể đồng ý..."
Vân Đóa nhìn chị họ rủ mi xuống, đôi mắt hạnh của cô chớp động hai lần.
Dì nhỏ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng đổi lại nếu là trước kia thì hẳn là chị họ cũng sẽ không đồng ý... Xem ra lần này chị gái cô nghiêm túc thật sự rồi đây.
"Hãy suy nghĩ theo hướng tích cực." Vân Đóa đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vai Trần Hi hai cái "Võ sĩ quyền anh kiếm thành tích cũng rất nhanh đấy, nói không chừng không bao lâu nữa Kỳ Lãng cũng có thể đoạt được đai vàng."
Trần Hi cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, "Không nói về chị nữa. Em định khi nào đưa Lệ Kiêu về? Chị nghĩ mẹ chị không thích Kỳ Lãng nhưng ngược lại sẽ hài lòng với bạn trai của em, à đúng rồi—— "
"Dì cả cũng tới em biết chưa?"
Vân Đóa nhướng mày, "Tới làm gì?"
"Hình như là thấy tin tức của em và Lệ Kiêu rồi."
Vân Đóa nhún nhún vai, thờ ơ nói: "Bà ấy đã sớm biết em đang yêu."
"Không phải là chuyện em yêu đương." Trần Hi dừng một chút, ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Vân Đóa.
"Chị đoán ra suy nghĩ của dì, dì có ý định chờ sang năm tốt nghiệp xong thì cho em đi du học."
Danh sách chương