Editor: mèomỡ
Mười phút sau, nhờ nam chủ nhà người chơi biết được tình huống cơ bản trước mắt.
Thôn trang tên Dương Liễu. Giống như các người chơi đã thấy, nơi đây thật sự là thời kỳ dân quốc, nhưng điều này không quan trọng, “Việc lạ” chủ nhà nói mới là trọng điểm.
Một tháng trước, lão trai ế Lý Đại Trụ ở đầu thôn nửa đêm bị tiếng trẻ con khóc đánh thức. Nghe tiếng khóc, thứ đầu tiên ông ta nghĩ đến là có người vứt con ở bên ngoài.
Đêm mùa đông phương Bắc hắt nước có thể lập tức đóng thành băng, Lý Đại Trụ lo đứa bé kia bị chôn sống đông chết ở bên ngoài, vội đến nỗi không kịp mặc thêm quần áo đã mở cửa đi ra ngoài xem. Ai biết ông vừa kéo cửa ra, tiếng khóc lại đột nhiên biến mất rồi.
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới, Lý Đại Trụ lập tức nổi da gà cả người. Ông cố đi ra ngoài một đoạn, ở ngoài cửa nhìn xung quanh.
Đừng nói trẻ con, trên mặt tuyết trắng xóa ngay cả dấu chân cũng không có…. Lúc này tuyết đã không còn rơi nữa, nếu thật sự có người vứt con ở đây, ít nhất phải có dấu chân lưu lại chứ? Lý Đại Trụ bỗng cảm thấy sợ, vội chạy vào trong nhà, khóa cửa lại.
Một lát sau, ở trong phòng ấm áp ông ta mới dần bình tĩnh lại, lúc ấy còn nghĩ có thể là mình nghe nhầm tiếng gió thành tiếng khóc.
Nhưng ông ta vừa mới cởi quần áo lên giường nằm thì tiếng khóc lại vang lên.
Lần này ông ta không dám đi xem nữa, đương nhiên cũng không dám ngủ tiếp, cả đêm quấn chăn kín mít núp ở góc giường run lẩy bẩy đến tận hừng đông.
Sáng hôm sau ông ta liền bị bệnh, bệnh còn rất nặng. Việc này ông ta cũng nói cho những người khác trong thôn, nhưng lúc ấy người khác đều cho là ban đêm ông ta phát sốt nên mơ mơ tỉnh tỉnh, không ai cho rằng đó là sự thật.
Đến vài ngày sau, lại có mấy người nửa đêm nghe thấy tiếng khóc trẻ con khóc.
Lần này, người trong thôn muốn không tin cũng không được.
Nhưng chỉ nghe được tiếng khóc mà thôi, trong thôn cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên mọi người cũng chỉ hoảng sợ bàn tán mấy ngày chứ không làm gì cả.
Lại sau đó, đến ngày giỗ bố ông Vương, ông và người nhà ra mộ thắp hương mới phát hiện…
“Có mấy nấm mồ đều bị đào lên rồi!” Nam chủ nhà hoảng sợ nói: “Những nấm mồ kia bị đào một lỗ lớn, xác trong mộ không biết bị thứ gì cắn nát hết! Nhìn cực kỳ đáng sợ! Còn có chút thịt và xương bị đào ra ngoài, vương vãi khắp nền tuyết, lại bị lớp tuyết mới hơn vùi mất. Chờ khi mọi người lên xem, có người bất cẩn dẫm lên một khúc xương mới phát hiện…”
Cô gái ngồi bên cạnh Tống Tân run bắn lên, hai tay ôm chặt lấy mình, rõ ràng là ngồi cạnh chậu than mà thân thể lại run bần bật, vẻ mặt hoảng sợ, còn có vệt nước mắt trên má, ở ngay phía trên cái ký hiệu màu đỏ…
Lúc này, mười người chơi ngồi xung quanh chậu than đã chia làm hai phe xanh – đỏ.
Đội đỏ ngoại trừ Tống Tân và Uông Minh, còn có cô gái lúc trước khóc như điên, và hai người đàn ông khác.
Đội xanh chỉ có một cô gái, bốn người còn lại đều là đàn ông.
Cô gái buộc đuôi ngựa lau nước mắt, mím chặt môi, nhìn có vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Tống Tân không nhìn nữa, quay lại hỏi chủ nhà: “Còn chuyện lạ nào khác không?”
Sắc mặt chủ nhà càng khó coi hơn, gật đầu: “Có, ba ngày trước, trong thôn có trẻ con mất tích.”
Nghe nói, đêm ba ngày trước lại có tiếng trẻ con khóc xuất hiện ngoài phòng một nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu có một đứa bé chưa được sáu tháng, nghe tiếng khóc, cả nhà ba người nằm trên giường không dám ngủ.
Nhưng hơn một giờ đêm, tiếng khóc đột nhiên biến mất, bọn họ dần dần thả lỏng cảnh giác ngủ thiếp đi. Ai biết khi tỉnh lại thì đứa bé vốn ngủ ở giữa hai vợ chồng đã không thấy rồi!
Trong phòng không có bất cứ dấu vết nào để lại, đứa bé nhà họ Lưu giống như đột nhiên biến mất vậy!
“Có… Có phải là có quỷ không?” Người đàn ông dáng người gầy yếu bên đội xanh căng thẳng hỏi.
Những người khác trong lòng cũng lo sợ…. Trước khi trò chơi bắt đầu, giọng nói kia từng nói quy tắc của trò chơi lần này là muốn bọn họ tìm ra manh mối và hoàn thành trò chơi.
Mà dựa theo tình huống trước mắt đến, manh mối bọn họ muốn tìm ra… Nhất định có liên quan đến những ‘chuyện lạ’ mà người đàn ông này nói! Nhưng những chuyện này, nghe thế nào cũng thấy kinh dị.
Vậy bọn họ nhất định phải đi tìm manh mối có liên quan đến quỷ quái sao?! Lỡ như bị quỷ giết thì sao?
“Mấy người, trước kia có ai mê tín không?” Uông Minh hỏi
Không có ai trả lời, mà ngay cả tác giả vẽ truyện tranh kinh dị như Tống Tân cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Máu chó đen, gạo nếp, chu sa, còn có cái gì nhỉ?” Uông Minh chờ mấy giây thấy không có người đáp liền nói tiếp, “Hình như mào gà đỏ cũng được, những thứ này đều có thể trừ tà, chúng ta có cần…”
“Vô dụng.”
Uông Minh lời còn chưa nói hết, chủ nhà liền ngắt lời anh ta, “Những thứ này từ sau khi mọi người nghe được tiếng trẻ con khóc liền thử rồi. Ngoài cửa nhà nào cũng rắc gạo nếp, cửa ra vào cũng bôi một chút máu chó, ngay cả Môn Thần đều dán mới, nhưng vẫn… Haiz! Nhà họ Lưu cái gì cũng làm nhưng chẳng phải vẫn mất tích đứa nhỏ đấy thôi!”
Nữ chủ nhà bưng nước trà đến, rót cho mỗi mọi người một chén.
Trà cũng không ngon, chẳng bằng uống nước lọc.
Chủ nhà nhìn vợ, nói: “Nhà chúng tôi có đứa con gái, tên Hỉ tử, năm nay ba tuổi. Bởi vì trong thôn có trẻ con mất tích nên chúng tôi đưa Hỉ tử tới nhà bà ngoại rồi.”
“Còn chuyện lạ nào khác không?” Tống Tân hỏi: “Hoặc là, người trong thôn có ý kiến gì với chuyện này không?”
Chủ nhà há miệng nhưng không nói, nhìn có vẻ như có chút chần chờ
Nữ nhân nhẹ nhàng dậm chân, cau mày nói: “Chồng à, chuyện này cũng không thể giấu các đại sư được!”
Không đợi chồng trả lời, bà ta đã tự mình nói ra: “Các đại sư cũng biết, nhà ai cũng muốn có đứa con trai nối dõi tông đường, mấy năm nay trong thôn có ai sinh con gái mà không muốn liền vứt vào sông cho chết đuối hoặc đưa cho người khác… Lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy có thể là… là những đứa bé kia quay lại báo thù!”
Cô gái bên cạnh Tống Tân tay run lên, chén trà nâng trong tay rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được, khóc òa lên.
Trong mắt nam nữ chủ nhân, mười người chơi hiện giờ đều là “Đại sư” đuổi quỷ, nhưng cô gái tóc đuôi ngựa bị dọa đến khóc thành tiếng rồi, mà hai người bọn họ lại như không thấy vậy. Giống như không cảm thấy đường đường là đại sư bị sợ khóc là chuyện gì đó kỳ quái.
Người đàn ông nhỏ gầy đội xanh đột nhiên đứng dậy, đi vội ra cửa, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời tuyết, khàn giọng hô lớn: “Con mẹ nó tao không chơi! Các người rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Dựa vào cái gì mà lại đẩy bọn tao đến đây chịu chết?! Ông đây đ*o chơi, cho tao về! Cho tao về!”
Anh ta vừa dứt lời, bông tuyết từ trên trời bay xuống đột nhiên như bị nhấn nút tạm dừng, thành những bông trắng lơ lửng trên không. Nam nữ chủ nhân cũng bất động, ngay cả đôi mắt cũng không chơp lấy một cái.
Ngay sau đó, giọng nói hòa trộn nhiều thứ tiếng kia lại vang lên.
“Thật đáng tiếc, người chơi Lục Nhậm quyết định rút lui khỏi trò chơi giữa chừng. Người chơi Lục Nhậm thất bại, dựa theo quy tắc của trò chơi, lập tức loại.”
Vừa dứt lời, các người chơi chỉ nghe “Bùm” một tiếng, liền trông thấy đầu Lục Nhậm đứng ở ngoài cửa bỗng nổ tung, máu thịt văng khắp nơi!
Đầu anh ta trong chớp mắt đã nổ thành vô số thịt vụn, sau đó phần thân ngã về phía trước, nằm ở mặt sân bằng đá lộ thiên dưới bậc tam cấp.
Tuyết trong sân bị thi thể nện lên thành một hố sâu, các người chơi không hẹn mà cùng đứng dậy, đi đến cửa ra vào, nhìn về phía cái xác không đầu nằm trong tuyết.
Tuyết trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn qua giống như đóa mai đỏ được vẽ trên giấy trắng, mang tới vẻ đẹp quỷ dị.
Các người chơi im lặng mà nhìn thi thể kia, mười mấy giây sau, cô gái tóc đuôi ngựa dựa vào bên cạnh cửa không ngừng nôn thốc nôn tháo. Cô ta vừa nôn khan vừa khóc, bộ dáng thở không ra hơi này giống như sắp sửa tắt thở vậy.
Bông tuyết bị tạm ngừng lại bắt đầu rơi xuống, nam chủ nhân chớp mắt, nói: “Trước khi mời các vị đại sư đến, trong thôn cũng đã sắp xếp sẵn chỗ ở cho các vị. Không bằng để mẹ Hỉ tử đưa các đại sư qua? Chờ tuyết ngừng rồi, các vị bắt đầu làm phép cũng không muộn.”
Người phụ nữ liền vỗ vỗ vạt áo đứng lên, cười đi về phía các người chơi đứng ở cửa, nói: “Nhà trong thôn không lớn, đành phiền các vị đại sư chia làm hai ở hai nhà vậy.”
Nghe thế, Tống Tân lập tức hiểu được, đây là muốn chia hai đội xanh – đỏ ra ở rồi.
Người phụ nữ đi ra cửa, đưa tay ra hiệu mời, tự mình đi ra cửa lớn trước.
Thi thể vẫn còn ở đó, không biến mất. Nhưng người phụ nữ này giống như bị mù vậy, ngay cả liếc cũng không thèm liếc lấy một cái.
Các người chơi nhìn xem, gian nan cất bước đi theo.
Mỗi người đi ra nhìn thi thể một cái. Vẻ mặt có đồng tình, có tiếc hận, cũng có sợ hãi.
Không phải bọn họ sợ thi thể này, mà là… Sợ mình chẳng mấy nữa chúng biến thành như vậy.
Tống Tân đi trước Uông Minh, quay đầu nhìn thi thể một cái, đột nhiên ngừng chân, nghiêng người nói: “Anh đi trước đi.”
Uông Minh khó hiểu nhìn cô, cất bước đi về phía.
Tống Tân lại quay ngược trở về, xuống dưới sân, đi đến cạnh thi thể không đầu, ngồi xổm xuống…. Lục lọi khắp người cái xác.
Những người khác nghe được tiếng giẫm tuyết đều dừng bước. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt nhìn Tống Tân đã trở nên kinh ngạc và kiêng kị.
Chẳng bao lâu sau, Tống Tân sờ thấy tấm thẻ cứng trong túi áo thi thể. Cô lấy ra cũng không nhìn liền nhét luôn vào trong túi áo, đứng dậy nhìn về phía mọi người, bình tĩnh nói: “Nhìn tôi làm gì? Đi thôi.”
Những người khác: “…”
Tố chất tâm lý của cô ta sao có thể tốt như vậy?
Uông Minh ho một tiếng, quay lại vài bước, cười nói với Tống Tân: “Tôi chờ cô cùng đi. Chúng ta không phải là đồng đội à.”
Cái đùi vàng này anh chấm rồi, đừng ai mong đoạt với anh.
Mười phút sau, nhờ nam chủ nhà người chơi biết được tình huống cơ bản trước mắt.
Thôn trang tên Dương Liễu. Giống như các người chơi đã thấy, nơi đây thật sự là thời kỳ dân quốc, nhưng điều này không quan trọng, “Việc lạ” chủ nhà nói mới là trọng điểm.
Một tháng trước, lão trai ế Lý Đại Trụ ở đầu thôn nửa đêm bị tiếng trẻ con khóc đánh thức. Nghe tiếng khóc, thứ đầu tiên ông ta nghĩ đến là có người vứt con ở bên ngoài.
Đêm mùa đông phương Bắc hắt nước có thể lập tức đóng thành băng, Lý Đại Trụ lo đứa bé kia bị chôn sống đông chết ở bên ngoài, vội đến nỗi không kịp mặc thêm quần áo đã mở cửa đi ra ngoài xem. Ai biết ông vừa kéo cửa ra, tiếng khóc lại đột nhiên biến mất rồi.
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới, Lý Đại Trụ lập tức nổi da gà cả người. Ông cố đi ra ngoài một đoạn, ở ngoài cửa nhìn xung quanh.
Đừng nói trẻ con, trên mặt tuyết trắng xóa ngay cả dấu chân cũng không có…. Lúc này tuyết đã không còn rơi nữa, nếu thật sự có người vứt con ở đây, ít nhất phải có dấu chân lưu lại chứ? Lý Đại Trụ bỗng cảm thấy sợ, vội chạy vào trong nhà, khóa cửa lại.
Một lát sau, ở trong phòng ấm áp ông ta mới dần bình tĩnh lại, lúc ấy còn nghĩ có thể là mình nghe nhầm tiếng gió thành tiếng khóc.
Nhưng ông ta vừa mới cởi quần áo lên giường nằm thì tiếng khóc lại vang lên.
Lần này ông ta không dám đi xem nữa, đương nhiên cũng không dám ngủ tiếp, cả đêm quấn chăn kín mít núp ở góc giường run lẩy bẩy đến tận hừng đông.
Sáng hôm sau ông ta liền bị bệnh, bệnh còn rất nặng. Việc này ông ta cũng nói cho những người khác trong thôn, nhưng lúc ấy người khác đều cho là ban đêm ông ta phát sốt nên mơ mơ tỉnh tỉnh, không ai cho rằng đó là sự thật.
Đến vài ngày sau, lại có mấy người nửa đêm nghe thấy tiếng khóc trẻ con khóc.
Lần này, người trong thôn muốn không tin cũng không được.
Nhưng chỉ nghe được tiếng khóc mà thôi, trong thôn cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên mọi người cũng chỉ hoảng sợ bàn tán mấy ngày chứ không làm gì cả.
Lại sau đó, đến ngày giỗ bố ông Vương, ông và người nhà ra mộ thắp hương mới phát hiện…
“Có mấy nấm mồ đều bị đào lên rồi!” Nam chủ nhà hoảng sợ nói: “Những nấm mồ kia bị đào một lỗ lớn, xác trong mộ không biết bị thứ gì cắn nát hết! Nhìn cực kỳ đáng sợ! Còn có chút thịt và xương bị đào ra ngoài, vương vãi khắp nền tuyết, lại bị lớp tuyết mới hơn vùi mất. Chờ khi mọi người lên xem, có người bất cẩn dẫm lên một khúc xương mới phát hiện…”
Cô gái ngồi bên cạnh Tống Tân run bắn lên, hai tay ôm chặt lấy mình, rõ ràng là ngồi cạnh chậu than mà thân thể lại run bần bật, vẻ mặt hoảng sợ, còn có vệt nước mắt trên má, ở ngay phía trên cái ký hiệu màu đỏ…
Lúc này, mười người chơi ngồi xung quanh chậu than đã chia làm hai phe xanh – đỏ.
Đội đỏ ngoại trừ Tống Tân và Uông Minh, còn có cô gái lúc trước khóc như điên, và hai người đàn ông khác.
Đội xanh chỉ có một cô gái, bốn người còn lại đều là đàn ông.
Cô gái buộc đuôi ngựa lau nước mắt, mím chặt môi, nhìn có vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Tống Tân không nhìn nữa, quay lại hỏi chủ nhà: “Còn chuyện lạ nào khác không?”
Sắc mặt chủ nhà càng khó coi hơn, gật đầu: “Có, ba ngày trước, trong thôn có trẻ con mất tích.”
Nghe nói, đêm ba ngày trước lại có tiếng trẻ con khóc xuất hiện ngoài phòng một nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu có một đứa bé chưa được sáu tháng, nghe tiếng khóc, cả nhà ba người nằm trên giường không dám ngủ.
Nhưng hơn một giờ đêm, tiếng khóc đột nhiên biến mất, bọn họ dần dần thả lỏng cảnh giác ngủ thiếp đi. Ai biết khi tỉnh lại thì đứa bé vốn ngủ ở giữa hai vợ chồng đã không thấy rồi!
Trong phòng không có bất cứ dấu vết nào để lại, đứa bé nhà họ Lưu giống như đột nhiên biến mất vậy!
“Có… Có phải là có quỷ không?” Người đàn ông dáng người gầy yếu bên đội xanh căng thẳng hỏi.
Những người khác trong lòng cũng lo sợ…. Trước khi trò chơi bắt đầu, giọng nói kia từng nói quy tắc của trò chơi lần này là muốn bọn họ tìm ra manh mối và hoàn thành trò chơi.
Mà dựa theo tình huống trước mắt đến, manh mối bọn họ muốn tìm ra… Nhất định có liên quan đến những ‘chuyện lạ’ mà người đàn ông này nói! Nhưng những chuyện này, nghe thế nào cũng thấy kinh dị.
Vậy bọn họ nhất định phải đi tìm manh mối có liên quan đến quỷ quái sao?! Lỡ như bị quỷ giết thì sao?
“Mấy người, trước kia có ai mê tín không?” Uông Minh hỏi
Không có ai trả lời, mà ngay cả tác giả vẽ truyện tranh kinh dị như Tống Tân cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Máu chó đen, gạo nếp, chu sa, còn có cái gì nhỉ?” Uông Minh chờ mấy giây thấy không có người đáp liền nói tiếp, “Hình như mào gà đỏ cũng được, những thứ này đều có thể trừ tà, chúng ta có cần…”
“Vô dụng.”
Uông Minh lời còn chưa nói hết, chủ nhà liền ngắt lời anh ta, “Những thứ này từ sau khi mọi người nghe được tiếng trẻ con khóc liền thử rồi. Ngoài cửa nhà nào cũng rắc gạo nếp, cửa ra vào cũng bôi một chút máu chó, ngay cả Môn Thần đều dán mới, nhưng vẫn… Haiz! Nhà họ Lưu cái gì cũng làm nhưng chẳng phải vẫn mất tích đứa nhỏ đấy thôi!”
Nữ chủ nhà bưng nước trà đến, rót cho mỗi mọi người một chén.
Trà cũng không ngon, chẳng bằng uống nước lọc.
Chủ nhà nhìn vợ, nói: “Nhà chúng tôi có đứa con gái, tên Hỉ tử, năm nay ba tuổi. Bởi vì trong thôn có trẻ con mất tích nên chúng tôi đưa Hỉ tử tới nhà bà ngoại rồi.”
“Còn chuyện lạ nào khác không?” Tống Tân hỏi: “Hoặc là, người trong thôn có ý kiến gì với chuyện này không?”
Chủ nhà há miệng nhưng không nói, nhìn có vẻ như có chút chần chờ
Nữ nhân nhẹ nhàng dậm chân, cau mày nói: “Chồng à, chuyện này cũng không thể giấu các đại sư được!”
Không đợi chồng trả lời, bà ta đã tự mình nói ra: “Các đại sư cũng biết, nhà ai cũng muốn có đứa con trai nối dõi tông đường, mấy năm nay trong thôn có ai sinh con gái mà không muốn liền vứt vào sông cho chết đuối hoặc đưa cho người khác… Lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy có thể là… là những đứa bé kia quay lại báo thù!”
Cô gái bên cạnh Tống Tân tay run lên, chén trà nâng trong tay rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được, khóc òa lên.
Trong mắt nam nữ chủ nhân, mười người chơi hiện giờ đều là “Đại sư” đuổi quỷ, nhưng cô gái tóc đuôi ngựa bị dọa đến khóc thành tiếng rồi, mà hai người bọn họ lại như không thấy vậy. Giống như không cảm thấy đường đường là đại sư bị sợ khóc là chuyện gì đó kỳ quái.
Người đàn ông nhỏ gầy đội xanh đột nhiên đứng dậy, đi vội ra cửa, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời tuyết, khàn giọng hô lớn: “Con mẹ nó tao không chơi! Các người rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Dựa vào cái gì mà lại đẩy bọn tao đến đây chịu chết?! Ông đây đ*o chơi, cho tao về! Cho tao về!”
Anh ta vừa dứt lời, bông tuyết từ trên trời bay xuống đột nhiên như bị nhấn nút tạm dừng, thành những bông trắng lơ lửng trên không. Nam nữ chủ nhân cũng bất động, ngay cả đôi mắt cũng không chơp lấy một cái.
Ngay sau đó, giọng nói hòa trộn nhiều thứ tiếng kia lại vang lên.
“Thật đáng tiếc, người chơi Lục Nhậm quyết định rút lui khỏi trò chơi giữa chừng. Người chơi Lục Nhậm thất bại, dựa theo quy tắc của trò chơi, lập tức loại.”
Vừa dứt lời, các người chơi chỉ nghe “Bùm” một tiếng, liền trông thấy đầu Lục Nhậm đứng ở ngoài cửa bỗng nổ tung, máu thịt văng khắp nơi!
Đầu anh ta trong chớp mắt đã nổ thành vô số thịt vụn, sau đó phần thân ngã về phía trước, nằm ở mặt sân bằng đá lộ thiên dưới bậc tam cấp.
Tuyết trong sân bị thi thể nện lên thành một hố sâu, các người chơi không hẹn mà cùng đứng dậy, đi đến cửa ra vào, nhìn về phía cái xác không đầu nằm trong tuyết.
Tuyết trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn qua giống như đóa mai đỏ được vẽ trên giấy trắng, mang tới vẻ đẹp quỷ dị.
Các người chơi im lặng mà nhìn thi thể kia, mười mấy giây sau, cô gái tóc đuôi ngựa dựa vào bên cạnh cửa không ngừng nôn thốc nôn tháo. Cô ta vừa nôn khan vừa khóc, bộ dáng thở không ra hơi này giống như sắp sửa tắt thở vậy.
Bông tuyết bị tạm ngừng lại bắt đầu rơi xuống, nam chủ nhân chớp mắt, nói: “Trước khi mời các vị đại sư đến, trong thôn cũng đã sắp xếp sẵn chỗ ở cho các vị. Không bằng để mẹ Hỉ tử đưa các đại sư qua? Chờ tuyết ngừng rồi, các vị bắt đầu làm phép cũng không muộn.”
Người phụ nữ liền vỗ vỗ vạt áo đứng lên, cười đi về phía các người chơi đứng ở cửa, nói: “Nhà trong thôn không lớn, đành phiền các vị đại sư chia làm hai ở hai nhà vậy.”
Nghe thế, Tống Tân lập tức hiểu được, đây là muốn chia hai đội xanh – đỏ ra ở rồi.
Người phụ nữ đi ra cửa, đưa tay ra hiệu mời, tự mình đi ra cửa lớn trước.
Thi thể vẫn còn ở đó, không biến mất. Nhưng người phụ nữ này giống như bị mù vậy, ngay cả liếc cũng không thèm liếc lấy một cái.
Các người chơi nhìn xem, gian nan cất bước đi theo.
Mỗi người đi ra nhìn thi thể một cái. Vẻ mặt có đồng tình, có tiếc hận, cũng có sợ hãi.
Không phải bọn họ sợ thi thể này, mà là… Sợ mình chẳng mấy nữa chúng biến thành như vậy.
Tống Tân đi trước Uông Minh, quay đầu nhìn thi thể một cái, đột nhiên ngừng chân, nghiêng người nói: “Anh đi trước đi.”
Uông Minh khó hiểu nhìn cô, cất bước đi về phía.
Tống Tân lại quay ngược trở về, xuống dưới sân, đi đến cạnh thi thể không đầu, ngồi xổm xuống…. Lục lọi khắp người cái xác.
Những người khác nghe được tiếng giẫm tuyết đều dừng bước. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt nhìn Tống Tân đã trở nên kinh ngạc và kiêng kị.
Chẳng bao lâu sau, Tống Tân sờ thấy tấm thẻ cứng trong túi áo thi thể. Cô lấy ra cũng không nhìn liền nhét luôn vào trong túi áo, đứng dậy nhìn về phía mọi người, bình tĩnh nói: “Nhìn tôi làm gì? Đi thôi.”
Những người khác: “…”
Tố chất tâm lý của cô ta sao có thể tốt như vậy?
Uông Minh ho một tiếng, quay lại vài bước, cười nói với Tống Tân: “Tôi chờ cô cùng đi. Chúng ta không phải là đồng đội à.”
Cái đùi vàng này anh chấm rồi, đừng ai mong đoạt với anh.
Danh sách chương