45254.“Anh dựa vào cái gì mà đòi đưa tôi đi? Bắc Minh Phong, anh xông vào đám cưới của người khác, nói với cô dâu của người ta phải dẫn cô ấy đi, có hợp lý không?” Thủy Tinh lạnh lùng nói.

“Anh không muốn em vì cảm thấy nợ George, mới lựa chọn lấy anh ta! Món nợ của anh và anh ta là việc của đàn ông bọn anh, không có liên quan đến em!” Bắc Minh Phong nắm chặt lấy cánh ta cô, giống như sợ cô sẽ biến mất khỏi tay anh.

“Haha. Anh cảm thấy là tôi nợ George nên mới lấy anh ấy? Cho dù là anh đâm phải George, cũng là anh nợ anh ấy, dựa vào cái gì tôi phải giúp anh trả nợ George? Đầu tôi không có não sao? Tôi là vì thích George, mới lấy anh ấy! George rất tốt với tôi, chăm sóc tôi 5 năm nay, liên doanh với công ty nhà tôi. Còn anh thì sao? Gia đình Bắc Minh nhà anh, vì ly hôn mà kìm kẹp gia đình tôi, hại đồng tiền xương máu đầu tư của gia đình tôi mất sạch!” Thủy Tinh nói dõng dạc.

“Anh không muốn lấy tiền của nhà em, chỉ cần em đồng ý không kết hôn với George, cổ phần của gia đình em mà trước kia anh nuốt anh đều có thể đổi thành tiền mặt để trả lại cho nhà em” Bắc Minh Phong nói.

Thủy Tinh tát vào mặt Bắc Minh Phong một cái “Làm sao lại có loại đàn ông cặn bã như anh? Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi lấy George?”

“Thủy Tinh, anh vì hạnh phúc của em, anh biết em không yêu George.” Bắc Minh Phong nói.

“Bên mắt nào của anh nhìn thấy tôi không yêu anh ấy? Một người đàn ông tốt như thế tôi không yêu, tôi phải yêu ai? Dùng tiền uy hiếp tôi? Xin lỗi, gia đình tôi dù có phá sản, cũng không để anh uy hiếp!” Thủy Tinh tức giận hét lên.

Bắc Minh Phong mím chặt môi “Không phải anh uy hiếp em, anh thương em? Thủy Tinh, rốt cuộc anh phải yêu em như nào mới tốt?” Anh ôm chặt cô vào lòng, anh yêu cô, thật sự rất yêu cô, thời gian cô sắp kết hôn, anh yêu cô đến điên cuồng, thậm chí muốn đưa cô đi khỏi đây.

Trái tim Thủy Tinh đập thình thịch, anh phải yêu cô thế nào mới được? Nếu như lời này anh nói lúc hai người kết hôn, có lẽ họ đã không đi đến bước đường ngày hôm nay. Nhưng lúc bọn họ kết hôn, anh lại nói với cô, anh có con với người phụ nữ khác.

“Anh giết chết Lăng Tuyết, tôi sẽ tha thứ cho anh, quay về với anh” giọng nói lạnh đến thấu xương từng từ từng từ phát ra từ khóe môi cô.

“Thủy Tinh, đừng ngốc nữa, điều đó là không thể, Lăng Tuyết không làm gì sai? Anh không có lý do nào giết cô ấy” Bắc Minh Phong nói.

Thủy Tinh cười lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt mạnh mẽ đập vào mắt anh “Do vậy, anh hiểu chưa? Chúng ta là không thể. Quá khứ của anh và Lăng Tuyết xóa không sạch. Lời nói của cô như dao găm đâm vào trái tim anh, giữa họ là không thể. Nhưng tay anh không chịu buông, cứ như vậy ôm thật chặt Thủy Tinh, giống như ôm vật báu hiếm có.

“Không thể quên đi Lăng Tuyết sao? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu” giọng nói của anh phát ra từ sâu trong cổ họng.

“Không thể nào quên được trong ngày chúng ta kết hôn anh nói với tôi, anh có con với người phụ nữ khác! Bắc Minh Phong, cho dù tôi có lương thiện đến đâu, cũng sẽ không để người ta tủy ý bắt nạt! Loại đàn ông cặn bã như anh chỉ xứng với Lăng Tuyết,” Thủy Tinh lạnh lùng nói. Đó là nỗi đau cô không bao giờ quên được, là vết sẹo cả đời này không mờ đi được.

“Thủy Tinh, thời gian đã đến!” George đẩy cười ngồi trên xe lăn đi vào. Hình ảnh Bắc Minh Phong ôm lấy Thủy Tinh ở trong phòng đập vào mắt anh. Mặt anh cau lại “Bắc Minh Phong! Anh trong hôn lễ của người khác, ôm cô dâu của người ta có thích hợp không?”

Thủy Tinh nhìn thấy George, vội vàng dùng tay đẩy Bắc Minh Phong ra “Anh buông tôi ra! Bắc Minh Phong, là đàn ông thì yêu được cũng bỏ được, lúc anh và tôi kết hôn, dụ dỗ Lăng Tuyết, lúc kết hôn với Lăng Tuyết, lại muốn dụ dỗ tôi, loại đàn ông cặn bã như anh, cho dù đàn ông có tuyệt chủng, tôi cũng không cần”.

Bắc Minh Phong bất lực bỏ tay ra “Thủy Tinh, nhìn thẳng vào anh, nói cho anh biết, kết hôn với George thật sự là điều em muốn sao?”

Ánh mắt Thủy Tinh vô cùng lạnh lùng nhìn anh “Phải, tôi muốn lấy George”

Tay Bắc Minh Phong bất lực trượt xuống khỏi cánh tay Thủy Tinh “Được, anh tác thành cho em!”

Anh quay đầu nhìn George, “Tôi giao lại Thủy Tinh cho anh, Nếu như anh dám để cô ấy chịu một chút tổn thương nào, tôi sẽ không tha cho anh!”

“Vợ tôi, tôi sẽ yêu thương cô ấy, không cần người nhà Bắc Minh anh hao tâm!” George nói dứt khoát mạnh mẽ.

Thủy Tinh đi đến bên George, định đẩy xe lăn của George, nhưng lại bị George nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi anh. “Em là vợ của anh, anh sẽ không để vợ anh phải vất vả, anh cưới em chính là để yêu em, để em hạnh phúc” George nói, ấn nút chuyển động của xe lăn, đưa cô ra khỏi phòng thay đồ. Thảm đỏ trải dài đến tận linh mục của cha xứ. Thủy Tinh và George đứng trước mặt cha xứ, nghe cha xứ hỏi.

“Ta với danh nghĩa của Cha, con và Thánh Đức hỏi con, George,con có đồng ý lấy Thủy Tinh làm vợ, dù nghèo hay giàu, dù mạnh khỏe hay ốm đau, đều trước sau yêu thương lẫn nhau không bao giờ rời bỏ không? “Con đồng ý” George nói.

“Thủy Tinh, con có đồng ý gả cho George, dù nghèo hay giàu, dù mạnh khỏe hay ốm đau, đều trước sau yêu thương lẫn nhau không bao giờ rời bỏ không?” Cha xứ tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Thủy Tinh cứng đờ, có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng sốt ruột sau lưng cô, là Bắc Minh Phong đang nhìn cô? Không biết tại sao, cô rõ ràng biết mình đang kết hôn, lại không thể khống chế được thần kinh của mình, lúc nào cũng nghĩ đến Bắc Minh Phong, thậm chí còn nghĩ đến tâm trạng của anh lúc này. Anh có buồn không? Dù là loại đàn ông cặn bã cũng sẽ có chút thật lòng chứ? Cô chỉ cần anh có một chút thật lòng với cô là đủ rồi, ít nhất cũng không phụ cô đã từng thật lòng với anh.

Thủy Tinh, cha xứ đang hỏi em!” George nắm chặt tay Thủy Tinh, người phụ nữ mãi không chịu trả lời, làm trái tim anh khắc khoải.

Thần trí của Thủy Tinh được anh lôi về, cô nhìn cha xứ “Con đồng ý!”

Cô ép mình mở mắt thật to, đáy mắt cô đẫm nước, không để bản thân quay lại nhìn ánh mắt sốt ruột đó.

“Ta với danh nghĩa của Cha, con và Thánh Đức, tuyên bố hai con kết thành vợ chồng, vui lòng trao nhẫn cho nhau, chú rể có thể hôn cô dâu rồi!” Cha xứ nói.

Trái tim Bắc Minh Phong rơi xuống đáy thung lũng, khóe môi anh ngập trong lạnh lùng, việc bi thương nhất trên thế giới này, chính là nhìn người phụ nữ mình yêu thương kết hôn, nhưng lại không có tư cách giành lấy. Cảm giác lạc lõng quấn lấy toàn thân anh, giống như bị cả thế giới bỏ rơi. Anh kéo tay Bắc Minh Ý, đưa Bắc Minh Ý về nhà, mẹ của George, phu nhân Bá Tước Suzanne, chặn đường Bắc Minh Phong lại.

“Con trai ta và con dâu đã kết hôn, cậu vui lòng sau này đừng quấn lấy con dâu tôi nữa!”

Sắc mặt Bắc Minh Phong sầm xuống “Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ tác thành cho cô ấy, nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ để cả nhà bà chôn cùng!” Anh dẫn con trai mình ra khỏi lễ đường.

Trái tim Thủy Tinh trĩu xuống, cô nghe thấy câu nói cuối cùng của Bắc Minh Phong. Ánh mắt cô đọng lại hình bóng của Bắc Minh Phong, cuối cùng không kiềm chế được bản thân nước mắt lã chã rơi. Anh chính là đồ khốn nạn từ đầu đến chân! Tại sao đến lúc tôi kết hôn mới nói với tôi, anh quan tâm đến tôi như nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện