45224.Diệp Phi lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Bắc Minh Ý theo Băc Minh Phong lên xe. Khang Dũng lái xe như đua xe trên đường vậy, đã vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ.

“Khang Dũng, nhanh lên! Thủy Tinh vẫn chảy máu!” Bắc Minh Phong nhíu mày thật chặt, máu trên đầu Thủy Tinh nhiễm đỏ quần áo anh.

Lần trước cô chảy máu, trên người toàn màu máu, cũng đỏ tươi như thế này.

Suy nghĩ của hắn bị màu máu của Thủy Tinh kéo trở về quá khứ trong nháy mắt. Lần kia là sau khi cô sinh non xuất huyết quá nhiều, buộc hắn thả cô đi.

Trái tim bị bóp nghẹt hít thở không thông.

Diệp Phi nhìn vết thương trên đầu Thủy Tinh. Lúc cô lên xe đã cấp cứu băng bó sơ qua cho thủy Tinh. Thế nhưng, vết thương quá sâu, khăn tay không giúp được.

Cô gọi điện thoại cho Sở Nhiễm nói sơ qua về tình trạng của Thủy Tinh để Sở Nhiễm có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Bắc Minh Ý ánh mắt không hề chớp nhìn Thủy Tinh, bàn tay nhỏ bé tôi kéo tay của Thủy Tinh dường như sợ Thủy Tinh biến mất.

Khang Dũng lái xe chạy nhanh như bay đến bệnh viện, Bắc Minh Phong ôm thủy tinh xuống xe, đem Thủy Tinh đặt ở trên băng ca.

Y tá lập tức đưa Thủy Tinh đến phòng giải phẫu, thế nhưng Bắc Minh Ý làm thế nào cũng không chịu buông tay.

“Bắc Minh Ý! Buông tay.” Bắc Minh Phong hướng về phía đứa bé hô lên. Hiện tại mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng đối với Thủy Tinh, có thể cứu mạng người.

Miệng nhỏ nhắn của Bắc Minh Ý mím lại thật chặt: “Con muốn đi vào!”

“Hồ đồ!” Bắc Minh Phong ngăn cản suy nghĩ của Bắc Minh Ý.

Diệp Phi ngồi xổm người xuống ngăn Bắc Minh Phong, tay cô vuốt lên đầu Bắc Minh Ý: “Ta biết con lo lắng cho Thủy Tinh, thế nhưng con không thể đi vào. Cô ấy cần phải vào phòng giải phẫu, nếu con làm trễ nải thời gian, còn có thể mang theo vi khuẩn, đều có thể khiến cho Thủy Tinh bị nguy hiểm đến tính mạng. Con cũng muốn cô ấy khỏe lại, đúng không?”

Ánh mắt Bắc Minh Ý rũ xuống, buông bàn tay siết chặt tay Thủy Tinh ra.

Y tá lập tức đẩy Thủy Tinh vào phòng giải phẫu.

Chờ đợi kéo dài. Diệp Phi ngồi trên ghế dài ở hành lang nhìn một lớn một nhỏ đứng trước cửa phòng giải phẫu, bất đắc dĩ nhếch nhẹ khóe môi.

Người không biết, còn tưởng rằng là chồng và con chờ vợ chờ mẹ phẫu thuật xong đấy.

Cô than khẽ, nếu lúc đầu Bắc Minh Phong không cùng Lăng Tuyết có một đứa bé, thì chắc Bắc Minh Phong và Thủy Tinh hiện tại sẽ là một đôi hoàn hảo, đứa con của bọn họ cũng sẽ lớn như vậy.

Nhưng mà thế sự vô thường, cô nghĩ điều bất đắc dĩ trong cuộc sống có lẽ là như vậy. Người muốn ở lại chưa chắc đã có thể ở lại, người không muốn ở lại thì cứ bị giữ bên người cả đời.

Ánh mắt Bắc Minh Phong nhìn về phía đứa con của mình, lạnh giọng hỏi, "Giải phẫu còn lâu. Nói đi, chuyện gì xảy ra, con làm sao ở cùng một chỗ với Thủy Tinh?"

Bắc Minh Ý nhìn người đàn ông chưa từng liếc mắt nhìn đến mình bao giờ, cứ như vậy sững sờ ở cửa phòng giải phẩu, như là sợ bỏ qua cái gì.

"Tôi biết chuyện gì xảy ra, tôi nói cho anh biết." Diệp phỉ chủ động nói với Bắc Minh Phong, các cô là thế nào đụng với Bắc Minh Ý, Thủy Tinh lại là thế nào và Bắc Minh Ý bị trói, chỉ sợ Bắc Minh Phong hiểu lầm Thủy Tinh.

Rất rõ ràng là Thủy Tinh cứu Bắc Minh Ý, để Bắc Minh Ý chạy đi, mà Bắc Minh Ý gọi Bắc Minh Phong tới cứu Thủy Tinh.

Bắc Minh Phong mím môi thật chặt, ánh mặt gợn sóng không biết là cảm xúc gì.

Một giờ đã qua. Diệp Phi nghĩ đứa bé Bắc Minh Ý dường như đã phải đứng thành hòn vọng phu, đèn đỏ phòng giải phẫu mới tắt.

Sở Nhiễm đi ra khỏi phòng giải phẫu, tháo khẩu trang, "Làm một giải phẫu nhỏ, làm tan máu trong não cô ấy. Người thì giữ được mạng rồi, nhưng lần này bị thương ảnh hưởng lớn đến cô ấy như thế nào, còn phải xem tình trạng khôi phục sau phẫu thuật."

“Người không sao là tốt rồi, tiền thuốc men của cô ấy tính cho tôi.” Bắc Minh Phong đưa thẻ ra.

“Người đâu, đưa Bắc Minh công tử đi thanh toán chi phí. Thủy Tinh đã được đưa lên phòng bệnh từ thang máy bên trong phòng giải phẫu rồi. Các ngươi hiện tại có thể đi thăm cô ấy, tuy nhiên thời gian cô ấy tỉnh lại còn phải chờ thuốc mê hết tác dụng.” Sở Nhiễm nói.

“Được, cảm ơn.” Diệp Phi mang theo Bắc Minh Ý đi đến phòng bệnh thăm Thủy Tinh.

Thủy Tinh trên đầu quấn đầy băng gạc nằm ở trên giường bệnh, suy yếu đến môi cũng chẳng còn huyết sắc. Bàn tay nhỏ bé của Bắc Minh Ý đau lòng vuốt lên băng gạc trên đầu Thủy Tinh.

Diệp Phi chờ Bắc Minh Phong trở về liền để Bắc Minh Phong đem Bắc Minh ý đi. Cô ở lại chăm sóc cho Thủy Tinh. Mà Bắc Minh Ý lại lắc đầu, nhất định kiên quyết không chịu đi.

Bắc Minh Phong nhìn con trai mình, cuối cùng nói: “Hay là tôi ở lại chăm sóc cho Thủy Tinh, cô về nghỉ đi. Ngày mai cô lại tới chăm sóc cô ấy. Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Là cô ấy đã cứu con tôi, tôi có khốn nạn như thế nào cũng sẽ không đến mức vô nhân tính đâu.”

“Nhưng mà cũng không tiện lắm. Anh là đàn ông. Anh có số điện thoại của George không, tôi gọi George đến.” Diệp Phi theo bản năng cảm thấy Bắc Minh Phong không tiện chăm sóc cho Thủy Tinh.

“Tại sao tôi lại không tiện chứ? Tôi và cô ấy chí ít cũng đã từng là vợ chồng, trên người cô ấy còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy nữa?” Bắc Minh Phong tức giận.

Trên trán Diệp Phi liền rơi xuống vô số vạch đen, được rồi, lý do này thắng.

“Nhưng mà các người đã ly hôn, bây giờ bạn trai của cô ấy là George. Mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng đều nên thông báo cho George.”

“Tôi không có số điện thoại của George, cô có thì cô gọi đi!” Bắc Minh Phong gầm nhẹ tức giận.

Hắn mới không nói cho Diệp Phi biết số điện thoại của George đâu.

Diệp Phi nhếch môi, cô mà có số điện thoại của George thì còn hỏi Bắc Minh Phong làm gì? Mộ Ly chết tiết! Cô thầm chửi Mộ Ly trong lòng. Nếu không phải do hắn tịch thu điện thoại của cô, khiến cô còn chưa kịp học thuộc số điện thoại của bạn bè thì làm sao cô không có số điện thoại của George được?

Năm năm rồi, số điện thoại cô thuộc được chỉ có hai số, một là của Thủy Tinh, còn lại là…

Cô thu lại suy nghĩ của mình, để cho mình không nghĩ đến người kia nữa.

“Tôi ở lại đây chăm sóc cô ấy hôm nay, các người ngày mai trở lại thăm đi.” Cô không thể làm gì khác hơn là trì hoãn thời gian. Chí ít ngày mai khi Thủy Tinh tỉnh lại, Thủy Tinh liền có thể thông báo cho George rồi. Về phần có để Bắc Minh Phong ở đây hay không thì phải dựa vào tình cảm của Thủy Tinh như thế nào.

“Sáng mai tôi còn phải đi làm, chỉ có buổi tối mới có thời gian. Mà con tôi không muốn đi, cô cũng thấy rồi, có bản lĩnh thì cô bảo nó đi đi.” Bắc Minh Phong sang sảng nói.

Diệp Phi liếc mắt nhìn Bắc Minh Phong, rõ ràng là lấy trẻ con làm tấm chắn lý do mà. Nhưng cô cũng nhìn ra Bắc Minh Ý đúng là không muốn rời xa Thủy Tinh.

Cô chưa kịp đồng ý, vệ sĩ của Bắc Minh Phong đã đi tới, đem cô tống ra ngoài hành lang.

“Trời má! Bắc Minh Phong! Anh chờ xem mai Thủy Tinh tỉnh lại dạy dỗ anh thế nào đi!” Diệp Phi tức giận giậm chân.

Mấy người vệ sĩ đứng ở cửa phòng bệnh ngăn cản cô.

“Cô có đi hay không? Không đi chúng tôi có thể giúp một tay ném cô ra bên ngoài!” Vệ sĩ thô lỗ nói.

Nắm đấm Diệp Phi huơ trước mặt vệ sĩ một chút. Trời ạ, chờ ngày mai Thủy Tinh tỉnh lại, cô sẽ bảo Thủy Tinh gọi George đến, ném những người này đi!

Thật tình không có biện pháp, Diệp Phi không thể làm gì hơn là phải rời khỏi bệnh viện. Tuy rằng Bắc Minh Phong vô lễ, thế nhưng cô vẫn biết Bắc Minh Phong sẽ chăm sóc cho Thủy Tinh thật tốt.

Bận rộn suốt một ngày đêm, cô cũng chưa được ăn một bữa cơm. Cô bắt xe về bệnh viện của mình, tìm tạm một quán cơm gần đó ăn cơm.

Cô đi vào đại sảnh quán cơm, tìm một vị trí ngồi xuống. Gọi một bát canh hải sản sốt bơ và một phần bánh mì tiêu chuẩn.

Một phiên bản nhỏ của Mộ Thương Nam đi qua bên người cô, ánh mắt cậu bé lóe sáng như sao trên trời.

Diệp Phi không thể không nói, cô chưa từng thấy cậu bé nào đẹp trai như vậy.

Mộ Dã đi tới bên người Diệp Phi, cười đến tà ác: “Cô là người phụ nữ tìm cha con xin giúp đỡ kia hả, con khuyên cô đừng nên tìm ông ấy. Ông ta căn bản không phải người đâu, cô tìm ông ấy xin giúp đỡ không bằng tìm con này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện