Thẩm Hoài Ngôn bị bệnh.

Ngày đó sau khi dỗ Lục Trầm đang buồn phiền xong, Lục Trâm ngủ say một ngày một đêm. Thẩm Hoài Ngôn trông bên cạnh cậu đúng một ngày một đêm.

Hình như trong lòng Cầm Nhạc Vũ đã hiểu, đến bây giờ Lục Trầm không có điện thoại lại cho cô. Cô vừa thấy có cuộc gọi đến thì đoán có phải Thẩm Hoài Ngôn hay không.

Cô gọi lại một lần nhưng lại bị cắt đứt rất khó hiểu. Sau đó vì bị sự tò mò thúc giục, buổi chiều cô lại gọi một lần nữa, điện thoại kết nối được nghe bên kia là giọng khàn khàn của Thẩm Hoài Ngôn.

Cầm Nhạc Vũ đã đồng ý không hỏi chuyện Lục Trầm, cô chỉ hỏi Thẩm Hoài Ngôn là Lục Trầm có ở đó không, Thẩm Hoài Ngôn bảo có, Cầm Nhạc Vũ nói, Ninh Ninh đòi cậu.

Đôi môi khô khốc của Thẩm Hoài Ngôn mở ra nhưng không phát ra âm thanh. Cầm Nhạc Vũ giống như biết được suy nghĩ của anh nên đã đem điện thoại đưa cho Lục Dư Ninh.

Nghe giọng nói trẻ con của Lục Dư Ninh gọi một tiếng chú, lúc này Thẩm Hoài Ngôn mới nếm được mùi vị của việc tự làm tự chịu.

Anh trả lời một tiếng, bảo Ninh Ninh ngoan, mấy hôm nữa ba ba và chú sẽ đến đón con.

Lục Dư Ninh hỏi ba ba đâu.

…. Thẩm Hoài Ngôn đang bị Lục Trầm nắm chặt, anh nhẹ giọng nói, ba ba đang ngủ.

Lục Dư Ninh có chút thất vọng.

Thẩm Hoài Ngôn lại dỗ bé mấy câu, nói là chờ đón bé về sẽ mua đồ chơi cho, giọng bé rất nhỏ nói con không cần đồ chơi. Thẩm Hoài Ngôn hỏi tại sao, Lục Dư Ninh nói con lớn rồi, không muốn mua đồ chơi nữa rất phí tiền.

Thẩm Hoài Ngôn cười khổ khen bé, Ninh Ninh rất hiểu chuyện.

Lục Dư Ninh được khen rất vui, xấu hổ đem điện thoại trả lại cho Cầm Nhạc Vũ.

Thẩm Hoài Ngôn không muốn nói gì với Cầm Nhạc Vũ nhưng lúc trước là minh đã vô lý trước. Cô ấy giúp đỡ chăm sóc Ninh Ninh lâu như vậy, số nợ này, chắc chắn phải trả.

“Cầm tiểu thư, cảm ơn.”

Cầm Nhạc Vũ lịch sự đáp lại: “Khách sáo rồi.”

Cầm Nhạc Vũ do dự, đến bây giờ giọng Lục Trầm không có vấn đề nhưng do bản thân cậu không muốn nói chuyện mà thôi.”

“Chờ mấy ngày nữa anh đến đón Ninh Ninh rồi hãy nói.”

Cúp điện thoại, Thẩm Hoài Ngôn lại tiếp tục trông nom Lục Trầm chờ cậu tỉnh lại.

Không nghĩ đến chờ được Lục Trầm tỉnh thì anh lại ngã bệnh.

Đầu Thẩm Hoài Ngôn choáng váng, chóng mặt nặng nề, nằm ở mép giường. Lục Trầm sờ trán anh thấy nóng ran thì hoảng hốt xuống giường đưa anh nằm lên. Bây giờ khí trời trở lại, không thể dùng khăn lông đắp được, cậu chỉ có thể nhờ Cầm Nhạc Vũ giúp.

Nhưng điện thoại di động cậu lại hết pin, sạc điện thoại của Thẩm Hoài Ngôn lại không khớp với điện thoại cậu.

Cậu cầm điện thoại của Thẩm Hoài Ngôn kéo tới kéo lui thì thấy số của Chu Nhâm, cảm thấy tên rất quen nên gửi tin nhắn cho hắn.

Chào cậu, tôi là Lục Trầm, Thẩm Hoài bây giờ đang bị sốt, tôi không gọi xe cứu thương được, cậu có gọi giúp tôi được không? Đúng lúc Chu Nhâm đang chọc ghẹo một cô gái để giết thời gian, thấy tên Thẩm Hoài Ngôn, đúng là tin nhắn của Thẩm Hoài Ngôn thì không để ý đến cô gái nữa.

Thấy hai chữ Lục Trầm này, cậu nói có chuyện không tốt nhưng làm hắn sặc một cái.

Ơ hay, người lớn rành rành ra đó mà không biết gọi 120 á?

Lục Trầm đánh mấy chữ rồi lại xóa bỏ.

Trong chốc lát Chu Nhâm gửi tin nhắn qua, địa chỉ ở đâu.

Lục Trầm nhắn lại, tôi không biết đây là nơi nào.

Chu Nhâm tức giận, lại nhắn, cậu cmn không biết định vị à.

Lục Trầm tìm từng cái một mới nhìn thấy định vị, gửi qua cho hắn.

Cậu đoán là Chu Nhâm nhất định biết cậu, nếu không làm sao lại không hỏi cậu là ai mà đồng ý luôn chứ.

Nếu đã biết rồi, vậy việc giọng nói của cậu cũng sẽ không kỳ lạ, Lục Trầm nói với lòng mình. Nhưng không bao lâu sau, cậu đã rút lại lời mà mình nói về Chu Nhâm.

Lục Trầm để điện thoại xuống, đi đến cạnh đám người đang đi vào.

Thẩm Hoài Ngôn nóng đến mê sảng, miệng không ngừng gọi tên Lục Trầm.

Lục Trầm không thể làm gì khác hơn là nắm tay anh, kề mặt sát vào anh nói cho anh biết là cậu còn ở đây.

Thẩm Hoài Ngôn mới từ từ an tĩnh lại.

Chu Nhâm mang bác sĩ tư gia đến, sau khi mở cửa Lục Trầm dẫn đường cho bọn họ. Chu Nhâm vừa đi vừa lẩm bẩm một cách kỳ quái, mua nhà chỗ này khi nào….

Lưng Lục Trầm lành lạnh, không quay đầu lại, đương nhiên là không dám nói thẳng là Thẩm Hoài Ngôn mua cho cậu.

Không cần nói Chu Nhâm cũng đoán được, hắn cố ý ở phía sau Lục Trầm nói quả nhiên là kim ốc tàng kiều nha. Lục Trầm giống như mình đã làm chuyện trái lương tâm, tránh sang một bên, để bác sĩ đo nhiệt độ cho Thẩm Hoài Ngôn.

Lùi ra đến cửa, cậu lặng lẽ đóng cửa lại. Chu Nhâm ở trong nhìn thấy được động tác nhỏ đó của cậu, ngay sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Chu Nhâm cũng không biết mình muốn nói gì, hắn đuổi theo ra ngoài, vừa lúc Lục Trầm xuống lầu, hắn lên tiếng gọi Lục Trầm, khi Lục Trầm xoay lại hắn lại không nói.

Chu Nhâm móc thuốc lá trong túi ra đốt lên, hỏi: “Giọng cậu sao rồi?”

Lục Trầm theo bản năng sờ một cái, lắc đầu với hắn.

Ngay lập tức Chu Nhâm đã hiểu, hắn hình như còn chút vướng mắc nhưng cũng giống như không có, tỷ như việc hỏi một chút Thẩm Hoài Ngôn sao lại thế, tỷ như sao mấy người chỉ thích dằn vặt nhau như vậy.

Nhưng hắn không hỏi gì cả.

Thẩm Hoài Ngôn bị sốt không nặng lắm, bác sĩ châm kim giảm sốt cho mấy đơn thuốc, đặc biệt dặn dò những thuốc rối loạn lưỡng cực nảy ấm ức không được dùng chung với thuốc này.

Lục Trầm kéo tay bác sĩ hỏi thuốc của chứng rối loạn lưỡng cực là thuốc gì, vị bác sĩ lớn tuổi kia hơi nghi ngờ một lúc liền rất có kiên nhẫn giải cho cậu: Thẩm tiên sinh bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực mức độ nhẹ, lúc trước luôn luôn không chịu dùng thuốc, nếu như không uống thuốc trị bệnh như thế nữa thì bệnh tình sẽ ngày một nặng thêm.

Lục Trầm buông thõng tay, không hỏi nữa.

Cuộc sống này rất thú vị.

Bạn càng muốn những ngày trôi qua sẽ tốt đẹp thì nó càng để bạn gặp phải khó khăn.

Với việc Lục Trầm không biết chuyện này, Chu Nhâm không hề ngạc nhiên chút nào. Dựa vào cái tính quỷ quái của Thẩm Hoài Ngôn nói mới là lạ đó.

Lúc sắp đi, hắn cho Lục Trầm số của bác sĩ tư nhân, để có việc gì cậu có thể gửi tin nhắn trực tiếp đến số kia, sau đó không nói gì nữa ngậm thuốc lá bỏ đi.

Chu Nhâm bị nghiện thuốc lá nặng, đã cai nhiều lần nhưng không cai được, dứt khoát không cai nữa.

Khi hắn đến gần Lục Trầm ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cậu, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Thẩm Hoài Ngôn có thể cai thuốc lá rồi.

Sau khi bọn họ đi hết, Lục Trầm nằm trên giường, sợ đè lên Thẩm Hoài Ngôn cho nên dịch ra một chút.

Thẩm Hoài Ngôn nói đúng, cậu không thể cổ hủ như thế.

Từ khi nào thì cậu bắt đầu không nói nữa…

Quên.

Quên mất rồi.

Cậu mở miệng, gọi một tiếng Thẩm Hoài Ngôn, âm thanh giống như giọng cụ già, khô khan khàn khàn cực kỳ khó nghe.

Thẩm Hoài Ngôn không biết là đang nghe thật hay đang nằm mơ, trả lời cậu.

Lục Trầm mò đến tay anh, nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

————————————–

HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện