45272.Khi mặt trời lại một lần nữa nhô lên, Mộ Thương Nam là bị đau tỉnh, say rượu khiến anh đau đầu muốn nổ tung.
Xòe tay day huyệt thái dương, ngay cả mở mắt cũng thấy tốn sức.
Một chiếc khăn lông được ném tới trên mặt anh: “Say rượu không dễ chịu chứ? Cho cậu khăn lông lau mặt! Hại tôi như đứa ngốc chăm cậu cả đêm. Có biết bao nhiêu người phục vụ nhìn tôi như nhìn quái vậy không? Làm ơn đi, lần sau cậu say thì tìm Đỗ Xán! Nha đầu kia có tố chất đồng tính.” Bắc Minh Phong than phiền.
Mộ Thương Nam cầm khăn lông lau mặt: “Tôi thấy cậu có tố chất của một oán phụ đấy. Chỉ là chăm tôi có một đêm thôi mà?”
Anh ném trả khăn lông cho Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong đón lấy: “Cậu về đâu? Bệnh viện hay công ty?”
“Tôi đi nhà giam.” Mộ Thương Nam đứng lên.
“Cậu đi làm gì? Không phải nói để cho quan tòa tuyên án sao?” Bắc Minh Phong hỏi.
“Ngày hôm qua lúc tôi say rượu, tôi nhớ ra rất nhiều chuyện. Tôi đi trước.” Mộ Thương Nam rảo bước đi ra phòng bao.
Khôi phục một phần trí nhớ, nhớ lại Diệp Phi, đáy lòng anh cuồng loạn. Không thể trách bản thân mình có phản ứng với Diệp Phi, thì ra thân thể anh vẫn rất nhớ cô!
Trong lòng cuồng loạn, chỉ muốn mau chóng được nhìn thấy Diệp Phi. Anh có quá nhiều lời muốn nói với cô, anh phải nói cho cô mình không hề có quan hệ gì với Thiên Tịnh.
Phóng xe như bay đến đồn cảnh sát, anh xuống xe một cái liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ đi ra cùng Diệp Phi.
Ánh mắt anh bỗng lạnh lẽo nhìn lướt qua khuôn mặt Diệp Phi: “Cung Trạch Vũ, cậu tới đây làm gì?”
“Tôi đến thăm bạn gái mình, thuận tiện bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh cho cô ấy.” Cung Trạch Vũ nhìn Mộ Thương Nam.
Lúc Cung Trạch Vũ biết tin, không lập tức xông tới chính là bận bịu cái này. Đến thăm Diệp Phi cũng vô ích, dù sao thì cũng không thể cướp Diệp Phi đi, chẳng bằng nghĩ cách cứu cô.
Sắc mặt Mộ Thương Nam căng thẳng: “Bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh? Cô ấy mắc tội mưu sát, không thể bảo lãnh tại ngoại được.”
Cung Trạch Vũ cười lạnh: “Bệnh khác đương nhiên không thể bảo lãnh tại ngoại, nhưng án của Diệp Phi có dấu hiệu liên quan đến chức năng thần kinh, là bệnh thần kinh. Anh cũng biết người mắc bệnh này không cần gánh vác trách nhiệm luật pháp, cho nên, cô ấy có thể được bảo lãnh tại ngoại.”
Cung Trạch Vũ là bác sĩ, muốn đem Diệp Phi biến thành một bệnh nhân còn không dễ dàng sao? Anh ta cung cấp một đống tài liệu chứng minh Diệp Phi có bệnh cho cảnh sát, Diệp Phi liền được bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh.
Khóe môi Mộ Thương Nam hung hăng co giật, nhìn Diệp Phi sóng vai cùng Cung Trạch Vũ, tâm can anh đều đau, cô lại muốn rời đi cùng Cung Trạch Vũ.
Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ, người phụ nữ của anh lại muốn đi cùng Cung Trạch Vũ!
“Tôi không đồng ý!” Anh lạnh lẽo nói ra bốn chữ.
“Anh không đồng ý cũng vô ích, đơn được phê chuẩn đã ở trong tay tôi rồi! Phi Phi, chúng ta đi!” Cung Trạch Vũ nắm tay Diệp Phi, mang cô đi về phía cửa.
Ánh mắt nguội lạnh của Diệp Phi nhìn khuôn mặt Mộ Thương Nam, anh hận cô nhiều đến mức muốn cô chết ư?
Mộ Thương Nam ngay cả bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh cũng không cho phép!
“Mộ Thương Nam, chuyện tôi không làm, ai cũng không vu hãm được, bao gồm cả anh!” Cô lật ngược tay kéo Cung Trạch Vũ, lướt qua bên người Mộ Thương Nam.
Đáy lòng Mộ Thương Nam đau đớn. Diệp Phi đi cùng Cung Trạch Vũ, ánh mắt anh vặn xéo vào hai bóng lưng. Hình ảnh quen thuộc biết bao, năm đó cô cũng rời đi như vậy!
Một hình ảnh tràn đầy máu đỏ xuất hiện trong đầu anh. Lưng anh bị nổ đầy máu và thịt, anh quỳ xuống trong màn mưa, máu chảy thành sông, mà Diệp Phi vẫn cứ đi cùng Mộ Ly, ngay cả một ánh nhìn cũng không cho anh lấy một cái.
Trong lòng anh nghẹn lại giống như có từng bụi gai quấn chặt lấy hơi thở, đâm thẳng vào tâm can.
Tột đỉnh của nỗi đau, cuối cùng anh cũng nhớ ra mình quỳ trước ai rồi.
Anh quỳ trước mặt Diệp Phi!
Hồi lâu, cho đến khi bóng Cung Trạch Vũ và Diệp Phi biến mất trong tầm mắt anh, khóe môi anh mới chợt nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, như thần chết đến từ địa ngục.
Anh không để ý hết thảy mà đến thăm cô, chỉ vì tình yêu với cô trong quá khứ. Mà cô cứ như vậy, không hề chờ đợi mà đi cùng người đàn ông khác.
Người đàn ông bên cạnh cô, có thể là Mộ Ly, có thể là Cung Trạch Vũ, chỉ duy nhất không thể là anh!
Anh giống như một trò cười. Thậm chí không so đo chuyện cô giết cả nhà anh, còn yêu cô như trúng độc, mà cô cho tới bây giờ vẫn không hề yêu anh!
“Tổng giám đốc, anh sao vậy?” Vệ sĩ của Mộ Thương Nam nhìn biểu tình kỳ lạ của đại boss, đuổi theo hỏi vội.
“Tôi không sao, chỉ là nhớ lại rất nhiều chuyện.” Mộ Thương Nam lạnh lẽo nói.
“Tổng giám đốc nhớ lại chuyện quá khứ? Quá tốt!” Vệ sĩ nói.
“Ừ, cũng nhớ ra rồi, tìm Nhiếp Hạo trở về cho tôi.” Mộ Thương Nam ra lệnh. Anh rảo bước đi ra khỏi đồn cảnh sát. Anh đã nhớ được tất cả mọi chuyện, chuyện nào cần tính sổ anh sẽ tính cặn kẽ, nhất là Diệp Phi!
Diệp Phi đi theo Cung Trạch Vũ trở lại bệnh viện. Cung Trạch Vũ sắp xếp cho cô một phòng bệnh.
“Em cứ phải ở đây mãi sao?” Cô đứng trước cửa sổ hỏi nhỏ. Được bảo lãnh ra ngoài là không tệ, nhưng cô lại trở thành bệnh nhân tâm thần.
“Ừ, trước khi chuyện này kết thúc em đều phải ở đây. Nơi này dù sao cũng tốt hơn so với đồn cảnh sát chứ?” Cung Trạch Vũ nói.
Diệp Phi khẽ gật đầu: “Ừ, nơi này rất tốt. Lúc nào tuyên án?”
“Truy tố cần thời gian, còn phải qua mấy ngày nữa. Anh sẽ giúp em thu thập tài liệu. Dù xử thế nào thì em nhiều nhất cũng sẽ bị phán ở bệnh viện.” Cung Trạch Vũ nói. Đây là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ tới.
Bàn tay Diệp Phi nắm chặt: “Có người hại em! Cái video đó nhất định là giả! Em muốn tra chân tướng!”
“Video là thật. Anh đã nhờ người giám định video rồi. Video đó chưa có ai động tay chân qua, cho nên bây giờ chúng ta muốn bắt người hại em cũng không tìm được đầu mối.” Chân mày Cung Trạch Vũ nhíu chặt.
Anh tin tưởng Diệp Phi, nhưng mà bây giờ chẳng có đầu mối gì cả.
“Có người hại em, chính là muốn em chết! Em sẽ không để những người đó toại nguyện đâu. Đúng rồi, tình trạng Mộ Dã như thế nào?” Diệp Phi hỏi.
“Anh cũng không biết. Dù sao thằng bé cũng đang nằm ở bệnh viện của Sở Nhiễm, chắc là vẫn hôn mê.” Cung Trạch Vũ nói.
“Anh nghĩ cách giúp em, em muốn đi thăm Mộ Dã.” Diệp Phi nói.
“Phi Phi, thằng bé là con trai Mộ Thương Nam. Em không cần phải mạo hiểm đi thăm nó.” Cung Trạch Vũ khuyên. Nếu để cho người ta phát hiện ra Diệp Phi không có trong bệnh viện, còn đi lung tung ở ngoài, làm sao anh giải thích được cô là bệnh nhân tâm thần?
“Em không yên tâm thằng bé. Em chỉ đi thăm nó một chút thôi, không được sao?” Diệp Phi cầu xin Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ bất đắc dĩ gật đầu một cái: “Để anh nghĩ cách, chỉ có thể liếc nhìn một chút thôi.”
“Được! Em đồng ý. Chỉ cần có thể nhìn thấy thằng bé là được!” Diệp Phi nghĩ đến đứa trẻ, trong lòng liền đau đớn, cô phải nhìn thấy Mộ Dã.
Cuối cùng, Cung Trạch Vũ nghĩ ra cách. Anh đem Diệp Phi nhét vào trong xe thuốc, ngụy trang thành dáng vẻ đi đưa thuốc mà lái xe đến bệnh viện của Sở Nhiễm.
Diệp Phi mặc áo khoác dài màu trắng, đeo khẩu trang, đội mũ, xách hòm thuốc đi vào bệnh viện.
Chẳng ai chú ý đến người đưa thuốc vào kho thuốc. Cô thuận lợi chạy vào thang máy, đi thẳng tới phòng Mộ Dã.
Thân thể nho nhỏ của Mộ Dã nằm trên giường bệnh. Cô đau lòng, bước mấy bước đi tới, tay sờ lên đầu đứa trẻ: “Mộ Dã! Phi Phi đến thăm con đây, con tỉnh mau lên. Nói cho cô, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Mộ Dã giống như là nghe thấy lời của Diệp Phi, lông mi của cậu bé run rẩy…
Xòe tay day huyệt thái dương, ngay cả mở mắt cũng thấy tốn sức.
Một chiếc khăn lông được ném tới trên mặt anh: “Say rượu không dễ chịu chứ? Cho cậu khăn lông lau mặt! Hại tôi như đứa ngốc chăm cậu cả đêm. Có biết bao nhiêu người phục vụ nhìn tôi như nhìn quái vậy không? Làm ơn đi, lần sau cậu say thì tìm Đỗ Xán! Nha đầu kia có tố chất đồng tính.” Bắc Minh Phong than phiền.
Mộ Thương Nam cầm khăn lông lau mặt: “Tôi thấy cậu có tố chất của một oán phụ đấy. Chỉ là chăm tôi có một đêm thôi mà?”
Anh ném trả khăn lông cho Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong đón lấy: “Cậu về đâu? Bệnh viện hay công ty?”
“Tôi đi nhà giam.” Mộ Thương Nam đứng lên.
“Cậu đi làm gì? Không phải nói để cho quan tòa tuyên án sao?” Bắc Minh Phong hỏi.
“Ngày hôm qua lúc tôi say rượu, tôi nhớ ra rất nhiều chuyện. Tôi đi trước.” Mộ Thương Nam rảo bước đi ra phòng bao.
Khôi phục một phần trí nhớ, nhớ lại Diệp Phi, đáy lòng anh cuồng loạn. Không thể trách bản thân mình có phản ứng với Diệp Phi, thì ra thân thể anh vẫn rất nhớ cô!
Trong lòng cuồng loạn, chỉ muốn mau chóng được nhìn thấy Diệp Phi. Anh có quá nhiều lời muốn nói với cô, anh phải nói cho cô mình không hề có quan hệ gì với Thiên Tịnh.
Phóng xe như bay đến đồn cảnh sát, anh xuống xe một cái liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ đi ra cùng Diệp Phi.
Ánh mắt anh bỗng lạnh lẽo nhìn lướt qua khuôn mặt Diệp Phi: “Cung Trạch Vũ, cậu tới đây làm gì?”
“Tôi đến thăm bạn gái mình, thuận tiện bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh cho cô ấy.” Cung Trạch Vũ nhìn Mộ Thương Nam.
Lúc Cung Trạch Vũ biết tin, không lập tức xông tới chính là bận bịu cái này. Đến thăm Diệp Phi cũng vô ích, dù sao thì cũng không thể cướp Diệp Phi đi, chẳng bằng nghĩ cách cứu cô.
Sắc mặt Mộ Thương Nam căng thẳng: “Bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh? Cô ấy mắc tội mưu sát, không thể bảo lãnh tại ngoại được.”
Cung Trạch Vũ cười lạnh: “Bệnh khác đương nhiên không thể bảo lãnh tại ngoại, nhưng án của Diệp Phi có dấu hiệu liên quan đến chức năng thần kinh, là bệnh thần kinh. Anh cũng biết người mắc bệnh này không cần gánh vác trách nhiệm luật pháp, cho nên, cô ấy có thể được bảo lãnh tại ngoại.”
Cung Trạch Vũ là bác sĩ, muốn đem Diệp Phi biến thành một bệnh nhân còn không dễ dàng sao? Anh ta cung cấp một đống tài liệu chứng minh Diệp Phi có bệnh cho cảnh sát, Diệp Phi liền được bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh.
Khóe môi Mộ Thương Nam hung hăng co giật, nhìn Diệp Phi sóng vai cùng Cung Trạch Vũ, tâm can anh đều đau, cô lại muốn rời đi cùng Cung Trạch Vũ.
Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ, người phụ nữ của anh lại muốn đi cùng Cung Trạch Vũ!
“Tôi không đồng ý!” Anh lạnh lẽo nói ra bốn chữ.
“Anh không đồng ý cũng vô ích, đơn được phê chuẩn đã ở trong tay tôi rồi! Phi Phi, chúng ta đi!” Cung Trạch Vũ nắm tay Diệp Phi, mang cô đi về phía cửa.
Ánh mắt nguội lạnh của Diệp Phi nhìn khuôn mặt Mộ Thương Nam, anh hận cô nhiều đến mức muốn cô chết ư?
Mộ Thương Nam ngay cả bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh cũng không cho phép!
“Mộ Thương Nam, chuyện tôi không làm, ai cũng không vu hãm được, bao gồm cả anh!” Cô lật ngược tay kéo Cung Trạch Vũ, lướt qua bên người Mộ Thương Nam.
Đáy lòng Mộ Thương Nam đau đớn. Diệp Phi đi cùng Cung Trạch Vũ, ánh mắt anh vặn xéo vào hai bóng lưng. Hình ảnh quen thuộc biết bao, năm đó cô cũng rời đi như vậy!
Một hình ảnh tràn đầy máu đỏ xuất hiện trong đầu anh. Lưng anh bị nổ đầy máu và thịt, anh quỳ xuống trong màn mưa, máu chảy thành sông, mà Diệp Phi vẫn cứ đi cùng Mộ Ly, ngay cả một ánh nhìn cũng không cho anh lấy một cái.
Trong lòng anh nghẹn lại giống như có từng bụi gai quấn chặt lấy hơi thở, đâm thẳng vào tâm can.
Tột đỉnh của nỗi đau, cuối cùng anh cũng nhớ ra mình quỳ trước ai rồi.
Anh quỳ trước mặt Diệp Phi!
Hồi lâu, cho đến khi bóng Cung Trạch Vũ và Diệp Phi biến mất trong tầm mắt anh, khóe môi anh mới chợt nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, như thần chết đến từ địa ngục.
Anh không để ý hết thảy mà đến thăm cô, chỉ vì tình yêu với cô trong quá khứ. Mà cô cứ như vậy, không hề chờ đợi mà đi cùng người đàn ông khác.
Người đàn ông bên cạnh cô, có thể là Mộ Ly, có thể là Cung Trạch Vũ, chỉ duy nhất không thể là anh!
Anh giống như một trò cười. Thậm chí không so đo chuyện cô giết cả nhà anh, còn yêu cô như trúng độc, mà cô cho tới bây giờ vẫn không hề yêu anh!
“Tổng giám đốc, anh sao vậy?” Vệ sĩ của Mộ Thương Nam nhìn biểu tình kỳ lạ của đại boss, đuổi theo hỏi vội.
“Tôi không sao, chỉ là nhớ lại rất nhiều chuyện.” Mộ Thương Nam lạnh lẽo nói.
“Tổng giám đốc nhớ lại chuyện quá khứ? Quá tốt!” Vệ sĩ nói.
“Ừ, cũng nhớ ra rồi, tìm Nhiếp Hạo trở về cho tôi.” Mộ Thương Nam ra lệnh. Anh rảo bước đi ra khỏi đồn cảnh sát. Anh đã nhớ được tất cả mọi chuyện, chuyện nào cần tính sổ anh sẽ tính cặn kẽ, nhất là Diệp Phi!
Diệp Phi đi theo Cung Trạch Vũ trở lại bệnh viện. Cung Trạch Vũ sắp xếp cho cô một phòng bệnh.
“Em cứ phải ở đây mãi sao?” Cô đứng trước cửa sổ hỏi nhỏ. Được bảo lãnh ra ngoài là không tệ, nhưng cô lại trở thành bệnh nhân tâm thần.
“Ừ, trước khi chuyện này kết thúc em đều phải ở đây. Nơi này dù sao cũng tốt hơn so với đồn cảnh sát chứ?” Cung Trạch Vũ nói.
Diệp Phi khẽ gật đầu: “Ừ, nơi này rất tốt. Lúc nào tuyên án?”
“Truy tố cần thời gian, còn phải qua mấy ngày nữa. Anh sẽ giúp em thu thập tài liệu. Dù xử thế nào thì em nhiều nhất cũng sẽ bị phán ở bệnh viện.” Cung Trạch Vũ nói. Đây là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ tới.
Bàn tay Diệp Phi nắm chặt: “Có người hại em! Cái video đó nhất định là giả! Em muốn tra chân tướng!”
“Video là thật. Anh đã nhờ người giám định video rồi. Video đó chưa có ai động tay chân qua, cho nên bây giờ chúng ta muốn bắt người hại em cũng không tìm được đầu mối.” Chân mày Cung Trạch Vũ nhíu chặt.
Anh tin tưởng Diệp Phi, nhưng mà bây giờ chẳng có đầu mối gì cả.
“Có người hại em, chính là muốn em chết! Em sẽ không để những người đó toại nguyện đâu. Đúng rồi, tình trạng Mộ Dã như thế nào?” Diệp Phi hỏi.
“Anh cũng không biết. Dù sao thằng bé cũng đang nằm ở bệnh viện của Sở Nhiễm, chắc là vẫn hôn mê.” Cung Trạch Vũ nói.
“Anh nghĩ cách giúp em, em muốn đi thăm Mộ Dã.” Diệp Phi nói.
“Phi Phi, thằng bé là con trai Mộ Thương Nam. Em không cần phải mạo hiểm đi thăm nó.” Cung Trạch Vũ khuyên. Nếu để cho người ta phát hiện ra Diệp Phi không có trong bệnh viện, còn đi lung tung ở ngoài, làm sao anh giải thích được cô là bệnh nhân tâm thần?
“Em không yên tâm thằng bé. Em chỉ đi thăm nó một chút thôi, không được sao?” Diệp Phi cầu xin Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ bất đắc dĩ gật đầu một cái: “Để anh nghĩ cách, chỉ có thể liếc nhìn một chút thôi.”
“Được! Em đồng ý. Chỉ cần có thể nhìn thấy thằng bé là được!” Diệp Phi nghĩ đến đứa trẻ, trong lòng liền đau đớn, cô phải nhìn thấy Mộ Dã.
Cuối cùng, Cung Trạch Vũ nghĩ ra cách. Anh đem Diệp Phi nhét vào trong xe thuốc, ngụy trang thành dáng vẻ đi đưa thuốc mà lái xe đến bệnh viện của Sở Nhiễm.
Diệp Phi mặc áo khoác dài màu trắng, đeo khẩu trang, đội mũ, xách hòm thuốc đi vào bệnh viện.
Chẳng ai chú ý đến người đưa thuốc vào kho thuốc. Cô thuận lợi chạy vào thang máy, đi thẳng tới phòng Mộ Dã.
Thân thể nho nhỏ của Mộ Dã nằm trên giường bệnh. Cô đau lòng, bước mấy bước đi tới, tay sờ lên đầu đứa trẻ: “Mộ Dã! Phi Phi đến thăm con đây, con tỉnh mau lên. Nói cho cô, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Mộ Dã giống như là nghe thấy lời của Diệp Phi, lông mi của cậu bé run rẩy…
Danh sách chương