Editor: mèomỡ
Đúng vậy, trong hỉ đường này có đến tận hơn hai mươi người chơi.
Lẻ một, đương nhiên chính là Trọng Phong.
“Quá nhiều người, tôi cảm thấy tự giới thiệu kiểu gì cũng không ổn, sẽ có ai phí sức nhớ tên nhiều người như vậy làm gì.”
Người nói là một con nhóc nhìn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi. Con nhóc vừa nói vừa đi về bàn thiên địa bày đầy nến, đậu phộng và táo đỏ, bốc một hạt đậu phộng, mở ra nhìn, nói: “Còn rất tươi.”
“Nhìn bài trí nơi này giống hệt như trong phim cổ trang nhỉ, đúng là thú vị!” Một cậu trai trẻ tuổi đi dép lê đưa tay đẩy cửa chính. Két một tiếng, cánh cửa lại thực sự mở ra.
Nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy được sân nhỏ sạch sẽ phía trước, đối diện sân là cửa hiên ngói xanh, còn có một khoảng trời phía trên.
Trời chưa tối hẳn, xám xịt u ám, ánh sáng đã không đủ để xuyên qua cửa sổ chiếu sáng trong phòng, cho nên ánh sáng trong hỉ đường đều là ánh nến.
Một người chơi tựa cạnh cột thấy vậy liền ngẩn ra: “Kỳ lạ, không phải chúng nó nói là tầng hầm sao, vậy sao cửa này lại mở ra được?”
Cậu trai đi dép lê vừa mở cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ cửa chính đóng chặt phía trước, nói: “Không phải còn cánh cửa kia đang đóng sao, tôi đi thử xem có mở ra được không.”
Anh ta vừa dứt lời liền định cất bước đi ra ngoài, sau lưng lại có người ngăn cản: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng lỗ mãng như vậy.”
Tống Tân nhìn qua, thấy người vừa lên tiếng là một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng.
Anh ta nở nụ cười ôn hòa, nói với cậu trai đi dép lê: “Trong trò chơi lần đầu của tôi, có người tùy tiện mở cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt liền bị xé vụn.”
Cậu trai mang ép lê nghe vậy, cái chân đã đưa lên liền vội vã rụt về.
Anh ta nhìn ra phía ngoài, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật hay giả vậy, nơi này nhìn có vẻ cũng không có gì đáng ngờ.”
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng nhún vai, cười nói: “Tôi cũng không chắc, chẳng qua là nói cho cậu biết có loại khả năng này mà thôi.”
“Rất đơn giản, thử một chút là biết ngay thôi.” Con nhóc gái ném hạt đậu phộng trong tay ra phía ngoài cửa.
Hai hạt đậu phộng bay ra một đoạn, sau đó lần lượt rơi xuống khoảng sân bằng đá. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả người chơi, hai hạt đậu nảy lên mấy cái, sau đó dừng lại, nằm yên trên sân.
Qua mấy giây cũng không xảy ra bất cứ hiện tượng kỳ quái nào.
“Xem ra là anh zai nghĩ nhiều rồi.” Con nhóc kia nhìn áo sơ mi trắng cười vang, nói: “Bên ngoài có tràng cảnh, vậy nhất định là có thể đi ra ngoài rồi. Nếu không chúng ta đi tìm đạo cụ kiểu gì?”
Áo sơ mi trắng nhướng mày, nụ cười trên mặt càng tươi, gật đầu nói: “Em nói cũng có lý.”
Cậu trai đi dép lê tặc lưỡi, nói: “Đúng đấy, bên ngoài cũng có rất nhiều phòng, đừng mất thời gian nữa, mọi người nhanh ra ngoài tìm đồ đi.”
Anh ta nói xong liền cất bước bước qua bậc cửa.
Anh ta cũng không để ý rằng con nhóc đằng sau đang nhìn chằm chằm vào chân anh ta.
Đến khi hai chân anh ta đều bước ra khỏi cửa phòng, hơn nữa còn bình an vô sự mà tiếp tục đi ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc của con nhóc kia mới biến mất mà mỉm cười.
Áo sơ mi trắng cười đến nheo cả mắt, nói: “Quả nhiên là tôi nghĩ quá nhiều rồi.”
Tống Tân và Trọng Phong đứng ở một bên, cực kỳ hứng thú mà quan sát toàn bộ quá trình.
Con nhóc kia lại cầm hai hạt đậu phông, tung lên trong tay, nghiêng đầu nói: “Nếu đã không có vấn đề thì mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu tìm đạo cụ đi.”
Nói xong, con nhóc kia cũng bước về phía cửa nhà chính.
Cũng có vài người nữa ra ngoài. Tống Tân tạm thời ở lại, cùng Trọng Phong và mấy người chơi ở lại khác vén hết lụa đỏ trên mặt đất lên, đề phòng phía dưới giấu đồ vật.
Cả vải đỏ phủ trên bàn ghế cũng bị xốc lên, vải phủ trên bàn thiên địa cũng không bỏ qua.
Nhưng ngoại trừ những nơi này, những nơi có thể giấu đồ trong hỉ đường gần như không có. Bọn họ tìm kiếm một lượt xong, liền chuẩn bị đến chỗ khác xem xem.
Lúc này, người đi ra ngoài đã lần lượt trở lại. Bọn họ nói phòng hai bên đều khóa, hơn nữa không biết tại sao, rõ ràng chỉ là cửa gỗ nhưng không thể phá nổi.
Cho nên bọn họ đều trở về, quyết định đi từ cửa nhỏ sau nhà chính xem sao.
Nếu bên ngoài không có gì, Tống Tân cũng liền theo bọn họ ra đằng sau xem. Nhưng đúng lúc bọn họ đi đến cửa nhỏ thì âm thanh nhắc nhở đột nhiên vang lên.
“Tinh tinh tình, mười phút chuẩn bị đã hết, trò chơi chính thức bắt đầu!”
Vừa dứt lời, Tống Tân lập tức phát hiện thời gian cô và những người khác dùng để tìm kiếm đạo cụ là hoàn toàn uổng phí.
Bởi vì, ngay sau khi âm thanh nhắc nhở biến mất, tràng cảnh xung quanh bọn họ đã thay đổi…
Nến đỏ chảy chỉ còn lại khoảng một tấc, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên tù mù hơn. Lụa đỏ bị người chơi lật lên đã quay về chỗ cũ, đĩa đậu phộng trên bàn thiên địa đột nhiên đổ, đậu phộng trên đĩa rơi vãi đầy đất.
Một người chơi nam tuổi trẻ hét lên, chỉ vào hàng ghế phủ lụa đỏ: “Nhìn kìa, mọi người mau nhìn mà xem!”
Mà mọi người thật ra từ trước khi anh ta hét lên cũng đã thấy được sự thay đổi, chỉ là trạng thái tâm lý không giống nhau nên đều không lên tiếng mà thôi.
Tống Tân tận mắt nhìn thấy, trên ghế ngồi vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện mấy thi thể!
Những thi thể kia ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, vẻ mặt đau đớn không khác nhau là mấy. Mặt bọn họ trắng bệch, mắt trợn ngược, miệng hơi há, có máu đen từ mắt mũi miệng của bọn họ chảy ra đọng lại trên mặt, khiến những thi thể vốn quỷ dị rợn người này càng thêm khủng bố.
Trên mặt người chơi nhiều ít đều có chút bàng hoàng và căng thẳng đan xen, đôi mắt nhìn chằm chằm những kia thi thể. Mà đúng lúc này, cửa chính hỉ đường đột nhiên đóng sầm lại.
Tiếng động bất thình lình khiến mọi người giật thót. Người đàn ông hét lên vừa rồi dường như rất nhát gan, lập tức lại sợ hãi hét thêm một tiếng, còn trốn ra sau lưng một người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Những người khác cũng đều hơi cử động, nhìn quay ra hướng cửa phòng, đề cao tinh thần cảnh giác. Giống như sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, trên cửa phòng mơ hồ hiện lên chút ánh sáng. Sau khi ánh sáng tan đi, bên trên xuất hiện mấy chữ nhỏ màu đen.
“Trước quy tắc trò chơi có nói… Nhiệm vụ lần này có tình tiết thần quái, liệu có phải là, có phải là sẽ có ma quỷ xuất hiện không?” Một người chơi nơm nớp khẽ hỏi.
Không ai đáp, tất cả mọi người yên lặng đứng nguyên tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng vì căng thẳng mà trở nên nặng nề
Nhưng sau đó lại không phải ma quỷ kinh khủng gì xuất hiện, mà là một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng kêu này không xuất phát từ trong phòng, nghe giống như từ ngoài phòng bên trái truyền đến. Đó là một giọng nam, vì kêu quá lớn mà khàn cả giọng, nhưng đến quãng cao nhất thì đột ngột dừng lại.
Trong nhà ngoài nhà hoàn toàn lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc lâu, mới có người nói: “Giọng này… Hình như là cậu trai đi dép lê ra ngoài đầu tiên.”
Nghe vậy, những người khác mới nhận ra là trong hỉ đường quả thực thiếu một người.
Con nhóc kia lúc này mới lên tiếng: “Anh ta nói muốn tìm tảng đá thử xem có thể đập vỡ khóa cửa hay không nên không theo em về.”
“Quan tâm anh ta làm cái quái gì.”Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đối mặt với tình hình hiện giờ cũng không cười nổi nữa. Anh ta nói: “Đừng quên chúng ta chỉ có ba tiếng tìm đạo cụ thôi. Đừng thất thần nữa, tìm đồ quan trọng hơn.”
Anh ta nói xong liền đi qua hàng ghế kia, đi về phía cửa phòng.
Tống Tân cũng đi theo, cô nhìn thấy trên cửa xuất hiện chữ màu đen, đây nhất định là manh mối quan trọng rồi.
Nhà chính vốn không lớn, bọn họ chẳng mấy đã bước tới cửa, có thể thấy rõ hàng chữ trên cửa.
“Cửa ải đầu tiên, mở cửa.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đọc.
“Mở cửa? Mở cánh cửa này sao?” Một người chơi hỏi.
Con nhóc kia nhìn căn phòng một lượt, nói: “Cửa nhỏ đằng sau cũng bị đóng lại, xem ra hiện giờ chúng ta chỉ cần tìm được manh mối ở hỉ đường này sẽ khiến cửa phòng mở ra.”
“Đây chính là kiểu trò chơi thoát khỏi mê cung mà thôi.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tất cả mọi người đã là người chơi chơi đến trận thứ tư rồi, nơi này chẳng qua đột nhiên xuất hiện vài thi thể, không có gì đáng sợ, mau hành động thôi.”
Những người khác đều gật đầu, trong đó quả thực có một nhóm người sau phút kinh hoàng ngắn ngủi quả thực đã bình tĩnh lại. Sợ hãi lúc ban đầu là vì những thi thể này xuất hiện quá đột nhiên mà thôi.
Đợi đến khi tỉnh táo lại sẽ phát hiện ra những thi thể này đã ‘đẹp’ hơn những xác chết bọn họ gặp trước kia rất nhiều, vốn không đáng để bọn họ sợ hãi như vậy.
Nhưng có vài người chơi vẫn còn sợ hãi, trong đó bao gồm người đàn ông hét lên hai lần liên tiếp vừa nãy.
Người đàn ông này bề ngoài nhìn rất phong độ uy dũng, đối lập hoàn toàn với tính cách nhát gan của anh ta. Nhất là khi anh ta vì sợ hãi mà trốn sau lưng một người đàn ông cao to khác.
Nhưng hiện tại không ai rảnh quan tâm người khác có sợ hay không, hơn nữa cho dù sợ cũng phải cố mà lấy dũng làm chuyện nên làm.
Mọi người đều hành động, dốc sức tìm kiếm khắp căn phòng.
Tống Tân đi tới cạnh một thi thể…. Những thi thể này đều mặc trang phục cổ đại, ngay cả tóc cũng để dài rồi vấn lên.
Tràng cảnh trò chơi này thực sự là một hôn lễ cổ đại.
Nhưng trong một ngày vui như thế này, tại sao những người này lại bỏ mạng hết? Mà tình trạng lúc chết của những thi thể này đều giống nhau, chứng tỏ nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ là một sao?
Tống Tân đưa tay ấn khắp thi thể, tìm được một tấm danh thiếp từ trong vạt áo…. Khá tương tự với danh thiếp ngày nay, phía trên viết bằng một loại chữ rất phức tạp, có chỗ không giống chữ phồn thể. Nhưng có lẽ là để giúp người chơi tiến hành trò chơi cho nên Tống Tân lại có thể đọc hiểu được.
Thi thể này tên Triệu Tiếu. Tống Tân tạm thời nhét danh thiếp vào túi, sau đó tiếp theo lục soát nhưng không phát hiện thêm gì nữa
Như vậy, tấm danh thiếp này rất có thể là manh mối rồi.
Cô ngẩng đầu lên, đang định xem xét những thi thể khác, thì cảnh tượng trước mắt khiến cô nổi da gà…
Con nhóc người chơi kia đang đi đến trước bàn thiên địa, cúi người xuống vén vải trải bàn đỏ rủ xuống lên, muốn xem dưới bàn có cất giấu đầu mối gì hay không.
Mà khoảnh khắc con nhóc nhấc tấm vải đỏ đó lên cũng đúng là lúc Tống Tân ngước mắt lên nhìn. Cô nhìn thấy có người ngồi dưới bàn!
Không, đó tuyệt đối không phải người.
Làn da màu đen bầm, đôi mắt hoàn toàn không có tròng trắng, con ngươi đen sì bao phủ toàn bộ hốc mắt. Anh ta mặc một bộ quần áo bằng vải thô chỉ dành cho người có thân phận thấp kém ở cổ đại, cách ăn mặc giống như người hầu. Mà lúc này anh ta đang ôm gối ngồi dưới gầm bàn, hơi ngẩng đầu, dùng đôi toàn là tròng đen nhìn ra phía ngoài.
Khiến Tống Tân cảm thấy rợn người không phải bề ngoài của anh ta, càng không phải bởi vì anh ta xuất hiện quá đột ngột…
Mà là…
Sau khi con nhóc kia nhấc khăn trải bàn lên liền cúi người cẩn thận nhìn xuống dưới gầm bàn nhưng dường như lại như hoàn toàn không nhìn thấy anh ta!
Khi con nhóc kia cúi hẳn đầu xuống dưới gầm bàn muốn nhìn xem dưới đó có gì hay không thì anh hơi cử động, mặt dí sát vào con nhóc đang càng ngày càng đến gần, quan sát con nhóc kia ở một cự ly vô cùng gần. Đôi mắt đen sì gần như sắp chạm vào mặt con nhóc!
Đã đến mức ấy mà con nhóc kia lại chẳng có phản ứng gì.
Rõ ràng có “Người” ở ngay trước mặt nhưng ánh mắt con nhóc kia lại như xuyên qua anh ta, nhìn gầm bàn.
Tống Tân mím môi, lúc này mới nhớ tới một chuyện cô gần như đã quên…. Dị năng cô lấy được từ một người chơi tên là “Thấy quỷ”!
Cho nên, bây giờ chỉ mình cô mới có thể trông thấy con quỷ kia sao?
Cô ho khẽ, vội vàng nhìn đi nơi khác.
Ngay khoảnh khắc cô quay đi, thứ dưới gầm bàn kia đột nhiên quay đầu sang nhìn về phía Tống Tân!
Ngay sau đó anh ta lại quay đầu trở lại, tiếp tục dùng đôi mắt chỉ có con ngươi màu đen kia nhìn chằm chằm con nhóctrước mặt.
Mà lúc này, con nhóc kia cũng đã quay đầu đi, vải đỏ trong tay cũng theo đó buông xuống, một lần nữa trùm kín bàn, che đi thứ phía dưới kia.
Tống Tân vừa đi đến bên cạnh một thi thể vừa chú ý đến động tĩnh bên phía con nhóc kia. Cô nghe thấy cô ta nói: “Kỳ quái thật, dưới gầm bàn này sao lại lạnh hơn bên ngoài nhiều thế nhỉ?”
Khóe miệng Tống Tân giật giật, nghĩ thầm, nếu như sau khi hoàn thành trò chơi con nhóc này xem lại ghi hình liệu có sợ đến mức ngất xỉu không?
“Tử trạng của những người này đều giống nhau, tôi cảm thấy hẳn là trúng độc mà chết.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lúc này cũng đứng ở bên cạnh một thi thể. Anh ta nói xong liền dùng chân đá đá một cái ly uống rượu bên chân thi thể: “Có lẽ là trong rượu mừng có độc?”
Đúng vậy, trong hỉ đường này có đến tận hơn hai mươi người chơi.
Lẻ một, đương nhiên chính là Trọng Phong.
“Quá nhiều người, tôi cảm thấy tự giới thiệu kiểu gì cũng không ổn, sẽ có ai phí sức nhớ tên nhiều người như vậy làm gì.”
Người nói là một con nhóc nhìn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi. Con nhóc vừa nói vừa đi về bàn thiên địa bày đầy nến, đậu phộng và táo đỏ, bốc một hạt đậu phộng, mở ra nhìn, nói: “Còn rất tươi.”
“Nhìn bài trí nơi này giống hệt như trong phim cổ trang nhỉ, đúng là thú vị!” Một cậu trai trẻ tuổi đi dép lê đưa tay đẩy cửa chính. Két một tiếng, cánh cửa lại thực sự mở ra.
Nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy được sân nhỏ sạch sẽ phía trước, đối diện sân là cửa hiên ngói xanh, còn có một khoảng trời phía trên.
Trời chưa tối hẳn, xám xịt u ám, ánh sáng đã không đủ để xuyên qua cửa sổ chiếu sáng trong phòng, cho nên ánh sáng trong hỉ đường đều là ánh nến.
Một người chơi tựa cạnh cột thấy vậy liền ngẩn ra: “Kỳ lạ, không phải chúng nó nói là tầng hầm sao, vậy sao cửa này lại mở ra được?”
Cậu trai đi dép lê vừa mở cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ cửa chính đóng chặt phía trước, nói: “Không phải còn cánh cửa kia đang đóng sao, tôi đi thử xem có mở ra được không.”
Anh ta vừa dứt lời liền định cất bước đi ra ngoài, sau lưng lại có người ngăn cản: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng lỗ mãng như vậy.”
Tống Tân nhìn qua, thấy người vừa lên tiếng là một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng.
Anh ta nở nụ cười ôn hòa, nói với cậu trai đi dép lê: “Trong trò chơi lần đầu của tôi, có người tùy tiện mở cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt liền bị xé vụn.”
Cậu trai mang ép lê nghe vậy, cái chân đã đưa lên liền vội vã rụt về.
Anh ta nhìn ra phía ngoài, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật hay giả vậy, nơi này nhìn có vẻ cũng không có gì đáng ngờ.”
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng nhún vai, cười nói: “Tôi cũng không chắc, chẳng qua là nói cho cậu biết có loại khả năng này mà thôi.”
“Rất đơn giản, thử một chút là biết ngay thôi.” Con nhóc gái ném hạt đậu phộng trong tay ra phía ngoài cửa.
Hai hạt đậu phộng bay ra một đoạn, sau đó lần lượt rơi xuống khoảng sân bằng đá. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả người chơi, hai hạt đậu nảy lên mấy cái, sau đó dừng lại, nằm yên trên sân.
Qua mấy giây cũng không xảy ra bất cứ hiện tượng kỳ quái nào.
“Xem ra là anh zai nghĩ nhiều rồi.” Con nhóc kia nhìn áo sơ mi trắng cười vang, nói: “Bên ngoài có tràng cảnh, vậy nhất định là có thể đi ra ngoài rồi. Nếu không chúng ta đi tìm đạo cụ kiểu gì?”
Áo sơ mi trắng nhướng mày, nụ cười trên mặt càng tươi, gật đầu nói: “Em nói cũng có lý.”
Cậu trai đi dép lê tặc lưỡi, nói: “Đúng đấy, bên ngoài cũng có rất nhiều phòng, đừng mất thời gian nữa, mọi người nhanh ra ngoài tìm đồ đi.”
Anh ta nói xong liền cất bước bước qua bậc cửa.
Anh ta cũng không để ý rằng con nhóc đằng sau đang nhìn chằm chằm vào chân anh ta.
Đến khi hai chân anh ta đều bước ra khỏi cửa phòng, hơn nữa còn bình an vô sự mà tiếp tục đi ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc của con nhóc kia mới biến mất mà mỉm cười.
Áo sơ mi trắng cười đến nheo cả mắt, nói: “Quả nhiên là tôi nghĩ quá nhiều rồi.”
Tống Tân và Trọng Phong đứng ở một bên, cực kỳ hứng thú mà quan sát toàn bộ quá trình.
Con nhóc kia lại cầm hai hạt đậu phông, tung lên trong tay, nghiêng đầu nói: “Nếu đã không có vấn đề thì mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu tìm đạo cụ đi.”
Nói xong, con nhóc kia cũng bước về phía cửa nhà chính.
Cũng có vài người nữa ra ngoài. Tống Tân tạm thời ở lại, cùng Trọng Phong và mấy người chơi ở lại khác vén hết lụa đỏ trên mặt đất lên, đề phòng phía dưới giấu đồ vật.
Cả vải đỏ phủ trên bàn ghế cũng bị xốc lên, vải phủ trên bàn thiên địa cũng không bỏ qua.
Nhưng ngoại trừ những nơi này, những nơi có thể giấu đồ trong hỉ đường gần như không có. Bọn họ tìm kiếm một lượt xong, liền chuẩn bị đến chỗ khác xem xem.
Lúc này, người đi ra ngoài đã lần lượt trở lại. Bọn họ nói phòng hai bên đều khóa, hơn nữa không biết tại sao, rõ ràng chỉ là cửa gỗ nhưng không thể phá nổi.
Cho nên bọn họ đều trở về, quyết định đi từ cửa nhỏ sau nhà chính xem sao.
Nếu bên ngoài không có gì, Tống Tân cũng liền theo bọn họ ra đằng sau xem. Nhưng đúng lúc bọn họ đi đến cửa nhỏ thì âm thanh nhắc nhở đột nhiên vang lên.
“Tinh tinh tình, mười phút chuẩn bị đã hết, trò chơi chính thức bắt đầu!”
Vừa dứt lời, Tống Tân lập tức phát hiện thời gian cô và những người khác dùng để tìm kiếm đạo cụ là hoàn toàn uổng phí.
Bởi vì, ngay sau khi âm thanh nhắc nhở biến mất, tràng cảnh xung quanh bọn họ đã thay đổi…
Nến đỏ chảy chỉ còn lại khoảng một tấc, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên tù mù hơn. Lụa đỏ bị người chơi lật lên đã quay về chỗ cũ, đĩa đậu phộng trên bàn thiên địa đột nhiên đổ, đậu phộng trên đĩa rơi vãi đầy đất.
Một người chơi nam tuổi trẻ hét lên, chỉ vào hàng ghế phủ lụa đỏ: “Nhìn kìa, mọi người mau nhìn mà xem!”
Mà mọi người thật ra từ trước khi anh ta hét lên cũng đã thấy được sự thay đổi, chỉ là trạng thái tâm lý không giống nhau nên đều không lên tiếng mà thôi.
Tống Tân tận mắt nhìn thấy, trên ghế ngồi vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện mấy thi thể!
Những thi thể kia ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, vẻ mặt đau đớn không khác nhau là mấy. Mặt bọn họ trắng bệch, mắt trợn ngược, miệng hơi há, có máu đen từ mắt mũi miệng của bọn họ chảy ra đọng lại trên mặt, khiến những thi thể vốn quỷ dị rợn người này càng thêm khủng bố.
Trên mặt người chơi nhiều ít đều có chút bàng hoàng và căng thẳng đan xen, đôi mắt nhìn chằm chằm những kia thi thể. Mà đúng lúc này, cửa chính hỉ đường đột nhiên đóng sầm lại.
Tiếng động bất thình lình khiến mọi người giật thót. Người đàn ông hét lên vừa rồi dường như rất nhát gan, lập tức lại sợ hãi hét thêm một tiếng, còn trốn ra sau lưng một người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Những người khác cũng đều hơi cử động, nhìn quay ra hướng cửa phòng, đề cao tinh thần cảnh giác. Giống như sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, trên cửa phòng mơ hồ hiện lên chút ánh sáng. Sau khi ánh sáng tan đi, bên trên xuất hiện mấy chữ nhỏ màu đen.
“Trước quy tắc trò chơi có nói… Nhiệm vụ lần này có tình tiết thần quái, liệu có phải là, có phải là sẽ có ma quỷ xuất hiện không?” Một người chơi nơm nớp khẽ hỏi.
Không ai đáp, tất cả mọi người yên lặng đứng nguyên tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng vì căng thẳng mà trở nên nặng nề
Nhưng sau đó lại không phải ma quỷ kinh khủng gì xuất hiện, mà là một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng kêu này không xuất phát từ trong phòng, nghe giống như từ ngoài phòng bên trái truyền đến. Đó là một giọng nam, vì kêu quá lớn mà khàn cả giọng, nhưng đến quãng cao nhất thì đột ngột dừng lại.
Trong nhà ngoài nhà hoàn toàn lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc lâu, mới có người nói: “Giọng này… Hình như là cậu trai đi dép lê ra ngoài đầu tiên.”
Nghe vậy, những người khác mới nhận ra là trong hỉ đường quả thực thiếu một người.
Con nhóc kia lúc này mới lên tiếng: “Anh ta nói muốn tìm tảng đá thử xem có thể đập vỡ khóa cửa hay không nên không theo em về.”
“Quan tâm anh ta làm cái quái gì.”Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đối mặt với tình hình hiện giờ cũng không cười nổi nữa. Anh ta nói: “Đừng quên chúng ta chỉ có ba tiếng tìm đạo cụ thôi. Đừng thất thần nữa, tìm đồ quan trọng hơn.”
Anh ta nói xong liền đi qua hàng ghế kia, đi về phía cửa phòng.
Tống Tân cũng đi theo, cô nhìn thấy trên cửa xuất hiện chữ màu đen, đây nhất định là manh mối quan trọng rồi.
Nhà chính vốn không lớn, bọn họ chẳng mấy đã bước tới cửa, có thể thấy rõ hàng chữ trên cửa.
“Cửa ải đầu tiên, mở cửa.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đọc.
“Mở cửa? Mở cánh cửa này sao?” Một người chơi hỏi.
Con nhóc kia nhìn căn phòng một lượt, nói: “Cửa nhỏ đằng sau cũng bị đóng lại, xem ra hiện giờ chúng ta chỉ cần tìm được manh mối ở hỉ đường này sẽ khiến cửa phòng mở ra.”
“Đây chính là kiểu trò chơi thoát khỏi mê cung mà thôi.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tất cả mọi người đã là người chơi chơi đến trận thứ tư rồi, nơi này chẳng qua đột nhiên xuất hiện vài thi thể, không có gì đáng sợ, mau hành động thôi.”
Những người khác đều gật đầu, trong đó quả thực có một nhóm người sau phút kinh hoàng ngắn ngủi quả thực đã bình tĩnh lại. Sợ hãi lúc ban đầu là vì những thi thể này xuất hiện quá đột nhiên mà thôi.
Đợi đến khi tỉnh táo lại sẽ phát hiện ra những thi thể này đã ‘đẹp’ hơn những xác chết bọn họ gặp trước kia rất nhiều, vốn không đáng để bọn họ sợ hãi như vậy.
Nhưng có vài người chơi vẫn còn sợ hãi, trong đó bao gồm người đàn ông hét lên hai lần liên tiếp vừa nãy.
Người đàn ông này bề ngoài nhìn rất phong độ uy dũng, đối lập hoàn toàn với tính cách nhát gan của anh ta. Nhất là khi anh ta vì sợ hãi mà trốn sau lưng một người đàn ông cao to khác.
Nhưng hiện tại không ai rảnh quan tâm người khác có sợ hay không, hơn nữa cho dù sợ cũng phải cố mà lấy dũng làm chuyện nên làm.
Mọi người đều hành động, dốc sức tìm kiếm khắp căn phòng.
Tống Tân đi tới cạnh một thi thể…. Những thi thể này đều mặc trang phục cổ đại, ngay cả tóc cũng để dài rồi vấn lên.
Tràng cảnh trò chơi này thực sự là một hôn lễ cổ đại.
Nhưng trong một ngày vui như thế này, tại sao những người này lại bỏ mạng hết? Mà tình trạng lúc chết của những thi thể này đều giống nhau, chứng tỏ nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ là một sao?
Tống Tân đưa tay ấn khắp thi thể, tìm được một tấm danh thiếp từ trong vạt áo…. Khá tương tự với danh thiếp ngày nay, phía trên viết bằng một loại chữ rất phức tạp, có chỗ không giống chữ phồn thể. Nhưng có lẽ là để giúp người chơi tiến hành trò chơi cho nên Tống Tân lại có thể đọc hiểu được.
Thi thể này tên Triệu Tiếu. Tống Tân tạm thời nhét danh thiếp vào túi, sau đó tiếp theo lục soát nhưng không phát hiện thêm gì nữa
Như vậy, tấm danh thiếp này rất có thể là manh mối rồi.
Cô ngẩng đầu lên, đang định xem xét những thi thể khác, thì cảnh tượng trước mắt khiến cô nổi da gà…
Con nhóc người chơi kia đang đi đến trước bàn thiên địa, cúi người xuống vén vải trải bàn đỏ rủ xuống lên, muốn xem dưới bàn có cất giấu đầu mối gì hay không.
Mà khoảnh khắc con nhóc nhấc tấm vải đỏ đó lên cũng đúng là lúc Tống Tân ngước mắt lên nhìn. Cô nhìn thấy có người ngồi dưới bàn!
Không, đó tuyệt đối không phải người.
Làn da màu đen bầm, đôi mắt hoàn toàn không có tròng trắng, con ngươi đen sì bao phủ toàn bộ hốc mắt. Anh ta mặc một bộ quần áo bằng vải thô chỉ dành cho người có thân phận thấp kém ở cổ đại, cách ăn mặc giống như người hầu. Mà lúc này anh ta đang ôm gối ngồi dưới gầm bàn, hơi ngẩng đầu, dùng đôi toàn là tròng đen nhìn ra phía ngoài.
Khiến Tống Tân cảm thấy rợn người không phải bề ngoài của anh ta, càng không phải bởi vì anh ta xuất hiện quá đột ngột…
Mà là…
Sau khi con nhóc kia nhấc khăn trải bàn lên liền cúi người cẩn thận nhìn xuống dưới gầm bàn nhưng dường như lại như hoàn toàn không nhìn thấy anh ta!
Khi con nhóc kia cúi hẳn đầu xuống dưới gầm bàn muốn nhìn xem dưới đó có gì hay không thì anh hơi cử động, mặt dí sát vào con nhóc đang càng ngày càng đến gần, quan sát con nhóc kia ở một cự ly vô cùng gần. Đôi mắt đen sì gần như sắp chạm vào mặt con nhóc!
Đã đến mức ấy mà con nhóc kia lại chẳng có phản ứng gì.
Rõ ràng có “Người” ở ngay trước mặt nhưng ánh mắt con nhóc kia lại như xuyên qua anh ta, nhìn gầm bàn.
Tống Tân mím môi, lúc này mới nhớ tới một chuyện cô gần như đã quên…. Dị năng cô lấy được từ một người chơi tên là “Thấy quỷ”!
Cho nên, bây giờ chỉ mình cô mới có thể trông thấy con quỷ kia sao?
Cô ho khẽ, vội vàng nhìn đi nơi khác.
Ngay khoảnh khắc cô quay đi, thứ dưới gầm bàn kia đột nhiên quay đầu sang nhìn về phía Tống Tân!
Ngay sau đó anh ta lại quay đầu trở lại, tiếp tục dùng đôi mắt chỉ có con ngươi màu đen kia nhìn chằm chằm con nhóctrước mặt.
Mà lúc này, con nhóc kia cũng đã quay đầu đi, vải đỏ trong tay cũng theo đó buông xuống, một lần nữa trùm kín bàn, che đi thứ phía dưới kia.
Tống Tân vừa đi đến bên cạnh một thi thể vừa chú ý đến động tĩnh bên phía con nhóc kia. Cô nghe thấy cô ta nói: “Kỳ quái thật, dưới gầm bàn này sao lại lạnh hơn bên ngoài nhiều thế nhỉ?”
Khóe miệng Tống Tân giật giật, nghĩ thầm, nếu như sau khi hoàn thành trò chơi con nhóc này xem lại ghi hình liệu có sợ đến mức ngất xỉu không?
“Tử trạng của những người này đều giống nhau, tôi cảm thấy hẳn là trúng độc mà chết.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lúc này cũng đứng ở bên cạnh một thi thể. Anh ta nói xong liền dùng chân đá đá một cái ly uống rượu bên chân thi thể: “Có lẽ là trong rượu mừng có độc?”
Danh sách chương