45227.Diệp Phi kinh ngạc nhìn gương mặt của anh, anh mất trí rồi? Cho nên anh vốn dĩ không nhớ ra cô.

“Ối! Tay của cô! Cô cố ý phải không?” Mộ Thương Nam đau đến mức nhíu mày, dù sao cũng là nơi nhạy cảm nhất của đàn ông.

Giọng nói của anh khiến cô thu lại dòng suy nghĩ của mình, anh không nhớ cô thì càng tốt, như vậy thì anh càng không có khả năng phát hiện ra Thiên Thiên.

Hơn nữa không có sự ràng buộc về tình cảm của năm đó thì cô càng dễ dàng báo thù cho bố mẹ mình hơn.

Cô buông tay ra, “Không có bóng nước, chỉ là phỏng cấp độ một, thoa chút thuốc cho anh, trong vòng một tuần đừng ở chung với phụ nữ.”

Đuôi lông mày của Mộ Thương Nam nhướn lên, “Ý của cô là tôi có thể đàn ông?”

Khóe miệng của Diệp Phi giật giật, “Anh cũng có thể ở cùng với chó, dê, ngựa, không thì có thể thử với chim ưng, dù sao anh và chúng đều cùng loại mà.”

“Cô mắng tôi là cầm thú à?” Mộ Thương Nam lạnh lùng cất tiếng.

“Tôi đâu có khen anh như vậy.” Ngón tay của Diệp Phi thoa thuốc lên miệng vết thương của anh.

Trán của Mộ Thương Nam hiện lên vô số vạch đen, nói anh là cầm thú thì là khen anh sao? Chết tiệt, anh không bằng cầm thú hay sao? Chỉ là cảm giác trơn nhẵn của thuốc thoa thoa lên người anh giống như khơi dậy khả năng trong người anh vậy.

Anh ngạc nhiên với phản ứng của mình, từng được bác sĩ giám định là vì bị thương quá năng nên mất đi năng lực, không ngờ đã được trị khỏi nhờ bàn tay của Diệp Phi.

“Đồ khốn! Anh tự thoa đi!” Diệp Phi vứt thuốc thoa lên người anh.

Mộ Thương Nam bặm môi mình lại, đây là sự bất đắc dĩ của đàn ông, một người phụ nữ có cảm giác với đàn ông thì họ không biết, nhưng một người đàn ông có cảm giác với phụ nữ thì phụ nữ nhất định có thể phát hiện.

Anh ngồi dậy nhìn mình không nói gì, ngước lên thì là hình ảnh cô gái nhỏ đang đứng đưa lưng về phía anh, rửa tay trên bồn rửa, chiếc áo khoác màu trắng của bác sĩ ôm lấy phần dưới hông của cô.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn từ góc nhìn của anh, có thể loáng thoáng nhìn thấy…

Anh thở hắt ra, không kiếm chế được bước về phía cô.

Diệp Phi nhìn thấy anh từ trong gương, cảm thấy kinh ngạc, “Anh cũng muốn rửa tay à? Đợi một lát.”

Nhưng mà tay của anh đột nhiên ấn vào eo của cô, cơ thể ép sát cô.

Cô có thể cảm giác được sự uy hiếp của anh, “Anh làm gì vậy?”

Không phải mất trí nhớ rồi sao? Sao anh còn làm như vậy với cô?

Mộ Thương Nam cúi thấp đầu kề vào vành tai của cô, “Đã xem xong vết phỏng rồi thì giúp tôi chữa bệnh khác.”

“Bệnh gì? Anh buông tay ra!” Tay Diệp Phi tách cánh tay anh ra.

“Nếu chữa khỏi bệnh yếu sinh lý cho tôi thì chuyện hôm nay cô làm tôi bị phỏng, tôi sẽ tha cho cô.”Giọng nói của Mộ Thương Nam âm trầm.

Chuyện của năm năm trước anh đều quên hết rồi, năm năm sau anh không có cảm giác này, vẫn luôn thiếu thốn trạng thái này của người đàn ông, anh rất muốn nếm thử cảm giác này một chút.

“Tôi không biết chữa loại bệnh đó.” Diệp Phi muốn quay người đẩy anh ra, lại bị anh đè xuống bồn rửa tay.

Thuốc thoa trơn mỡ đã trở thành dầu bôi trơn.

Cảm giác kì lại quấn lấy thể xác và tinh thần của anh, anh cắn lên vành tai của cô một cách thoải mái.

Rõ biết cô không phải lần đầu tiên, rõ biết cô có thể đã cùng nhiều đàn ông quan hệ, nhưng anh không khống chế được cảm giác đối với cô.

Diệp Phi tức đến đầu muốn nổ trung, anh lừa gạt ai chứ? Đây cũng gọi là vô năng hay sao?

“Mộ Thương Nam! Tôi phải kiện anh cưỡng bức.”

“Là tôi cưỡng bức cô hay cô dụ dỗ bệnh nhân? Cô mặc đồ như thế này không phải đang ngầm thể hiện tôi phải làm cô sao?” Cánh tay của Mộ Thương Nam ôm chặt lấy eo của cô gái nhỏ.

Trong sự thoải mái lại có cảm giác đau nhói của vết thương, nhưng mà loại cảm giác này càng làm anh muốn cô một cách điên cuồng hơn nữa.

“Là anh xông vào…” Hàm răng của Diệp Phi cắn chặt vào môi, suýt chút nữa thì âm thanh xấu hổ đã thoát ra từ miệng cô rồi.

“Phụ nữ thích nói dối mà, cô không thoải mái sao?” Tay Mộ Thương Nam bóp lấy cắm của cô, khiến âm thanh trong cổ họng cô thoát ra, anh muốn biết toàn bộ trạng thái của cô.

Diệp Phi nghe thấy âm thanh của mình suýt chút là muốn điên rồi, cô tới là để báo thù, mà lại quan hệ với anh lúc anh bị mất trí.

Bồn rửa tay, giường khám bệnh, bàn làm việc, bức tường, Mộ Thương Nam cưỡng bức cô, thay đổi địa điểm làm, giống như muốn tìm toàn bộ sự thiếu hụt của thời giam năm năm về.

Giằng co một đêm, Diệp Phi từ sự phản kháng ban đầu cho đến sự hưởng thụ bất lực, cô mệt đến mức chìm vào giấc ngủ.

Trong nhà cũ của Mộ gia, Thiên Tịnh trở về phòng mình, vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

“Diệp Phi trở về rồi! Làm sao đây? Cô ta nhìn thấy Mộ Dã rồi!”

Đối phương trả lời rất nhanh, “Bây giờ cô là mẹ của Mộ Dã, cô hoảng cái gì?”

Thiên Tịnh bị hỏi đến lòng khựng lại, nếu như cô ta thật sự là mẹ của Mộ Dã thì cô đã không chột dạ rồi.

“Tôi sợ Diệp Phi sẽ nhận ra Mộ Dã.”

“Cô điên rồi sao? Làm sao cô ta nhận ra được? Một đứa con chưa từng gặp mặt, nếu cô không muốn làm thiếu phu nhân của Mộ gia nữa thì cũng được thôi.”

“Không, tôi phải làm thiếu phu nhân của Mộ gia, vị trí này là của tôi!”

“Vậy thì tém lại đi! Không có gì thì đừng tìm tôi, xóa hết tin nhắn của chúng ta đi.”

Thiên Tịnh chỉ đành nghe theo xóa hết mọi ghi chép tin nhắn giữa hai người họ, nhưng mà trong lòng cô ta không lúc nào yên tâm cả, thế nào cũng một đêm mất ngủ, cô ta chỉ sợ chuyện mình sợ nhất sẽ bị Diệp Phi moi ra.

Lúc Diệp Phi tỉnh dậy thì ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu vào gương mặt cô, cô giật mình bật dậy.

Trời ơi! Mấy giờ rồi, bệnh viện của cô còn phải khai trương đây!

Cô đã định ra khai trương vào buổi sáng lúc chín giờ, cô ngồi dậy, bộ vest của đàn ông rơi xuống từ bên cạnh cô, cả người toàn là dấu tích.

Cô rủa mắng Mộ Thương Nam, trù anh ba đời bị bất lực!

May mà không có anh trong phòng, cũng không biết anh đi lúc nào, nhưng lại có một bộ đồ nằm bên cạnh chân cô.

Cô vớ lấy bộ đồ thay xong rồi đứng dậy đi tắm.

Chỉ là lúc cô đi ra cửa phòng thì cả bệnh viện vắng tanh không có lấy một ai.

Cô cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho bác sĩ mà mình thuê về, hỏi họ tại sao giờ này không đến làm việc, nhưng mà các bác sĩ đó nói với cô, bọn họ nhận lệnh của Mộ gia không được đến bệnh viện cô làm việc, hơn nữa bệnh viện đã bị niêm phong rồi.

Diệp Phi cúp máy, hơi thở nén trong lồng ngực, cô đảm bảo lần sau nhìn thấy Mộ Thương Nam thì cô sẽ đánh chết anh!

Bệnh viện bị niêm phong, chắc chắn cô không thể khai trương, nhưng mà còn một việc phải làm nữa, chính là đi thăm Thủy Tinh.

Thủy Tinh chắc đã dậy rồi, cô chỉ sợ Thủy Tinh biết thân phận của Bắc Minh Ý sẽ chịu không nổi.

Cô ngồi xe đến bệnh viện thăm Thủy Tinh.

Thủy Tinh đã tỉnh lại rồi, mở mắt ra thì nhìn thấy một bàn tay nhỏ mềm mại đang sờ vào mặt cô.

“Sao con lại ở đây?” Cô cười nhìn người bạn nhỏ, gượng người muốn ngồi dậy.

“Đừng động đậy, đầu em bị thương, bác sĩ không cho em cử động.” Bắc Minh Phong vội vàng giữ vai cô lại.

Thủy Tinh kinh ngạc nhìn gương mặt của người đàn ông trước mặt mình, cho dù ở cùng một thành phố, hai người bọn họ chưa gặp qua lần nào.

“Anh, anh tới làm gì?” Cô lạnh lùng chất vấn.

Bắc Minh Phong bặm môi lại, “Cái đó thì…anh ở đây chăm sóc em một đêm rồi, cảm ơn em đã cứu Bắc Minh Ý con của anh.”

Lời nói của anh giống như tia sét đánh ngang qua tai Thủy Tinh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện