Lục Trầm vui mừng không gì sánh bằng, ở một vài phương diện tư duy của người đàn ông này không được tinh tế cho lắm.

Bởi vì chỉ cần anh chịu nhìn kỹ một tý, chịu động não suy nghĩ một chút liền có thể phát hiện ảnh đứa nhỏ trong màn hình điện thoại của Lục Trầm, bất kể là mặt mày hay khuôn miệng, đều cực kỳ giống anh.

Lục Trầm lén sinh ra đứa con của Thẩm Hoài Ngôn.

Thật là buồn cười, rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lại có thể dưỡng ra một sinh mệnh mới từ trong bụng mình.

Cách một lớp vải quần áo, Lục Trầm bất lực xoa xoa vết thương trên bụng của mình, vết thương trông như con rết kia nhắc nhở cậu giờ giờ khắc khắc, rằng cậu chính là một con quái vật.

Đứa trẻ đó là món quà quý giá nhất mà Thẩm Hoài Ngôn đã giao cho cậu, dù cho cậu có ghét sự khác thường trong kết cấu sinh lý của bản thân ra sao, cũng nhất định phải sinh đứa nhỏ này ra.

Nhờ một bác sĩ tên là Cầm Nhạc Vũ giúp đỡ, cậu mới có thể thuận lợi sinh đứa bé ra, cô ấy cũng là người duy nhất biết chuyện của Lục Trầm.

Sau khi sinh ra, đứa nhỏ không có cách nào có hộ khẩu khai sinh như bình thường, Cầm Nhạc Vũ là người nghĩ ra biện pháp. Lục Trầm không phải phụ nữ, không thể lấy sữa nuôi con, cũng là Cẩm Nhạc Vũ chạy đông chạy tây thay cậu tìm người. Lúc mà đứa nhỏ tròn một tuổi, đã có thể tập tễnh bước đi thì Lục Trầm khai trương cửa tiệm. Đứa nhỏ được gửi ở nhà Cẩm Nhạc Vũ, đến thứ sáu cuối tuần mới qua đây chơi một chút. May mà tính tình của đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, không bám người, chưa bao giờ ồn ào, cũng… chưa bao giờ hỏi… ba ba còn lại của mình ở nơi nào.

Cầm Nhạc Vũ đã sớm dùng phương thức mà trẻ nhỏ có thể tiếp thu nói cho nó biết, rằng con được ôm ra từ trong bụng của ba ba, con xem trên bụng ba ba có một vết sẹo thật dài, lúc đó có thể ba ba rất đau nhưng ba ba đã rất kiên cường, tiểu Ninh Ninh cũng đã rất kiên cường…

Nghe thế, bé con gật đầu như giã tỏi, liên tục nhỏ giọng nói là sẽ đối xử với ba ba thật là tốt.

Bé rất thích ôm Lục Trầm gọi ba ba, Lục Trầm không có cách nào đáp lại, chỉ có thể hôn hôn trán hoặc má của bé, bé con sẽ vô cùng vui vẻ cười hi ha.

Lục Trầm nhìn thấy bé cười ngoan như vậy, cảm thấy tâm mình như đang chảy máu.

Từ đầu tới đuôi, cậu chỉ có thể đặt cho nhóc một cái tên, gọi là Lục Dư Ninh.

Cậu hy vọng đứa nhỏ này có thể đem đến an bình cho cậu.

Lục Trầm nhìn đồng hồ, giờ này vào thứ sáu hằng tuần, Cầm Nhạc Vũ sẽ đưa bé con tới, nhưng sau khi hoảng hồn vì chiều hôm qua nhìn thấy Thẩm Hoài Ngôn, cậu liền vội vàng nhắn tin cho Cầm Nhạc Vũ, nói với cô thời gian này không cần phải đưa Ninh Ninh tới đây.

Rất lâu sau Cầm Nhạc Vũ mới trả lời cậu, đơn giản, rõ ràng, tóm tắt hỏi: “Thẩm Hoài Ngôn trở về rồi có phải không?”

Lục Trầm trả lời phải.

Cầm Nhạc Vũ liền đáp ứng cậu.

Chuyện Thẩm Hoài Ngôn tìm người điều tra Lục Trầm hoàn toàn không có tiến triển gì.

Tin tức liên quan với Lục Trầm, giống như là bị ai đó che giấu vậy, ngoại trừ những thứ người ngoài nhìn vào có thể thấy được thì không còn gì cả.

Trước đây Thẩm Trường Đình một lòng muốn chặn hết thảy liên hệ của anh và Lục Trầm, hẳn không nghĩ đến lúc này vẫn còn bị điều tra lại.

Sau khi Thẩm Hoài Ngôn đưa số điện thoại cho Lục Trầm, đã rất nhiều ngày không có đi tìm cậu.

Anh đang đợi điện thoại hoặc tin nhắn từ Lục Trầm, hằng ngày đi làm đều mang điện thoại theo bên mình, nhưng tiếng chuông riêng biệt không bao giờ thay đổi lại chưa từng vang lên.

Có thể Lục Trầm đã đổi số điện thoại, có lẽ là cậu căn bản đã ném chuyện này ra sau đầu, quên mất rồi. Cho dù là nguyên nhân nào, Thẩm Hoài Ngôn đều cảm thấy không chấp nhận được.

Có lần anh bận đến lúc trời đen kịt, đau đầu cực kỳ, lúc trở về văn phòng không cẩn thận gọi cho Lục Trầm một cuộc, ngay lúc Thẩm Hoài Ngôn định tắt máy thì được kết nối.

Bên kia hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này Thẩm Hoài Ngôn mới nhớ ra, Lục Trầm là không thể nói chuyện.

Anh ảo não mà cúp điện thoại, kim đồng hồ trên tường vang lên tí tách tí tách làm cho anh không thể chịu được nữa, anh đập vỡ điện thoại.

Tại sao phá đồ vật cũng có thể phát ra âm thanh vang như vậy mà một người đang bình thường như em ấy lại không thể nói chuyện? Thẩm Hoài Ngôn đã cai rượu ba năm nay, giờ lại uống say.

Anh rất ít đi đến những bữa tiệc bồi rượu, một là không nghĩ uống, hai là vì chưa có người nào lợi hại đến mức Thẩm Hoài Ngôn phải đích thân bồi rượu mới có thể đổi lấy lợi ích hợp tác.

Anh uống say khướt vì Lục Trầm, cai rượu vì Lục Trầm, uống rượu trở lại cũng là vì Lục Trầm.

Lục Trầm vừa xuất hiện đã khiến cho toàn bộ nỗ lực từ bỏ thói xấu của anh thất bại, khiến anh bất chấp không tý khiêng dè nhớ cậu như vậy.

Trợ lý nâng anh lên xe, muốn đưa anh về, anh vẫn còn một tia tỉnh táo, có thể tự cài dây an toàn, xoa xoa huyệt thái dương nói với trợ lý: “Đi đường Mẫn Diệp.”

Trợ lý không nhiều lời liền chở anh đến trước cửa tiệm hoa nhỏ trên đường Mẫn Diệp, nói với Thẩm Hoài Ngôn: “Nếu sếp cần gì cứ gọi em.”

Thẩm Hoài Ngôn giơ giơ tay lên, trợ lý liền xuống xe, đi mất.

Thẩm Hoài Ngôn hạ kính xe xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi rất lâu, mãi đến khi cảm nhận được mùi rượu trên người mình không còn quá nồng nặc nữa mới bước xuống.

Cửa tiệm chất đầy bó hoa nhưng lại không có ai, có âm thanh truyền tới từ bên trong phòng. Thẩm Hoài Ngôn đẩy cửa phòng ra, thấy ba người ngồi trên ghế sa lon liền sững sờ, Lục Trầm lanh tay lẹ mắt kéo Lục Dư Ninh vào lòng che chở. Cầm Nhạc Vũ đặt bánh ngọt trên tay xuống, không nhanh không chậm lau lau tay, không hề sợ ánh mắt hung ác đến như muốn ăn thịt người của Thẩm Hoài Ngôn, nhìn về phía anh.

Đây là lần đầu Cầm Nhạc Vũ nhìn thấy người đàn ông trong truyền thuyết này, quả thật là vô cùng tuấn tú, khó trách Lục Trầm nhớ mãi không quên.

Thẩm Hoài Ngôn căn bản không thể nào đoán được mình nghĩ gì vào giờ khắc này, nữ nhân, hài tử, trước mắt anh là hình ảnh một nhà ba người tiêu chuẩn làm cho hai mắt anh đỏ tươi, ngón tay dùng sức tựa như muốn đâm nát lòng bàn tay của anh.

Lục Trầm cứ cho là anh vung nắm đó về phía mình, ôm Lục Dư Ninh không buông tay, không cho Thẩm Hoài Ngôn nhìn thấy mặt đứa nhỏ.

Đứa nhỏ không biết đang xảy ra chuyện gì, bị bầu không khí mạnh mẽ mà khủng bố xung quanh Thẩm Hoài Ngôn làm cho sợ đến phát run, vùi mặt vào lồng ngực của Lục Trầm, nói ba ba ơi con sợ.

Lục Trầm vỗ vỗ đầu bé, dùng động tác này để nói cho bé biết là không cần phải sợ.

“Không phải sợ, Ninh Ninh.”

Cầm Nhạc Vũ hoàn toàn xem như người đàn ông đứng ở cửa không tồn tại, tiến đến bên Lục Dư Ninh, dùng giọng như bình thường dỗ nhóc, đúng như dự đoán, một giây sau Lục Dư Ninh liền nhào vào lòng Cầm Nhạc Vũ.

Nắm tay siết chặt của Thẩm Hoài Ngôn thả lỏng, hết thảy phẫn nộ, không cam lòng, khát vọng, toàn bộ vào đúng lúc này hóa thành than tro bụi.

Đúng vậy, Lục Trầm không có bạn gái, em ấy đã cưới vợ sinh con luôn rồi.

Còn anh cứ quanh quẩn ở trong cái địa ngục này.

Đêm đó anh hỏi Lục Trầm có ti tiện hay không, ti tiện, kẻ ti tiện là bản thân anh mới đúng.

Sự khốn đốn và đau khổ bên trong anh rốt cục cũng tiêu tán, anh đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, sau nhiều năm, vào thời khắc này, nghe thấy người mình yêu nhiều năm qua được một đứa bé gọi một tiếng ba, anh cũng chỉ có thể cười một cái, lảo đảo rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện