*Mưa đạn ý là bình luận nhảy trên màn hình khi live

Vân Đóa ngây người nhìn chằm chằm vào cửa sổ giây lát, đôi mắt màu hổ phách tròn xoe mở to.

Cô bật dậy vội vàng chạy đến cửa sổ. Giá đỡ điện thoại di động "rầm" rơi xuống đất nhưng cô cũng chẳng hề quan tâm.

Lệ Kiêu đang bám vào bệ cửa sổ, khi nhìn thấy cô gái đi tới, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mở cửa sổ.

Khi đẩy cửa sổ tay Vân Đóa bất giác run lên, nhưng ngược lại thoạt nhìn người đàn ông trông rất thoải mái. Một chân dài anh bước qua cửa sổ, eo hẹp dùng sức, nửa người trên cũng tiến vào bên trong, khẽ nhảy một cái đã tiếp đất vững vàng.

Vân Đóa trừng mắt nhìn chằm chằm Lệ Kiêu đang phủi bụi trên tay, mắt hạnh vẫn tròn xoe y nguyên như cũ.

"Anh điên rồi!" Cô gái nhỏ mở miệng, sữa hung*.

*giận dữ mà vẫn đáng yêu như chú chó sữa, dễ thương và mềm mại.

Cô thử nhìn ra cửa sổ thăm dò một cái, trông thấy một cái thang thẳng đang dựng kề sát vào tường. Cái thang chỉ cao đến lầu hai, có quỷ mới biết làm sao người đàn ông này leo lên lầu bốn được.

Vân Đóa tức giận nói: "Không sợ ngã xuống thì tay sẽ bị thương thật sao!"

Đôi mắt đen láy của Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu, khóe môi khẽ cong lên, "Nếu ngã xuống thật thì em có mặc kệ tôi nữa không?"

Vân Đóa: "..."

Cô gái thì thầm điều gì đó, lông mi rủ xuống không nhìn Lệ Kiêu.

Nhưng Lệ Kiêu vẫn nhìn cô chằm chằm, như thể muốn bù đắp lại thời gian một ngày một đêm đã qua.

|Đọc tại wattpad riri_1127 hoặc blog "nhacuariri1127 " để ủng hộ mình nhé!

Ánh mắt của người đàn ông rất thẳng thắn, ngay cả khi cúi đầu xuống cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt trong ánh mắt anh. Nhìn trong chốc lát, anh bước một bước đi đến trước mặt cô.

"Đừng nóng giận."

Leo lên 4 tầng lầu và treo trên cửa sổ cả buổi nhưng khi thấy cô anh chỉ có thể nói được mỗi một câu này.

Nhìn thấy cô, thấy lông mày cô cau lại, mi mắt cô run run đã làm những lời anh chuẩn bị từ trước rối loạn hết thảy.

Lệ Kiêu chớp mắt một cách ảo não, từ âm trầm thấp: "Lúc trước đeo nẹp vào thật ra là vì muốn em có thể đến thăm tôi... Tôi muốn tiếp xúc với em nhiều thêm một chút, cho nên mới suy nghĩ ra chiêu ấy."

Vân Đóa khẽ cau mày, nhưng không nói gì.

Cô làm sao không rõ tâm tư của anh. Nhưng mấy lời trong lòng hiểu rõ và nói toạc ra, cảm giác sẽ hoàn toàn khác nhau.

Anh thẳng thắn thêm một phần thì bất an của cô sẽ ít đi một phân.

Lệ Kiêu tiếp tục thẳng thắn và thành khẩn: "Vốn dĩ tôi đã định nói thật khi em đến. Nhưng sau khi em đút tôi ăn cơm, tôi liền..."

Anh liếm môi dưới, để lại một khoảng dừng trống rỗng mơ hồ.

"Tóm lại, là tôi không đúng."

Vân Đóa chậm rãi ngước mắt nhìn anh, người đàn ông đón nhận ánh mắt của cô, đôi mắt đen càng sâu thẳm hơn.

"Tôi không biết em sẽ để ý chuyện này nhiều như vậy."

Lòng Vân Đóa chùng xuống, khóe môi mím lại.

Tôi không biết em sẽ để ý chuyện này nhiều như vậy

Vì vậy, anh ấy cũng cho rằng cô đang làm chuyện bé xé ra to đúng không...

Những lo lắng và bất an tối qua lại ùa về, Vân Đóa rủ mắt lặng yên trong chốc lát, đẩy cửa ban công đi ra ngoài.

Khi cô gái quay người, Lệ Kiêu sững sờ khi nhìn thấy thắt lưng chỉ buộc được một nửa của cô.

Eo thon và tấm lưng mảnh khảnh trơn bóng như ngọc, trên đó có một đôi xương bướm xinh đẹp. Cánh tay mảnh mai nối liền với xương bướm tinh xảo,  lưng của cô gái trông như một cánh bướm uyển chuyển vậy.

Những cánh bướm nhảy múa cũng chạm đến trái tim anh...

Lệ Kiêu đưa mắt đi theo sau, nhìn vào lan can bên cạnh bên người cô, còn đặc biệt tìm cho mình một góc nhìn "không bị phân tâm".

"Lệ Kiêu." Vân Đóa nhỏ giọng gọi anh.

Mỗi lần cô dịu dàng gọi tên anh, lòng anh đều sẽ thoáng mềm một chút.

"Anh cảm thấy bộ dạng này của tôi rất không có đạo lý phải không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo như ngậm nước, "Thật sự không có chuyện gì to tát, chỉ là tôi đang làm ầm lên mà thôi..."

Lệ Kiêu kinh ngạc mở to mắt.

Anh không ngờ cô sẽ nói những lời này, hơn nữa giọng điệu lúc nói cũng không hề cáu kỉnh hờn dỗi.

Đôi mắt cô nhìn anh chằm chằm, cố gắng che dấu, nhưng chẳng thể che được sự do dự và bất an bên trong đó. Bề mặt của con ngươi màu nhạt như được bao phủ bởi một tầng sáng long lanh, giống như hạt thủy tinh vậy, trong ấy còn có cả một chút kỳ vọng mong manh.

Trái tim của Lệ Kiêu ngay lập tức tan thành từng mảnh.

Anh muốn sờ mặt cô, nhưng khi nhìn thấy bụi trên tay mình anh vẫn không đành lòng làm cô bị bẩn.

"Vân Đóa." Anh dịu dàng nhìn cô, ánh mắt đầy xót xa và đau lòng, "Trước kia tôi chưa tiếp xúc nhiều với con gái bao giờ. Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ khác nhau, chuyện nào là quan trọng với em, chuyện nào là đại sự với tôi, đôi khi tôi sẽ không hiểu rõ."

Anh tạm ngừng, giọng nói nhẹ nhàng và kiên định: "Cho nên lúc tôi không biết hi vọng em có thể nói tôi biết."

Lông mi Vân Đóa chớp chớp, "Nói cho anh biết?"

"Ừm." Lệ Kiêu nhìn cô và nói từng chữ một, "Bởi vì chuyện gì quan trọng đối với em thì cũng là chuyện quan trọng đối với tôi."

Vân Đóa chấn động.

Trái tim phản ứng nhanh hơn lý trí, nó vui sướng mà đập nhanh hai nhịp, mang theo cảm giác ấm áp chậm rãi khuếch tán toàn thân.

Cơ thể thay đổi và nó lại có cảm giác sống lại lần nữa.

Cô sụt sịt chóp mũi cay xè, cố gắng ép sự hỗn loạn nóng hổi trong cổ họng xuống.

"Nhưng mà, nhưng mà, " Vân Đóa rủ mắt, nhẹ nhàng vặn ngón tay mình, "Đôi khi tôi sẽ nghĩ ngợi quá nhiều... Người khác có thể sẽ cảm thấy tâm trạng tôi quá nặng nề, họ sẽ nói rằng tôi khó chịu và đạo đức giả..."

Lệ Kiêu nhếch khóe miệng cười khẽ, "Tôi không quan tâm người khác nghĩ như thế nào."

"Tôi đâu có thích người khác, tôi thích em, ý nghĩ của em đối với tôi mới chính là đạo lý."

Anh vẫn không nhịn được mà nhéo nhéo tai cô, bờ môi tiến đến kề cận với vành tai ửng hồng, giọng nói từ tính mang theo thân mật lan tỏa: "Em ấy à, quan tâm người khác nhiều như vậy làm gì. Tôi thà rằng em là người đạo đức giả chứ không muốn em tự làm mình tủi thân, hiểu chưa?"

Mặt và tai Vân Đóa ửng hồng. Cô nhẹ nhàng chặn tay của người đàn ông lại, khuôn mặt nhỏ bé cúi xuống ngượng ngùng cố ý không nhìn anh, nhưng khóe môi lại đang trộm cong lên.

Sau hồi lâu cô mới nhẹ nhàng đáp "ừm" một tiếng.

Lệ Kiêu cười cười nhưng vẫn không hài lòng lắm, " Ừm là có ý gì? Tốt hay xấu, tôi vừa nói những... lời kia đến cùng là được hay không được?"

"Chắc là tốt!" Vân Đóa vẫn không có cách nào biểu đạt một cách thản nhiên như anh, cô chu môi hờn dỗi, "Ai da, tôi biết rồi!"

Cô gái nhỏ mím môi cười yếu ớt, sợ hãi và lo lắng trong đôi mắt màu hổ phách tiêu tán và được thay thế bằng những ngôi sao nhỏ phát sáng.

Lệ Kiêu nhìn vào đôi mắt đó, nụ cười trên môi anh có chút ngây dại.

Anh muốn những ngôi sao nhỏ trong mắt cô vì anh mà tỏa sáng.

"Vân Đóa Đóa, tôi nói với em một chuyện được chứ?" Cô gái nhỏ đang có cảm xúc tích cực, giọng Lệ Kiêu lại càng nhẹ nhàng hơn.

"Chuyện gì?"

Lệ Kiêu nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô, "Tôi cũng biết bất an, sẽ lo nghĩ, sẽ sợ hãi."

"Trước kia tôi rất ít khi như vậy. Nhưng lúc em không để ý tới tôi, tôi rất hoảng hốt."

Đôi mắt của Vân Đóa khẽ chuyển, vẻ mặt cảm động và phức tạp.

Lệ Kiêu nhẹ nhàng cầm lấy lọn tóc nơi thái dương cô, giọng điệu cứng rắn hơn: "Em giận tôi thì đánh hay cắn tôi đều được, nhưng không cho phép em bỏ mặc tôi, được chứ?"

Vân Đóa rút tóc mình từ tay anh lại, khẽ gãi gãi thái dương, "Anh cứng như vậy ai muốn đánh chứ, tôi còn ngại đau tay!"

Nhưng cô cũng vỗ nhẹ cánh tay anh một cái. Miệng nhỏ nhắn chu lên, quả là khẩu thị tâm phi.

Lệ Kiêu nở nụ cười, dù bị đánh nhưng anh vẫn vô cùng vui sướng.

Nhưng khi thấy phần lưng bị lộ ra một nửa của cô, đôi mắt sắc bén của anh lại tối sầm.

"Em, cái này" anh chỉ sau lưng cô, mỉm cười một cách ẩn ý, "Muốn tôi giúp không?"

Lúc này Vân Đóa như ở trong mộng mới tỉnh. Cô "Ai da" một tiếng, vội vã chạy vào phòng.

Điện thoại còn đang nằm trên mặt đất, trực tiếp cũng chưa tắt đi.

Cô liếc nhìn màn hình một cách run rẩy—— ôi mẹ ơi, mưa đạn đến điên rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện