Tim của Vân Đóa lỡ nhịp rồi sau đó lại đập thục mạng như muốn vọt ra ngoài.

Cô ấy nắm lấy cổ tay của Lệ Kiêu bằng cả hai tay và kéo tay người đàn ông xuống. Đầu ngón tay non mịn khẽ xẹt qua vết chai trong lòng bàn tay anh, đáy lòng cô gái có một loại cảm giác vô cùng vi diệu.

Buông tay Lệ Kiêu ra bỗng nhiên Vân Đóa nghĩ tới cái gì, cô lại nhét túi đồ vào tay anh.

"Anh chờ tôi một chút nhé!" Nói xong, cô gái nhỏ liền xoay người chạy đi.

Chạy được hai bước cô lại quay đầu lại, giống như sợ anh đi mất "Tôi sẽ quay lại ngay!"

Lệ Kiêu nhìn bóng dáng cô gái được nhuộm bởi ánh đèn vàng nhàn nhạt, anh cười nhẹ một tiếng, gật gật đầu.

"Ừm, tôi không đi đâu."

Vân Đóa chạy đến một cửa hàng bán đồ ngọt bên kia đường, dường như ông chủ đã sắp đóng cửa.

"Có thể làm cho cháu một ly trà sữa Bree* được không?" Cô gái nhỏ giơ một ngón tay, nói như đang khẩn cầu ông chủ, "Xin chú đấy!"

TS bree TS bánh kem khác với trà sữa truyền thống bột bánh và kem được thêm vào tạo nên kt cấu giống bánh bông lan và hương vị độc đáo

*TS bree: TS bánh kem? khác với trà sữa truyền thống, bột bánh và kem được thêm vào tạo nên kết cấu giống bánh bông lan và hương vị độc đáo. Khi uống bạn sẽ cảm thấy phần cốt bánh và phần trà sữa hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, cảm giác được mùi thơm của phô mai và caramel.

Đôi mắt màu hổ phách của cô gái nhỏ long lanh trong veo, mắt đẹp như biết nói, đuôi mắt còn khẽ cong cong bất giác lộ ra vẻ đáng yêu—— thế này ai chịu được chứ! Ông chủ sảng khoái địa cầm lấy một cái ly rỗng bắt đầu làm trà sữa.

Lớp bánh trên thành cốc như linh hồn được thổi vào cốc trà sữa, Vân Đóa nhanh chóng nhấn mạnh "Thêm đường nha chú ơi"

Sau khi mua trà sữa lấy lòng xong, Vân Đóa lại lấy hộp bánh pocky vị dâu trong túi ra cầm chung với cốc trà sữa.

Vội vàng mang đồ tráng miệng quay lại chỗ ngồi, cô liền thấy Lệ Kiêu đang đứng dựa vào lan can chờ đợi. Đôi chân dài của người đàn ông lười biếng duỗi ra, khóe môi anh cong lên, nhìn bộ dáng trông rất vui vẻ khoái trá.

Vân Đóa vẫy cánh tay mảnh mai, "Cái này cho anh."

Nhìn thấy đoạn mi của người đàn ông khẽ nhướng, Vân Đóa lấy cốc trà sữa trong bao bì ra, miệng nhỏ nhắn liến thoắng giải thích: "Lúc uống anh không nên trực tiếp cắm ống hút vào hút đâu nha——"

"Nên uống trước một ngụm to, uống luôn cả lớp kem bơ vào mới được!" Cô gái nhỏ bưng cốc trà sữa lên làm động tác uống minh họa.

Cái cằm nhỏ nhắn của cô chạm vào thành cốc, làn da thậm chí còn thanh tú và trắng trẻo hơn cả kem trong trà sữa —— khuôn mặt tô nị* thoạt nhìn tràn đầy hương vị ngọt ngào như trà sữa vậy.

*Chỉ một câu để miêu tả từ này: Giòn nhưng không nát, ngọt nhưng không ngấy.

*tui đang vừa uống trà sữa kem cheese vừa edit nên vô cùng vô cùng cảm hứng luôn haha

"Uống như vậy mới ngon!" Cô nhìn Lệ Kiêu cong môi cười ngọt ngào, đôi mắt màu hổ phách như chứa ngàn vạn ngôi sao, "Siêu ngọt luôn nhé!"

**

"Anh Kiêu bị sao vậy?" Từ Bân Bân nghiêng người về phía Kỳ Lãng hỏi nhỏ, "Anh ấy không sao chứ? Nãy giờ ngồi nhìn cốc trà sữa kia đã 10 phút rồi cơ đấy!"

Kỳ Lãng quay đầu lại cười tủm tỉm nói, "Đại khái là trúng độc."

Từ Bân Bân sửng sốt, "Trà sữa có độc sao?"

Vừa hỏi, cậu chàng vừa lo lắng liếc nhìn đại ca của mình.

Sau khi lên xe, Lệ Kiêu mang theo cốc trà sữa an vị ở hàng ghế cuối. Dọc đường đi anh cũng không mở trà sữa ra mà đưa một tay cầm đáy cốc lên trước mặt để nhìn kỹ hơn, anh nhìn nó và nở nụ cười như mật ngọt.

Nụ cười của anh khiến những chàng trai khác cũng phải bật cười. Nói thật, bọn họ chưa bao giờ thấy Kiêu ca cười như thế này bao giờ—— cười đến ngây ngốc si mê, trong sự ngây ngốc ấy có chút...... cảm giác thỏa mãn và không hề hối tiếc khi được yêu thương trước lúc lâm chung:)1

Từ Bân Bân rốt cục cũng phản ứng lại, "Trà sữa này là do chị dâu nhỏ mua?"

Vẻ mặt của Kì Lãng: "Mày nói xem".

Mọi người đều nói "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân", nhưng Kiêu ca của anh giờ đây không phải là khó qua ải nữa mà là trực tiếp rơi vào "địa đạo của mỹ nhân" rồi.

Từ Bân Bân khẽ chậc một tiếng, hai tay ôm lấy khuôn mặt đen sạm, giọng điệu đầy ghen tị và hâm mộ, "Vậy cái này không phải trà sữa, là tình yêu ~"

Uông Chính ở bên kia cũng vươn cổ nhìn lại, chàng trai cũng rất tò mò trà sữa hương vị tình yêu là như thế nào.

"Kiêu ca, anh có uống không?" Cậu chàng hỏi, "Nếu anh không uống thì đưa——"

Còn chưa nói xong đã thấy Lệ Kiêu ôm chặt cốc trà sữa vào trong ngực. Dùng đôi mắt hẹp dài cảnh giác nhìn Uông Chính.

Các chàng trai còn lại:......

Một ly trà sữa mà mẹ nó giống như bảo vệ vợ không bằng. ĐM.

Uông Chính yêu cái chết không bao giờ có khát vọng sống và tồn tại, cậu lại chỉ về hướng hộp bánh bên cạnh Lệ Kiêu, "Vậy thì em muốn ăn cái đó! Em cũng thích đồ ăn vặt."

"Uông Chính." Lệ Kiêu nhấc mí mắt lên, nặng nề mở miệng, "Hình như đã ba ngày rồi tao chưa đánh mày phải không?"

Anh lại đặt hộp bánh vị dâu vào túi trà sữa, buộc lại, đồng thời nhướng đoạn mi lên, cảm giác có chút cáu kỉnh.

"Muốn ăn thì bảo vợ mày mua cho."1

Các chàng trai còn lại: "......"

Uông Chính không có vợ, tức giận quay đầu lại, cảm giác giây tiếp theo cậu sẽ òa khóc.

Xe dừng lại và các vận động viên lần lượt xuống xe. Lệ Kiêu ngồi ở hàng cuối bị tụt lại phía sau, anh cầm cốc trà sữa bước ra khỏi cửa, khom người xuống xe ——

Đột nhiên sau lưng bị đụng mạnh một cái, người phía sau đi tới thô bạo cố ý đẩy anh ra, ngang ngạnh giành xuống trước. Lúc bước ra, không biết là cố ý hay vô tình anh ta còn vung tay lên đánh vào tay Lệ Kiêu một cái.

Ly trà sữa vốn được nâng niu như vợ yêu cứ thế mà bay ra ngoài, vẽ hình parabol trên không rồi rơi xuống đất.

Chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra, lớp kem sữa đổ xuống nền bê tông đen, bọt sữa mịn vỡ tung tóe.

Mọi người: "!"

Ngụy Tấn quay đầu lại nhìn Lệ Kiêu, khóe môi giật giật, "Xin lỗi. Tôi không nhìn thấy."

Anh ta cười như có như không, chả hề có ý thành tâm xin lỗi chút nào.

Sắc mặt Lệ Kiêu lập tức tối sầm lại, huyệt thái dương khẽ giật một chút. Quai hàm anh phút chốc căng chặt, thân thể nghiêng về phía trước, cả người đang ở một trạng thái nguy hiểm sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

Kỳ Lãng và Từ Bân Bân đồng thời giơ tay lên, mỗi người nắm một vai anh.

"Làm sao vậy?" Một giọng nam nghiêm nghị cắt ngang bầu không khí căng thẳng, "Xảy ra chuyện gì?"

Huấn luyện viên Phương đi tới liếc nhìn Lệ Kiêu - người đang có một khuôn mặt hết sức âm trầm, sau đó lại đến Ngụy Tấn - người đang xoay cổ và tỏ vẻ không liên quan gì.

"Huấn luyện viên Phương!" Uông Chính chỉ ngón tay về phía Ngụy Tấn, còn hung hăng liếc mắt một cái, "Ngụy Tấn đánh ngã vợ của Kiêu ca!"3

Huấn luyện viên Phương sửng sốt: "Cái gì??"

"Không phải, cái đó," Kỳ Lãng đỡ trán, "Ngụy Tấn vừa mới làm rơi trà sữa của anh Kiêu."

Anh nhìn huấn luyện viên với ý tứ "thầy hiểu mà".

"Trà sữa là do cô giáo nhỏ ở lớp dạy bổ túc của bọn em mua."

"Đúng!" Uông Chính gật gật đầu, lớn tiếng bổ sung, "Hắn cố ý hất đổ!

Huấn luyện viên Phương phiêu mắt nhìn ly trà sữa đổ nghiêng trên đất rồi nhìn về phía Ngụy Tấn một lần nữa, ông nhíu mày.

"Ngụy Tấn, cậu đi mua một ly khác đền cho Lệ Kiêu." Giọng điệu của Huấn luyện viên Phương là đang muốn tìm một bậc thang cho Ngụy Tấn, ông muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, "Lần sau phải chú ý!"

Ngụy Tấn không mặn không nhạt "Vâng" một tiếng, rõ ràng là không hề thuận theo bậc thang mà bước xuống. Anh ta nhìn Lệ Kiêu với nụ cười nửa miệng, khóe môi nhếch cao đầy khiêu khích.

Cái nhíu mày của huấn luyện viên Phương càng sâu hơn, ông nhìn chằm chằm Ngụy Tấn trong giây lát và sau đó chuyển sự chú ý của mình sang Lệ Kiêu.

Sắc mặt của Lệ Kiêu vẫn âm trầm một cách đáng sợ như cũ. Trước những ánh mắt lo lắng, bất bình của huấn luyện viên và các đồng đội xung quanh, có thể nhìn thấy quai hàm đang cắn chặt qua hai má rắn rỏi của người đàn ông.

Đôi mắt hẹp dài của anh nhắm nghiền, lồng ngực cường tráng phập phồng lên xuống cao thấp chậm rãi, rõ ràng là đang chịu đựng một thứ gì đó.

Kỳ Lãng và Từ Bân Bân lại gần anh, hai chàng trai có vẻ trông rất cảnh giác và sợ hãi, đồng thời như thể đã sẵn sàng ngăn chặn "dã thú" bộc phát bất cứ lúc nào.

Sau một lúc lâu, Lệ Kiêu mới lên tiếng: "Không cần đền"

Nói xong lời này anh lạnh lùng xoay người bước đi. Khi đi ngang anh hơi dừng bước, tràn đầy lệ khí ngước mắt lên nhìn Ngụy Tấn.

Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao, đôi mắt thâm sâu đè nén dưới xương lông mày vô cùng có cảm giác uy hiếp.

"Cảnh cáo mày." Anh mím môi kìm nén, "Không, có, lần, hai."

Từ âm thấp trọng, từng chữ từng chữ phát ra rất khí phách, làm tim người nghe không kìm chế được mà nhảy dựng.

Ngụy Tấn sững người trong giây lát.

Anh ta quay đầu nhìn sâu vào bóng lưng của Lệ Kiêu, biểu cảm trên mặt hơi run rẩy càng thêm phập phồng dữ dội hơn.

**

Vân Đóa dựa vào chiếc ghế lớn, vừa ăn tôm vừa xem điện thoại. Mới đi đường tiêu thực nên cô ăn ngay mấy con tôm đã bóc vỏ này.

Ăn xong con cuối cùng, cô gái nhỏ nhẹ nhàng ợ một cái. Liếm môi và mở tin nhắn WeChat vừa gửi đến.

Kỳ Lãng: 【[ hình ảnh ]】

Kì Lãng: 【 mau xem vẻ mặt người đàn ông mất trà sữa uống! 】 *hảo huynh đệ =)))

Kỳ Lãng: 【 xem bóng lưng bất lực của anh ấy, còn có ánh mắt đầy vẻ tang thương nhìn xuống đất 90 độ kìa!! 】2

Kỳ Lãng: 【 chị dâu nhỏ, em không đau lòng sao! Mau ôm anh ấy một cái đi!!! 】

Vân Đóa: 【...... 】

Vân Đóa: 【[ Mèo bối rối ]. Gói biểu tượng cảm xúc 】

Vân Đóa: 【 Có chuyện gì vậy? Đây là? 】

Kỳ Lãng: 【 tất cả là do Ngụy Tấn! Hắn ta làm đổ trà sữa của Kiêu ca đấy! 】

Kỳ Lãng: 【 cả một đường trên xe Kiêu ca cũng không nỡ uống, vậy mà kết quả vừa xuống xe đã bị thằng ngốc kia đẩy làm rơi! Kiêu ca thật sự vô cùng tức giận, nếu không có huấn luyện viên ở đây phỏng chừng anh ấy đã đánh Ngụy Tấn ra bã rồi [ mỉm cười ]】

Vân Đóa: 【 đổ hết luôn sao? Anh ấy chưa uống chút nào à? 】

Kỳ Lãng: 【 không, cả một đoạn đường anh ấy cứ ôm khư khư ly trà sữa giống như ôm vợ vậy, không hề mở ra 】

Kỳ lãng: 【 không phải tôi nói trà sữa là vợ của anh ấy đâu nhé! Nhất định Kiêu ca sẽ không bao giờ để vợ mình bị người ta đánh ngã đâu [ cười lé mắt ]】

Vân Đóa: 【...... 】

Vân Đóa nhấn xem hình ảnh.

Trong ảnh, Lệ Kiêu đang ngồi xổm ở ven đường, đôi mắt dài xinh đẹp cụp xuống, nhìn chằm chằm ly trà sữa bể dưới đất. Ánh đèn đường mờ ảo cắt đôi đường nét sâu thẳm của người đàn ông thành hai phần sáng và tối, dù không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng cách màn hình Vân Đóa cũng đã có thể cảm nhận được cái loại tâm trạng "mặc niệm" trà sữa đau đớn kịch liệt.

Lòng Vân Đóa chợt tan chảy, hệt như vũng bọt kem tan bên đường.

Cô nhếch môi, đặt đầu ngón tay thanh tú lên đầu người đàn ông trên màn hình, điểm nhẹ.

**

Ngày hôm sau sau tan học, Vân Đóa đến câu lạc bộ.

Vì biết tối nay họ có một trận đấu nên cô đã đến thẳng phòng tập. Có khá nhiều tuyển thủ đang ở trong phòng huấn luyện, lần lượt vang lên những tiếng đập thùng thùng.

Vân Đóa vươn cổ nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.

Cô kiễng chân đang muốn nhìn rõ hơn chút, đột nhiên bờ vai mảnh mai bị ai đó vỗ nhẹ, chiếc mũ đội trên đầu bị cởi ra. Cô xoay người——

Lệ Kiêu đội chiếc mũ bóng chày của cô lên đầu và xoay diềm mũ ra sau. Đội chiếc mũ như thế này trông có hơi "lưu manh". Người đàn ông nhếch môi, cong thành một nụ cười không kém phần "vô lại".

"Sao lại đến đây? Hôm nay em đâu có lịch dạy cho bọn nhóc kia?"

Vân Đóa lắc lắc đầu.

Lệ Kiêu nhướng mi cười thâm thúy, "Tìm tôi?"

Vân Đóa không đáp lời, cô cụp mắt ngượng ngùng.

Cô đưa cho anh một túi giấy, "Cái này cho anh."

Lệ Kiêu cầm lấy nhìn thấy bên trong có hai ly trà sữa. Lông mày anh khẽ nhướng lên, sau vài giây mới ngước nhìn cô gái.

"Cốc nào là của tôi?"

"Của anh hết đấy!" Vân Đóa nói một cách hào phóng, "Một cốc là trà sữa Bree giống ngày hôm qua, còn lại là một cốc đường đen."

Lệ Kiêu nhìn chằm chằm cô gái không chớp mắt, cô nói một lời khóe môi anh lại nhếch lên một chút, ánh mắt càng thêm nhiệt tình, cuối cùng thì cả khuôn mặt anh tràn đầy ý cười nhu hòa mềm mại.

"Ừm, tôi uống hết. Chờ huấn luyện xong sẽ uống ngay." Lệ Kiêu đưa túi giấy lại cho cô, "Cảm ơn Vân Đóa Đóa."

Giọng nói từ tính của người đàn ông trầm và nhẹ nhàng, âm cuối "Vân Đóa Đóa" đầy thân mật và vui vẻ.

Vân Đóa cúi đầu, mặt cô bắt đầu nóng rực.

"Chị dâu nhỏ không biết nghĩ nha!" Kỳ Lãng đứng xem kịch hồi lâu bấy giờ mới lên tiếng. Anh đi tới và nói, "Em thà mua hai cốc cho Kiêu ca chứ không phải là một cốc cho chúng tôi?"

"Có, các anh cũng có!" Vân Đóa quay lại và lấy một chiếc túi khác trên ghế.

Kỳ Lãng không ngờ rằng Vân Đóa thực sự mang đến cho bọn họ, anh hưng phấn mở ra, nhưng nụ cười ngay lập tức đông cứng lại.

Chị dâu nhỏ mang cho bọn họ nước chanh.

Nước chanh. Bốn cốc.

Kỳ Lãng: "......"

Kỳ Lãng liếc nhìn Lệ Kiêu, cười hỏi Vân Đóa, "Tại sao lại mua nước chanh cho chúng tôi?"

Vân Đóa thật tình: "Hôm nay được giảm giá! Mua hai tặng hai, rất hời!"

Kỳ Lãng:......

Cười không nổi. jpg

Không2

Không. Anh cảm thấy đây không phải là đáp án thật sự.

Chị dâu nhỏ đây là muốn mời họ một quả chanh.

Thật tri kỷ nha. Bọn họ uống nước chanh và ngồi thành hàng dưới gốc cây chanh, cùng nhau ngắm những trái chanh đơm hoa kết trái:)1

Kỳ Lãng chua xót bỏ đi.

Lệ Kiêu quay sang Vân Đóa, môi anh vẫn cong lên, "Vậy thì em ngồi đây một lát nhé."

Vân Đóa khẽ "ừm" một tiếng.

Lệ Kiêu cởi mũ ra đội lại lên đầu cô gái nhỏ, sau khi đội xong, anh lại xoa nhẹ tóc mái lưa thưa trên trán cô.

Vân Đóa "ai nha" một tiếng và đập vào tay người đàn ông.

Lệ Kiêu cúi đầu nở nụ cười, xoay người rời đi.

Cô gái nhỏ quay đầu lại với vẻ mặt phụng phịu, chợt nhìn thấy một cặp mắt đang dõi theo mình từ sàn đấu quyền anh.

Là Ngụy Tấn.

Anh ta nhìn thẳng về phía Vân Đóa bằng đôi mắt sâu thẳm và u ám. Bắt gặp tầm mắt cô anh ta cũng nhướng mày, hình như là cười một chút.

Sau lưng Vân Đóa căng thẳng, lập tức nhìn đi nơi khác. Cô cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn ánh mắt đó.

Cô gái đặt hai cốc trà sữa xuống ghế và lấy mũ che túi giấy lại như thể sợ ai đó lấy trộm. Giấu trà sữa xong cô đảo mắt nhìn qua sàn đấu lần nữa.

Ngụy Tấn không nhìn lại đây, anh ta đang cầm một đôi găng tay đấm bốc màu đỏ. Một lúc sau mới vén dây đài rời đi.

Vân Đóa mím môi, đôi mày thanh tú gắt gao nhíu chặt.

**

Sau khi các cầu thủ khác đã bắt đầu so tài với nhau, Lệ Kiêu và huấn luyện viên người Colombia bước ra sân.

Người đàn ông mặc chiếc quần đùi quyền anh màu đen, phần thân trên tinh tráng không có gì che đậy. Thần sắc của anh khi nghe huấn luyện viên nói chuyện rất nghiêm túc, hai tay cũng không nhàn rỗi, động tác băng bó lão luyện và lưu loát.

Rocky nói xong lại vỗ lên bả vai rắn chắc của Lệ Kiêu hai cái. Lệ Kiêu nở nụ cười và cầm lấy găng tay quyền anh màu đỏ ——

Vân Đóa đứng dậy.

"Lệ Kiêu!" Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái cất lên, "Chờ một chút!"

Động tác tay của Lệ Kiêu ngừng lại, quay đầu nhìn về bên sân.

Cô gái nhỏ đang hùng hổ tiến về phía sàn đấu. Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nghiêm túc —— anh còn chưa từng thấy cô lo lắng như vậy bao giờ.

Tất cả mọi người dừng động tác lại, ánh mắt của họ đều tập trung vào Vân Đóa.

Vân Đóa bước nhanh đến bên người Lệ Kiêu, cô dùng hai tay nắm lấy cẳng tay của anh, "Anh đừng mang, anh đừng mang cái này!"

Lệ Kiêu nhướng mày kinh ngạc.

"Anh không thể mang!" Vân Đóa lặp lại một lần nữa.

Cô gắt gao cầm lấy cánh tay người đàn ông, đôi mắt màu hổ phách trừng lớn, tràn đầy khẩn trương. Cô lắc đầu nhìn anh, "Bên trong găng tay có gì đó!"

Nói rồi cô giật chiếc găng tay quyền anh từ tay Lệ Kiêu và chốc nó xuống đất ——

Lưỡi dao nhỏ vụn và các mảnh thủy tinh bị đổ ra ngoài, rơi xuống phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Vân Đóa đập mạnh đôi găng tay xuống đất, một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn và mềm mại giơ lên ——

"Là anh ta để vào!" Cô chỉ vào Ngụy Tấn, giọng nói tinh tế oán hận, "Chính là anh ta! Vừa rồi tôi đã thấy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện