45261.“Trừ việc ăn em ra, em nghĩ tôi còn có thể làm gì?” Mộ Thương Nam chất vấn.
“Anh coi tôi là cái gì chứ? Khốn kiếp!” Diệp Phi mắng.
“Vậy phải hỏi em trước, em coi tôi là cái gì? Có phải em cảm thấy, em không nói liền vĩnh viễn không có ai nói cho tôi chuyện quá khứ của chúng ta?” Một cánh tay Mộ Thương Nam chu du trên thân thể cô gái, một cánh tay nắm lấy cằm cô.
Tay của cô đã bị anh trói lại, anh không cần lo lắng tay cô quấy nhiễu động tác của mình.
Ngực Diệp Phi cứng lại, không phải là Bắc Minh Phong nói đấy chứ? Nhưng mà Bắc Minh Phong luôn không muốn nói cho Mộ Thương Nam cơ mà.
“Chúng ta? Chuyện quá khứ như thế nào?” Cô hỏi ngược lại Mộ Thương Nam.
“Giả ngu à? Diệp Phi, nếu em cảm thấy em giả ngu có thể lừa gạt được tôi, em liền thử xem!” Mộ Thương Nam lạnh giọng nói vang vọng trên đỉnh đầu cô.
“Chúng ta thật sự không có quan hệ gì hết!” Diệp Phi cắn răng nói, dù sao anh cũng đã mất trí nhớ, cô chẳng sợ anh nhớ ra cái gì.
“Phải không?” Thân thể Mộ Thương Nam hạ xuống, thô lỗ đoạt lấy người con gái.
Đó là kích cỡ mà Diệp Phi vốn dĩ không thể chịu đựng nổi.
Cô khó chịu muốn né tránh lại bị anh đè eo xuống.
“Dù cho anh có tin hay không, chúng ta thật sự không có quan hệ?”
“Không có quan hệ mà tôi lại quen thuộc với thân thể em như vậy? Em không nói thật, tôi liền làm cho đến khi em nói thật mới thôi!” Mộ Thương Nam lạnh lẽo nói.
Anh chẳng có gì ngoài thời gian, có thể hành hạ đến khi cô nói thật mới dừng.
Diệp Phi bị đau nhíu chặt chân mày: “Tôi nói, tôi nói thật. Thiên Tịnh và Thiên Huệ hại chết cha mẹ tôi, tôi liền trả thù cô ta, cho nên mới dụ dỗ anh. Nhưng là, anh đều không dính bẫy.”
Cô bịa ra một cái cớ.
“Dụ dỗ tôi? Tôi không mắc bẫy? Chỉ như vậy?” Mộ Thương Nam chất vấn. Hiển nhiên đây không phải là câu trả lời anh mong muốn.
“Chính là như vậy. Anh là Mộ Thương Nam, thông minh như vậy, đương nhiên là có thể nhìn ra tôi muốn trả thù chị họ tôi nên mới dụ dỗ anh. Anh làm sao có thể mắc lừa?” Diệp Phi liền vội vàng nói.
“Thông minh? Nếu biết tôi thông minh thì đừng nghĩ đến lừa gạt tôi! Nói cho tôi, em làm sao dụ dỗ tôi? Nói tường tận! Nếu không, em biết năng lực của tôi rồi đấy!” Mộ Thương Nam uy hiếp động một chút.
Tay Diệp Phi khó chịu lập tức nắm chặt quần áo trói tay mình. Trời ạ, cô cáu đến muốn giết chết người đàn ông này.
Cô nói chi tiết như thế nào đây? “Chính là tôi, tôi chủ động hôn anh, sau đó đẩy ngã anh. Cuối cùng anh đẩy tôi ra, chính là như vậy.”
Ánh mắt Mộ Thương Nam ép thành một đường hẹp dài, cởi ra quần áo trói tay cô: “Bác sĩ nói, cách khôi phục trí nhớ tốt nhất cho tôi chính là tái hiện cảnh tượng. Em làm sao hôn tôi? Bây giờ tái hiện lại! Không làm được chứng minh em nói dối!”
Diệp Phi phát cáu. Trời ạ! Lúc nãy cô nên nói là cô đi ám sát anh ta!
Cô bị người đàn ông chiếm đoạt, muốn chạy cũng không chạy nổi, căn bản không có lựa chọn khác.
Cô ép mình đưa tay kéo cổ của anh, đưa lên môi của mình, hôn lên mép anh: “Tôi chính là hôn anh như thế này.”
“Cái này cũng gọi là hôn? Em đang nói dối, hôn như thế này làm sao có thể dụ dỗ đàn ông?” Mộ Thương Nam chất vấn.
Môi Diệp Phi khẽ giật: “Vừa mới bắt đầu là như thế, sau đó có sâu hơn.”
“Sâu hơn như thế nào? Tiếp tục!” Mộ Thương Nam ra lệnh.
Diệp Phi nhắm mắt, tiếp tục hôn anh. Trong lòng đã nguyền rủa anh ba đời ba kiếp không “cương” nổi!
Cô thử thăm dò cạy răng môi anh, chiếm đoạt khoang miệng anh.
Ngay lúc cô muốn lui ra, Mộ Thương Nam liền bấu chặt dây dưa, nhất quyết không để cô lùi bước.
Hôn thật sâu, để cô bị hôn đến nghẹt thở. Cô vỗ tay lên lưng anh, để cho anh buông cô ra. Nhưng anh giống như là hôn đến nghiện, hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô.
Tay anh vòng ra sau gáy, đẩy cô gần sát anh hơn.
Trong đầu Diệp Phi choáng váng, thiếu oxi xụi lơ trong ngực anh.
Mộ Thương Nam ăn uống no đủ mới buông thả môi cô.
Anh liếm khóe môi mình, nham hiểm nhìn cô gái giờ đã xụi lơ: “Sau đó, em đẩy ngã tôi thế nào? Tiếp tục tái hiện cảnh tượng đi.”
Diệp Phi miệng há to thở hổn hển, giống như cá mắc cạn, hận Mộ Thương Nam đến chết. Anh là cô ý muốn để cho cô phải hôn anh, đè anh ra!
Con ngươi cô ép thành một đường hẹp dài, dám bẫy cô à? Cô sẽ khiến anh hối hận!
Môi cong lên, cô nhìn anh: “Tôi chính là đẩy ngã anh thế này này.”
Tay cô đẩy đầu vai anh, xoay người một cái liền đảo ngược vị trí của hai người, ngồi lên thân thể anh.
Móng vuốt nhỏ chạy loạn trên ngực anh: “Tổng giám đốc Mộ, bây giờ tôi sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ!”
Ai nói loại chuyện này nhất định phải là nam trên nữ dưới, trời *** hôm nay cô ở trên!
Mộ Thương Nam nhìn cô gái ra sức, môi khẽ cười tà mị.
Bình thường vẫn là anh chủ động, lần này vừa hay để anh cảm thụ cô chủ động đi.
Ánh mắt anh ngưng lại trên khuôn mặt cô, cố gắng nhớ lại chuyện đã qua.
Cô gái trước mặt dần dần hòa hợp với gương mặt trong quá khứ. Trong đầu anh chợt lóe qua hình ảnh, hình ảnh bọn họ lăn lộn trên giường, anh mang chiếc mặt nạ màu bạc, mà cô ở dưới người anh đau đớn cầu xin tha thứ, nhưng là anh căn bản không dừng được.
Cảm giác chân thật đó kích động trên người anh, hô hấp của anh.
Hình ảnh trong đầu một lần nữa chồng đè lên cô gái, lòng anh trĩu nặng.
Lần đầu tiên của cô thuộc về anh.
Ký ức này khiến cho toàn thân anh huyết mạch sôi trào, càng muốn cô nhiều hơn!
Nháy mắt, anh xoay người đè cô xuống, lấy lại quyền chủ động. Cô gái này dám lừa gạt anh, nói bọn họ không có quan hệ!
Lần đầu tiên của cô rõ ràng thuộc về anh, mà bọn họ cũng sớm đã có quan hệ. Không trách anh nhìn thấy cô thì sẽ không nhịn được, bởi thân thể anh đã sớm khắc sâu thân thể cô trong trí nhớ.
Cả đêm dây dưa, Diệp Phi vốn định làm cho anh cả ngày không xuống giường được, kết quả lại bị anh hung hăng giày xéo cả đêm.
Thật là hối hận muốn chết, mình tìm chết nên mới chủ động hôn anh ta!
Cuối cùng là cô ngủ lúc nào cũng không biết, chỉ nhớ là mình mệt mỏi đến mức anh tắm cho cô cũng lười động đậy.
Tỉnh lại lần nữa là khi cô bị cơn đói đánh thức. Tia sáng mặt trời nhu hòa chiếu vào trên người.
Cô kéo thân thể đau nhức đứng dậy xuống đất. Vận động cường độ cao cả đêm, cô không đói bụng mới lạ.
Trong phòng sớm đã chẳng còn bóng dáng người đàn ông, tuy nhiên cô lại phát hiện trong điện thoại di động có một tin nhắn.
“Biểu hiện đêm qua không tệ. Phần thưởng cho em là hoạt động tự do trong biệt thự hôm nay. Bên ngoài có vệ sĩ, em chạy trốn được coi như tôi thua; chạy không thoát, tối nay tiếp tục trừng phạt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ cau, cô mới không ngốc nghếch mà đi khiêu chiến năng lực vệ sĩ của anh ta.
Cô mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng, xuống phòng bếp tìm đồ ăn.
Cửa biệt thự bỗng dưng mở ra, Liễu Họa và Thiên Tịnh đi vào.
Lúc Liễu Họa nhìn thấy Diệp Phi, trong nháy mắt liền hung dữ: “Tiện nhân, sao cô lại ở đây? Người đâu, đem cô ta bắt lại đưa đến đồn cảnh sát! Ta muốn cho cô ta ngồi tù!”
“Anh coi tôi là cái gì chứ? Khốn kiếp!” Diệp Phi mắng.
“Vậy phải hỏi em trước, em coi tôi là cái gì? Có phải em cảm thấy, em không nói liền vĩnh viễn không có ai nói cho tôi chuyện quá khứ của chúng ta?” Một cánh tay Mộ Thương Nam chu du trên thân thể cô gái, một cánh tay nắm lấy cằm cô.
Tay của cô đã bị anh trói lại, anh không cần lo lắng tay cô quấy nhiễu động tác của mình.
Ngực Diệp Phi cứng lại, không phải là Bắc Minh Phong nói đấy chứ? Nhưng mà Bắc Minh Phong luôn không muốn nói cho Mộ Thương Nam cơ mà.
“Chúng ta? Chuyện quá khứ như thế nào?” Cô hỏi ngược lại Mộ Thương Nam.
“Giả ngu à? Diệp Phi, nếu em cảm thấy em giả ngu có thể lừa gạt được tôi, em liền thử xem!” Mộ Thương Nam lạnh giọng nói vang vọng trên đỉnh đầu cô.
“Chúng ta thật sự không có quan hệ gì hết!” Diệp Phi cắn răng nói, dù sao anh cũng đã mất trí nhớ, cô chẳng sợ anh nhớ ra cái gì.
“Phải không?” Thân thể Mộ Thương Nam hạ xuống, thô lỗ đoạt lấy người con gái.
Đó là kích cỡ mà Diệp Phi vốn dĩ không thể chịu đựng nổi.
Cô khó chịu muốn né tránh lại bị anh đè eo xuống.
“Dù cho anh có tin hay không, chúng ta thật sự không có quan hệ?”
“Không có quan hệ mà tôi lại quen thuộc với thân thể em như vậy? Em không nói thật, tôi liền làm cho đến khi em nói thật mới thôi!” Mộ Thương Nam lạnh lẽo nói.
Anh chẳng có gì ngoài thời gian, có thể hành hạ đến khi cô nói thật mới dừng.
Diệp Phi bị đau nhíu chặt chân mày: “Tôi nói, tôi nói thật. Thiên Tịnh và Thiên Huệ hại chết cha mẹ tôi, tôi liền trả thù cô ta, cho nên mới dụ dỗ anh. Nhưng là, anh đều không dính bẫy.”
Cô bịa ra một cái cớ.
“Dụ dỗ tôi? Tôi không mắc bẫy? Chỉ như vậy?” Mộ Thương Nam chất vấn. Hiển nhiên đây không phải là câu trả lời anh mong muốn.
“Chính là như vậy. Anh là Mộ Thương Nam, thông minh như vậy, đương nhiên là có thể nhìn ra tôi muốn trả thù chị họ tôi nên mới dụ dỗ anh. Anh làm sao có thể mắc lừa?” Diệp Phi liền vội vàng nói.
“Thông minh? Nếu biết tôi thông minh thì đừng nghĩ đến lừa gạt tôi! Nói cho tôi, em làm sao dụ dỗ tôi? Nói tường tận! Nếu không, em biết năng lực của tôi rồi đấy!” Mộ Thương Nam uy hiếp động một chút.
Tay Diệp Phi khó chịu lập tức nắm chặt quần áo trói tay mình. Trời ạ, cô cáu đến muốn giết chết người đàn ông này.
Cô nói chi tiết như thế nào đây? “Chính là tôi, tôi chủ động hôn anh, sau đó đẩy ngã anh. Cuối cùng anh đẩy tôi ra, chính là như vậy.”
Ánh mắt Mộ Thương Nam ép thành một đường hẹp dài, cởi ra quần áo trói tay cô: “Bác sĩ nói, cách khôi phục trí nhớ tốt nhất cho tôi chính là tái hiện cảnh tượng. Em làm sao hôn tôi? Bây giờ tái hiện lại! Không làm được chứng minh em nói dối!”
Diệp Phi phát cáu. Trời ạ! Lúc nãy cô nên nói là cô đi ám sát anh ta!
Cô bị người đàn ông chiếm đoạt, muốn chạy cũng không chạy nổi, căn bản không có lựa chọn khác.
Cô ép mình đưa tay kéo cổ của anh, đưa lên môi của mình, hôn lên mép anh: “Tôi chính là hôn anh như thế này.”
“Cái này cũng gọi là hôn? Em đang nói dối, hôn như thế này làm sao có thể dụ dỗ đàn ông?” Mộ Thương Nam chất vấn.
Môi Diệp Phi khẽ giật: “Vừa mới bắt đầu là như thế, sau đó có sâu hơn.”
“Sâu hơn như thế nào? Tiếp tục!” Mộ Thương Nam ra lệnh.
Diệp Phi nhắm mắt, tiếp tục hôn anh. Trong lòng đã nguyền rủa anh ba đời ba kiếp không “cương” nổi!
Cô thử thăm dò cạy răng môi anh, chiếm đoạt khoang miệng anh.
Ngay lúc cô muốn lui ra, Mộ Thương Nam liền bấu chặt dây dưa, nhất quyết không để cô lùi bước.
Hôn thật sâu, để cô bị hôn đến nghẹt thở. Cô vỗ tay lên lưng anh, để cho anh buông cô ra. Nhưng anh giống như là hôn đến nghiện, hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô.
Tay anh vòng ra sau gáy, đẩy cô gần sát anh hơn.
Trong đầu Diệp Phi choáng váng, thiếu oxi xụi lơ trong ngực anh.
Mộ Thương Nam ăn uống no đủ mới buông thả môi cô.
Anh liếm khóe môi mình, nham hiểm nhìn cô gái giờ đã xụi lơ: “Sau đó, em đẩy ngã tôi thế nào? Tiếp tục tái hiện cảnh tượng đi.”
Diệp Phi miệng há to thở hổn hển, giống như cá mắc cạn, hận Mộ Thương Nam đến chết. Anh là cô ý muốn để cho cô phải hôn anh, đè anh ra!
Con ngươi cô ép thành một đường hẹp dài, dám bẫy cô à? Cô sẽ khiến anh hối hận!
Môi cong lên, cô nhìn anh: “Tôi chính là đẩy ngã anh thế này này.”
Tay cô đẩy đầu vai anh, xoay người một cái liền đảo ngược vị trí của hai người, ngồi lên thân thể anh.
Móng vuốt nhỏ chạy loạn trên ngực anh: “Tổng giám đốc Mộ, bây giờ tôi sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ!”
Ai nói loại chuyện này nhất định phải là nam trên nữ dưới, trời *** hôm nay cô ở trên!
Mộ Thương Nam nhìn cô gái ra sức, môi khẽ cười tà mị.
Bình thường vẫn là anh chủ động, lần này vừa hay để anh cảm thụ cô chủ động đi.
Ánh mắt anh ngưng lại trên khuôn mặt cô, cố gắng nhớ lại chuyện đã qua.
Cô gái trước mặt dần dần hòa hợp với gương mặt trong quá khứ. Trong đầu anh chợt lóe qua hình ảnh, hình ảnh bọn họ lăn lộn trên giường, anh mang chiếc mặt nạ màu bạc, mà cô ở dưới người anh đau đớn cầu xin tha thứ, nhưng là anh căn bản không dừng được.
Cảm giác chân thật đó kích động trên người anh, hô hấp của anh.
Hình ảnh trong đầu một lần nữa chồng đè lên cô gái, lòng anh trĩu nặng.
Lần đầu tiên của cô thuộc về anh.
Ký ức này khiến cho toàn thân anh huyết mạch sôi trào, càng muốn cô nhiều hơn!
Nháy mắt, anh xoay người đè cô xuống, lấy lại quyền chủ động. Cô gái này dám lừa gạt anh, nói bọn họ không có quan hệ!
Lần đầu tiên của cô rõ ràng thuộc về anh, mà bọn họ cũng sớm đã có quan hệ. Không trách anh nhìn thấy cô thì sẽ không nhịn được, bởi thân thể anh đã sớm khắc sâu thân thể cô trong trí nhớ.
Cả đêm dây dưa, Diệp Phi vốn định làm cho anh cả ngày không xuống giường được, kết quả lại bị anh hung hăng giày xéo cả đêm.
Thật là hối hận muốn chết, mình tìm chết nên mới chủ động hôn anh ta!
Cuối cùng là cô ngủ lúc nào cũng không biết, chỉ nhớ là mình mệt mỏi đến mức anh tắm cho cô cũng lười động đậy.
Tỉnh lại lần nữa là khi cô bị cơn đói đánh thức. Tia sáng mặt trời nhu hòa chiếu vào trên người.
Cô kéo thân thể đau nhức đứng dậy xuống đất. Vận động cường độ cao cả đêm, cô không đói bụng mới lạ.
Trong phòng sớm đã chẳng còn bóng dáng người đàn ông, tuy nhiên cô lại phát hiện trong điện thoại di động có một tin nhắn.
“Biểu hiện đêm qua không tệ. Phần thưởng cho em là hoạt động tự do trong biệt thự hôm nay. Bên ngoài có vệ sĩ, em chạy trốn được coi như tôi thua; chạy không thoát, tối nay tiếp tục trừng phạt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ cau, cô mới không ngốc nghếch mà đi khiêu chiến năng lực vệ sĩ của anh ta.
Cô mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng, xuống phòng bếp tìm đồ ăn.
Cửa biệt thự bỗng dưng mở ra, Liễu Họa và Thiên Tịnh đi vào.
Lúc Liễu Họa nhìn thấy Diệp Phi, trong nháy mắt liền hung dữ: “Tiện nhân, sao cô lại ở đây? Người đâu, đem cô ta bắt lại đưa đến đồn cảnh sát! Ta muốn cho cô ta ngồi tù!”
Danh sách chương