Nhà thi đấu quyền anh này có rất nhiều khách du lịch đến, không biết có phải là vì để kéo khách hay không mà ban tổ chức cũng bắt chước NBA, sử dụng một camera di động khắp khán đài. Máy quay sẽ quét một cách ngẫu nhiên, cặp đôi nào được xuất hiện trên màn ảnh lớn thì cả hai sẽ phải trao nhau một nụ hôn ngọt ngào ~
Màn ảnh hôm nay vận khí có chút kém, kisscam bắt được cặp nào cũng không thuận lợi: cặp đôi đầu tiên bị hù đến giật nảy, hai người điên cuồng xua tay, cao giọng giải thích bọn họ là anh em ruột; cặp thứ hai trông rất xứng đôi, trai tài gái sắc, kết quả họ là anh em cùng cha khác mẹ...... mẹ kế và ông lão tóc hoa râm ngồi gần đó lập tức đen mặt.
Hẳn là vì để tránh bị thất bại lần nữa, máy quay cố tình tìm cặp đôi nào nhìn qua trông thật thân mật ân ái —— chính là Lệ Kiêu, cùng với Vân Đóa đang ngồi trên đùi anh.
Hai người đã phát triển đến mức ngồi lên đùi ôm nhau, chắc không thể lại là anh em nữa đi? Có thể hôn chứ?
Chậc, khờ dại:)
Chung quanh ồn ào tiếng quát tháo góp vui đinh tai nhức óc, nhưng Lệ Kiêu dường như không nghe thấy gì, ánh mắt anh chỉ tập trung vào cô gái đang ngồi trên đùi mình, ngắm nhìn, phóng đại.
Đôi mắt cô hơi hơi trừng lớn, thoạt nhìn có vẻ bối rối. Con ngươi màu hổ phách, đặc biệt ẩm ướt trong vắt, tựa như vừa chuyển nhẹ là đã có thể rơi lệ.
Ngày đó ở quán bar ánh sáng không tốt, nhưng làn da cô vẫn trắng đến chói mắt. Hiện tại ở cự ly gần, Lệ Kiêu phát hiện cô gái này không chỉ trắng, mà còn là trắng đến trong suốt. Khuôn mặt trắng hồng, cánh tay mảnh khảnh, còn có nửa đùi đang ngồi trên người anh, đều không có chút tì vết nào.
Eo nhỏ tinh tế bị anh ôm lấy cách tầng vải dệt hơi mỏng, ấm áp và mềm mại, đó là xúc cảm mà anh chưa từng trải qua.
Muốn chết hơn nữa là tiểu cô nương còn đang vặn vẹo di chuyển eo nhỏ.....
Lệ Kiêu:.... thật sự phát điên.
Bình thường anh cũng không...... mẫn cảm như vậy.3
Lại còn chiếc camera vẫn luôn khóa cứng bọn họ. Trên màn hình lớn, hình ảnh hai người ôm nhau vẫn không biến mất, thanh âm ồn ào chung quanh càng lúc càng lớn, bên tai cô gái đỏ bừng nhíu mày nói với người đàn ông câu gì đó.
Lệ Kiêu không nghe rõ, anh chỉ nhìn thấy đôi môi ẩm ướt của cô mấp máy, thấy anh không phản ứng, Vân Đóa cư nhiên còn kề sát vào người anh thêm chút nữa ý gọi.
Cô rất nhẹ, ngồi trên đùi anh cũng không có sức nặng gì, nhưng bất kể là động tác rất nhỏ cô tạo ra nào cũng đều như đang công phá dây thần kinh của anh.
Vân Đóa tiến lại gần anh trong vô thức, đầu gối trắng như ngọc nhẹ nhàng áp vào mu bàn tay anh, mang lại một cảm giác mềm mại mát lạnh.
Băng cơ ngọc cốt, làm đầu ngón tay Lệ Kiêu tê rần.
Cô đang ở rất gần, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cô, trên đó còn có lông tơ rất nhỏ...
Tiểu cô nương lại mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng bị chìm trong những tiếng ồn ào xung quanh không phát ra được. Cô còn không an tĩnh mà nhích tới nhích lui, cổ áo rũ xuống không nghe lời, cảnh xuân bên trong nhàn nhạt lộ ra.
Làn da không tì vết, xương quai xanh thẳng cùng với đường cong mềm mại.
Đầu Lệ Kiêu oanh một tiếng.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên anh hiểu được vì sao lũ sói trong đội ngày nào cũng nghĩ đến con gái.
Thì ra con gái là như vậy. Trắng, mềm, bông tơ, còn có hương thơm.
Từng chữ mấu chốt đều như xé rách thần kinh anh......
Thấy hai người ôm nhau đã lâu nhưng còn chưa hôn, mọi người vẫn đang náo nhiệt chờ xem một màn hay ho, camera dường như cũng cố ý, còn mẹ nó quay hẳn 360 độ đặc tả. Hành động đó giống như có ý đang nói "Hôn đi, hôn đi, các người mau hôn đi!"
Mọi người xung quanh cũng đang lặp đi lặp lại những từ như "hôn" bằng các ngôn ngữ khác nhau.
Lệ kiêu nhíu mày quét qua bốn phía, phát hiện cẩu tử Kỳ Lãng là phát ra thanh âm lớn nhất.....
Anh quay đầu, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu mật đào đang nhìn mình
Hôn...... sao?
Không thể hôn.
Anh biết mình không thể, nhưng đầu óc càng ngày càng nóng, sợi dây buộc chặt như sắp bị nổ tung. Vẻ mặt cô như phủ một tầng sương nước, hai mắt màu hổ phách nhìn anh chằm chằm, bất giác lộ ra biểu tình đáng thương.
Lệ Kiêu:...... ĐM.
Thế này ai chịu đựng được? Đến nhà hiền triết vĩ đại cũng cầm lòng không được.1
Vài giây sau, hormone khuấy động và đốt cháy trong cơ thể của một võ sĩ quyền anh cuối cùng đã biến sự tỉnh táo của anh thành tro bụi.
Lệ Kiêu một tay nhẹ nhàng giữ lấy ót Vân Đóa, cúi người nhẹ nhàng, lại thực ôn nhu —— có một loại mâu thuẫn là trân trọng yêu quý và không đành lòng cùng lúc nảy sinh.
Cuối cùng một tia lý trí đã kiềm chế anh lại, Lệ Kiêu chỉ đưa môi hôn nhẹ ở khóe miệng cô.6
Tuy rằng chỉ là khóe miệng, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn một cái chớp mắt, nhưng Lệ Kiêu vẫn có một cảm giác say sưa. Loại cảm giác này vừa mới mẻ lại kỳ diệu, thứ mà ngay cả dopamine trong quá trình luyện tập và thi đấu thông thường cũng không mang lại được cho anh.
Hai má mềm mại non nớt của cô gái nhỏ như trái đào mọng nước, hương vị tươi mát, thơm ngọt.
Trái tim anh chợt co rút mãnh mẽ.
Chung quanh là tiếng gào, hoan hô đinh tai nhức óc, quả thực phải muốn bung nóc nhà, thẳng lên tận trời.
Lệ Kiêu nhanh chóng rời môi. Anh buông tay ra, thấy quả đào nhỏ trên đùi mình như muốn chín đến nơi.
Quả đào từ trong lòng anh nhảy lên, đỏ bừng cả người. Cô cau mày, chỉ một ngón tay mảnh khảnh dễ thương về phía anh và nói điều gì đó.
Lần này Lệ Kiêu đã nghe rõ —— cô đang mắng anh "Lưu manh, hỗn đản, khốn nạn!"
Vân Đóa che miệng, biểu tình giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, mắt đỏ hoe nhìn anh, có cảm giác giây tiếp theo cô sẽ khóc mất.
Đúng lúc Lệ Kiêu tưởng cô sắp khóc thì bất ngờ Vân Đóa vươn tay lấy một lon bia trên tay của một khán giả ngồi gần đó.
Không đợi anh phản ứng lại, lon bia kia đã nhắm ngay đỉnh đầu anh, thẳng tắp đổ xuống.
**
Bầu không khí của võ đài sôi nổi lên đến đỉnh điểm sau khi Vân Đóa đổ bia vào người Lệ Kiêu, trận đấu quyền anh diễn ra sau đó thậm chí còn có chút buồn tẻ.
Sau đó, Vân Đóa thu mình lại chỗ ngồi, hoàn toàn im bặt.
Chỗ ngồi của bốn người cũng tiến hành điều chỉnh, Kỳ Lãng cùng Trần Hi ngồi ở giữa, Vân Đóa và Lệ Kiêu ngồi hai bên ngoài cùng. Hai oan gia đầu Trường Giang không thấy cuối Trường Giang, yên tĩnh.
Vân Đóa cảm thấy thật đau khổ.
Hu hu hu nụ hôn đầu của cô.1
Cứu mạng......
Nghiêm khắc mà nói, nụ hôn đầu tiên vẫn còn đó, nhưng Vân Đóa vẫn có cảm giác đau lòng vì "thất trinh".
Hôn thì hôn mặt cũng là hôn! Dù thế nào thì đây cũng coi như nửa nụ hôn đầu tiên...... hơn nữa, anh ta còn ôm cô ngồi lên đùi......
Cô mất đi nửa thuần khiết hu hu hu!
Vân Đóa bụm miệng, trong lòng căm hận tất cả mọi người trên khán đài.
Còn hận cameras, hận Trần Hi!
Trần Hi chính là cái tỷ muội plastic! Vậy mà không hề cứu cô!
Về vấn đề này, Trần Hi có điều muốn nói: "Không phải, chị thấy hai hai ngươi ôm nhau! Bèn nghĩ em chính là......khó kìm lòng nổi a!"
Vân Đóa:...... Nắm chặt tay thành quyền.
Trần Hi: "Chị còn nghĩ thầm rằng, không ngờ Vân Đóa so với mình còn bạo hơn...... Nào biết là do chân em mềm không đứng dậy nổi đâu!"
Vân Đóa: "......"
Nghe thấy được chưa, đây là ngọc nữ cùng ** khác nhau.
Vân Đóa quay lại bĩu môi, không để ý đến chị họ nữa.
Trần Hi tự giác đuối lý. Có rất nhiều người nước ngoài ở đây, họ đều có thể vui chơi. Nhưng cô em họ này thì khác, là một cô gái chưa từng yêu, trong sáng và ngây thơ.
Trần Hi đặt miếng khoai tây chiên trong tay xuống, nhanh chóng dỗ dành: "Ôi, vừa rồi có nhiều người như vậy, bọn họ là kìm lòng không được. Hơn nữa, không phải em đã đổ bia lên đầu đại soái ca trước mặt mọi người sao? hả giận chứ?"
Vân Đóa bĩu môi, oán hận, "Anh ta xứng đáng!"
"Đúng, xứng đáng!" Trần Hi vội vàng mắng theo, một mặt lại nghiêng đầu nhìn Lệ Kiêu.
Anh khoanh tay ngồi đó mặt không chút cảm xúc, khóe miệng hơi câu lên, nhìn không ra vẻ tức giận. Áo bị ngấm ướt bia, lớp vải mỏng dính vào ngực trước và sau, làm nổi lên ẩn ẩn cơ bắp rắn chắc và khỏe khoắn.
Trần Hi lại quay đầu nhìn nhìn em họ xinh đẹp như hoa, trong lòng hơi oanh một tiếng.
"Này Đóa Đóa, chị mới vừa hỏi thăm, anh chàng kia không có bạn gái" Cô tiến đến nói thầm vào tai Vân Đóa, "Em cũng chưa có bạn trai, hay là thử tiếp xúc ——"
Lời còn chưa nói xong, Vân Đóa đã trợn mắt nhìn chị họ, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra biểu tình "Buồn cười".
"Chị sao thế?" Cô giận dỗi Trần Hi, "Em bị điên mới.... mới cùng anh ta tìm hiểu!"
Trần Hi lưu loát đáp lại: " Anh ta đẹp trai, dáng người cao ráo, ừm, cái kia... cũng lớn!"
Vân Đóa: "......"
Vân Đóa trừng mắt nhìn Trần Hi hai giây, cư nhiên bắt đầu tò mò: "Chị, chị làm sao biết anh ta.....lớn?"
Trần Hi "haizz" một tiếng, bày ra vẻ "Người từng trải": "Em nhìn thì biết thôi!"
Vân Đóa mím môi, tầm mắt lướt qua hai người trung gian, trộm nhìn về phía Lệ Kiêu. Nhưng ngay lập tức anh cũng quay đầu lại nhìn cô như thể hai người có cảm ứng tương thông. Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen của anh nặng nề, nhìn thẳng về phía cô không chút né tránh. Tim Vân Đóa không khỏi run lên, nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.
Lông mi cô chớp không ngừng, không tự chủ được mà nuốt khan. Mặt lại bắt đầu nóng lên, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ. Theo bản năng Vân Đóa đưa tay lên sờ khóe miệng, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi.
Anh nghiêng người mà không hề báo trước, còn cô như thể bị đông cứng mà không hề nhúc nhích cho đến khi hơi thở của anh quấn lấy......
Lúc ấy, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh thổi mạnh vào mặt, dồn dập như lửa nóng.
Tay cô giơ lên đẩy, nhưng khi chạm vào lồng ngực cường tráng của anh —— cơ thể thật sự cứng rắn như tảng đá không thua kém chút nào.
Một người đàn ông thân thể rắn chắc như thế, nhưng đôi môi lại vô cùng ấm áp mềm mại.....
Vân Đóa hít vào một hơi, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong đầu.
Lệ Kiêu cách đó không xa nhìn cô gái mặt đỏ ửng vài giây, chậm rãi nhếch môi. Anh hơi cúi đầu cười một tiếng, có phần khoái trá.
**
Vân Đóa mặt đỏ tim đập, trận đấu quyền anh thế nào cô hoàn toàn xem không vào. Trận đấu đã xong, một người vén dây đài ra đi lên trên sàn đấu, giơ loa lên lớn tiếng nói gì đó.
"Ông ta nói gì?" Trần Hi theo bản năng hỏi Vân Đóa.
Vân Đóa, chính là một tiểu học bá, tiếng Anh, Tây Ban Nha và Nhật Bản đều có thể hiểu. Cho nên khi đụng tới ngoại ngữ gì nghe không hiểu Trần Hi liền hỏi em họ.
Tiếng Anh có lẫn giọng điệu địa phương thật sự khó hiểu, Vân Đóa hết sức lắng nghe: "Có vẻ như đang hỏi có ai đến khiêu chiến không? Hôm nay bọn họ có sự kiện đặc biệt ai cũng có thể lên thách đấu. Nếu thành công, sẽ có phần thưởng gì đó."
Loa lớn động viên nửa ngày nhưng không ai lên sân khấu.
Trận đấu quyền anh vừa rồi rất dữ dội, trên sàn đấu vẫn còn vết máu. Người bình thường sẽ không ai khiêu chiến để bị ăn đòn oan, cho dù là võ sĩ nghiệp dư cũng phải suy nghĩ kỹ một chút.
Ngay khi loa chuẩn bị buông xuống, Vân Đóa thoáng thấy một bóng người cao lớn đứng lên.
Lệ Kiêu đứng dậy, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của cô. Anh nhếch khóe miệng cười, sau đó sải chân dài bước xuống sàn đấu.
Màn ảnh hôm nay vận khí có chút kém, kisscam bắt được cặp nào cũng không thuận lợi: cặp đôi đầu tiên bị hù đến giật nảy, hai người điên cuồng xua tay, cao giọng giải thích bọn họ là anh em ruột; cặp thứ hai trông rất xứng đôi, trai tài gái sắc, kết quả họ là anh em cùng cha khác mẹ...... mẹ kế và ông lão tóc hoa râm ngồi gần đó lập tức đen mặt.
Hẳn là vì để tránh bị thất bại lần nữa, máy quay cố tình tìm cặp đôi nào nhìn qua trông thật thân mật ân ái —— chính là Lệ Kiêu, cùng với Vân Đóa đang ngồi trên đùi anh.
Hai người đã phát triển đến mức ngồi lên đùi ôm nhau, chắc không thể lại là anh em nữa đi? Có thể hôn chứ?
Chậc, khờ dại:)
Chung quanh ồn ào tiếng quát tháo góp vui đinh tai nhức óc, nhưng Lệ Kiêu dường như không nghe thấy gì, ánh mắt anh chỉ tập trung vào cô gái đang ngồi trên đùi mình, ngắm nhìn, phóng đại.
Đôi mắt cô hơi hơi trừng lớn, thoạt nhìn có vẻ bối rối. Con ngươi màu hổ phách, đặc biệt ẩm ướt trong vắt, tựa như vừa chuyển nhẹ là đã có thể rơi lệ.
Ngày đó ở quán bar ánh sáng không tốt, nhưng làn da cô vẫn trắng đến chói mắt. Hiện tại ở cự ly gần, Lệ Kiêu phát hiện cô gái này không chỉ trắng, mà còn là trắng đến trong suốt. Khuôn mặt trắng hồng, cánh tay mảnh khảnh, còn có nửa đùi đang ngồi trên người anh, đều không có chút tì vết nào.
Eo nhỏ tinh tế bị anh ôm lấy cách tầng vải dệt hơi mỏng, ấm áp và mềm mại, đó là xúc cảm mà anh chưa từng trải qua.
Muốn chết hơn nữa là tiểu cô nương còn đang vặn vẹo di chuyển eo nhỏ.....
Lệ Kiêu:.... thật sự phát điên.
Bình thường anh cũng không...... mẫn cảm như vậy.3
Lại còn chiếc camera vẫn luôn khóa cứng bọn họ. Trên màn hình lớn, hình ảnh hai người ôm nhau vẫn không biến mất, thanh âm ồn ào chung quanh càng lúc càng lớn, bên tai cô gái đỏ bừng nhíu mày nói với người đàn ông câu gì đó.
Lệ Kiêu không nghe rõ, anh chỉ nhìn thấy đôi môi ẩm ướt của cô mấp máy, thấy anh không phản ứng, Vân Đóa cư nhiên còn kề sát vào người anh thêm chút nữa ý gọi.
Cô rất nhẹ, ngồi trên đùi anh cũng không có sức nặng gì, nhưng bất kể là động tác rất nhỏ cô tạo ra nào cũng đều như đang công phá dây thần kinh của anh.
Vân Đóa tiến lại gần anh trong vô thức, đầu gối trắng như ngọc nhẹ nhàng áp vào mu bàn tay anh, mang lại một cảm giác mềm mại mát lạnh.
Băng cơ ngọc cốt, làm đầu ngón tay Lệ Kiêu tê rần.
Cô đang ở rất gần, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cô, trên đó còn có lông tơ rất nhỏ...
Tiểu cô nương lại mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng bị chìm trong những tiếng ồn ào xung quanh không phát ra được. Cô còn không an tĩnh mà nhích tới nhích lui, cổ áo rũ xuống không nghe lời, cảnh xuân bên trong nhàn nhạt lộ ra.
Làn da không tì vết, xương quai xanh thẳng cùng với đường cong mềm mại.
Đầu Lệ Kiêu oanh một tiếng.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên anh hiểu được vì sao lũ sói trong đội ngày nào cũng nghĩ đến con gái.
Thì ra con gái là như vậy. Trắng, mềm, bông tơ, còn có hương thơm.
Từng chữ mấu chốt đều như xé rách thần kinh anh......
Thấy hai người ôm nhau đã lâu nhưng còn chưa hôn, mọi người vẫn đang náo nhiệt chờ xem một màn hay ho, camera dường như cũng cố ý, còn mẹ nó quay hẳn 360 độ đặc tả. Hành động đó giống như có ý đang nói "Hôn đi, hôn đi, các người mau hôn đi!"
Mọi người xung quanh cũng đang lặp đi lặp lại những từ như "hôn" bằng các ngôn ngữ khác nhau.
Lệ kiêu nhíu mày quét qua bốn phía, phát hiện cẩu tử Kỳ Lãng là phát ra thanh âm lớn nhất.....
Anh quay đầu, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu mật đào đang nhìn mình
Hôn...... sao?
Không thể hôn.
Anh biết mình không thể, nhưng đầu óc càng ngày càng nóng, sợi dây buộc chặt như sắp bị nổ tung. Vẻ mặt cô như phủ một tầng sương nước, hai mắt màu hổ phách nhìn anh chằm chằm, bất giác lộ ra biểu tình đáng thương.
Lệ Kiêu:...... ĐM.
Thế này ai chịu đựng được? Đến nhà hiền triết vĩ đại cũng cầm lòng không được.1
Vài giây sau, hormone khuấy động và đốt cháy trong cơ thể của một võ sĩ quyền anh cuối cùng đã biến sự tỉnh táo của anh thành tro bụi.
Lệ Kiêu một tay nhẹ nhàng giữ lấy ót Vân Đóa, cúi người nhẹ nhàng, lại thực ôn nhu —— có một loại mâu thuẫn là trân trọng yêu quý và không đành lòng cùng lúc nảy sinh.
Cuối cùng một tia lý trí đã kiềm chế anh lại, Lệ Kiêu chỉ đưa môi hôn nhẹ ở khóe miệng cô.6
Tuy rằng chỉ là khóe miệng, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn một cái chớp mắt, nhưng Lệ Kiêu vẫn có một cảm giác say sưa. Loại cảm giác này vừa mới mẻ lại kỳ diệu, thứ mà ngay cả dopamine trong quá trình luyện tập và thi đấu thông thường cũng không mang lại được cho anh.
Hai má mềm mại non nớt của cô gái nhỏ như trái đào mọng nước, hương vị tươi mát, thơm ngọt.
Trái tim anh chợt co rút mãnh mẽ.
Chung quanh là tiếng gào, hoan hô đinh tai nhức óc, quả thực phải muốn bung nóc nhà, thẳng lên tận trời.
Lệ Kiêu nhanh chóng rời môi. Anh buông tay ra, thấy quả đào nhỏ trên đùi mình như muốn chín đến nơi.
Quả đào từ trong lòng anh nhảy lên, đỏ bừng cả người. Cô cau mày, chỉ một ngón tay mảnh khảnh dễ thương về phía anh và nói điều gì đó.
Lần này Lệ Kiêu đã nghe rõ —— cô đang mắng anh "Lưu manh, hỗn đản, khốn nạn!"
Vân Đóa che miệng, biểu tình giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, mắt đỏ hoe nhìn anh, có cảm giác giây tiếp theo cô sẽ khóc mất.
Đúng lúc Lệ Kiêu tưởng cô sắp khóc thì bất ngờ Vân Đóa vươn tay lấy một lon bia trên tay của một khán giả ngồi gần đó.
Không đợi anh phản ứng lại, lon bia kia đã nhắm ngay đỉnh đầu anh, thẳng tắp đổ xuống.
**
Bầu không khí của võ đài sôi nổi lên đến đỉnh điểm sau khi Vân Đóa đổ bia vào người Lệ Kiêu, trận đấu quyền anh diễn ra sau đó thậm chí còn có chút buồn tẻ.
Sau đó, Vân Đóa thu mình lại chỗ ngồi, hoàn toàn im bặt.
Chỗ ngồi của bốn người cũng tiến hành điều chỉnh, Kỳ Lãng cùng Trần Hi ngồi ở giữa, Vân Đóa và Lệ Kiêu ngồi hai bên ngoài cùng. Hai oan gia đầu Trường Giang không thấy cuối Trường Giang, yên tĩnh.
Vân Đóa cảm thấy thật đau khổ.
Hu hu hu nụ hôn đầu của cô.1
Cứu mạng......
Nghiêm khắc mà nói, nụ hôn đầu tiên vẫn còn đó, nhưng Vân Đóa vẫn có cảm giác đau lòng vì "thất trinh".
Hôn thì hôn mặt cũng là hôn! Dù thế nào thì đây cũng coi như nửa nụ hôn đầu tiên...... hơn nữa, anh ta còn ôm cô ngồi lên đùi......
Cô mất đi nửa thuần khiết hu hu hu!
Vân Đóa bụm miệng, trong lòng căm hận tất cả mọi người trên khán đài.
Còn hận cameras, hận Trần Hi!
Trần Hi chính là cái tỷ muội plastic! Vậy mà không hề cứu cô!
Về vấn đề này, Trần Hi có điều muốn nói: "Không phải, chị thấy hai hai ngươi ôm nhau! Bèn nghĩ em chính là......khó kìm lòng nổi a!"
Vân Đóa:...... Nắm chặt tay thành quyền.
Trần Hi: "Chị còn nghĩ thầm rằng, không ngờ Vân Đóa so với mình còn bạo hơn...... Nào biết là do chân em mềm không đứng dậy nổi đâu!"
Vân Đóa: "......"
Nghe thấy được chưa, đây là ngọc nữ cùng ** khác nhau.
Vân Đóa quay lại bĩu môi, không để ý đến chị họ nữa.
Trần Hi tự giác đuối lý. Có rất nhiều người nước ngoài ở đây, họ đều có thể vui chơi. Nhưng cô em họ này thì khác, là một cô gái chưa từng yêu, trong sáng và ngây thơ.
Trần Hi đặt miếng khoai tây chiên trong tay xuống, nhanh chóng dỗ dành: "Ôi, vừa rồi có nhiều người như vậy, bọn họ là kìm lòng không được. Hơn nữa, không phải em đã đổ bia lên đầu đại soái ca trước mặt mọi người sao? hả giận chứ?"
Vân Đóa bĩu môi, oán hận, "Anh ta xứng đáng!"
"Đúng, xứng đáng!" Trần Hi vội vàng mắng theo, một mặt lại nghiêng đầu nhìn Lệ Kiêu.
Anh khoanh tay ngồi đó mặt không chút cảm xúc, khóe miệng hơi câu lên, nhìn không ra vẻ tức giận. Áo bị ngấm ướt bia, lớp vải mỏng dính vào ngực trước và sau, làm nổi lên ẩn ẩn cơ bắp rắn chắc và khỏe khoắn.
Trần Hi lại quay đầu nhìn nhìn em họ xinh đẹp như hoa, trong lòng hơi oanh một tiếng.
"Này Đóa Đóa, chị mới vừa hỏi thăm, anh chàng kia không có bạn gái" Cô tiến đến nói thầm vào tai Vân Đóa, "Em cũng chưa có bạn trai, hay là thử tiếp xúc ——"
Lời còn chưa nói xong, Vân Đóa đã trợn mắt nhìn chị họ, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra biểu tình "Buồn cười".
"Chị sao thế?" Cô giận dỗi Trần Hi, "Em bị điên mới.... mới cùng anh ta tìm hiểu!"
Trần Hi lưu loát đáp lại: " Anh ta đẹp trai, dáng người cao ráo, ừm, cái kia... cũng lớn!"
Vân Đóa: "......"
Vân Đóa trừng mắt nhìn Trần Hi hai giây, cư nhiên bắt đầu tò mò: "Chị, chị làm sao biết anh ta.....lớn?"
Trần Hi "haizz" một tiếng, bày ra vẻ "Người từng trải": "Em nhìn thì biết thôi!"
Vân Đóa mím môi, tầm mắt lướt qua hai người trung gian, trộm nhìn về phía Lệ Kiêu. Nhưng ngay lập tức anh cũng quay đầu lại nhìn cô như thể hai người có cảm ứng tương thông. Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen của anh nặng nề, nhìn thẳng về phía cô không chút né tránh. Tim Vân Đóa không khỏi run lên, nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.
Lông mi cô chớp không ngừng, không tự chủ được mà nuốt khan. Mặt lại bắt đầu nóng lên, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ. Theo bản năng Vân Đóa đưa tay lên sờ khóe miệng, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi.
Anh nghiêng người mà không hề báo trước, còn cô như thể bị đông cứng mà không hề nhúc nhích cho đến khi hơi thở của anh quấn lấy......
Lúc ấy, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh thổi mạnh vào mặt, dồn dập như lửa nóng.
Tay cô giơ lên đẩy, nhưng khi chạm vào lồng ngực cường tráng của anh —— cơ thể thật sự cứng rắn như tảng đá không thua kém chút nào.
Một người đàn ông thân thể rắn chắc như thế, nhưng đôi môi lại vô cùng ấm áp mềm mại.....
Vân Đóa hít vào một hơi, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong đầu.
Lệ Kiêu cách đó không xa nhìn cô gái mặt đỏ ửng vài giây, chậm rãi nhếch môi. Anh hơi cúi đầu cười một tiếng, có phần khoái trá.
**
Vân Đóa mặt đỏ tim đập, trận đấu quyền anh thế nào cô hoàn toàn xem không vào. Trận đấu đã xong, một người vén dây đài ra đi lên trên sàn đấu, giơ loa lên lớn tiếng nói gì đó.
"Ông ta nói gì?" Trần Hi theo bản năng hỏi Vân Đóa.
Vân Đóa, chính là một tiểu học bá, tiếng Anh, Tây Ban Nha và Nhật Bản đều có thể hiểu. Cho nên khi đụng tới ngoại ngữ gì nghe không hiểu Trần Hi liền hỏi em họ.
Tiếng Anh có lẫn giọng điệu địa phương thật sự khó hiểu, Vân Đóa hết sức lắng nghe: "Có vẻ như đang hỏi có ai đến khiêu chiến không? Hôm nay bọn họ có sự kiện đặc biệt ai cũng có thể lên thách đấu. Nếu thành công, sẽ có phần thưởng gì đó."
Loa lớn động viên nửa ngày nhưng không ai lên sân khấu.
Trận đấu quyền anh vừa rồi rất dữ dội, trên sàn đấu vẫn còn vết máu. Người bình thường sẽ không ai khiêu chiến để bị ăn đòn oan, cho dù là võ sĩ nghiệp dư cũng phải suy nghĩ kỹ một chút.
Ngay khi loa chuẩn bị buông xuống, Vân Đóa thoáng thấy một bóng người cao lớn đứng lên.
Lệ Kiêu đứng dậy, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của cô. Anh nhếch khóe miệng cười, sau đó sải chân dài bước xuống sàn đấu.
Danh sách chương