Tin tức yêu đương của "Dã thú" nhìn qua rất chân thật, vừa có ảnh vừa có video.
Trong đoạn video chưa đầy 20 giây, Lệ Kiêu và Tiểu Kiều ở trong cùng một khung hình. Nhưng trong những giây cuối cùng của video cả hai người họ đã vào chung một chiếc xe.
Chung xe.
Sau khi xem xong video hai mươi giây, Vân Đóa dùng đầu ngón tay kéo con trỏ về phía trước và xem lại.
Chung quanh không có một chút thanh âm nào.
Tất cả các vận động viên đều đang nhìn sắc mặt của Vân Đóa, sau đó lại nhìn Tiểu Kiều đứng đối diện đang cong môi cười.
Không phải bọn họ nhiều chuyện nhưng mà, chậc, cuộc chiến giữa những người phụ nữ không ngờ lại còn hăng hái hơn so với bọn họ trên võ đài quyền anh, Đm! Không có khói súng nhưng vẫn nguy hiểm như cá mập ẩn mình!
Các chàng trai đều biết Vân Đóa và cũng đã tận mắt chứng kiến người anh của bọn họ đối xử với cô đặc biệt như thế nào. Nhưng tìm kiếm nóng vẫn còn ở đó, văn hay tranh đẹp.....
Vân Đóa cất điện thoại vào túi áo, ngẩng đầu một lần nữa —— khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vậy mà không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút hiền lành, phật hệ.
"Cô lợi hại nha." Vân Đóa mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng không tức giận chút nào, ngược lại nghe có vẻ chân thành.
Tiểu Kiều nghe xong lời cô nói khóe miệng càng cong lên, cười đắc thắng.
"Ai lên hot search thì cô sẽ ăn theo nhiệt độ của người đó, lại còn rất thành công ——" Mặt Vân Đóa không đổi sắc mà tiếp tục, "Thật sự rất lợi hại."
Các chàng trang đang vây xem:!
ĐM!
Vẻ đắc ý trên mặt Tiểu Kiều bị quét sạch.
"Cô ——"
Cô ta còn chưa nói xong một giọng nam trầm đã vang lên.
"Mấy đứa mày tập trung xem cái gì thế?"
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Lệ Kiêu đang nhíu mày bước lại đây.
Người đàn ông mặc một chiếc áo thun đen cổ tròn đơn giản, lấp ló khối cơ ngực rắn chắc, dường như còn có hơi nước đọng lại. Trên tay anh cầm vài chai thủy tinh đựng đầy soda màu hồng.
Đến rồi đây, đến rồi đây!
Nhân vật chính đến rồi đây!
Không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi lập tức như được châm thêm lửa.
Ánh mắt mọi người đuổi theo bóng dáng Lệ kiêu, một đám người trừng lớn mắt chờ xem nhân vật chính Tu La tràng* sẽ có phản ứng gì.
*Đây là một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một cảnh trong đó mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người hiện diện có nhiều kết nối hoặc danh tính không bình đẳng. Thường được sử dụng để mô tả các mối quan hệ lãng mạn, nhưng cũng được sử dụng trong các mối quan hệ tại nơi làm việc. Từ này vốn là một thuật ngữ Phật giáo, dùng để chỉ chiến trường đẫm máu của Đế Thích Thiên và A Tu La, có nghĩa là "chiến trường bi thảm".
Nhưng dường như Lệ Kiêu chả có cảm giác mình đang ở "Tu La tràng" chút nào. Anh cũng không thèm nhìn người khác mà chỉ chăm chăm đi đến trước mặt Vân Đóa, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Chờ bao lâu rồi hửm?"
Ngữ khí nói chuyện với người khác không bao giờ giống vậy, càng không bao giờ sử dụng từ "hửm" trong câu nói.1
Vừa nói xong, theo thói quen anh vươn tay định cầm lấy tập sách dày cộp trong tay Vân Đóa——nhưng cô gái nhỏ đã bĩu môi, khẽ nghiêng người tránh được.
Lệ Kiêu sửng sốt.
Tiểu Kiều đứng bên cạnh ngây ngốc nửa ngày rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại. Cô nuốt khan, trên mặt nhanh chóng nặn ra một nụ cười hoàn mỹ đã được luyện tập qua vô số lần, "Lệ Kiêu......"
Lệ Kiêu quay lại khi nghe giọng nói, lúc này anh mới nhìn thấy người phía sau —— nhìn phản ứng này thì có lẽ vừa rồi quả thật anh không biết đến sự tồn tại của cô ta.
Anh nhìn Tiểu Kiều giây lát, đoạn mi nhẽ nhướng.
"Cô là?"
Tiểu Kiều:!
Mọi người: Mèo méo meo mèo meo?? * tui không có bịa đâu à nha
Vân Đóa cũng ngước mắt, rốt cục cô cũng tặng cho người đàn ông bên cạnh một ánh nhìn hài lòng.
"Em là Tiểu Kiều đây."
Cũng không biết vì sao trước ánh nhìn của anh, Tiểu Kiều lại đột nhiên lo lắng mình nói như thế chưa rõ ràng. Cô treo nụ cười trên mặt và cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên ngọt ngào hơn, "Hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau trong bệnh viện......"
Đôi mày rậm của Lệ Kiêu hơi cau lại, hiển nhiên là anh vẫn không nhớ ra.
Tiểu Kiều càng trống rỗng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí tiếp tục: "Ngày đó...... bố em gặp Lệ viện trưởng trong khi khám bệnh sau đó chúng ta còn cùng nhau đi về."
Lúc này Lệ Kiêu mới "À" một tiếng, biểu tình và ngữ khí đều rất thản nhiên, cũng không biết là nhớ ra thật hay là đáp cho có lệ.
Anh bỏ qua bộ dạng đáng thương "làm sao có thể không nhớ" của nữ diễn viên mà quay đầu lại, đi ra sau lưng Vân Đóa. Anh mở khóa kéo cặp sách trên lưng cô gái để cho mấy chai soda vào, sau đó tự nhiên nhấc dây đeo vai và lấy chiếc cặp ra khỏi người cô gái nhỏ đang đứng cứng ngắc.
Vân Đóa vẫn còn ngơ ngác, toàn bộ hành trình cứ để mặc động tác của anh không ngăn cản.
Lệ Kiêu cầm cặp sách của Vân Đóa lên, quay đầu lại thấy Tiểu Kiều vẫn chưa rời đi, anh dừng lại một chút rồi lên tiếng hỏi: "Cô đang tìm bố tôi à?"4
Tiểu Kiều: "???"
Mọi người:...... Anh ơi? ...... Câu hỏi gì đây hả trời??
Người ta ăn mặc xinh đẹp cầm nước đứng ở nơi này vậy mà anh còn hỏi có phải đang tìm, bố, của, anh không???1
Nhưng Lệ Kiêu lại cảm thấy câu hỏi của mình thật có lý, anh nhìn Tiểu Kiều đang hoàn toàn suy sụp lại nói tiếp: "Bố tôi hôm nay đi làm, cô có thể trực tiếp đến bệnh viện tìm ông ấy."
Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn anh, khóe miệng khẽ co rút lại không khống chế được.
Một tay Lệ Kiêu cầm cặp sách, tay kia thì tự nhiên ôm lưng Vân Đóa nhẹ nhàng đưa cô gái nhỏ đi ra ngoài. Đi được hai bước anh lại dừng chân và quay đầu lại lần nữa.
"Nếu có bệnh thì cứ trực tiếp đến bệnh viện, không cần đến tìm tôi." Anh nhìn Tiểu Kiều, giọng điệu trở nên lạnh lùng gằn từng chữ, "Tôi không thích, rất phiền toái."
Tiểu Kiều chấn động, đôi môi đỏ mọng của cô ta run rẩy không nói nên lời.
Cô đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Lệ Kiêu, cũng nghĩ đến việc anh có thể không vui vì bị lên hotsearch. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với các loại tình huống, nhưng bây giờ tất cả những lời thoại được dày công tập luyện từ trước không dùng được bất cứ một từ nào ——
Lệ Kiêu hoàn toàn không nhớ ra cô.
Không chỉ không nhớ rõ mà còn bảo cô...... Có bệnh phải đến bệnh viện chữa??
Nhưng con ngươi đen của anh sẽ trầm xuống khi nhìn cô, đôi mắt đen láy như đầm nước sâu vô cảm —— ánh mắt như vậy thật sự không giống như đã quên.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh ấy cũng đã gửi một thông điệp cảnh cáo:
Tôi không thích, rất phiền toái.
Nhưng nếu phiền toái chọc tới tôi, đừng trách tôi không khách khí.
Tiểu Kiều rùng mình, nuốt khan.
Lệ Kiêu thu hồi ánh mắt, lại dùng lòng bàn tay mạnh mẽ hữu lực của mình xoa xoa lưng Vân Đóa, anh rời đi không quay đầu lại,
"Chúng tôi còn có việc."
Nhấn mạnh:
Chúng, tôi!
**
Vân Đóa được Lệ Kiêu đưa ra đến cửa câu lạc bộ, dường như giờ đây cô mới "sống lại" bình thường.
Cô giật cặp sách lại từ tay người đàn ông, sau đó lấy tất cả mấy chai soda đẩy đến trước ngực anh.
Lệ Kiêu nhướng mày, "Không muốn?"
"Không muốn!" Vẻ mặt Vân Đóa lạnh băng, nghiêng đầu không nhìn anh, "Anh tự đi mà uống."
Cô dừng lại, mím chặt môi: "Hoặc là uống cùng với người lên hot search với anh đấy."3
Lệ Kiêu: "......"
Anh nhìn cô gái giận dỗi khóe môi nhất thời cong lên, dường như nhẹ nhàng à một tiếng.
"Hot search là giả." Anh liếm môi dưới, "Tôi căn bản không biết cô ta là ai."
Miệng nhỏ nhắn của Vân Đóa kiêu ngạo mím lại, giọng điệu cô có chút kỳ lạ: "Không cần nói cho tôi biết làm gì, chả liên quan."
Lệ Kiêu quan sát phản ứng của cô gái, thoạt nhìn anh càng ngày càng vui vẻ.
Trong những ngày này, anh không chắc cô đang nghĩ gì.
Nhưng hiện tại, anh đã xác định được rồi.
Có vẻ phản ứng này...... có chút mạnh.
Cô gái đang phụng phịu tức giận trông như một cô vợ nhỏ. Lệ Kiêu nâng tay muốn xoa đầu "vợ nhỏ" một cái nhưng Vân Đóa đã nghiêng đầu né tránh, mắt hạnh giống như mang móc câu nhỏ u oán trừng mắt nhìn anh một cái.
Lệ Kiêu bất đắc dĩ cười khẽ, kiên nhẫn giải thích: "Vừa rồi cô gái kia——"
Tên anh nhớ không rõ thì gọi đại là "cô gái kia" vậy.
"Hai ngày trước cô ta và bố đến bệnh viện. Lúc ấy cũng vừa vặn tôi đến đón bố tôi trực ca đêm về, kết quả bọn họ kiên trì phải lái xe đưa chúng tôi về nhà."
Anh chớp mắt, từ âm càng thấp, "Đúng thật là ngồi cùng xe trở về nhưng vài trong vài phút chung xe ngay cả hình hài cô ta dài ngắn ra sao tôi cũng chưa nhìn rõ."
Vân Đóa mím môi, không hé răng.
Lệ Kiêu có chút đăm chiêu: "Cũng do tôi không đủ cẩn thận, không nghĩ tới như vậy cũng sẽ bị chụp ảnh."
Giải thích xong anh lại đưa mấy chai soda đến trước mặt cô, nghĩ muốn giải hòa cho hiểu lầm lần này.
Nhưng thẳng nam khờ dại quá đi mất, không hiểu đạo lý giải thích xong là một chuyện, có thể kéo cảm xúc về như cũ hay không lại là chuyện khác.
Cảm xúc giận dỗi trẻ con của Vân Đóa nhất thời còn chưa nguôi được. Trong đầu cô tất cả đều là khuôn mặt tinh xảo của búp bê nhựa, nụ cười đắc ý khi bới móc thiếu sót của người khác và cái cách cô ta lãnh diễm bệ nghễ nhìn mình, còn có...... Ánh mắt nóng bỏng trắng trợn của cô ta khi nhìn Lệ Kiêu.
Vân Đóa chớp chớp mắt, nhướng đôi mày thanh tú, cô nhấc cánh tay mảnh mai đẩy soda Bozi trước mặt ra.
Lệ Kiêu buông tay, cúi đầu cười khẽ, lại có chút khoái trá bất đắc dĩ.
Cô gái nhỏ thật sự xù lông rồi, thế này mà còn không vừa ý.
Lệ Kiêu bước lại gần từng bước nhỏ, hơi hơi cong gối, tìm góc độ muốn nhìn vào mắt Vân Đóa đang đứng đối diện.
Nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng nghiêng đầu không thèm nhìn anh, mi mắt hơi mỏng còn có chút hồng.
"Em muốn uống sữa dâu không?" Giọng điệu Lệ Kiêu giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Cô không nói lời nào mà chỉ phồng hai má hồng hào bầu bĩnh lên, rõ ràng là "không muốn".
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Kiêu nheo lại, anh cười đầy ẩn ý, "Vậy còn sữa chua?"
Ý cười bên môi anh càng sâu, giống như cố ý trêu chọc cô, vừa sâu xa vừa ranh mãnh, "Hay là ăn cá chua ngọt? Cải trắng ngâm giấm? Dưa chua thì thế nào?"
Rốt cục Vân Đóa cũng ngẩng đầu.
Đôi mắt của Lệ Kiêu sâu thẳm và nóng bỏng, đoạn mi khẽ nhướng, đôi môi anh cong lên giống như đang cười.
Chóp mũi nhỏ nhắn của cô nhăn lại một cách nhạy cảm.
Anh còn cười??
Có gì buồn cười chứ!!
Cô hừ thật mạnh một tiếng, miệng gần như bĩu lên trời, "Tôi không ăn đâu!"
Cái gì mà cá chua dưa chua chứ? Cô lại không thích ăn chua chút nào!
"Tự anh đi ăn đi!" Vân Đóa đeo cặp sách ra sau lưng "Tôi muốn đi ăn Malatang!"
Sau khi lớn tiếng tuyên bố cô ngạo nghễ bước đi, cánh tay mảnh mai đung đưa bên người. Tư thế không giống như đi ăn mà giống như sắp đi đập nát tiệm nhà người ta.
Lệ Kiêu đứng thẳng dậy nhìn bóng dáng người trước mặt, ý cười trong mắt thật sâu còn chưa phai, lưu luyến sủng nịnh.
Anh muốn đuổi theo nhưng dường như lại nghĩ đến gì đó, ngập ngừng lấy điện thoại từ trong túi ra.
"Chân tổng."
Giọng nói ôn nhu vừa nãy của người đàn ông đã trở nên lạnh lùng, anh nói thẳng vào vấn đề: "Tôi hy vọng ngài có thể mau chóng xóa sạch mọi tin tức không liên quan đến trận đấu."
Bên kia điện thoại không biết nói gì đó khiến sắc mặt của Lệ Kiêu trầm xuống, "Tôi biết làm như vậy cũng xuất phát từ lý do thương mại, nhưng mong các người tôn trọng ý kiến của tôi. Còn có ——"
"Công ty bên kia, tôi cần bọn họ đăng một thông báo đáp lại, làm sáng tỏ tin tức tình cảm giả dối này."
Ý nghĩ của Lệ Kiêu đã rõ ràng, ngôn ngữ cường ngạnh: "Tôi không muốn bị mượn sức nóng, càng không muốn để người khác dựng tin đồn xấu ——"
Anh nhếch khóe miệng, "Tôi đã có người trong lòng."
**
Vân Đóa ăn hết 20 tệ Malatang mới quay về ký túc xá. Cái miệng nhỏ nhắn của cô ăn cay đến sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khàn.
Cơn giận trong lòng chưa nguôi mà ăn cay như vậy lại càng không thuận. Cô ném cặp sách xuống chân, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt đờ đẫn.
Từ khi nào trong túi cô lại có thêm hai món đồ trang trí bằng bông vậy nhỉ?
Chúng được treo trên một dây kéo nhỏ bên hông túi, kích thước bằng một nắm tay nhỏ. Một là quả đào hình tròn màu hồng, còn lại là hình đám mây trắng tinh.
Vân Đóa: "......"
Còn có thể là ai treo?
Anh chứ ai.
Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh người đàn ông cong môi cười với vẻ mặt ranh mãnh.
Mặt Vân Đóa cứng đờ, hít vào một hơi thật sâu.
Cười??
Rốt cuộc anh ta đang cười cái gì vậy chứ!
Lên hot search với nữ diên viên vui vẻ quá nhỉ!!
Vân Đóa giờ đây hệt như mèo con giận dữ xù lông, cổ họng mơ hồ không rõ khò khè một tiếng, sau đó cô tóm lấy món đồ trang trí trên cặp sách, vừa bóp vừa nhéo thập phần thô bạo.
Ôi đừng nói, cái này hình như chứa cát mịn, xúc cảm thật đúng là quá tốt.
Cô đơn giản là nắm tay lại tạo thành một cái búa đập loạn xạ, miệng nhỏ nhắn còn lầm bầm: "Đánh ngươi! Đánh ngươi đánh ngươi đánh ngươi! Đánh đánh đánh đánh!"
Cũng không biết rốt cuộc là đang đánh ai.
Nhưng sau khi đánh đấm một hồi lâu, cơn giận vẫn không hề nguôi ngoai. Vân Đóa ngồi sững một lúc với vẻ mặt ủ rũ, cuối cùng cô nhấc điện thoại lên như thể vừa đưa ra một quyết định lớn.
Sau khi đăng nhập lại Weibo, cô cầm điện thoại di động, đầu ngón tay trắng nõn mỏng manh nhanh chóng di chuyển trên màn hình.
10 phút sau, Vân Đóa đã soạn ra một status dài:
【 Đoạn video "Phu nhân Quân phiệt" của tôi được đăng ở B trạm vào khoảng 7h30 tối ngày 5. Ai chú ý theo dõi tôi hẳn là biết, bộ sườn xám trên video là bà ngoại đã tặng cho tôi, trước đây tôi cũng đã làm một video riêng để quay về nó —— đó cũng là video đầu tiên tôi làm với tư cách là chủ sở hữu của bộ sườn xám này, đã phát hành từ hai năm trước vào ngày 4 tháng 5.
Những lời ở trên đã có video minh chứng, tôi muốn xác định thời gian là để giải thích rằng [tôi chưa bao giờ ăn theo sự nổi tiếng của người khác], chuyện không làm thì tôi sẽ không nhận. Sườn xám của tôi chính là của hồi môn của bà ngoại, nó còn lớn tuổi hơi cả tôi, lại càng không tồn tại vấn đề "đạo nhái cao cấp" như ồn ào mấy ngày nay.
Bức ảnh của Kiều tiểu thư được đăng vào chiều ngày 10, chiếc sườn xám trong ảnh giống của tôi và đăng muộn hơn video của tôi năm ngày. Trên thực tế, việc sườn xám được biến tấu lại với cùng một phiên bản và họa tiết giống nhau, việc đụng hàng với người khác không có gì là lạ. Nhưng khi Kiều tiểu thư phát hiện giống nhau, cô ấy đã đăng thông cáo, mua hot search, tìm thuỷ quân, ám chỉ tôi mặc đồ "đạo nhái cao cấp" ăn theo nhiệt độ của cô ấy, một loạt thao tác này có ý gì tôi cũng không rõ ( mỉm cười)
Trong khoảng thời gian này chỉ vì một bộ sườn xám mà đã được chú ý nhiều như vậy làm tôi thụ sủng nhược kinh. Nhưng sườn xám cũng chỉ là quần áo mà thôi, quần áo có lẽ sẽ có loại định chế, nhưng người mặc quần áo định chế cũng chưa chắc là cao cấp. Cho nên tôi mạo muội hy vọng Kiều tiểu thư tự trọng, mong cô mặc thời trang cao cấp đồng thời cũng có thể làm một con người cao cấp. 】2
Viết xong, đăng tải, mở khu bình luận. Sau một loạt thao tác như mãnh hổ, Vân Đóa phóng điện thoại lên mặt bàn rất có khí thế vạch trần công lý.
Đến tận bây giờ cô mới bình tĩnh trở lại.
Đầu óc từ từ nguội lạnh, Vân Đóa chống cằm và lại rơi vào dòng suy nghĩ khác:
Vừa rồi, vì sao, cô lại tức giận như vậy??
Khi Tiểu Kiều tung tin xấu cô cũng không tức giận như hôm nay ở trong phòng tập quyền anh. Cô vẫn khá bình tĩnh khi thấy những bình luận mắng mỏ mình trên Weibo, nhưng khi nhìn thấy tên của Lệ Kiêu và Tiểu Kiều xuất hiện cùng nhau trên tìm kiếm nóng——
Vân Đóa thật sự nổi giận.
Anh nói anh không biết cô ta là ai, ngay cả nói cũng chưa nói câu nào—— cô tin lời anh nhưng vẫn rất tức giận;
Từ đầu tới cuối anh đều đứng bên cạnh cô, phủi sạch quan hệ với Tiểu Kiều —— nhưng cô vẫn tức giận;
Cho dù chỉ xem qua video giả trân đó trên mạng Vân Đóa cũng đã nhìn ra thái độ "Mạc ai lão tử" của Lệ Kiêu—— nhưng cô vẫn tức giận......
* "Mạc ai lão tử" là một từ phổ biến trên Internet, bính âm của nó là mò āi lǎo zǐ. Từ này xuất phát từ phương ngữ Tứ Xuyên và có nghĩa là "đừng chạm vào tôi". Sự phổ biến của các meme trên Internet thường đề cập đến ý nghĩa của sự từ chối mạnh mẽ, sự ghê tởm và phản kháng đầy cảm giác kiêu ngạo!
Ôi. Chắc là cô có bệnh:)
Bực mình nhất là cô tức giận đến nông nỗi này mà anh vẫn còn cười suốt!
Cười đến ranh mãnh, cười đến ý vị thâm trường.
Còn hỏi cô muốn uống sữa chua, muốn ăn cá chua, muốn ăn cải ngâm giấm không.....
Đồ ăn??
......!
Vân Đóa nín thở, đầu quả tim nhẹ nhàng "Đinh" một tiếng rốt cục cũng hiểu được.
Cô cắn chặt môi dưới, bộ ngực phập phồng, hô hấp càng ngày càng loạn, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng.
"Ô ô ô oa a a a!"
Vân Đóa nâng tay che khuôn mặt ửng hồng của mình, giữa những khe hở ngón tay tràn ra vẻ xấu hổ bối rối khó nén.
Giống như một cô bé nhút nhát bị người ta nhìn trộm cuốn nhật ký tâm sự tuổi hồng.
Cô che như vậy một lúc lâu, từ vành tai đến cổ vẫn đỏ bừng sau khi bỏ tay xuống, môi dưới bị cắn đến trắng bệch. Vân Đóa nhướng mắt, ngoài sự xấu hổ, trong đôi mắt màu hổ phách còn có thêm một chút mê mang ủ rũ.
Tất cả những uất ức và cảm xúc kỳ lạ đã tìm thấy nguồn gốc, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào nó.
Không dám xem xét câu trả lời đã rõ ràng trong tiềm thức.....
Vân Đóa lắc lắc đầu, giơ tay cầm lấy điện thoại lần nữa.
Lượng bình luận và chia sẻ của bài viết đang tăng vọt.
Cô nhìn lướt qua đại khái và thấy rất nhiều từ như "cọ nhiệt độ" và "không biết xấu hổ".....
Này, đợi đã.
Những lời "Cọ nhiệt độ", "Không biết xấu hổ" này không phải đang mắng cô sao?
Tại sao bình luận lại bắt đầu nghiêng về một phía, tất cả mọi người đều đang mắng Tiểu Kiều?
Mèo méo meo mèo meo??
Giới quần chúng ăn dưa rốt cục cũng sáng mắt ra rồi?
Ngay sau đó, Vân Đóa đã phát hiện ra lý do khiến dư luận quay lưng——
Lệ Kiêu đã thả một nút like chói lọi bên dưới status của cô.
**
Tin tức "Tình yêu" giữa Tiểu Kiều và "Dã Thú" đang rất nóng, khó có thể phân biệt được là thật hay giả. Khi lần đầu tiên nó xuất hiện mọi người cũng nghĩ là Tiểu Kiều tự mình tung tin. Hiện tại nam chính lại nhấn like, thái độ đã không thể rõ ràng hơn—— nếu có quan hệ gì thì sao lại đi giúp người khác vả mặt người yêu của mình?
Hơn nữa bài đăng của Vân Đóa ăn khớp rõ ràng có lối suy nghĩ logic, rốt cuộc là ai một mực cọ nhiệt độ, ai bị hắt nước bẩn, vừa xem đã hiểu ngay.
【 ôi, vẫn là cô ta tung tin giả [ nôn ] • lại đương lại lập* 】
*mô tả loại người làm những điều đáng xấu hổ và những điều tồi tệ, nhưng không muốn người khác chế giễu và xúc phạm nó.
【 tâm địa ghê tởm, người ta cũng không phải người trong giới giải trí đừng đem thủ đoạn bỉ ổi dùng lên người một vận động viên 】
【 tôi vẫn luôn theo phe Đường Đóa, đụng hàng cũng chẳng sợ, đẹp là được, ai đáng khinh ai xấu xa tôi mặc kệ! 】
【 Lệ Kiêu like Đường Đóa?? Chị em ta có một suy đoán táo bạo! 】
【 Lệ Kiêu x Đường Đóa lại là cái tà ma gì? Tôi đập đầu!! 】
【 tiểu meo meo nói xong bỏ chạy: Họ học cùng trường, hình như còn quen biết nhau 】
【? Quen biết nhau, đây là kịch bản huyền huyễn gì thế】
......
Vào buổi tối, công ty quảng bá của Lệ Kiêu và câu lạc bộ đưa ra phản hồi làm rõ. Lệ Kiêu cũng đã chia sẻ lại.
Anh lướt Weibo xem tin tức đang nghiêng về một phía, sắc mặt vẫn thực âm trầm.
Hiện tại mọi người đang bình luận mắng Tiểu Kiều có bao nhiêu khó nghe thì hai ngày trước có lẽ họ còn buộc tội Vân Đóa gay gắt hơn.
Cho nên bọn họ là đang bắt nạt vì cô không có chỗ dựa vững chắc, thế đơn lực bạc sao?
Vậy thì quá sai lầm rồi.
Lệ Kiêu nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên nói rõ với cô một tiếng.
Cũng không biết cô còn giận không.
Từ khi bị cô rót bia lên đầu ở Bali ngày đó thì Lệ Kiêu đã hiểu được, Đóa đáng yêu nhìn bề ngoài dễ thương là thế nhưng nếu thật sự tức giận lên thì...... chậc.
Anh nhấp vào ảnh đại diện WeChat của cô.
Lệ Kiêu: 【 ăn Malatang chưa? Tôi đưa em đi ăn lẩu nhé? 】
Vào thời điểm tin nhắn được gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ bật lên phía trước dòng tin nhắn màu xanh lá cây.
Lệ kiêu sửng sốt, lông mày kịch liệt nhảy dựng lên.
Tại sao cô ấy lại block mình chứ?!
Trong đoạn video chưa đầy 20 giây, Lệ Kiêu và Tiểu Kiều ở trong cùng một khung hình. Nhưng trong những giây cuối cùng của video cả hai người họ đã vào chung một chiếc xe.
Chung xe.
Sau khi xem xong video hai mươi giây, Vân Đóa dùng đầu ngón tay kéo con trỏ về phía trước và xem lại.
Chung quanh không có một chút thanh âm nào.
Tất cả các vận động viên đều đang nhìn sắc mặt của Vân Đóa, sau đó lại nhìn Tiểu Kiều đứng đối diện đang cong môi cười.
Không phải bọn họ nhiều chuyện nhưng mà, chậc, cuộc chiến giữa những người phụ nữ không ngờ lại còn hăng hái hơn so với bọn họ trên võ đài quyền anh, Đm! Không có khói súng nhưng vẫn nguy hiểm như cá mập ẩn mình!
Các chàng trai đều biết Vân Đóa và cũng đã tận mắt chứng kiến người anh của bọn họ đối xử với cô đặc biệt như thế nào. Nhưng tìm kiếm nóng vẫn còn ở đó, văn hay tranh đẹp.....
Vân Đóa cất điện thoại vào túi áo, ngẩng đầu một lần nữa —— khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vậy mà không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút hiền lành, phật hệ.
"Cô lợi hại nha." Vân Đóa mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng không tức giận chút nào, ngược lại nghe có vẻ chân thành.
Tiểu Kiều nghe xong lời cô nói khóe miệng càng cong lên, cười đắc thắng.
"Ai lên hot search thì cô sẽ ăn theo nhiệt độ của người đó, lại còn rất thành công ——" Mặt Vân Đóa không đổi sắc mà tiếp tục, "Thật sự rất lợi hại."
Các chàng trang đang vây xem:!
ĐM!
Vẻ đắc ý trên mặt Tiểu Kiều bị quét sạch.
"Cô ——"
Cô ta còn chưa nói xong một giọng nam trầm đã vang lên.
"Mấy đứa mày tập trung xem cái gì thế?"
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Lệ Kiêu đang nhíu mày bước lại đây.
Người đàn ông mặc một chiếc áo thun đen cổ tròn đơn giản, lấp ló khối cơ ngực rắn chắc, dường như còn có hơi nước đọng lại. Trên tay anh cầm vài chai thủy tinh đựng đầy soda màu hồng.
Đến rồi đây, đến rồi đây!
Nhân vật chính đến rồi đây!
Không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi lập tức như được châm thêm lửa.
Ánh mắt mọi người đuổi theo bóng dáng Lệ kiêu, một đám người trừng lớn mắt chờ xem nhân vật chính Tu La tràng* sẽ có phản ứng gì.
*Đây là một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một cảnh trong đó mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người hiện diện có nhiều kết nối hoặc danh tính không bình đẳng. Thường được sử dụng để mô tả các mối quan hệ lãng mạn, nhưng cũng được sử dụng trong các mối quan hệ tại nơi làm việc. Từ này vốn là một thuật ngữ Phật giáo, dùng để chỉ chiến trường đẫm máu của Đế Thích Thiên và A Tu La, có nghĩa là "chiến trường bi thảm".
Nhưng dường như Lệ Kiêu chả có cảm giác mình đang ở "Tu La tràng" chút nào. Anh cũng không thèm nhìn người khác mà chỉ chăm chăm đi đến trước mặt Vân Đóa, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Chờ bao lâu rồi hửm?"
Ngữ khí nói chuyện với người khác không bao giờ giống vậy, càng không bao giờ sử dụng từ "hửm" trong câu nói.1
Vừa nói xong, theo thói quen anh vươn tay định cầm lấy tập sách dày cộp trong tay Vân Đóa——nhưng cô gái nhỏ đã bĩu môi, khẽ nghiêng người tránh được.
Lệ Kiêu sửng sốt.
Tiểu Kiều đứng bên cạnh ngây ngốc nửa ngày rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại. Cô nuốt khan, trên mặt nhanh chóng nặn ra một nụ cười hoàn mỹ đã được luyện tập qua vô số lần, "Lệ Kiêu......"
Lệ Kiêu quay lại khi nghe giọng nói, lúc này anh mới nhìn thấy người phía sau —— nhìn phản ứng này thì có lẽ vừa rồi quả thật anh không biết đến sự tồn tại của cô ta.
Anh nhìn Tiểu Kiều giây lát, đoạn mi nhẽ nhướng.
"Cô là?"
Tiểu Kiều:!
Mọi người: Mèo méo meo mèo meo?? * tui không có bịa đâu à nha
Vân Đóa cũng ngước mắt, rốt cục cô cũng tặng cho người đàn ông bên cạnh một ánh nhìn hài lòng.
"Em là Tiểu Kiều đây."
Cũng không biết vì sao trước ánh nhìn của anh, Tiểu Kiều lại đột nhiên lo lắng mình nói như thế chưa rõ ràng. Cô treo nụ cười trên mặt và cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên ngọt ngào hơn, "Hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau trong bệnh viện......"
Đôi mày rậm của Lệ Kiêu hơi cau lại, hiển nhiên là anh vẫn không nhớ ra.
Tiểu Kiều càng trống rỗng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí tiếp tục: "Ngày đó...... bố em gặp Lệ viện trưởng trong khi khám bệnh sau đó chúng ta còn cùng nhau đi về."
Lúc này Lệ Kiêu mới "À" một tiếng, biểu tình và ngữ khí đều rất thản nhiên, cũng không biết là nhớ ra thật hay là đáp cho có lệ.
Anh bỏ qua bộ dạng đáng thương "làm sao có thể không nhớ" của nữ diễn viên mà quay đầu lại, đi ra sau lưng Vân Đóa. Anh mở khóa kéo cặp sách trên lưng cô gái để cho mấy chai soda vào, sau đó tự nhiên nhấc dây đeo vai và lấy chiếc cặp ra khỏi người cô gái nhỏ đang đứng cứng ngắc.
Vân Đóa vẫn còn ngơ ngác, toàn bộ hành trình cứ để mặc động tác của anh không ngăn cản.
Lệ Kiêu cầm cặp sách của Vân Đóa lên, quay đầu lại thấy Tiểu Kiều vẫn chưa rời đi, anh dừng lại một chút rồi lên tiếng hỏi: "Cô đang tìm bố tôi à?"4
Tiểu Kiều: "???"
Mọi người:...... Anh ơi? ...... Câu hỏi gì đây hả trời??
Người ta ăn mặc xinh đẹp cầm nước đứng ở nơi này vậy mà anh còn hỏi có phải đang tìm, bố, của, anh không???1
Nhưng Lệ Kiêu lại cảm thấy câu hỏi của mình thật có lý, anh nhìn Tiểu Kiều đang hoàn toàn suy sụp lại nói tiếp: "Bố tôi hôm nay đi làm, cô có thể trực tiếp đến bệnh viện tìm ông ấy."
Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn anh, khóe miệng khẽ co rút lại không khống chế được.
Một tay Lệ Kiêu cầm cặp sách, tay kia thì tự nhiên ôm lưng Vân Đóa nhẹ nhàng đưa cô gái nhỏ đi ra ngoài. Đi được hai bước anh lại dừng chân và quay đầu lại lần nữa.
"Nếu có bệnh thì cứ trực tiếp đến bệnh viện, không cần đến tìm tôi." Anh nhìn Tiểu Kiều, giọng điệu trở nên lạnh lùng gằn từng chữ, "Tôi không thích, rất phiền toái."
Tiểu Kiều chấn động, đôi môi đỏ mọng của cô ta run rẩy không nói nên lời.
Cô đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Lệ Kiêu, cũng nghĩ đến việc anh có thể không vui vì bị lên hotsearch. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với các loại tình huống, nhưng bây giờ tất cả những lời thoại được dày công tập luyện từ trước không dùng được bất cứ một từ nào ——
Lệ Kiêu hoàn toàn không nhớ ra cô.
Không chỉ không nhớ rõ mà còn bảo cô...... Có bệnh phải đến bệnh viện chữa??
Nhưng con ngươi đen của anh sẽ trầm xuống khi nhìn cô, đôi mắt đen láy như đầm nước sâu vô cảm —— ánh mắt như vậy thật sự không giống như đã quên.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh ấy cũng đã gửi một thông điệp cảnh cáo:
Tôi không thích, rất phiền toái.
Nhưng nếu phiền toái chọc tới tôi, đừng trách tôi không khách khí.
Tiểu Kiều rùng mình, nuốt khan.
Lệ Kiêu thu hồi ánh mắt, lại dùng lòng bàn tay mạnh mẽ hữu lực của mình xoa xoa lưng Vân Đóa, anh rời đi không quay đầu lại,
"Chúng tôi còn có việc."
Nhấn mạnh:
Chúng, tôi!
**
Vân Đóa được Lệ Kiêu đưa ra đến cửa câu lạc bộ, dường như giờ đây cô mới "sống lại" bình thường.
Cô giật cặp sách lại từ tay người đàn ông, sau đó lấy tất cả mấy chai soda đẩy đến trước ngực anh.
Lệ Kiêu nhướng mày, "Không muốn?"
"Không muốn!" Vẻ mặt Vân Đóa lạnh băng, nghiêng đầu không nhìn anh, "Anh tự đi mà uống."
Cô dừng lại, mím chặt môi: "Hoặc là uống cùng với người lên hot search với anh đấy."3
Lệ Kiêu: "......"
Anh nhìn cô gái giận dỗi khóe môi nhất thời cong lên, dường như nhẹ nhàng à một tiếng.
"Hot search là giả." Anh liếm môi dưới, "Tôi căn bản không biết cô ta là ai."
Miệng nhỏ nhắn của Vân Đóa kiêu ngạo mím lại, giọng điệu cô có chút kỳ lạ: "Không cần nói cho tôi biết làm gì, chả liên quan."
Lệ Kiêu quan sát phản ứng của cô gái, thoạt nhìn anh càng ngày càng vui vẻ.
Trong những ngày này, anh không chắc cô đang nghĩ gì.
Nhưng hiện tại, anh đã xác định được rồi.
Có vẻ phản ứng này...... có chút mạnh.
Cô gái đang phụng phịu tức giận trông như một cô vợ nhỏ. Lệ Kiêu nâng tay muốn xoa đầu "vợ nhỏ" một cái nhưng Vân Đóa đã nghiêng đầu né tránh, mắt hạnh giống như mang móc câu nhỏ u oán trừng mắt nhìn anh một cái.
Lệ Kiêu bất đắc dĩ cười khẽ, kiên nhẫn giải thích: "Vừa rồi cô gái kia——"
Tên anh nhớ không rõ thì gọi đại là "cô gái kia" vậy.
"Hai ngày trước cô ta và bố đến bệnh viện. Lúc ấy cũng vừa vặn tôi đến đón bố tôi trực ca đêm về, kết quả bọn họ kiên trì phải lái xe đưa chúng tôi về nhà."
Anh chớp mắt, từ âm càng thấp, "Đúng thật là ngồi cùng xe trở về nhưng vài trong vài phút chung xe ngay cả hình hài cô ta dài ngắn ra sao tôi cũng chưa nhìn rõ."
Vân Đóa mím môi, không hé răng.
Lệ Kiêu có chút đăm chiêu: "Cũng do tôi không đủ cẩn thận, không nghĩ tới như vậy cũng sẽ bị chụp ảnh."
Giải thích xong anh lại đưa mấy chai soda đến trước mặt cô, nghĩ muốn giải hòa cho hiểu lầm lần này.
Nhưng thẳng nam khờ dại quá đi mất, không hiểu đạo lý giải thích xong là một chuyện, có thể kéo cảm xúc về như cũ hay không lại là chuyện khác.
Cảm xúc giận dỗi trẻ con của Vân Đóa nhất thời còn chưa nguôi được. Trong đầu cô tất cả đều là khuôn mặt tinh xảo của búp bê nhựa, nụ cười đắc ý khi bới móc thiếu sót của người khác và cái cách cô ta lãnh diễm bệ nghễ nhìn mình, còn có...... Ánh mắt nóng bỏng trắng trợn của cô ta khi nhìn Lệ Kiêu.
Vân Đóa chớp chớp mắt, nhướng đôi mày thanh tú, cô nhấc cánh tay mảnh mai đẩy soda Bozi trước mặt ra.
Lệ Kiêu buông tay, cúi đầu cười khẽ, lại có chút khoái trá bất đắc dĩ.
Cô gái nhỏ thật sự xù lông rồi, thế này mà còn không vừa ý.
Lệ Kiêu bước lại gần từng bước nhỏ, hơi hơi cong gối, tìm góc độ muốn nhìn vào mắt Vân Đóa đang đứng đối diện.
Nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng nghiêng đầu không thèm nhìn anh, mi mắt hơi mỏng còn có chút hồng.
"Em muốn uống sữa dâu không?" Giọng điệu Lệ Kiêu giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Cô không nói lời nào mà chỉ phồng hai má hồng hào bầu bĩnh lên, rõ ràng là "không muốn".
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Kiêu nheo lại, anh cười đầy ẩn ý, "Vậy còn sữa chua?"
Ý cười bên môi anh càng sâu, giống như cố ý trêu chọc cô, vừa sâu xa vừa ranh mãnh, "Hay là ăn cá chua ngọt? Cải trắng ngâm giấm? Dưa chua thì thế nào?"
Rốt cục Vân Đóa cũng ngẩng đầu.
Đôi mắt của Lệ Kiêu sâu thẳm và nóng bỏng, đoạn mi khẽ nhướng, đôi môi anh cong lên giống như đang cười.
Chóp mũi nhỏ nhắn của cô nhăn lại một cách nhạy cảm.
Anh còn cười??
Có gì buồn cười chứ!!
Cô hừ thật mạnh một tiếng, miệng gần như bĩu lên trời, "Tôi không ăn đâu!"
Cái gì mà cá chua dưa chua chứ? Cô lại không thích ăn chua chút nào!
"Tự anh đi ăn đi!" Vân Đóa đeo cặp sách ra sau lưng "Tôi muốn đi ăn Malatang!"
Sau khi lớn tiếng tuyên bố cô ngạo nghễ bước đi, cánh tay mảnh mai đung đưa bên người. Tư thế không giống như đi ăn mà giống như sắp đi đập nát tiệm nhà người ta.
Lệ Kiêu đứng thẳng dậy nhìn bóng dáng người trước mặt, ý cười trong mắt thật sâu còn chưa phai, lưu luyến sủng nịnh.
Anh muốn đuổi theo nhưng dường như lại nghĩ đến gì đó, ngập ngừng lấy điện thoại từ trong túi ra.
"Chân tổng."
Giọng nói ôn nhu vừa nãy của người đàn ông đã trở nên lạnh lùng, anh nói thẳng vào vấn đề: "Tôi hy vọng ngài có thể mau chóng xóa sạch mọi tin tức không liên quan đến trận đấu."
Bên kia điện thoại không biết nói gì đó khiến sắc mặt của Lệ Kiêu trầm xuống, "Tôi biết làm như vậy cũng xuất phát từ lý do thương mại, nhưng mong các người tôn trọng ý kiến của tôi. Còn có ——"
"Công ty bên kia, tôi cần bọn họ đăng một thông báo đáp lại, làm sáng tỏ tin tức tình cảm giả dối này."
Ý nghĩ của Lệ Kiêu đã rõ ràng, ngôn ngữ cường ngạnh: "Tôi không muốn bị mượn sức nóng, càng không muốn để người khác dựng tin đồn xấu ——"
Anh nhếch khóe miệng, "Tôi đã có người trong lòng."
**
Vân Đóa ăn hết 20 tệ Malatang mới quay về ký túc xá. Cái miệng nhỏ nhắn của cô ăn cay đến sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khàn.
Cơn giận trong lòng chưa nguôi mà ăn cay như vậy lại càng không thuận. Cô ném cặp sách xuống chân, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt đờ đẫn.
Từ khi nào trong túi cô lại có thêm hai món đồ trang trí bằng bông vậy nhỉ?
Chúng được treo trên một dây kéo nhỏ bên hông túi, kích thước bằng một nắm tay nhỏ. Một là quả đào hình tròn màu hồng, còn lại là hình đám mây trắng tinh.
Vân Đóa: "......"
Còn có thể là ai treo?
Anh chứ ai.
Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh người đàn ông cong môi cười với vẻ mặt ranh mãnh.
Mặt Vân Đóa cứng đờ, hít vào một hơi thật sâu.
Cười??
Rốt cuộc anh ta đang cười cái gì vậy chứ!
Lên hot search với nữ diên viên vui vẻ quá nhỉ!!
Vân Đóa giờ đây hệt như mèo con giận dữ xù lông, cổ họng mơ hồ không rõ khò khè một tiếng, sau đó cô tóm lấy món đồ trang trí trên cặp sách, vừa bóp vừa nhéo thập phần thô bạo.
Ôi đừng nói, cái này hình như chứa cát mịn, xúc cảm thật đúng là quá tốt.
Cô đơn giản là nắm tay lại tạo thành một cái búa đập loạn xạ, miệng nhỏ nhắn còn lầm bầm: "Đánh ngươi! Đánh ngươi đánh ngươi đánh ngươi! Đánh đánh đánh đánh!"
Cũng không biết rốt cuộc là đang đánh ai.
Nhưng sau khi đánh đấm một hồi lâu, cơn giận vẫn không hề nguôi ngoai. Vân Đóa ngồi sững một lúc với vẻ mặt ủ rũ, cuối cùng cô nhấc điện thoại lên như thể vừa đưa ra một quyết định lớn.
Sau khi đăng nhập lại Weibo, cô cầm điện thoại di động, đầu ngón tay trắng nõn mỏng manh nhanh chóng di chuyển trên màn hình.
10 phút sau, Vân Đóa đã soạn ra một status dài:
【 Đoạn video "Phu nhân Quân phiệt" của tôi được đăng ở B trạm vào khoảng 7h30 tối ngày 5. Ai chú ý theo dõi tôi hẳn là biết, bộ sườn xám trên video là bà ngoại đã tặng cho tôi, trước đây tôi cũng đã làm một video riêng để quay về nó —— đó cũng là video đầu tiên tôi làm với tư cách là chủ sở hữu của bộ sườn xám này, đã phát hành từ hai năm trước vào ngày 4 tháng 5.
Những lời ở trên đã có video minh chứng, tôi muốn xác định thời gian là để giải thích rằng [tôi chưa bao giờ ăn theo sự nổi tiếng của người khác], chuyện không làm thì tôi sẽ không nhận. Sườn xám của tôi chính là của hồi môn của bà ngoại, nó còn lớn tuổi hơi cả tôi, lại càng không tồn tại vấn đề "đạo nhái cao cấp" như ồn ào mấy ngày nay.
Bức ảnh của Kiều tiểu thư được đăng vào chiều ngày 10, chiếc sườn xám trong ảnh giống của tôi và đăng muộn hơn video của tôi năm ngày. Trên thực tế, việc sườn xám được biến tấu lại với cùng một phiên bản và họa tiết giống nhau, việc đụng hàng với người khác không có gì là lạ. Nhưng khi Kiều tiểu thư phát hiện giống nhau, cô ấy đã đăng thông cáo, mua hot search, tìm thuỷ quân, ám chỉ tôi mặc đồ "đạo nhái cao cấp" ăn theo nhiệt độ của cô ấy, một loạt thao tác này có ý gì tôi cũng không rõ ( mỉm cười)
Trong khoảng thời gian này chỉ vì một bộ sườn xám mà đã được chú ý nhiều như vậy làm tôi thụ sủng nhược kinh. Nhưng sườn xám cũng chỉ là quần áo mà thôi, quần áo có lẽ sẽ có loại định chế, nhưng người mặc quần áo định chế cũng chưa chắc là cao cấp. Cho nên tôi mạo muội hy vọng Kiều tiểu thư tự trọng, mong cô mặc thời trang cao cấp đồng thời cũng có thể làm một con người cao cấp. 】2
Viết xong, đăng tải, mở khu bình luận. Sau một loạt thao tác như mãnh hổ, Vân Đóa phóng điện thoại lên mặt bàn rất có khí thế vạch trần công lý.
Đến tận bây giờ cô mới bình tĩnh trở lại.
Đầu óc từ từ nguội lạnh, Vân Đóa chống cằm và lại rơi vào dòng suy nghĩ khác:
Vừa rồi, vì sao, cô lại tức giận như vậy??
Khi Tiểu Kiều tung tin xấu cô cũng không tức giận như hôm nay ở trong phòng tập quyền anh. Cô vẫn khá bình tĩnh khi thấy những bình luận mắng mỏ mình trên Weibo, nhưng khi nhìn thấy tên của Lệ Kiêu và Tiểu Kiều xuất hiện cùng nhau trên tìm kiếm nóng——
Vân Đóa thật sự nổi giận.
Anh nói anh không biết cô ta là ai, ngay cả nói cũng chưa nói câu nào—— cô tin lời anh nhưng vẫn rất tức giận;
Từ đầu tới cuối anh đều đứng bên cạnh cô, phủi sạch quan hệ với Tiểu Kiều —— nhưng cô vẫn tức giận;
Cho dù chỉ xem qua video giả trân đó trên mạng Vân Đóa cũng đã nhìn ra thái độ "Mạc ai lão tử" của Lệ Kiêu—— nhưng cô vẫn tức giận......
* "Mạc ai lão tử" là một từ phổ biến trên Internet, bính âm của nó là mò āi lǎo zǐ. Từ này xuất phát từ phương ngữ Tứ Xuyên và có nghĩa là "đừng chạm vào tôi". Sự phổ biến của các meme trên Internet thường đề cập đến ý nghĩa của sự từ chối mạnh mẽ, sự ghê tởm và phản kháng đầy cảm giác kiêu ngạo!
Ôi. Chắc là cô có bệnh:)
Bực mình nhất là cô tức giận đến nông nỗi này mà anh vẫn còn cười suốt!
Cười đến ranh mãnh, cười đến ý vị thâm trường.
Còn hỏi cô muốn uống sữa chua, muốn ăn cá chua, muốn ăn cải ngâm giấm không.....
Đồ ăn??
......!
Vân Đóa nín thở, đầu quả tim nhẹ nhàng "Đinh" một tiếng rốt cục cũng hiểu được.
Cô cắn chặt môi dưới, bộ ngực phập phồng, hô hấp càng ngày càng loạn, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng.
"Ô ô ô oa a a a!"
Vân Đóa nâng tay che khuôn mặt ửng hồng của mình, giữa những khe hở ngón tay tràn ra vẻ xấu hổ bối rối khó nén.
Giống như một cô bé nhút nhát bị người ta nhìn trộm cuốn nhật ký tâm sự tuổi hồng.
Cô che như vậy một lúc lâu, từ vành tai đến cổ vẫn đỏ bừng sau khi bỏ tay xuống, môi dưới bị cắn đến trắng bệch. Vân Đóa nhướng mắt, ngoài sự xấu hổ, trong đôi mắt màu hổ phách còn có thêm một chút mê mang ủ rũ.
Tất cả những uất ức và cảm xúc kỳ lạ đã tìm thấy nguồn gốc, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào nó.
Không dám xem xét câu trả lời đã rõ ràng trong tiềm thức.....
Vân Đóa lắc lắc đầu, giơ tay cầm lấy điện thoại lần nữa.
Lượng bình luận và chia sẻ của bài viết đang tăng vọt.
Cô nhìn lướt qua đại khái và thấy rất nhiều từ như "cọ nhiệt độ" và "không biết xấu hổ".....
Này, đợi đã.
Những lời "Cọ nhiệt độ", "Không biết xấu hổ" này không phải đang mắng cô sao?
Tại sao bình luận lại bắt đầu nghiêng về một phía, tất cả mọi người đều đang mắng Tiểu Kiều?
Mèo méo meo mèo meo??
Giới quần chúng ăn dưa rốt cục cũng sáng mắt ra rồi?
Ngay sau đó, Vân Đóa đã phát hiện ra lý do khiến dư luận quay lưng——
Lệ Kiêu đã thả một nút like chói lọi bên dưới status của cô.
**
Tin tức "Tình yêu" giữa Tiểu Kiều và "Dã Thú" đang rất nóng, khó có thể phân biệt được là thật hay giả. Khi lần đầu tiên nó xuất hiện mọi người cũng nghĩ là Tiểu Kiều tự mình tung tin. Hiện tại nam chính lại nhấn like, thái độ đã không thể rõ ràng hơn—— nếu có quan hệ gì thì sao lại đi giúp người khác vả mặt người yêu của mình?
Hơn nữa bài đăng của Vân Đóa ăn khớp rõ ràng có lối suy nghĩ logic, rốt cuộc là ai một mực cọ nhiệt độ, ai bị hắt nước bẩn, vừa xem đã hiểu ngay.
【 ôi, vẫn là cô ta tung tin giả [ nôn ] • lại đương lại lập* 】
*mô tả loại người làm những điều đáng xấu hổ và những điều tồi tệ, nhưng không muốn người khác chế giễu và xúc phạm nó.
【 tâm địa ghê tởm, người ta cũng không phải người trong giới giải trí đừng đem thủ đoạn bỉ ổi dùng lên người một vận động viên 】
【 tôi vẫn luôn theo phe Đường Đóa, đụng hàng cũng chẳng sợ, đẹp là được, ai đáng khinh ai xấu xa tôi mặc kệ! 】
【 Lệ Kiêu like Đường Đóa?? Chị em ta có một suy đoán táo bạo! 】
【 Lệ Kiêu x Đường Đóa lại là cái tà ma gì? Tôi đập đầu!! 】
【 tiểu meo meo nói xong bỏ chạy: Họ học cùng trường, hình như còn quen biết nhau 】
【? Quen biết nhau, đây là kịch bản huyền huyễn gì thế】
......
Vào buổi tối, công ty quảng bá của Lệ Kiêu và câu lạc bộ đưa ra phản hồi làm rõ. Lệ Kiêu cũng đã chia sẻ lại.
Anh lướt Weibo xem tin tức đang nghiêng về một phía, sắc mặt vẫn thực âm trầm.
Hiện tại mọi người đang bình luận mắng Tiểu Kiều có bao nhiêu khó nghe thì hai ngày trước có lẽ họ còn buộc tội Vân Đóa gay gắt hơn.
Cho nên bọn họ là đang bắt nạt vì cô không có chỗ dựa vững chắc, thế đơn lực bạc sao?
Vậy thì quá sai lầm rồi.
Lệ Kiêu nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên nói rõ với cô một tiếng.
Cũng không biết cô còn giận không.
Từ khi bị cô rót bia lên đầu ở Bali ngày đó thì Lệ Kiêu đã hiểu được, Đóa đáng yêu nhìn bề ngoài dễ thương là thế nhưng nếu thật sự tức giận lên thì...... chậc.
Anh nhấp vào ảnh đại diện WeChat của cô.
Lệ Kiêu: 【 ăn Malatang chưa? Tôi đưa em đi ăn lẩu nhé? 】
Vào thời điểm tin nhắn được gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ bật lên phía trước dòng tin nhắn màu xanh lá cây.
Lệ kiêu sửng sốt, lông mày kịch liệt nhảy dựng lên.
Tại sao cô ấy lại block mình chứ?!
Danh sách chương