Thủy Tinh cảm giác được bàn tay quấy rối của anh, muốn chặt quách móng vuốt của anh cho rồi, cô đã kết hôn rồi đó biết không? Hơn nữa anh có tư cách gì mà muốn cô chứ?
“Bắc Minh Phong, anh muốn giải quyết vấn đề thì đi tìm người phụ nữ của anh! Tôi không phải là người gì đó của anh đâu!” Cô lớn tiếng nói.
Bàn tay của Bắc Minh Phong bị cô dùng lực bẻ ra, anh không nghi ngờ gì nữa, cô gái nhỏ muốn bẻ gãy ngón tay của anh, mà tay của anh cứ khư khư ôm lấy đùi của cô, khó khăn lắm mới chạm tới thịt được, làm sao anh có thể buông tay chứ.
Mấu chốt là anh đã uống nhiều canh bổ như vậy rồi, bây giờ sắp vỡ mạch máu rồi, bản năng sớm đã chinh phục lý trí của anh rồi.
“Không đồng ý thì thôi, dù sao cũng là chuyện hai bên tình nguyện, nhưng mà, có lòng tốt nhắc nhở em một tí, trừ anh ra, ai cũng không thể đưa em đi gặp Mộ Thương Nam. Em nghĩ kĩ rồi nói anh biết!” Anh dửng dưng nói, lúc này mà gặp Mộ Thương Nam, thì chính là điên rồi, chê mình sống lâu mà!
Gương mặt của Thủy Tinh giật mạnh, bị anh uy hiếp được rồi, cô rất rõ, trừ anh em chí cốt Bắc Minh Phong của Mộ Thương Nam ra, ai cũng không có cách đưa cô đi gặp Mộ Thương Nam.
Bộ dạng do dự của cô gái nhỏ hiện vào trong đáy mắt của Bắc Minh Phong, “Đừng gấp rút, nghĩ kĩ rồi, nếu như giống như lời em nói, là có người hại Diệp Phi, vậy thì em hiểu, bạn của em bị nhốt trong tù một ngày chính là đang chờ chết! Em muốn bạn em chết nhanh một chút thì bây giờ có thể đi rồi.”
Lời của anh giống lưỡi dao đâm vào trái tim của Thủy Tinh, dùng cô để đổi lấy mạng sống cho Diệp Phi, thực ra đối với cô cũng không mất mát gì cả.
Chỉ là người này là Bắc Minh Phong, nếu như là một người xa lạ, cô thật sự sẽ không do dự chút nào, nhưng mà người này là người đàn ông mà cô từng yêu, khi nãy còn nhìn thấy anh sắp làm chuyện đó với Lăng Tuyết, lúc này, cô phải làm sao chấp nhận Bắc Minh Phong đây?
“Có phải chỉ một lần không?” Cô chất vấn anh.
“Phải! Chỉ một lần hôm nay, làm xong thì anh sẽ đưa em đi gặp Mộ Thương Nam.” Bắc Minh Phong nói.
Anh nói rồi bế cô gái nhỏ lên, đi vào trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc, ở đó có chiếc giường lớn mà họ cần nhất.
Chuyện mà năm năm chưa làm qua, tâm tình đè nén trong năm năm, anh không đợi được mà hôn lên môi của cô gái nhỏ.
Đây là người phụ nữ mà anh yêu, làm chuyện yêu thích với người mình yêu, là chuyện mà anh tha thiết ước mơ cả đời này!
Thủy Tinh bị anh đè lên người, một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô, người đàn ông này không phải là đàn ông, mà là dã thú.
“Đừng xé đồ của tôi!” Cô vội vàng vịn lấy bàn tay của anh, trời đất mẹ ơi, xé hư rồi thì làm sao mà cô đi gặp người ta được chứ?
“Anh giúp em cởi.” Bắc Minh Phong đưa tay vén đồ của cô ra.
Không đợi được mà chiếm lấy cô, sự sung sướng cuốn lấy cơ thể anh, hơi thở phát ra từ trong cổ họng của anh.
Thủy Tịnh chịu đau đến khó chịu, chuyện mà năm năm chưa làm qua.
“Bắc Minh Phong, anh điên rồi!” Cô đau đớn kêu lên.
“Điên rồi, sớm đã điên rồi!” Bắc Minh Phong nói, anh sớm đã nhớ cô nhớ tới điên rồi, huống hồ chi anh còn bị ép uống canh bổ nhiều ngày như vậy nữa.
Thứ canh bổ trong người anh vốn dĩ đã khiến anh không dừng lại được.
Đôi môi của anh hôn lên môi của cô, bắt đầu làm chuyện mà mình muốn làm.
Thủy Tinh khó chịu bám chặt lấy vai của anh, chính trong lúc cô đau đến mức muốn bảo anh dừng lại, thì anh đột nhiên ngừng động tác của mình lại.
Mặt của Thủy Tinh cũng nghệch ra, nửa phút sao???
Tình hình gì vậy?
Cô không nhịn được bật cười thành tiếng, “Không ngờ công tử Bắc Minh làm việc thì hiệu suất cao như vậy.”
Sắc mặt Bắc Minh Phong đen tới cực điểm, quả thực là một sự sỉ nhục đối với lòng tôn nghiêm nam tính của anh!
“Không phải! Lúc nãy không phải!” Anh chết cũng không thừa nhận!
Thủy Tinh chớp chớp ánh nhìn, khốn khiếp, cô tốt xấu gì cũng là vợ chồng với Bắc Minh Phong vài ngày, cô không biết hay sao?
“Không sao, miệt mài quá độ thì dễ bị như vầy lắm. Tôi thấy anh vẫn là nên điều dưỡng tốt chút nữa! Lúc nãy anh nói đó, làm một lần thì đưa tôi đi gặp Mộ Thương Nam.”
Bắc Minh Phong suýt chút tức đến méo mặt, cái gì mà miệt mài quá độ, anh là kiêng khem quá lâu, cho nên mới quá hưng phấn thôi!
“Anh nói là hôm nay một lần, đây còn chưa qua một ngày nữa! Ngoan ngoãn chịu đựng cho anh!” Bàn tay to lớn của anh ấn xuống eo của cô gái nhỏ, không cho cô biết sự lợi hại của anh thì không được.
Dù sao anh cũng nhịn năm năm rồi, lại bồi bổ hai ngày, cái anh có là tinh lực sẽ từ từ mài mòn cô gái nhỏ.
Một lát sau, Thủy Tinh đã biết mình hiểu sai rồi, người đàn ông này vốn dĩ là dạng người làm hoài cũng không dứt.
Thật sự phải cùng làm với anh ta một ngày sao?
Sau lưng cô túa mồ hôi lạnh, cô còn muốn sống nữa đó biết không?
Lúc mới gả ch Bắc Minh Phong, sự hung hãn của anh vụt qua trong đầu cô, nếu như thật sự làm cả một ngày thì cô chỉ sợ mình không đủ sức lực đi tìm Mộ Thương Nam.
Bắc Minh Phong cuối cùng cũng tìm thấy được trạng thái nhịp điệu của mình, môi của anh hôn lên môi của cô gái nhỏ, đến tận lúc này anh mới cởi đồ của cô một cách không nhanh không chậm, khiến cô quấn quýt triền miền cùng anh.
—
Diệp Phi ở trong tù đợi, nhưng Thủy Tinh vẫn không đến, mà Mộ Thương Nam lúc này đã đến rồi.
Sắc mặt của người đàn ông đó vô cùng lạnh lẽo, cho dù đã quen biết anh lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa nhìn thấy qua dáng vẻ lạnh lùng như vậy của anh, giống như thần A Tu La chui lên từ địa ngục vậy.
Anh vốn dĩ không đi vào buồng tiếp khách, mà trực tiếp đến thẳng phòng giam của cô gái nhỏ.
Diệp Phi ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng giam, trong khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Thương Nam, cũng không quan tâm sắc mặt của Mộ Thương Nam, gấp gáp bước về phía Mộ Thương Nam.
“Mộ Dã sao rồi? Mộ Dã như thế nào rồi?” Cô nắm lấy cánh tay của anh mà hỏi.
Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam siết chặt lấy cổ của cô, đáy mắt chứa đầy tia đỏ đáng sợ.
Âm thanh lạnh lùng của anh trầm thấp phủ lên đỉnh trán của cô, từng chữ từng chữ phát ra từ miệng của anh.
“Cô có tư cách gì mà hỏi về nó hả?”
Tim Diệp Phi bóp nghẹt, tay của anh giống như móng vuốt của quỷ dữ nắm lấy cổ của cô, chỉ cần năm ngón tay của anh co lại thì có thể bẻ gãy cổ cô rồi.
“Bất luận anh tin hay không tin, tôi chưa từng hại qua Mộ Dã và người nhà của anh!”
Khóe miệng của Mộ Thương Nam hiện lên nụ cười lạnh, cười rất dữ tợn, “Diệp Phi, cô đang gạt ai? Trách bản thân tôi bị mù đã thích cô, giữ cô lại bên cạnh tôi, mới hại con trai của tôi!”
Diệp Phi chỉ cảm thấy mình thở không nổi nữa, cô dùng tay tách tay của anh ra, cô không thể chết, cô còn có Thiên Thiên nữa!
“Anh có chứng cứ gì?” Cô khó khăm lắm mới phát ra được chữ của mình.
Một tay của Mộ Thương Nam lấy điện thoại của mình ra, “Trong nhà tôi có camera giám sát, tất cả mọi chuyện mà cô làm đều bị quay lại cả rồi!”
Đáy mắt của Diệp Phi hiện lên sự kinh ngạc, “Tôi xem thử, anh cho tôi xem thử!”
Bàn tay bóp lấy cổ của cô vẫn không buông ra, tay kia ấn mở màn hình di động, một đoạn băng ghi hình được mở ra.
Cảnh tượng được mở ra, con ngươi của Diệp Phi mở to hết cỡ, cô nhìn thấy Liễu Họa nằm trên nền nhà, còn cô đang cầm gậy sắt đuổi theo Thiên Tịnh mà đánh.
Thiên Tịnh bị cô đánh ngã xuống, sau đó Mộ Dã bước qua, không biết Mộ Dã và cô đã nói những gì, cô vung gậy sắt lên rồi nhằm vào Mộ Dã mà đánh.
Mộ Dã bị những đòn gậy của cô đánh ngã xuống vũng máu…
“Bắc Minh Phong, anh muốn giải quyết vấn đề thì đi tìm người phụ nữ của anh! Tôi không phải là người gì đó của anh đâu!” Cô lớn tiếng nói.
Bàn tay của Bắc Minh Phong bị cô dùng lực bẻ ra, anh không nghi ngờ gì nữa, cô gái nhỏ muốn bẻ gãy ngón tay của anh, mà tay của anh cứ khư khư ôm lấy đùi của cô, khó khăn lắm mới chạm tới thịt được, làm sao anh có thể buông tay chứ.
Mấu chốt là anh đã uống nhiều canh bổ như vậy rồi, bây giờ sắp vỡ mạch máu rồi, bản năng sớm đã chinh phục lý trí của anh rồi.
“Không đồng ý thì thôi, dù sao cũng là chuyện hai bên tình nguyện, nhưng mà, có lòng tốt nhắc nhở em một tí, trừ anh ra, ai cũng không thể đưa em đi gặp Mộ Thương Nam. Em nghĩ kĩ rồi nói anh biết!” Anh dửng dưng nói, lúc này mà gặp Mộ Thương Nam, thì chính là điên rồi, chê mình sống lâu mà!
Gương mặt của Thủy Tinh giật mạnh, bị anh uy hiếp được rồi, cô rất rõ, trừ anh em chí cốt Bắc Minh Phong của Mộ Thương Nam ra, ai cũng không có cách đưa cô đi gặp Mộ Thương Nam.
Bộ dạng do dự của cô gái nhỏ hiện vào trong đáy mắt của Bắc Minh Phong, “Đừng gấp rút, nghĩ kĩ rồi, nếu như giống như lời em nói, là có người hại Diệp Phi, vậy thì em hiểu, bạn của em bị nhốt trong tù một ngày chính là đang chờ chết! Em muốn bạn em chết nhanh một chút thì bây giờ có thể đi rồi.”
Lời của anh giống lưỡi dao đâm vào trái tim của Thủy Tinh, dùng cô để đổi lấy mạng sống cho Diệp Phi, thực ra đối với cô cũng không mất mát gì cả.
Chỉ là người này là Bắc Minh Phong, nếu như là một người xa lạ, cô thật sự sẽ không do dự chút nào, nhưng mà người này là người đàn ông mà cô từng yêu, khi nãy còn nhìn thấy anh sắp làm chuyện đó với Lăng Tuyết, lúc này, cô phải làm sao chấp nhận Bắc Minh Phong đây?
“Có phải chỉ một lần không?” Cô chất vấn anh.
“Phải! Chỉ một lần hôm nay, làm xong thì anh sẽ đưa em đi gặp Mộ Thương Nam.” Bắc Minh Phong nói.
Anh nói rồi bế cô gái nhỏ lên, đi vào trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc, ở đó có chiếc giường lớn mà họ cần nhất.
Chuyện mà năm năm chưa làm qua, tâm tình đè nén trong năm năm, anh không đợi được mà hôn lên môi của cô gái nhỏ.
Đây là người phụ nữ mà anh yêu, làm chuyện yêu thích với người mình yêu, là chuyện mà anh tha thiết ước mơ cả đời này!
Thủy Tinh bị anh đè lên người, một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô, người đàn ông này không phải là đàn ông, mà là dã thú.
“Đừng xé đồ của tôi!” Cô vội vàng vịn lấy bàn tay của anh, trời đất mẹ ơi, xé hư rồi thì làm sao mà cô đi gặp người ta được chứ?
“Anh giúp em cởi.” Bắc Minh Phong đưa tay vén đồ của cô ra.
Không đợi được mà chiếm lấy cô, sự sung sướng cuốn lấy cơ thể anh, hơi thở phát ra từ trong cổ họng của anh.
Thủy Tịnh chịu đau đến khó chịu, chuyện mà năm năm chưa làm qua.
“Bắc Minh Phong, anh điên rồi!” Cô đau đớn kêu lên.
“Điên rồi, sớm đã điên rồi!” Bắc Minh Phong nói, anh sớm đã nhớ cô nhớ tới điên rồi, huống hồ chi anh còn bị ép uống canh bổ nhiều ngày như vậy nữa.
Thứ canh bổ trong người anh vốn dĩ đã khiến anh không dừng lại được.
Đôi môi của anh hôn lên môi của cô, bắt đầu làm chuyện mà mình muốn làm.
Thủy Tinh khó chịu bám chặt lấy vai của anh, chính trong lúc cô đau đến mức muốn bảo anh dừng lại, thì anh đột nhiên ngừng động tác của mình lại.
Mặt của Thủy Tinh cũng nghệch ra, nửa phút sao???
Tình hình gì vậy?
Cô không nhịn được bật cười thành tiếng, “Không ngờ công tử Bắc Minh làm việc thì hiệu suất cao như vậy.”
Sắc mặt Bắc Minh Phong đen tới cực điểm, quả thực là một sự sỉ nhục đối với lòng tôn nghiêm nam tính của anh!
“Không phải! Lúc nãy không phải!” Anh chết cũng không thừa nhận!
Thủy Tinh chớp chớp ánh nhìn, khốn khiếp, cô tốt xấu gì cũng là vợ chồng với Bắc Minh Phong vài ngày, cô không biết hay sao?
“Không sao, miệt mài quá độ thì dễ bị như vầy lắm. Tôi thấy anh vẫn là nên điều dưỡng tốt chút nữa! Lúc nãy anh nói đó, làm một lần thì đưa tôi đi gặp Mộ Thương Nam.”
Bắc Minh Phong suýt chút tức đến méo mặt, cái gì mà miệt mài quá độ, anh là kiêng khem quá lâu, cho nên mới quá hưng phấn thôi!
“Anh nói là hôm nay một lần, đây còn chưa qua một ngày nữa! Ngoan ngoãn chịu đựng cho anh!” Bàn tay to lớn của anh ấn xuống eo của cô gái nhỏ, không cho cô biết sự lợi hại của anh thì không được.
Dù sao anh cũng nhịn năm năm rồi, lại bồi bổ hai ngày, cái anh có là tinh lực sẽ từ từ mài mòn cô gái nhỏ.
Một lát sau, Thủy Tinh đã biết mình hiểu sai rồi, người đàn ông này vốn dĩ là dạng người làm hoài cũng không dứt.
Thật sự phải cùng làm với anh ta một ngày sao?
Sau lưng cô túa mồ hôi lạnh, cô còn muốn sống nữa đó biết không?
Lúc mới gả ch Bắc Minh Phong, sự hung hãn của anh vụt qua trong đầu cô, nếu như thật sự làm cả một ngày thì cô chỉ sợ mình không đủ sức lực đi tìm Mộ Thương Nam.
Bắc Minh Phong cuối cùng cũng tìm thấy được trạng thái nhịp điệu của mình, môi của anh hôn lên môi của cô gái nhỏ, đến tận lúc này anh mới cởi đồ của cô một cách không nhanh không chậm, khiến cô quấn quýt triền miền cùng anh.
—
Diệp Phi ở trong tù đợi, nhưng Thủy Tinh vẫn không đến, mà Mộ Thương Nam lúc này đã đến rồi.
Sắc mặt của người đàn ông đó vô cùng lạnh lẽo, cho dù đã quen biết anh lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa nhìn thấy qua dáng vẻ lạnh lùng như vậy của anh, giống như thần A Tu La chui lên từ địa ngục vậy.
Anh vốn dĩ không đi vào buồng tiếp khách, mà trực tiếp đến thẳng phòng giam của cô gái nhỏ.
Diệp Phi ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng giam, trong khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Thương Nam, cũng không quan tâm sắc mặt của Mộ Thương Nam, gấp gáp bước về phía Mộ Thương Nam.
“Mộ Dã sao rồi? Mộ Dã như thế nào rồi?” Cô nắm lấy cánh tay của anh mà hỏi.
Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam siết chặt lấy cổ của cô, đáy mắt chứa đầy tia đỏ đáng sợ.
Âm thanh lạnh lùng của anh trầm thấp phủ lên đỉnh trán của cô, từng chữ từng chữ phát ra từ miệng của anh.
“Cô có tư cách gì mà hỏi về nó hả?”
Tim Diệp Phi bóp nghẹt, tay của anh giống như móng vuốt của quỷ dữ nắm lấy cổ của cô, chỉ cần năm ngón tay của anh co lại thì có thể bẻ gãy cổ cô rồi.
“Bất luận anh tin hay không tin, tôi chưa từng hại qua Mộ Dã và người nhà của anh!”
Khóe miệng của Mộ Thương Nam hiện lên nụ cười lạnh, cười rất dữ tợn, “Diệp Phi, cô đang gạt ai? Trách bản thân tôi bị mù đã thích cô, giữ cô lại bên cạnh tôi, mới hại con trai của tôi!”
Diệp Phi chỉ cảm thấy mình thở không nổi nữa, cô dùng tay tách tay của anh ra, cô không thể chết, cô còn có Thiên Thiên nữa!
“Anh có chứng cứ gì?” Cô khó khăm lắm mới phát ra được chữ của mình.
Một tay của Mộ Thương Nam lấy điện thoại của mình ra, “Trong nhà tôi có camera giám sát, tất cả mọi chuyện mà cô làm đều bị quay lại cả rồi!”
Đáy mắt của Diệp Phi hiện lên sự kinh ngạc, “Tôi xem thử, anh cho tôi xem thử!”
Bàn tay bóp lấy cổ của cô vẫn không buông ra, tay kia ấn mở màn hình di động, một đoạn băng ghi hình được mở ra.
Cảnh tượng được mở ra, con ngươi của Diệp Phi mở to hết cỡ, cô nhìn thấy Liễu Họa nằm trên nền nhà, còn cô đang cầm gậy sắt đuổi theo Thiên Tịnh mà đánh.
Thiên Tịnh bị cô đánh ngã xuống, sau đó Mộ Dã bước qua, không biết Mộ Dã và cô đã nói những gì, cô vung gậy sắt lên rồi nhằm vào Mộ Dã mà đánh.
Mộ Dã bị những đòn gậy của cô đánh ngã xuống vũng máu…
Danh sách chương